Boku no Kanojo Sensei
Kagami Yuu Oryo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1

Lời Mở Đầu

0 Bình luận - Độ dài: 3,439 từ - Cập nhật:

Chuyện có hơi đột ngột, nhưng tôi thật sự không thích "giáo viên". Nói đúng hơn là tôi không ưa những người mang cái danh đó. Mà thôi, tôi chỉ là một thằng học sinh cấp ba quèn, đâu thể nào ngó lơ họ được. Giống như cái người đang đứng trước mặt tôi đây, Fujiki Maka-sensei.

Cô là giáo viên nổi tiếng nhất trường, được mệnh danh là "Bông hoa khó hái". Cái danh hiệu sến súa gì đâu! Cơ mà, cô giáo xinh đẹp này đang đứng ngay trước mặt tôi với vẻ mặt nghiêm túc…

"Saigi Makoto-kun, tôi, Fujiki Maka… thích em."

……Ưm, khoan đã, từ từ đã nào. Thổ lộ…… thổ lộ ư? T-Thổ lộ?! K-Không thể nào…! Mình vừa được tỏ tình á?! Bởi Fujiki-sensei?!

Không không, thật sự từ từ đã, bình tĩnh nào. Bình tĩnh đi tôi ơi. Nghe này Saiki Makoto, mày phải nhớ ra. Lý do mày ghét cay ghét đắng "giáo viên". Đúng vậy, mày không bao giờ được quên chuyện đó. Chuyện đó là…

Hồi còn mẫu giáo, tôi có một cô giáo mà tôi cực kỳ thích. Cô ấy xinh đẹp lại thơm tho nên tôi cứ quấn lấy cô suốt. Cái thằng tôi lúc đó còn non dại, kết một cái nhẫn bằng hoa tặng cho cô. Chắc tôi bắt chước trên TV thôi, kiểu như là "nhẫn đính ước" ấy mà. Cô giáo vui vẻ nhận lấy cái nhẫn rồi còn đùa với tôi nữa. Nhưng… chỉ vài ngày sau, cô giáo thông báo là sắp kết hôn… rồi rời khỏi trường mẫu giáo.

Con người phụ nữ đó!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Cô tiêu đời rồi! – Thằng nhóc tôi lúc đó nghĩ thế, nhưng sự việc đó thật sự để lại một vết sẹo lòng. Dĩ nhiên, tôi biết thừa là cô không hề có ý xấu gì, nhưng thằng nhóc mẫu giáo như tôi đâu có hiểu được.

Hồi tưởng kết thúc.

Sau đó… từ tiểu học lên cấp hai, trong khi tôi dần lớn lên, tôi vẫn không thể nào rũ bỏ được cái cảm giác đó. Thậm chí có thể nói là tôi cảnh giác với tất cả giáo viên nữ. Tất cả là tại cái chấn thương tâm lý đó. Không, thật ra thì cũng chẳng hẳn là chấn thương gì cho cam. Thật lòng mà nói, tôi cũng chẳng còn ghét cô giáo mẫu giáo kia nữa. Chuyện đó chỉ là cái cớ thôi… nhưng sự cảnh giác của tôi đối với giáo viên là có thật.

Cứ như vậy, tôi lên cấp ba, đến tận năm hai rồi… tôi vẫn không ưa "giáo viên".

Dù vậy… dù tôi vừa nói thế, tôi lại bị một giáo viên tỏ tình.

Đó là một ngày mùa xuân, khi những cánh hoa anh đào rơi tượng trưng cho một năm học mới. Sau giờ học, tôi bị gọi đến một phòng học vắng. Người gọi tôi không ai khác chính là cô giáo dạy tiếng Anh Fujiki Maka-sensei.

Lạ nhỉ, tôi đâu có nhớ mình gây ra chuyện gì để bị gọi ra đây đâu. Nghĩ kỹ thì… đúng rồi nghĩ kỹ thì! Tự dưng! Tự dưng cô ấy tỏ tình với tôi! Cái thằng không ưa giáo viên lại bị một giáo viên tỏ tình?!

"Em có vẻ sốc nhỉ, Saigi-kun. Ừm, tôi hiểu mà."

Cái người gây ra chuyện đang nói nhăng nói cuội kìa.

Fujiki-sensei… thích tôi á? Nếu tôi nhớ không nhầm, cô ấy bắt đầu làm giáo viên khi mới ngoài hai mươi, còn tôi là học sinh năm hai lớp A. Ngoài hai mươi thì chắc khoảng 24, 25 gì đó nhỉ. Tính ra cô ấy hơn tôi khoảng 7 tuổi.

Cô ấy có vẻ không trang điểm nhiều, một vẻ đẹp tự nhiên. Mái tóc nâu tự nhiên xõa dài sau lưng, chỉ hé ra một phần tai. Áo khoác ngoài màu xanh đậm, bên trong là một chiếc váy ngắn bó sát. Đôi chân thon dài lộ ra từ chiếc váy ngắn đó đã làm bao con tim xao xuyến trong trường. Giờ cô ấy đang đứng trước cửa sổ trong phòng học. Chắc có thể vẽ cô ấy rồi bán như một tác phẩm nghệ thuật ấy chứ.

"Tôi hiểu là em có thể nghi ngờ tôi. Tại sao một thằng học sinh mờ nhạt như tôi lại được tỏ tình… kiểu vậy, đúng không?"

"……………"

Tuy rằng tôi không thể phủ nhận việc mình không phải là một học sinh cấp ba nổi tiếng gì cho cam, nhưng một giáo viên có nên nói những lời như vậy với học sinh của mình không vậy?

"… Cô định làm cái quái gì vậy hả?!"

"Phì, ngay cả tôi cũng không chắc nữa." Cô cười nhạt rồi tiến lại gần tôi.

Với động tác nhanh nhẹn, cô ấy mở phanh hàng cúc áo sơ mi trắng!

U-Uwa… Một khe ngực…! N-Ngực của cô ấy! Da trắng đến kinh ngạc… lại còn mềm mại nữa…! Chắc đây không phải lần đầu tiên trong đời tôi thấy khe ngực, nhưng đây là ngực của cô giáo xinh đẹp nhất trường…!

"T-Thế nào? Tôi cũng tự tin về kích thước và hình dáng của mình đấy, biết không? À, này, đừng có hưng phấn đấy nhé!"

"Vậy nếu tôi không hưng phấn thì được à?!" Đúng là tôi đang nghĩ bậy bạ thật, nhưng tôi rõ ràng không thể bị trách trong tình huống này được!

Bị tấn công ở cự ly gần thế này, tôi còn thấy cả áo ngực của cô ấy nữa! Đúng là đồ của người lớn có khác; một sự kết hợp đơn giản mà vẫn gợi cảm…

"À mà, Saigi-kun."

"C-Chuyện gì ạ?"

"Tùy vào câu trả lời của em, đôi gò bồng đảo này có thể là của em muốn làm gì thì làm đấy…?" Có vẻ như cô ấy đang cười mỉa mai, nhưng má thì lại hơi ửng hồng.

Cô ấy cứ nói thẳng ra là đang xấu hổ đi… mà khoan, có chuyện đó thật á? Một người lớn lại xấu hổ vì một thằng nhóc như tôi á?

"Không không, như thế này có hơi kỳ cục quá không?! Tỏ tình… cô thật sự nghiêm túc á?!"

"Tôi đâu có rảnh mà đi tỏ tình với em chỉ để cho vui. Dù sao thì, đây là lần tỏ tình đầu tiên của tôi đấy… nghĩ đến việc em lại cướp mất lần đầu của tôi…"

"Ưm…" Cô đừng có nói những câu gây hiểu lầm như vậy khi mà còn đang khoe ngực ngay trước mặt tôi chứ?!

