• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm ba cấp hai (học kỳ đầu): Cô bạn lạnh lùng (bị bắt nạt)

Chương 45: Cô bạn lạnh lùng bị ngáng chân

2 Bình luận - Độ dài: 1,747 từ - Cập nhật:

"Chà, khó thật đấy. Mày làm bài thế nào?"

"Tôi thì cũng làm được tàm tạm."

"Tao thì ngon ơ."

Vào một ngày nghỉ nọ, sau khi thi thử ở lò luyện thi xong và đang chuẩn bị ra về thì Rengoku-kun bắt chuyện với tôi.

Chắc là làm bài tốt nên cậu ta có vẻ phấn khởi lắm, chẳng thèm để mắt đến Koriyama-san đang sải bước đi ngang qua.

Tôi đã nghĩ hôm nay có thể yên ổn ra về, nhưng rồi,

"...Ực."

"Này Koriyama-san, sao lại ngã ở chỗ này thế?"

"Xấu hổ quá đi."

Khi tôi nhận ra thì Koriyama-san đã ngã sõng soài trên sàn.

Cô ấy đứng dậy, phủi phủi quần áo rồi ra về như thể không có chuyện gì xảy ra.

Tôi đã nghĩ trông vậy mà cô ấy cũng là một cô nàng hậu đậu, nhưng,

"...Con bé kia đã ngáng chân cậu ấy."

Rengoku-kun, người có lẽ đã chứng kiến toàn bộ sự việc, lẩm bẩm.

Nhìn kỹ lại, cô gái đã cười nhạo Koriyama-san là học sinh cùng trường trung học cơ sở với cô ấy.

Chuyện bắt nạt ở một trường khác, lại còn là trường nữ sinh, thì quả thật tôi không thể giải quyết được.

Sự bất lực đó khiến tôi thấy bực bội, và rồi,

"Chậc, đúng là toàn làm mấy trò vớ vẩn."

Tôi nghe rất rõ lời của Rengoku-kun.

Rengoku-kun, người đã ném con nhện vào cô ấy, Rengoku-kun, người đã trộm và vứt hộp bút của cô ấy, Rengoku-kun, người đã cười nhạo khi cô ấy không được ai cho mượn dụng cụ học tập.

Vậy mà giờ đây lại thấy khó chịu khi chứng kiến một hành vi bắt nạt không liên quan đến mình.

Đúng là một cảm giác deja vu. Tôi không nhớ rõ là manga, anime hay tiểu thuyết, nhưng cảm giác như mình vừa mới xem một câu chuyện tương tự gần đây.

Nếu có thể nhớ ra đó là gì, tôi nghĩ mình cũng có thể giải quyết được vấn đề của Rengoku-kun và Koriyama-san, nhưng tôi không thể nhớ nổi.

"Thôi nhé, thi xem điểm thi thử ai cao hơn đi, đứa thua khao nước."

"Ừ, vậy hẹn gặp lại."

Sau khi chia tay Rengoku-kun, tôi đến nhà Mitaki-chan.

--------------

"A! Cuối cùng cậu cũng đến rồi!"

"Xin lỗi đã để cậu đợi."

Mitaki-chan đang chơi với một con mèo trước nhà, thấy tôi liền chạy lại.

Hôm nay tôi có hẹn hò với Mitaki-chan.

"Hồi tiểu học làm gì có mấy trò ác ý như vậy nhỉ? Cùng lắm chỉ là ném tuyết thôi. Không biết lúc đó lương tâm vẫn còn, hay là người ta chỉ đơn giản là không muốn dính dáng đến mình."

"???"

Tôi vừa đi vừa lẩm bẩm, còn Mitaki-chan chỉ nghiêng đầu khó hiểu.

Có lẽ càng lên trung học cơ sở, rồi trung học phổ thông, chuyện bắt nạt càng trở nên thâm độc hơn.

Việc Mitaki-chan chỉ phải chịu những tổn hại trực tiếp đến thế, có lẽ đã là một điều may mắn.

"Mitaki-chan này, nếu hồi tiểu học không có tớ thì liệu cậu có mãi mãi cô đơn một mình không?"

"Ataru-kun sắp đi đâu à?"

"Không đâu."

Có người nói rằng bị phớt lờ còn đau khổ hơn là bị bắt nạt trực tiếp, nhưng thực tế thì sao nhỉ? Tôi cũng không biết nữa.

"Chắc rồi mình cũng sẽ bị bắt nạt thôi, mình lập dị mà."

Mà nói đúng hơn thì hồi dính dáng đến Enban Seikou-san tôi đã bị gây khó dễ rồi, và bây giờ vị thế trong thứ bậc xã hội ở trường của tôi chắc cũng thuộc hàng thấp.

Nếu không có Akashi-san thì mọi chuyện đã ra sao nhỉ?

Lòng tốt suy cho cùng cũng là vì bản thân mình, thật may mắn vì tôi đã kết giao với Akashi-san hồi năm nhất trung học.

"Tớ tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra đâu!"

"Cảm ơn cậu."

Nếu tôi thực sự bị bắt nạt, có lẽ Mitaki-chan sẽ lao đến và hạ gục kẻ thù như một người hùng thật.

Vài ngày sau, kết quả thi thử được trả về.

Độ lệch chuẩn toàn quốc là 65. Độ lệch chuẩn trong lò luyện thi là 58, xếp thứ 12 trên 50 người.

Cũng gọi là tàm tạm. Tôi giỏi Toán nhưng lại kém Tiếng Anh.

Quả nhiên các kỳ thi thử nghiêm túc rất có giá trị tham khảo.

Tôi nhìn lên bảng xếp hạng trong lò luyện thi. Người đứng đầu toàn diện là...

"Đừng có đùa với tao!"

Rengoku-kun tức tối dậm chân thình thịch.

Trên vị trí đầu bảng toàn diện là tên của Koriyama-san.

Tôi đã nghĩ chắc cô ấy học giỏi, và quả đúng là như vậy.

Nhân vật chính thì có vẻ không quan tâm đến bảng xếp hạng, cô ấy đang ngồi ở vị trí quen thuộc và xem lại bài.

Còn thứ hạng của Rengoku-kun là 42 trên 50. Khá là thấp.

"...Xin lỗi, hôm nay tao về đây."

Chẳng còn tâm trí nào mà khao nước nữa, Rengoku-kun rời khỏi lò luyện thi với vẻ mặt cực kỳ cáu kỉnh.

Những lúc thành tích không tốt mới càng phải cố gắng chứ, trốn học là không được đâu.

Dù sao thì, hôm nay ngồi cạnh Koriyama-san chắc sẽ không bị cậu ta phàn nàn gì, tôi nghĩ vậy và ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nhưng,

"...Tại sao cậu lại ngồi cạnh tôi?"

"Tại tôi bị cận, phải ngồi bàn đầu mới thấy được."

"Thế thì đeo kính vào là được chứ gì."

Bị cô ấy cằn nhằn cũng là chuyện thường tình.

Nhưng tôi không hề có ý định gây khó dễ cho cô ấy.

Ngược lại, tôi còn đang phải để ý xem cô gái ngồi sau lưng chúng tôi, người đã ngáng chân cô ấy hôm trước, có giở trò gì xấu xa nữa không.

Chỉ ngồi cạnh thôi và tôi vẫn nghiêm túc nghe giảng.

Buổi học kết thúc mà không có chuyện gì xảy ra.

Cô ấy định nhanh chóng rời khỏi lớp,

thì cũng giống như lần trước, cô gái học cùng trường lại định ngáng chân cô ấy.

"Ááááááááá!"

"Hả?"

"X-xin lỗi!"

Thế nhưng, đoán trước được điều đó, tôi đã vướng vào chân cô gái kia trước cả Koriyama-san và cố tình ngã một cú thật điệu nghệ.

Vì người ngã không phải là mục tiêu, mấy cô gái kia liền tỏ vẻ áy náy.

Đúng rồi, cứ như vậy là được. Nếu việc cảm thấy tội lỗi có thể làm dịu đi những hành vi bắt nạt nhắm vào Koriyama-san thì tốt quá.

Tôi không thể giải quyết chuyện bắt nạt ở một trường nữ sinh, nhưng bằng cách này, tôi có thể âm thầm gửi đi một thông điệp.

"Ừm, tôi cũng có lỗi vì đã không nhìn đường, vậy thôi nhé."

Tôi tập tễnh bước ra khỏi lớp.

Nếu có gì tính sai, thì đó là do cú ngã được dàn dựng quá hoành tráng nên giờ chân tôi đau chết đi được.

Tôi rời lò luyện thi, lê bước thật chậm, định bụng về nhà sẽ nhờ mẹ xem giúp, thì,

"Cậu ngốc à?"

Tôi nhận ra Koriyama-san đã ở bên cạnh tự lúc nào. Trông cô ấy có vẻ rất không vui.

"Chuyện gì cơ?"

"Cậu định làm người hùng thay tôi à? Thế thì phiền cậu quá, cái trò lặp lại đó tôi không mắc bẫy đâu."

"Không, đó là kế hoạch để tôi, một người ngoài cuộc, ngã và khiến họ cảm thấy tội lỗi."

"Đúng là thừa hơi. Tôi chẳng bận tâm đâu. ...Chân cậu có sao không? Vẫn còn phòng khám mở cửa đấy."

Cô ấy lo cho chân của tôi sao, ra là cũng có lúc dịu dàng nhỉ?

Miệng thì nói không quan tâm đến chuyện của mình, nhưng lại lo lắng cho người khác.

Cảm giác như đang nhìn thấy chính mình vậy.

"Không sao, không sao, tôi vẫn đi được mà. ...Nhân tiện cho tôi hỏi chuyện thừa hơi này được không, cậu bị bắt nạt từ khi nào vậy?"

Tôi mạnh dạn hỏi, nghĩ rằng lúc này có lẽ cô ấy sẽ trả lời một câu hỏi có phần sâu hơn.

Cô ấy lườm tôi, nhưng ngay lập tức lại tỏ vẻ khó xử rồi cúi gằm mặt.

"...Từ hồi cuối tiểu học. Bọn con trai, bao gồm cả cái tên... Rengoku đó, nói tôi là con nhỏ lạnh lùng, là đồ xấu tính, rồi còn làm đủ trò khó chịu nữa. Tôi đã nghĩ con trai sao mà ngốc nghếch thế rồi vào trường nữ sinh, đó là một sai lầm. Bọn con gái không có sự giám sát của con trai còn thâm độc hơn nhiều. Không sao đâu, chỉ cần chịu đựng thêm một năm nữa là được. Lên cấp ba trường nam nữ học chung, chắc chắn sẽ khá hơn bây giờ... Cậu hài lòng chưa? Nghe chuyện về một con nhỏ thảm hại có vui không?"

Cô ấy vừa lườm tôi, đôi mắt hơi ngấn lệ.

"Cậu đã vất vả rồi."

Nhìn vẻ mặt đau đớn của cô ấy, tôi nhận ra chuyện bắt nạt có lẽ còn nghiêm trọng hơn tôi nghĩ rất nhiều.

"Hahaha, cái tên đó xếp thứ 42 trên 50 á? Tôi đã lo sẽ phải học chung trường cấp ba với hắn, nhưng xem ra không cần lo nữa rồi. ...Này, TAKASHITA-kun thì phải? Tại sao cậu lại quan tâm đến tôi? ...Chẳng lẽ, cậu thích tôi à?"

Có lẽ vì đã trút hết mọi chuyện nên Koriyama-san trở nên bất cần và nói ra những lời như vậy.

"Không, chuyện đó..."

"Biết mà, làm gì có chuyện đó chứ. Làm gì có ai lại đi thích một đứa xấu xí như tôi."

"Cậu bình tĩnh lại đi."

Có lẽ cô ấy đã phải kìm nén quá nhiều thứ từ trước đến nay, cô ấy vừa lẩm bẩm nói như bắn súng liên thanh, vừa rơi nước mắt với đôi mắt vô hồn.

"À, ừm, Koriyama-san. Hay là chúng ta đi hẹn hò đi? Để thay đổi không khí."

"...Cậu nói thật à?"

Trong lúc cố gắng tìm cách trấn an cô ấy, miệng tôi lại thốt ra một câu nói suồng sã như vậy.

Tớ xin lỗi, Mitaki-chan...

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

cỡ dòng 96 gì đó : "đcon trai" -> "con trai"
Xem thêm