• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 12

Chương 4

0 Bình luận - Độ dài: 9,916 từ - Cập nhật:

Trong công việc làm thêm, thứ duy nhất khiến tôi cảm thấy vui vẻ chỉ có buổi thu âm – tức là thứ Sáu. Còn lại, thứ Hai và thứ Ba vẫn là chuỗi ngày cực nhọc triền miên.

Tất nhiên, trong công việc cũng có những chuyện vui bất ngờ.

Có lần, cô Hasumi bảo tôi đến xưởng in lấy bản sửa lỗi của bộ light novel nổi tiếng "Saenai Heroine". Dù không hiểu rõ lắm, tôi vẫn làm theo lời cô ấy. Ai dè, thứ tôi nhận được lại là bản vẽ minh họa gốc mới toanh cho bìa hộp đĩa Blu-ray của "Saenai Heroine".

Ở xưởng in, tôi mới liếc mắt nhìn để kiểm tra đã đứng hình rồi. Cả thế giới này, mình lại là người đầu tiên được chiêm ngưỡng bức minh họa quý giá của bộ truyện bán chạy mà mình cực kỳ yêu thích! Thật sự là xúc động vô cùng.

Ngoài ra, ngoại trừ thầy Madong, tôi còn có cơ hội nói chuyện với các tác giả light novel khác mà tôi yêu thích mỗi khi chuyển điện thoại. Thậm chí có lúc cô Hasumi bảo: "Hiện tại tôi đang họp ở phòng họp số hai, trên bàn có tài liệu cần thiết, cậu mang qua giúp tôi nhé", rồi khi tôi mang đến, tôi lại thấy các tác giả light novel mình thần tượng đang ngồi ngay đó… Những chuyện như vậy xảy ra không ít.

Những trải nghiệm làm việc liên quan đến sở thích thế này mang lại niềm vui đặc biệt, khiến tôi hưng phấn không thôi.

Thế nhưng, tôi vẫn không thể làm thân với bất cứ ai. Việc nghe điện thoại thì siêu mệt, công việc cô Hasumi giao cũng mệt, mà cô Hasumi lại còn đáng sợ nữa… Toàn những chuyện tủi thân như vậy nhiều hơn.

Rõ ràng đây là thứ tôi yêu thích, vậy mà công việc liên quan đến light novel – thể loại tôi mê nhất – lại khiến tôi ghét bỏ, khó chịu khôn tả.

Nhưng chỉ có thứ Sáu là mỗi lần đi làm tôi đều được gặp gỡ các seiyuu, được nghe thu âm trực tiếp tại trường quay. Hơn nữa, trong lúc thu âm, tôi chỉ cần tiếp đón tác giả và họa sĩ minh họa là xong, công việc cực kỳ nhàn hạ. Chỉ duy nhất ngày này mới khiến tôi thấy đây đúng là một công việc làm thêm tuyệt vời.

Tôi cũng dần quen với các tác giả và họa sĩ minh họa, có thể nhiệt tình bàn luận về các tác phẩm gốc, và hơn nữa…

“À… Anh Kashiwada, anh vất vả rồi.”

“! Cô… Cô Fukase! Cô cũng vất vả rồi. Diễn xuất vừa nãy thật sự rất tuyệt!”

“Thật sao ạ? Tôi vui quá. Cảm ơn lời khen của anh.”

Trong giờ nghỉ, thỉnh thoảng tôi lại có dịp trò chuyện với seiyuu tân binh Fukase Megumi ở khu vực nghỉ ngơi.

Với các seiyuu khác thì tôi ngại mở lời, nhưng riêng Fukase Megumi thì có lẽ do ngay từ đầu chúng tôi đã nói chuyện khá nhiều, nên cô ấy rất thẳng thắn bắt chuyện với tôi, cực kỳ dễ nói chuyện.

Đúng như Koigasaki nói, dù thứ Hai và thứ Ba có khổ sở đến mấy, nhưng nghĩ đến thứ Sáu là lại có động lực để cố gắng… Khụ… khụ, nhưng không phải vì được gặp Fukase Megumi đâu nhé.

Những ngày có lịch làm thêm thì tôi tan học là đi làm luôn, còn những ngày không đi làm thì ghé qua câu lạc bộ. Cuộc sống bận rộn cứ thế trôi đi, chớp mắt đã sang tháng Sáu rồi.

Ngày hôm đó không có lịch làm thêm, tôi như thường lệ đi đến văn phòng câu lạc bộ sau khi tan học.

“Chào buổi chiều…”

Vừa bước vào văn phòng câu lạc bộ, tôi thấy các thành viên đang hiếm hoi tập trung bàn luận nghiêm túc. Trong đó có cô Nikaido, anh Iwamoto và bạn Sakura.

“Giờ tính sao đây? Câu lạc bộ mình ngoài chị đại Nikaido ra thì còn ai biết vẽ nữa chứ?”

“Ơ, rõ ràng là CLB Manga mà lại không có ai biết vẽ à?”

Chủ yếu là cô Nikaido và anh Iwamoto hình như đang tranh cãi chuyện gì đó.

Đúng lúc này, anh Iwamoto chú ý đến tôi, các thành viên khác cũng nhìn về phía tôi.

“Mấy… mấy người đang tranh cãi chuyện gì thế?”

“À không có gì đâu – chỉ là mùa đông năm ngoái, chị đại đăng ký cho câu lạc bộ tham gia gian hàng ở Comiket mùa hè, vốn tưởng sẽ không được duyệt nên không để tâm lắm, ai dè lại được duyệt rồi~ Mà chị ấy thì đang bận tối mắt tối mũi với chuyện tìm việc và luận văn, nên giờ đang đau đầu không biết phải làm sao.”

“Ơ, Comiket mùa hè ư?”

Nhắc đến Comiket mùa hè, với tôi thì đây cơ bản chỉ là một sự kiện dành cho người tham dự thông thường, chứ tôi chưa từng nghĩ đến việc tham gia dưới danh nghĩa câu lạc bộ.

“Có… có cách nào đâu! Lúc nộp đơn năm ngoái, tôi cứ đinh ninh là đến mùa hè năm nay mình đã tìm được việc rồi, nên mới định lấy mình làm trung tâm để biên tập doujinshi chứ!”

Cô Nikaido nói với vẻ không cam lòng.

“Tôi cứ tưởng câu lạc bộ mình là một tổ chức lỏng lẻo, ai ngờ lại có cả hoạt động này nữa chứ.”

“Không, đây là lần đầu tiên. Mấy lần Comiket trước bọn tôi đều chỉ tham gia với tư cách cá nhân.”

“Ủa ủa! Thế tại sao lại…”

“……! Cái… Cái này là vì…”

Không hiểu sao, cô Nikaido trông có vẻ rất lo lắng.

Đúng lúc này, cánh cửa văn phòng câu lạc bộ "rầm" một tiếng, bật mở.

“Các thành viên CLB Manga, tâm trạng của mọi người vẫn ổn chứ?”

Người xuất hiện là một cô gái xinh đẹp không quen biết, với phong cách khá trung tính.

Cô ấy để tóc ngắn bất đối xứng, đeo mấy chiếc khuyên tai, ăn mặc hệt như dân chơi ban nhạc. Trông cô ta có vẻ đang cực kỳ phấn khích, đây là ai vậy nhỉ?

“Ai… Aijima!”

Thấy cô gái bước vào văn phòng, cô Nikaido chỉ mạnh vào người đó rồi hét lên.

“Hai, Miss Nikaido, cô vẫn xinh đẹp như mọi khi.”

“Tôi không phải đã nói bao nhiêu lần rồi sao, cái giọng ABC của cô giả tạo chết đi được, đừng có mà nói chuyện kiểu đó! Cô mới đi du học có mỗi một năm thôi đấy! Cứ như vậy nghe cứ giống mấy nhân vật trong game mỹ nữ kiểu cũ ấy, đúng là đồ otaku!”

“Ồ~! Xin lỗi nhé! Cô Nikaido đang bận tâm chuyện mình rõ ràng là con lai Nga mà lại không biết nói tiếng Nga tí nào đúng không. Là tôi chưa suy nghĩ thấu đáo rồi.”

“Cái gì! Này… Cái kiểu nói này tôi có bao giờ nói ra đâu chứ! Thế nên người của CLB khác đến đây làm gì?”

Cô ta đột ngột xuất hiện, rồi cãi nhau một trận chí chóe với cô Nikaido, khiến các thành viên CLB Manga, bao gồm cả tôi, đều bị cái khí thế đó áp đảo.

“Đây… Đây là ai thế ạ?”

Tôi thì thầm hỏi anh Iwamoto.

“Là Aijima senpai, hội trưởng của CLB Hoạt hình… hội nghiên cứu hoạt hình ấy. Chị ấy là sinh viên năm tư, có thể nói là khắc tinh của chị đại Nikaido.”

“CLB Hoạt hình à? À, giờ anh nói em mới nhớ hình như em có gặp rồi thì phải…”

Hồi chiêu mộ thành viên câu lạc bộ sau lễ nhập học, tôi cũng có ghé qua gian hàng của CLB Hoạt hình xem thử, và đã thấy cô ấy ở đó rồi.

Tuy chúng tôi gần như chẳng nói câu nào, nhưng ngoại hình cực kỳ cá tính của cô ấy đã in sâu vào tâm trí tôi.

“À phải rồi, về chủ đề này thì, kết quả đăng ký gian hàng Comiket mùa hè đã có rồi đấy. Bên tôi thì dĩ nhiên là được duyệt rồi, nhưng CLB Manga bên này thì sao? Tôi nhớ lần này CLB Manga cũng có đăng ký mà phải không?”

“Ồ, cô cố ý đến đây để khoe khoang chuyện này à? Hừ, bọn tôi cũng trúng tuyển rồi nhé!”

Cô Nikaido vênh váo đưa tờ giấy ghi kết quả đăng ký tham gia của câu lạc bộ cho hội trưởng CLB Hoạt hình xem.

“Năm ngoái, chị đại bị Aijima châm chọc: 'CLB Manga chẳng có hoạt động gì ở Comiket Fes, sướng thật đó ha~ Bọn tôi lần nào cũng tham gia dưới danh nghĩa câu lạc bộ nên vất vả lắm đó nha~'. Thế nên chị ấy không cam tâm, nhân đà này đăng ký cho câu lạc bộ tham gia Comiket mùa hè luôn. Mặc dù chị ấy còn chẳng tham gia gian hàng cá nhân của mình vì bận đi xin việc.”

“À, th… thì ra là vậy…”

Nghe anh Iwamoto giải thích tôi mới vỡ lẽ. Ra là cô Nikaido bị Aijima senpai này khiêu khích, hoàn toàn mắc bẫy của cô ta rồi sao?

「Hả?! Đăng ký rồi à? Mấy cái người trong CLB Truyện tranh toàn đọc doujinshi thì có vẽ được không đấy?!」

「Gì! Bà phiền thật đấy! Bọn tôi mà đã nghiêm túc thì làm một tập doujinshi dễ ợt ấy mà!」

「Ơ? Thế ra mấy người định ra à?」

「Cái này… cái này… bây giờ tôi đang bận nên không biết có ra được không… Mà bà cũng năm tư rồi, chắc gì đã có thời gian mà ra chứ!」

Quả thật, nếu chị Aishima cũng năm tư, chắc hẳn đang bận rộn với chuyện tìm việc làm.

「Ừm, năm tư chứ sao. Xí, đã là năm tư rồi thì làm gì có chuyện chưa được nhận chứ~!」

Nghe Nikaidou nói vậy, chị Aishima nở nụ cười đắc ý đáp lời.

「Gì chứ…!」

Nghe lời chị Aishima, Nikaidou như bị sét đánh ngang tai.

「Nikaidou cũng đã là sinh viên năm sáu rồi, chắc hẳn phải được một hai công ty nhận rồi chứ… Không đúng, Nikaidou xuất sắc như vậy có khi đã được ba bốn công ty nhận rồi ấy chứ~ Ơ~? Nikaidou chẳng lẽ, vẫn chưa được nhận… Làm gì có chuyện đó chứ~!」

Chị Aishima nở nụ cười đầy khiêu khích, dò xét vẻ mặt Nikaidou.

「~~~~!」

Nikaidou đầy uất ức trừng mắt nhìn chị Aishima.

「Ơ! Chẳng… chẳng lẽ là thật sao~? Không không không~ Thật là không thể tin nổi──! Nikaidou xuất sắc như vậy mà giờ vẫn chưa được công ty nào nhận sao! Trong cái thời buổi mà thời kỳ băng giá tìm việc làm đã qua, việc tìm việc đã dễ hơn rồi mà…?」

「Á á á~~ Bà phiền thật đấy! Tôi… tôi không giống bà đâu, tôi phải kén chọn công ty để nộp hồ sơ chứ!」

Nikaidou mặt đỏ bừng, ấm ức gào lên.

「Lẽ nào nếu Nikaidou không vẽ thì CLB Truyện tranh không còn ai biết vẽ nữa sao… Nếu vậy thì việc muốn phát hành doujinshi đúng là giấc mơ trong mơ rồi.」

Chị Aishima làm điệu bộ khoa trương như thể "đúng là chịu hết nổi" rồi thở dài thườn thượt.

Cô ta không chỉ chế giễu Nikaidou, mà còn lôi cả mấy thành viên CLB Truyện tranh vào để mỉa mai nữa sao?

「Là một câu lạc bộ mang hơi hướng Otaku mà lại không sáng tạo ra được cái gì, các vị thật đáng tiếc. Khó khăn lắm mới đăng ký được gian hàng, thật lãng phí… rõ ràng có rất nhiều câu lạc bộ muốn phát hành sản phẩm mà lại không đăng ký được gian hàng kia kìa.」

「……!」

Nghe lời chị Aishima nói, đến cả tôi cũng thấy càng lúc càng khó chịu. Nhìn kỹ thì không chỉ mình tôi, mà các thành viên khác trong câu lạc bộ cũng lộ vẻ bất mãn.

「Không… không phải chỉ là doujinshi thôi sao, CLB Truyện tranh cũng làm được chứ! Mấy người nói xem có đúng không?!」

「Đú… đúng vậy! Đương nhiên rồi!」

「Phải đấy phải đấy!」

Nghe Nikaidou gào lên như vậy, anh Iwamoto cùng các tiền bối khác đều hậm hực hưởng ứng theo.

「Lại thế nữa rồi~ Đừng có cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì.」

「Hừ… CLB của bọn tôi chỉ là trước giờ chưa nghiêm túc thôi, chỉ cần nghiêm túc một chút thôi… Nhất… nhất định sẽ xuất sắc hơn CLB Hoạt hình của mấy người!」

Nikaidou chỉ tay về phía chị Aishima, nói ra những lời như câu cửa miệng. Ngầu thì ngầu đấy, nhưng nói ra tùy tiện như vậy liệu có ổn không?

「……! Lời này tôi không thể coi như chưa nghe thấy được. Thật không ngờ lại có người nói CLB Truyện tranh cho đến giờ chưa hề có hoạt động tử tế nào, lại xuất sắc hơn chúng tôi, những người luôn dốc sức cho mọi hoạt động.」

「Bở… bởi vì đó là sự thật, biết làm sao được!」

「…………Đã nói đến nước này rồi, vậy có muốn thi đấu không?」

Chị Aishima nhìn Nikaidou bằng ánh mắt sắc như dao cau, rồi nở nụ cười gian xảo nói.

「Thi đấu?」

「Phải, CLB chúng tôi và CLB mấy người sẽ phát hành cùng một số lượng ấn phẩm, thi xem bên nào bán hết trước. Nếu cả hai bên đều không bán hết, vậy thì sẽ dựa vào số lượng ấn phẩm đã bán được khi kết thúc để phân định thắng thua.」

「Ơ…?」

Đề nghị đột ngột của chị Aishima khiến Nikaidou và cả bọn tôi đều rơi vào thế lưỡng lự.

「Ơ~? Chẳng lẽ mấy người không tự tin sao? Rõ ràng vừa nãy còn hùng hồn lắm mà?」

Chị Aishima tủm tỉm nhìn Nikaidou.

「…………Dùng số lượng doujinshi bán được để phân thắng bại sao… Hừ, được thôi. Đúng như tôi mong muốn!」

Nikaidou hất tóc, dứt khoát tuyên bố.

Lời tuyên bố của cô ấy khiến tôi rất ngạc nhiên, nhưng việc bị Aishima coi thường đến mức này càng khiến tôi muốn giành chiến thắng để dập tắt cái khí thế ngạo mạn của chị Aishima, vì vậy tôi đã không phản đối quyết định của Nikaidou.

「Đúng vậy! Bị coi thường đến mức này thì sao có thể im lặng được chứ!」

Anh Kawakita cũng hưởng ứng lời Nikaidou. Các thành viên khác trong câu lạc bộ cũng lặng lẽ gật đầu.

Nhưng mà, lấy số lượng doujinshi bán được để phân thắng bại sao…

Vừa nãy không phải còn bàn đến chuyện "CLB của chúng ta ngoài Nikaidou ra còn ai biết vẽ nữa không?" sao? Thật sự không sao chứ?

「Vậy thì cứ quyết định thế đi! Đã muốn phân định thắng thua thì tốt nhất là nên cá cược gì đó nhỉ, để tôi nghĩ xem…」

Chị Aishima vừa suy nghĩ vừa nhìn quanh phòng CLB.

「Vậy thì, một thành viên của CLB thua cuộc phải gia nhập CLB thắng cuộc, được không?」

「Cái gì…!」

Cái… cái này là sao chứ! Vậy là nếu bọn tôi thua, rất có thể tôi sẽ phải rút khỏi CLB Truyện tranh để gia nhập CLB Hoạt hình sao? Tôi không đời nào làm vậy đâu…

「Nếu CLB Hoạt hình của chúng tôi thắng… tôi muốn cô bé kia!」

「Hả!」

Nhìn người mà chị Aishima dồn hết sức chỉ vào, tôi kinh ngạc đến mức hét lên.

Không chỉ riêng tôi, mà cả các thành viên CLB Truyện tranh khác, và cả chính người bị chỉ mặt điểm tên, đều kinh ngạc đến tột độ.

「Là… là em… sao?」

Người mà chị Aishima chỉ vào, chính là Hasegawa.

Sao lại là Hasegawa!

「Ờm, em vẽ rất tệ, so với những người khác trong câu lạc bộ thì cũng thiếu kiến thức Otaku, em nghĩ dù có gia nhập CLB Hoạt hình thì cũng chẳng có chút chiến lực nào…」

Hasegawa với vẻ mặt khó hiểu nói với chị Aishima. Chiến lực… ý là khả năng đóng góp vào các hoạt động sáng tạo của dân Otaku sao.

Chị Aishima sải bước đôi chân dài miên man, tiến đến bên cạnh Hasegawa.

「Mái tóc đen tuyệt đẹp của em, ngũ quan thanh tú, ánh mắt lạnh lùng… tất cả đều đúng gu của chị.」

Chị Aishima dùng tay nâng cằm Hasegawa lên, nói ra lời lẽ "gây sốc" khiến tôi đơ người.

Hasegawa dường như không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết đứng sững tại chỗ.

「Ơ… bách hợp đời thật à? Hội trưởng CLB Hoạt hình lại có sở thích đấy sao?」

Giữa các thành viên CLB Truyện tranh bắt đầu có chút xôn xao.

「Aishima là người lưỡng tính… bên nào cô ấy cũng được.」

「Lưỡng… lưỡng tính ư?」

Lời của Nikaidou khiến tôi càng không thể che giấu sự bàng hoàng của mình.

Hasegawa dường như cũng nghe thấy lời Nikaidou, gương mặt vốn đã trắng bệch giờ càng thêm tái mét, đứng đơ ra tại chỗ.

Khoan… khoan đã, nếu CLB Truyện tranh của chúng ta thua trận này, Hasegawa sẽ phải rời CLB Truyện tranh để gia nhập CLB Hoạt hình sao…!

Dù bản thân tôi cũng không muốn đến CLB Hoạt hình, nhưng tôi cũng không muốn Hasegawa chạy sang CLB Hoạt hình! Rõ ràng là khó khăn lắm chúng tôi mới được vào cùng một câu lạc bộ mà.

Vị học tỷ Aijima này lại còn là người song tính... nhìn chung thì cô ấy là một nhân vật đáng phải cẩn trọng. Chứ nếu Hasegawa mà gia nhập câu lạc bộ Hoạt hình, thì chắc chắn sự an toàn của Hasegawa sẽ bị đe dọa mất thôi!

"Số trang, giá cả và số lượng ấn bản sẽ bàn bạc kỹ sau, nhất định phải đảm bảo điều kiện giống nhau nhé. Vậy thì, tôi xin phép cáo từ trước đây."

Nói xong, học tỷ Aijima liền sải bước rời khỏi phòng câu lạc bộ Manga.

Đúng là một người như cơn bão táp...

"Aijima cái tên đó, vẫn khó ưa như mọi khi!"

Cửa vừa đóng lại, tiểu thư Nikaidou đã phẫn nộ nói.

"Cái người đó là sao chứ? Cố tình đến gây sự với chúng ta à?"

Ngay cả học trưởng Iwamoto, người mà bình thường hiếm khi tức giận, cũng lộ ra vẻ mặt méo mó hiếm thấy.

"…Ưm, x… xin lỗi… tất cả là do em tự ý quyết định, kết quả là nếu thua thì bạn Hasegawa sẽ phải gia nhập câu lạc bộ Hoạt hình…"

Lúc này, tiểu thư Nikaidou như chợt hoàn hồn, quay sang nhìn Hasegawa và xin lỗi cô bé.

"Không… không sao đâu ạ… Tuy nhiên, nếu có thể thì em vẫn muốn ở lại câu lạc bộ này. Câu lạc bộ này ở lại rất thoải mái, còn câu lạc bộ kia… thì xét về nhiều mặt, đều khiến em cảm thấy bất an."

"! Ha… Hasegawa…"

Hasegawa nói ra lời thật lòng, càng khiến tôi tin chắc rằng tuyệt đối không thể giao Hasegawa cho câu lạc bộ Hoạt hình được.

"Đ… đương nhiên rồi! Tuyệt đối không thể giao bạn Hasegawa cho câu lạc bộ Hoạt hình được… Nếu đã vậy, bằng mọi giá chúng ta phải thắng câu lạc bộ Hoạt hình! Tôi sẽ chịu trách nhiệm vẽ vài trang!"

"Không thể để bạn Hasegawa bị cái câu lạc bộ Hoạt hình đó cướp đi, hơn nữa bị coi thường đến mức đó, nhất định phải cho câu lạc bộ Hoạt hình biết tay!"

Học trưởng Kawakita cũng tiếp lời sau tiểu thư Nikaidou.

"Mặc dù tôi không biết tại sao họ lại tự tin đến vậy, nhưng đã bị nói đến mức này rồi thì chúng ta cũng không thể im hơi lặng tiếng được!"

"Phải khiến bọn họ hối hận!"

Các thành viên khác cũng nhao nhao lên tiếng.

Thành viên câu lạc bộ Manga bình thường khá ôn hòa, nhưng vừa rồi lại bị sỉ nhục công khai đến mức đó, ai nấy đều đồng lòng, lấy mục tiêu đánh bại học tỷ Aijima làm trọng.

Mặc dù câu lạc bộ Hoạt hình và học tỷ Aijima thật đáng ghét, nhưng quan trọng nhất… vẫn là Hasegawa.

Nếu thua trận này, Hasegawa sẽ bị câu lạc bộ Hoạt hình cướp đi. Tuyệt đối phải tránh để chuyện này xảy ra.

"V… để tuyệt đối chiến thắng, tôi cũng sẽ dốc toàn lực giúp sức!… Mặc dù nói vậy, nhưng tôi cũng không biết vẽ…"

Chỉ cần có thể thắng, việc gì tôi cũng nguyện làm. Liệu có việc gì tôi có thể giúp được không?

"À mà, chị cả, chị đăng ký thể loại nào vậy? Là manga học đường… hay là câu lạc bộ Manga của trường đại học?"

"Không, là thể loại 'sáng tác' dành cho nam giới."

"Hả! Thể loại nam giới thì sẽ ra bản giới hạn độ tuổi sao…?"

Thể loại "sáng tác" dành cho nam giới… tức là truyện người lớn. Vậy là câu lạc bộ chúng ta sẽ xuất bản doujinshi người lớn nguyên tác sao?

"À này, tiện thể hỏi luôn… câu lạc bộ Hoạt hình sẽ xuất bản loại nào?"

Vì tò mò nên tôi hỏi tiểu thư Nikaidou. Muốn thắng trận, trước hết phải hiểu rõ đối thủ.

"Ồ, tôi nhớ Aijima có đăng bài trên Twitter nói rằng cô ấy sẽ xuất bản doujinshi Yuri về Kancolle. Đó hoàn toàn là sở thích của Aijima, tôi nghĩ sản phẩm cuối cùng sẽ giống doujinshi của Aijima và còn tìm thêm các tác giả khách mời nữa. Cô ấy vẫn luôn như vậy mà."

"Thật… thật sao…"

Hóa ra lại là Kancolle, chẳng phải đây là thể loại hot nhất hiện nay sao! Chúng ta lại là sáng tác nguyên bản, chỉ riêng điểm này thôi đã khá bất lợi rồi còn gì.

"Tóm lại, tiếp theo sẽ là bố cục nội dung. Tôi nghĩ số trang bản thảo mà chị cả có thể đóng góp thực sự không nhiều, ở đây có thành viên nào khác biết vẽ không?"

Học trưởng Iwamoto hỏi tất cả thành viên câu lạc bộ Manga.

Nhưng không ai chịu nhận. Cũng phải thôi, được hỏi ai biết vẽ mà dám tự nhận thì ngưỡng cửa rất cao, điều này chẳng khác nào tự nhận mình vẽ giỏi.

"Khi xuất bản ấn phẩm của câu lạc bộ năm ngoái, nói thật là trong ký ức của tôi, từ năm hai trở lên, kể cả tôi cũng không ai vẽ ra hồn cả, có thể trông cậy chỉ có sinh viên năm nhất thôi, nhưng biết đâu từ năm hai trở lên cũng có người tiến bộ rồi thì sao… Được rồi, tóm lại, bây giờ chúng ta hãy tổ chức một cuộc thi vẽ đi!"

"C… cuộc thi vẽ ư?"

Lời của học trưởng Iwamoto khiến tôi không kìm được mà hỏi lại.

"Phải rồi. Mọi người nghe kỹ đây, bây giờ hãy dốc hết sức mà vẽ. Còn đối tượng thì, để tôi nghĩ xem… Vậy thì, hãy vẽ chị cả thành nhân vật moe nhé."

"Khoan đã, anh đang nói vớ vẩn gì vậy!"

Tiểu thư Nikaidou ngạc nhiên buông lời châm chọc học trưởng Iwamoto.

"Lần này, ai vẽ đẹp sẽ được giao trách nhiệm vẽ nhiều trang hơn trong cuốn doujinshi này, dù là truyện tranh hay minh họa. Nhưng không được cố tình vẽ dở tệ với lý do ngại phiền đâu nhé~ Đương nhiên, tôi cũng sẽ tham gia!"

Học trưởng Iwamoto lấy giấy rời từ trong cặp ra, phát cho mỗi người một tờ.

Các thành viên vừa trò chuyện, vừa nhìn tiểu thư Nikaidou bắt đầu vẽ.

Vẽ tiểu thư Nikaidou thành nhân vật moe ư…

Sao học trưởng Iwamoto lại chọn một người khó vẽ như vậy làm đối tượng chứ, lỡ vẽ không đẹp thì thấy cô ấy sẽ giận mất, đáng sợ quá.

"Cảm giác như gợi nhớ đến tiết mỹ thuật hồi cấp ba vậy nhỉ."

Trong lúc vẽ, tôi không kìm được mà bắt chuyện với Hasegawa. Hồi đó được chung nhóm với Hasegawa, nhớ lại mà tim vẫn đập loạn xạ.

"À… chuyện hồi đó à… Nhưng mà bức tranh cậu thấy lúc đó, tớ hy vọng cậu xóa nó khỏi ký ức đi. Đó chính là cái mà dân otaku gọi là "lịch sử đen tối", hay phải nói là… bây giờ cũng… vẫn… thế…"

"Hả, Hasegawa?"

Giọng của Hasegawa không hiểu sao cứ trầm dần xuống, khiến tôi không khỏi lo lắng mà tạm ngừng vẽ, nhìn sang gương mặt Hasegawa.

Hasegawa với vẻ mặt ủ rũ nhìn lòng bàn tay mình.

"Ha… Hasegawa? Cậu bị làm sao…!"

Khi tôi định hỏi cô bé bị sao vậy, thì nhìn thấy bức minh họa trên tờ giấy rời của Hasegawa, lập tức khiến tôi cứng họng.

Trên đó vẽ một sinh vật kinh dị mà trông không giống thứ gì trên đời này cả.

Đúng… đúng rồi, Hasegawa chỉ có khoản vẽ là tệ đặc biệt thôi.

Vào tiết mỹ thuật năm nhất cấp ba, bức chân dung Hasegawa vẽ tôi cũng đáng sợ đến tột cùng, vì lâu quá rồi nên tôi quên mất.

"Mọi người vẽ xong hết cả rồi chứ~?"

Sau một lúc, học trưởng Iwamoto hô lên với mọi người. Tôi cũng cuối cùng đã vẽ xong.

Kinh nghiệm vẽ của tôi, nhiều nhất cũng chỉ là vẽ nhân vật game Pokemon vào sổ tay hồi tiểu học mà thôi, đặc biệt là vẽ con gái thì tôi tệ nhất, nếu có thể thì thật sự không muốn cho mọi người xem, nhưng cũng đành chịu thôi.

"Tóm lại cứ vẽ đại khái là được rồi~ Được rồi, vậy thì mọi người hãy tìm một chỗ trên tranh của mình để viết tên, rồi đặt tranh lên bàn và rời khỏi chỗ ngồi. Sau đó mọi người hãy đi một vòng quanh bàn để xem hết tranh của tất cả mọi người nhé."

Nghe Iwamoto-senpai nói xong, mọi người liền đứng dậy, từ từ bắt đầu đi vòng quanh theo chiều kim đồng hồ.

Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên tôi được xem kỹ tranh của tất cả thành viên trong câu lạc bộ.

“Khoan đã Iwamoto! Trong mắt cậu tớ trông như thế này sao? Tớ còn cảm nhận được ác ý nữa là!”

“Đâu… đâu có, tớ không có ác ý đâu mà~!”

Mỗi người chúng tôi tự do phát biểu cảm nghĩ về các bức tranh, đồng thời không ngừng đi vòng quanh. Tranh của Iwamoto-senpai, đúng là dở theo một kiểu khác hẳn so với Hasegawa.

“Ơ… đây là… tranh của Hasegawa-san…?”

Rồi thì, các anh chị khối trên cuối cùng cũng thấy tranh của Hasegawa, lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc.

“Em… em rất xin lỗi…”

Thấy tình cảnh này, Hasegawa không hiểu sao lại lập tức xin lỗi.

“Ơ! Đâu… đâu có, tớ thấy cũng hay ho đấy chứ, không tệ đâu!”

Kawakita-senpai với vẻ mặt sốt ruột vội vàng chữa cháy. Kawakita-senpai đúng là một người kiên định với chủ nghĩa nữ quyền.

“Ơ, để tớ xem nào…!”

Nikaidou-san đi đến xem tranh của Hasegawa, vừa nhìn thấy đã cứng đờ như tượng đá.

“Em… em xin lỗi! Em tuyệt đối không cố ý vẽ như vậy đâu…”

Hasegawa tái mặt thanh minh.

“Đúng vậy, tranh của Hasegawa dở ở đẳng cấp thiên tài! Trước đây cô ấy cũng từng vẽ chân dung tôi, lúc đó thật sự là tệ kinh khủng khiếp, còn tệ hơn cả bức này nữa là! Thậm chí bức này nhìn còn được được chút đỉnh! Cho nên, Hasegawa tuyệt đối không phải cố ý vẽ Nikaidou-san thành ra thế này đâu, mà đây là kết quả của việc cô ấy đã dốc hết sức mình…!”

Khi tôi lấy lại tinh thần, tôi đã đang ra sức giải thích cho cô ấy.

“Ồ, vậy… vậy sao… Nếu đã là Kashiwada-san nói vậy, thì tôi hiểu rồi. Không phải là Hasegawa-san thấy tôi trông như thế này, mà là Hasegawa, ở một khía cạnh nào đó, có tài năng vẽ những hình thù đặc biệt đúng không…?”

Nikaidou-san tuy bối rối nhưng cũng chấp nhận lời giải thích này. Cô ấy có thể hiểu thì không còn gì tốt hơn.

“Tài… tài năng đặc biệt…”

Hasegawa lặp lại lời của Nikaidou-san, trông như hồn vía lên mây.

“Ơ… đây là tranh của Sakura-chan! Vẽ đẹp ghê!”

“Oa, đúng thật!”

Lúc này, từ một nơi khác lại truyền đến tiếng ồn ào.

Những câu nói này thu hút mọi người tập trung về phía tranh của Sakura-san.

“Ơi~ thật là, làm gì có chuyện đó đâu mà~! Người ta vẽ xấu lắm, ngại chết đi được!”

Sakura-san tuy nói vậy, nhưng cũng lộ ra một tia đắc ý.

“Ồ ồ, vẽ đẹp thật đấy, Sakura-san! Vẽ còn đẹp hơn cả người thật nữa!”

“Khoan đã Iwamoto! Sao cậu lại lợi dụng lúc lộn xộn nói ra mấy lời vô lễ như vậy…! Nhưng mà đúng thật, kỹ năng vẽ này quả là cao siêu!”

Iwamoto-senpai và Nikaidou-san cũng nhìn tranh của Sakura-san mà lộ vẻ tán thưởng. Tôi cũng muốn xem, thế là tôi nhận lấy bức tranh của Sakura-san từ tay Nikaidou-san.

Đúng như mọi người nói, tranh của Sakura-san thật sự rất đẹp.

Đây không phải là kiểu đáng yêu, mà thiên về phong cách đẹp thì đúng hơn. Mặt vẽ rất đẹp, hình thể miêu tả cũng rất tuyệt vời.

“Thật sự vẽ rất đẹp. Sakura-san, cậu có tham gia hoạt động doujin nào không?”

Nghe lời tôi nói, không hiểu sao tôi cảm thấy Sakura-san thoáng chốc như lộ ra vẻ mặt căng thẳng, nhưng lập tức trở lại nụ cười thường ngày.

“Thật là, Kashiwada-san cậu đó, tranh này chưa đẹp đến mức có thể tham gia hoạt động như thế đâu mà~!”

Cô ấy nói vậy.

“Tóm lại, bây giờ đã biết người vẽ đẹp nhất là Sakura-san rồi!”

Sau một thời gian, khi mọi người đều đã xem qua tranh của từng người, Iwamoto-senpai nói với tất cả mọi người.

Xem ra cuộc thi vẽ đến đây là tạm thời kết thúc.

Tranh của tôi hoàn toàn không ai nhắc đến… Tranh của tôi tuy vẽ không đẹp, nhưng lại không tệ đến mức có thể lấy ra làm trò đùa như Hasegawa. Tuy tôi tự biết điều đó, nhưng vẫn khá là bị đả kích.

“Manga chính sẽ do Sakura-san phụ trách vẽ, không vấn đề gì chứ? Nhưng dù sao thì cũng là thể loại này, manga người lớn dành cho nam giới, để con gái vẽ có ổn không nhỉ…? Nếu không được thì cậu cứ nói thẳng nhé.”

Iwamoto-senpai lo lắng hỏi Sakura-san.

“Vâng, không sao đâu ạ! Nếu mọi người không bận tâm, người ta sẽ cố gắng hết mình!”

Sakura-san lập tức đồng ý ngay.

“Ồ ồ—! Đúng là Sakura-chan có khác!”

“Sakura-chan, cố lên nhé~!”

Có lẽ là để cổ vũ cô ấy, các thành viên trong câu lạc bộ vỗ tay cho Sakura-san.

Sakura-san không chỉ đáng yêu, thái độ thân thiện, lại còn thích thể loại hướng nam, là một Coser, kỹ năng vẽ lại còn giỏi (↑MỚI CẬP NHẬT!), với tư cách là công chúa của câu lạc bộ otaku, cô ấy quả thực ngày càng hoàn hảo…

Tuy nhiên, cô ấy là con gái nhưng lại phải vẽ manga người lớn dành cho nam giới, thật không ngờ cô ấy lại chịu đồng ý. Tôi nhớ cô ấy từng nói có hứng thú với doujinshi người lớn và game người lớn, cho nên chắc là không có cảm giác kháng cự với mấy thứ này nhỉ.

“Được rồi, vậy là chốt hạ. Các thành viên khác, ai còn có thể vẽ thì phụ trách phần minh họa, còn lại thì viết SS… tức truyện ngắn, hoặc làm trợ lý manga cho Sakura-san, cũng như phụ trách biên tập. Phần công việc tổng thể cũng cần mọi người cùng gánh vác.”

Dưới sự dẫn dắt của Iwamoto-senpai, chúng tôi đã chốt được việc phân chia trách nhiệm đại khái. Tôi phụ trách làm trợ lý manga cho Sakura-san.

Không lâu sau đến giờ giải tán, mọi người lũ lượt rời khỏi phòng câu lạc bộ.

Sản xuất doujinshi để bán ở Summer Comiket, với tư cách một otaku, tôi thật ra có chút mơ ước, và phần lớn là cảm giác mong chờ, nhưng bây giờ không phải là lúc có thể ung dung như vậy.

Dù sao đi nữa, nếu doanh số của cuốn doujinshi này mà thua Câu lạc bộ Hoạt hình… Hasegawa sẽ phải rút khỏi Câu lạc bộ Manga mà gia nhập Câu lạc bộ Hoạt hình.

Khó khăn lắm mới cùng nhau vào được Câu lạc bộ Manga, tôi tuyệt đối không muốn chuyện này xảy ra. Bản thân Hasegawa cũng nói cô ấy muốn ở lại câu lạc bộ này.

Tuy tôi không biết Câu lạc bộ Hoạt hình là một câu lạc bộ như thế nào, nhưng theo ấn tượng ngày hôm nay, Aishima-senpai, hội trưởng câu lạc bộ, cảm giác là một nhân vật khá nguy hiểm…

Bây giờ không phải là lúc nói mấy lời ngốc nghếch như “Aishima-senpai x Hasegawa, cả hai đều là mỹ nữ làm bách hợp thì moe hết sảy~!”…

Sakura-san tuy kỹ năng vẽ giỏi, nhưng cô ấy nói bản thân chưa từng vẽ doujinshi hướng nam, ngoài Nikaidou-san ra thì những người khác lại không biết vẽ… Trong tình huống này, chúng ta thật sự có thể tạo ra doujinshi bán chạy hơn cả Câu lạc bộ Hoạt hình sao?

Tuy trong lòng tràn ngập bất an, nhưng dù thế nào đi nữa chúng ta cũng phải làm được.

Nếu không làm được, Hasegawa sẽ bị Câu lạc bộ Hoạt hình cướp mất…!

Ngày hôm sau.

“Ừm— hôm nay chị cả sẽ không đến câu lạc bộ, nhưng sau khi chị cả và Aishima-senpai của Câu lạc bộ Hoạt hình thảo luận xong, họ dường như cho rằng một cuốn doujinshi khoảng hai mươi tám trang là phù hợp nhất, không biết sao nhỉ? Rồi, còn nhắc đến nếu là lần đầu tham gia thì số lượng in khoảng hai trăm cuốn là tốt hơn.”

Hôm nay tiếp nối lần trước, chúng tôi tiến hành thảo luận về cuốn doujinshi sẽ phát hành ở Summer Comiket.

Mọi người đều ngồi vào bàn, còn anh Iwamoto thì vừa viết lên bảng trắng vừa giải thích.

"Tiện thể, với một cuốn doujinshi khoảng 28 trang thì, phân bổ đại khái là... Chị cả có lẽ sẽ cố gắng vẽ khoảng 6 trang truyện, vậy nên sẽ nhờ bạn Sakura vẽ khoảng 10 trang, số trang còn lại sẽ dùng truyện ngắn và tranh minh họa để lấp đầy. Tôi thấy cấu trúc này thì tốt hơn... Bạn Sakura, bạn thấy sao?"

"Vâng, khối lượng này hoàn toàn không thành vấn đề!"

Nghe Sakura nói vậy, các thành viên trong câu lạc bộ liền "ồ ồ~" reo hò.

Đồng ý dễ dàng vậy sao, Sakura quả thật rất giỏi. Cô ấy thật sự chưa từng làm doujinshi bao giờ sao?

"Ừm, vậy số trang cứ quyết định thế nhé. Tiếp theo, chị cả có góp ý rằng tuy là sáng tác, nhưng muốn làm ra một cuốn sách thì vẫn nên có chủ đề sẽ tốt hơn, nên tôi muốn chúng ta bàn bạc để quyết định chủ đề."

Chủ đề à... Đúng vậy, nếu không có chủ đề thì nội dung sẽ trở nên khá rời rạc.

"Có ai có ý kiến gì không? Đã định để Sakura làm họa sĩ chính rồi, vậy thì tốt nhất là nên chọn chủ đề nào mà Sakura vẽ thuận tay. Dù sao thì chị cả cũng nói dù vẽ gì, chị ấy cũng có thể phối hợp được ở một mức độ nhất định."

"Cái gì mình vẽ thuận tay sao..."

Sakura khẽ "ừm" một tiếng, rồi nghiêng đầu trầm tư suy nghĩ.

"Nhưng mà, bảo bạn nghĩ ngay thì cũng khó cho bạn. Dù sao vẫn còn thời gian, bạn có thể nghĩ ra một chủ đề dễ vẽ trong vòng một tuần không? Mọi người sẽ phối hợp với chủ đề mà bạn Sakura muốn vẽ."

"Vâng, mình biết rồi. Tiện thể hỏi một chút, có những ví dụ nào về chủ đề ạ?"

"Cái này á, nói chung là như lăng nhục, hay thuần ái, rồi cưỡng hiếp tập thể, ngực khủng, loli, futa, loạn luân cận huyết, 3P, yêu râu xanh, xúc tu..."

"Khoan đã, anh Iwamoto! Đó không phải là chủ đề, đó chỉ là phân loại tình dục thôi mà!"

"Ừm, thế cái đó khác gì chủ đề?"

Tôi không khỏi lên tiếng phản bác, thế nhưng anh Iwamoto lại với vẻ mặt khó hiểu hỏi ngược lại tôi.

"Ờ, thì là... Ngoài những thứ anh Iwamoto vừa nói ra, thì việc thiết lập nữ chính là kiểu nhân vật nào cũng được coi là một thể loại."

Hết cách, đành phải để tôi giải thích cho Sakura.

"Ví dụ như thanh mai trúc mã, hay người hầu gái, em gái nuôi chẳng hạn... Tóm lại là có rất nhiều loại, Sakura cứ nghĩ một chủ đề nào mà bạn thấy thuận tay nhất."

"À, thì ra là vậy──! Ừm, mình hiểu rồi~!"

Sakura nghe tôi nói xong thì phản ứng khá tốt.

Thế nhưng, dù Sakura vẽ có giỏi đến mấy, và cũng khá rành về thể loại dành cho nam giới đi nữa, liệu cô ấy có thể vẽ ra những bộ truyện tranh người lớn hướng nam có nhu cầu cao, bán chạy được không?

Dù sao Sakura cũng là nữ. Hơn nữa, hình như cô ấy chưa từng tham gia hoạt động doujin bao giờ.

Đối phương thì đã quen với hoạt động doujin rồi, còn chúng ta thì là lần đầu, cộng thêm thể loại cũng bất lợi cho mình... Đúng là đầy rẫy những yếu tố không chắc chắn.

Thứ tôi có thể làm, chỉ là làm trợ lý vẽ truyện cho Sakura thôi sao? Để giúp câu lạc bộ chúng ta giành chiến thắng, tôi còn có thể làm được gì nữa?

Không lâu sau, buổi thảo luận của chúng tôi kết thúc.

Tôi thầm hạ quyết tâm.

"À, này Sakura..."

"Ừm, có chuyện gì thế, Kashiwada?"

"Có thể... để tớ đảm nhiệm vai trò cố vấn truyện tranh cho Sakura được không!"

"Hả?"

Nghe tôi nói vậy, Sakura ngẩn người ra.

Ánh mắt của anh Iwamoto và các thành viên khác cũng đổ dồn về đây.

"Tớ không biết vẽ truyện tranh, hình cũng vẽ không đẹp. Nhưng mà... doujinshi dành cho nam giới thì trước đây tớ xem không ít đâu! Loại truyện nào bán chạy, loại nào nhu cầu cao hơn, tớ tự tin là mình có hiểu biết nhất định. Sakura dù sao cũng là lần đầu vẽ doujinshi hướng nam, lại còn là con gái, tớ nghĩ sẽ có nhiều điều bạn không hiểu. Cho nên... tuy... tuy có lẽ tớ hơi lo chuyện bao đồng..."

Tôi mặc kệ sự xấu hổ, trực tiếp đưa ra lời đề nghị đó với Sakura.

Để có thể làm ra một cuốn doujinshi tốt hơn, tôi hy vọng có thể cố gắng hết sức mình.

Sau khi nghiêm túc suy nghĩ xem rốt cuộc mình có thể làm được gì, thì đây chính là kết luận tôi đã nghĩ ra.

Mặc dù tôi không biết liệu mình có thể làm được việc cố vấn "ghê gớm" như vậy không. Nhưng tôi từ khi còn là học sinh cấp ba... không phải, từ cấp hai, đã tiếp xúc với rất nhiều truyện tranh và doujinshi người lớn rồi.

Một otaku như tôi sẽ tìm kiếm loại truyện tranh người lớn nào, tôi tự tin là mình rất hiểu. Nếu có thể vận dụng những kiến thức này...

"Thật sao~! Ừm, rất mong bạn nhất định sẽ cố vấn cho mình! Có Kashiwada giúp xem thì đáng tin hơn nhiều đó~!"

"Ừm, Kashiwada nói đúng. Vậy thì để cậu đảm nhiệm vai trò cố vấn truyện tranh cho Sakura nhé!"

Sakura có vẻ rất vui, còn anh Iwamoto thì vỗ vai tôi. Xem ra cả hai người đều chấp nhận việc tôi cố vấn truyện tranh, thật là tốt quá.

Mặc dù người vẽ bản thảo thật sự không phải tôi, nhưng tôi vẫn phải cố gắng hết sức mình. Phải làm cho truyện tranh của Sakura thăng hoa đến mức ngay cả tôi cũng phải cảm thấy rằng như vậy thì tuyệt đối sẽ không thua CLB Hoạt hình.

Khi thể loại là sáng tác phái sinh của các thể loại thịnh hành đối đầu với sáng tác gốc, chúng ta đã ở thế bất lợi rồi. Nếu không thể vẽ ra cuốn doujinshi có nội dung đủ để bù đắp khoảng cách này, chúng ta sẽ không có cơ hội thắng.

Dù thế nào đi nữa, cũng phải làm ra cuốn doujinshi có thể thắng CLB Hoạt hình!

Để Hasegawa không bị CLB Hoạt hình giành mất...!

Không lâu sau, đến giờ tan câu lạc bộ, chúng tôi chuẩn bị đồ đạc rồi rời khỏi phòng sinh hoạt.

"Phù── cuối cùng vẫn chưa quyết định được chủ đề truyện tranh."

Bước ra khỏi phòng sinh hoạt, Sakura thở dài.

"Vẫn còn thời gian, lần sau quyết định cũng được. Chỉ cần bạn chốt chủ đề, tớ có thể cho bạn mượn truyện tranh để tham khảo."

"...Vậy thì Kashiwada này, lát nữa cậu có thể đến nhà tớ nói chuyện thêm một chút được không?"

"Hả!"

Lời Sakura nói làm tôi giật mình. Đến... đến nhà cô ấy sao...?

"Tớ là lần đầu vẽ doujinshi hướng nam, một mình tớ không biết phải quyết định chủ đề thế nào... À, cậu đừng lo lắng, nhà tớ ở rất gần, chỉ cách trường đại học một ga tàu thôi."

"! Đây... đây là ý nói, cậu sống một mình sao?"

"Ừm, đúng vậy!"

Cái này... thế này thì không được rồi. Cho dù là để thảo luận về doujinshi của câu lạc bộ đi nữa, nhưng ở nhà Sakura mà chỉ có hai người bọn họ... Chuyện này tôi tuyệt đối không thể đi.

"À, không phải, nhưng mà... đợi đến buổi sinh hoạt câu lạc bộ lần sau không được sao?"

"Tớ muốn sớm bắt đầu vẽ bản thảo, nên muốn quyết định chủ đề sớm nhất có thể ấy mà."

"Là... là vậy sao, đúng là không sai thật, nhưng mà... à!"

Lúc này, bóng lưng của Hasegawa đang đi phía trước và bị anh Iwamoto bắt chuyện liền lọt vào mắt tôi.

Tôi không khỏi vỗ vỗ lưng Hasegawa.

"? Kashiwada...?"

"Cái... cái đó... Hasegawa, cậu có muốn đi cùng không? Cùng thảo luận."

"Thảo luận ư?"

Hasegawa nghiêng đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu.

"Ơ..."

Sakura có vẻ rất ngạc nhiên trước tình huống này.

「Mình… sắp đến nhà Sakura-chan để bàn về chủ đề manga của cậu ấy, nhưng mà… nếu chỉ có mình mình thì ý kiến có thể bị phiến diện, nên mình cũng muốn nghe xem Hasegawa nghĩ sao!」

Hasegawa ngẩn người trong khoảnh khắc, nhưng rồi cô ấy nhìn sang tôi và cả Sakura-chan, như đã hiểu rõ mọi chuyện mà gật đầu.

Quả không hổ danh là Hasegawa, chỉ trong chớp mắt đã nắm bắt được tình hình rồi…

「Ừm, tôi hiểu rồi, nếu tôi cũng có thể đi thì…」

「Thật sao, tốt quá!… Đượ… được chứ, Sakura-chan?」

Tôi rụt rè nhìn sang mặt Sakura-chan, cậu ấy ngây người ra một lúc, rồi sau đó──

「… Đươ… đương nhiên rồi!」

Cậu ấy cười gượng trả lời tôi.

Nhà của Sakura-chan là một căn hộ gỗ, nằm cách ga kế bên trường đại học chỉ năm phút đi bộ.

「Ở một mình sao, vậy chắc nhà Sakura-chan không ở gần đây rồi nhỉ?」

「Ừm! À thì… nhà tớ ở tận vùng quê Saitama cơ! Dù đi đi về về cũng mất hai tiếng đồng hồ. Cơ mà bố mẹ tớ bảo 'hay là nhân cơ hội này, con thử ra ở riêng xem sao?'。」

Chúng tôi đi lên tầng hai của căn hộ, Sakura-chan lấy chìa khóa mở cửa.

「À, hai cậu cho tớ xin lỗi nhé, hai cậu có thể đợi ở đây một chút không! Phòng tớ giờ đang bừa bộn lắm! Tớ sẽ dọn dẹp nhanh thôi!」

「À, ừm, được.」

Sakura-chan nói với chúng tôi bằng vẻ mặt có chút bối rối, rồi tự mình bước vào phòng. Sakura-chan nhìn nữ tính, tạo ấn tượng gọn gàng như vậy mà phòng lại bừa bộn thì đúng là đáng ngạc nhiên thật.

「Ha… Hasegawa, cảm ơn cậu nhiều nhé…」

Trong lúc chờ Sakura-chan, tôi không kìm được lòng mà lên tiếng cảm ơn Hasegawa.

「Nếu là chuyện như thế này, tôi sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ cậu.」

Lời nói của Hasegawa khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.

「Mà thôi, đã là cậu thì tôi nghĩ sẽ không có chuyện gì đâu… nhưng tôi không muốn cậu làm bất cứ điều gì khiến Koigasaki-chan phải lo lắng.」

「Ha… Hasegawa…」

Hasegawa nghĩ như vậy, lại còn quan tâm mình nữa sao?

「Hai cậu đợi lâu rồi nhé! Mời vào được rồi đó~!」

Đúng lúc này, Sakura-chan mở cửa ló mặt ra. Tôi và Hasegawa ngừng nói chuyện, bước vào nhà Sakura-chan.

Nhà của Sakura-chan thoang thoảng một mùi hương dễ chịu, căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, tràn ngập hơi hướng của con gái.

「Vì phải bàn chuyện doujinshi nên vào phòng có máy tính sẽ tiện hơn.」

Nói rồi, Sakura-chan dẫn chúng tôi vào phòng riêng của cậu ấy.

Trên giá sách trong phòng chất đầy manga và game, còn trưng bày cả mô hình nhân vật của *KanColle* và Vocaloid. Đúng là một căn phòng không hề sai lệch với mong đợi, nhìn vào là biết ngay đây là phòng của một nữ otaku.

Màn hình máy tính rất lớn, và trước máy còn đặt một chiếc bảng vẽ điện tử to đùng.

Theo như tôi biết, bảng vẽ điện tử là thứ mà những người chuyên vẽ bằng máy tính mới có. Tuy nhà tôi không có, nhưng tôi nhớ nhà chị Murasaki có một cái.

Sakura-chan quả nhiên vẽ không ít tranh nhỉ. Ngay cả máy in cũng có kích cỡ và thông số kỹ thuật không hề thấp. Cậu ấy nói không tham gia hoạt động doujin thì liệu có phải thật không đây?

「Vậy thì, để tớ đi lấy đồ uống, hai cậu đợi tớ chút nhé.」

「À, cảm ơn cậu.」

Sakura-chan nói xong thì tạm thời rời khỏi phòng. Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cánh cửa lại bật mở.

「À, đúng rồi! Tại vì tớ đã cố hết sức dọn dẹp căn phòng bừa bộn này một cách miễn cưỡng, nên nếu mở bất cứ chỗ nào ra là sẽ lộ hết! Vì vậy, tuyệt đối! Đừng có mở tủ quần áo hay ngăn kéo ra đâu đấy nhé!」

Sakura-chan không hiểu sao lại ra sức nhấn mạnh điều đó.

「Hả? À, vâng… vâng ạ…」

Cậu ấy không nói thì tôi cũng chẳng tự tiện mở tủ quần áo nhà người khác đâu.

Sao cậu ấy lại lo lắng đến thế nhỉ?

Cậu ấy nói một cách vội vàng đến thế, ngược lại còn khiến tôi tò mò không biết bên trong có nhét cái gì. Đương nhiên, tôi sẽ không vì thế mà tự ý mở ra đâu.

Lần này Sakura-chan cuối cùng cũng đóng cửa rời khỏi phòng.

「Sakura-chan có cái gì đó không muốn chúng ta nhìn thấy sao?」

Tôi vừa nói vừa vô thức nhìn sang Hasegawa.

「Phải… nhìn cái vẻ lo lắng của cậu ấy thì đúng là vậy rồi.」

Nhìn thấy dáng vẻ của Hasegawa, tôi bất giác ngây người ra một chút.

Chẳng biết từ lúc nào, Hasegawa đã cởi chiếc áo khoác cardigan đang mặc trên người, rồi kéo cổ chiếc váy liền thân màu xanh nước biển mà quạt lấy quạt để.

Thiết kế của bộ trang phục này phần cổ không khoét quá sâu, nên không để lộ da thịt của Hasegawa, nhưng hành động đó vẫn khiến tim tôi đập nhanh hơn.

Dường như Hasegawa khá nóng, trên cổ cũng lấm tấm mồ hôi.

Quả thật, hôm nay tuy mới giữa tháng sáu mà đã nóng như giữa mùa hè. Dù Sakura-chan vừa bật điều hòa phòng, nhưng nhiệt độ bên trong vẫn chưa kịp giảm bớt.

「? Kasiwada-kun?」

「À, ừm~!」

Tôi không kìm được mà phải vội vàng rời mắt khỏi Hasegawa, dù thái độ đó có thể trông hơi giả tạo.

Có… có cái gì khác để mình chuyển hướng sự chú ý không nhỉ…?

Tôi nhìn về phía giá sách trong phòng Sakura-chan. Trên đó có đủ các loại manga hài lãng mạn như *Nisekoi*, *Is the Order a Rabbit?*, rồi manga moe, hay các tuyển tập truyện ngắn và doujinshi của *KanColle*. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là còn có cả manga shounen được xếp ngay ngắn trên đó.

「Ồ── Sakura-chan cũng xem *Yowamushi Pedal* nữa kìa~!」

Tôi ghé mặt lại gần giá sách.

*Yowamushi Pedal* thì Akari có mua truyện tranh, nên tôi cũng có đọc qua.

Đây là một bộ manga shounen thể thao chính thống, tràn đầy nhiệt huyết với đề tài đua xe đạp đường trường. Tuy tôi cũng thấy hay, nhưng hình như bộ này được các hủ nữ rất yêu thích.

Akari nhà tôi thường xuyên xem anime đến mức phấn khích mà la lớn "Shinpachi──! Sleeping Beauty──!" vào giữa đêm, gần đây con bé thậm chí còn đang cân nhắc mua một chiếc xe đạp đua địa hình nữa.

「Hả? À, đúng thật này…」

Nghe tôi nói vậy, Hasegawa cũng tiến lại gần xem giá sách.

「…!」

Đến lúc này tôi mới giật mình nhận ra, Hasegawa tiến lại gần xem giá sách đã khiến khoảng cách giữa mặt chúng tôi trở nên thật gần. Tôi vội vàng đưa mặt ra xa khỏi giá sách.

Khô… không hay rồi, nghĩ kỹ lại thì hiện giờ chúng tôi đang ở trong một không gian kín, chỉ có hai người…

Nghĩ vậy, mặt tôi lại càng nóng bừng lên.

「Sa… Sakura-chan mà cũng thích *Yowamushi Pedal* thì đúng là ngoài sức tưởng tượng luôn đó nha~! Cậu ấy nhìn cứ như chỉ thích manga moe với mấy tác phẩm hướng đến nam giới thôi!」

「…Ừm, đúng vậy…」

Tôi vô tình nhìn sang Hasegawa, Hasegawa cũng hơi kéo mặt ra xa tôi một chút rồi đáp lời.

「Hai cậu đợi lâu rồi nhé~!」

Lúc này, Sakura-chan cầm theo đồ uống và đồ ăn nhẹ trở lại phòng.

「Hai cậu đang nói chuyện gì thế ~?」

Sakura-chan nhìn tôi và Hasegawa, mỉm cười hỏi.

「Hả? À, bọn tôi đang nói chuyện bất ngờ vì Sakura-chan cũng xem *Yowamushi Pedal*. Em gái tôi ở nhà thích bộ này lắm nên tôi cũng có xem qua.」

「…! À, ừm, đúng vậy! Tớ cũng khá thích thể loại manga shounen như thế mà!」

「…? Ồ, ra vậy.」

Không hiểu sao Sakura trông có vẻ hơi bối rối.

"Hơn... hơn nữa! Tớ vừa nghĩ sơ qua về việc vẽ một câu chuyện như thế nào rồi này!"

Sakura đặt lon nước lên bàn rồi ngồi xuống cạnh tôi.

"Tuy rằng chủ yếu là ecchi, nhưng tớ thấy một câu chuyện thuần ái vẫn hay hơn! Hai đối thủ quen biết nhau từ hồi còn bé, cứ có chuyện gì là cạnh tranh với nhau, nhưng thực ra trong lòng lại thầm thu hút nhau ~ Cậu thấy kiểu này có moe không?"

Sakura vừa nói vừa nghiêng người về phía tôi.

"…!"

Lúc này tôi mới nhận ra, tay của Sakura đang để về phía trước, tạo thành một tư thế hơi nghiêng người, khiến cho phần ngực áo bèo nhún của cô nàng rũ xuống, để lộ ra một phần da thịt trắng ngần.

Kiểu áo này, không ngờ lại khoét cổ sâu như vậy…

"… ? Kashiwada?"

"Ư...ừm, cũng... cũng được đấy chứ!"

Sau khi bị tôi nhìn thấy, Sakura lên tiếng gọi tôi, khiến tôi vội vàng dời mắt đi. Mình nhìn ngực cô ấy mà không bị phát hiện… chứ?

Dù không muốn, nhưng so với nội dung cuộc trò chuyện, tôi vẫn cứ bị chú ý đến chỗ kia. Mà khoảng cách lại còn gần nữa chứ…

Không, Sakura đâu có cố ý làm vậy, đã vậy mình phải tập trung vào cuộc trò chuyện thôi!

"Vậy thì, chủ đề sẽ là gì? 'Đối thủ'…?"

Hasegawa chen ngang vào.

"Ờ...ừm, chắc vậy."

"'Đối thủ' à… Cảm giác như thể loại này không phổ biến lắm trong ecchi hướng nam. Chỉ có vậy thì hơi yếu…"

Tôi thì thấy mấy cuốn doujinshi BL mà Akari hay đọc, thường có hai người đối thủ yêu nhau lắm đó.

Không, không phải tôi đi đọc truyện đam mỹ của Akari, mà là Akari ngoài phòng riêng ra, thỉnh thoảng còn vứt bừa truyện BL ở phòng khách, nên tôi mới thấy vài lần thể loại này thôi.

"Ừm ~ vậy hả? Tớ thấy moe lắm mà…"

"!"

Sakura vừa nói vừa liếc mắt nhìn tôi. Lần này cô nàng ngồi sát bên cạnh, nghiêng cả người về phía tôi.

Vì cô ấy ghé sát người, từ vị trí của tôi lại càng thấy rõ phần ngực.

Không chỉ thấy khe ngực, mà còn sắp thấy cả nội y luôn rồi…

Mà, Sakura cũng ra gì phết đấy chứ. Tuy không đến mức như Azuki hay Murasaki, nhưng chắc chắn là hơn Koigasaki hay Hasegawa…

"Kashiwada?"

"Hả! À..."

Đúng lúc đó Hasegawa ngồi đối diện gọi tôi, tôi vội vàng dời mắt từ ngực Sakura sang Hasegawa. Hasegawa đang nhìn tôi với vẻ mặt cạn lời.

Không... không ổn rồi! Lúc nãy mình hoàn toàn dán mắt vào ngực Sakura…?

Hasegawa hình như phát hiện ra rồi, có khi Sakura cũng biết rồi cũng nên?

Trời ạ, mình đang làm cái gì vậy! Tóm lại, mình phải khiến cho cuộc trò chuyện tiến triển thôi!

"À, ờ! Giả... giả sử như là đối thủ mà còn là thanh mai trúc mã nữa, có lẽ sẽ hay hơn! Rồi đặt chủ đề kiểu như 'Thuần ái với thanh mai trúc mã', để mọi người dựa theo đó mà vẽ."

Tôi đề nghị với Sakura những gì vừa nghĩ ra.

Thanh mai trúc mã trong ecchi hướng nam có thể nói là kinh điển trong kinh điển, chắc chắn sẽ có nhiều người thích.

"Vừa là đối thủ vừa là thanh mai trúc mã à… Ừm, cũng được đó!"

Sakura suy nghĩ một chút rồi gật đầu, có vẻ chấp nhận.

"Vậy cậu vẽ được chứ?"

"Ừm, hoàn hảo! Quả nhiên là Kashiwada! May mà tớ đã tìm cậu để bàn đó ~! Cảm ơn cậu!"

Sakura nói với ánh mắt lấp lánh rồi ôm lấy cánh tay tôi.

"…!"

Việc cô ấy dùng tay ôm lấy cánh tay tôi khiến tôi rất ngạc nhiên, nhưng điều nghiêm trọng hơn… là tôi phát hiện ra ngực của Sakura đang áp sát vào tôi, khiến tôi khó mà giữ được bình tĩnh.

Sakura không nhận ra sao! Không, phải nói là… cô ấy cố ý áp sát vào đấy chứ!

Cảm nhận được sự mềm mại của bộ ngực trên bắp tay, tôi theo phản xạ mà hưng phấn.

"À, không... không có gì..."

Tôi muốn trả lời, nhưng vì quá bối rối nên không nói nên lời.

"…Chủ đề đã quyết định xong rồi, vậy chúng ta về thôi."

Đúng lúc đó Hasegawa nói với giọng lạnh lùng.

"À, ừm... ừm! Đúng vậy!"

Nếu cứ ở lại đây, những đụng chạm da thịt của Sakura sẽ càng trở nên mãnh liệt hơn mất! Vậy thì không ổn rồi!

Với lại cũng không còn gì để bàn nữa, vậy thì nên về thôi. Nghĩ đến đây, tôi đứng dậy.

"Ế ~? Mọi người mới đến thôi mà ~!"

Sakura lộ vẻ không hài lòng.

"Ừ thì, ở lại trễ quá cũng làm phiền cậu! Vậy Sakura, tuần sau cậu phác thảo sơ qua nội dung nhé! Lần sau đến câu lạc bộ, rồi báo cáo chủ đề với mọi người!"

Tóm lại, may mà ít nhất cũng đã quyết định được chủ đề.

Tôi và Hasegawa mặc kệ lời níu kéo "Mọi người thật sự muốn về sao ~?" của Sakura, nhất quyết rời khỏi nhà Sakura.

"Không ngờ cậu lại yếu đuối trước sự quyến rũ lộ liễu như vậy, thật khiến tôi bất ngờ đấy."

Trên đường từ nhà Sakura đến nhà ga, Hasegawa lộ ra vẻ mặt lạnh như băng rồi nói với tôi.

"Hả! Yếu... yếu đuối trước sự quyến rũ? Hasegawa, cậu... cậu đang nói gì vậy! Tuyệt đối không có chuyện đó..."

Quả nhiên Hasegawa đã phát hiện ra tôi dao động trước những đụng chạm da thịt của Sakura, còn dán mắt vào ngực cô ấy nữa. Xem ra cô ấy hoàn toàn thất vọng về tôi rồi, hu hu…

"Nếu không có tôi đến, không biết cậu và Sakura sẽ như thế nào nữa…"

"Không có gì đâu, tuyệt đối không có gì đâu!"

Tôi khẳng định chắc nịch.

"Nếu cậu nghĩ vậy, thì khi bị chạm vào, tôi nghĩ cậu nên từ chối cô ấy một cách kiên quyết hơn."

Hasegawa vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng đó, liếc xéo tôi một cái.

Tôi cũng hoàn toàn không muốn có tiến triển gì với Sakura cả. Dù sao tôi cũng có Koigasaki rồi.

Nhưng… cô ấy thích mình như vậy, khiến tôi khó lòng từ chối một cách kiên quyết.

Đến giờ tôi vẫn chưa được ai thích, nên việc cô ấy thích mình thành thật mà nói khiến tôi rất vui, có lẽ vì tôi muốn cố gắng không làm tổn thương cô ấy, không muốn quá lạnh lùng với cô ấy, nên mới không thể từ chối cô ấy.

Tất nhiên, còn một nguyên nhân lớn đáng xấu hổ nữa, đó là bản thân tôi vẫn còn là trai tân, nên rất yếu trước những đụng chạm da thịt…

Nhưng, dù sao tôi cũng coi trọng Koigasaki hơn tất cả, nên vẫn nên từ chối cô ấy một cách kiên quyết như lời Hasegawa nói thì hơn…

"Ừ, ừm… Cậu nói đúng."

Sau khi tôi trả lời, Hasegawa lộ vẻ lo lắng nhìn tôi.

Đến cả Hasegawa cũng phải lo lắng cho mình như vậy, khiến tôi cảm thấy mình thật vô dụng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận