Chuyến tàu điện trên đường về ngày hôm đó, tôi nhận được tin nhắn của Azuki.
“Cảm ơn cậu rất nhiều vì hôm nay. Và cả, thật sự xin lỗi nữa.”
Cái tin nhắn quá đỗi ngắn ngủn ấy càng khiến tim tôi thêm chao đảo.
Sau khi xuống tàu, tôi liền gọi cho cô ấy, nhưng không ai bắt máy.
“Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi vì sao Azuki cậu lại nói những lời đó. Tôi muốn chúng ta nói chuyện rõ ràng với nhau.”
Mặc dù đã gửi tin nhắn đi, nhưng cả ngày hôm đó, cô ấy vẫn không hề hồi âm.
Tôi về đến nhà, trong nhà vắng hoe không một bóng người. À phải rồi, hôm nay bố tôi về từ chuyến công tác ở Tokyo, nên nói muốn cả nhà ra ngoài ăn. Giờ tôi đang cần một người để tâm sự, vậy mà lại càng thêm chán nản.
Tôi chẳng còn thiết tha gì việc xem TV hay chơi game, bụng đói meo nhưng chẳng buồn ăn gì, cứ thế về phòng ngả vật xuống giường.
Tại sao...? Tại sao chứ, Azuki...? Chẳng phải cậu vẫn rất hạnh phúc hay sao? Chẳng phải khi nhận quà của tôi, cậu đã vui đến mức rưng rưng nước mắt? Chẳng phải cậu từng nói yêu tôi nhất, yêu tôi nhất trên đời này sao?
Muốn giữ khoảng cách, sống một mình sao? Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi, hoàn toàn không hiểu Azuki. Vì sao không bắt máy? Không hồi âm tin nhắn? Tôi bắt đầu cảm thấy tức giận. Nhưng hơn thế nữa... là nỗi buồn.
Tôi cứ thế rưng rưng khóc lúc nào không hay. Chiếc gối ướt đẫm nước mắt.
Cả những lời nói, nụ cười, và cả giọt nước mắt của Azuki cứ thế quẩn quanh trong tâm trí tôi.
Cứ nhìn vào điện thoại, nhưng cũng chẳng có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào hồi âm. Tôi lại gọi thêm lần nữa, nhưng điện thoại chỉ reo vài tiếng rồi chuyển vào hộp thư thoại.
Tôi cứ thế chẳng tắm rửa gì, nằm trên giường khóc mãi không thôi, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
“Á! Naoki, cậu mặc nguyên quần áo đi chơi mà ngủ à! Không thể tin nổi!”
Sáng hôm sau, Akari chạy vào phòng tôi, thấy bộ dạng tôi thì la oai oái. À, nhắc mới nhớ, hôm qua tôi còn chưa kịp thay đồ ngủ đã lăn ra ngủ rồi...
Vừa tỉnh giấc, tôi ngay lập tức nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm qua, và lại chìm vào nỗi u sầu. Tôi vội vàng cầm điện thoại lên... không có tin nhắn, cũng chẳng có cuộc gọi nhỡ nào.
“Mà này, mắt cậu sưng húp cả lên... Gì? Có chuyện gì thế!”
Tôi mặc kệ Akari đang lèo nhèo bên cạnh, cứ thế nằm lì trên giường.
“Đã xảy ra... chuyện gì?”
Akari với giọng điệu có phần nghiêm túc... hỏi tôi.
Có lẽ, nó cũng đang lo lắng cho tôi theo cách riêng của nó. Dù rất cảm kích tấm lòng của Akari... nhưng tôi không muốn kể chuyện hôm qua cho nó. Nếu lỡ miệng nói ra, mà bị nó phán một câu “Đấy, bị đá đít rồi còn gì” thì chắc tôi sẽ chẳng gượng dậy nổi nữa mất. Chừng nào tôi còn chưa tận tai nghe Azuki nói ra lời phán quyết cuối cùng, tôi không muốn chấp nhận đây là một cuộc chia tay hay bị đá đít gì cả.
Hơn nữa, sau một đêm tự trấn tĩnh và suy nghĩ lại, rõ ràng trạng thái của Azuki lúc đó có vẻ không ổn chút nào...
“Chẳng có gì... chỉ là...”
“...? Chỉ là...?”
“Chỉ là bây giờ tôi chỉ muốn chết quách đi cho rồi.”
“...Hả? Cái này... sao mà không có gì được! ... Anh với chị Azuki... đã xảy ra... chuyện gì...?”
...! Con bé này thật không ngờ nó lại nhạy bén đến thế...
“Ờ... thì... chỉ là, hơi giống cãi nhau thôi...”
Đúng vậy... tình cảnh hiện tại, cứ như... đang cãi nhau vậy, chúng tôi vẫn chưa chia tay. Phải nói, nếu không tự trấn an bản thân như vậy, chắc tôi sẽ chết mất.
“...Ồ. Ừm, không muốn nói thì thôi vậy.”
Akari nói xong, ngồi phịch xuống sàn. Sau đó, nó lôi máy chơi game cầm tay ra, cắm cúi chơi luôn.
“Hả...? Sao tự nhiên lại chơi game...?”
“Chơi game ở đâu là tự do của Akari này. Naoki anh cũng mau đi mua phiên bản Y của ‘Thần Khí Bảo Bối’ đi, Akari đã mua bản X rồi đó.”
“...Chắc là không được rồi, anh hết tiền rồi.”
Con bé Akari này... là vì biết tôi đang có tâm trạng tồi tệ, không muốn để tôi một mình nên mới ở lại phòng sao? ... Không không không, chắc là nghĩ nhiều quá rồi... Con bé này đời nào lại tâm lý đến vậy, chỉ là con nít ranh thôi mà.
Cửa phòng gõ mấy tiếng cộc cộc, rồi cánh cửa liền bật mở.
“Ồ, Naoki. Lâu quá không gặp con.”
Người xuất hiện là bố tôi, người mà đã mấy tháng trời tôi không gặp mặt.
“A, lâu rồi không gặp...”
“Akari cũng ở đây à. Hai anh em tình cảm tốt ghê nhỉ. Bố sắp đi tiệm đồ điện, hai đứa có muốn mua gì không?”
“’Thần Khí Bảo Bối’ bản Y!”
Akari hăm hở đáp lại.
“Thần Khí Bảo Bối sao~? Lần trước chẳng phải đã mua rồi hay sao?”
‘Thần Khí Bảo Bối X’... Con bé Akari này, không phải tự bỏ tiền túi ra mua, mà là nhờ bố mua cho đó. Đúng vậy, tiền tiêu vặt của nó ít ỏi, làm sao mà có đủ tiền tự mua được chứ...
Sau khi bố đi tiệm đồ điện, Akari cũng cứ thế ở lì trong phòng tôi chơi game. Suốt khoảng thời gian đó, Akari cắm đầu cắm cổ chơi, chẳng nói chuyện câu nào, nhưng dù sao có nó ở bên cũng tốt hơn là ở một mình, tôi có vẻ không quá chìm đắm trong nỗi buồn phiền nữa.
Nằm lì trên giường không làm gì cả, cũng chỉ cứ nghĩ mãi về Azuki, tôi bèn xuống giường bật máy tính lên, lướt mạng, chơi vài trò vớ vẩn.
Suốt thời gian đó, tôi thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại, nhưng Azuki vẫn bặt vô âm tín. Tôi cứ làm liều, gọi thử xem sao, nhưng đúng như dự đoán, vẫn không có ai nhấc máy.
Một lúc sau tôi lại cầm điện thoại lên xem, hóa ra vì hôm qua chưa sạc nên nó đã sập nguồn rồi... Nhưng mà... thà cứ thế để nó hết pin luôn, còn hơn là cứ chằm chằm vào cái điện thoại, để rồi mỗi lần màn hình hiển thị trung tâm thông báo ‘Tin nhắn mới: 0’ lại thêm một lần chán nản. Nghĩ đến đây, tôi quyết định cứ để mặc nó tắt ngúm luôn cho rồi.
Ngày hôm sau.
“Suzuki, thêm cho tôi một ly Calpis pha loãng nữa đi!”
Tôi đặt phịch ly thủy tinh đựng đầy đá xuống bàn.
Tôi cứ thế giữa ban ngày ban mặt chén tẹt ga ở nhà Suzuki, rồi bắt đầu ca cẩm với cậu ta.
Suy đi tính lại cả buổi, tình cảnh này chỉ có thể tìm Suzuki mà than thở thôi. Còn về Koigasaki... thì tôi khó mà mở lời được. Dù sao thì Azuki có vẻ như chính vì Koigasaki mà mới phiền lòng đến thế...
“Naoki... Không ngờ Naoki cậu uống Calpis thôi mà cũng say sưa đến vậy...”
Suzuki vừa rót Calpis và nước lọc vào ly, vừa nói với vẻ như rất bái phục.
“Thế này thì làm sao mà không uống cho được!”
Tôi vừa lầm bầm ca cẩm, vừa một hơi uống cạn sạch ly Calpis pha loãng.
“Nhưng mà chuyện này đúng là khó hiểu thật đấy nhỉ, liệu có phải Naoki cậu vô tình làm gì đó...?”
“Làm gì có chuyện đó! ... Chắc là vậy. Cô... cô Azuki cũng nói rồi mà... không phải lỗi của tôi đâu...”
“Ừm~ bạn gái cũ của Naoki cứ mãi vướng vào chuyện gì đó nhỉ...”
“...B-bạn gái cũ cơ á? Đừng có nói lung tung! Chúng tôi chưa chia tay! Vẫn chưa là ‘cũ’ đâu!”
Tôi lay mạnh vai Suzuki đang nói bừa mà đính chính.
“Haizz... cậu sướng thật đấy... Chung quy thì cậu vẫn có người con gái mà cậu có cảm tình...”
Bình thường tôi sẽ chẳng bao giờ nói ra những lời tận đáy lòng như vậy, nhưng hôm nay nhân lúc say (dù chẳng có tí cồn nào) tôi đã nói hết ra.
“...Người con gái có cảm tình á? Cậu đang nói gì vậy? Làm gì có.”
“Này cậu... không cần vì tôi đang có tâm trạng không tốt mà phải khách sáo như vậy đâu.”
“Hả? Naoki cậu đang nói gì vậy chứ? À, đúng rồi Naoki này, cậu có đi Đông Comi không?”
Anh ấy rõ ràng là đang đánh trống lảng...
Nhưng khi nghe cái tên "Winter Comi", đầu óc tôi bỗng chốc trống rỗng.
"Vậy thì nhất định phải đi rồi! Cùng Naoki và Murasaki-san nữa!"
Tôi chợt nhớ ra... Momo Koigasaki sẽ là nhân viên bán hàng ở gian hàng của Anna Nikaidou, còn tôi thì đã hẹn sẽ đi cùng Azuki Sakurai. À, còn cả việc tôi sẽ chụp ảnh Azuki trong bộ đồ Mamiko-senpai nữa chứ.
"Ôi không không không không không————!"
Tôi không kìm được mà úp mặt xuống bàn rên rỉ.
Lời hẹn này... với tình hình hiện tại, xem ra không thể thực hiện được rồi.
"Hả! Gì vậy, sao thế?"
Tôi còn chút hy vọng... Haizz, muốn chết quách đi cho rồi.
"Không... không có gì... Hiện tại thì tôi chưa có kế hoạch đi Winter Comi..."
"À, vậy à? Thế đi cùng không? Lúc tâm trạng chán nản thế này, cứ thử đọc doujinshi đi, thư giãn theo mọi nghĩa thì còn gì bằng! Tớ muốn đi ngày thứ hai và thứ ba!"
Winter Comi ư... Theo lời Souta Suzuki, đi mua sắm doujinshi điên cuồng để xoa dịu nỗi buồn này xem ra cũng không tệ lắm nhỉ...?
"À... không được, không làm được đâu. Tớ không có tiền."
Tiền mặt trong tay bây giờ, nhớ không nhầm thì chỉ có khoảng một nghìn yên. Dù Tết này sẽ có tiền lì xì, nhưng Winter Comi diễn ra vào cuối tháng này, trước khi nhận lì xì, mà tính thêm cả tiền đi lại, ăn uống nữa thì dù có cố tình đến Winter Comi cũng chẳng mua được gì.
"Hả~ vậy à~?"
"Ừm... ngại quá..."
"Tớ cho cậu mượn tiền nhé?"
"Hả! Không... không cần đâu! Tuyệt đối không đời nào tớ lại đi mượn tiền người khác để mua doujinshi!"
Haizz, bây giờ tôi chẳng có gì cả. Chẳng có tình yêu, cũng chẳng có tiền. Không có tiền thì đến cả cách xoa dịu trái tim đau đớn cũng không có...
Tôi từ nhà Souta Suzuki trở về nhà mình.
"Mừng con về nhà~ Con để điện thoại ở nhà rồi ra ngoài đúng không?"
Mẹ tôi đang nấu cơm trong bếp, tiện thể gọi tôi lại.
"Vâng... đúng thế ạ..."
Tôi đã tắt nguồn điện thoại từ hôm qua, thế nên hôm nay không mang theo ra ngoài mà cố ý để ở nhà.