Tôi biết là mình nên né tránh ánh mắt, nhưng tôi vẫn còn là một thằng con trai đang tuổi lớn, đòi hỏi vậy có hơi quá đáng không? Dù sao thì, đó là lần tỏ tình đầu tiên của cô ấy cơ đấy. Tôi chắc là nếu xinh đẹp thế này thì chỉ có người ta tỏ tình với cô ấy thôi!

Không, khoan. Dù tôi tin cô ấy về chuyện đó, nhưng giờ thì sao? Tôi có nên tin vào lời tỏ tình của cô ấy không đây?

Thật vậy, làm gì có chuyện ‘đóa hoa không ai với tới’ lại đi tỏ tình với tôi chứ. Bỏ qua đám nam sinh, cô ấy thậm chí còn cực kỳ được lòng đồng nghiệp. Cô ấy không chỉ xinh đẹp, mà còn là một giáo viên rất đáng ngưỡng mộ. Vẫn còn ở tuổi đôi mươi, những tiết học của cô đều rất dễ hiểu. Dù ở trong lớp học, hành lang, phòng giáo viên hay chỉ đơn giản là đi dạo, cô ấy đều như một cảnh tượng bước ra từ tranh vẽ. Đến mức mà, chẳng ai dám chủ động tiến tới.

“Chẳng phải tất cả các cậu chỉ là những tên nhát gan sao?” – đây là điều tôi thường nghĩ, nhưng không phải là tôi không thể hiểu được lý do của họ. Cô ấy quá đỗi xinh đẹp đến nỗi khó lòng lại gần. Tất nhiên, tôi chưa từng một lần nghĩ đến việc tiếp cận cô ấy. Ý tôi là, cô ấy là một giáo viên xinh đẹp… một giáo viên, bạn biết đấy? Tất nhiên, so với những cô giáo dữ dằn hơn, hay những người chỉ biết than vãn khi mở miệng, cô ấy lại là một vấn đề lớn hơn nhiều. Theo một nghĩa nào đó, những người kia không có mặt trái khác. Cứ như những gì bạn thấy đấy, toàn mấy giáo viên chẳng ra gì cả. Nếu tôi chỉ cần chú ý đến họ, thì chẳng có gì phải sợ hãi cả.

Nhưng, tôi phải làm gì đối với cô ấy đây? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi vô ý lại gần cô ấy? Đó là lý do tại sao, tôi phải giữ khoảng cách với cô ấy bằng mọi giá. Kể cả cô ấy là giáo viên chủ nhiệm của tôi đi chăng nữa, tôi cũng có thể giảm thiểu sự tiếp xúc với cô ấy. Ít nhất, đó là những gì tôi đã làm cho đến bây giờ nhưng….

Hôm nay tôi đặc biệt bị gọi đến đây. Bạn nghĩ sao?

“Cậu im lặng rồi à, tôi hiểu rồi. Ừm, có lẽ tôi nên cố gắng hơn một chút… nhưng đừng nói là cậu thích quần lót hơn ngực nhé?!”

“Tôi không thuộc phe nào hết!”

Đừng đưa tay xuống váy! Cô giáo ơi!!!

1p1.jpg

Mặc dù cô ấy là bông hoa không thể nào chạm đến, nhưng cô lại cứ thể hiện cho tôi thấy những thứ mà lẽ ra tôi không thể dễ dàng thấy được!

“Đ-Đương nhiên… tùy thuộc vào câu trả lời của cậu, tôi thậm chí có thể tặng cậu một phần nội y của tôi làm quà… cậu biết đấy?”

“Kể cả tôi có nhận được thứ như vậy…”

Hình như đây cũng chẳng phải vấn đề chính.

“Phù, cậu cứng đầu thật đấy, Saigi-kun. Tôi đã cố tình chọn căn phòng vắng vẻ này để có thể quyến rũ cậu một chút, nhằm đảm bảo cậu sẽ đưa ra câu trả lời tích cực… Thật là vô lễ.”

“Thế câu hỏi ai mới là người vô lễ thực sự không được tính vào cuộc hội thoại này à?”

Cô không coi tôi là thằng ngốc sao? À, mà tôi đúng là ngốc thật.

Trong khi cô ấy thở dài chấp nhận, cô vẫn tiến lại gần hơn.

C-Cái gì đây? Muốn đánh nhau à? Tôi nói thẳng luôn, tôi khá yếu đấy. Tôi thậm chí còn không tự tin rằng mình có thể thắng một cô gái.

“Được rồi, được rồi, đừng cảnh giác thế. Tôi sẽ không ăn thịt cậu đâu.”

“Ơ——”

Với một cú đẩy, cô ấy đẩy tôi xuống một chiếc ghế gần đó.

“A, bây giờ tôi thấy thật bình yên.”

“……! Nhưng tôi thì chẳng thấy bình yên chút nào cả?!”

Đúng lúc tôi đang băn khoăn không biết cô ấy sẽ làm gì, thì cô ấy áp ngực mình vào đầu tôi.

Ngực cô ấy…! Ngực cô ấy…! Chúng đang đập vào đầu tôi, đập vào mặt tôi!

“C-Chúng đang đập vào tôi, cô giáo!”

“Cái gì cơ? Cậu không nói to rõ ràng ra thì làm sao tôi biết cậu muốn nói gì.”

“Cái thứ cô đang mạnh tay ép vào người tôi kìa!” Cô ta cứ khúc khích cười một mình nói cái quái gì vậy?!

“Cậu có thể cứ như thế này mà trả lời… hay cậu muốn tôi bắt cậu đứng lên trong khi trả lời tôi?”

“Cô Fujiki không phải kiểu người như vậy mà?”

Với lại, tôi cũng không phải dân M (Masochist).

“À này Saigi-kun, cô Kawarasaki bắt học sinh của cô ấy đứng suốt cả tiết nếu chúng không trả lời được câu hỏi.”

“Tôi không hiểu lý do của việc đó… trừ khi cô ta muốn thể hiện sự vượt trội chăng.”

Nhân tiện, trả lời chống đối giáo viên là một tật xấu của tôi đấy.

Người tên Kawarasaki-sensei này là một trong số những giáo viên khó tính, thích hỏi mấy câu oái oăm như một thú vui tiêu khiển vậy.

“Tốt nhất là cứ giữ im lặng. Ít nhất thì hầu hết học sinh của tôi đều làm vậy.”

“Tôi không phải thằng ngốc đến mức giơ nắm đấm lên. Tôi là kiểu người giữ im lặng.” Dù vậy, có lẽ cũng có nhiều học sinh không kiềm chế được trước cô Kawarasaki-sensei.

“Dù sao đi nữa, chống đối giáo viên là điều không được phép. Với cô Kawarasaki-sensei thì không sao, nhưng tôi không muốn cậu làm vậy với tôi. Tôi sẽ phải phạt Saiki-kun láu cá của tôi một trận.”

“Hả? Phạt… cái gì—?!”

Chụt!

Nó thực sự là một âm thanh như vậy. Một âm thanh lẽ ra không nên xuất hiện trong tình huống này. Và, một cảm giác mềm mại còn đọng lại trên má tôi. Đầu tiên là ngực cô ấy và bây giờ là cái này… này!

“Cô Fujiki đang làm cái quái gì vậy?!”

“Hôn thôi mà.”

“Đừng trả lời với vẻ mặt ngượng ngùng thế chứ! Tại sao lại hôn?!”

“Hôn cậu trai mình thích thì có sao đâu nhỉ. Tôi sẽ không làm vậy với người tôi không thích.”

“Tôi không phải là cậu trai cô thích mà là học sinh của cô mà?!”

“Cậu không cần phải kích động đến vậy chỉ vì tôi hôn vào má cậu đâu. Nào, thêm một hình phạt nữa.”

Chụt! Chụt!

C-Cái người này… cô ấy hôn liên tiếp hai lần sau đó…!

