“Ôi… Thật là một cô gái tuyệt đẹp!”
Tôi cất cao giọng nói lời thoại, oai phong lẫm liệt bước trên sân khấu, tiến lại gần Bạch Tuyết đang nằm.
Khán phòng chật kín người xem. Tôi cố hết sức nén nhịp tim đập dồn dập vì lo lắng, cảm nhận rõ từng bước chân chiếc áo choàng sau lưng lại phấp phới theo gió.
Tôi dừng bước trước quan tài, nhìn Bạch Tuyết đang nhắm mắt giả chết. Khoác trên mình chiếc váy của Bạch Tuyết, cô gái nằm trong quan tài trông hệt như một nàng Bạch Tuyết thật sự… Không, có lẽ còn xinh đẹp hơn cả Bạch Tuyết.
Mái tóc đen óng ả, hàng mi dài đổ bóng lên làn da trắng ngần trong suốt. Dù chỉ là diễn kịch, nhưng nghĩ đến việc mình sắp phải hôn nàng Bạch Tuyết xinh đẹp này… khiến tim tôi như muốn nổ tung.
Hiện giờ, tôi đang tham gia tiết mục kịch của lớp trong hội trường, vào vai hoàng tử trong vở "Nàng Bạch Tuyết".
Và người đóng vai Bạch Tuyết ấy lại chính là… người trong mộng của tôi, Hasegawa Midori.
“Nàng… Bạch Tuyết xinh đẹp của ta ơi, xin hãy nhận lấy nụ hôn này… như chút tấm lòng của ta.”
Vừa dứt lời, sự căng thẳng trong tôi đạt đến đỉnh điểm, đến nỗi chính tôi cũng cảm thấy giọng mình lạc đi.
Tôi từ từ nhắm mắt, cúi thấp người. Môi tôi… chậm rãi tiến lại gần môi Hasegawa. A, cuối cùng tôi cũng sắp được chạm vào Hasegawa…
“…………Hửm?”
Ngay trước khoảnh khắc môi tôi chạm vào môi Hasegawa… ý thức của tôi bỗng ngưng lại một chút.
Tôi mở mắt ra vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra… Trước mặt tôi là gương mặt của Hasegawa. Cô ấy nhắm mắt, từ từ nghiêng mặt lại gần tôi.
Nhìn kỹ hơn… không hiểu sao, Hasegawa lại mặc trang phục của hoàng tử.
“Ế… ế?”
Vừa nãy rõ ràng là Hasegawa mặc đồ Bạch Tuyết giả chết mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi mơ hồ đứng dậy.
…Không hiểu sao, giờ tôi lại đang nằm trong quan tài thay cho Hasegawa.
“Kashiwada-kun… Thế này không được đâu, chưa hôn mà đã dậy rồi… Bạch Tuyết vẫn còn chết mà.”
“Ế…?”
Hasegawa trong bộ trang phục hoàng tử nói với vẻ bối rối, khiến tôi càng thêm hoảng loạn.
Cái gì vậy, nói như thế chẳng phải tôi là Bạch Tuyết sao…? Vừa nãy chẳng phải tôi đóng hoàng tử, Hasegawa đóng Bạch Tuyết à…
Nghĩ đoạn, tôi cúi đầu nhìn trang phục mình đang mặc, giật mình.
Tôi thật sự… đang mặc váy của Bạch Tuyết.
“Ch… chuyện này là sao chứ————?”
Tôi gầm lên một tiếng như tiếng kêu thảm thiết, rồi chợt tỉnh giấc.
Tôi đang ở trong lớp, ngồi tại chỗ của mình.
“L… là mơ…?”
Trong lớp, vài bạn học cùng lớp đang nhìn tôi khúc khích cười.
Xem ra tôi đã ngủ gật trong lớp. Nhìn đồng hồ, đã là sau giờ tan học rồi.
“Chuyện gì mà chuyện này là sao… Cậu mơ gì ghê vậy?”
Kirigaya ngồi phía sau lên tiếng trêu chọc lời nói mơ của tôi với nụ cười khinh bỉ.
Xem ra cậu ta ngồi tại chỗ của mình, vừa xem tạp chí truyện tranh vừa thích thú nhìn tôi vùng vẫy trong giấc ngủ.
Hửm? Sao thế nhỉ… có phải tôi nhầm không? Sao tôi lại có cảm giác quen thuộc mạnh mẽ đến thế…?
Đúng rồi! Trước đây tôi cũng từng ngủ gục trong lớp, và mơ thấy Hasegawa… Lúc đó tôi cũng vừa ngủ vừa hét thảm thiết, thật là mất mặt khủng khiếp… Cùng một kiểu mất mặt mà lại có thể diễn ra lần thứ hai, xét một khía cạnh nào đó thì tôi cũng khá tài tình đấy chứ.
Tuy nhiên, giấc mơ lần trước tuy mãnh liệt nhưng giấc mơ lần này lại có vẻ chân thực hơn nhiều… Vậy mà lại mơ thấy chuyện Hội Trại ngay trước ngày Hội Trại…
…Hơn nữa, giấc mơ hôm nay rất có khả năng trở thành hiện thực.
Trên thực tế, hiện tại trong vở kịch “Nàng Bạch Tuyết” mà lớp tôi sẽ trình diễn, tôi bị buộc phải mặc đồ con gái đóng vai Bạch Tuyết thay cho Koigasaki Momo – bạn cùng lớp. Không chỉ vậy, người mà tôi thầm thích, Hasegawa Midori, lại phải đóng vai hoàng tử thay cho Hosokawa – bạn cùng lớp bị gãy xương và không thể biểu diễn.
Chỉ riêng việc phải đóng vai chính trong vở kịch đã đủ khiến tôi hồi hộp muốn chết rồi, lại còn đối tượng là Hasegawa nữa chứ…
Trong vở Bạch Tuyết tất nhiên sẽ có cảnh hôn. Dù không phải hôn thật, nhưng để diễn cảnh hôn, sẽ phải… ghé mặt sát lại gần nhau như trong giấc mơ vừa rồi, chỉ nghĩ thôi mà mặt tôi đã nóng bừng rồi.
Mà nói đi thì cũng phải nói lại, Hasegawa là tự nguyện đóng vai hoàng tử… Cô ấy rốt cuộc tại sao lại làm vậy nhỉ?
…Chẳng… chẳng lẽ, vì tôi đóng Bạch Tuyết nên cô ấy mới muốn đóng hoàng tử…?
…Làm gì có chuyện đó chứ!
Thế nhưng, chỉ còn một ngày nữa là đến buổi diễn chính thức, cô ấy liệu có thể đóng vai hoàng tử tốt được không? Mặc dù tôi lo lắng cho bản thân mình không biết có diễn tốt không, nhưng tôi cũng lo cho Hasegawa. Hasegawa phải học thuộc lời thoại và luyện tập diễn xuất chỉ trong một ngày, ngay cả là Hasegawa, cô ấy có làm được không?
Ánh mắt tôi hướng về phía chỗ ngồi của Hasegawa ở hàng ghế đầu, nhưng không thấy bóng dáng cô ấy đâu.
“Ế… Hasegawa… về rồi à?”
“Không có đâu, hình như cậu ấy đi đến nhà thi đấu với mấy bạn phụ trách ánh sáng và âm thanh rồi. Nói là ngày cuối rồi nên phải kiểm tra lần cuối.”
À đúng rồi, Hasegawa cũng là đạo diễn của vở kịch, nên cô ấy chắc chắn phải tham gia kiểm tra lần cuối.
“T… tôi cũng đi xem!”
Tôi vội vã đứng dậy khỏi ghế, nhanh chân rời khỏi lớp học.
Vừa bước vào nhà thi đấu, hình như các bạn cùng lớp vừa hoàn thành kiểm tra lần cuối đang từ sân khấu đi về phía cửa ra.
“Hasegawa!”
Tôi thấy Hasegawa đang đi một mình trong số đó, liền gọi cô ấy.
Hasegawa thấy tôi, dừng bước.
“Ôi, Kashiwada-kun… Có chuyện gì vậy?”
“A, không có gì, cái… cái đó…”
Tôi ấp úng một chút, sắp xếp lại những gì mình muốn nói trong đầu. Mặc dù đã nhân tiện đi đến bên cạnh Hasegawa, nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ mở lời với cô ấy thế nào.
“À… vở kịch ngày mai… đột nhiên quyết định cậu sẽ đóng hoàng tử… có ổn không?”
Nghe lời tôi nói, Hasegawa ngẩn người một chút, rồi nở một nụ cười nhẹ.
“Ừm. Vì tớ đã xem các cậu luyện tập mỗi ngày, nên lời thoại và cách diễn tớ đều nhớ hết, tớ nghĩ là ổn thôi.”
“Ế…?”
Lời nói của cô ấy khiến tôi kinh ngạc.
Với vai trò đạo diễn, Hasegawa quả thật mỗi ngày đều ở bên cạnh theo dõi chúng tôi luyện tập, lắng nghe ý kiến của mọi người để tổng hợp, đồng thời hướng dẫn diễn xuất.
Thế nhưng, chỉ cần xem luyện tập mà có thể nhớ hoàn hảo lời thoại và cách diễn… Trí nhớ của cô ấy tốt đến mức nào chứ? Thật khó tin, như tôi thì gần như không nhớ được lời thoại không phải của mình.
“Giỏi… giỏi thật… Hasegawa cậu giỏi thật đó…”
Ngay cả khi nhớ hoàn hảo lời thoại và cách diễn, người bình thường cũng sẽ không dám liều mình lên sân khấu đóng hoàng tử. Hasegawa không chỉ có trí nhớ tốt, mà còn gan dạ hơn người gấp bội. Dù là lớp trưởng, cô ấy lại sẵn lòng làm nhiều đến vậy vì khủng hoảng của lớp…
Cô ấy không chỉ là một người khác giới khiến người ta say mê, mà còn là một người khiến người ta từ tận đáy lòng kính trọng. Hasegawa thật sự rất tài giỏi.
“Đối tượng diễn đột nhiên thay đổi, có lẽ cũng khiến Kashiwada-kun khó diễn hơn… Nhưng ngày mai chúng ta hãy cùng cố gắng nhé.”
Hasegawa mỉm cười nhẹ nhàng với tôi.
Tình huống trở nên thế này, vậy mà cô ấy vẫn còn lo lắng cho tôi…
“Ừm… Được! Tớ sẽ cố gắng! Dù… dù Hasegawa có quên lời thoại khi diễn, tớ cũng sẽ tìm cách che đậy!”
Mặc dù bản thân tôi không nghĩ mình có khả năng làm được chuyện đó, nhưng tôi – trong lòng muốn Hasegawa yên tâm nên đã nói ra câu này, tôi đúng là biết chọn lời mà nói.
“…Thật sao? Vậy thì, tớ trông cậy vào cậu đấy nhé.”
Hasegawa khẽ cười. Ngày mai cô ấy sẽ ra sân khấu diễn ngay, vậy mà không hề thấy một chút lo lắng nào.
Hasegawa thoải mái đến thế, làm sao tôi có thể căng thẳng được chứ. Ngày mai phải cố gắng hết sức, ít nhất không được kéo chân Hasegawa. Tôi tự mình động viên một lần nữa.
Cùng Hasegawa trở về lớp, tôi chào tạm biệt Hasegawa vì cô ấy còn việc phải làm, rồi rời lớp ra về.
Lúc đó, tôi thấy Koigasaki đang đợi ở hành lang, tựa vào tường chơi điện thoại. Sasakawa – bạn của Koigasaki – đang nói chuyện với các bạn nam trong lớp, có lẽ cô ấy đang đợi họ nói chuyện xong để cùng về.
“Cũng không tệ chứ.”
Vừa nhìn thấy mặt tôi, cô ấy liền đột nhiên nói ra câu này.
“…Hả? Cậu nói gì cơ?”
Koigasaki ghé sát lại gần tôi, khẽ thì thầm:
“Hasegawa-sensei quyết định đóng hoàng tử…”
“Hả…? Đâu… đâu có tệ! Tớ lo lắng muốn chết đây này!”
Tôi vội vàng phủ nhận. Koigasaki đã khó khăn lắm mới nói nhỏ để không ai xung quanh nghe thấy, vậy mà ngược lại tôi lại nói quá lớn tiếng.
“…………”
Koigasaki không hề chế nhạo thái độ đó của tôi, im lặng nhìn tôi không chút biểu cảm. Không biết câu nói vừa rồi là để chọc tức tôi, hay là nói thật? Tôi không thể đọc được cảm xúc của cô ấy.
“Dù sao thì, đây cũng là một cơ hội tốt mà. Chỉ cần vở kịch thành công, có lẽ… sẽ tạo ra cảm giác như sợi dây gắn kết nào đó… Nếu vở kịch suôn sẻ, cậu rủ Hasegawa-sensei đi dạo Hội Trại cùng thì sao?”
“Hả? Ờ, ừm… phải ha.”
Cô ấy đột nhiên nói nghiêm túc như vậy, khiến tôi không biết phải trả lời thế nào. Cô ấy nói đúng mà… Nếu suôn sẻ, có thể giúp mối quan hệ giữa tôi và Hasegawa tiến triển nhanh chóng… có lẽ vậy. Đồng thời nếu có thể cùng Hasegawa đi dạo Hội Trại, thì thật là tuyệt vời.
“Này, chuyện này cậu cũng vậy mà.”
“Hả?”
Koigasaki nghe lời tôi nói, lộ ra vẻ không hiểu tôi đang nói gì.
“Ý tớ là, cậu và Suzuki trong buổi hòa nhạc câu lạc bộ nhạc nhẹ ấy.”
“Ế… À, đúng rồi… Ừm…”
Koigasaki có vẻ hơi bối rối, nói lắp bắp.
“? Gì vậy chứ…”
Tôi cứ nghĩ cô ấy phải nhiệt tình hơn, phản ứng này thật khiến tôi bất ngờ.
“Vì… tớ cứ nghĩ đến việc lỡ như thất bại, làm phiền Suzuki-kun và mọi người thì sao…”
Koigasaki cúi đầu, lộ vẻ mặt bất an. Đến trước ngày diễn hòa nhạc một ngày… xem ra trong lòng cô ấy, cảm giác lo lắng và bất an đã lấn át niềm mong đợi.
“Momo~ ! Xin lỗi đã để cậu đợi lâu!”
Sasakawa bước ra khỏi lớp.
“Thiệt tình, Miki cậu chậm quá đi!… Thôi chào Kashiwada nha.”
“Ờ, được… chào.”
Koigasaki đơn giản chào tôi một tiếng, rồi cùng Sasakawa rời đi trước mặt tôi.
Lúc này, tôi chợt nhớ ra gần đây Koigasaki hầu như không hề nhắc đến tình hình luyện tập của cô ấy và câu lạc bộ nhạc nhẹ cho Hội Trại. Với dáng vẻ đó, ngày mai lên sân khấu chính thức, liệu có ổn không?
Tuy nhiên, cuộc trò chuyện vừa rồi khiến tôi nhận ra, tôi và Koigasaki trong Hội Trại lần này, đều có được cơ hội tuyệt vời để rút ngắn khoảng cách với người mình thầm mến. Để buổi biểu diễn kịch thành công, và thuận lợi cùng Hasegawa đi dạo Hội Trại trong thời gian tự do, đối với tôi là một bước tiến lớn. Dù việc phải diễn cảnh thân mật với Hasegawa khiến tôi vô cùng căng thẳng… nhưng ngày mai tôi sẽ cố gắng hết sức, diễn thật tốt, và rút ngắn khoảng cách với Hasegawa.
*
“Naoki, Hội Trại ngày mai, mẹ sẽ đi cùng Akari.”
Tối hôm đó, tôi về nhà, đang nằm vật ra ghế sofa xem tạp chí truyện tranh thì mẹ tôi đang chuẩn bị bữa tối trong bếp đột nhiên nói ra câu này.
“…Hả?”
Lời mẹ nói khiến tôi giật mình, không khỏi liếc nhìn khuôn mặt em gái Akari đang lặng lẽ chơi game bên cạnh. Con bé đang chăm chú nhìn màn hình PSP.
…Lúc con bé giúp tôi học thuộc lời thoại, đúng là có nói sẽ đến xem tôi diễn… Không ngờ con bé không chỉ nói suông, mà thật sự muốn đến… Xem vở kịch của anh trai cấp ba thì có gì vui chứ?
“Naoki mặc đồ con gái… con đặc biệt đến xem xem ghê tởm đến mức nào, phải cảm ơn con đấy nhé.”
Akari không chớp mắt nhìn màn hình, chỉ động môi nói.
“Con có thể không đến mà…”
“Người ta đã đặc biệt nói muốn đến xem, thái độ của anh là sao vậy? Hừ, dù Naoki có nói gì thì con cũng sẽ đến xem. Dù sao thì… hoàng tử đóng cũng là con trai phải không?”
Nói đến đây, không hiểu sao khóe miệng Akari lại nhếch lên. Hoàng tử là con trai thì sao chứ…?
À… nhưng mà, tôi quên nói với con bé rằng người thay thế đóng hoàng tử là con gái. Mặc dù không phải chuyện gì to tát nên tôi không định nói, nhưng cũng nên nói luôn bây giờ… Đang nghĩ vậy, điện thoại trên bàn rung lên kêu “ting ting”.
“Naoki điện thoại anh ồn quá!”
“Ế? Ồ, của tôi…”
Tôi cầm điện thoại lên xem, thấy có cuộc gọi đến.
Người gọi là… tiền bối Yamamoto-san ở nơi làm thêm.
Yamamoto-san gọi đến làm gì vậy? Đây là lần đầu tiên anh ấy gọi cho tôi, khiến tôi hơi bối rối.
“Vâng, alo.”
Tôi bấm nút nghe điện thoại đồng thời đi lên cầu thang về phòng mình. Dù nội dung cuộc gọi là gì, tôi luôn có chút ngại khi nói chuyện điện thoại trước mặt gia đình, hơn nữa Akari và mẹ cũng khá phiền phức.
“A, alo, Kashiwada-kun? Cậu có tiện nói chuyện không?”
Giọng Yamamoto-san quen thuộc ở chỗ làm thêm vang lên từ điện thoại.
Yamamoto-san ở quán karaoke tôi làm thêm, có thể nói là tiền bối duy nhất khiến tôi có thể mở lòng.
Tôi không biết tuổi thật của anh ấy, nhưng chắc khoảng hai mươi tuổi đầu. Anh ấy có vẻ đã làm thêm ở chỗ này khá lâu, có thể nói là thủ lĩnh của nhóm làm thêm. Được các nhân viên làm thêm không phân biệt nam nữ kính trọng, là một thanh niên tốt bụng và sảng khoái. Ngay cả tôi – một người có vấn đề trong giao tiếp ở chỗ làm thêm – anh ấy cũng ôn hòa nói chuyện, vì vậy tôi có ấn tượng rất tốt về anh ấy.
Trước đây tôi cứ nghĩ anh ấy là sinh viên đại học, nhưng gần đây mới biết anh ấy hình như là người làm tự do. Anh ấy đang tìm việc, gần đây thậm chí còn mặc vest đến làm.
Một người phẩm chất tốt như vậy, nhưng từ khi đổi số điện thoại, đây là lần đầu tiên anh ấy liên lạc với tôi, rốt cuộc có chuyện gì?
Nghe câu hỏi của anh ấy, tôi trả lời:
“Vâng, tôi đang rảnh ạ.”
Nghe câu trả lời, Yamamoto-san mở lời với giọng ngại ngùng:
“Thật ra… mai tôi có ca làm, nhưng đột nhiên có việc gấp… Xin lỗi vì gấp gáp thế này, mai cậu có thể trực thay ca cho tôi được không?”
À thì ra là vậy… Ngày mai là thứ Bảy, lẽ ra là ngày rảnh rỗi, nhưng ngày mai lại là Hội Trại cấp ba. Ừm… Nếu sau khi Hội Trại kết thúc, buổi tối thì có lẽ có thể thay…
“À, thời gian là…?”
“Ca làm của tôi là từ mười giờ sáng đến ba giờ chiều. Nếu không thể thay hết ca, thì chỉ thay buổi sáng hoặc buổi chiều thôi cũng giúp tôi rất nhiều rồi…”
Mười giờ đến ba giờ chiều… Trùng khớp hoàn toàn với thời gian Hội Trại.
“Xin lỗi ạ, thời gian đó tôi có lịch trình rồi…”
“…Vậy à. Dù sao cũng chỉ còn một ngày. Không, tôi mới là người nên xin lỗi vì đột ngột thế này. Tôi sẽ hỏi thử người khác, cảm ơn cậu nhé.”
Yamamoto-san nói xong với giọng vui vẻ rồi cúp máy. Anh ấy có ơn với tôi, nếu có thể tôi rất muốn giúp anh ấy trực thay ca, nhưng lần này thật sự không thể.
“Naoki~ Ăn cơm thôi~!”
Giọng mẹ gọi tôi từ dưới nhà, để ăn tối, tôi từ phòng mình đi xuống phòng khách.
*
Ngày hôm sau, cuối cùng cũng đến ngày đầu tiên của Hội Trại.
Vở kịch của lớp tôi bắt đầu lúc mười giờ rưỡi sáng, vì vậy ngay sau khi buổi sinh hoạt đầu giờ kết thúc, mọi người phải bắt đầu chuẩn bị cho vở kịch.
Các bạn cùng lớp ai vào việc nấy trong nhà thi đấu và phòng học, tất bật chuẩn bị. Trong phòng học, các diễn viên cũng bắt đầu trang điểm, các bạn nam thay đồ ngay tại chỗ.
Tôi trong phòng học mặc chiếc váy Bạch Tuyết do phụ trách phục trang chuẩn bị (hình như chỉ là mua ở chuỗi cửa hàng bán lẻ Don Quijote) và đội bộ tóc giả bob kèm băng đô đỏ để chuẩn bị.
“Ya ha, không ổn rồi~ Buồn cười quá~”
Amemiya – phụ trách phục trang (bạn gái sành điệu của Koigasaki, một cô gái mà tôi hơi khó đối phó) và hai bạn gái khác cũng làm phục trang, nhìn trang phục của tôi và bật cười. Amemiya đưa cho tôi cái gương, mặc dù không muốn nhìn lắm, nhưng tôi vẫn ít nhiều nhìn qua bộ trang phục Bạch Tuyết của mình.
“………………Ư…!”
Điều này khiến tôi bị tổn thương sâu sắc, hiển nhiên là không hề hợp chút nào, chỉ thấy có hơi kinh tởm.
“Ya ha ha ha, tuyệt vời~ ! Không hợp đến mức hủy diệt luôn~!”
Kirigaya và các bạn nam khác cười lớn. Chẳng biết từ lúc nào, hầu hết các bạn học đều nhìn tôi cười khúc khích. Ư… Không, thế này là được rồi… Bị trêu chọc còn hơn là bị lờ đi… Tôi cố gắng an ủi bản thân đang cảm thấy bị tổn thương.
“À, cái đó, trang điểm thử xem sao~? Mấy nghệ sĩ hài đóng giả gái cũng trang điểm mà~”
Amemiya vừa cười vừa vui vẻ lấy mỹ phẩm của mình ra từ túi xách. Nhân tiện, “trang điểm thử xem sao?” không phải là hỏi ý kiến tôi, cô ấy chỉ đang hỏi hai bạn gái cùng làm phục trang. Ý kiến của tôi ngay từ đầu đã bị bỏ qua rồi.
“À, được đó~ Trang điểm thử đi!”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, thì việc trang điểm đã được quyết định rồi. Đối mặt với Amemiya mà tôi vốn đã khó đối phó, và hai bạn gái khác ăn mặc nổi bật tổng cộng ba người, làm sao tôi có thể nói ra ý kiến khác được, hoàn toàn là mặc cho họ đùa giỡn. Tôi ngồi trên ghế bị ba cô gái vây quanh, cảnh này thoạt nhìn có lẽ sẽ khiến các bạn nam ghen tị, nhưng tình huống này chỉ cần đi sai một bước thôi sẽ biến thành bắt nạt nhẹ rồi…
“Vậy thì, ừm~ trước tiên là~…”
Amemiya khụy gối xuống, nhìn thẳng vào tôi đang ngồi trên ghế, vẻ mặt có vẻ đang băn khoăn không biết nên trang điểm thế nào. Dù không biết phải đối phó ra sao, nhưng cô ấy cũng xinh xắn lắm, bị cô ấy nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần như vậy khiến tôi căng thẳng đến cứng đờ cả người.
...Đúng lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng mình tiến lại.
"…Để tôi làm."
Nghe tiếng nói, tôi quay đầu nhìn lại, Koigasaki đang đứng thẳng tắp phía sau, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
"Ơ? Momo-chan không phải lo trang phục à, cậu phụ trách đạo cụ lớn mà?" Amemiya nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu.
"…Không…không sao cả! Mizuki cậu trong lòng thật ra thấy phí hoài khi dùng mỹ phẩm của mình cho cái loại người như Kasiwada này đúng không?"
Hả...! Ăn nói sao mà độc địa thế! Tiện thể nhắc luôn, tôi nhớ Mizuki là tên của Amemiya.
"Ơ? Ờm, cái này, tôi quả thật có nghĩ vậy thật…!"
Trời đất, đúng là vậy thật à!
Koigasaki đẩy Amemiya ra, tự mình lấy túi đồ trang điểm và bắt đầu trang điểm cho tôi. Trong lúc trang điểm, cô ấy còn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn tôi. Rốt cuộc có chuyện gì không ổn mà cô ấy lại muốn trang điểm giúp tôi chứ? Mùi nước hoa quen thuộc của Koigasaki bay đến khiến tim tôi đập nhanh hơn một chút.
"…Mày ăn mặc kinh tởm thế này, bị con gái vây quanh sướng lắm đúng không? Còn kinh tởm hơn bình thường nữa."
"…Hả? Tôi…tôi đâu có…ứ ừm!"
Tôi thì có thấy sướng đâu. Koigasaki vừa mắng tôi, vừa dùng động tác thô bạo thoa phấn nền. Cô ấy trang điểm cho mặt mình thì tỉ mỉ thế, sao lại đối xử với tôi qua loa thế này chứ.
"Aaaa! Hasegawa-senpai đẹp trai quá đi mất!"
Đúng lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng con gái la hét. Tôi nhìn về góc lớp nơi phát ra tiếng động, Hasegawa vừa thay xong đồ, vận bộ đồ hoàng tử oai vệ bước vào lớp.
Tôi và Koigasaki đều ngẩn tò te. Mái tóc đen của cô ấy buộc gọn gàng thành đuôi ngựa, đầu đội mũ rộng vành, thân khoác bộ hoàng tử màu xanh dương cùng áo choàng đỏ, bên hông còn đeo một thanh đoản kiếm.
…Đẹp thật đấy…
Tôi suýt buột miệng thốt ra.
Hasegawa lúc này khiến tôi cảm thấy câu "mỹ nhân giả trai" sinh ra là để dành cho cô ấy. Vừa đẹp đẽ lại vừa uy phong lẫm liệt, cứ như một hoàng tử thực thụ vậy. Dù có lẽ cũng như trang phục của tôi, là bộ đồ được stylist tìm đại ở tiệm Don Quijote, nhưng trông chẳng giống thế chút nào. Quả nhiên là người đẹp thì dù mặc gì cũng đẹp.
Các cô gái dùng điện thoại chụp ảnh dáng vẻ hoàng tử của Hasegawa, khiến cô ấy hơi ngượng ngùng, lúng túng vô cùng.
…Điều này khiến tôi trong lòng có chút bất an, nhỡ lần này xong cô ấy không chỉ được nam giới mà cả nữ giới cũng yêu thích thì sao?
"Cậu lại bày ra cái vẻ háo sắc đó rồi, Bạch Tuyết à."
"…Hả?"
Lời của Koigasaki khiến tôi giật mình tỉnh mộng, cô ấy khinh miệt nheo mắt nhìn chằm chằm tôi, và với vẻ mặt không vui tiếp tục trang điểm. Còn khi tôi định nói gì đó, cô ấy lại quát lên: "Đừng có động mặt!" để dọa tôi… Chẳng mấy chốc –
"Xong rồi đấy."
Koigasaki dọn dẹp đồ trang điểm, lạnh nhạt nói với tôi.
"Ồ ồ… Có gương không?"
Tôi muốn xem kết quả thế nào nên mở miệng hỏi Koigasaki.
"Cậu à, nhìn cái bộ dạng xấu xí của mình định làm gì?"
Ặc… xấu xí cơ à, nói thẳng thừng thế. Koigasaki hẳn là có gương, nhưng lại không chịu cho tôi xem.
"…Cậu cứ cố gắng đi, ít nhất cũng đừng kéo chân Hasegawa-senpai nhé."
"Tôi… tôi biết rồi mà."
"Cậu thật sự hiểu không? Hôm nay là cơ hội ngàn vàng đấy."
"…Đau!"
Koigasaki nhẹ nhàng bẩy trán tôi, rồi ngay lập tức rời đi.
…Con nhỏ đó, nói đi nói lại thì vẫn là đến cổ vũ tôi… đúng không?
"Oa, Kasiwada cậu còn thảm hơn cả lúc chưa trang điểm nữa!"
Kirita vừa thấy tôi, liền dùng ngón trỏ chỉ vào tôi mà ôm bụng cười lăn lộn.
"Ơ?"
Thảm hơn cả lúc chưa trang điểm ư? Chuyện này là sao chứ! Con nhỏ Koigasaki đó vậy mà lại làm ra nông nỗi này! Tôi rất để ý không biết mình bị bôi trát đến xấu xí mức nào, để vào nhà vệ sinh nam soi gương thì dọc đường gặp Hasegawa.
"Kasiwada-kun… tuyệt vời quá!"
Hasegawa vừa nhìn thấy mặt tôi, liền cảm động đến mức mắt sáng lấp lánh.
"Để màn kịch hôm nay có điểm nhấn mà cậu lại làm đến mức này…! Với bộ dạng này lên sân khấu chắc chắn sẽ khiến mọi người bật cười! Dù có hơi bị lộ bài từ đầu, nhưng đủ để thu hút sự chú ý rồi!"
Không ngờ có ngày câu cuối của Hasegawa lại có nhiều dấu "!" đến vậy.
Nghĩ đến việc cô gái mình yêu đang nói về khuôn mặt mình thì thấy buồn, nhưng ý của cô ấy là bộ dạng này rất hợp để gây cười trong vở kịch đúng không… Vì Hasegawa vui đến vậy, tôi nghĩ như thế cũng không tệ. Vẫn phải cảm ơn Koigasaki…
Nói đi thì cũng nói lại, rõ ràng sắp lên sân khấu rồi mà Hasegawa vẫn trông rất thư thái.
Sau đó, tôi kiểm tra mặt mình trong nhà vệ sinh nam. Cả khuôn mặt bị bôi trát lung tung bằng phấn nền trắng hơn màu da, lại còn phấn má hồng quá đậm, son môi màu đỏ tươi lệch hẳn ra ngoài môi… Toàn bộ đều là kiểu trang điểm lố bịch thường thấy trong các vở hài kịch giả gái.
"Uwaaa…!"
Thấy bộ dạng của mình như vậy, tôi cũng chỉ biết cười khổ. Con nhỏ đó… giỏi thật đấy…
…Nhưng mà phần lời dẫn mở màn vở kịch, tả về dung mạo Bạch Tuyết là "làn da trắng trong như tuyết, gương mặt đẹp như đóa hồng đỏ, đôi môi đỏ như máu tươi, mái tóc đen như gỗ mun…" Xét một khía cạnh nào đó thì cũng không sai thật…
Sau đó, qua các khâu chuẩn bị, đến giờ vở kịch chính thức công diễn.
Trên sân khấu, người đóng vai mẹ kế của Bạch Tuyết và người đóng vai gương thần đã vào vị trí.
Không chỉ hai diễn viên trên sân khấu, mà cả các bạn cùng lớp đang đứng xem cũng bắt đầu căng thẳng.
Màn sân khấu cuối cùng cũng được kéo lên.
"Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?"
Ánh đèn chiếu xuống sân khấu, học sinh đóng vai mẹ kế thốt ra câu thoại đầu tiên.
Từ sân khấu nhà thể chất nhìn xuống khán đài, thấy khán đài đông kín người hơn tưởng tượng, tim tôi càng đập nhanh hơn. Cảm giác như chân sắp run lên.
"Kasiwada-kun."
Tôi nghe tiếng gọi quay đầu nhìn lại, là Hasegawa với vẻ mặt đầy lo lắng.
"Cố lên nhé."
Hasegawa Midori khe khẽ cổ vũ tôi, tôi lặng lẽ gật đầu đáp lại. Sự quan tâm của Hasegawa khiến tôi vô cùng vui sướng, tôi càng siết chặt nắm đấm nhìn về phía sân khấu.
"Năm tháng trôi qua, nàng Bạch Tuyết non nớt cũng đã trưởng thành thành một thiếu nữ.
Bạch Tuyết càng lớn càng xinh đẹp, mang đến nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời cho cả tòa thành."
Cuối cùng cũng đến lượt tôi ra sân.
Khoảnh khắc lời dẫn kết thúc, tôi hạ quyết tâm bước lên sân khấu. Tôi nhận ra mình quá căng thẳng, đi bước nào chân tay cũng lúng túng, nhưng giờ thì không thể bận tâm nhiều nữa.
Ngay khi tôi xuất hiện trên sân khấu, hội trường liền vang lên vài tiếng cười khúc khích.
Tuyệt vời, có hiệu ứng gây cười… Điều này khiến tôi yên tâm hơn rất nhiều. Ở đoạn này tôi không có lời thoại, chỉ cần mỉm cười và nhảy lò cò trên sân khấu, nhưng vì quá căng thẳng nên tôi nhảy không được tốt. Tuy nhiên, biết đâu những bước nhảy lò cò lộn xộn đó lại là một trong những yếu tố gây cười thì sao.
Mà nói đi cũng phải nói lại, chỉ cần bước lên sân khấu đã khiến người ta bật cười… Xét một khía cạnh nào đó thì đúng là tài tình thật. Biết đâu là công lao của Koigasaki với màn hóa trang quỷ quái đó nhỉ? Koigasaki đã cố tình trang điểm thế này để tôi có điểm nhấn gây cười khi lên diễn chính thức ư? …Ơ, tôi nghĩ nhiều quá rồi à…?
Sau đó, tôi vẫn căng thẳng đến mức chân tay cứng đờ, lời thoại cũng cứ đọc rất khô khan, nhưng không mắc phải lỗi lớn như quên lời, nhờ vậy mà vở kịch diễn ra suôn sẻ.
Từ trên sân khấu, tôi thấy em gái Akari và mẹ tôi ở khán đài. Ư… họ thật sự đến rồi… Tôi cố gắng không để ý đến họ, tập trung vào sân khấu.
Chẳng mấy chốc, vở kịch đi đến cao trào. Bạch Tuyết (…tức là tôi) sau khi ăn phải táo độc mà chết, nằm trong quan tài, được bảy chú lùn vây quanh. Để chuẩn bị cho cảnh phun táo ra sau này, tôi ngậm một mảnh táo trong miệng, lặng lẽ giả chết.
Aaa… cảnh này cuối cùng cũng đến rồi…
"Thật là một cô gái xinh đẹp."
Một giọng nói thanh thoát, đẹp đẽ vang vọng khắp nơi, đó là Hasegawa đóng vai hoàng tử.
Giọng của Hasegawa, trong trẻo và vang dội thật đấy…
"Thưa điện hạ, vị nữ nhân này đã không còn hơi thở nữa."
"Ồ, đáng thương thật…"
Giọng của Hasegawa oai phong lẫm liệt, hoàn toàn không cảm thấy cô ấy có chút nào căng thẳng. Không chỉ thuộc lời thoại hoàn hảo, phát âm cũng rất hay, dùng giọng nói hùng hồn, tinh tế và đầy cảm xúc để thể hiện một màn trình diễn mà người ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được là diễn xuất ứng biến. Phong thái sân khấu thật sự quá vững vàng, Hasegawa có lẽ thực sự là siêu nhân. Aaa, nếu có thể tôi thật muốn khắc sâu hình ảnh oai hùng của Hasegawa vào mắt mình… Vì phải giả chết không thể mở mắt, thật sự quá ấm ức.
"Bạch Tuyết xinh đẹp ơi, ít nhất xin được tặng nàng nụ hôn của ta, để bày tỏ tấm lòng."
Nghe lời thoại của Hasegawa, cơ thể tôi bất giác cứng đờ.
—Đến rồi. Cuối cùng cũng đến giây phút này.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của Hasegawa, tiến về phía quan tài nơi tôi đang nằm.
"~~~!"
Tay Hasegawa chạm vào má tôi. Uwaa-ooo-ooo-ooo, tôi không ngờ còn bị chạm mặt, khiến tôi giật mình, mặt nóng bừng lên trong tích tắc.
Má tôi cảm nhận được một chút cảm giác nhẹ nhàng, hơi nhột. Có thể biết là mái tóc dài của cô ấy rủ xuống, chạm vào má tôi. Giờ chắc khoảng cách rất gần, mùi hương từ Hasegawa thoảng đến. Tôi không nhịn được mà hơi hé mắt ra một thoáng.
Uwaa-ooo-ooo-ooo-ooo-ooo-ooo! Ha… Ha… Hasegawa đang nhắm mắt định hôn tôi… Hàng mi dài, làn da trắng ngần trong suốt, đôi môi hồng đào căng mọng… Gương mặt xinh đẹp của Hasegawa ngay trước mắt tôi… Ch… chuyện này là thật sao… Đương nhiên điều này còn có sức lay động hơn cả giấc mơ hôm qua, khiến tim tôi như muốn nổ tung. Tôi vội vàng nhắm chặt mắt lại lần nữa trước khi bị lộ.
"………………"
—Đương nhiên, trên thực tế thì sẽ không chạm vào môi Hasegawa.
Tôi đã có một chút, chỉ một chút thôi, mong đợi, đúng là đồ ngốc mà.
Khi tôi đang nhắm mắt ngẩn ngơ, vai tôi bị vỗ một cái… Không hay rồi! Tiếp theo là đến lượt tôi diễn!
"Khụ khụ…"
Tôi giả bộ ho, rồi nhả mảnh táo đang ngậm trong miệng ra. Đây là cảnh Hoàng tử hôn khiến Bạch Tuyết nôn ra táo độc và sống lại.
"Ư… ưm~ trước đó mình bị làm sao thế nhỉ…"
Tôi vội vàng ngồi dậy nói lời thoại, tiếp tục diễn.
—Aaa, suýt nữa thì hỏng… Tôi hoàn toàn ngây người ra ở cảnh hôn, quên mất phải diễn. Người vỗ vai tôi chắc là Hasegawa, xem ra cô ấy thấy tôi không diễn cảnh tỉnh lại thì kỳ cục, nên mới nhắc nhở tôi. Aaa, tôi còn tự đắc nói sẽ che chở cho Hasegawa, kết quả ngược lại lại được Hasegawa, người diễn ứng biến, cứu giúp… Ngay cả bản thân tôi cũng thấy mất mặt.
Chẳng mấy chốc, vở kịch khép lại.
Lời dẫn cuối cùng kết thúc, khán đài vang lên tiếng vỗ tay.
Phần diễn của tôi đã hoàn thành, tôi trở lại cánh gà sân khấu, vừa thả lỏng tâm trạng vừa bất giác ngồi phịch xuống.
"Kasiwada-kun, vất vả rồi."
Hasegawa, người trở lại cánh gà cùng lúc với tôi, nói vậy với tôi.
"Hasegawa… vừa… vừa nãy thật sự cảm ơn cậu. Cảnh hôn… sau cảnh hôn, cậu vỗ vai nhắc nhở tôi… thật sự đã giúp tôi rất nhiều."
Nghe lời tôi nói, Hasegawa mỉm cười.
"Lời thoại và diễn xuất của Hasegawa đều tốt đến mức không thể tin được là diễn ứng biến! Thật sự làm tôi giật mình!"
Hasegawa nghe lời tôi nói, trầm tư suy nghĩ.
"…Trước khi lên sân khấu tôi còn hơi căng thẳng, nhưng lạ lùng thay… vừa lên sân khấu là không còn cảm thấy căng thẳng chút nào nữa…"
"Ơ, giỏi thật! Hasegawa cậu ứng biến siêu đỉnh đấy!"
"…………"
Hasegawa lặng lẽ nhìn khuôn mặt tôi.
"…………Có lẽ vì người diễn cùng là Kasiwada-kun cậu đấy."
Cô ấy nói vậy, và nở một nụ cười nhẹ.
"…Ơ?"
Vì người diễn cùng là tôi sao…? Tôi có thể hiểu ý cô ấy là vì là tôi nên không căng thẳng không? Nếu là vậy thì tôi vui mừng quá đỗi.
Lúc này các bạn cùng lớp tiến lại gần chúng tôi.
"Hasegawa-kun và Kasiwada đều vất vả rồi!"
Ngay cả những bạn không thân lắm cũng mở lời hỏi thăm, khiến tôi cảm thấy rất vui.
Aaa, cuối cùng cũng không mắc lỗi nghiêm trọng nào mà diễn đến cuối… Lại còn được nghe Hasegawa nói những lời khiến mình vui đến vậy, lại được bạn bè cùng lớp hỏi thăm… Ban đầu còn lo lắng mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào, nhưng hội trại trường quả thật là… không tồi… Cứ thấy như mình đang tận hưởng tuổi thanh xuân vậy!
Trong lòng tôi tràn đầy cảm giác viên mãn và thành tựu.
…Có điều, ngày mai vẫn còn vở kịch phải diễn đấy.
Sau khi cả lớp hoàn thành việc dọn dẹp hậu kỳ vở kịch, khi tôi định ra khỏi nhà thể chất thì thấy Akari và mẹ tôi ở phía trước. Có vẻ họ đang đợi trong nhà thể chất để nói chuyện với tôi. Akari không hiểu sao lại trừng mắt nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẹm.
"Không ngờ con đóng vai Bạch Tuyết~ ăn mặc lố bịch thật đấy!"
Mẹ tôi thấy tôi, vừa cười vừa nói.
"Không ngờ hai người thật sự đến xem… Con… con sau này còn phải thay đồ nữa…"
Bị bạn cùng lớp nhìn thấy tôi nói chuyện với người nhà thì ngại lắm, nên tôi chú ý xung quanh, nói nhỏ. Đúng lúc tôi định rời đi sớm thì…
"—!"
Akari đột nhiên dùng đầu gối húc vào tôi.
"Đau quá—! Mày… mày… tự nhiên làm gì thế…?"
"Na… Naoki đồ đại lừa bịp! Đồ bẩn thỉu! Đồ biến thái giả gái!"
"…Ơ… hả? Gì… gì thế…?"
Thôi thì lùi trăm bước mà nói, nhìn bộ dạng giả gái xấu xí kinh khủng của tôi bây giờ mà mắng "biến thái giả gái" thì không lạ… nhưng còn những từ như "lừa bịp", "bẩn thỉu" thì tôi chịu không hiểu.
"Anh không phải nói… hoàng tử là con trai đóng… hoàn toàn là con gái mà…!"
Nhìn kỹ, khóe mắt Akari rơm rớm nước mắt mà phát điên.
"Ơ? …Ồ, cái đó…"
"…………Em cứ mong được xem cảnh thân mật giữa hai đứa con trai mà…"
…Tôi hình như vừa nghe Akari thốt ra những lời đáng sợ nào đó, nhưng thôi cứ coi như không nghe thấy đi.
Cái… cái con em hủ nữ này! Dám có cái mong đợi đó cho vở kịch hội trại trường cấp ba của anh trai mình, mày đúng là hủ nữ không có tiết tháo gì hết!
"Mà… mà… mà còn…………………………… hôn… hôn luôn nữa chứ…"
"Ơ?"
Akari cúi đầu, mặt đỏ bừng run rẩy nói.
Hôn…? Con bé này đang nói gì thế… Chẳng lẽ, cảnh hôn… từ khán đài nhìn vào không giống diễn mà giống như hôn thật… sao?
"…A!"
Akari đột nhiên chuyển tầm mắt mà kêu lên. Con bé phát hiện ra gì rồi? Tôi nhìn theo ánh mắt của Akari…
"A…"
Tôi cũng bất giác kêu lên. Trước mắt là Hasegawa trong bộ đồ hoàng tử. Cô ấy bước đi oai vệ, chuẩn bị rời khỏi nhà thể chất, nhưng nhận ra bóng dáng chúng tôi nên dừng bước.
Hasegawa gật đầu chào chúng tôi, rồi lại tiếp tục bước đi.
"Cô bé đóng vai hoàng tử, xinh đẹp quá đi mất~!"
"Ư… ư ư ưm."
Chắc là nghe mẹ tôi khen Hasegawa khiến con bé không vui, Akari trừng mắt nhìn bóng lưng Hasegawa đang rời đi với ánh mắt hiểm độc.
"Dù là diễn kịch, nhưng anh hôn con gái mà mặt lại toe toét cái vẻ háo sắc thế kia chứ~!"
Akari nói ra những lời khá là khủng khiếp, đồng thời còn liên tục đấm tôi.
"Thôi Akari, anh con bận rồi nên mẹ con mình đi trước nhé, chào con, Naoki."
Mẹ tôi cố kéo Akari đang la hét ầm ĩ, vẫy tay chào tôi rồi rời đi.
Thấy bóng họ khuất dần khỏi nhà thể chất, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi được giải thoát khỏi Akari đang nổi cơn thịnh nộ. Không ngờ Akari lại mong đợi cảnh hôn giữa hai người đàn ông mà chạy đến xem kịch… Dù là em gái tôi, nhưng đúng là một đứa lập dị mà.
Ở lối ra vào nhà thể chất, tôi thấy bóng dáng quen thuộc.
"À, Kasiwada…"
Koigasaki và Sakurai đang đứng nói chuyện.
"Vất vả rồi, dù sao thì không có lỗi lầm gì lớn cũng tốt."
Koigasaki lạnh nhạt bày tỏ lời hỏi thăm đến tôi.
"Vở kịch, vất vả rồi! Rất hay đó~"
Sakurai cũng mở lời với tôi.
"Ơ… Sakurai-san, cậu có đến xem kịch sao?"
Cô ấy có nói sẽ đến xem, nhưng tôi không ngờ cô ấy thật sự sẽ đến…
"À, vâng…"
Sakurai gật đầu. Nhưng mà… có phải tôi nhầm không? Cứ thấy vẻ mặt cô ấy như đang cố nặn ra một nụ cười gượng gạo vậy.
"Cái… cái đó, thì là…"
Sakurai có vẻ không thoải mái lắm khi mở lời.
"Ừm?"
Tôi nhìn mặt cô ấy, thể hiện sự thắc mắc của mình.
"…………Không… không có gì! Ờm… vở kịch rất thú vị! Khán đài phản ứng cũng rất tốt! Bạch Tuyết của Kasiwada-kun cũng diễn không tồi…"
Cô ấy hơi lắc đầu, rồi lại cố làm ra vẻ cười nói.
"Ơ? Ừ, ừm… Cảm ơn cậu…"
Tôi đáp lại, đồng thời vẫn cảm thấy thái độ của cô ấy không được tự nhiên cho lắm.
"Mà… mà lại còn… cô gái đóng vai hoàng tử cũng rất xinh đẹp và đẹp trai nữa! Tôi vừa mới nghe Momo-chan nói là bạn nam đóng vai hoàng tử không diễn được, nên đột nhiên tìm cô ấy thay thế, nhưng diễn xuất của cô ấy hay đến mức người ta hoàn toàn không thấy có vẻ gì là diễn ứng biến cả…"
「Ơ?… Đúng vậy đó! Như tớ đây này, luyện tập bao nhiêu lần cũng run cầm cập, diễn thì lôm côm hết cả, vậy mà Midori lại ứng biến lên sân khấu diễn tốt thế, đúng là đỉnh thật đó! Thực ra ở trên sân khấu tớ cũng nhờ cậu ấy giúp đỡ nhiều lắm…」
Nghe thấy Sakurai khen Hasegawa, tớ cũng không kìm được sự phấn khích mà liên tục tán thưởng Hasegawa.
「…………」
Một lát sau, tớ bỗng sực tỉnh. Chết rồi, tớ vẫn đang giấu chuyện mình thích Hasegawa, để lộ thái độ này có khi lại bị nghi ngờ mất…
「……………………」
Sakurai im lặng nhìn tớ, đôi mắt cô bé mở to, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
「… À… Sắp đến ca trực gian trưng bày của lớp tớ rồi… Tớ xin phép đi trước nha! Koigasaki Momo, buổi hòa nhạc cố lên nhé!」
Sakurai chào tạm biệt chúng tớ rồi vội vã rời đi.
Koigasaki Momo nhìn theo bóng lưng của Sakurai… không hiểu sao trên mặt lại đầy vẻ lo lắng. Nhưng chỉ thoáng cái, cô ấy đã quay đầu, dùng ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm tớ.
「Gì… Gì vậy chứ!」
「………… Không có gì.」
Koigasaki Momo khó chịu đáp, rồi đi thẳng vào lớp trước.
… Rốt cuộc là sao vậy? Dù tình hình của Sakurai cũng hơi lạ, nhưng thái độ của Koigasaki Momo còn khó hiểu hơn nữa…
Sau đó, tớ cũng quay về lớp, thay bộ đồ Bạch Tuyết bằng đồng phục, rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt tẩy trang. Cả lớp tự động giải tán, những ai đã dọn dẹp hoặc thay đồ xong thì cứ tự do rời khỏi lớp.
Sau khi diễn xong vở kịch của lớp mình, vì không tham gia câu lạc bộ nào nên tớ hoàn toàn tự do.
Tất nhiên giờ phải rủ Hasegawa cùng đi ngắm hội trường rồi… Tớ đã nghĩ thế.
Nhưng khi tớ từ nhà vệ sinh về đến lớp, Hasegawa Midori đã không còn thấy đâu nữa. Chết tiệt, lẽ ra tớ phải hỏi 「Có muốn cùng đi ngắm hội trường không?」 trước khi không tìm thấy cậu ấy chứ… Dĩ nhiên, tớ hoàn toàn không thể nắm bắt được hành động của Hasegawa trong suốt hội trường. Hasegawa tuy không tham gia câu lạc bộ, nhưng có lẽ có công việc của lớp trưởng phải làm, mà hơn nữa… có khi cậu ấy đã hẹn với người khác đi ngắm hội trường rồi.
Tớ vẫn quanh quẩn tìm kiếm quanh lớp một lúc, nhưng không thấy bóng dáng Hasegawa đâu cả. Tuy vẫn còn cách gọi điện thoại… nhưng nói thật, tớ không có đủ dũng khí để làm thế. Nếu cậu ấy đang bận việc khác, thì tớ sẽ trở thành kẻ không biết nhìn tình hình mất.
Thông thường, để đi ngắm hội trường, người ta đều rủ bạn bè thân thiết đi cùng. Nhưng người bạn duy nhất có thể coi là thân thiết của tớ là Suzuki, ngày đầu tiên cậu ta bận việc của gian trưng bày lớp và gian trưng bày câu lạc bộ, còn Kirigaya cùng lớp thì xem ra cũng đang bận xử lý gian trưng bày câu lạc bộ.
Hết cách rồi, tớ đành tự mình đi loanh quanh, giả vờ như không có chuyện gì, không ôm hy vọng mà tiếp tục tìm Hasegawa. Dù một mình đi ngắm hội trường thì đúng là trống rỗng đến cùng cực…
Tớ lang thang trong trường một cách tùy tiện, nhưng thật sự không muốn một mình đi ngắm các gian trưng bày của lớp. Thế nên tớ đi đến sân trường, mua mì xào ở một quầy hàng mô phỏng, rồi ngồi ở một góc bồn hoa trong sân trường, một mình im lặng lấp đầy cái bụng. Nếu để người trong lớp nhìn thấy tớ hành động một mình thì đúng là mất mặt chết, thế nên tớ luôn chú ý xung quanh, hành động một cách nơm nớp lo sợ.
Biết bao nhiêu học sinh đang cùng bạn bè hoặc người yêu tận hưởng hội trường, khiến tớ suýt nữa thì chực trào nước mắt. Nếu không có ánh mắt của người khác, có lẽ tớ đã khóc òa lên rồi.
Haizz… Vừa nãy diễn xong, tớ còn cảm thấy có thể cùng cô gái mình thích diễn thành công vở kịch hội trường, hội trường thật tuyệt vời! Tớ trông cũng giống dân chơi thứ thiệt lắm chứ! Thế mà mới đó thôi… sao lại thành ra thế này. Không, đây mới là bản chất thật của tớ… Vô tình được làm nhân vật chính, rồi đắc ý quên mình trong không khí cuồng nhiệt của hội trường. Không những không thể cùng cô gái mình thích đi ngắm hội trường, mà ngay cả người có thể đi cùng cũng không có, một mình cô đơn lảng vảng… Haizz… Tớ lại nhớ đến chuyện tháng trước cùng Hasegawa đi ngắm hội trường trường khác. Lúc đó thật là vui vẻ… Giờ nghĩ lại những chuyện xảy ra lúc đó, cứ như một giấc mơ vậy.
Sau khi suy sụp một lúc, tớ chợt nhìn thấy đồng hồ trên tòa nhà trường học, rồi nhớ ra một chuyện.
1 giờ chiều có buổi hòa nhạc của câu lạc bộ Nhạc Nhẹ với sự tham gia của Koigasaki Momo và Suzuki, còn một lúc nữa mới bắt đầu.
Dù có suy sụp đến mấy, cũng phải đến xem phong thái của họ chứ. Tớ chống đỡ cơ thể nặng nề đứng dậy, đi về phía nhà thi đấu nơi sẽ diễn ra buổi hòa nhạc của câu lạc bộ Nhạc Nhẹ.
「A…」
「Ơ, Kashiwada-kun?」
Trên hành lang dẫn đến nhà thi đấu, tớ gặp một người không ngờ tới.
Là Sakurai. Vừa nãy đến xem kịch cô bé còn mặc đồng phục, nhưng giờ đây cô bé lại mặc bộ đồ nữ cảnh sát váy ngắn.
「Ăn… Ăn mặc thật là bốc lửa…」
Chiếc váy ngắn bó sát màu xanh lam để lộ rõ từng đường cong vòng ba, nối liền với đôi chân trắng ngần tuyệt đẹp của cô bé.
Sakurai có dáng người đẹp nên mặc gì cũng hợp nhỉ… Nếu có nữ cảnh sát quyến rũ đến thế này, tớ sẵn sàng để bị đưa đi thẩm vấn bất cứ lúc nào.
「À, cái này là… lớp tớ đang mở quán cà phê nhà tù.」
Sakurai có chút ngượng ngùng, vừa cười vừa giải thích cho tớ. Nụ cười ngượng ngùng của cô bé thật đáng yêu.
「Quán cà phê nhà tù?」
「Nam đóng vai tù nhân, nữ mặc đồ nữ cảnh sát váy ngắn để tiếp khách. Với lại, thực đơn cũng được làm theo phong cách nhà tù…」
「Ồ~ Nghe có vẻ thú vị đấy.」
「Tớ vừa trực đến giờ, không kịp thay đồ nên cứ mặc nguyên thế này đến luôn!」
Nghe cô bé nói vậy, vừa nãy cô bé có nhắc là phải trực gian trưng bày của lớp mà.
「Hết ca trực rồi à?」
「Vâng, tớ đã rút khỏi Câu lạc bộ Manga rồi, nên ngoài thời gian trực lớp ra thì hoàn toàn rảnh rỗi. Kashiwada-kun đã thay đồ Bạch Tuyết ra rồi à?」
Thì ra là vậy. Nhắc mới nhớ, trước đây tớ có nghe loáng thoáng, thì ra Sakurai đã rút khỏi Câu lạc bộ Manga.
「Tất nhiên rồi, mặc đồ như thế đi lung tung thì thành ô nhiễm công cộng mất…」
「Ơ~ Đâu có đâu~! Tớ thấy mặc như thế di chuyển cũng vui mà~」
Sakurai cười nói, cứ như đang trêu chọc tớ vậy.
「………………」
Sau đó, vẻ mặt cô bé đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm mặt tớ như thể đã hạ quyết tâm.
「………………Cái… cái đó… tớ… tớ có vài chuyện hơi bận tâm… Thật ra vừa nãy tớ đã muốn hỏi rồi, nhưng không thể mở lời… Tớ… tớ có thể hỏi không!」
「Ơ? Được… được thôi.」
Chuyện bận tâm…? Chẳng lẽ, vừa nãy cô bé bất thường là vì đang do dự có nên mở lời hỏi không?
Nghe tớ nói, cô bé hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt tớ, mở lời hỏi:
「Không phải có… cảnh… cảnh hôn môi sao… Cái… cái đó… có… có phải hôn thật không…?」
「Ơ kìa?!」
Nội dung câu hỏi khiến tớ ngạc nhiên đến mức phải thốt lên.
Chắc vì ngượng ngùng, vừa hỏi xong cô bé đã cúi gằm mặt xuống.
「Không… không phải… Làm sao có thể hôn thật chứ! Tất nhiên là diễn rồi!」
Tớ vội vàng giải thích sự thật. Quả nhiên từ khán đài nhìn vào trông như hôn thật sao…
「Ơ…………」
Sakurai nghe câu trả lời của tớ, đờ người ra một lúc.
「………………À, th… thế à…!… A ha ha… Đúng vậy nhỉ…! Tớ đúng là, hỏi cái gì không đâu…」
Sau đó, cô bé nở nụ cười như trút được gánh nặng, mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng.
Cái… cái phản ứng này… rốt cuộc là… ?
… Cô bé bận tâm đến việc tớ có hôn Hasegawa hay không đến thế sao…?
「A! Chết rồi, buổi hòa nhạc của Koigasaki Momo sắp bắt đầu rồi!」
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tớ còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì Sakurai đột nhiên nhìn đồng hồ của mình rồi kêu lên.
「A, chết rồi!」
Tớ quên béng mất. Tớ đang trên đường đến nhà thi đấu để xem buổi hòa nhạc của Koigasaki Momo và Suzuki…
「À, mà nói đến đây, Sakurai-san cậu cũng đến xem buổi hòa nhạc của Koigasaki Momo mà đúng không?」
「Vâng! Kashiwada-kun cũng vậy mà! Vậy thì, chúng ta cùng đi đi!」
Chúng tớ nhanh chân đi về phía nhà thi đấu.
… Vừa đi, trong lòng tớ vẫn còn rất bận tâm về câu hỏi vừa nãy của cô bé, cũng như phản ứng sau đó.
Khi chúng tớ vào đến nhà thi đấu, buổi hòa nhạc của câu lạc bộ Nhạc Nhẹ đã bắt đầu rồi.
Suzuki đang đứng trên sân khấu nhà thi đấu, vừa chơi guitar vừa hát. Giọng hát của Suzuki vang vọng khắp nhà thi đấu qua micro. Phải rồi, nhớ là Koigasaki Momo đến giúp chỉ hát bài cuối cùng, hai bài mở đầu thì như bình thường chỉ có thành viên câu lạc bộ Nhạc Nhẹ lên sân khấu và do Suzuki hát… Tớ nhớ lại những gì Suzuki đã từng nhắc đến trước đó.
Suzuki đang hát là một bài hát nổi tiếng gần đây, do một ban nhạc Nhật Bản nổi tiếng mà ngay cả tớ cũng biết hát, bài hát này đang thịnh hành vì được chọn làm nhạc phim hay gì đó. Suzuki hầu như không nghe nhạc Pop Nhật Bản, nên có lẽ đây là bài hát mà các thành viên khác thích.
「Người đang hát chính đó, là bạn của Kashiwada-kun… đúng không? Tớ nhớ là đã cùng cosplay…」
Sakurai đang đứng cạnh tớ xem buổi hòa nhạc hỏi.
「Ơ? Ừ, đúng vậy.」
Nhắc mới nhớ, tớ và Suzuki đã từng cosplay các nhân vật trong 《Siêu Năng Giả》 cùng nhau, Sakurai cũng biết chuyện này. Chuyện đó mà cô bé cũng còn nhớ.
「Suzuki-kun——!」
Chẳng biết từ lúc nào, có vài nữ sinh đã hò hét cổ vũ Suzuki… Đúng hơn, giờ tớ mới nhận ra khán giả buổi hòa nhạc có đến tám phần mười là nữ sinh. Hầu hết những người này đều đến xem Suzuki… Chắc không đến mức đó đâu nhỉ…?
Tuy nhiên… tớ thì lại hiểu được cảm giác muốn hò hét của các cô gái. Suzuki đẹp trai là một sự thật không thể chối cãi rồi… Hơn nữa, giọng hát và trình độ guitar của cậu ta cũng rất cao, ngay cả tớ là dân ngoại đạo cũng nghe ra được sự chênh lệch giữa cậu ta và các thành viên khác trong ban nhạc lớn đến mức nào. Nghe cậu ta hát và biểu diễn như thế này, tớ càng cảm thấy cậu ta thật sự rất giỏi. Vì bình thường cậu ta là một otaku chính hiệu kiêm lolicon nặng, nên chỉ thấy được mặt đẹp trai đáng tiếc đó của cậu ta, sự khác biệt so với bình thường khiến tớ hơi bối rối.
「… Kashiwada-kun, cậu có vẻ hơi ngạc nhiên… Chẳng lẽ vì nhìn thấy vẻ đẹp trai của bạn mình mà cậu lại mê mẩn cậu ta lần nữa sao…?」
「… Hả? Cậu… cậu đang nói cái gì vậy…?」
Sakurai đột nhiên nói ra những lời khó hiểu, khiến tớ cảm thấy dao động.
「A…! Tớ… tớ cứ thấy vẻ mặt của Kashiwada-kun trông cứ như vậy… Xin lỗi nha.」
Sakurai vội vàng bịt miệng, vừa xin lỗi vừa nói, mặt cô bé đỏ bừng, trông có vẻ rất phấn khích.
Vừa nãy tớ đúng là cảm thấy Suzuki rất giỏi thật…
Tuy nếu tớ hiểu lầm thì sẽ rất ngại, nhưng Sakurai… chẳng lẽ lại đang tưởng tượng BL về chúng tớ sao…? Nhớ lại thì, đến giờ cũng đã mấy lần xảy ra những tình huống tương tự rồi… Sakurai là một hủ nữ mà đến cả thế giới 3D cũng “xơi” được sao…?
Có lẽ vì tớ đang trầm tư với vẻ mặt phức tạp, Sakurai lại một lần nữa xin lỗi với vẻ mặt bất an:
「A… Thật… thật xin lỗi… Tớ lại mất kiểm soát rồi… Kashiwada-kun bị đem ra làm “gia vị” cho hủ nữ tưởng tượng chắc cũng cảm thấy khó chịu lắm nhỉ…」
Gia vị tưởng tượng? Cô bé này sao đột nhiên lại nói ra những lời như vậy? Tự… tự nhiên nghe có vẻ hơi gợi cảm sao đó…
「Dù tớ biết bị đem ra tưởng tượng như vậy chắc chắn không dễ chịu gì… Huhu, thật sự xin lỗi…」
Sakurai tiếp lời với vẻ mặt suy sụp.
Nhưng lại lấy một người đàn ông mờ nhạt, quê mùa chẳng có chút sức hút nào bên cạnh làm "gia vị" cho tưởng tượng BL, cô bé này khẩu vị lạ lùng thật… Tuy nói thật tớ cũng có xu hướng thích yuri, nhìn thấy các cô gái dính lấy nhau trêu đùa cũng thấy đáng yêu, nên coi như cũng chả khác gì nhau… Nếu đối tượng tưởng tượng BL là kẻ tớ ghét, hoặc là tên đàn ông ghê tởm không thể chấp nhận được về mặt sinh lý, tớ sẽ ra sức thuyết phục cô bé ngừng ngay lập tức. Nhưng vì là Suzuki mà tớ có tình cảm tốt, nên cũng không đến mức khó chịu lắm… Không không, tớ không có ý gì khác.
「A, không có đâu, không đến mức ghê tởm. Dù tớ không phải người đồng tính… nhưng nếu chỉ là tưởng tượng, cậu cứ tự do tưởng tượng cũng không sao đâu…」
Khoan đã, sao tớ lại nói ra những lời như thế này chứ. Nói thật, cũng vì Sakurai đang xin lỗi với vẻ mặt bất an, khiến tớ cảm thấy hơi đáng thương.
「Ơ kìa?! Đượ… được chính đương sự công nhận rồi!」
Sakurai nghe tớ nói thì rất ngạc nhiên, nhìn tớ bằng ánh mắt rạng rỡ nhất từ trước đến nay, phản ứng này khiến tớ giật mình.
「A…a…a… Cảm… cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu! Ka… Kashiwada-kun… đúng là người dịu dàng…! Khiến tớ cảm động quá… Huhu… Huhu… Đúng là người lý tưởng của các hủ nữ… Vậy từ giờ trở đi tớ sẽ ghi lòng tạc dạ để tiếp tục dùng cậu làm “gia vị” cho tưởng tượng của mình…!」
Sakurai đỏ mặt bịt miệng. Đôi mắt cô bé sáng quắc, có lẽ đây là lần đầu tiên tớ thấy cô bé phấn khích đến vậy.
「Ơ? À, ừm…」
………………
Đối mặt với một cô gái nói 「dùng cậu làm “gia vị”」, mà tớ còn đồng ý nữa…
「… À, còn nữa… Bạn của Kashiwada-kun, tớ nhớ là… tên là Suzuki-kun… đúng không? Cậu ấy cũng là người Koigasaki Momo thích… phải không…?」
Sakurai từ vẻ phấn khích vừa nãy đột nhiên thay đổi, hỏi bằng giọng điệu bình tĩnh.
「Ơ…? Cậu… cậu nghe Koigasaki Momo nói sao?」
Lời nói của Sakurai khiến tớ hơi ngạc nhiên, nên tớ hỏi lại để xác nhận.
「Vâng. Koigasaki Momo… đã nói về việc cậu ấy và Kashiwada-kun đã thiết lập quan hệ hợp tác để tình yêu của mỗi người được thuận lợi phát triển, v.v… kể cho tớ nghe rất nhiều chuyện.」
Đúng là vào ngày tham gia hoạt động doujin với tư cách câu lạc bộ, Koigasaki Momo đã từng nói 「phải nói rõ mọi chuyện với Azuki」… Thì ra là vậy, cậu ấy thật sự đã kể hết cho Sakurai nghe.
「Tớ đúng là, trước đây đã hiểu lầm rất nhiều chuyện… Thật là xấu hổ…」
Sakurai vừa nói vừa nở nụ cười khổ.
Đúng là trước đây cô bé dường như đã có rất nhiều hiểu lầm về mối quan hệ giữa tớ và Koigasaki Momo… Có thể giải tỏa hiểu lầm lớn đến thế này thật là tốt quá.
Không lâu sau, bài hát đầu tiên kết thúc.
「Cảm ơn mọi người~」
Suzuki vừa cảm ơn khán giả, tiếng hò hét của các nữ sinh vang lên không ngớt. Uầy, tỷ lệ fan của Suzuki vượt quá sức tưởng tượng của tớ… Quả nhiên hầu hết các nữ sinh trong nhà thi đấu này đều là fan của Suzuki sao…?
「Vậy thì, tiếp theo là bài hát thứ hai~ Bài hát tiếp theo, do chính tôi sáng tác lời và nhạc.」
Lời nói của Suzuki nhận được một tràng reo hò và vỗ tay. Ơ…? Suzuki sáng tác lời và nhạc…? Tên đó có thể làm được việc khó như vậy sao… Tớ rất tò mò không biết đây sẽ là bài hát như thế nào.
「Mời mọi người thưởng thức… 〈Tình Yêu Đơn Phương Mãi Mãi〉.」
Suzuki vừa nói tên bài hát, bản nhạc lập tức bắt đầu.
〈Tình Yêu Đơn Phương Mãi Mãi〉…? Nghe tên bài hát thôi thì rõ ràng đây là tình ca đúng không…? Tên Suzuki này lại viết tình ca? Tớ không thể hiểu nổi. Tớ nghĩ đối với tên đó mà nói, tình yêu là thứ xa vời nhất mới phải chứ…
Không lâu sau, bài hát của Suzuki bắt đầu, tớ chăm chú lắng nghe và ghi nhớ lời bài hát.
「Sau khi yêu em, đã bao nhiêu thời gian trôi qua rồi?
Anh biết rằng tình cảm này, sau này cũng không thể truyền đạt đến em.
Thực ra anh rất muốn, được độc chiếm nụ cười ngây thơ của em.
Ngoài em ra, không ai có thể khiến anh mê đắm đến thế.
Nhưng dù có nhớ em đến đâu, cũng không thể chạm vào em.
Tình yêu đơn phương mãi mãi, tình yêu không được đền đáp thật là đau khổ.
Nhưng có thể gặp được em, thật là tuyệt vời,
Có thể yêu em thật là hạnh phúc, đến giờ anh vẫn nghĩ vậy.」
……………………
Giai điệu hấp dẫn, lời ca chua xót. Ngay cả khi bỏ qua việc đây là bài hát của bạn mình, khiến tớ có phần thiên vị, tớ vẫn cảm thấy đây là một bài hát hay.
Tớ nghĩ những người không quen biết Suzuki khi nghe chắc chắn sẽ không chút nghi ngờ mà cho rằng đây là một bản tình ca chính hiệu, đúng điệu.
Thế nhưng, tớ lại nghe ra rồi.
Bài hát này… e rằng không phải là một tình ca bình thường.
Đó là bài hát mà tên đó… viết 「cho nhân vật 2D mà mình yêu thích」.
「Tình cảm này sau này cũng không thể truyền đạt đến em」, 「Dù có nhớ em đến đâu, cũng không thể chạm vào em」, 「Tình yêu không được đền đáp」… Nghe những lời này, tớ đã cảm nhận được điều đó. Tớ nghĩ với tư cách là một otaku giống cậu ta, khi yêu một nhân vật 2D ít nhiều cũng sẽ có cảm giác như vậy… nên tớ mới có thể nhận ra.
Tớ nghĩ tất cả các nữ sinh đang hò hét ở khán đài đều không phát hiện ra đây là loại bài hát đó, chỉ đơn thuần bị mê hoặc bởi một bản tình ca.
「… Ơ? Bài hát này, chẳng lẽ là…! Không không, không thể có chuyện đó… Không, nhưng mà, nghe lời thì, nghĩ thế nào cũng là…!」
Sakurai lẩm bẩm, chẳng lẽ Sakurai cũng nhận ra ý nghĩa thật sự của bài hát này rồi sao…? Trong khoảnh khắc tớ chợt lóe lên ý nghĩ đó, nhưng nhìn vẻ mặt cô bé thì dường như không phải. Không hiểu sao cô bé lại phấn khích liếc trộm tớ.
………… Chẳng lẽ, cô bé lại nghĩ ra cái tưởng tượng BL nào đó lạc quẻ hoàn toàn sao…? Tuy chưa nhìn thấy trong đầu cô bé nên không dám khẳng định cô bé đang tưởng tượng cái gì, nhưng khả năng tưởng tượng của cô bé phong phú đến mức nào chứ…
Không lâu sau, bài hát thứ hai cũng kết thúc, cả hội trường vang lên tiếng reo hò và vỗ tay.
「Cảm ơn mọi người… Vậy thì, bài tiếp theo là bài cuối cùng.」
"Bài cuối cùng" – câu nói của Suzuki khiến mấy cô nữ sinh bên dưới sân khấu đồng loạt "ểhh~?" một tiếng bất mãn. Nhưng xem ra Suzuki chẳng bận tâm, cứ thế tiếp tục giới thiệu ca khúc kế tiếp.
"Tiếp theo, chúng ta sẽ trình diễn bài hát nổi tiếng 'I am your princess' của VOCALOID 'Hibiki Ruru'. Đây là một ca khúc vô cùng đáng yêu, nhưng mà tôi thì không hợp hát mấy bài kiểu này đâu, nên đã mời một vị khách đặc biệt lên trình bày... Mời bạn lên sân khấu!"
Vừa dứt lời gọi về phía cánh gà, Koigasaki liền xuất hiện. Cô bạn đang diện bộ trang phục biểu diễn, gương mặt lộ rõ vẻ căng thẳng.
"Momo——!"
Mấy cô bạn của Koigasaki từ phía khán đài cất tiếng cổ vũ cô bạn.
"Được rồi, đến lượt mình! Momo——!"
Bạn Sakurai cũng hừng hực khí thế, hô to cổ vũ Koigasaki ngay cạnh tôi. Thật là gan dạ... Chứ tôi thì chịu không làm được cái trò này.
"Koigasaki——!"
Khoảng hai phần mười nam sinh trong hội trường, một bộ phận trong số đó cũng gào to tên Koigasaki bằng giọng hào sảng. Bọn họ là... fan hâm mộ của Koigasaki ư?
Koigasaki mặc một chiếc váy trắng tinh, trên tóc cài chiếc kẹp tóc cỡ lớn, kiểu tóc và trang điểm cũng công phu hơn thường ngày. Xem ra cô nàng đã chuẩn bị rất kỹ càng cho màn biểu diễn chung với Suzuki...
"Momo đẹp quá..."
Bạn Sakurai ngắm nhìn Koigasaki rồi chìm vào mê mẩn.
"Đây là bạn Koigasaki đến từ lớp 1A. Mặc dù bạn ấy không phải thành viên câu lạc bộ Nhạc nhẹ, nhưng chúng tôi đã đặc biệt mời bạn ấy lên thể hiện tài năng."
"Em... em sẽ cố gắng hát thật tốt ạ, mong... mong mọi người chỉ giáo."
Ôi trời... cô nàng này căng thẳng đến mức nào đây chứ. Ngay cả chào hỏi cũng lắp bắp... Cái dáng vẻ đó, có hát nổi không đây? Đến cả tôi nhìn mà cũng thấy bất an.
Theo hiệu lệnh của Suzuki, buổi biểu diễn bắt đầu. Koigasaki hai tay siết chặt micro, nhắm mắt lại để tập trung.
Rồi, ca khúc cất lên.
……………………
Xem ra tôi đã lo lắng thừa rồi.
Giọng hát của Koigasaki hay đến mức không thể chê vào đâu được, còn hay hơn cả khi hát karaoke một bậc.
"...Momo... giỏi quá, giỏi thật đấy..."
Nghe thấy tiếng nói, tôi quay sang nhìn, bạn Sakurai đang ngước lên sân khấu với vẻ mặt đầy xúc động.
"Cuối cùng em cũng nhận ra, anh là hoàng tử của em.
Em muốn trở thành nàng công chúa chỉ thuộc về riêng anh."
Tôi nghe rõ mồn một lời bài hát ở đoạn điệp khúc. Koigasaki hát bài này... chắc hẳn là đang nghĩ đến Suzuki mà hát. Bởi vậy nên mới truyền tải được nhiều cảm xúc, mới tình cảm đến thế.
Đoạn đầu tiên kết thúc, khi nhạc chuyển sang phần gian tấu, Koigasaki rời môi khỏi micro, nhìn về phía Suzuki. Rồi... Suzuki cũng vừa đàn guitar vừa nhìn Koigasaki, mỉm cười với cô bạn. Koigasaki dường như cũng đáp lại, ngượng ngùng cười tủm tỉm.
Dù chỉ là thoáng qua, nhưng tôi đều đã nhìn thấy hết.
…………Gì chứ, hóa ra cô nàng Koigasaki này... Thì ra cuối cùng cô ấy với Suzuki cũng đang tiến triển rất tốt đẹp nhỉ...
Hóa ra Koigasaki... trong suốt thời gian luyện tập cho lễ hội trường, ở những nơi tôi không thấy, cô ấy đã từng bước rút ngắn khoảng cách với Suzuki. Tốt quá rồi, Koigasaki... Thật sự, tốt quá rồi...
Thế nhưng, chẳng hiểu vì sao... trong lòng tôi lại dấy lên một cảm giác không thoải mái chút nào...
Chẳng bao lâu sau, bài hát thứ ba kết thúc, buổi hòa nhạc của câu lạc bộ Nhạc nhẹ khép lại an toàn trong tiếng tiếc nuối của khán giả.
"Bài hát của Momo hay quá chừng luôn ý~!"
Bạn Sakurai tươi rói, khen ngợi giọng hát của Koigasaki.
"À, ừm... đúng vậy."
Để không cho bạn Sakurai nhận ra sự xao động trong lòng mình, tôi cố gắng che giấu.
"Vậy... vậy thì... bạn Kasiwada sau đó có kế hoạch gì chưa?"
"Hả? Sau đó à? Trưng bày của lớp kết thúc rồi nên rảnh rang lắm... Chắc đành đi dạo một mình..."
Nói ra mới thấy tôi thật vô dụng. Chắc bạn Sakurai cũng sẽ thấy tôi ít bạn quá cho xem...
"Hả? Thế... thế à...?"
Lời nói của tôi khiến bạn Sakurai ngạc nhiên, rồi cúi đầu suy nghĩ điều gì đó.
"Vậy... vậy thì... không... không ngại thì... lát nữa, mình cùng đi dạo quanh lễ hội trường nhé...?"
"Hả...?"
Tôi ngạc nhiên đến mức trong chốc lát không nói nên lời.
"À... không... không được sao...?"
"Không đời nào! Sao lại không được! Ngược lại còn giúp tôi một việc lớn!"
Không ngờ bạn Sakurai lại mời tôi... Tuy nằm ngoài dự liệu, nhưng lại khiến tôi vui sướng khôn xiết.
"Thật... thật sao? Đi với người như mình... thật sự không sao chứ?"
"Đương nhiên rồi!"
"…………Tốt quá rồi..."
Vừa nghe thấy câu trả lời của tôi, bạn Sakurai nở một nụ cười dịu dàng.
Cứ thế, tôi quyết định sẽ cùng bạn Sakurai đi dạo quanh lễ hội trường. Nghĩ đến việc không còn phải mang tâm trạng cô đơn như vậy mà đi dạo một mình nữa, tôi không khỏi cảm thấy biết ơn.


0 Bình luận