Tôi nhìn chiếc điện thoại, biết đâu đấy... trong suốt một ngày tắt nguồn thế này, Azuki đã liên lạc với tôi... Tôi không kìm được mà cắm sạc điện thoại, rồi nhấn nút nguồn. Vừa mở máy lên được một lúc thì điện thoại rung bần bật.
"Tin nhắn mới Hai tin"
"Ú òa——!"
Tôi không kìm được mà buột miệng hét lên, khiến mẹ tôi ngạc nhiên nhìn tôi chằm chằm.
Tin nhắn mới... Chẳng lẽ là của Azuki sao...?
Thế nhưng... hy vọng của tôi lập tức tan tành. Hai tin nhắn mới, không tin nào là của Azuki cả. Người gửi tin là... Murasaki-san, và Yamamoto-san – tiền bối ở chỗ làm thêm, cũng là anh trai của Midori Hasegawa.
Tôi mở tin nhắn của Murasaki-san trước. Đây là tin nhắn nhóm, gửi cho cả tôi và Azuki.
"Chào buổi tối ♪ Winter Comi ngày thứ ba, ngày Anna Nikaidou và Momo Koigasaki sẽ tham gia, sắp đến rồi. Chúng ta nên hẹn địa điểm tập trung thế nào nhỉ? Có cần đến từ sáng sớm không?"
...Đúng rồi, Murasaki-san vẫn chưa biết tình trạng của tôi và Azuki bây giờ thế nào... Hay đúng hơn là, cô ấy thậm chí còn không biết chúng tôi đang hẹn hò nữa cơ... Dù sao thì, tôi cũng chưa từng nhắc đến, nên cô ấy không biết cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Tiện thể nói luôn, gian hàng của Murasaki-san tham gia triển lãm là vào ngày thứ hai, trong phân loại Touhou, thế nên vào ngày thứ ba khi Anna Nikaidou và Momo Koigasaki tham gia, cô ấy có thể đến với tư cách khách tham quan bình thường.
Nhìn thời gian gửi tin, là tối hôm qua. Azuki chắc chắn đã trả lời tin nhắn này rồi. Cô ấy sẽ làm gì đây? Trong tình huống cô ấy còn không thèm trả lời liên lạc của tôi thế này, cô ấy chắc chắn... sẽ không đi Winter Comi cùng tôi... phải không. Đương nhiên tôi muốn đi cùng cô ấy... Hay đúng hơn, tôi muốn được gặp Azuki...
Thôi, tạm gác mấy chuyện đó sang một bên, tôi mở một tin nhắn khác do Yamamoto-san gửi đến.
"Naoki Kasiwada, cậu vất vả rồi! Xin lỗi vì đã đột ngột liên lạc, ngày 31 tháng này... tức là đêm Giao thừa, mọi người ở chỗ làm thêm sẽ tổ chức tiệc cuối năm, rất mong Naoki Kasiwada cũng có thể tham gia."
Tiệc cuối năm của nhân viên làm thêm sao... Ngày trước thì tôi tuyệt đối sẽ không đi... Nhưng giờ đây, ít nhất tôi đã có thể nói chuyện với Yamamoto-san và Aya Watanabe, sau khi thân thiết với Aya Watanabe, tôi cũng dần dần bắt đầu trò chuyện đôi ba câu với những nhân viên làm thêm khác... Nếu tham gia những buổi tiệc thế này, có lẽ tôi sẽ làm quen được với nhiều người hơn. Nghĩ đến đó, tôi cũng bỗng nảy ra đôi chút ý định muốn tham gia.
Nhưng mà... đợi đã. Ngày 31 tháng này... chẳng phải là ngày thứ ba của Winter Comi sao! Lịch trình nghỉ đông của tôi ngoài việc làm thêm ra thì gần như trống trơn, thế mà lại đúng vào ngày này, các lời mời lại trùng nhau...
Không phải... nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tôi làm gì có tiền cơ chứ. Winter Comi thì đương nhiên không đi được, mà tiệc cuối năm của chỗ làm thêm cũng không tham gia được. Khỉ thật, tôi đúng là vô dụng...
Hết cách rồi, đành phải từ chối cả hai bên thôi, trước tiên... tôi sẽ trả lời tin nhắn của Murasaki-san, người đã gửi tin cho tôi trước.
"Chào buổi tối! Xin lỗi vì đã trả lời hơi muộn. Và cũng rất xin lỗi, hiện tại tôi đang siêu thiếu tiền nên có lẽ không thể đi Winter Comi được rồi—— Mọi người cứ vui chơi cả phần của tôi nhé (>_<)"
Rõ ràng là đã hẹn với Momo Koigasaki rồi... Thế nhưng, dù sao thì tôi nghĩ tôi có đi hay không cũng chẳng khác gì với cô ấy. Mặc dù tôi cũng muốn xem cô ấy nỗ lực trong vai trò nhân viên bán hàng thế nào... và tôi cũng rất để tâm không biết tập doujinshi hợp tác đó sẽ bán được ra sao nữa...
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ miên man, điện thoại bỗng đổ chuông. Là Murasaki-san gọi đến.
Tôi vội vã cầm điện thoại chạy lên cầu thang, rồi phi vào phòng mình để nghe máy.
"Alo... alo!"
"Chào buổi tối, Naoki Kasiwada. Bây giờ cậu có tiện nghe máy không?"
"Vâng, không vấn đề gì ạ!"
"Tớ có một chuyện hơi bận tâm... Cậu cho tớ hỏi một chút được không?"
"Hả? Được... được chứ ạ..."
Chuyện bận tâm ư? Là chuyện gì nhỉ?
"Naoki Kasiwada và Azuki Sakurai... đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hả——?"
Cô ấy đột nhiên đi thẳng vào vấn đề hỏi câu đó, khiến tôi không kìm được mà kêu lên.
"Chuyện Winter Comi, Azuki cũng có hồi âm... nhưng nội dung khó hiểu lắm. Tin của cô ấy nói rằng xin lỗi, lần này tớ muốn đi một mình, mong Murasaki-san và Naoki Kasiwada cứ vui vẻ nhé..."
"Hả——!"
Azuki lại nói những lời như vậy ư... Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, chuyện này cũng là đương nhiên thôi. Vì giờ Azuki hẳn là không muốn gặp tôi.
"Hai cậu đang hẹn hò đúng không? Có phải là cãi nhau rồi không?"
"Ơ, không phải...... Hả?"
Tôi ngập ngừng một thoáng không biết phải trả lời Murasaki-san thế nào... rồi chợt nhận ra trong lời cô ấy có nội dung động trời.
"Hẹn hò... hả... hả hả! Là... là Azuki nói sao?"
Murasaki-san đáng lẽ không biết chuyện tôi và Azuki đang hẹn hò mới phải chứ, sao cô ấy lại biết được...?
"Không, tớ không nghe Azuki nói... nhưng nhìn tình trạng hai cậu ở COMITIA lần trước là tớ biết rồi."
"Hả! Hả... hả hả? Tạ... tại sao chứ..."
"Vì bầu không khí giữa hai cậu rõ ràng khác hẳn trước đây, vả lại hai cậu còn gọi tên nhau nữa."
「…………」
Thật hay đùa đây... Đúng là phụ nữ trưởng thành có khác, cô ấy... thật tinh ý.
「Không… cháu xin lỗi… hoàn toàn chưa báo cáo với cô…」
「Mấy đứa không nói gì, làm cô hơi tủi thân đấy nhé.」
Lời cô ấy nói khiến tôi cảm thấy tội lỗi và đau lòng. Quả đúng là vậy…
「Cháu thật sự rất xin lỗi… bọn cháu không hề muốn giấu cô…」
「Hehe. Thôi bỏ đi. Vấn đề không nằm ở đây… Bây giờ hai đứa đang thế nào rồi?」
「À, ừm…」
Chuyện đã đến nước này thì cũng không thể giấu được nữa, thế nên tôi thành thật kể lại chuyện xảy ra với Azuki vào đêm Giáng Sinh.
「Ra là vậy… Chuyện này chẳng lẽ…」
「Hả? Cô có manh mối nào về lý do Azuki nói những lời đó sao!」
「À… không có gì. Hóa ra lại xảy ra chuyện như vậy à…」
「Chuyện là… dù sao đi nữa, Winter Comiket thì cháu thật sự không có tiền để đi. Vậy nên, cô Murasaki à, cô làm ơn nói với Azuki là cô sẽ đi Winter Comiket cùng con bé được không? Cháu nghĩ Azuki nói muốn đi một mình chắc chỉ vì không muốn gặp cháu thôi, miễn là biết cháu không đi, con bé hẳn sẽ không đòi đi một mình nữa.」
「Kashiwada-kun…」
「Vậy thì… cô làm ơn thay cả phần cháu, cổ vũ cho Koigasaki và Nikaidou-san nhé.」
「…Kashiwada-kun, cậu thấy thế có ổn không? Chi bằng nói chuyện thẳng thắn với Azuki có lẽ sẽ tốt hơn… Với lại, cháu nghĩ nếu cậu trực tiếp đến xem tình hình của Momo-chan, con bé sẽ vui hơn đấy… Nếu là chuyện tiền nong, cháu không cần lo đâu.」
「…Hả?」
Lời cô Murasaki nói khiến tôi giật mình. Không cần lo chuyện tiền bạc sao? Ý là… cô Murasaki sẽ giúp tôi sao!
「Không… không được không được không được! Làm sao có thể để cô giúp cháu chuyện tiền nong được! Hơn nữa… nếu cháu đi, Azuki nhất định sẽ khăng khăng đi một mình. Azuki rõ ràng rất sợ otaku, nếu con bé tự mình đi Winter Comiket ngày thứ ba thì chắc chắn sẽ rất mệt…」
Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người đó… nhưng dù vậy, đã nói với Koigasaki là 「nhất định sẽ đi!」 rồi, thì Azuki sẽ thật sự đi, dù có phải đi một mình đi chăng nữa.
「Ra vậy…」
Cô Murasaki tiếc nuối nói.
「Vậy thì vào ngày Winter Comiket… cô sẽ cố gắng… tìm hiểu tâm tư thật sự của Azuki-chan nhé. Đương nhiên, cô sẽ không nói là Kashiwada-kun đã kể hết mọi chuyện cho cô đâu.」
「Hả! Thật… thật sao?」
「Ừ, dù có thể không giúp được gì nhiều…」
「Cô Murasaki… cháu cảm ơn cô. Vỳ… vì sao… cô lại chịu giúp bọn cháu như vậy?」
Lời đề nghị của cô ấy thật đáng quý, nhưng cũng khiến tôi không hiểu, tại sao cô ấy lại chịu làm đến mức này.
「Vì sao… lý do ư… Cái này thì…」
「Cô chỉ mong Kashiwada-kun… có thể luôn giữ nụ cười trên môi, thế thôi.」
「…!」
Lời cô Murasaki nói khiến tôi không khỏi đỏ mặt. May mà đang nói chuyện điện thoại nên không ai thấy vẻ mặt tôi.
Mong tôi luôn giữ nụ cười… Chuy… chuyện này là sao…?
「Vì điều này, bất cứ điều gì cô có thể làm, cô đều sẽ làm, đừng khách sáo mà cứ nói ra nhé.」
「Cá… cá cái gì… gì…?」
Cô ấy lại đang trêu chọc tôi như mọi khi sao?
Thế nhưng, trong lời cô ấy nói không hề có ý đùa cợt.
「Hơn nữa… cô cũng rất lo cho Azuki-chan. Cô sẽ không làm lạc đề hay đẩy tình huống đi theo hướng kỳ lạ đâu, cứ yên tâm nhé.」
「Cô Murasaki…」
Nói đến đây, tôi nghe tiếng mẹ gọi từ dưới nhà vọng lên. Có vẻ như bữa tối đã xong.
「Ôi, thật xin lỗi, cô gọi điện làm phiền lúc ăn tối… Vậy Kashiwada-kun à… cháu đừng buồn nhé. Azuki-chan con bé… chắc chắn có lý do gì đó. Lòng người không dễ thay đổi như vậy đâu.」
「Cô Murasaki… cảm ơn cô!」
Những lời nói dịu dàng của cô ấy khiến tôi suýt rơi nước mắt.
***
Sau khi ăn tối xong, lần này tôi nhắn tin lại cho Yamamoto-san.
「Cảm ơn lời mời của anh! Em rất muốn đi tiệc tất niên, nhưng gần đây hơi kẹt tiền, có vẻ không tham gia được rồi… Xin lỗi anh nhé (T_T)」
Vừa gửi đi, tin nhắn hồi đáp đã đến ngay lập tức.
「Cảm ơn đã hồi âm. Tiền bạc cậu đừng bận tâm! Tôi còn chưa kịp cảm ơn Kashiwada-kun đã giúp đỡ, lần này cứ để tôi mời nhé. Vậy nên mong Kashiwada-kun có thể tham gia.」
Đọc tin nhắn của Yamamoto-san khiến tôi rất ngạc nhiên. Cô Murasaki cũng vậy… Những người lớn xung quanh tôi đều là người tốt cả… Nhưng tôi cũng không thể dựa dẫm vào lòng tốt của anh ấy, nên đã từ chối lời đề nghị một lần. Tuy nhiên, anh ấy lại gửi tin nhắn nói rằng thật sự không sao cả, đã thế rồi… Lần này tôi quyết định chấp nhận thiện ý của Yamamoto-san.
***
Rồi, ba ngày trôi qua.
Azuki vẫn không liên lạc.
Tôi cứ thế trải qua kỳ nghỉ đông buồn tẻ giữa việc đi làm thêm và lêu lổng ở nhà, dù lời nói của cô Murasaki đã tiếp thêm cho tôi một chút động lực, nhưng tâm hồn vẫn còn chịu tổn thương nặng nề, vẫn chưa thể vực dậy được.
Rồi, ngày ba mươi mốt… đã đến ngày tiệc tất niên của các nhân viên làm thêm.
Azuki, Koigasaki và cô Murasaki hôm nay… chắc đều đã đi Winter Comiket rồi nhỉ. Không biết Koigasaki có nỗ lực làm nhân viên bán hàng không. Azuki và cô Murasaki liệu có tham gia Winter Comiket an toàn không?
Sau khi xảy ra chuyện với Azuki, tôi mất hết cả sinh lực, ra ngoài cũng chẳng buồn ăn diện, lông mày thì để mọc dài ra cả tuần nay.
Dù sao thì tiệc tất niên cũng sẽ có rất nhiều người đến, tôi nghĩ không thể ăn mặc luộm thuộm mà đi được, thế là sau một thời gian dài, tôi đã tỉa lại lông mày, và vuốt lại kiểu tóc.
Haizz… Dù cảm thấy có lỗi với Yamamoto-san đã mời tôi… thật ra tôi muốn đi Winter Comiket hơn… Đương nhiên tôi cũng hơi muốn đi tiệc tất niên, dù sao thì cũng là do mình tự quyết định. Tôi sẽ không hối hận về quyết định này, và bây giờ cũng chỉ có thể làm thế thôi. Không thể giữ lời hứa với Koigasaki và Azuki… nhưng mà, chắc họ cũng chẳng để tâm đến lời hẹn với tôi đâu nhỉ.
Thế nhưng… nghĩ kỹ lại thì, cảm giác thật sự rất kỳ lạ. Cô gái như một đại diện của riajuu – Koigasaki lại đi Winter Comiket làm nhân viên bán hàng, còn một thằng otaku bẩn thỉu như tôi… thì không đi Winter Comiket, ngược lại lại chạy đến tham gia tiệc tất niên của nhân viên làm thêm. Bình thường thì phải ngược lại chứ nhỉ? Rõ ràng là trong tình cảnh này, vậy mà tôi lại thấy muốn bật cười.
「À, Kashiwada-kun, cậu vất vả rồi!」
Khi tôi đến điểm tập trung hôm nay, cũng là nhà ga gần cửa hàng làm thêm nhất, đã có vài nhân viên làm thêm, bao gồm cả Yamamoto-san, tụ tập ở đó. Yamamoto-san nở nụ cười đón tôi, những nhân viên khác cũng chào hỏi tôi. Trong số đó còn có cả những người tôi chưa từng gặp mặt.
「Yamamoto-san, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh.」
「Không có gì, cậu chịu đến là tôi vui lắm rồi.」
Chẳng mấy chốc, mọi người đã tề tựu đông đủ. Thế là chúng tôi cùng nhau đến quán izakaya – địa điểm tổ chức tiệc tất niên hôm nay. Tổng cộng chắc tầm mười người. Liệu hôm nay mình có thực sự hòa nhập được với nhóm người này không đây...? Đến lúc này, sự lo lắng mới bắt đầu xâm chiếm mình.
Chúng tôi ngồi vào chỗ đã đặt trước. Tôi tiện tay chọn đại một chỗ trống cạnh bàn và ngồi xuống:
"À..."
Người ngồi đối diện tôi là Aya Watanabe.
"Ồ, Kashiwagi-kun đấy à. Vất vả rồi nha~"
"Không phải, là Kashiwada!"
Con nhỏ này... lại cố tình đọc sai tên mình à?
Mà thôi... Cạnh mình là anh Yamamoto, còn đối diện là người dễ nói chuyện, cũng khiến mình an tâm phần nào. Nói chung, khả năng bị cô lập... chắc cũng thấp thôi.
Đầu tiên là gọi đồ uống. Anh Yamamoto, có lẽ là người lớn tuổi nhất trong nhóm, liên tục nhắc nhở mọi người rằng học sinh cấp ba chỉ được gọi đồ uống không cồn. Còn tôi thì gọi nước cam.
Chẳng mấy chốc, đồ uống đã được mang ra. Chúng tôi nâng ly cạn chén. Một lát sau khi nhập tiệc, tôi trò chuyện với anh Yamamoto ngồi cạnh bên. Và chủ đề dĩ nhiên là về Hasegawa.
"À, nhân tiện đây, Hase... Midori có nói với anh chuyện này chưa? Chuyện chúng ta sẽ tìm thời gian để ba người gặp mặt ấy?" Tôi nhớ ra Hasegawa từng nói về chuyện này nên hỏi anh Yamamoto.
"Hả...? Không, Midori có nói gì đâu..." Câu trả lời của anh Yamamoto khiến tôi hơi ngạc nhiên. Chuyện này là sao đây? Hasegawa bảo là sẽ nhắn tin nói với anh Yamamoto mà...
"...Với lại dạo này Midori trả lời tin nhắn chậm hơn trước, còn hơi lạnh nhạt nữa chứ... Hôm nay tôi cũng định hỏi Kashiwada-kun xem có biết chuyện gì xảy ra không đây..."
"Hả? Thật sao?"
Chuyện gì vậy chứ...? Hồi trước nói chuyện với Hasegawa, tôi có thấy cô ấy có vấn đề gì đâu... Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra lúc mình không biết sao? Gần đây tần suất tôi nói chuyện với Hasegawa cũng ít hơn trước, lại không còn để ý đến cô ấy nhiều nữa... Tóm lại, tôi kể lại chuyện khi trước Hasegawa vẫn bình thường, rằng tôi và cô ấy đã bàn chuyện ba người chúng tôi sẽ gặp mặt, và Hasegawa nói sẽ báo lại cho anh Yamamoto.
"À, vậy à... Tôi cũng muốn ba người gặp nhau lắm. Thật ra... tôi vẫn còn căng thẳng khi đối mặt với Midori, có Kashiwada-kun ở đó sẽ đỡ hơn là hai người chúng tôi gặp riêng. Nhưng mà, tại sao Midori lại không nói với tôi chuyện này nhỉ...?"
"Phải đó... rõ ràng là Hasegawa đã nhắc đến mà..."
Khi chúng tôi đang nghiêm túc trò chuyện về Hasegawa thì...
"Aya-chan, cậu có bạn trai chưa vậy~?"
"Ể~ Làm gì có chứ: Có ai giới thiệu cho tớ đối tượng nào không vậy~?"
Aya Watanabe ngồi đối diện, đang nói chuyện với một nam sinh viên đại học trông rất thời trang ngồi cạnh bên (hình như cậu ta tên Kudou thì phải), nên dù không muốn cũng phải nghe. Thái độ của cô ta khác hẳn lúc nói chuyện với tôi, giọng thì the thé lại còn cố tình làm nũng, đúng là cái kiểu nói chuyện khiến người ta nghe xong là muốn nổi đóa.
Cái con nhỏ này... Trước đó còn nói là chỉ yêu mỗi anh Yamamoto thôi mà. Giờ lại còn bày đặt "Có ai giới thiệu đối tượng nào không vậy?"... Đúng là đồ lẳng lơ.
"Mà này, Kashiwagi-kun có bạn gái đó nha~ Xinh lắm luôn."
"Phụt!"
Tôi suýt nữa thì phun hết nước cam vừa uống ra ngoài. Aya Watanabe tự dưng lại lôi tôi ra làm chủ đề. Mà lại còn gọi sai tên nữa chứ, con nhỏ này rõ ràng là cố tình mà?
"Hả, vậy sao!"
Kudou, nam sinh viên ngồi cạnh Aya Watanabe, ngạc nhiên nhìn mặt tôi.
Tiện thể nói luôn, tôi chưa hề kể với Aya Watanabe về chuyện đã xảy ra giữa tôi và Azuki sau đó.
"Thiệt không đó~? Aya-chan hay nói là thấy Kashiwada-kun đi cùng con gái, đúng là bạn gái thật à~!"
Chị Takahashi, nữ sinh viên đại học ngồi cạnh Kudou và hay cùng ca làm với tôi, cũng chen vào cuộc trò chuyện.
Aya Watanabe, cô đúng là... Cô ta đúng là từng nói mấy lần thấy tôi đi cùng Azuki. Không ngờ cô ta còn đi kể khắp nơi ở chỗ làm nữa chứ!
"Nghe nói Kashiwada-kun có bạn gái dễ thương lắm đó~"
"Ủa, thật hả?"
"Ơ, này..."
Những người xung quanh dần bị cuốn vào, chết tiệt, không ổn rồi... Dù sao thì giờ tôi chẳng liên lạc được với bạn gái chút nào, thành ra cũng không rõ là chúng tôi có còn đang hẹn hò không nữa...
"Kashiwada-kun... cậu có bạn gái à?"
Đến cả anh Yamamoto ngồi cạnh bên cũng nhìn mặt tôi và nghiêm túc hỏi.
"À, ừm... vâng ạ..." Dù sao thì tôi cũng chưa định chia tay, nên cứ thừa nhận vậy.
"Thì ra là vậy... Tôi cứ tưởng là... Thôi kệ..." Anh ấy dường như muốn nói gì đó, rồi lại lập tức nuốt lời. Rốt cuộc anh ấy muốn nói gì chứ...?
"Này, cậu có ảnh bạn gái không? Mấy cái ảnh chụp sticker ấy." Aya Watanabe hỏi tôi với vẻ cười thầm. Ảnh sticker... thì có, tôi còn đặt làm hình nền điện thoại nữa. Nhưng mà... nếu bây giờ lấy ra thì chắc chắn sẽ bị mọi người truyền tay nhau xem mất! Mặc dù Azuki là bạn gái mà tôi đủ tự hào, việc mọi người thấy ảnh đáng yêu của cô ấy thì không sao. Nếu như bây giờ tôi và Azuki đang thuận lợi, tôi có thể sẽ ngại ngùng mà lấy ảnh ra cho mọi người xem. Nhưng mà... thật đáng tiếc, mối quan hệ của chúng tôi không mấy suôn sẻ. Cho dù có lấy ảnh ra để khuấy động không khí, tôi thấy cảnh đó cũng chỉ thêm buồn bã mà thôi, làm vậy khác nào tự dồn mình vào bước đường cùng.
...Ừm, bây giờ thì vẫn phải...
"Không có đâu... Thật ra bây giờ... tôi không liên lạc được với cô ấy nữa rồi~" Tôi cố gắng nói một cách không quá ủ rũ. Giờ mà nói dối thì cũng chỉ thêm trống rỗng, thà cứ thành thật nói ra còn hơn.
"Hả...! Thật sao!"
"Chuyện gì vậy! Không liên lạc được á?"
Đến cả những người hôm nay mới nói chuyện lần đầu cũng bị chủ đề của tôi lôi kéo tới. Thở dài... Thôi được rồi, nếu đã định lấy chuyện này làm mồi nhậu thì cứ nói cho tới bến luôn đi! Tôi cũng mặc kệ luôn, thà cứ nói tuốt ra hết để hòa nhập với mọi người, còn hơn là giữ bí mật rồi không thể hòa đồng được. Dù sao thì hôm nay tôi đến đây cũng là vì muốn hòa nhập vào nhóm bạn làm thêm mà.
"Ủa, Aya-chan tôi cũng mới nghe lần đầu đó! Tụi bây chẳng phải tình cảm tốt lắm sao! Sao lại không liên lạc được? Hai đứa cãi nhau à?"
"Thật ra là... đêm Giáng Sinh tụi tôi đi hẹn hò, tự dưng cô ấy lại bỏ về trước..."
"Đêm Giáng Sinh luôn đó hả! Ôi trời, thảm thế!"
"Cậu đã làm gì khiến cô ấy không vui à?"
"Không, tôi đâu có làm gì sai trái đâu chứ...!"
Thấy những người xung quanh hào hứng đến vậy, tôi hơi bối rối. Tôi hiếm khi trở thành trung tâm của một cuộc trò chuyện đông người như thế này...
"Kashiwada-kun, lúc thế này thì cứ uống cho đã đi! Muốn gọi thêm gì nữa không?"
"Hả! Không không, tôi vẫn còn là học sinh cấp ba mà..."
Cứ thế đó——
Tôi mượn cớ chuyện không liên lạc được với Azuki để hòa nhập với các đồng nghiệp làm thêm.
Hòa nhập được với họ thì rất vui... Nhưng mà tại sao, càng nhắc đến Azuki thì lại càng buồn chứ...?
Haizzz... Mong sao một ngày nào đó, tôi có thể xem chuyện hôm nay như một kỷ niệm vui. Một ngày nào đó, có thể tự tin báo cáo ở chỗ làm thêm rằng: "Tụi em đã làm lành ổn thỏa rồi!"
"À, bạn tôi tới ga rồi!"
Watanabe Aya đột nhiên nhìn điện thoại nói.
"Ồ~ Cô bé dễ thương đó! Aya cậu gọi cô bé tới à!"
Kudou, sinh viên đại học ngồi cạnh, vui vẻ đáp lời Watanabe Aya.
"Bạn à?"
Tôi hỏi Watanabe Aya.
"Vâng, là bạn học của Aya đó ạ! Cô bé đã ghé quán mấy lần rồi, anh Kudou hình như rất ưng, bảo muốn mời cô bé đến nên cháu đã rủ rồi."
Ôi... Bạn học của Watanabe Aya à... Mà thôi, dù có cô bé nào dễ thương đến mấy đi nữa, giờ tôi vẫn một lòng với Azuki... Dù không liên lạc được!
"Tôi nhớ Aya cậu học trường nữ sinh Trung Sơn đúng không? Trường đó thuộc dạng trường quý tộc mà~"
"Ế~ Đâu có đâu ạ~"
Ồ, Watanabe Aya học trường nữ à... Thấy cô bé ứng xử khéo léo với đàn ông vậy, tôi cứ tưởng là trường nam nữ chứ.
"À, tới rồi, tới rồi! Kizuna~ Bên này! Bên này!"
Watanabe Aya đứng dậy, vẫy tay gọi cô gái vừa bước vào quán.
...Kizuna? Tên gì lạ thế nhỉ... Mà sao lại nghe quen quen tai thế này...
"Xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu ạ~ Cháu thật sự có thể tham gia sao?"
Cô bé chạy tới chỗ Watanabe Aya, hỏi với vẻ hơi lo lắng.
Đúng là như lời nhận xét ban nãy, rất dễ thương... Hửm?... Ơ?
"...Oikawa... Oikawa à...?"
Tôi không kìm được mà thốt ra tên cô bé.
"Ớ...?...! Không thể nào, Kasiwada?"
Nhìn thấy mặt tôi, cô bé kia... kinh ngạc kêu lên.
Khuôn mặt quen thuộc mà tôi không tài nào quên được, dù có muốn. Người tôi thầm thích hồi cấp hai, mối tình đầu của tôi...
Cô bé chính là Oikawa Kizuna.
"Ế, gì cơ! Hai người quen nhau à?"
"Ừm, đúng vậy, học cùng trường cấp hai... Thật không thể tin nổi..."
Oikawa chăm chú nhìn mặt tôi, kinh ngạc thật sự từ tận đáy lòng.
Người không thể tin nổi là tôi mới đúng. Không ngờ... trong mơ tôi cũng không nghĩ sẽ gặp lại cô bé ở nơi này. Hay nói đúng hơn... tôi đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại cô bé nữa.
"Đã lâu không gặp... Kasiwada, cậu làm thêm cùng quán với Aya à... Sao hồi đó tớ tới không thấy cậu... Thật khiến tớ giật mình đó."
"Kasiwada cơ bản là chỉ làm vào thứ Bảy, Chủ Nhật thôi, mà nói về chuyện đó thì đúng là hồi Kizuna tới đây chưa lần nào gặp được cậu ấy thật~"
"À, ừm... đúng vậy..."
"À, hai bạn có muốn ngồi đây không?"
Một người phụ nữ ngồi cạnh Watanabe Aya, đối diện với sinh viên Kudou, lên tiếng hỏi Watanabe Aya và Oikawa.
"Ế! Được ạ? Thật ngại quá!"
Watanabe Aya vui vẻ nói.
Cứ thế, người phụ nữ dời chỗ... Oikawa ngồi xuống cạnh Watanabe Aya, ngay phía trước bên phải của tôi.
Sinh viên Kudou ngồi cách Watanabe Aya dường như muốn nói chuyện với Oikawa, nhưng tình huống đột ngột này có vẻ khiến cậu ấy khó mở lời.
"Aya cũng giật mình ghê đó~ Hai người thân nhau à?"
Câu hỏi của Watanabe Aya làm tôi khẽ giật mình.
Trước năm lớp 8... tuy không tính là thân thiết lắm, nhưng gặp mặt vẫn có thể nói vài câu. Tuy nhiên... sau khi nghe Oikawa nói những lời úp mở như thể đang nói xấu tôi, tôi bắt đầu tránh mặt cô bé, và từ đó về sau hầu như không nói chuyện nữa.
"Ưm~ Không hẳn là đặc biệt thân thiết đâu. Từ giữa chừng là hầu như không nói chuyện nữa rồi, cũng chỉ học cùng lớp hồi năm lớp 8 thôi mà."
"...! Ừm... đúng vậy..."
Tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, đồng tình với lời Oikawa nói... nhưng trong lòng lại dậy sóng. Kể từ khi tôi bắt đầu tránh mặt, chúng tôi dần dần xa cách... sau khi lên lớp 9 thì không nói chuyện với nhau nữa. Việc gặp lại cô bé khiến tôi ngạc nhiên, nhưng tôi càng không ngờ sẽ có một ngày chúng tôi đối thoại như thế này. Bởi vì tôi đã nghĩ sau này dù có gặp ở buổi họp lớp thì cũng tuyệt đối sẽ không có bất kỳ giao thiệp nào với cô bé.
Cô bé đã lâu không gặp... vẫn vô cùng đáng yêu. Hồi cấp hai cô bé để tóc đen dài ngang vai, giờ đã đổi sang tóc bob màu nâu, trông thời thượng hơn hẳn.
"Mà Kizuna hồi cấp hai chắc chắn cũng rất dễ thương đúng không? Có duyên với người khác giới lắm à?"
"Khoan đã, đừng nói linh tinh! Aya cậu đang nói gì vậy?"
Lời của Watanabe Aya khiến Oikawa trông có vẻ hơi hoảng loạn.
"Sao rồi, Kasiwada?"
"Ế? Ờ... ừm... hình như là có duyên với người khác giới lắm..."
Nhắc mới nhớ, tôi nhớ có nhiều người từng nói Oikawa rất dễ thương.
"À? Khoan đã, sao ngay cả Kasiwada cậu cũng nói vậy..."
"Chẳng lẽ Kasiwada cũng muốn theo đuổi cậu à?"
"…!"
Watanabe Aya chắc là chẳng nghĩ gì mà buột miệng đùa câu này... nhưng tôi thì hoảng loạn đến mức suýt chút nữa làm đổ cốc nước cam (thứ hai) trên tay.
"..."
Tôi suýt chút nữa đã muốn phủ nhận kịch liệt... nhưng rồi lại rơi vào suy nghĩ. Lúc này mà tôi thốt lên "cậu đang nói gì vậy, làm gì có chuyện đó!" thì ngược lại sẽ trở nên rất đáng ngờ, hơn nữa một người đàn ông tầm thường như tôi mà nói ra những lời ấy, chắc sẽ khiến người ta khó chịu lắm.
"Ha, ha ha... Cậu nghĩ sao. Cô ấy là một sự tồn tại khó lòng chạm tới đối với tôi mà~"
"..."
Lời của tôi khiến Oikawa ngạc nhiên nhìn tôi. Hửm... Cô bé đang phản ứng thế nào vậy nhỉ...
"...Cứ... cứ cảm thấy là... Kasiwada cậu..."
Oikawa nhìn mặt tôi và lên tiếng.
"Khác một trời một vực so với hồi cấp hai... Dù ngoại hình cũng thay đổi rồi... nhưng cách nói chuyện, cả cái cảm giác nữa... cứ như một người khác vậy."
"...Ế?"
Lời của Oikawa khiến tôi kinh ngạc kêu lên. Thay đổi? Tôi sao? Ý này là sao? Là ý tốt hay ý xấu đây...
Đúng lúc này, người điều hành bữa tiệc đứng dậy, tuyên bố tiệc tất niên kết thúc. Mọi người đều đứng lên, ùa ra lối thoát.
Tôi không nắm bắt được cơ hội để hỏi Oikawa ý cô bé nói là gì... Haizz, tôi tò mò quá đi mất...
"Này, tôi nói này~ Nếu được thì sau đó có muốn đi tăng hai không?"
Vừa bước ra khỏi quán izakaya, tôi đã thấy sinh viên Kudou đang mời Oikawa đi tăng hai. Vì trong buổi tiệc chính họ hầu như không nói chuyện được (dù là do tôi gây ra... ), nên cậu ấy chắc muốn trò chuyện với Oikawa ở tăng hai đây mà.
"Ưm~ Làm sao đây... Bố mẹ tôi bảo đừng về nhà quá muộn... À, Kasiwada!"
Thấy tôi bước ra từ quán, Oikawa gọi tôi lại.
"Cậu có đi tăng hai không?"
"Ế, à... Làm sao đây nhỉ..."
Tôi thì đã nói với gia đình là sẽ về muộn một chút rồi, đi thì cũng được thôi... nhưng làm sao đây?
"Lâu rồi không gặp, tôi muốn trò chuyện một chút, nếu cậu không đi tăng hai thì có muốn về cùng không?"
"Ế...!"
Lời của Oikawa khiến tôi kinh ngạc tột độ.
"Vậy thì, Aya sẽ đi tăng hai đây, Kasiwada, Kizuna thì nhờ cậu nhé~"
Watanabe Aya nói vậy với tôi. Hả, hai người đã tự ý mặc định là tôi không đi tăng hai rồi à? Thì cũng không sao...
"Ể, Kasiwada cậu không đi tăng hai sao!"
Chỉ có thầy Yamamoto là tiếc nuối nói vậy, nhưng xem ra giờ tôi phải về cùng Oikawa rồi. Thế là tôi lại một lần nữa cảm ơn thầy Yamamoto, rồi cùng Oikawa bước đi trên con đường về ga.
... Mà Oikawa rốt cuộc là sao vậy nhỉ? Không ngờ lại rủ mình về cùng... Chỉ có hai đứa ở riêng khiến tim tôi đập nhanh hơn, nhận ra mình đang căng thẳng.
"Kashiwada, cậu học cao trung Fujimi à?"
"Ể, đúng vậy... Sao cậu biết?"
"Ừm~ Không hiểu sao lại biết. Chắc là hồi trung học cơ sở nghe ai đó nói ấy mà."
Tôi và Oikawa học cùng một trường trung học cơ sở, nhà đương nhiên cũng ở khu vực gần gần nhau, nên chúng tôi lên cùng chuyến tàu điện.
"Oikawa, cậu học cao trung nữ Nakayama à? Giống bạn Watanabe ấy nhỉ."
"Đúng rồi, đúng rồi. Kashiwada, cậu với Tiểu Aya thân không?"
"Ể, cũng không hẳn... Gần đây mới nói chuyện được vài câu thôi."
Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện phiếm, tàu điện chốc lát đã đến ga gần nhà chúng tôi.
"Nhà Kashiwada ra lối nào?"
"Nhà tớ phải đi về lối Nam..."
"Thật sao? Tớ đi lối Bắc mà. Chẳng nói gì cả... Kashiwada, giờ cậu có rảnh không?"
"Ể!"
Lời của Oikawa lại khiến tôi ngạc nhiên lần nữa.
"Oikawa cậu... làm thế này được không? Vừa nãy chẳng phải cậu nói bố mẹ dặn đừng về muộn sao?"
"À! Cái đó là nói dối đấy. Hôm nay tớ có nói là sẽ về muộn một chút mà."
... Ể! Sao lại nói dối như vậy chứ...?
"Tớ thì cũng chẳng có giờ giới nghiêm gì đâu..."
"Vậy thì nói chuyện một lát đi."
"Ể...?"
"Ở quảng trường lối Bắc có ghế dài."
"Ồ, được thôi..."
Nếu là nói chuyện thì... chắc không sao đâu nhỉ...? Cái này không tính là "bắt cá hai tay" đâu nhỉ...? Oikawa hình như có chuyện gì muốn nói với mình...
... Với lại, giờ tôi không liên lạc được với Tiểu Đậu, biết đâu Tiểu Đậu bên kia đã xem như chúng tôi chia tay rồi, việc tôi vẫn còn bận tâm mấy chuyện này e là cũng khá ngốc nghếch...
Nhưng Oikawa tìm mình, rốt cuộc là có chuyện gì muốn nói? Tôi cũng rất để tâm lời cô ấy nói mình đã thay đổi lúc nãy... Nếu được, cứ thử hỏi xem lời đó có ý gì.
Sau khi đi ra lối Bắc... Tôi vừa đi vừa nhìn điện thoại. Mặc dù Tiểu Đậu chắc chắn không liên lạc với tôi đâu...
"... Ể!"
Tôi nhìn vào điện thoại, bất giác kêu lên.
... Cuộc gọi nhỡ, hai cuộc.
"Hả? Kashiwada, sao vậy?"
Tôi vội vàng mở điện thoại ra... Bên trong hiển thị là—
"Cuộc gọi nhỡ: Koigasaki Momo"
"Cuộc gọi nhỡ: Sakurai Azuki"
"Cái...! Gì chứ! Ể————?"
Tôi bất giác hét lớn.
"...? Gì... gì thế? Có chuyện gì vậy?"
"Xin lỗi Oikawa! Tôi đột nhiên... có chuyện gấp!"
"... Ể?"
"Thật sự xin lỗi cậu nhiều lắm! Hôm nay đã lâu lắm rồi mới được nói chuyện với cậu, tôi vui lắm! Vậy thì, cũng muộn rồi, cậu về nhà cẩn thận nhé!"
"... Ể..."
Tôi liên tục xin lỗi Oikawa đang đứng sững sờ không nói nên lời, rồi rời khỏi đó.
Sau đó khẽ hít một hơi thật sâu... rồi nhấn nút gọi.


0 Bình luận