“Nhưng, với điều này thì cậu phải hiểu rồi chứ? Ở đây đâu phải Mỹ mà tôi cứ hôn bừa một cậu con trai không có tình cảm chứ. Lời tỏ tình của tôi là thật đấy, được không?”

“…………..”

Với người lớn, chuyện này có thể là bình thường. Dù sao thì, tôi cũng đâu có quen thuộc với thế giới của người lớn đâu nhỉ? Nghĩ thế cũng thấy đỡ lo hơn hẳn.

“À phải rồi. Chúng ta đã hôn rồi, vậy nên cứ gọi tôi là ‘Maka-sensei’ đi. Không sao đâu, nhiều học sinh khác cũng gọi tôi như vậy, nên sẽ không ai thấy lạ đâu. Nào, lặp lại theo tôi, ‘Maka-sensei’.”

“……”

“Có vẻ cậu vẫn cần một hình phạt nữa—”

“Maka-sensei. Vâng, tôi sẽ gọi cô là Maka-sensei!”

Nếu cô ấy cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ quá sung sướng—không, chỉ rắc rối thôi!

Tạm gác lại chuyện rắc rối này là gì, nếu có thể thoát khỏi cảnh này, tôi sẽ vui vẻ chọn lựa.

Thật sự, tại sao chuyện này lại xảy ra chứ? – Tôi đã nghĩ vậy.

Tôi nói thẳng luôn, điểm số của tôi chỉ ở mức trung bình, y hệt khả năng thể thao và ngoại hình. Tôi cũng không phải thằng cao nhất trong đám con trai. Tôi sẽ không tự gọi mình là đồ ngốc, nhưng tôi chỉ là một nam sinh trung học bình thường, kiểu người mà bạn có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.

Điều đó có nghĩa là… ừ, chắc chắn là vậy rồi.

Thú thật mà nói, tôi thấy là lạ. Một cô giáo xinh đẹp như cô ấy mà lại tỏ tình với một học sinh tầm thường, nhạt nhẽo như tôi ư—–

“Làm gì có chuyện dễ dàng như thế! Cô định giở trò gì vậy, cô giáo?”

“Ơ, ơ?” Dường như ngạc nhiên vì câu nói bất ngờ của tôi, cuối cùng cô ấy cũng lùi lại một bước.

“Cô giáo, cô phải biết địa vị của mình trong trường chứ. Nói ra thì hơi ngượng, nhưng cô được mệnh danh là ‘Đóa hoa khó ai chạm tới’ đấy. Sao cô lại đi tỏ tình với cái kiểu học sinh A như tôi chứ—-”

“Tôi rõ ràng không phải đóa hoa khó với tới đến thế đâu, cậu thừa biết mà phải không?”

“…….”

Đúng như lời cô ấy nói.

Có lẽ trong cả trường, tôi là người duy nhất biết rõ cô ấy chẳng phải đóa hoa khó với tới gì sất. Cô ấy thản nhiên cởi quần áo, hôn lên má tôi, vân vân và mây mây. Mà cô ấy cũng biết… là tôi biết ư? Hả? Tại sao?

“Phụ nữ ai cũng có bí mật, nhưng Saigi-kun ghét điều đó, phải không?”

Vậy là cô ấy đã nằm lòng sở thích và điều tôi ghét rồi….

“Nhưng mà, rõ ràng chuyện này không phải bí mật của cô giáo lúc này.”

Đúng rồi, cuộc trò chuyện đang đi chệch hướng rồi.

“….Đúng là tôi là giáo viên, còn cậu là học sinh. Tôi là người lớn, còn cậu vẫn còn là trẻ vị thành niên chính hiệu.”

Sao lại có cái từ ‘chính hiệu’ đó ở đây chứ?

“Tôi đúng là có thích cậu, nhưng mà—-ừm, nếu Saigi-kun chấp nhận, tôi sẽ thất bại trong vai trò một giáo viên.”

“Hả? À, ừm…”

Dù cô ấy là người tỏ tình, nhưng cô giáo xinh đẹp này đang nói cái gì vậy chứ.

“Thế nên, nếu Saigi-kun đồng ý, tôi sẽ từ chức giáo viên và sám hối suốt phần đời còn lại.”

“Cái gì?!”

“Có lẽ tôi sẽ đi tu… Ừ, có một tu viện ở gần đây mà.”

“Nực cười!”

À, đó không phải lời lẽ trang trọng rồi. Nhưng tôi không thể kiềm chế mà bật lại được! Sau khi tỏ tình với tôi, chuyện này nghe cứ đáng ngờ thế nào ấy! Hơn nữa, tại sao cô ấy lại phải làm đến mức đó nếu tôi đồng ý chứ?! Tôi không hiểu nổi!

“Tôi sẽ huấn luyện cậu yêu tôi. Khi đã xong việc—–chúng ta sẽ nói lời tạm biệt!”

“Thế mà cô cũng chấp nhận được ư?!”

Tôi chịu thua rồi! Chẳng hiểu gì sất! Mà từ đầu tôi đã không hiểu gì rồi, nhưng mà vẫn…!

“Không sao đâu. Tôi không quan tâm đến kết quả. Chỉ là, tôi muốn ‘dạy’ cậu trong khi vẫn mang theo tình cảm này. Thế nên, Saigi-kun, cậu liệu mà chuẩn bị tinh thần đi.”

“Ưm……”

Cô ấy đến gần tôi hơn, cúi người xuống và nhìn tôi bằng đôi mắt ngước lên.

Ôi… đối với một người lớn, cô ấy thật sự rất dễ thương.

Có rất nhiều người có thể được miêu tả là xinh đẹp hay đáng yêu, nhưng khi cô ấy nhìn tôi với nụ cười khó ai bì kịp ấy, cô ấy tỏa ra một vẻ đáng yêu kỳ lạ khiến tôi không cưỡng lại được…!

“Không sao đâu, tình cảm của tôi dành cho cậu là thật lòng. Tôi tin rằng sớm hay muộn gì cậu cũng sẽ có cùng cảm giác thôi.”

“…..Cô giáo đúng là kỳ lạ thật, nhưng đừng kéo tôi vào chuyện này.”

“Đừng lo, chúng ta có thời gian mà. Tôi sẽ ‘nuôi’ cậu, từ ‘một học sinh bình thường’ trở thành ‘một học sinh yêu tôi’……!”

Môi cô ấy đang cười nhưng ánh mắt thì nghiêm nghị. Khác hẳn với cô giáo mẫu giáo của tôi. Hồi đó khi tôi tỏ tình với cô ấy, ánh mắt cô ấy cũng cười.

Và nữa, cứ cho là cô ấy nghiêm túc đi, thì cô ấy định huấn luyện tôi kiểu gì đây….?

Tiêu rồi… thật sự là tiêu rồi…. Trước giờ tôi vẫn giữ khoảng cách với ‘giáo viên’ nhưng giờ câu hỏi đó vẫn cứ hiện lên trong đầu tôi. Có lẽ vì tuổi cô ấy không quá chênh lệch với tôi, nên tôi vô thức xem cô ấy là một điều đặc biệt. Ngực của cô ấy, những ngón tay thon thả vén váy cô ấy lên, làm sao tôi có thể không chú ý đến chứ!

Tình yêu, những tiết học đặc biệt, chuyện từ chức giáo viên nếu tôi tỏ tình với cô ấy, cô ấy cứ liên tục ném những chủ đề kỳ lạ này về phía tôi. Ánh mắt nghiêm túc của cô ấy đang khiến tâm trí tôi xáo động.

Lẽ ra tôi không nên chấp nhận tất cả những điều này, nhưng nhịp tim tôi vẫn đập thình thịch không ngừng.

Không ổn rồi. Có lẽ ‘huấn luyện’ của cô ấy đã bắt đầu mất rồi….

Đây——chính là khúc dạo đầu của tôi và cô giáo. Trong căn phòng vắng lặng này, mọi thứ đã bắt đầu, bình dị mà tĩnh lặng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận