• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 7

Chương 6

0 Bình luận - Độ dài: 13,253 từ - Cập nhật:

Ngày hôm sau là thứ Bảy.

Cô Murasaki nhắn tin hẹn mười hai giờ đến ga Roppongi, thế là tôi, mặt mày căng thẳng, lên đường đến ga Roppongi.

Chẳng lẽ đây là... một cuộc hẹn hò ư? Hơn nữa, lại còn hẹn gặp ở Roppongi, một khu phố sành điệu thế này... Khiến tôi mới sáng sớm đã tim đập thình thịch không ngừng. Mà hiển nhiên, đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến Roppongi.

Đến ga rồi, tôi chẳng biết phải đi lối ra nào. Thế là tôi định nhắn tin cho cô Murasaki. Rồi thì... khi tôi đang gõ tin nhắn dở dang, điện thoại bỗng rung lên. Nhìn thấy dòng chữ trên màn hình, tôi ngỡ ngàng không thôi.

"Cuộc gọi đến: Koigasaki Momo"

Koigasaki ư... Gọi điện cho mình ư? Tại sao chứ? Tôi vội vàng ấn nút nghe máy.

"A lô... a lô...?"

"A lô, Kashiwada à? Cậu đang ở đâu thế?"

Lâu lắm rồi không nghe thấy giọng Koigasaki...

"Này này, cậu có nghe không đấy?"

Tôi đứng đờ người ra, chìm vào im lặng, Koigasaki lại cất tiếng gọi tôi.

"Hả? À! Bây giờ ư? Tôi đang ở Roppongi..."

"Ga Roppongi của tuyến nào? Lối ra số mấy?"

"Hả? Ờ, là tuyến Hibiya, vẫn chưa ra khỏi cổng soát vé..."

"Cậu ra ở lối số ba."

Tôi làm theo lời Koigasaki, ra khỏi cổng soát vé rồi tìm đến lối số ba, bước lên mặt đất. Cô ấy bảo tôi cứ đứng yên tại chỗ đợi, thế là tôi ngơ ngẩn đứng một lúc.

Rốt cuộc là chuyện gì đây...? Lâu lắm rồi mới nói chuyện với cô ấy, vậy mà tôi chẳng hiểu gì sất.

Đúng lúc này, một chiếc xe dừng lại trên con đường ngay trước mắt tôi.

Tôi không có hứng thú với xe cộ nên chẳng biết đây là loại xe gì. Nhưng xe này thân khá thấp, trông lại rất phẳng. Thân xe có dáng vẻ khí động học, toát lên ánh đen bóng bẩy, đúng là một chiếc xe sang trọng. Nhìn là biết ngay xe cao cấp.

Khoảnh khắc tiếp theo, cửa sau chiếc xe sang trọng bật mở... Từ trong đó bước ra một người phụ nữ xinh đẹp, vận chiếc váy dạ hội đỏ rực, đi đôi giày cao gót cũng đỏ tươi.

"...K... Koigasaki sao?"

Thật khó mà tin nổi... cô gái đẹp lộng lẫy trong bộ đầm dạ hội kia lại chính là Koigasaki. Cách trang điểm và trang phục của cô ấy đều trông trưởng thành hơn hẳn ngày thường, khiến tôi thoạt nhìn không nhận ra cô ấy là ai.

Cô thiếu nữ xinh đẹp đột ngột xuất hiện đầy khí chất từ chiếc xe sang trọng vô cùng nổi bật, thu hút mọi ánh nhìn xung quanh.

Cảnh tượng này... thật sự quá đỗi tuyệt đẹp. Hệt như một cảnh trong phim vậy.

..................

Khung cảnh ấy khiến tôi ngẩn ngơ đến mức không thể rời mắt, chẳng nói được lời nào.

Chẳng mấy chốc, Koigasaki nhận ra tôi và bước về phía tôi.

Xinh đẹp quá...

Đúng là cô ấy... xinh đẹp đến khó tin...

............

Koigasaki không hiểu sao lại săm soi toàn thân tôi một lượt, rồi nhíu mày.

"Ừm... không được rồi, bộ đồ này..."

Câu nói đó đột nhiên kéo tôi về thực tại.

"C... cái gì cơ...? Có chỗ nào không được chứ...!"

Bộ đồ tôi mặc hôm nay, phía trên là áo sơ mi xám kết hợp với áo khoác cổ bẻ màu đen, phía dưới là quần jeans. Áo khoác và quần jeans là đồ tôi mới mua giá rẻ trên Amazon. Đánh giá những 4 sao, bình luận còn viết: "Giá rẻ nhưng trông không hề rẻ tiền, thiết kế đơn giản nên rất dễ mặc, tôi mặc thường xuyên luôn!" Điều đó làm tôi nhớ lại lời Koigasaki từng khuyên "quần áo bình thường là tốt nhất", thế nên tôi đã mua. Cá nhân tôi thì thấy mua được món hời nên rất ưng ý...

"Ý cậu là bộ đồ này trông quê mùa lắm hả?"

"Hả? À, không phải đâu... Đối với cậu mà nói, thì đây lại là bộ đồ khá bình thường và cũng không tệ đâu... Tôi không nói về chuyện đó."

Đây là lần đầu tiên Koigasaki khen trang phục của tôi, khiến tôi trong lòng thầm mừng, nhưng như vậy thì tôi lại càng không hiểu rốt cuộc có gì không ổn.

"Đây."

"Hả?"

Koigasaki đưa cho tôi một cái túi giấy.

"Vào trong xe mà thay đồ đi."

"...Hả?"

"Cậu mặc thế này tôi không dẫn đi được, nhanh lên thay đồ đi."

Tôi nhìn vào cái túi giấy Koigasaki đưa cho mình. Bên trong có quần áo và giày.

"Hả...? Phải thay đồ ư, tại sao chứ...?"

Khi tôi còn đang bối rối, cửa xe ở ghế lái chiếc xe sang trọng mở ra, một người bước ra. Nhìn kỹ thì, đó là một người đàn ông trung niên cao lớn. Tuổi chừng bốn mươi. Tổng thể toát lên vẻ lịch lãm, phong độ, mang khí chất của một quý ông. Ông ta thấy tôi thì khẽ gật đầu chào hỏi.

"...? Ông... Ông chào ông..."

Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng dường như là người lớn tuổi nên tôi cũng đáp lễ lại.

"Nhanh lên, không còn thời gian nữa, mau thay đồ đi."

"Khoan! Khoan đã, này..."

Koigasaki đẩy tôi, gần như là ấn tôi vào ghế sau xe rồi đóng sập cửa lại.

"Rốt... rốt cuộc là sao chứ..."

Dù sao thì tôi cũng lấy quần áo từ trong túi giấy ra. Bên trong có áo sơ mi trắng, áo khoác đen, quần tây đen và cả giày da. Cảm giác... đây là một bộ trang phục khá trang trọng.

Mặc dù hoàn toàn không hiểu gì, nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải làm theo lời Koigasaki mà thay đồ.

"Này... tôi... tôi thay xong rồi..."

Thay đồ xong, tôi mở cửa xe nói với Koigasaki.

"...Ừm... cũng... cũng không tệ lắm đâu."

Koigasaki nhìn bộ dạng của tôi rồi đưa ra lời nhận xét đó. Sau đó, cô ấy cũng tự mình lên xe.

"...Hả?"

Người đàn ông quý ông lúc nãy cũng ngồi vào ghế lái rồi đóng cửa lại.

"Được rồi, lái xe đi."

Koigasaki đóng cửa xe lại rồi nói với người đàn ông quý ông đó. Vừa dứt lời, chiếc xe đã bắt đầu lăn bánh.

"Hả...! Cái gì...? Khoan đã, Koigasaki... chúng ta đi đâu thế...?"

"Cậu lải nhải quá đấy, im lặng mà ngồi yên rồi khắc biết."

"Cái gì...?"

Quý ông này là ai chứ! Và chúng ta rốt cuộc là đang đi đâu! Hơn nữa, nói đi thì phải nói lại, tại sao Koigasaki lại ở đây? Bộ đồ của Koigasaki là gì vậy? Tại sao ngay cả tôi cũng phải thay đồ chứ! Bộ đồ này từ đâu ra? Vô vàn câu hỏi chất chồng trong đầu tôi, nhưng bị không khí hiện tại áp chế, khiến tôi chẳng thốt được lời nào cho đến khi chiếc xe đến đích.

............

Tôi lại liếc nhìn Koigasaki đang ngồi cạnh mình một lần nữa. Mái tóc uốn kỹ hơn thường lệ, đôi hoa tai lấp lánh, sợi dây chuyền bạc lấp lánh trên nền ngực trắng ngần, cùng với son môi đỏ tươi. Cô ấy mặc chiếc váy quây ngực hở nhẹ phần bầu ngực, để lộ bờ vai và xương quai xanh. Khoảnh khắc cô ấy vén tóc lên, một mùi nước hoa thoang thoảng khác lạ so với mọi ngày phảng phất tới, khiến tim tôi đập nhanh đến mức bản thân cũng phải bất ngờ.

...Không ngờ sẽ có ngày, tôi lại cảm nhận được sự quyến rũ trưởng thành từ cái tên này...

Koigasaki nhận ra tôi đang nhìn mình, cô ấy liếc xéo tôi, khiến tôi vội vàng dời mắt đi.

Xe chạy chừng ba phút thì dừng lại.

"Vậy thì, con cảm ơn bố."

Bố ư?

"Lúc về bố cũng đến đón con chứ?"

"Con đã nói mấy lần rồi mà, lúc về không biết mấy giờ, không cần đâu ạ."

"Đừng về quá muộn đấy nhé."

Chúng tôi vừa xuống xe, chiếc xe đã lăn bánh đi mất.

"Này, người lúc nãy, chẳng lẽ là..."

"Đã bảo là bố tôi mà."

Koigasaki bình thản đáp lời, khả năng tiếp thu của tôi hoàn toàn không kịp.

"Tôi hỏi này, rốt cuộc chúng ta đi đâu thế...?"

"Quán này, vào đi."

Koigasaki chỉ vào một nhà hàng trông có vẻ sang trọng, rồi nói với tôi.

“Ơ? Đây… đây là đâu vậy! Mà hình như hôm nay tôi còn có hẹn với chị Murasaki nữa mà…”

“Lắm lời quá, vào lẹ đi!”

Bị Koigasaki đẩy từ phía sau, tôi đành chịu trận mở cửa nhà hàng bước vào.

Và rồi, ngay khoảnh khắc tiếp theo…

“Chúc mừng sinh nhật——!”

Tiếng pháo giấy nổ lách tách vang lên, trong nhà hàng… cả Sakura-chan và chị Murasaki đều có mặt.

“Ơ… ơ kìa…!”

Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền đưa mắt nhìn quanh quất trong quán.

Tuy là một nhà hàng cao cấp, bày trí sang trọng nhưng ngoài nhóm chúng tôi ra thì không còn khách nào khác.

Trong quán có vài chiếc bàn tròn nhưng lại không có ghế, chỉ có mấy chiếc sofa ở góc. Kiểu này… hình như là tiệc buffet thì phải?

Sakura-chan và chị Murasaki thì mỗi người đều diện một bộ lễ phục. Chẳng lẽ bảo tôi thay đồ là để vào cái nhà hàng sang chảnh này ư…? Hình như tôi cũng từng nghe nói nhà hàng cao cấp có quy định về trang phục…

“Kashiwada-kun, cậu bất ngờ lắm phải không?”

Sakura-chan, trong bộ lễ phục ren trắng tinh, tươi cười hỏi tôi.

“Hehe, chắc là bất ngờ đến mức không nói nên lời rồi chứ gì?”

Chị Murasaki mặc bộ lễ phục màu tím nhạt, cổ khoét sâu nhìn hơi quyến rũ một chút, vừa cười tinh nghịch vừa nói.

“Cái… cái này… rốt cuộc là sao…?”

“Cậu vẫn chưa hiểu à? Là tiệc sinh nhật của cậu đấy.”

Nghe Koigasaki nói vậy từ phía sau, tôi mới vỡ lẽ ra.

Cô ấy nói, tiệc sinh nhật sao…?

Vì một người như tôi mà mọi người lại tụ tập ở một nhà hàng sang trọng như thế, còn ăn diện lộng lẫy nữa ư…? Mới mấy hôm trước Sakura-chan đã tổ chức sinh nhật cho tôi rồi, lúc đó tôi đã cảm kích lắm rồi…

“Thật… thật sao…? Vì… vì tôi… mà đặc biệt…”

Sinh nhật năm nay của tôi… sao mà may mắn đến vậy chứ.

“Nào, mau ăn khi thức ăn còn nóng sốt đi chứ!”

Nghe chị Murasaki nói, tôi đưa mắt nhìn quanh. Đồ ăn được bày biện theo kiểu buffet tự chọn: salad, bò nướng, pizza, cơm bỏ lò, mì Ý… Món nào nhìn cũng ngon tuyệt. Chúng tôi xếp hàng để lấy đồ ăn.

“Mà… sao không có khách nào khác thế nhỉ…? Chẳng… chẳng lẽ… bao nguyên cả nhà hàng…?”

Một nhà hàng cao cấp thế này mà bao trọn cả quán… thì tốn kém đến mức nào chứ? Đồ ăn cũng nhìn ra là đắt tiền… Rốt cuộc là ai đã trả hết số tiền này…! Chỉ vì sinh nhật của tôi mà đã tiêu tốn bao nhiêu tiền rồi chứ…! Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến tôi toát mồ hôi lạnh rồi.

“Không cần phải làm mặt khó coi thế đâu, đây là quán của bạn bố tớ, bố tớ đã nhờ bạn ấy bao trọn hôm nay rồi, nên không sao đâu.”

Koigasaki thản nhiên nói… nhưng câu nói vừa rồi tôi nghe rõ ràng chả thấy có gì là ‘không sao’ cả!

Tôi lại một lần nữa nhận ra nhà Koigasaki đúng là giới siêu giàu. Nếu đã vậy thì lẽ ra lúc nãy gặp bố Koigasaki tôi phải cảm ơn ông ấy trước rồi chứ. Chứ không phải như vậy thì trông tôi vô duyên quá sao…

Mà nói đi thì cũng phải nói lại, Koigasaki… Dạo này thái độ của cô ấy cứ lảng tránh tôi hoài, vậy mà lại… vì tôi mà nhờ bố cô ấy làm đến mức này ư…? Thật tình tôi không thể hiểu nổi cái cô này đang nghĩ gì nữa.

“Thôi nào, Kashiwada-kun, nếu không ăn nhanh thì đồ ăn ngon hiếm có này sẽ nguội mất đấy.”

“Ơ? À, phải rồi…”

Bị chị Murasaki nhắc nhở, tôi vội vàng đưa món ăn vừa lấy vào miệng.

“Ngon… ngon thật đấy…………”

Đồ ăn ngon đến mức khiến tôi vô cùng cảm động.

Aiza, sao mà tôi lại hạnh phúc đến thế này chứ… Nước mắt sắp trào ra rồi.

Sau khi chúng tôi đã thưởng thức đồ ăn đến một mức độ nhất định.

“Vậy thì, sắp đến lúc bắt đầu hoạt động chính rồi đó~!”

Sakura-chan nói với tất cả mọi người có mặt ở đó.

Hoạt động chính là sao…?

“Ừm~ vậy thì… xin mời chị Murasaki bắt đầu trước ạ!”

“Được thôi, tôi biết rồi mà ♪”

Được Sakura-chan chỉ định, chị Murasaki từ trong chiếc túi giấy… lấy ra một món quà được gói cẩn thận rồi đưa cho tôi.

“Kashiwada-kun, chúc mừng sinh nhật nha ♪”

“Ơ… ơ kìa…! Thật… thật sự… cảm ơn chị rất nhiều…”

Đây là quà sinh nhật… đúng không! Không ngờ mọi người còn chuẩn bị cả thứ này nữa chứ…! Thật sự khiến tôi cảm kích từ tận đáy lòng.

“Vậy thì… tôi mở ra đây nhé…”

Bên trong là một vật dẹt cỡ B5. Là sách gì đó chăng? Tôi cố gắng cẩn thận mở gói quà ra rồi…

“…………Cái gì!”

Nội dung món quà khiến tôi kinh ngạc đến mức phải kêu lên một tiếng lạ lùng.

Đó là một cuốn doujinshi… nhưng bìa sách lại vẽ một cậu thiếu niên tóc đen mặc đồng phục ở ngay chính giữa… (chẳng hiểu sao tôi thấy cậu ta cứ giống mình thế nào ấy… dù đẹp trai hơn tôi nhiều) xung quanh là ba cô gái với dung mạo khác nhau.

Sao thế này… hình như tôi cũng thấy quen quen mấy cô gái này thì phải… Không, là ảo giác à…?

Bìa sách mang phong cách của chị Murasaki, tôi đoán ngay đây là cuốn doujinshi do chính tay chị ấy vẽ.

“Nhất định phải xem nội dung bên trong nữa nhé ♪”

“Ơ? Ồ, được thôi…”

Tôi cảm thấy bối rối, nhưng vẫn mở ra xem.

Nội dung bên trong cũng giống như bìa sách, là một bộ truyện tranh được vẽ theo phong cách của chị Murasaki.

Ngay ô truyện đầu tiên, cậu thiếu niên ở chính giữa bìa sách, người mà tôi cảm thấy giống mình một cách lạ kỳ, đã xuất hiện cùng với lời độc thoại của cậu ấy.

“Tôi là Kashiwada Naoki, một học sinh trung học nam khỏe mạnh, và hôm nay tôi sẽ đón sinh nhật tuổi mười sáu của mình.”

“…………!”

Đọc đến đây, tôi liền dời tầm mắt khỏi cuốn doujinshi, nhìn sang chị Murasaki.

“Cái… cái này là cái quái gì vậy…!”

“Đúng như cậu thấy đó. Nào, mau đọc tiếp đi ♪”

Bị chị Murasaki thúc giục, tôi đành tiếp tục đọc cuốn doujinshi có tôi xuất hiện do chính tay chị ấy vẽ.

“Đợi đã Kashiwada! Hôm nay… là sinh nhật cậu phải không? C… cái đó… có một chỗ muốn cậu đi cùng…”

“Kashiwada-kun… hôm nay nhất định phải để tớ tổ chức sinh nhật cho Kashiwada-kun nhé!”

“…………!”

Cảnh tiếp theo… đột nhiên xuất hiện một nhân vật cực kỳ giống Koigasaki, và một nhân vật cũng cực kỳ giống Sakura-chan. Tôi không kìm được mà nhìn sang hai cô ấy.

“Kia là doujinshi do chị Murasaki vẽ à? Tớ muốn xem quá đi!”

“Tớ cũng muốn xem!”

“Không, đợi đã… đợi tớ đọc xong rồi hẵng nói…”

Thì ra là vậy, cuốn doujinshi này, chị Murasaki vẫn chưa cho Koigasaki và Sakura-chan xem sao…

Tôi không khỏi có dự cảm chẳng lành, trước khi đưa cuốn doujinshi này cho họ xem, tôi lướt qua vài trang trước, để xem liệu nội dung có phù hợp để họ đọc hay không.

“…Phụt!”

Mới lật có hai ba trang… đã thấy nhân vật cực kỳ giống Koigasaki, không hiểu sao lại bán khỏa thân ôm lấy tôi… còn nói ra câu thoại “Tớ sẽ không giao cậu cho bất kỳ ai đâu!” nữa chứ.

Hơn nữa cảnh tiếp theo, lại là nhân vật cực kỳ giống Sakura-chan… không hiểu sao lại ở trên giường, đồng phục xộc xệch, đỏ mặt nói ra câu “Nếu là Kashiwada-kun thì dù làm gì tớ cũng…” thế này.

Hỏng bét rồi——————! Cái này tuyệt đối không thể để cho chính chủ nhìn thấy được!

“Kashiwada này, đừng có mà độc chiếm như thế, mau cho bọn tớ xem với chứ.”

“Không được, vẫn… vẫn chưa xong! Mình chưa đọc xong mà…”

Cứ thế, tôi tiếp tục lật trang… Đến mức tôi bất giác để cuốn *doujinshi* trượt khỏi tay, rơi bịch xuống đất.

“Cái… cái quái gì thế này!”

Lần này thì đến lượt một nhân vật cực kỳ giống cô Murasaki xuất hiện… cám dỗ tôi làm những chuyện không nên làm!… Tiện thể nói luôn, là làm thật đấy!

Sau khi gào toáng lên, tôi vội vàng nhặt lại cuốn *doujinshi* vừa rơi.

Nhìn lại bìa truyện một lần nữa… tôi mới để ý.

Phía bên phải bìa, có dòng chữ màu đỏ ghi “R16”.

“R16 ư?”

“Đúng rồi đó, nhân dịp Kashiwada tròn mười sáu tuổi, nên tớ mới thử vẽ cuốn *doujinshi* cấm người dưới mười sáu tuổi này đó ♪ Để chỉnh độ… nhạy cảm đúng kiểu 16+ cũng khó lắm đó nha.”

Sao lại cố tình làm ra thứ này chứ! Mà đúng là cấm người dưới mười sáu tuổi sao? Nội dung thế này thì cấm người dưới mười tám tuổi cũng có gì lạ đâu!… Hơn nữa, cấm mười lăm tuổi thì còn hiểu, chứ cái gì mà cấm mười sáu tuổi tôi chưa nghe bao giờ, cái này rõ ràng là cô Murasaki tự mình nghĩ ra mà thôi…!

Nhân tiện… ở dưới bìa, tôi còn thấy dòng chú thích: ‘※Bộ truyện này hoàn toàn là hư cấu. Không liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào trong thực tế.’ Cái dòng cảnh báo này… liệu cô ta có nghĩ rằng cứ có dòng này là muốn vẽ gì cũng được không nhỉ?

“Cậu đọc xong chưa? Cho tớ…”

“Không… không… không được! Cuốn này tuyệt đối không thể để mấy cậu xem!”

Koigasaki đưa tay ra, nhưng tôi đã giấu cuốn *doujinshi* ra sau lưng và dứt khoát từ chối.

“Cái… cái gì chứ…!… Vì đó là *doujinshi* cô Murasaki vẽ cho cậu nên cậu muốn giữ làm của riêng à!… Hừ, vậy sao! Thôi được rồi!”

Thái độ của tôi dường như đã chọc giận Koigasaki, cô ấy lườm tôi một cái thật sắc rồi hừ một tiếng, quay mặt đi.

“Ểểể? Thật… thật vậy sao? Tớ muốn xem quá, tiếc ghê…”

Sakurai cũng thất vọng rũ vai xuống.

Không không… vì lợi ích của mấy cậu thì tốt nhất đừng xem thì hơn…!

Tôi nhìn sang cô Murasaki – kẻ đầu têu mọi rắc rối này, nhưng cô ấy chỉ cười tủm tỉm.

“Tôi… tôi về nhà rồi… sẽ từ từ xem sau…”

Tôi không còn sức để tiếp tục xem cuốn *doujinshi* kinh khủng này ở đây nữa, nên đành yếu ớt nói với cô ấy.

“Ừm, thế này có lẽ tốt hơn ♪ Tốt nhất là ở trong phòng riêng không có ai đó…”

“!… Tớ… tớ không có ý đó đâu!”

Tôi to tiếng phản bác lại lời lẽ tục tĩu của cô Murasaki, rồi vội vàng nhét cuốn *doujinshi* siêu tệ đó vào trong túi.

“Vậy tiếp theo… là quà của tớ!”

Kế đó, Sakurai lấy một cái hộp từ trong túi ra.

“Ể…!”

Sakurai đã tặng quà cho tôi mấy hôm trước rồi mà…

“Thật ra thì… quà chính đã tặng rồi… nên quà hôm nay giống như là đồ tặng kèm thôi.”

Tôi nhận lấy cái hộp hơi lớn một chút từ tay Sakurai.

“Cảm… cảm ơn cậu… Tớ mở ra được không?”

“Vâng, phiền cậu ạ!”

Tôi đặt hộp lên bàn, mở ra… Bên trong là một chiếc bánh kem nhìn rất ngon, đủ cho một người ăn.

“Cái… cái này là…”

“Thật ra tớ định làm phần của mọi người, nhưng cái bánh kem lớn lại bị hỏng, nướng cháy mất rồi… Dùng nguyên liệu còn lại thì chỉ làm được bánh cỡ nhỏ, nên chỉ có phần của Kashiwada thôi…”

Bánh kem tự làm của Sakurai sao?

Sakurai đúng là một cô gái tinh tế quá đi mất… Con gái tặng bánh kem tự làm cho tôi, đây là lần đầu tiên trong đời, khiến tôi cảm động mãnh liệt.

“Trông ngon ghê! Azuki cậu khéo tay thật đấy!”

“Không đâu, bình thường tớ chẳng làm gì mấy, nên hơi lo… Với cả Kashiwada chắc đã ăn no món ngon rồi chứ…?”

“Không không, làm gì có! Cảm ơn cậu nhé! Trông ngon thật, khiến tớ muốn ăn ngay lập tức!”

“Thật… thật sao?”

“Ừm, tớ ăn đây!”

Tôi tràn đầy lòng biết ơn, muốn nếm thử chiếc bánh tự làm của Sakurai, bèn dùng nĩa xiên vào bánh.

“……Ể?”

Tôi định dùng nĩa cắt một miếng vừa ăn… nhưng không hiểu sao, nĩa chỉ đâm vào được thôi, chứ đừng nói là cắt ra, thậm chí còn không thể rút nĩa ra khỏi bánh.

“……?”

Không còn cách nào khác, tôi đành cứ thế đưa cả miếng vào miệng và cắn… Lúc này, cái tôi vẫn còn ngây thơ tin tưởng thật đúng là ngu ngốc mà…

“……!”

Một cách kỳ lạ… răng không thể cắn vào bánh. Tôi dùng sức cắn mạnh xuống.

“Rắc!”

…Khi cắn đứt, tôi nghe thấy một âm thanh kỳ lạ không giống tiếng bánh chút nào.

Chiếc bánh tự làm của Sakurai… thật sự cứng khủng khiếp. Nói thật, tôi cứ nghĩ răng mình đã gãy rồi.

Hơn nữa, không hiểu sao, nó gần như không có mùi vị gì cả. Trong khoảnh khắc, tôi đã lo lắng không biết có phải vị giác của mình có vấn đề rồi không.

“Ư… Nước, nước…!”

Ngay từ khoảnh khắc chiếc bánh được đưa vào miệng… toàn bộ nước bọt trong khoang miệng tôi đều bị chiếc bánh hút cạn, khiến miệng khô rang, đến nói chuyện cũng khó khăn.

“Khụ… khụ khụ………… Ách!”

Vì mất nước, một phần bánh dính chặt trong cổ họng khiến tôi nghẹn, đau đớn đến suýt chết.

“Ka… Kashiwada, cậu không sao chứ! Cái này…”

Sakurai với vẻ mặt lo lắng đưa nước cho tôi. Tôi vội vàng ngậm nước vào miệng. Phù… Cứu… cứu tôi rồi… Tôi cứ tưởng mình suýt bị cái bánh giết chết rồi… đến mức nước mắt lưng tròng.

“X… xin lỗi… Có phải là sản phẩm thất bại không ạ…! Vì đây là lần đầu tớ làm bánh…”

Sakurai mếu máo hỏi tôi. Không… không ổn rồi…

“Phù… phù… Ể? Cậu… cậu nói gì vậy! Làm gì có chuyện đó! Chỉ là vì ngon quá nên tôi lỡ cho một cục to vào miệng, thành ra bị nghẹn thôi mà!”

Tôi hết sức phủ nhận lời cô ấy nói. Cô ấy đã cất công làm cho tôi, không thể để cô ấy lộ ra vẻ mặt đó được…!

“Ể…? Thật… thật vậy sao…?”

“Đương nhiên! Ngon hơn bánh tiệm bán nhiều!”

Tôi muốn dùng hành động để chứng minh, bèn ăn hết phần bánh còn lại một mạch. Sau khi ngậm bánh vào miệng, tôi lập tức uống nước ngay, nên lần này không bị nghẹn nữa. Nhưng việc phải nhai nát rồi nuốt xuống cái bánh cứng ngắc, vô vị đó thực sự là một trải nghiệm không thể tin nổi. Cứ như đang ăn miếng mút rửa bát vậy. Không, nói thật thì nó còn cứng hơn thế nữa, với cả tôi cũng chưa từng ăn mút rửa bát bao giờ.

“Rắc rắc rắc…”

Thật kỳ lạ, tôi… rõ ràng đang ăn bánh kem… nhưng tiếng động phát ra trong miệng lại cứ như đang ăn đá vậy…?

Tôi uống rất nhiều nước, cố ép cái bánh trôi xuống dạ dày.

“……Phù, phù, phù…”

Sau khi nuốt xuống, tôi thở dốc. Phù, cuối cùng cũng nuốt được rồi… Cảm giác kỳ lạ khi ăn vẫn còn đọng lại trong miệng… Tôi chỉ muốn nhanh chóng ăn thứ gì đó ngon lành khác thôi…

“Ka… Kashiwada…”

Sakurai cứ ngây người nhìn toàn bộ quá trình đó.

“Không… không đâu… Ngon lắm đó! Kiểu này thì dù có bao nhiêu, tôi có no rồi cũng có thể ăn hết được!”

Tôi vội vàng bày tỏ cảm nghĩ của mình với Azuki.

“Hả? Khoan đã, chia cho bọn tớ một miếng với chứ! Sao cậu lại ăn hết cả cái rồi!”

“Nếu ngon đến vậy, đúng là khiến người ta muốn nếm thử... Bánh kem của Azuki...”

Momo và Murasaki vừa nói vừa tỏ vẻ thèm thuồng.

“À, xin lỗi! Đúng là ngon thật, tớ lỡ ăn hết mất rồi...”

“Cậu đúng là đồ tham ăn mà!”

Khả năng nấu ăn của Momo thì khỏi phải bàn rồi... nhưng Azuki cũng đâu có kém cạnh... Chẳng hiểu cô ấy đã làm sai bước nào mà lại cho ra đời cái thứ đáng sợ đến thế? Còn về hương vị thật sự thì... tôi có chết cũng không dám hé răng...

Thế nhưng, việc cô ấy đã cất công làm bánh cho tôi khiến tôi vô cùng cảm kích, nên phản ứng vừa rồi của tôi chắc là không sai đâu...

“À, ừm... Vậy cuối cùng là, Momo...”

Nghe Azuki nói, Momo... nhấc cái túi giấy đặt trên ghế lên.

Khó... lẽ nào Momo cũng định tặng quà cho mình sao...?

“Này, chúc mừng nhé.”

Momo thô lỗ đưa túi giấy cho tôi.

“Ơ? Cảm... cảm ơn...”

Không ngờ ngay cả Momo cũng tặng quà cho tôi, tôi vừa lúng túng nói lời cảm ơn vừa nhận lấy chiếc túi giấy.

“Tớ mở ra nhé...”

Momo gật đầu, thế là tôi liền mở túi giấy ngay tại chỗ.

“Ơ, đây... đây là...”

Bên trong là quần áo.

Hơn nữa không chỉ một bộ. Tôi lần lượt mở từng túi ra... áo sơ mi, quần, thắt lưng, áo khoác cardigan... Tất cả những thứ này đều do Momo mua cho tôi ư...?

Mà tất cả... đều không phải là những kiểu dáng thời trang mà bản thân tôi sẽ mua.

Nói cách khác, Momo... đã phối sẵn cả một bộ đồ để tặng cho tôi sao...?

“Cậu... cậu thế này...”

Sự ngạc nhiên và xúc động khiến tôi không thốt nên lời. Tổng cộng số tiền này là bao nhiêu chứ...

“À mà nói đến đây, bộ đồ tôi đang mặc hôm nay cũng là do cô ấy chuẩn bị phải không...?”

“Ồ... Bộ đồ đó là do bố tôi nhờ cấp dưới lấy mấy bộ đồ cũ thôi, không cần để ý đâu.”

“Thế... thế ư...?”

Đồ cũ ư...? Nhưng nhìn vẫn mới tinh, cứ như đồ mới vậy...

“Trông hợp ghê đó! Naoki, cậu nhất định phải thử mặc nhé ♪”

Murasaki nói vậy, thế là tôi liền mượn nhà vệ sinh của nhà hàng để thay bộ quần áo Momo tặng.

Thay đồ xong, tôi nhìn vào chiếc gương lớn trên bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh... đến chính tôi cũng thấy nó rất vừa vặn. Kích cỡ cũng vừa in, cả bộ đồ được phối với gam màu trắng xám làm chủ đạo, dù đơn giản nhưng lại vô cùng thời thượng, khiến tôi cảm nhận được gu thẩm mỹ của Momo tốt đến mức nào.

Tôi rời nhà vệ sinh quay lại chỗ mọi người, Murasaki và Azuki liền lên tiếng khen ngợi. Bản thân Momo cũng nói: “Ừm, trông cũng tươm tất hơn ngày thường rồi nhỉ? Không hổ danh là tớ mà!”

“Cậu cũng phải tập tự chọn mấy bộ đồ đẳng cấp như này đi đấy nhé.”

“À, ồ... Phải rồi... Cảm ơn cậu...”

Momo nói năng với giọng điệu khá “ra vẻ,” nhưng hôm nay tôi lại chẳng thấy khó chịu chút nào. Tôi thành thật cảm ơn cô ấy.

Dù không biết lý do, nhưng tên này chẳng phải đang giận mình sao...? Sao lại tặng mình món quà tuyệt vời thế này chứ...?

Không chỉ là món quà... Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng dạo gần đây Momo cứ tránh mặt tôi mãi, nên việc có thể nói chuyện với cô ấy như bình thường thế này khiến tôi rất vui.

Dù có “ra vẻ” một chút cũng được. Chỉ cần đừng quá đáng, cô ấy có trêu chọc hay mắng tôi cũng chẳng sao. Tôi hy vọng sau này... cô ấy có thể nói chuyện với tôi như trước, và đừng tránh mặt tôi nữa.

Việc được giao tiếp với Momo như bình thường khiến tôi vui đến mức nào... Hôm nay tôi lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc điều đó. Mặc dù vẫn chưa biết lý do trước đây cô ấy tránh mặt tôi là gì, nhưng nhìn tình hình này thì, kể cả khi trở lại trường, từ thứ Hai cô ấy cũng có thể trở lại thái độ bình thường rồi nhỉ. Haizz, thật quá tốt...!

Đúng lúc đó, cánh cửa nhà hàng đột nhiên mở ra.

“Ơ...!”

Người xuất hiện từ sau cánh cửa là Anna Nikaidou, đàn chị khóa trên của Murasaki ở câu lạc bộ truyện tranh thời cấp ba, đồng thời cũng là một họa sĩ doujinshi. Cô ấy cũng mặc một chiếc váy dạ hội đen thanh lịch, trông vô cùng lộng lẫy.

Theo sau cô ấy là Shino Nagase, bạn của Murasaki, người thường giúp cô ấy trông gian hàng tại các sự kiện doujin. Cô ấy cũng diện một chiếc váy dạ hội xanh lá đơn giản nhưng không kém phần trang trọng.

“Shino, chị Anna!”

Murasaki gọi tên hai người họ. Sao hai người này lại có mặt ở đây nhỉ...?

Anna và Shino bước vào nhà hàng rồi lập tức đi thẳng về phía tôi.

“Naoki, tôi gọi cậu như vậy được chứ? Chúc mừng sinh nhật cậu nhé.”

“Chúc mừng sinh nhật Naoki.”

“Ơ...? Cảm... cảm ơn hai chị...”

Anna và Shino lần lượt chúc mừng, tôi lúng túng đáp lại lời cảm ơn.

“Là tớ mời họ đến đấy.”

Murasaki cười cười giải thích với tôi.

“Thế... thế à...”

Hai người họ còn đặc biệt vì tôi mà...

“Nhưng mà không ngờ đến cả chị Anna cũng chịu đến, ngay cả người mời như tớ còn chẳng đoán được nữa là~!”

Murasaki chạy đến chỗ Anna, nắm lấy tay cô ấy.

“Oái! Gì... gì thế...? Cậu mà cũng biết cười tươi chạy đến tìm tôi à, hiếm có khó tìm thật đấy chứ? Khó chịu quá đi mất...”

Anna cảnh giác trước thái độ bất thường của Murasaki.

“Mùi rượu nồng nặc quá! Murasaki cậu... say rồi à?”

Murasaki... Murasaki ấy mà... Bảo sao nãy giờ tôi cứ thấy cô ấy hoạt bát hơn hẳn mọi ngày, hóa ra là say rồi à... Giờ nhớ lại, đúng là cô ấy cứ uống mãi thứ gì đó nhìn giống rượu vang đỏ từ nãy đến giờ...

“Tớ có say đâu! Này, chị Anna cũng uống cùng đi ♪”

“Đồ say xỉn này đừng có mà bám lấy tôi! Shino, cô mau xử lý Murasaki đi!”

“Chị Anna... tôi xin chia buồn cùng chị.”

“Khoan đã... Cô nói cái gì đấy! Đừng có đứng nhìn nữa, mau cứu tôi đi chứ!”

Murasaki khoác tay Anna, còn Anna thì ra sức giãy giụa.

Anna và Shino không quen biết tôi lắm, thế mà lại đặc biệt đến dự tiệc sinh nhật của tôi... Điều này khiến tôi vô cùng cảm ơn hai người họ, và cả Murasaki, người đã mời họ đến.

“Naoki, cậu có đang tận hưởng thật tốt không đó~?”

“...!”

Khi tôi rời khỏi chỗ mọi người để lấy đồ ăn nhẹ, Murasaki đột nhiên nói chuyện với tôi từ phía sau khiến tôi giật mình. Chỉ nói chuyện thì tôi đã chẳng bất ngờ đến thế đâu, nhưng Murasaki lại còn chủ động khoác tay tôi nữa chứ.

Lòng tôi chợt xao động, nhìn sang mặt cô ấy. Dù mặt không đỏ lắm, nhưng người này chắc chắn đã say lắm rồi...

“Nghe tớ nói này. Bốn người đằng kia, cứ nói chuyện về game Line đang hot vui vẻ lắm, tớ chẳng theo kịp chủ đề gì cả!”

“Game Line ư...?”

Nghe Murasaki nói vậy, tôi đưa mắt nhìn về phía Momo, Azuki, Shino và Anna. Bốn người họ đúng là đang trò chuyện rất vui vẻ thật. Không ngờ bốn người đó lại tâm đầu ý hợp đến vậy...

"Nghe nói dạo này đang thịnh hành cái này, tớ thì chẳng chơi bao giờ nên không chen vào được... Shino còn không khách sáo nói 'Không biết thì đừng có cố đấm ăn xôi, đồ say khướt'... Huhu."

"Hahaha... Chị Nagase vẫn cứ thẳng thắn với Murasaki như vậy..."

Lúc tôi nhận ra, chị Murasaki đang nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Chị ấy... chị ấy định làm gì vậy? Bị nhìn như vậy ở cự ly gần thế này, tôi thấy căng thẳng quá...

"Kashiwada-kun, từ sau lần gặp nhau ở lễ hội trường, có chuyện gì xảy ra không~?"

"...Hả?"

Chị Murasaki nhìn mặt tôi rồi đột nhiên hỏi câu đó.

Sau đó có chuyện gì xảy ra ư...? Nếu nói đến chuyện lớn xảy ra trong khoảng thời gian đó, thì đúng là có một chuyện tôi biết rõ.

Tỏ tình với người mình thích, rồi bị từ chối.

Nhưng những lời đau lòng như vậy, không nên nhắc đến trong một dịp vui vẻ thế này, với lại tôi cũng không muốn nói.

"K... Không có gì đâu, không có chuyện gì xảy ra cả..."

Tôi định cười xòa cho qua chuyện.

"Cậu nói dối!"

Chị Murasaki chỉ thẳng vào mũi tôi, dứt khoát nói.

"Cậu không qua mắt được tôi đâu."

Chị ấy nháy mắt đắc ý. Ugh, dễ thương quá...

"Tôi cứ cảm thấy cậu so với lúc trước gặp mặt, có một chút xíu khác biệt... Cảm giác như thể một cậu bé trải qua chuyện gì đó rồi trở thành đàn ông ấy?"

"Hả...?"

Lời chị ấy nói rõ ràng không có gì kỳ lạ, nhưng vấn đề là từ miệng người này nói ra, nghe nó cứ sai sai thế nào ấy.

...Nhưng mà, thật á...? Rõ ràng đang say, sao người này còn tinh ý đến vậy...?

Hôm nay tôi đã cố gắng không nghĩ nhiều đến chuyện bị Hasegawa đá, dù sao hôm nay là ngày vui mọi người chúc mừng sinh nhật tôi, nên tôi cũng cố gắng hết sức để hòa mình vào niềm vui. Tôi nghĩ mình thể hiện cũng khá tốt rồi chứ... Vậy mà chị ấy lại nhìn thấu lòng tôi sao? Tinh tế quá vậy...

"Có chuyện gì xảy ra hả? Có muốn tâm sự với chị không nào?"

"Ế... Ưm, cái này... Tìm người say rượu để tâm sự thì có..."

Nhân lúc chị Murasaki say, tôi bất chấp việc chị hơn tôi bốn tuổi, dùng cách nói chuyện khá là vô lễ... Thôi kệ, dù sao chị ấy cũng say rồi.

"Vô lễ! Chị đâu có say!"

".................."

Tôi nhìn chị ấy bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Nào, có chuyện gì thì cứ nói với chị hết đi!"

......................

Thôi được rồi... Dù sao chị ấy cũng say rồi... Tỉnh rượu rồi, thế nào cũng quên thôi...

"...Tôi thất tình rồi."

Tôi vừa nói, vừa gắp bánh kẹo bỏ vào đĩa của mình.

"...Hả?"

Chị Murasaki nghe thấy lời tôi nói, mắt mở to.

"................"

Chị ấy mở to mắt nhìn mặt tôi. Trong khoảnh khắc đó... không hiểu sao, biểu cảm của chị ấy không giống như đang say rượu.

"...Thất... thất tình... sao... chuyện này đúng là nặng nề thật..."

Sau đó chị ấy rời mắt khỏi tôi. Hiếm khi thấy chị ấy có vẻ hơi dao động, là do tôi ảo tưởng thôi sao?

"Nặng nề lắm chứ. Khiến tôi bị tổn thương nặng nề luôn đấy."

Tôi từng nghe nói không khí trong bữa tiệc có thể làm người ta say... và tôi cảm thấy bây giờ mình đang ở trong trạng thái đó. Đối phó với người say rượu, khiến bản thân mình cũng giống như say theo, cảm thấy lời nói trực tiếp hơn bình thường.

"Vậy à..."

Chị Murasaki vẫn né tránh ánh mắt của tôi, cúi đầu im lặng một lúc. Rốt cuộc là sao vậy?

Rồi, chị ấy lại ngước lên nhìn tôi. Biểu cảm đã trở lại nụ cười tươi tắn vừa rồi.

"Một người đàn ông quyến rũ như Kashiwada-kun... cũng có lúc thất tình sao."

Trong khoảnh khắc tiếp theo... tay của chị Murasaki vốn đang khoác tay tôi... đột nhiên vòng ra sau gáy tôi.

"Ể...? Chờ... chờ đã...!"

Trong lòng tôi chấn động dữ dội, và nhìn về phía Koigasaki và những người khác. May mắn thay, cả bốn người họ đang mải mê trò chuyện, không ai để ý đến chúng tôi, nhưng nghĩ đến việc tình huống này có thể bị ai đó nhìn thấy bất cứ lúc nào, khiến tôi bất an. Dù sao thì tôi cứ để cái đĩa đựng bánh kẹo lên cái bàn gần đó đã, không thì làm rơi mất.

"C... Cảm ơn... lời khen của chị!"

Bị một kẻ say khướt làm cho luống cuống thế này cũng khá là mất mặt, vì vậy tôi cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì trả lời.

"Đây không phải là khách sáo đâu, Kashiwada-kun rất quyến rũ đó."

"Chị... chị... chị nói gì vậy..."

Đây là lời của người say rượu, đừng có tin là thật đấy Kashiwada Naoki!

Khi nhìn xuống chị ấy ở tư thế đối diện, tôi có thể nhìn thấy bộ ngực trắng ngần của chị ấy từ chiếc váy hở ngực rộng. Ố ồ, nếu lại gần hơn một chút nữa thì sẽ thấy những chỗ nguy hiểm mất... Không ổn! Mình nhìn thẳng quá rồi! Tôi vội vàng rời mắt khỏi ngực chị ấy.

...Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy khóe miệng chị ấy khẽ cười.

Ể...? Chị ấy nhận ra ánh mắt vừa rồi của mình...?

"Ấy dà? Kashiwada-kun... vừa nãy cậu nhìn đi đâu thế?"

"...!"

Câu hỏi khủng khiếp này của chị ấy, khiến tôi suýt chút nữa phun hết cả nước bọt ra ngoài.

"Cái... Cái... Cái gì mà... nhìn đi đâu chứ...!"

"Haha, đừng có giả ngốc nữa. Chuyện nhỏ nhặt này tôi không giận đâu!... Nói đi, cậu nhìn đi đâu!?"

Chị Murasaki ghé sát mặt hơn nữa, cười mỉm nhìn chằm chằm vào mắt tôi ở cự ly cực gần. Xem ra chị ấy nhất quyết bắt tôi phải nói ra là tôi đang nhìn ngực chị ấy. Chị đúng là đồ thích hành hạ người khác! Mà nói đi nói lại thì chị vốn dĩ biết rõ tôi đang nhìn đâu rồi còn gì!

...Mà nói đi nói lại, hơn cả những chuyện này, chị có thể bỏ tay đang ôm cổ tôi ra được không, đồ say khướt này... Nếu bị người khác nhìn thấy thì...

"............Nếu, cậu khó chịu đến vậy thì..."

"Hả..."

Trong khoảnh khắc tiếp theo, thái độ đùa cợt của chị ấy đột nhiên thay đổi, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn tôi.

"Để chị... an ủi cậu nhé?"

Chị ấy cười táo bạo, trong đôi mắt phản chiếu vẻ mặt xấu xí đang dao động không ngừng của tôi.

"............"

Ưm... Vốn định đáp trả lại, để tránh bị kẻ say rượu làm cho luống cuống thế này, nhưng tôi đã giơ tay đầu hàng rồi. Những lời lẽ khêu gợi thế này quá là phạm quy. Bây giờ mặt tôi, chắc là còn đỏ hơn cả cái người say rượu trước mặt nữa. Vì quá xấu hổ mà không dám nhìn thẳng vào mặt chị ấy, không thể đáp lại chị ấy một lời nào.

"He he."

Nhìn thấy dáng vẻ của tôi, chị ấy thỏa mãn cười. Và cuối cùng cũng bỏ tay ra khỏi gáy tôi.

...Cảm giác như vừa yên tâm... lại vừa có chút cô đơn...

"Kashiwada-kun quả nhiên là~... cực kỳ đáng yêu luôn đó!"

"Chị đang nói cái gì vậy... Đàn ông mà bị nói là đáng yêu thì chẳng vui chút nào đâu..."

"Nhưng mà, cậu cứ yên tâm đi nhé!"

"Hả, cái gì..."

Tôi cảm thấy những lời chị ấy nói ra chắc chắn sẽ không khiến tôi yên tâm, nhưng vẫn nhìn về phía chị ấy.

"Cho dù bị tất cả phụ nữ trên đời này đá, thì vẫn còn có chị ở đây mà!"

Chị ấy nở một nụ cười rạng rỡ, dang rộng vòng tay với tôi.

".................."

...Tuyệt đối, một trăm phần trăm, chắc chắn... là đang trêu chọc tôi.

Dù sao thì cô ấy cũng đã say rồi… chắc chắn không phải thật lòng nghĩ như vậy.

Thế nhưng, tôi lại cảm thấy… như được câu nói đó của cô ấy cứu rỗi.

“Kash… cậu Kashiwada! Cô Murasaki! Hai… hai người đang làm cái quái gì ở đó vậy?!”

“Murasaki này… cậu đừng có nhân lúc say mà làm chuyện kỳ quặc gì với cậu Kashiwada nhé…?”

Thoáng chốc sực tỉnh, cậu Sakurai và cô Nagase đã đứng cạnh chúng tôi, cất lời.

Cậu Sakurai tiến lại gần tôi với vẻ mặt hơi lo lắng.

Còn cô Nagase thì lườm cô Murasaki bằng ánh mắt nghi ngờ.

“Thật là vô lễ! Tôi đâu có làm chuyện kỳ quặc gì đâu! Phải không, cậu Kashiwada?”

Chuyện kỳ quặc… không không, nói là có làm thì hình như cũng có làm thật…

Cậu Sakurai và cô Nagase dẫn cô Murasaki rời đi để lấy đồ ăn nhẹ, chỉ còn lại mình tôi đứng ngây người.

…Phù… Mình cần bình tĩnh… Cần phải giữ vững…

Dù bình thường cô ấy đã kỳ quặc rồi, nhưng khi không say thì ít nhiều vẫn còn giữ được chút lý trí. Ngược lại… hôm nay mức độ "dở hơi" của cô ấy thật sự quá đáng! Cô ấy đã uống bao nhiêu rượu thế kia chứ! Chắc chắn là say hơn cả lần đi ăn okonomiyaki trong tiệc mừng SunCre tháng trước rồi!

…Mà nói thật, một người say xỉn như vậy tôi lại cực kỳ hoan nghênh…

Thế nhưng, nếu vừa nãy… tôi trả lời câu "Để tôi an ủi cậu nhé?" của cô Murasaki là "Xin hãy an ủi tôi!" thì… rốt cuộc sẽ thế nào nhỉ…?

Cái từ "an ủi" mà cô ấy nói rốt cuộc là có ý gì…? Cô ấy định an ủi tôi bằng cách nào đây…?

Từ cái giọng điệu khêu gợi của cô ấy, tôi có cảm giác "an ủi" đó không giống với "an ủi" bình thường. Có phải tôi nghĩ nhiều quá không…! Có phải vì tôi là trai tân nên mới nghĩ nhiều vậy không…!

Trong đầu tôi, đủ thứ ảo tưởng không nên có cứ thế hiện ra.

Không ổn rồi, vừa mới bình tĩnh lại đã lại hưng phấn rồi…

Chết tiệt! Nếu mình mạnh dạn hơn một chút… có lẽ sẽ có điều gì đó tốt đẹp đang chờ đợi mình…

“Cậu Kashiwada… cậu đang cười trộm cái gì thế?”

“Ôi!”

Nghe thấy cậu Sakurai nói chuyện với mình, tôi vội vàng hoàn hồn. Có vẻ như cậu ấy đã lấy xong đồ ăn nhẹ và quay lại rồi. Chết rồi, vừa nãy mình vô thức cười khúc khích sao…

“Kh… không, không có gì đâu…”

“…………?”

Cậu Sakurai nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt khó hiểu.

Sau đó, cậu Sakurai, cô Murasaki và cô Nagase cùng quay lại chỗ Koigasaki và cô Nikaidou. Trong một lúc, mọi người vừa uống nước, ăn đồ ăn nhẹ, vừa nói cười rôm rả.

“À, tớ… đi vệ sinh một chút…”

Giữa chừng, Koigasaki cần đi vệ sinh nên đã tách khỏi đám đông.

Tôi vội vàng đi theo sau Koigasaki.

“Này, Koigasaki.”

Tôi gọi cô ấy, Koigasaki cũng quay đầu nhìn tôi.

“…Hả!”

Thấy khuôn mặt của cô ấy, tôi không khỏi kinh ngạc kêu lên.

Koigasaki vừa quay đầu lại… gương mặt cô ấy tỏ ra vô cùng khó chịu.

“Cậu… cái biểu cảm này của cậu, là sao vậy…?”

Vừa nãy khi ở cùng mọi người, cô ấy trông vẫn vui vẻ lắm mà…

“Hả? Mặt tôi làm sao?”

“Kh… không có gì… chỉ là trông cậu rất khó chịu…”

“Hả? Tôi khó chịu á? Tại sao! Tôi đang rất vui mà! Cậu lấy cái hiểu lầm này từ đâu ra thế? Có phải cậu quá tự luyến không?”

“…Hả?”

Tại sao tôi chỉ ra Koigasaki đang khó chịu, mà lại biến thành tôi "tự luyến thái quá"? Người khó hiểu phải là Koigasaki mới đúng chứ.

“…Với lại tôi nói cho cậu biết nhé! Cậu đang làm cái gì ở cái nơi mà mọi người đều có mặt thế này?! Cậu nghĩ gì vậy? Cho… cho dù là sinh nhật đi nữa… cậu cũng quá đắc ý quên mình rồi đấy!”

“Hả? Sa… sao cơ…”

“Bị mê muội đến thần hồn điên đảo thật là ghê tởm! Dù sao thì Azuki cũng ở đây, may mà cậu ấy có vẻ không nhìn thấy…”

“Tôi… tôi nói cậu rốt cuộc đang nói cái quái gì vậy?!”

Koigasaki không ngừng mắng xối xả tôi. Tôi nắm lấy vai Koigasaki, ngăn cô ấy nói tiếp. Tôi nghĩ nếu không làm vậy, Koigasaki sẽ không ngừng lại.

“…! …Đừng… đừng có chạm vào tôi!”

Khoảnh khắc đó, Koigasaki vùng vằng hất tay tôi ra khỏi vai một cách dữ dội.

“…?”

Má cô ấy ửng hồng, trừng mắt nhìn tôi một cách dữ tợn. Phản ứng thái quá này khiến tôi hoài nghi. Cô gái này, rõ ràng có gì đó không ổn…

“…………? …Vậy, cậu… rốt cuộc… đang nói cái gì? Tôi "đắc ý quên mình đến ghê tởm"… là ám chỉ điều gì?”

“…………Nếu không biết thì thôi vậy.”

Cô ấy khẽ lầm bầm với giọng trầm đục.

“…Hả?”

Koigasaki quay mặt đi chỗ khác, trông càng khó chịu hơn.

Đột nhiên bị mắng như vậy mà không biết lý do, tôi thật sự không thể chấp nhận được. Nhưng dù muốn hỏi, nếu cứ tiếp tục hỏi e rằng cô ấy sẽ thật sự phát điên mất.

Cô gái này thật đáng sợ… Sao tự nhiên lại trở nên khó chịu như vậy chứ…?

Tôi rất tò mò lý do cô ấy mất bình tĩnh, nhưng không thể để Koigasaki nổi giận phá hỏng không khí vui vẻ của bữa tiệc. Bất đắc dĩ, tôi đành phải từ bỏ việc tiếp tục đề cập đến chủ đề này.

“Vậy, có chuyện gì? Cậu không phải gọi tôi sao?”

“Hả? Ồ ồ…”

Đối mặt với cô ấy đang nổi cơn tam bành một cách vô lý, tôi thoáng chốc do dự có nên nói hay không… nhưng những lời này dù sao cũng cần phải nói, thế là tôi đành mở lời:

“Không có gì… chỉ là muốn cảm ơn cậu về chuyện hôm nay…”

“…Hả?”

Lời nói của tôi khiến Koigasaki đang khó chịu bỗng mở to mắt.

“Bao cả một cửa tiệm tuyệt vời như vậy, tổ chức một bữa tiệc hoành tráng đến thế… còn tặng tôi một món quà tuyệt vời như vậy…”

Tôi nghĩ lúc nào đó cũng phải tìm cơ hội cảm ơn cô ấy. Đã muốn nói thì tận dụng lúc Koigasaki rời khỏi chỗ mọi người thế này là cơ hội tốt nhất.

Hôm nay tôi có được một kỷ niệm vui vẻ như vậy, phần lớn là nhờ có Koigasaki, nên tôi phải bày tỏ lòng biết ơn của mình một cách chân thành.

Lời tôi nói khiến Koigasaki suy nghĩ trong giây lát. Sau đó cô ấy khẽ thở dài, rồi nói:

“Không phải, cái đó… cậu hình như hiểu lầm rồi. Bữa tiệc hôm nay, không phải do tôi tổ chức.”

“…Hả?”

Thấy Koigasaki nói một cách thờ ơ, tôi không giấu nổi vẻ hoài nghi.

“Tôi chỉ nhờ bố chuẩn bị địa điểm thôi, còn người lên kế hoạch cho bữa tiệc hôm nay và mời mọi người đến là Azuki đó.”

“Th… thật… sao…”

Tôi nghe Koigasaki nhờ bố bao cả nhà hàng, nên cứ nghĩ là Koigasaki tổ chức. Hóa ra là cậu Sakurai lên kế hoạch sao… Tôi lại phải cảm ơn cậu Sakurai rồi… Cậu ấy đã tổ chức sinh nhật cho tôi ngay trong ngày sinh nhật của mình, mà còn làm đến mức này nữa chứ…

“À, nh… nhưng mà, món quà… tôi cũng rất cảm kích.”

Tôi một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn vì Koigasaki đã tặng quà cho tôi.

“…Không có gì đâu… coi như quà cảm ơn cho lần trước…”

“Quà cảm ơn lần trước…?”

“Cái lần tổ chức tiệc lẩu ở nhà cậu Suzuki ấy… cậu không phải đã giúp đỡ rất nhiều sao?”

“Ồ, ồ ồ…”

Trên đường về sau bữa lẩu ở nhà Suzuki, tôi bị mắng, bị đá đít, còn nghe cô ấy nói một đống thứ chẳng hiểu gì... Nhưng mà, liệu cô nàng này có cảm ơn chuyện tôi làm hôm đó không nhỉ? Tôi hoàn toàn không để ý gì cả, đúng là một người khó hiểu đến lạ.

"Thôi mà... Dù sao thì cũng là quan hệ hợp tác, đôi bên cùng có lợi thôi."

Cô ấy thẳng thắn cảm ơn khiến tôi thoáng chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh mà đáp lời.

"Quan hệ hợp tác..."

Koigasaki lẩm bẩm.

"Này... Kashiwada."

Cô ấy quay hẳn người lại, nhìn thẳng vào tôi. Chẳng hiểu sao... một dự cảm chẳng lành bỗng chốc ập đến.

"Hả? Gì..."

"Quan hệ hợp tác... Lần này thì thật sự kết thúc nó đi."

Koigasaki nói với vẻ mặt không cảm xúc. Câu nói này khiến mạch suy nghĩ của tôi ngưng bặt.

"Quan hệ hợp tác, kết thúc sao...?"

Tôi không tài nào hiểu nổi ý tứ trong lời nói của cô ấy, liền lắp bắp nhắc lại y nguyên.

Cô... cô nàng này... đang nói cái quái gì vậy...? Hôm nay, mãi mới có dịp, sau bao lâu, lại có thể trò chuyện như trước... Tôi đã mừng rỡ biết bao... cứ ngỡ cuối cùng cũng có thể khôi phục lại mối quan hệ như xưa...

"Tại... tại sao...?"

Tôi khó khăn lắm mới thốt lên được câu ấy.

"Dù sao thì... cậu cũng đã từ bỏ Hasegawa rồi mà... Tớ chẳng thể giúp cậu thêm gì về chuyện yêu đương nữa... Vậy thì mối quan hệ hợp tác này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa..."

"...!"

Quả thật, Koigasaki nói không sai. Nhưng mà, dù vậy thì tôi vẫn...

"Cái... cái này cũng tốt mà... Cậu cứ như trước, chỉ cần cho tớ lời khuyên về quần áo, như thế cũng là giúp tớ rồi... Vả... vả lại... cho dù tớ đơn phương giúp cậu se duyên với Suzuki, tớ cũng chẳng bận tâm đâu..."

Tôi đã chẳng còn chút sức lực nào để cố tỏ ra mạnh mẽ hay giữ thể diện nữa. Tôi đã liều mạng níu kéo, chỉ là không muốn chấm dứt quan hệ hợp tác này, không muốn đánh mất... sợi dây liên kết với Koigasaki.

"Như... như vậy thì không công bằng đâu... Hơn... hơn nữa..."

Koigasaki ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:

"Tớ... tớ đã không cần cậu giúp nữa rồi... Cho dù không có cậu... tiếp theo, tớ cũng có thể tự mình xoay sở..."

Koigasaki mở lời như thế, không hề nhìn vào mắt tôi. Nghe Koigasaki nói, tôi như chết đứng, không thốt nên lời.

Phải rồi... cũng đúng thôi... Dù sao thì mối quan hệ giữa Koigasaki và Suzuki... đã phát triển đến mức hai người có thể hẹn hò riêng rồi cơ mà. Dù tôi vẫn cố tránh nghĩ đến chuyện này... nhưng bộ quần áo Koigasaki tặng tôi hôm nay, biết đâu... cũng là mua được khi cô ấy hẹn hò với Suzuki ở Harajuku. Một khi mọi chuyện đã thuận lợi đến mức này... thì cô ấy sớm đã chẳng cần đến sự giúp đỡ của tôi nữa rồi. Phần còn lại... đúng như Koigasaki nói, đã đến lúc cô ấy có thể tự mình xoay sở.

Lẽ ra tôi đã phải biết từ lâu rằng cô ấy không cần sự trợ giúp của tôi nữa. Thế nhưng, việc cô ấy trực tiếp đề nghị chấm dứt quan hệ hợp tác như thế này... thật lòng mà nói, cú sốc này quá lớn, khiến tôi đau đớn đến tột cùng. Tôi cảm thấy buồn bã, vì tôi đã trở nên vô dụng đối với Koigasaki.

Không chỉ vậy... nếu còn tiếp xúc không cần thiết với tôi, có lẽ sẽ khiến Suzuki hiểu lầm. Ở cạnh tôi, chỉ làm cô ấy thêm phiền phức.

"Vậy thì, cứ thế nhé..."

Koigasaki không đợi tôi đáp lời, liền quay lưng bước đi, rời khỏi trước mặt tôi.

Từ trước đến nay, tôi đã nhận được bao nhiêu sự giúp đỡ từ Koigasaki rồi nhỉ? Sau khi thất tình với Hasegawa... nếu không có Koigasaki ở bên, chắc chắn tôi còn đau khổ hơn nhiều. Hôm nay tôi có thể vui vẻ đến vậy... cũng là nhờ có Koigasaki. Mãi đến gần đây, tôi mới thực sự thấm thía được sự tồn tại của Koigasaki quan trọng đến mức nào đối với tôi.

Tôi cứ tự cho rằng Koigasaki chỉ tạm thời né tránh tôi thôi. Tôi đã tin một cách vô căn cứ rằng chúng tôi sẽ nhanh chóng trở lại như ban đầu. Thế nhưng, từ giờ trở đi... tôi sẽ không bao giờ có thể qua lại với Koigasaki như trước nữa. Sau này ở trường, Koigasaki chắc chắn sẽ không ngừng né tránh tôi. Một khi mối quan hệ hợp tác chấm dứt... tôi và cô ấy sẽ không còn lý do gì để ở bên nhau nữa.

Trước đây Koigasaki cũng từng có lần nói muốn chấm dứt quan hệ hợp tác... nhưng lúc đó là hai bên lời qua tiếng lại, chỉ là sự kéo dài của một trận cãi vã. Thế nhưng lần này lại khác hẳn lần trước. Chúng tôi không hề cãi nhau. Koigasaki cũng cực kỳ bình tĩnh. E rằng đây là đề nghị đã được cô ấy suy nghĩ kỹ lưỡng rồi.

Việc không thể ở bên Koigasaki nữa, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ khiến tôi cô độc vô cùng. Dù không muốn thừa nhận... nhưng lúc này, tôi còn đau buồn hơn cả khi bị Hasegawa đá.

"Kashiwada... Kashiwada-kun?"

"Hả?"

Sakurai-kun gọi tôi từ phía sau, kéo tôi trở về thực tại.

"Thấy cậu thẫn thờ quá... Có chuyện gì vậy? Cậu ổn chứ...?"

Sakurai-kun lộ vẻ mặt lo lắng.

"X-xin lỗi! Không có gì đâu, tớ ổn!"

Để không khiến cô ấy tiếp tục lo lắng, tôi cố gắng nặn ra một nụ cười.

Hiếm lắm hôm nay mọi người mới tề tựu đông đủ để mừng sinh nhật tôi. Nghĩ đến Sakurai-kun, người đã tổ chức bữa tiệc này, tôi không thể để lộ vẻ mặt u ám được. Tự nhủ như vậy xong, tôi trở lại vòng tròn của mọi người.

Chẳng mấy chốc Koigasaki cũng từ nhà vệ sinh trở về, nhập vào vòng tròn mọi người. Tôi cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra giữa tôi và Koigasaki. Koigasaki cô ấy có lẽ cũng vì không muốn người khác nhận ra điều bất thường, nên hôm nay không hề né tránh tôi, vẫn trò chuyện tự nhiên như mọi khi.

Aizz... cứ thế này, cảm giác như cuộc trò chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy... Giá mà thật sự không có chuyện gì thì tốt biết mấy... Tôi không khỏi nghĩ thầm.

"À, phải rồi! Tớ suýt quên mất mục đích của ngày hôm nay!"

Nikaidou-san, người đang vừa ăn nhẹ vừa trò chuyện với Murasaki-san và Nagase-san, đặt đĩa bánh xuống bàn rồi bỗng nhiên đứng dậy. Cô ấy đi thẳng về phía... Koigasaki.

"Momosaka Juliet-chan..."

"...!"

Tôi suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Momosaka Juliet... Đây là bút danh của Koigasaki khi tham gia các hoạt động doujin. Ban đầu cô ấy muốn lấy cái tên "Peach Princess" nghe rất buồn cười, nhưng sau khi bị tôi ngăn cản, cô ấy đã đổi thành tên này. Mặc dù Momosaka Juliet cũng khá nực cười, nhưng tôi nghĩ vẫn hơn "Peach Princess" một chút, nên mới đồng ý.

Tại sao Nikaidou-san lại gọi Koigasaki bằng bút danh chứ...? Lẽ nào cô ấy không biết tên thật của Koigasaki? Chỉ biết mỗi bút danh thôi sao?

"Hả! Vâng... vâng ạ..."

Koigasaki ngập ngừng đáp lời.

"Lần tới, tại sự kiện doujin sáng tác Comitia, tớ muốn đứng ra tổ chức một tập hợp tác phẩm doujin sáng tạo... Rất mong cậu cũng có thể tham gia viết bản thảo."

"Hả...?"

Lời nói của Nikaidou-san khiến Koigasaki đờ đẫn. Tôi cũng... hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tập hợp tác phẩm doujin sáng tạo... Nghĩa là, tuy là doujinshi, nhưng không phải là tác phẩm phái sinh mà là tác phẩm gốc, và được nhiều người cùng thực hiện thành một cuốn sách.

"Số trang từ năm đến mười trang đều được. Nếu thiếu, chúng tôi có thể thêm. Đương nhiên sẽ có thù lao, dù có lẽ không phải con số lớn lắm..."

Cô Nikaidou chẳng buồn để ý đến Koigasaki, cứ thế tự mình nói tiếp.

"À, đương nhiên là không có giới hạn tuổi tác đâu nhé, chủ yếu là đồng nhân chí với những câu chuyện trong sáng! Hiện tại, chỉ mới chốt hình thức là một tuyển tập truyện tình yêu thôi, còn chủ đề thì chúng ta sẽ bàn sau..."

"………………"

Chủ đề đột ngột này khiến Koigasaki bất ngờ đến mức không nói nên lời.

"...Cậu cứ im lặng mãi, có vấn đề gì à?"

"Ể? Không phải... cái đó... ừm... chính là... tại sao lại muốn giao phó cho một người vô danh, không thành tích, cũng chẳng có fan hâm mộ như em chứ...?"

"Sau hôm đó... tôi đã đọc cuốn đồng nhân tiểu thuyết của cậu."

À phải rồi, hôm đó cô Nikaidou đã tiện thể mua đồng nhân chí của Koigasaki mà.

"Nói thật nhé, tôi chưa từng đọc bộ manga gốc mà cuốn đồng nhân chí đó dựa theo... nhưng ngay cả tôi cũng thấy rất thích thú. Cốt truyện chặt chẽ, tình tiết phát triển cũng rất biết cách thu hút đối tượng độc giả chính, tức là những độc giả nữ."

Cô Nikaidou bắt đầu hết lời ca ngợi đồng nhân chí của Koigasaki. Diễn biến bất ngờ này khiến ngay cả tôi cũng phải kinh ngạc.

"Tuyển tập truyện sắp tới, tôi sẽ tìm những người mà tôi tin rằng có thể tạo ra tác phẩm tốt, mong muốn làm ra một tuyển tập chất lượng cao. Thế nên nhất định phải mời cậu viết một truyện ngắn."

Điều này có nghĩa là... cô Nikaidou đã đọc đồng nhân chí của Koigasaki và công nhận tài năng của em ấy sao...? Dù sao thì, khi đã đọc cuốn đồng nhân đó, sẽ muốn nhờ em ấy viết bản thảo cho tuyển tập của mình... Koigasaki, em cũng lợi hại thật đấy chứ...

"Đương nhiên tôi sẽ không yêu cầu cậu trả lời ngay lập tức đâu."

Cô Nikaidou nói với Koigasaki đang im lặng. Có lẽ Koigasaki... đang do dự. Trước đây em ấy còn chẳng biết gì về đồng nhân chí. Thế mà giờ đây, một người không quá quen biết lại muốn nhờ em ấy viết bản thảo cho tuyển tập...

"Em... em... muốn thử xem..."

"…!"

Koigasaki vậy mà lại đồng ý ngay tại chỗ. Tôi không ngờ em ấy lại chấp nhận nhanh đến thế, khiến tôi giật mình.

"Ồ, tuyệt quá, cảm ơn cậu nhé!"

"Không... nhưng mà... với em như thế này... thật sự ổn chứ ạ...?"

"Đương nhiên rồi. Chính vì tôi đã đọc cuốn đồng nhân chí đó nên mới nhất định muốn mời cậu viết mà."

"Nhưng mà... cuốn tiểu thuyết đó... có... có thể là do có người vừa đọc vừa góp ý, nên mới viết tốt được như vậy..."

Koigasaki... thoáng nhìn về phía tôi, rồi lại nói với cô Nikaidou.

...Quả thật, cuốn tiểu thuyết đó có được tôi góp ý, Koigasaki đang nói đến chuyện này thì phải.

"Nếu vậy thì! Lần này cũng nhất định phải nhờ Kashiwada-kun giúp đỡ nhé♪ Như thế cũng có thể khiến Momo-chan cảm thấy tin tưởng hơn nhiều!"

"Ể~" Murasaki-san đột nhiên vỗ vai tôi nói.

"Đúng không Kashiwada-kun. Cậu đương nhiên sẽ giúp mà!?"

"…………Vâng... vâng ạ..."

Lúc này tôi cũng chẳng thể từ chối, đành cứ đồng ý trước đã.

"Momo-chan, tốt quá rồi nhé~! Thế này thì cậu lại có thể tự tin viết bản thảo rồi!"

"Ể? À, ừm... vâng ạ..." Koigasaki thoáng nhìn tôi một cái, rồi lập tức lảng tránh ánh mắt.

Thật hay giả đây... Lại gặp rắc rối nữa rồi...

Gần đây Koigasaki đã luôn tìm cách tránh mặt tôi, mà vừa nãy em ấy còn nói muốn cắt đứt quan hệ hợp tác, rõ ràng mối quan hệ của chúng tôi... đã hoàn toàn khác so với hồi còn giúp Koigasaki viết tiểu thuyết...

Thế nhưng... tôi cũng chợt nhận ra, lại có cớ để dây dưa với Koigasaki... điều đó khiến tôi tự thấy rất vui.

Đương nhiên, chỉ có tôi mới nghĩ như vậy, còn Koigasaki thì... chắc hẳn đang vô cùng khó xử. Vốn dĩ từ giờ trở đi, em ấy có thể rời xa tôi mà tự mình kết giao tốt với Suzuki, nhưng giờ lại phải dây dưa với tôi thêm nữa...

Giúp đỡ Koigasaki đang có suy nghĩ đó, hoàn thành bản thảo đồng nhân chí... tôi thật sự có làm được không đây?

Sau đó, hình như thời gian thuê riêng nhà hàng đã gần kết thúc, thế là chúng tôi rời khỏi quán.

"Với lại Murasaki này, cậu đó! Hồi mới vào hội năm nhất rõ ràng kém lắm mà giờ lại giỏi lên vùn vụt...! Tôi biết hết, đầu ngón tay cậu lúc nào cũng chai sạn vì cầm bút! Dù vẻ ngoài cậu luôn cười tươi~ nhưng trong lòng lại có ý chí đấu tranh mạnh mẽ với bọn chị đúng không! Đúng! Là một hậu bối đáng ghét mà!"

Rời khỏi nhà hàng, trên đường đến ga... cô Nikaidou đi đứng lảo đảo, vậy mà vẫn còn tìm cách gây sự với Murasaki-san. Lượng rượu cô Nikaidou uống sau đó cũng chẳng kém Murasaki-san là bao... cô ấy cũng say bét nhè như Murasaki-san vậy.

"Ôi trời ơi~ Anna-senpai, em có thể xem đây là lời khen không vậy ạ?"

"Trong lời vừa nãy có chỗ nào là khen hả!"

"Thích quá nha~! Uống rượu có vẻ vui ghê! Nếu sau này chúng em cũng thành người lớn, em cũng muốn ba người chúng ta cùng nhau uống rượu!"

Thấy bộ dạng của hai con sâu rượu đó, Sakurai-chan nói ra những lời này. Tôi thì chẳng muốn say đến nông nỗi đó đâu... nhưng nhìn họ đúng là khá vui thật.

"Mà, mới bảy giờ tối thôi mà~? Anna-senpai, chị vẫn chưa uống đủ đúng không!"

"Đương nhiên rồi! Tửu lượng của tôi còn hơn cậu nhiều!"

Cô Nikaidou... hình như coi Murasaki-san là đối thủ truyền kiếp, nhưng có cần phải so đo cả cái này không chứ...

"Phải thế chứ~! Vậy thì đi tăng hai thôi nào?"

"Đương nhiên! Thêm một hai chai vang đỏ nữa, tôi cũng có thể dễ dàng cạn sạch!"

Này... mấy con sâu rượu này còn muốn uống nữa sao...? Không biết rốt cuộc tình cảm của họ là tốt hay không tốt nữa đây!

"Thôi rồi! ...À, vậy thì... Tóm lại, mấy con sâu rượu này khiến tôi lo lắng nên tôi sẽ đi cùng họ. Nhưng mà trời cũng đã muộn rồi, ba em học sinh cấp ba cứ về nhà đi nhé. Xin lỗi vì cuối cùng lại dây dưa mãi thế này..."

Không hiểu sao lại là Nagase-san xin lỗi chúng tôi, đúng là một người biết điều mà.

"Không... không sao đâu ạ..."

"Ể——! Ba đứa về rồi sao!?"

"Mấy con sâu rượu đừng có bày ra cái bộ dạng xấu xí của người lớn tệ hại cho mấy đứa vị thành niên lành mạnh xem nữa."

Murasaki-san định xích lại gần chúng tôi thì bị Nagase-san đứng ra ngăn lại. Cô ấy vẫn thẳng thừng như vậy khi nói chuyện với Murasaki-san.

Tóm lại, nhóm học sinh cấp ba chúng tôi đã nói lời tạm biệt với Murasaki-san, Nikaidou-san và Nagase-san – những người có vẻ sẽ đi tăng hai nữa.

"Vậy... vậy thì... mọi người ơi, hôm nay thật sự rất cảm ơn tất cả mọi người ạ...!"

Cuối cùng, tôi gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người có mặt.

Chỉ nói suông như vậy thì thật sự không đủ. Nhất định phải thể hiện lòng biết ơn bằng một hình thức nào đó...

Đặc biệt là với Sakurai-chan, người đã lên kế hoạch và tổ chức bữa tiệc hôm nay...

Sau khi tạm biệt ba người họ, chúng tôi đi trên con đường dẫn đến ga Roppongi.

"Hôm nay thật sự rất vui~! Món ăn cũng rất ngon... Đây là lần đầu tiên em đến một nơi sành điệu như Roppongi đó!"

"Em cũng chỉ thỉnh thoảng mới đến đây khi đi ăn ngoài với gia đình thôi!"

"Oa~ Nhà Momo-chan đi ăn ngoài còn đến Roppongi ăn luôn sao?"

Chúng tôi vừa trò chuyện vừa đi, lúc nào không hay đã đến ga rồi.

Hôm nay tôi... cũng rất vui.

Đến mức tôi còn nghĩ, giá mà những ngày tháng được vui vẻ bên nhau như thế này cứ mãi kéo dài thì tốt biết mấy.

Thế nhưng... lại chẳng thể được như vậy.

Tôi và Luyến Kỳ, chúng tôi đã...

"À, em... đã gọi điện nhờ bố đến đón ở ga rồi ạ."

"Hả? Vậy sao?"

Lời Luyến Kỳ nói khiến tôi và Anh Tỉnh giật mình. Tôi nhớ ban ngày, Luyến Kỳ còn từ chối lời đề nghị đến đón của bố cơ mà... Vậy mà cuối cùng vẫn gọi bố đến sao?

"Giờ cũng muộn rồi, không an toàn lắm... Bách Điền, cậu đưa Tiểu Đậu về nhà đi."

"...Hả?"

Tôi và Anh Tỉnh đồng thanh kêu lên.

"Sao... sao mà được ạ... Không sao đâu! Em vẫn thường về vào giờ này mà..."

"Khu nhà Tiểu Đậu... có mấy đoạn đường đêm khá tối, nguy hiểm lắm... Phải không, Bách Điền?"

Luyến Kỳ nhìn thẳng vào mắt tôi, khẩn khoản nhờ vả.

Đúng là trời cũng tối rồi, làm thế có lẽ sẽ tốt hơn... Nhưng sao Luyến Kỳ lại nhờ tôi chuyện này chứ?

"Ồ... tôi hiểu rồi."

Thái độ nhờ vả của Luyến Kỳ nghiêm túc đến lạ thường, thế là tôi đành phải đồng ý.

"Vậy thì hai bạn... về nhà cẩn thận nhé."

"Vâng, hẹn gặp lại thứ Hai nhé!"

"Tạm biệt nhé..."

Vẫy tay chào tạm biệt Luyến Kỳ xong, chúng tôi cùng xuống cầu thang nhà ga, đi về phía sân ga tàu điện ngầm.

"À, ừm... Tiểu Đào nói thế là vì lo cho em thôi, nhưng thật sự không sao đâu ạ!"

"Không không, để tôi đưa cậu về."

Đã hứa rồi thì phải giữ lời.

"Nhưng... nhưng nhà em... cách ga một đoạn khá xa, sẽ làm tốn thời gian về nhà của Bách Điền đấy ạ."

"Tôi đã nói với gia đình là hôm nay sẽ về muộn nên không sao đâu. Cậu đừng bận tâm."

"Vậ... vậy sao ạ...? Vậy thì... làm phiền cậu rồi."

Anh Tỉnh cuối cùng cũng xuôi lòng, thế là tôi đưa Anh Tỉnh về đến tận nhà cô bé.

Tôi mua vé tàu đến ga gần nhà Anh Tỉnh nhất. Tuy đây là lần thứ hai tôi đến nhà cô bé rồi, nhưng lần trước là đi xe đạp...

Bước vào toa tàu, còn khá nhiều chỗ trống nên chúng tôi ngồi xuống một ghế gần đó.

"Mà hôm nay đúng là làm tôi hết hồn luôn... Luyến Kỳ lại đi nhờ xe bố, còn ép tôi lên xe nữa chứ... Lúc đó tôi cứ nghĩ không biết chuyện gì đang xảy ra nữa!"

"Hả ——! Tiểu Đào chẳng nói chẳng rằng đã bắt cóc Bách Điền rồi sao?"

"Đúng vậy! Tôi còn tưởng mình bị bắt cóc thật chứ!"

"À ha ha ha ha!"

"Nhưng cô Tử say quá trời luôn ha:"

"Đúng rồi! Cả cô Nhị Giai Đường nữa chứ!"

"Hai người đó giờ chắc còn uống ghê hơn nữa hả?"

"Chỉ mỗi cô Vĩnh Lại tỉnh táo thôi, chắc mệt lắm..."

Chúng tôi vui vẻ trò chuyện về những chuyện xảy ra hôm nay. Cứ thế, thời gian trôi qua thật nhanh, chúng tôi đã đến ga gần nhà Anh Tỉnh rồi.

Chúng tôi cùng rời tàu, ra khỏi cổng soát vé rồi đi bộ trên con đường dẫn đến nhà Anh Tỉnh.

"Bách Điền... cậu thật sự rất tốt bụng."

"...Hả?"

Đang đi trên đường đêm... bỗng nhiên, Anh Tỉnh thốt ra câu nói này.

"À, không... không có đâu... cậu đừng bận tâm..."

Dù sao thì cũng là do Luyến Kỳ nhờ vả tôi mới làm thôi, vốn dĩ tôi có nghĩ đến việc đưa cậu ấy về nhà đâu, được cảm ơn thế này tôi cũng thấy không tự nhiên lắm...

"À, không phải... Đương nhiên việc cậu đưa em về cũng là một phần trong đó..."

Anh Tỉnh quay người lại đối mặt với tôi, rồi dừng bước trong chớp mắt.

"Cái bánh kem em làm... thật ra không ngon đúng không ạ...?"

"............Hả?"

Lời Anh Tỉnh nói khiến tôi không khỏi giật mình kinh ngạc.

"Ơ... cậ... cậu sao biết được...?"

Vừa thốt ra, tôi mới sực nhớ ra là mình lỡ lời rồi. Cách nói này chẳng khác gì khẳng định cả...

"Khô... không phải, ừm, tôi không có ý đó..."

Tôi vội vàng muốn rút lại câu nói đó, nhưng lại không biết phải nói thế nào, cứ ấp úng mãi.

"Không cần nói nữa đâu... Em biết hết rồi mà... Lẽ ra phải nói là... thật sự xin lỗi! Em lại để Bách Điền ăn phải món hỏng... Tại vì nhìn bên ngoài trông cũng ổn, nên em cứ nghĩ là mình làm thành công rồi... Đúng là đáng lẽ nên thử vị trước..."

Anh Tỉnh mặt đầy vẻ áy náy, cúi đầu xin lỗi tôi.

"Khô... không có đâu..."

Thôi rồi, nói đến nước này thì cũng chẳng thể phủ nhận được nữa... Vả lại hình như chính Anh Tỉnh cũng đã nhận ra rồi...

"À ừm... sao cậu lại phát hiện ra vậy...?"

"Nhìn cách Bách Điền ăn là em biết rồi."

Chậc...! Chết tiệt, tôi cứ tưởng mình đã diễn rất đạt rồi chứ, ai dè lại lộ tẩy mất rồi...! Trình độ còn kém quá...

"Thế mà Bách Điền... lại cố gắng ăn hết sạch, nhìn rõ là không ngon mà cậu ấy vẫn bảo ngon... Chỉ để em không buồn, không để em mất mặt trước mọi người..."

"Anh... Anh Tỉnh..."

Thì ra cô bé nghĩ như vậy...

"Bách Điền... cậu thật xảo quyệt quá đi. Tốt bụng quá rồi."

Anh Tỉnh cười một nụ cười khổ sở.

Tôi nào ngờ lại bị chính khổ chủ phát hiện ra...

"Không... việc cậu làm bánh cho tôi đã đủ khiến tôi vui rồi..."

Tuy nghe có vẻ như đang an ủi cô bé, nhưng đó là lời thật lòng của tôi.

"Không chỉ vậy đâu... Anh Tỉnh, hôm nay tôi thật sự rất cảm ơn cậu."

Tôi lại một lần nữa cảm ơn Anh Tỉnh.

"Chậc, sa... sao lại thế..."

Anh Tỉnh vẫy vẫy tay trước mặt tôi.

"Chuyện hôm nay, tôi vẫn phải cảm ơn Anh Tỉnh thêm lần nữa."

Người tổ chức bữa tiệc hôm nay, người đã mời mọi người đến, đều là Anh Tỉnh cả. Có cảm ơn bao nhiêu cũng không đủ để bày tỏ lòng biết ơn.

"Hả?... Không không, em cũng có làm gì đâu chứ..."

Anh Tỉnh nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu nói vậy.

"Hả?"

Câu nói này khiến tôi thấy có chút gì đó không ăn khớp... À, lẽ nào cô bé đang khiêm tốn?

"À, đúng rồi, còn nữa! Hôm sinh nhật tôi, cậu cũng giúp tôi tổ chức ăn mừng nữa. Nói thật lòng thì, dạo gần đây... nhiều chuyện khiến tôi nản lòng lắm, nhưng nhờ có Anh Tỉnh mà tôi cảm thấy như được cứu rỗi vậy..."

"Sa... sao lại thế... quá lời rồi..."

"Không hề quá lời đâu... Tôi thật sự không biết phải cảm ơn Anh Tỉnh thế nào cho phải nữa..."

Gửi lại quà, dùng vật chất để đáp lại ân tình thì rất đơn giản. Thế nhưng... những gì Anh Tỉnh làm cho tôi, dùng vật chất không cách nào báo đáp được.

"Sa... sao lại thế..."

"Không được, cứ thế này tôi không yên lòng đâu!"

"Báo đáp, là sao ạ..."

Anh Tỉnh cúi đầu, trầm ngâm suy nghĩ.

"Ừm... có chuyện gì cậu muốn em làm cho cậu không, bất cứ điều gì cũng được..."

"Bất cứ điều gì sao...?"

Cô bé ngẩng đầu nhìn tôi.

"Vậy thì..."

Cô bé dùng ánh mắt nghiêm túc, nhìn thẳng vào tôi.

"............Xin hãy cho em ký ức."

"Hả?"

...Ký ức ư?

Tôi đứng chôn chân tại chỗ vì không hiểu ý Anh Tỉnh, thì lúc này cô bé bước một bước đến gần tôi hơn...

Môi cô bé... khẽ khàng, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi... chạm vào má tôi.

Cô bé hôn tôi.

Và rồi lập tức rời đi.

"Thế này... là hòa rồi."

Cô ấy vừa nói vừa nở nụ cười ngượng nghịu, đôi má ửng đỏ bừng.

"Cái... cái gì... ư...?"

...Vừa nãy, rốt cuộc là… chuyện gì thế này...?

Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, đầu óc cứ thế quay cuồng.

Từ ga tàu đã đi được một đoạn khá xa, trên đường hầu như không có bóng người, cũng chẳng có mấy xe cộ qua lại. Giữa con đường đêm tĩnh mịch, chỉ có hai chúng tôi, tình cảnh này khiến trái tim tôi dần đập nhanh hơn.

"...Ấy... cái đó... em..."

Giọng Sakurai phá tan sự tĩnh lặng.

Vừa nói, cô ấy vừa nắm lấy vạt áo tôi.

"…!"

Trong lúc ngạc nhiên, tôi nhìn sang mặt cô ấy. Gương mặt cô vẫn đỏ bừng, đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm vào tôi.

"Trư... trước đây hình như em cũng từng nói rồi... vì kinh nghiệm ở CLB truyện tranh nên em sợ Otaku... Ban đầu, chỉ vì anh là Otaku, em đã tự mình cảm thấy sợ hãi anh, thái độ cũng không tốt. Thế nhưng, anh Kasiwada lại tin tưởng em, còn vì Momo mà tìm em giúp đỡ..."

"Hả...? Ưm, ừm..."

Sakurai đột nhiên tuôn một tràng, dù lòng tôi chấn động nhưng vẫn cố gắng đáp lời cô ấy. Ra là thái độ ban đầu của cô ấy là vậy sao... "Tin tưởng mà tìm em giúp đỡ"... Lẽ nào ý cô ấy là chuyện bộ đồ cosplay của Koigasaki bị hỏng, tôi đã chạy đến tìm Sakurai giúp đỡ hồi đó sao...? Nhưng sao giờ cô ấy lại nhắc đến chuyện lâu đến thế...?

"Ban đầu, em chỉ nghĩ người này khác hẳn mấy tên Otaku em biết – vừa dâm dê, vừa vô lễ lại thô thiển... Sau này, chẳng biết từ lúc nào đã bắt đầu để tâm đến anh... Không nhận được tin nhắn thì đứng ngồi không yên, cứ mãi bận tâm đến điện thoại... Đây là lần đầu tiên em có cảm giác này..."

Hả...? Hả...?

"Anh Kasiwada cũng không vì em là hủ nữ mà tránh xa ba thước, cho dù em có mất kiểm soát nói những lời kỳ lạ, anh cũng đều chấp nhận tất cả..."

"Anh luôn dịu dàng với em như vậy, lần nào cũng khiến em rung động... Anh cũng dịu dàng với Momo, nên em biết không phải anh chỉ đặc biệt với mỗi mình em, nhưng mà..."

"Khi nói chuyện với anh, vui đến nỗi quên cả thời gian... Đây là lần đầu tiên em nói chuyện hợp đến vậy với một bạn nam, em vui lắm... Nghe nói anh có người mình thích, em đã rất sốc, nhìn anh thân thiết với những cô gái khác, lòng em lại đau nhói..."

"Sa... Sakurai-chan..."

"...Hơi ngốc nghếch, có chút chậm chạp, nhưng anh lại luôn cố gắng, chân thành, dịu dàng hơn bất cứ ai... Một Kasiwada như vậy, không phải là đối tượng lý tưởng trong mơ của một hủ nữ............... mà... mà là đối tượng lý tưởng *của riêng em*... Thế nên em... dành cho anh Kasiwada..."

Giọng cô ấy run run.

Không biết từ lúc nào, vành mắt cô ấy đã ứ đầy nước mắt.

Cô ấy nhìn vào mắt tôi với vẻ mặt đau đáu, rồi hít sâu một hơi.

"Em thích anh! Người em thích chính là anh Kasiwada! Tấm lòng này của em... nhất định sẽ không thua kém bất cứ ai đâu!"

"...Hả...?"

Sakurai vừa nói xong, lập tức quay lưng bỏ chạy.

Đầu óc tôi không kịp tiếp nhận tất cả những gì vừa xảy ra.

Bị Sakurai hôn lên má... rồi...

Vừa nãy tôi... bị... bị... tỏ tình sao?

Từng lời từng chữ của cô ấy vẫn còn vang vọng trong lòng tôi.

Biểu cảm chân thành của cô ấy in sâu vào mắt tôi, mãi không thể xua đi.

Tôi cứ ngỡ mình đang mơ. Trong thoáng chốc, tôi đã thật sự... nghiêm túc nghi ngờ rằng tất cả những gì xảy ra hôm nay đều chỉ là một giấc mơ.

Đứng giữa con phố xa lạ, một mình tôi ngẩn ngơ giữa đường đêm, nhìn theo bóng lưng của Sakurai cho đến khi bóng dáng ấy khuất hẳn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận