• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 12

Chương 5

0 Bình luận - Độ dài: 8,738 từ - Cập nhật:

Ngày thứ Sáu hôm sau, rồi cả thứ Hai tuần kế tiếp, tôi vẫn đi làm thêm như thường lệ, mãi đến thứ Ba.

Với tâm trạng u ám thường thấy, tôi kết thúc buổi học ở trường đại học rồi lại tìm đến nhà xuất bản.

“Kashiwada này, hôm nay phiền cậu kiểm tra bản thảo cho số tạp chí sẽ phát hành vào tháng tới nhé.”

“Vâng… vâng ạ!”

Cô Hasumi đưa cho tôi bản nháp tạp chí. Lần trước, cô ấy đã hướng dẫn tôi công việc hiệu đính rồi. Tôi vội lấy sổ tay ra, mở đúng trang có ghi chú.

“Độ chính xác tất nhiên là quan trọng, nhưng cậu cũng phải chú ý đến tốc độ nữa. Hy vọng cậu có thể xử lý xong trước hai giờ.”

“! Vâng… vâng, tôi hiểu rồi ạ…”

Chỉ còn một tiếng thôi sao… Mình có làm xong không đây? Cảm giác bất an cứ thế dâng lên.

“À, nhân tiện, phong bì màu trắng này thì phải gọi shipper xe ôm gửi đến xưởng in Totsuo. Còn phong bì màu nâu thì gửi chuyển phát nhanh đến địa chỉ này nhé. Tôi đã gọi shipper xe ôm rồi, khoảng ba mươi phút nữa họ sẽ tới.”

“Vâng, tôi hiểu rồi ạ.”

Việc gửi bằng shipper xe ôm và gửi chuyển phát nhanh, trước đây tôi đã được hướng dẫn rồi.

Tôi ghi địa chỉ người nhận lên phiếu gửi của shipper xe ôm trước, rồi cố gắng nhanh nhất có thể để làm công việc hiệu đính.

Sau đó, shipper xe ôm tới, tôi giao phong bì cho anh ta rồi lại quay vào tiếp tục công việc hiệu đính.

Khi chỉ còn năm phút nữa là đến hai giờ chiều, công việc hiệu đính đã hoàn thành.

“Tôi làm xong rồi ạ.”

“Được rồi. Vậy để tôi kiểm tra lại nhé, đưa tôi xem nào.”

Tôi đưa bản nháp cho cô Hasumi. Haizz, may mà vẫn kịp giờ…

Đúng lúc này, không hiểu sao cô Hasumi lại nhìn chằm chằm vào bàn làm việc của tôi với vẻ mặt kinh ngạc.

“…! Cái… cái này… cậu vẫn chưa đưa cho shipper xe ôm sao!”

Cô Hasumi cầm phong bì trên bàn tôi lên, nói. Tôi nhớ đó là phong bì mà cô ấy dặn gửi bằng chuyển phát nhanh mà…

“Ờ… tôi đã giao phong bì kia cho shipper xe ôm rồi ạ…”

“…! Chẳng phải tôi vừa nói, phong bì màu trắng thì gửi bằng shipper xe ôm sao?”

“Hả!”

Không thể nào! Không, không… tôi đã nhớ nhầm hoàn toàn rồi!

Cô Hasumi bật dậy, khoác vội chiếc áo khoác vest.

“Phong bì này dù thế nào cũng phải gửi đến xưởng in trước ba giờ chiều nay, nếu không sẽ không kịp! Đó là lý do tại sao tôi dặn gửi bằng shipper xe ôm! Bây giờ gọi shipper cũng không kịp nữa, tôi sẽ tự đi taxi đến gửi.”

“Hả! Tôi… tôi xin lỗi rất nhiều! Vậy thì tôi cũng…”

“Cậu không cần đến. Cậu cứ ghi lên bảng trắng là tôi đã đến ‘xưởng in Totsuo’ là được.”

Cô Hasumi chỉ nói vậy rồi vội vã rời khỏi công ty.

Ôi trời, sao lại ra nông nỗi này chứ. Sao mình lại nhầm lẫn cách gửi được cơ chứ? Chỉ muốn nguyền rủa bản thân mình lúc nãy. Tất cả là vì mình mắc lỗi, lại còn gây thêm rắc rối cho cô Hasumi nữa chứ…

Rõ ràng là mình đến để giúp việc, thế mà lại thành ra tăng thêm việc cho cô Hasumi mới chết chứ.

Sau đó, tôi không biết nên làm gì nữa, đành cứ như mọi khi là nghe điện thoại, rồi sắp xếp lại một số tài liệu cô ấy dặn dò lúc rảnh thì làm, và bỏ những tài liệu không cần thiết vào máy hủy giấy.

Khoảng hai tiếng sau, cô Hasumi đã trở lại phòng biên tập.

“! Vô… vô cùng xin lỗi cô ạ…”

Tôi đứng bật dậy từ chỗ ngồi, cúi đầu xin lỗi cô Hasumi.

“Nói chung là cũng kịp rồi.”

Cô Hasumi không hề giận dữ như tôi tưởng tượng, mà nói một cách bình tĩnh.

“À còn cái này nữa, tôi đã lấy lại món đồ cậu gửi nhầm bằng shipper xe ôm đến xưởng in rồi. Cậu hãy gửi lại bằng chuyển phát nhanh đến đúng địa chỉ người nhận nhé.”

Cô ấy đưa phong bì màu nâu cho tôi.

“Vâng… vâng ạ. Tôi biết rồi.”

Cô Hasumi trở về chỗ ngồi, bắt đầu kiểm tra lại bản nháp tạp chí mà tôi vừa hiệu đính.

Ban đầu là dặn xong trước hai giờ chiều, vậy mà vì lỗi của tôi mà kéo dài đến tận bốn giờ…

“Ừm, không có vấn đề gì. Cứ thế mà nộp bản thảo đi.”

“Vâng… vâng ạ! Xin cô chỉ bảo thêm.”

“Vậy thì, Kashiwada này…”

Lúc này, cô Hasumi mới xoay ghế về phía tôi, nhìn thẳng vào mặt tôi. Biểu cảm của cô ấy vô cùng nghiêm túc.

“Tại sao việc gửi thư của cậu lại hoàn toàn ngược với chỉ dẫn của tôi?”

“…!”

Tưởng cô ấy không giận, hóa ra tôi đã hiểu lầm hoàn toàn. Cô Hasumi đang giận dữ một cách thầm lặng.

Dù bình thường cô ấy đã rất nghiêm khắc, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy giận đến mức này, khiến tôi sợ hãi tận xương tủy.

“Tôi… tôi thật sự xin lỗi rất nhiều ạ…”

“Tôi đang hỏi cậu lý do.”

“Ờ… ờ… là vì… vì đầu óc tôi lúc đó chỉ nghĩ đến việc phải hoàn thành công việc hiệu đính trước hai giờ chiều… nên tôi đã ghi nhớ nhầm cách gửi ạ…”

“Chẳng phải tôi đã nói là bất cứ chỗ nào không chắc chắn thì đều phải xác nhận lại mỗi lần sao? May mà lần này tôi phát hiện ra ngay, nếu tôi không phát hiện thì sẽ thành ra thế nào đây? Nếu thứ trong phong bì đó không được gửi đến xưởng in trước ba giờ, thì số báo mới phát hành tháng sau sẽ bị trống đấy!”

“…! Vâ… vậy ra là thế ạ… Tôi thật sự vô cùng xin lỗi…”

Sau đó, cô Hasumi cứ thế mà giảng giải không ngừng. Tôi chỉ biết liên tục xin lỗi, đồng thời hiểu rõ mình đã phạm phải một sai lầm lớn đến mức nào.

Cùng lúc đó, trong lòng tôi tràn ngập ý nghĩ rằng mình đúng là một kẻ vô dụng.

Đến giờ tan sở hôm đó, tôi lê bước một mình trên đường về, lòng nặng trĩu.

Công việc này khác hẳn với việc làm thêm ở quán karaoke hồi cấp ba. Không còn là làm thêm đơn thuần nữa, mà đã gần như là công việc của một người trưởng thành rồi.

Đối với tôi, gánh nặng này quá lớn. Không ngờ chỉ vì một sai sót của mình mà lại khiến sự việc trở nên nghiêm trọng, còn gây phiền hà cho người khác nữa.

Một người dễ mắc lỗi như tôi, có lẽ nào không phù hợp với công việc đòi hỏi sự cẩn thận như thế này?

Trong lúc chán nản, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.

Cuối cùng, tôi, một kẻ vô dụng này, đã đi đến kết luận… thật sự muốn nghỉ việc.

Trước đây tuy vất vả, nhưng đó cũng là công việc tôi yêu thích, và cũng có những niềm vui riêng. Hơn nữa, tôi cứ nghĩ đến việc phải cố gắng để cùng Koigasaki tham gia khóa học lái xe tập trung, nên mới cố gượng chịu đựng.

Thế nhưng, có lẽ tôi đã đến giới hạn rồi.

Rõ ràng chỉ là làm thêm, nhưng công việc lại quá nặng nề, đến giờ tôi vẫn không thể hòa nhập được với phòng biên tập. Lại còn đôi khi nghe điện thoại phải đối phó với mấy người như thể đến gây sự, còn cô Hasumi thì lúc nào cũng đáng sợ như vậy…

Vì là thực tập ngắn hạn, lẽ ra tôi chỉ cần cố chịu đựng hết tháng này là xong, thế mà đến cả chút thời gian đó tôi cũng không chịu đựng nổi nữa.

Làm xong ca làm thêm vào thứ Sáu tuần này, tôi sẽ đến nói với cô Hasumi là tôi muốn nghỉ việc. Dù cô ấy có thể nghĩ tôi mới bị mắng một chút đã đòi nghỉ, tâm hồn quá mong manh dễ vỡ, nhưng đến nước này rồi thì cũng đành chịu thôi.

Nếu là để kiếm tiền cho khóa học lái xe tập trung thì tôi vẫn có thể tìm những công việc làm thêm nhẹ nhàng hơn mà. Chỉ cần nghỉ việc ở đây xong là lập tức đi xin việc thực tập ngắn hạn khác là được.

Còn Koigasaki thì… chuyện này thật sự quá xấu hổ nên tôi không muốn kể cho cô ấy. Đợi đến khi nào tìm được việc làm thêm khác thì hẵng báo cáo cho cô ấy vậy.

Ngày hôm sau, thứ Tư.

Hôm nay không có ca làm thêm, nên tôi đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ.

“A, Kashiwada!”

Vừa bước vào phòng sinh hoạt, Sakura đã reo lên vui vẻ khi thấy tôi.

“Em viết xong đề cương rồi ạ~!”

“A, thật sao! Đưa anh xem nào!”

Tôi liền cầm lấy phần tình tiết mà bạn Sakura vừa viết ra để đọc.

"Nữ chính là bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng nam chính từ thuở nhà trẻ. Suốt thời thơ ấu, từ mẫu giáo, cấp một đến cấp hai, cô ấy luôn sát cánh bên nam chính, không ngừng ganh đua với cậu ấy trong học tập, thể thao, năng khiếu hay các hoạt động câu lạc bộ. Giờ đây, khi lên cấp ba, cả hai bắt đầu thách đố xem ai sẽ có người yêu trước. Một ngày nọ, nữ chính được một bạn nam trong lớp tỏ tình. Khi biết chuyện này, nam chính trở nên cuống quýt. Cậu ấy vội vã hỏi nữ chính: 'Cậu định hẹn hò với cậu ta sao?'. Nào ngờ nữ chính đáp: 'Nếu vậy thì tớ thắng cậu rồi nhé'. Đến lúc này, nam chính mới vỡ lẽ ra mình đã thích cô bạn thanh mai trúc mã ấy từ bao giờ. Sau khi nam chính chủ động tỏ tình, nữ chính thú nhận rằng thực ra cô ấy cũng đã thầm yêu nam chính từ rất lâu rồi. Tại căn nhà vắng người của nữ chính, cả hai hòa quyện cả thể xác lẫn tâm hồn."

"...À... Ra là vậy."

Dù sao đây cũng là manga người lớn, lại chỉ có vài trang, nên một câu chuyện với mô típ quen thuộc thế này cũng không thành vấn đề. Dù hơi rập khuôn, nhưng ít ra vẫn có tình tiết lên xuống.

Thế nhưng... phải nói sao đây, nó cứ y hệt shoujo manga vậy. Đàn ông đọc chắc cũng chẳng thấy hứng thú gì. Dù sao thì bạn Sakura là nữ giới, có lẽ diễn biến thế này sẽ làm các bạn nữ thích thú hơn...

"Tôi thấy bạn viết cũng ổn đó chứ... nhưng cái này, liệu có thể đổi ngược lại không?"

"Đổi ngược lại sao?"

"Ừm, đổi thành kiểu nam chính được một bạn nữ trong lớp tỏ tình, rồi nữ chính vì cuống quýt mà chủ động tỏ tình với nam chính. Dù sao thì đây là thể loại hướng đến nam giới, tôi nghĩ đàn ông sẽ cảm thấy hứng thú hơn với kiểu này."

"A~ng! Phải rồi, đúng là vậy! Vậy tôi sẽ chỉnh sửa lại!"

Bạn Sakura chịu khó lắng nghe và tiếp thu lời tôi nói, thật sự như trút được gánh nặng vậy. Thế này thì có vẻ có thể "đẩy thêm một tí" nữa rồi.

"À, còn nữa... Nếu... nếu có thể, thì trong lúc làm 'chuyện đó', cũng để nữ chính chủ động tiến tới, tôi nghĩ độc giả sẽ hài lòng hơn..."

Dù hơi ngượng ngùng một chút, nhưng để cuốn doujinshi được hoàn thiện hơn, điểm này cực kỳ quan trọng, thế nên tôi vẫn mạnh dạn nói với bạn Sakura.

"Ấy... Ấy da, đúng là con gái mà chủ động tấn công thế thì đó đích thị là giấc mơ của mọi đàn ông rồi...!"

"...! À, ra là vậy. Cũng đúng nhỉ!"

Bạn Sakura mỉm cười và tiếp thu ý kiến của tôi.

"Vậy bạn Kashiwada đúng là cũng thích được con gái chủ động tấn công hơn đúng không?"

"Hả! Ha... haha, cậu đoán xem... Nhưng mà, thường thì ai cũng vậy thôi..."

Tôi thì đương nhiên cũng thế rồi, nhưng vì ngại ngùng, nên tôi không muốn nói thẳng ra như vậy.

"Thiệt tình~! Tôi không muốn nghe lý thuyết suông đâu nhé, tôi muốn nghe ý kiến của riêng bạn Kashiwada cơ mà~! Thôi được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ sửa lại như vậy."

"Ừm! Nếu vậy thì chúng ta có thể bắt đầu làm storyboard được rồi!"

Dù việc hoàn thành cốt truyện khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cuộc chiến thực sự bây giờ mới bắt đầu. Để tạo ra một cuốn doujinshi có thể đánh bại CLB Hoạt hình, tôi sẽ dốc toàn lực với vai trò người giám sát.

***

Hai ngày sau, vào thứ Sáu. Tôi vẫn như thường lệ, sau khi học xong ở trường đại học liền đến phòng thu âm.

Hôm nay, sau khi công việc kết thúc và trở về ban biên tập, tôi sẽ lấy hết can đảm để nói với cô Hasumi rằng tôi muốn nghỉ việc. Mặc dù tôi không chắc liệu cứ nói muốn nghỉ việc là có thể nghỉ ngay không, nhưng cứ báo sớm nhất có thể thì vẫn tốt hơn.

Có lẽ, đây là lần cuối cùng tôi tham gia thu âm hậu kỳ... Trong lòng tôi thầm nghĩ vậy, và cố gắng tận hưởng trọn vẹn buổi thu âm cho "Game Online Tại Nhà".

"Không... không phải. Xin hãy cho cháu thử lại một lần nữa!"

Trong lúc thu âm, Megumi Fukase đã nhớ nhầm thoại khiến buổi thu âm từng bị gián đoạn. Dù sao đó cũng là một đoạn thoại dài, tôi nghĩ điều đó cũng dễ hiểu.

Thế nhưng, sau đó Megumi Fukase lại vài lần đọc sai đúng câu thoại đó. Cô bé phải thử đến tận năm lần mới đọc đúng hoàn toàn, không hiểu sao ngay cả tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vào giờ nghỉ ngày hôm đó.

"Chuyện đó xảy ra sẽ làm chậm trễ cả buổi thu âm, cháu cũng biết là mình đã gây phiền phức cho mọi người rồi chứ?"

"Dạ vâng... Cháu thực sự xin lỗi ạ!"

Tôi vừa đi vệ sinh xong, đang định quay về thì nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ hành lang. Người quản lý nữ của công ty đang quở trách Megumi Fukase. Người quản lý của Megumi Fukase thì tùy vào lịch trình, có lúc đi cùng, có lúc không. Không ngờ chuyện vừa rồi lại khiến cô bé bị mắng thậm tệ đến thế...

Người quản lý phát hiện ra sự hiện diện của tôi, liền gật đầu chào một cách ngượng nghịu rồi rời đi.

"Thật... thật ngại quá! Tôi hoàn toàn không có ý định nghe lén đâu."

"À, không sao đâu ạ..."

Megumi Fukase nhìn mặt tôi nở một nụ cười gượng gạo.

"Haizzz..."

Sau đó, cô bé thở dài thườn thượt. Quả nhiên việc bị mắng ban nãy đã khiến cô bé rất khó chịu.

Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Một nữ sinh trung học làm việc giữa những người lớn đã là một điều không dễ dàng, vậy mà chỉ một lỗi nhỏ lại bị quở trách nặng lời đến thế.

"Ừm... bạn... bạn vất vả rồi."

"Cháu thấy ghét bản thân mình quá, lại còn gây phiền phức cho mọi người như vậy. Cháu phải cố gắng hơn nữa, không được gây thêm rắc rối, phải nhanh chóng làm việc trơn tru như những người khác mới được."

Những lời của Megumi Fukase khiến tôi vô cùng kinh ngạc. Cô bé vẫn chỉ là học sinh trung học thôi, vậy mà khi bị mắng lại không buồn bã, mà lại quan tâm đến việc mình đã gây phiền phức cho người khác sao?

Còn trẻ tuổi mà đã tuyệt vời đến thế. So với cô bé, tôi thì sao chứ? Tự mình làm sai, bị người khác trách mắng, rồi lại vì cảm thấy tổn thương mà muốn nghỉ việc... So với cô bé, suy nghĩ của tôi thật quá đỗi ấu trĩ.

Một cô gái còn trẻ hơn cả mình, lại nỗ lực hơn mình gấp mấy lần. Tôi cứ thế này thì không ổn chút nào.

Nếu tôi cứ nghỉ việc ngay bây giờ, chắc chắn sẽ gây thêm nhiều rắc rối cho cô Hasumi và ban biên tập. Tôi tha thiết mong ước, bản thân mình cũng có thể như Megumi Fukase, không vì cảm thấy khó chịu mà từ bỏ, mà sẽ ưu tiên nghĩ đến việc không gây phiền phức cho những người xung quanh, cố gắng hết sức để giúp ích cho mọi người.

"Thật ra là cháu có một vài chuyện cá nhân khiến tinh thần bị sa sút, nên mới dẫn đến những sai sót như vừa rồi ạ."

"À... Ra là vậy. Vậy thì thật khó khăn cho cháu rồi..."

"Không không ạ, việc để vấn đề cá nhân như vậy xen lẫn vào công việc, đã là không xứng với tác phong chuyên nghiệp rồi."

"...! Chỉ riêng việc cháu có suy nghĩ này thôi, tôi đã không nghĩ cháu là người không chuyên nghiệp rồi. Dù gặp phải chuyện muộn phiền, cháu vẫn ưu tiên nghĩ đến công việc và những người xung quanh, muốn điều chỉnh tâm trạng để cố gắng hết mình... Cô bé Fukase, cháu còn trẻ thế mà đã đáng nể như vậy... khiến tôi rất kính nể."

Thoáng chốc, tôi đã nói ra những lời này với Megumi Fukase. Đó là những lời thật lòng từ tôi.

"Anh... anh Kashiwada..."

Megumi Fukase ngây người lắng nghe lời tôi nói.

"Cảm... cảm ơn anh. Nghe anh nói vậy... cháu thấy rất vui ạ."

Chẳng mấy chốc, cô bé nở một nụ cười ngượng nghịu và cảm ơn tôi.

Một cô bé còn trẻ hơn cả mình, lại nỗ lực hơn mình gấp mấy lần. Tôi cứ thế này thì không ổn chút nào. Chỉ còn lại chút thời gian thôi, khó có được cơ hội làm công việc liên quan đến sở thích của mình như thế này... Vậy thì hãy cố gắng thêm một chút nữa vậy.

Sau khi trò chuyện với Megumi Fukase và thay đổi suy nghĩ, tôi quyết định tạm thời chưa gặp cô Hasumi để xin nghỉ việc.

Hôm đó, vừa về đến nhà, tôi liền gọi điện cho Koigasaki.

“A, Kasiwada à? Hôm nay cậu có đi làm thêm mà, phải không?”

“À, đúng vậy... Mà thật ra hôm nay, tớ suýt nữa thì nghỉ việc rồi.”

“…Hả?”

Lời tôi nói khiến Koigasaki vô cùng ngạc nhiên.

Tôi không muốn kể với cậu ấy chuyện mình định nghỉ việc, nhưng lại không kìm được mà muốn báo tin rằng mình đã quyết định không nghỉ nữa.

“Dù tớ ít khi than vãn với cậu về chuyện làm thêm, nhưng thật lòng mà nói thì nó vừa vất vả vừa mệt mỏi, rồi tớ còn phạm lỗi bị mắng nữa chứ... Thế nhưng, tớ đã suy nghĩ rất nhiều, và cuối cùng quyết định là không nghỉ nữa.”

“Cái... cái gì cơ? Sao cậu không nói với tớ? Sao lại tự mình giải quyết mọi chuyện thế này!”

Giọng Koigasaki vừa như lo lắng, lại vừa như đang giận tôi.

Gần đây, mỗi khi nhắc đến chuyện làm thêm là tôi lại buồn, nên tôi chẳng muốn kể, hầu như không nói gì cho Koigasaki nghe cả. Ngược lại, chuyện câu lạc bộ thì tôi lại hay kể với cậu ấy.

“Vì tớ không muốn cậu nhìn thấy bộ dạng vô dụng của tớ, nên tớ không dám nói ra.”

Tôi thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.

“Trời ạ! Tớ nói cậu thế này là thế nào! Cái bộ dạng vô dụng của cậu, tớ đã nhìn đến phát chán rồi đây này!”

“…!”

“Nhưng mà lần nào cậu cũng... tự mình cố gắng, rồi vượt qua khó khăn cả. Tớ đã thấy cậu như vậy mấy lần rồi còn gì.”

“Koi... Koigasaki...!”

Đúng vậy, sự vô dụng của tôi chẳng phải là chuyện xưa nay vẫn thế sao!

Từ thời cấp ba đến giờ, tôi đã vô số lần gặp thất bại, vấp ngã rồi nản lòng.

Thế nhưng, trong hoàn cảnh như vậy mà còn biết cách vực dậy tinh thần, đó chẳng phải là điều tôi phải cố gắng hay sao? Nghe Koigasaki nói vậy, cuối cùng tôi cũng chợt nhận ra.

Chỉ một thất bại nhỏ nhặt như vậy, bị mắng một trận thôi mà, sao tôi có thể cứ thế nản lòng được chứ.

Chỉ cần lần tới không để thất bại, cố gắng làm tốt công việc, không mắc lỗi nữa là được thôi mà!

“Đúng rồi, cậu nói phải! Koigasaki, cảm ơn cậu nhiều lắm──!”

“Sau này, những chuyện buồn bã, hay những lời than thở... cậu phải kể hết cho tớ nghe đó nha.”

“Koigasaki...”

Lời của Koigasaki khiến tôi vui sướng khôn tả.

Trong lòng tôi tự nhủ, sau này dù có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không giấu giếm gì Koigasaki nữa.

Đến thứ Hai tuần sau.

“Chào buổi sáng! Lần, lần trước thật sự xin lỗi! Hôm nay cũng xin cô chỉ bảo nhiều hơn ạ!”

Vừa đến nơi làm việc, tôi liền lập tức cúi đầu chào cô Hasumi. Tôi nghĩ mình phải thể hiện thành ý cho cô ấy thấy.

“Ơ! Khoan đã, đừng... đừng làm thế chứ.”

Cô Hasumi có vẻ hơi ngại ngùng nói với tôi, tôi vội vàng ngẩng đầu lên.

Ôi không, mình lại làm gì sai rồi sao...? Lại sắp bị mắng nữa à?

“Thấy chưa~ Thiệt tình, tất cả là tại cô Hasumi mắng người ta quá đáng mà~!”

Đúng lúc này, một nữ nhân viên ngồi đối diện cô Hasumi, người thường hay tán gẫu với cô ấy, bỗng lên tiếng.

“Thôi nào... Chuyện đã qua rồi, không cần phải xin lỗi như thế nữa đâu. Quên nó đi.”

Cô Hasumi có chút ngượng ngùng nói với tôi.

“Hả!”

“Dù là với người làm thêm hay bất cứ ai, tôi cũng rất dễ nói lời quá khắt khe. Vì vậy, cậu không cần bận tâm đến thế đâu. Chỉ cần lần sau chú ý là được rồi.”

Phản ứng ngoài dự liệu của cô Hasumi khiến tôi bối rối vô cùng.

“Thôi được, chỉnh đốn lại tinh thần đi, tôi phải giao việc hôm nay cho cậu làm đây.”

“A, vâng!”

Nghe cô Hasumi nói vậy, tôi thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Tôi vẫn như thường lệ xử lý những công việc được giao, đúng lúc tôi chuẩn bị rời khỏi chỗ để đi lấy bưu phẩm cho công việc.

“Kasiwada này.”

Có người gọi tôi, quay đầu lại, tôi thấy anh Arai.

“Có vẻ cậu rất cố gắng đấy chứ. Lời xin lỗi vừa nãy thật tuyệt vời~ Cậu cũng kiên trì phết nhỉ.”

“Hả! Anh... anh nhìn thấy hết rồi sao?”

Biết bị anh Arai nhìn thấy, tôi có chút xấu hổ.

“Những người làm thêm dưới trướng cô Hasumi, có không ít người bị mắng cái là nghỉ luôn. Mà Kasiwada cậu thì sắp hết kỳ làm việc rồi, thật đáng nể khi cậu có thể chịu đựng được đấy.”

“Hả hả? Là... là như vậy sao!”

Lời anh Arai nói khiến tôi rất ngạc nhiên.

Tôi cứ nghĩ là do mình làm việc quá tệ nên mới bị mắng, hóa ra không phải vậy sao?

Nghe anh ấy nói vậy, tâm trạng tôi bỗng trở nên nhẹ nhõm hẳn. Xem ra sau này dù có bị cô Hasumi sửa lưng, tôi cũng sẽ không quá chán nản nữa rồi.

“Kasiwada này, thấy cậu cố gắng như vậy, tôi thấy việc mình tiến cử cậu cũng đáng giá lắm chứ.”

“Hả? Tiến cử...?”

“Ừm, là lúc họp bàn sau buổi phỏng vấn ấy. Tôi thấy cậu dù bị sửa chữa cũng không thay đổi ý kiến của mình mà kiên trì theo đến cùng, hơn nữa còn dám thẳng thắn đưa ra ý kiến của mình với tổng biên tập, quả thật rất có nghị lực, biết đâu có thể mang đến một viễn cảnh mới, nên tôi mới tiến cử Kasiwada cậu đó.”

“Hả! Thì ra... thì ra là vậy!”

Lời anh Arai nói khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.

Không ngờ anh Arai lại nhìn nhận tôi như vậy... Điều này khiến tôi rất vui.

“Anh Arai, tôi cảm ơn anh rất nhiều!”

“Khoan đã, anh Arai! Đừng có đến đây làm phiền Kasiwada làm việc chứ!”

Đúng lúc này, cô Hasumi phát hiện tôi và anh Arai đang đứng nói chuyện và lên tiếng chỉnh đốn, thế là anh Arai vừa nói “Ôi ôi, đáng sợ quá đi mất~” vừa bỏ đi.

Cách nhìn nhận của anh Arai về tôi đã cứu rỗi tâm hồn tôi, và việc biết cô Hasumi không phải là người quá đáng sợ như mình vẫn tưởng, khiến suy nghĩ của tôi bỗng trở nên vô cùng tích cực.

Sau đó, dù đôi khi vẫn mắc vài lỗi nhỏ trong công việc và bị chỉnh sửa, nhưng có lẽ do cô Hasumi vẫn còn bận tâm chuyện trước đó, nên cảm giác cô ấy có vẻ dịu dàng hơn một chút.

Mỗi ngày bận rộn với công việc, một tuần đã trôi qua thật nhanh chóng...

Thứ Sáu tuần sau đó.

Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của công việc làm thêm này. Một tháng rưỡi vừa dài lại vừa ngắn ngủi.

Tôi vẫn như thường lệ đến phòng thu sau khi kết thúc các tiết học ở trường đại học. Nghĩ đến việc không còn được cùng nhau tham dự buổi thu âm này nữa, tôi thấy thật tiếc nuối.

Đến phòng thu, tôi nói với tác giả và họa sĩ minh họa rằng hôm nay là ngày làm việc cuối cùng, và gửi lời chào tạm biệt cuối cùng đến họ.

“À này, Kasiwada. Sau buổi thu âm hôm nay, cậu có dự định gì không?”

Trước khi buổi thu âm bắt đầu, cô Hasumi hỏi tôi câu này khiến tôi hơi bất ngờ.

Buổi thu âm hôm nay kéo dài hơn bình thường, dự kiến phải đến hơn sáu giờ mới xong. Vì vậy, sau buổi thu âm này, tôi sẽ không đến tòa soạn nữa mà kết thúc kỳ làm việc tại đây.

Thứ Ba tuần trước tôi đã đến công ty ngày cuối cùng rồi, tôi cũng đã dọn dẹp bàn làm việc, và đi khắp nơi chào tạm biệt các thành viên trong ban biên tập (trừ cô Hasumi) với lời cảm ơn “Đã được mọi người chiếu cố”.

“Hả? À không, tôi không có dự định gì cả...”

Không ngờ cô Hasumi lại hỏi về dự định sau đó của tôi, rốt cuộc là vì sao chứ? Có phải vì sau này cô ấy muốn tôi giúp việc gì đó, nên bảo tôi lát nữa đến tòa soạn không?

“Thật ra thì sau khi thu âm xong hôm nay, mọi người muốn tổ chức một buổi tiệc ăn mừng nho nhỏ, cùng nhau đi uống vài ly. Nếu cậu có thời gian, cậu có muốn tham gia không?”

"Ể!"

Lời mời bất ngờ đó khiến tôi bất ngờ không thôi.

"À, tất nhiên rồi," chị ấy nói tiếp. "Với người chưa thành niên… cậu và cô Fukase Ai sẽ uống đồ không cồn nhé."

Fukase Ai và các seiyuu khác cũng sẽ đến sao! Lại còn mời cả mình tham gia bữa tiệc mừng công thế này nữa chứ!

"À, nếu tôi cũng có thể đi được... thì tôi muốn đi chứ!"

Khi tôi kịp định thần lại, câu trả lời đã buột miệng bật ra từ lúc nào.

Sau đó tôi không có kế hoạch đặc biệt nào, với lại chuyện tốt thế này có lẽ sẽ không có lần thứ hai đâu, tất nhiên là tôi muốn tham gia rồi.

"Được rồi. Chúng tôi đã đặt một quán gần ga, sau khi thu âm xong mọi người sẽ cùng nhau đi tới đó."

"Vâng... vâng ạ! Tôi hiểu rồi."

Không lâu sau đó, buổi thu âm cuối cùng của tôi cũng kết thúc.

Hôm nay trong giờ nghỉ giải lao, tôi không có cơ hội nói chuyện với Fukase Ai, điều này khiến tôi thấy tiếc nuối. Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, tôi muốn chào tạm biệt cô ấy vậy mà... Không biết ở buổi tiệc có thể trò chuyện được không đây.

Khi buổi thu âm gần kết thúc, chị Hasumi, người đã đi vì công việc khác, quay trở lại phòng thu. Sau khi thu âm xong, tất cả mọi người cùng nhau di chuyển đến một quán izakaya gần ga.

Tổng cộng hơn ba mươi người đã là một nhóm rất lớn, gần như chiếm trọn một góc của quán.

Chúng tôi lần lượt vào chỗ. Tôi ngồi ở khu vực gần chị Hasumi, tác giả gốc và họa sĩ minh họa.

Nhóm seiyuu ngồi lẫn lộn với nhau, ở khu vực gần đạo diễn. Tất nhiên, chỗ của họ cách tôi rất xa.

Xem ra tình hình này thì không có cơ hội nói chuyện với Fukase Ai rồi.

Tuy nhiên, chỉ cần được nhìn thấy các seiyuu ở cự ly gần như vậy đã là quá đủ rồi. Việc tôi có thể ở đây, bản thân nó đã là một điều may mắn rồi...

Không lâu sau đó, đạo diễn đứng lên hô cạn ly mở đầu. Tôi nghe lời chị Hasumi gọi đồ uống không cồn.

Các nhân viên, tác giả gốc và họa sĩ minh họa chủ yếu nói chuyện về tác phẩm này, về anime và những chuyện liên quan đến công việc, tôi thỉnh thoảng đáp lời, khi thì mỉm cười lắng nghe họ nói.

Người lớn vì uống rượu mà tinh thần phấn chấn, trở nên nói nhiều. Còn tôi không có ai thân thiết đặc biệt hay cùng tuổi, hơn nữa chỉ có một mình tôi không động đến rượu, nên có một cảm giác bình tĩnh kỳ lạ.

Nếu có thể uống rượu thì, có lẽ tôi cũng có thể cùng vui vẻ với họ rồi...

Sau đó tôi rời chỗ để đi vệ sinh, sau khi giải quyết xong, tôi định quay về chỗ của mình.

"À, Kasiwada, đợi một chút."

"Ể!"

Trước khi tôi kịp quay về chỗ của mình, đã bị chị Hasumi gọi lại.

Chỗ ngồi cạnh chị Hasumi đang trống, chị ấy chỉ vào ghế bảo tôi ngồi xuống đó.

Chị ấy... chị ấy sẽ nói gì với mình đây nhỉ. Tuy hơi sợ một chút, nhưng tôi vẫn ngồi xuống.

"Kasiwada, suốt một tháng rưỡi cho đến hôm nay, cậu đã vất vả rồi."

Thế nhưng, những lời chị Hasumi nói ra lại nằm ngoài dự đoán của tôi.

Nhìn vẻ mặt chị Hasumi dường như hòa nhã hơn mọi khi, có vẻ là đã say rồi, chỉ là không biết say đến mức nào.

"Vâng... vô cùng cảm ơn chị, trước đây đã được chị giúp đỡ rất nhiều."

Chị Hasumi vậy mà lại đặc biệt gọi tôi lại, để chào hỏi tôi như thế này.

"Luôn bắt cậu làm mấy việc lặt vặt... lại còn ngày nào cũng nói những lời nghiêm khắc với cậu nữa, khiến tôi cảm thấy rất áy náy."

"Ể... ể ể! Đâu có đâu ạ, làm gì có chuyện đó..."

Ôi trời ơi, không ngờ chị Hasumi lại nói ra những lời như vậy... Tuy là nói ra khi đã có hơi men, nhưng tôi vẫn có chút cảm động.

"Có lẽ sau kinh nghiệm lần này, cậu sẽ không muốn làm công việc ở phòng biên tập nữa... Thế nhưng, nếu cậu được nhận vào làm nhân viên chính thức ở phòng biên tập, và đứng ở vị trí bên phía sản xuất light novel, chắc chắn cậu sẽ cảm nhận được niềm vui của công việc biên tập. Vì vậy, nếu trong tương lai cậu vẫn còn một chút hứng thú, tôi hy vọng cậu có thể xem công việc biên tập là một trong những lựa chọn nghề nghiệp của mình. Cậu tuy có đôi chỗ bất cẩn, nhưng lại có ý chí kiên cường, tôi nghĩ cậu rất phù hợp với công việc biên tập."

"Ể...!"

Những lời tiếp theo của chị Hasumi càng khiến tôi thêm bất ngờ.

Tôi phù hợp với công việc biên tập ư? Rõ ràng là chị ấy ngày nào cũng sửa lỗi cho tôi không biết bao nhiêu lần, vậy mà chị Hasumi lại nhìn nhận tôi như thế này sao!

"Việc tạo ra những cuốn tiểu thuyết mà mình muốn đọc, muốn muốn mua, thực sự rất vui. Thật đáng tiếc là lần làm thêm này lại không thể dạy cho cậu điều đó..."

Có lẽ là do hơi men, khiến chị Hasumi nói nhiều hơn bình thường rất nhiều.

"Vâng... vô cùng cảm ơn chị! Trong lần làm thêm này, tôi cũng cảm nhận được rằng việc được làm công việc liên quan đến những thứ mình yêu thích thực sự rất tuyệt vời."

"Thế sao? Vậy thì tốt rồi..."

Dù có nhiều vất vả, nhưng khoảng thời gian được kết nối với những thứ mình yêu thích lại vô cùng ý nghĩa.

Tôi thầm nghĩ, nếu có thể chính thức làm một biên tập viên, có lẽ tôi sẽ cảm nhận được "niềm vui tạo ra những cuốn tiểu thuyết mình yêu thích" như chị Hasumi đã nói.

Đến phút cuối cùng, việc có thể trò chuyện những điều này với chị Hasumi thật sự quá tuyệt. Giờ thì tôi có thể kết thúc công việc làm thêm này với một tâm trạng vui vẻ rồi.

Chỉ là vẫn còn một chuyện tôi bận tâm mãi không thôi...

"…!"

Bóng dáng Fukase Ai lọt vào tầm mắt tôi.

Cô ấy không nói chuyện với ai, một mình cô đơn uống nước ép trái cây.

"Xin lỗi đã gọi cậu lại. Cậu có thể quay về chỗ của mình rồi."

"À, vâng... vâng ạ."

Nghe chị Hasumi nói vậy, tôi đứng dậy khỏi chỗ, chuẩn bị quay về chỗ của mình... Thế nhưng lúc này, tôi nhìn thấy Fukase Ai cũng đứng dậy khỏi chỗ.

Chỗ của chúng tôi quá xa, cứ thế này thì hôm nay ở bữa tiệc chắc chắn không thể trò chuyện được rồi, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng. Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, mà tôi vẫn chưa chào tạm biệt cô ấy.

Trong một khoảnh khắc suy nghĩ như vậy, tôi liền đuổi theo phía sau Fukase Ai.

Fukase Ai đang đứng trước cửa nhà vệ sinh. Trong đó có người, nên cô ấy có vẻ đang xếp hàng.

"Khoan... khoan đã, cô Fukase Ai!"

Tôi hạ quyết tâm bắt chuyện với cô ấy.

"...! Kasiwada..."

"À... à không, xin lỗi vì đã gọi cô lại ở chỗ này... Thật ra hôm nay là ngày làm thêm cuối cùng của tôi. Nên tôi muốn chào hỏi cô một tiếng."

"Ể! Thật... thật sao?"

Nghe tôi nói vậy, Fukase Ai mở to mắt ngạc nhiên.

"À, ra là vậy... Kasiwada là người làm thêm sao? Thì ra là vậy, hôm nay là ngày cuối cùng... Tôi thấy hơi buồn một chút."

Fukase Ai mỉm cười buồn bã nói. Dù cho đó chỉ là lời khách sáo, nhưng nghe được những lời này tôi vẫn rất vui.

Hôm nay là lần cuối cùng tôi gặp Fukase Ai... Một nữ seiyuu thần tượng xinh đẹp mà bình thường tôi tuyệt đối không có cơ hội tiếp cận.

Vì công việc, mà tôi đã có thể giao lưu với cô ấy đến mức có thể nói chuyện phiếm. Đây thực sự là một cuộc gặp gỡ quý giá. Nghĩ đến việc không thể gặp lại cô ấy dù tiếc nuối, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

"Sau này cô cũng hãy cố gắng thật nhiều nhé, tôi sẽ cổ vũ cho cô!"

Đây là lời thật lòng của tôi. Trong mấy tuần qua, tôi đã hoàn toàn trở thành fan của Fukase Ai rồi.

"Ha ha, đâu có gì, cảm ơn cậu nhé. Kasiwada cũng hãy cố gắng nhiều sau này nhé."

Fukase Ai hơi ngượng ngùng nhìn tôi. Lúc này, có người bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ, khiến nhà vệ sinh trống.

"À, xin lỗi đã cản đường cô. Mời... mời cô vào."

"À, không, không đâu..."

Thế nhưng Megumi Fukase lại không hề có ý định vào nhà vệ sinh.

"Thật ra, em chỉ là cảm thấy hơi ngột ngạt ở đó... nên mới rời khỏi chỗ ngồi, chứ không phải muốn đi vệ sinh."

"Ồ, vậy ư!"

Nghe cô ấy nói vậy, Megumi Fukase vừa nãy đúng là không tham gia vào câu chuyện của mọi người, trông có vẻ lạc lõng một mình.

"Vâng ạ. Phía công ty bảo rằng trong những dịp thế này phải thể hiện bản thân với đạo diễn, để lấy lòng anh ấy... nhưng em lại không giỏi khoản đó. Chỉ riêng việc chủ động nói chuyện với đàn ông trưởng thành đã khó khăn rồi. Thấy các anh chị seiyuu tiền bối khác đều trò chuyện với đạo diễn rất suôn sẻ, em thấy họ thật giỏi. Dù em biết mình không thể cứ thế này mãi..."

"...! À... ra là vậy à..."

Chẳng lẽ việc lấy lòng đạo diễn sẽ giúp ích cho công việc, hay mang lại cơ hội cho những dự án tiếp theo sao?

Quả thật các seiyuu đều ngồi vây quanh đạo diễn, trông không khí rất sôi nổi.

"Làm seiyuu đúng là vất vả thật đấy."

"Không đâu ạ... Chỉ là việc mà ai cũng làm một cách dễ dàng, thì em lại không làm được thôi."

Megumi Fukase nói với vẻ thất vọng. Nếu đã không quen đối phó với đàn ông, thì đương nhiên gặp chuyện như vậy sẽ rất khó khăn.

"À, thật ra thì em cũng vậy... Vì ở bàn của em, chỉ có mình em là chưa say, nên em không thể nào nhập cuộc sôi nổi như mấy người lớn đã ngà ngà say kia được."

"Thế... thế à... Ừm, em muốn nghỉ ngơi một chút rồi mới quay về bàn... nếu được, anh có thể trò chuyện với em một lát được không?"

"!" "Đương... đương nhiên rồi!"

"Thật sao ạ? Cảm ơn anh!"

Người phải cảm ơn là tôi mới đúng. Không ngờ trong buổi tiệc thế này, tôi lại có thể nói chuyện riêng với Megumi Fukase.

Rồi chúng tôi hơi rời xa nhà vệ sinh một chút, tựa vào tường nói chuyện. Vị trí này là góc chết so với chỗ ngồi của mọi người.

Chúng tôi đã nói về bộ anime 《Gia Đình Chơi Game Online》, và một chút chuyện riêng tư.

Có thể trò chuyện riêng tư với seiyuu thần tượng mà mình hằng ngưỡng mộ thế này, tôi cảm thấy cứ như đang nằm mơ vậy.

"Ừm... Kashiwada-san, từ trước đến nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều."

"...Ơ?"

Cô ấy đột nhiên cảm ơn tôi, khiến tôi có chút bối rối.

"Có lẽ vì em đã nói những điều đó, nên ở trường quay anh cũng thường quan tâm hỏi chuyện em..."

Những điều đó? Có phải là chuyện Megumi Fukase không quen tiếp xúc với đàn ông không?

Cô ấy nghĩ tôi quan tâm cô ấy nên mới tìm cô ấy nói chuyện sao? Tôi chỉ đơn thuần là muốn trò chuyện với cô ấy thôi mà...

"Trong số những người tuổi tác tương đồng, Kashiwada-san là người dễ nói chuyện nhất, vì vậy việc có Kashiwada-san ở trường quay đã cứu rỗi em... thế nhưng hôm nay lại là ngày cuối cùng rồi, thật sự rất tiếc."

"M-Megumi-san..."

Megumi Fukase lại nghĩ như vậy sao? Qua giọng điệu của cô ấy, nghe không giống như lời xã giao khách sáo, mà là cô ấy thật sự nghĩ như vậy ở một mức độ nào đó. Cô ấy dễ thương đến thế, là đối tượng trong mơ của biết bao otaku, vậy mà lại nói được tôi cứu rỗi... khiến tôi vui mừng đến mức, nếu buông lỏng một chút, dường như nước mắt sẽ trào ra.

"Làm... làm gì có chuyện đó. Tôi mới là người thật sự vui khi được trò chuyện với Megumi-san. Dù công việc làm thêm có vất vả đến mấy, nhưng nhờ có cô mà mỗi khi thu âm tôi đều cảm thấy rất vui vẻ."

"K-Kashiwada-san..."

Nghe tôi nói vậy, Megumi Fukase hơi ngượng ngùng mỉm cười.

"À... cũng sắp đến lúc phải quay lại rồi, không thì sẽ bị người khác nghi ngờ mất."

"À, phải rồi."

"Vậy... vậy thì... Kashiwada-san, trước đây đã được anh chiếu cố rất nhiều. Mong rằng chúng ta có thể... gặp lại nhau ở một nơi nào đó khác."

"! Tôi... tôi cũng vậy. Phải rồi, hữu duyên thì gặp lại..."

Cuối cùng, chúng tôi chào nhau rồi cả hai trở về chỗ ngồi của mình.

Ở một nơi nào đó khác ư... Sau khi công việc làm thêm kết thúc, đương nhiên tôi sẽ không còn cơ hội gặp lại cô ấy nữa rồi. Cảm giác thật cô đơn, tiếc nuối biết bao.

Thế nhưng, vốn dĩ một seiyuu thần tượng tựa như thiên thần như cô ấy, việc có thể kết nối với tôi đã là một điều kỳ diệu rồi. Việc cuối cùng có thể trò chuyện riêng với cô ấy nhiều đến vậy, tôi sẽ coi kỷ niệm này như một báu vật, chôn chặt trong sâu thẳm trái tim mình.

Không lâu sau khi tôi trở về chỗ ngồi, buổi gặp mặt đầu tiên kết thúc, một nửa số người sẽ ra về vào lúc này. Tôi cùng cô Hasumi, tác giả gốc và họa sĩ minh họa trở về. Khi chào tạm biệt, tôi một lần nữa nói "Tôi đã được cô chiếu cố nhiều rồi" để bày tỏ lòng kính trọng với cô Hasumi. Cứ thế, công việc làm thêm tại tòa soạn kéo dài một tháng rưỡi của tôi đã kết thúc.

Dù rất vất vả, nhưng cuối cùng mối quan hệ với cô Hasumi cũng kết thúc khá tốt đẹp, và quan trọng hơn là tôi đã có thể trò chuyện với Megumi Fukase như vậy, khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi trải qua ngày làm thêm cuối cùng.

Thứ Hai tuần sau.

"A, Kashiwada-kun~!"

Vừa bước vào phòng câu lạc bộ, Sakura đã chạy lại phía tôi.

Gần đây cứ khi nào tôi bận đi làm thêm không đến được, hoặc là ngày tôi đến câu lạc bộ thì Sakura lại không có mặt, thành ra chúng tôi đã gần hai tuần không gặp nhau rồi.

"Cậu bận làm thêm lắm phải không? Cuối cùng cũng gặp được cậu rồi, tớ vui quá ♥ Tớ đã phác thảo xong storyboard với chủ đề 'Đối thủ thanh mai trúc mã' rồi đó, mong cậu xem thử nha ♪"

"A, cậu đã vẽ xong rồi ư!"

Trong khoảng thời gian không gặp Sakura, tôi vẫn luôn bận tâm đến tiến độ của bản phác thảo doujinshi, xem ra cô bé đã vẽ rất cẩn thận, khiến tôi yên tâm phần nào.

"Đây nè, là cái này!"

Sakura mở sổ tay rồi đưa cho tôi. Trên trang giấy mở ra là bản phác thảo phân cảnh.

Tiện thể nói luôn, cái gọi là 'bản phân cảnh' (分镜) là việc sử dụng những bản vẽ phác đơn giản để thể hiện các khung truyện, bố cục và lời thoại, giống như một storyboard của manga vậy. Trước đây tôi từng đọc giải thích trong các cuốn sách kiểu "Cách vẽ manga" rồi.

Tôi ngồi xuống ghế, chăm chú xem bản phác thảo phân cảnh.

"Thế... thế nào rồi?"

Bản phác thảo được vẽ rất tốt. Dù chỉ là bản nháp để làm phân cảnh, nhưng cũng có thể thấy tranh của Sakura vô cùng xuất sắc. Bố cục trôi chảy, dễ hiểu, lời thoại cũng rất tự nhiên.

Về phần cốt truyện, cô bé đã vẽ rất tỉ mỉ theo chỉ dẫn của tôi.

Thế nhưng... thành thật mà nói, bộ manga này đối với tôi lại không có sức hút gì mấy.

Đầu tiên là nhân vật nữ không dễ thương. Tranh dù đẹp, nhưng không thể hiểu cô bé nghĩ gì. Tình cảm cô ấy dành cho nhân vật chính cũng không được truyền tải rõ ràng, cứ thế là đi vào cảnh nóng luôn.

Ngược lại, tôi lại có cảm tình hơn với nhân vật nam chính. Lời thoại, hành động và cả ngoại hình đều rất ngầu.

Rồi đến cảnh H quan trọng nhất. Hoàn toàn không gợi cảm chút nào. Vừa mới định đi vào cảnh nóng, thì khung truyện tiếp theo đã nhảy vọt đến cảnh cả hai khỏa thân hoàn toàn và đang 'hành sự' rồi. Chẳng có chút 'tình' nào cả.

Thông thường, doujinshi hoặc manga H sẽ có những cảnh miêu tả quá trình trước khi 'lâm trận'.

Và trong cảnh H, quá nhiều chỗ trên cơ thể nữ chính bị che khuất, khiến tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hơn nữa, chỉ mới hai trang là đã kết thúc những cảnh đó rồi.

Dù tổng số trang không nhiều, nhưng như vậy thì độc giả sẽ không cảm thấy thỏa mãn.

Hơn nữa, trong những cảnh nóng, đâu đâu cũng tràn ngập những đoạn độc thoại nội tâm thanh tao kiểu truyện tranh thiếu nữ, cùng với những lời đường mật mà nam chính dành cho nữ chính. Thật lòng mà nói, mấy cảnh này trông cứ yếu xìu ấy.

Có lẽ phụ nữ sẽ ưa thích kiểu truyện tranh sắc dục như thế hơn.

Nhân vật nam thì đẹp trai, tình yêu của nam chính dành cho nữ chính cũng được miêu tả rất hay, cảnh nóng không hề thô tục, nếu nói cho hoa mỹ thì là được miêu tả rất trong sáng, thanh lịch.

Thế nhưng, thể loại doujinshi mà chúng tôi làm là "dành cho nam giới".

"S-sao rồi ạ? Em đã cố gắng hết sức, nén lại sự ngượng ngùng để vẽ đấy ạ..."

Không biết mở lời thế nào khiến tôi chìm vào im lặng. Tôi là người giám sát manga cho Sakura-chan, tôi phải nói thẳng thừng với cô ấy. Tôi thấy các cảnh sắc dục cần phải "nóng" hơn nữa mới được.

Nhưng mà... thật lòng mà nói, mấy lời này làm sao mà mở miệng nói ra trước mặt con gái chứ!

"Trô... trông có vẻ mượt mà lắm, anh thấy vẽ đẹp mà..."

Đến khi tôi nhận ra thì mình đã lỡ lời nói ra câu đó rồi.

Không phải... khoan đã, mình phải nghĩ cho kỹ.

Nếu cuốn doujinshi này mà bán chạy kém hơn bên Câu lạc bộ Đồ họa... thì Midori Hasegawa sẽ bỏ CLB Manga mà gia nhập CLB Đồ họa mất!

Chẳng phải mình đã quyết tâm, nhất định phải ngăn chặn chuyện này xảy ra sao!

Vì không phải là tác phẩm phái sinh mà lại chọn sáng tác nguyên bản, vậy thì số lượng fan gốc của câu lạc bộ và nội dung của cuốn truyện trở nên cực kỳ quan trọng.

Đương nhiên, câu lạc bộ chúng ta mới lần đầu tham gia Summer Comi, nên làm gì có fan. Có nghĩa là, bìa truyện và nội dung truyện chính là tất cả.

Ngay hôm qua thôi, lời cô Hasumi – sếp chỗ làm thêm của tôi – chợt hiện lên trong đầu.

"Có thể làm ra được cuốn tiểu thuyết mà chính mình cũng muốn đọc, cũng muốn mua, thật sự rất vui."

Quyển doujinshi này mà in ra, chắc tôi cũng chẳng buồn mua đâu.

Dù chỉ là làm thêm, nhưng đã là một người làm biên tập ở nhà xuất bản được một tháng rưỡi rồi, dù chỉ là doujinshi đi nữa, cũng không thể làm ra một bản mà đến cả mình cũng không muốn mua chứ!

"Ừm, thì cũng vẽ đẹp thật... nhưng mà, nhưng mà cuốn này, cấu trúc của nó, nói là hướng đến nam giới thì không đúng, thực chất lại gần với phong cách dành cho nữ hơn!"

Tôi thẳng thắn bày tỏ ý kiến của mình với Sakura-chan.

"Hả?"

Nghe tôi nói, Sakura-chan khó hiểu nghiêng đầu.

"Cái này, phải nói sao đây nhỉ, nó không đủ 'nóng' chút nào, phải nói là..."

Thế nhưng, một khi muốn chỉ ra vấn đề cụ thể, tôi lại cứng họng. Mấy lời này nói với con gái thật là khó mở miệng quá.

"Khoan... khoan đã, nói miệng khó giải thích quá, để tôi ghi lại ra giấy có được không!"

Tôi rút cuốn sổ tay từ cặp ra, xé một tờ, rồi viết hết những gì mình vừa nghĩ ra thành bài trên đó.

"Đây, cầm lấy!"

Viết xong, tôi liền đưa cho Sakura-chan.

"X-xin lỗi nhé! Tôi viết chi tiết thế này, thật tình là hơi 'ác' một chút... nhưng muốn làm ra được một cuốn doujinshi hentai dành cho nam giới mà bán chạy, thì những điều này là cần thiết!"

Tôi đã buông xuôi rồi. Aizz, toàn là mấy nội dung kiểu "vẽ cho gợi cảm hơn chút đi" thế này, đến Sakura-chan cũng phải giật mình cho mà xem.

"...Vâng! Em hiểu rồi ạ! Em sẽ chỉnh sửa hết sức có thể!"

Thế nhưng, sau khi đọc xong, Sakura-chan lại nở nụ cười và đáp lại như vậy.

"Sa... Sakura-chan..."

"Đây là những lời góp ý anh dành cho em để có thể vẽ ra một cuốn doujinshi hay, sao em lại thấy kinh tởm được chứ! Em cũng muốn vẽ ra một cuốn doujinshi tốt nhất có thể mà! Đâu thể để Midori Hasegawa bị người ta cướp mất chứ!"

Lời nói của Sakura-chan khiến tôi vô cùng xúc động.

Dù trước đây tôi từng có chút cảm giác bài xích với cô ấy... nhưng cô ấy lại có thể dốc hết sức mình cho doujinshi như thế này, Sakura-chan quả nhiên là một người tốt.

"Ừm, cảm ơn em! Vậy thì mình xem ngay nhé. Để nói cụ thể về chi tiết thì trước hết là câu này ở vị trí này không cần thiết. Rồi thì bố cục ở đây nên sửa lại một chút, và nữa..."

Tôi từng chút một giải thích cho Sakura-chan.

Sakura-chan nghiêm túc lắng nghe chỉ dẫn của tôi.

Sau đó, suốt ba tiếng đồng hồ cho đến khi câu lạc bộ tan, tôi và Sakura-chan không ngừng tranh luận sôi nổi, cuối cùng đã sửa xong bản phân cảnh.

Tôi nhìn bản phân cảnh đã được chỉnh sửa, tin chắc rằng chúng tôi đã hoàn thành một cuốn doujinshi mà các otaku nam sẽ rất muốn xem, một cuốn rất được săn đón.

"Vậy thì em sẽ dùng bản phân cảnh này, bắt đầu vẽ bản thảo nhé!"

"À, ừm! Được chứ?"

"Ừm! Đây là chủ đề mà em rất thích, chắc chắn sẽ vẽ rất vui!"

"Thế à, vậy thì tốt rồi."

Cứ đà này thì chắc chắn chúng ta sẽ làm ra được một cuốn doujinshi thắng áp đảo CLB Đồ họa! Lòng tôi tràn đầy hy vọng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận