Năm ba cấp hai (học kỳ đầu): Cô bạn lạnh lùng (bị bắt nạt)
Chương 48: Đùa giỡn tình cảm cô bạn lạnh lùng
3 Bình luận - Độ dài: 2,197 từ - Cập nhật:
"Cậu hẹn hò với tôi được không?"
Tôi biết rằng nếu cứ tiếp tục đối tốt với những cô gái cô đơn, thì sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ xảy ra.
Có điều, tôi đối tốt với họ không phải vì tôi yêu những cô gái cô đơn.
Tình cảm tôi dành cho Mitaki-chan có lẽ là tình yêu,
nhưng đó cũng là vì Mitaki-chan là cô gái đầu tiên mà tôi có quan hệ.
Cũng giống như chú chim non mới nở, sẽ coi sinh vật đầu tiên nó nhìn thấy là mẹ.
"Xin lỗi, tôi đã có người quan trọng rồi."
"Tôi biết. Cậu có bạn gái rồi chứ gì, lại còn bị thiểu năng trí tuệ nữa."
"Cô ấy không phải là bạn gái… mà, sao cũng được. Ra là cậu đã biết."
Dù sao thì tôi cũng không có ý định bắt cá hai tay, và dù tôi với cô ấy có hẹn hò thì cũng chắc chắn chẳng giải quyết được vấn đề gốc rễ.
Tôi né tránh ánh mắt cô ấy đang nhìn tôi một cách nghiêm túc. Tôi trốn chạy khỏi tình cảm của cô ấy.
Thật ra, có lẽ tôi cũng đang trốn chạy khỏi cả Mitaki-chan.
Cứ cho rằng cô ấy không hiểu được tình cảm yêu đương, rồi cứ để mối quan hệ giữa chúng tôi cứ mãi mập mờ như vậy.
"Mấy đứa con gái trong lớp hình như học cùng tiểu học với TAKASHITA-kun nên có kể chuyện về cậu. Lúc nghe tên cậu ở lò luyện thi, tôi đã nghĩ, à, là người này đây. Ban đầu tôi cũng khinh miệt cậu, nghĩ cậu là một kẻ tồi tệ chỉ muốn lợi dụng thể xác, nhưng không phải vậy nhỉ? TAKASHITA-kun là một người rất tốt bụng. Cậu đã cố bảo vệ tôi khỏi thằng con trai ngu ngốc đó, khỏi những người phụ nữ đó."
"…Tôi không phải là người cao cả đến thế đâu."
"Dù là vì thể xác đi nữa, TAKASHITA-kun vẫn rất tuyệt vời. Này, dù chỉ là người thứ ba cũng được, cậu hãy bảo vệ tôi đi. Bất cứ điều gì TAKASHITA-kun muốn, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm, kể cả cơ thể này…"
"Thôi đi."
"…Xin lỗi. Tôi đúng là mất trí rồi. Cậu hãy quên chuyện này đi."
Không khí trở nên khó xử. Tôi không ngờ được tỏ tình lại là một chuyện đau khổ đến thế này.
Có lẽ vì kinh nghiệm tỏ tình của tôi chỉ có duy nhất với Mitaki-chan nên cảm giác của tôi đã bị tê liệt.
Tôi níu Koriyama-san lại khi cô ấy định kết thúc câu chuyện và bỏ chạy.
"Đợi đã, Koriyama-san. …Nếu là để thay đổi không khí hay gì đó, thì lúc nào tôi cũng có thể đi cùng cậu."
"Cậu thật tốt bụng, TAKASHITA-kun. Nhưng quá tốt bụng đôi khi lại làm tổn thương đối phương đấy. Nhưng vì cậu đã có lòng, nên có lẽ tôi sẽ nhờ cậu đi chọn sách tham khảo cùng sau buổi học ở lò luyện thi ngày mai. Vậy nhé, hẹn gặp lại."
Lần này, tôi tiễn Koriyama-san đang quay lưng rời đi, rồi ngồi lên xích đu ngắm hoàng hôn.
Quá tốt bụng sao. Dù mù mờ về chuyện yêu đương, tôi cũng lờ mờ hiểu được điều Koriyama-san muốn nói.
Nghĩ lại thì, những lời vừa rồi không phải là điều nên nói với người mà mình vừa từ chối.
Đối với cô ấy, việc này khác nào tra tấn dở sống dở chết.
---------
"Con gái thật là khó hiểu."
"Tớ khó hiểu hả?"
"Đúng vậy. Ngay cả tớ bây giờ vẫn chưa hiểu gì về Mitaki-chan cả. Mà, con trai cũng khó hiểu lắm. Rốt cuộc thì các mối quan hệ giữa người với người đều rất phức tạp. Thôi tớ về đây."
Tình cảm của Mitaki-chan dành cho tôi là "thích" hay là "yêu", hay chỉ là tình cảm của thú cưng dành cho chủ nhân? Ngay cả tình cảm của chính tôi dành cho Mitaki-chan còn chưa sắp xếp được, làm sao tôi có thể hiểu được những điều đó.
----------
"Akashi-san, thật ra tôi vừa được một cô gái khác tỏ tình và đã từ chối, nhưng vì muốn trở thành chỗ dựa cho cô ấy nên tôi đang nghĩ đến việc rủ cô ấy đi hẹn hò. Cậu nghĩ sao?"
"Cậu chết đi? Cô gái kia thật sự quá đáng thương. TAKASHITA-kun không có tư cách hẹn hò với phcon gái đâu."
"Ha ha ha…"
"Hả? TAKASHITA-kun không phải đang ảo tưởng mình là người tốt bụng đấy chứ?"
Tôi đã định xin lời khuyên từ Akashi-san và Enban Seikou-san, nhưng như các cậu thấy đấy, tôi đã bị họ miệt thị thậm tệ.
Đúng nhỉ, con người tôi bây giờ trông chẳng khác nào một gã đàn ông ích kỷ.
Dù phiền muộn, thời gian vẫn trôi, và đã đến giờ học ở lò luyện thi.
"Yo TAKASHITA, dạo này tao cũng hiểu bài ở lớp học thêm ra phết rồi đấy, kỳ thi thử tới tao không thua mày đâu."
"Thế thì tốt quá nhỉ, Rengoku-kun."
Tôi ngồi vào chỗ quen thuộc và trò chuyện với Rengoku-kun thì,
"…"
"…"
Koriyama-san cũng bước vào lớp và đi về chỗ của mình. Khi đó, tôi và cô ấy chạm mắt nhau và cả hai đều đỏ mặt.
Xem ra cả hai chúng tôi đều vẫn còn bị ám ảnh bởi lời tỏ tình ngày hôm qua.
"…?"
Tôi mặc kệ Rengoku-kun đang tỏ vẻ khó hiểu và tập trung vào bài giảng. Hôm nay không có màn quấy rối nào từ Rengoku-kun, và buổi học kết thúc trong yên bình.
"Thế nhé, tao về học bài đây. Gặp sau."
"Ừ, hẹn gặp lại."
Ngay khi buổi học kết thúc, Rengoku-kun liền đi về.
Tôi nhớ ra mình đã hứa đi chọn sách tham khảo cùng Koriyama-san nên bắt chuyện với cô ấy, nhưng,
"…Đợi đã. Tôi đi cải trang đã."
"Tôi thì không bận tâm đâu."
"Nhưng tôi có. Nếu bị mấy đứa con gái trong trường thấy tôi đi cùng cậu, sẽ phiền phức cho cả TAKASHITA-kun mất."
Cô ấy cẩn thận đến mức mang theo cả quần áo khác và vào nhà vệ sinh của lò luyện thi để cải trang.
Đối với tôi mà nói, việc đi cùng một Koriyama-san trông hơi khả nghi còn khó chịu hơn là bị tổn hại danh tiếng vì đi cùng cô ấy.
Mà, có vẻ như chính cô ấy cũng không muốn gặp mấy đứa con gái trong trường ở bên ngoài, nên cũng đành chịu thôi.
Tôi không thể trở thành người mà cô ấy có thể đi cùng mà không cần cải trang. Là tôi thì không được.
"Nào, chúng ta đi thôi."
"Ừ thì cũng được thôi nhưng…"
Tôi cùng cô ấy trong bộ dạng cải trang rời khỏi lò luyện thi, sánh bước đến hiệu sách gần đó.
Khi đến hiệu sách, trong lúc cùng cô ấy chọn sách tham khảo, tôi quyết định hỏi một câu hơi sâu một chút.
"Nhân tiện, lý do cậu muốn vào trường cấp ba đó là gì vậy? Cậu nói trường đó là trường nam nữ học chung nên sẽ ít bị bắt nạt hơn, nhưng thật sự chỉ có vậy thôi à?"
"Ngày xưa có chút chuyện, nhé. Tôi đã hứa với một người sẽ cùng vào trường đó. Mà, bây giờ lời hứa đó cũng chẳng còn quan trọng nữa, với lại tôi cũng chẳng có nơi nào khác muốn vào."
Hừm, đúng là câu trả lời tôi đã dự đoán.
"Vậy à. Mà nói mới nhớ, cậu tỏ tình vì muốn tôi bảo vệ, đúng không Koriyama-san? Chỉ cần là người bảo vệ cậu thì ai cũng được sao? Nói trước nhé, tôi là một kẻ rất tệ bạc với phụ nữ đấy."
"…Chuyện đó."
"Nếu điều kiện là bảo vệ Koriyama-san, tôi nghĩ có người tốt hơn tôi nhiều đấy. Ví dụ như."
"Im đi. Tôi có thể tưởng tượng được TAKASHITA-kun định nói gì."
"Hể."
Koriyama-san trông có vẻ rất không vui. Cộng thêm việc cô ấy đang che mặt bằng đồ cải trang, trông đáng sợ như sắp đâm người đến nơi.
Vui vẻ? Không khí của buổi hẹn hò bỗng chốc trở nên căng thẳng. "Tôi về đây," nói rồi Koriyama-san bỏ đi.
Không, như vậy là được rồi. Phản ứng vừa rồi đã khiến tôi tin chắc rằng, chính cô ấy…
Vài ngày sau, thời gian trôi qua mà không có chuyện gì xảy ra.
Rengoku-kun đã không còn quấy rối Koriyama-san nữa.
Là do cậu ta đang tập trung học, hay đã chán rồi?
Thỉnh thoảng, tôi có cảm giác cậu ta lại nhìn tôi và Koriyama-san rồi tỏ vẻ không vui.
Sau giờ học ở lò luyện thi, Koriyama-san lại nhờ tôi đi cùng để thay đổi không khí, và chúng tôi tận hưởng những buổi hẹn hò giả.
Nhưng lần nào Koriyama-san cũng trong bộ dạng cải trang.
Kết quả là, việc này chẳng khác nào biến cô ấy thành người thứ ba, tôi đã nghĩ rằng không thể cứ tiếp tục như thế này…
"Ataru-kun, bánh crêpe này ngon quá!"
"Ừ nhỉ, Mitaki-chan. A, dính kem kìa."
Cuối tuần, tôi đi hẹn hò với Mitaki-chan.
Gần đây có một xe bán bánh crêpe nên chúng tôi đã cùng đến đó, và trong lúc đang ăn bánh thì,
"Ồ, chẳng phải TAKASHITA đó sao. Tình cờ thật đấy… nhỉ…?"
"Rengoku-kun."
Tôi tình cờ gặp Rengoku-kun.
Ban đầu Rengoku-kun còn tươi cười, nhưng khi thấy tôi và Mitaki-chan, mặt cậu ta đột nhiên trở nên giận dữ.
"Này, con nhỏ đó là ai?"
"Mitaki-chan á? Là bạn của tôi thôi."
"Chào bạn!"
Rengoku-kun lờ đi lời chào vui vẻ của Mitaki-chan, túm lấy cổ áo tôi và trừng mắt,
"Mày, không phải đang hẹn hò với Koriyama sao. Mày bắt cá hai tay à?"
Cậu ta bắt đầu nói những lời như vậy.
"Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả, Rengoku-kun."
"Đừng có giả nai! Chẳng phải mày với Koriyama, lúc nào tan học ở lò luyện thi cũng đi hẹn hò vui vẻ với nhau sao!"
Ra là cậu ta đã thấy tôi và Koriyama-san đi cùng nhau. Bị hiểu lầm là đang hẹn hò cũng phải thôi.
Mà kể cũng lạ, dù đã cải trang nhưng bạn thời thơ ấu nhìn vẫn nhận ra nhỉ?
"Đừng bắt nạt Ataru-kun!"
"Mitaki-chan bình tĩnh nào, tôi không sao đâu. …Rồi sao? Tại sao Rengoku-kun lại tức giận chứ?"
"Hả?"
Tôi vừa ngăn Mitaki-chan, người đã vào thế sẵn sàng để dần cho Rengoku-kun một trận, vừa nhếch mép cười gian xảo như một kẻ phản diện và bắt đầu phản công.
"Tại sao Rengoku-kun lại tức giận chứ? Vốn dĩ Rengoku-kun ghét Koriyama-san mà, đúng không? Cậu muốn Koriyama-san gặp chuyện không may mà, phải không? Thế thì có vấn đề gì đâu, vì tôi cũng đang định chơi đùa rồi vứt bỏ Koriyama-san thôi."
"…Chết tiệt! Mày vừa phải thôi! Dám chà đạp lên tình cảm của nhỏ!"
"…! Ataru-kun, cậu có sao không!?"
Vẫn một tay túm cổ áo tôi, Rengoku-kun dùng tay còn lại đấm mạnh vào mặt tôi.
Nhờ bị Mitaki-chan quay như chong chóng mà sức chịu đựng của tôi cũng khá lên, nên cũng không thấy đau lắm.
"Mitaki-chan, tớ không sao đâu. Người phải vừa phải thôi là Rengoku-kun đấy. Sao cậu không thành thật với cảm xúc của mình một lần đi?"
"Cảm xúc của tao?"
"Rengoku-kun, cậu thừa nhận đi chứ, rằng cậu thích Koriyama-san."
"…Hả?"
Tôi cũng đã đến giới hạn với gã ngốc này rồi, nên quyết định nói thẳng ra.
"Rengoku-kun đúng là trẻ con thật đấy. Đã học lớp 9 rồi mà còn đi chọc phá cô gái mình thích, trong khi đối phương thì ghét cay ghét đắng. Thế mà hễ có đứa khác bắt nạt Koriyama-san, hay thấy tôi thân thiết với cô ấy là lại nổi cáu, cuối cùng thì không thể tha thứ cho tôi vì đã chà đạp tình cảm của cô ấy. Cậu đâu phải là bố của Koriyama-san. Nếu cô ấy quan trọng đến thế, thì cậu bảo vệ cô ấy đi chứ."
"Mày… Mày…"
"Cậu ngừng bắt nạt cũng là vì tưởng tôi và Koriyama-san đang hẹn hò, đúng không? Cậu đã từ bỏ tình cảm của mình. Cậu đã nghĩ rằng chỉ cần tôi làm Koriyama-san hạnh phúc là được, vừa bực bội nhưng vẫn mong cô ấy được hạnh phúc. Nhưng như thế là không được đâu, vì tôi không thể làm Koriyama-san hạnh phúc được. Koriyama-san cần Rengoku-kun cơ. …Tôi đã nghĩ vậy, nhưng với một tên nhát gan to xác như Rengoku-kun thì chắc là không được rồi. Cậu cứ khoanh tay đứng nhìn tôi đùa giỡn với Koriyama-san là được rồi. Đi thôi, Mitaki-chan."
Sau khi khiêu khích và hạ gục Rengoku-kun, tôi dắt tay Mitaki-chan rời khỏi đó.
Nào, hy vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ.


3 Bình luận