“Ý ông là sao, bác sĩ? Ông đang bảo con bé đó là đệ tử của thần chắc?! Rằng toàn bộ hàng của bọn tôi bị thần linh hốt sạch chắc?!” Nghe xong cái lý thuyết vớ vẩn đó, máu tôi sôi lên, đến mức phản xạ giậm chân cái rầm. “Vớ vẩn! Con bé đó mà đệ tử cái con khỉ! Với tôi, chỉ có thuyền trưởng Maririn là thần thôi! Cô ấy là nữ thần của biển cả, nghe rõ chưa?!”
“N-Nhưng Gomez, nếu xét logic thì—”
“Tất cả chỉ là lừa đảo! Trò bịp! Con nhỏ đó chắc hẳn dùng mánh gì đó! Khốn kiếp… Tao thề tao sẽ lục tung thiên hạ tìm ra nó, rồi nó trả giá bằng mạng sống!”
Chó chết! Tao sẽ cho nó hối hận vì dám dây vào tao! Không chỉ biến tao thành thằng hề, nó còn hốt luôn đống hàng mà Băng Cướp Biển Marinebell đổ máu kiếm được! Tao sẽ nghiền nát trí óc và thân xác nó, rồi quẳng xuống biển cho cá rỉa!
“Gomez, thử nghĩ đi. Golem của chúng ta mất hàng giờ để dỡ hàng xuống. Thế thì con bé đó dùng thủ đoạn gì khiến toàn bộ hàng biến mất trong một nốt nhạc?”
Tôi cũng muốn biết lắm đây, bác sĩ! Nhưng rõ ràng nó làm gì đó, chuyện đó quá hiển nhiên rồi. “T-Tao chưa biết, nhưng tao sẽ moi cho bằng được khi bắt sống nó!”
“Và định bắt kiểu gì? Nó cho toàn bộ lính của cậu ăn hành dễ như bỡn đấy?”
“Guh!” Lời ông ta đúng quá. Tôi đã nghĩ chỉ cần dụ nó vào địa bàn của ta là xong. Nghĩ rằng chỉ cần nó đặt chân vào kho này, ta sẽ đổ tội nó ăn trộm rồi bắt nó làm nô lệ. Vậy mà sao? Nó vuột tay, cho cả đám đàn em ngã gục, rồi bê nguyên đống hàng biến mất!
Mà chúng tôi còn có khách đặt mua một phần hàng rồi. Giờ thì mất sạch. Vụ này sẽ phá tan uy tín mà Băng Marinebell gây dựng với khách bấy lâu, còn đập thẳng vào mặt chúng tôi như một công ty buôn bán. Tôi nghiến chặt răng vì tức.
“Đ-Đại ca…”
“G-Giờ sao đây, đại ca? Bọn mình làm sao chơi lại thần được?!”
“C-Câm hết! Đừng hoảng loạn! Aaaah, chết tiệt! Đây chắc là ác mộng… Giờ tao đi ngủ, tỉnh dậy mọi thứ sẽ bình thường lại chứ?” Bọn bay là cướp biển cơ mà, đừng để một đứa con gái dọa sợ nữa, lũ não cá vàng này! Khốn nạn thật… Giờ tao phải làm gì? Không thể để thuyền trưởng biết vụ này!
“Ờ thì… Dù sao tôi cũng chuẩn bị về,” bác sĩ nói. “Tôi phải thu dọn hành lý và chuồn khi còn kịp.”
“Hả?! Bác muốn chạy chắc?! Nhưng vẫn còn hợp đồng với bọn tôi đó!”
“Thì tôi sẽ trả phí vi phạm. Xem như khoản an ủi. Biết đâu giảm bớt phần nào thiệt hại của cậu.”
Hắn nói rồi định đi ra cửa kho.
Tôi vòng ra trước chặn đường. “Xin lỗi, không cho đi được. Ông tính mách thuyền trưởng Maririn, đúng không?”
“Tất nhiên rồi. Tôi mang ơn bà ấy, tôi phải nói thật chứ.”
Không ổn rồi. Với vai trò của hắn trong băng, hắn là sĩ quan Marinebell ngang cấp tôi. Lời khai của hắn đủ để tiễn tôi xuống đáy rồi.
Tôi cần tìm cách để Maririn không biết chuyện hàng hóa trong kho biến mất, và bịt họng thằng bác sĩ. Rồi, tôi nghĩ ra thiên tài kế.
Hắn lại tìm cách vòng qua. Tôi tóm hắn. “Khoan! Tôi vừa nghĩ ra cách cứu vãn!”
“Cứu vãn? Khi tình hình nát như bây giờ?” Hắn nghi ngờ.
Tôi đặt tay lên vai hắn, thân thiện: “Ừ. Với cách này, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra!”
“Thật sao? Tôi nghi lắm… nhưng cứ nói—”
Rắc.
Tôi bẻ gãy cổ hắn. Xong chuyện thằng lắm lời. Giờ thì khỏi lo bị tố giác.
“Đ-Đại ca?! Sao lại giết hắn?!”
“Hả? Ơ, ờ… hắn là đồ khốn, định lừa bọn mình. Cái nước ông ta cho uống ấy? Hắn bỏ thuốc gây ảo giác. Con bé lúc nãy á? Không có thật đâu. Ảo giác cả đấy.”
Tôi là đại ca, tụi nó phải nghe lời thôi. Tôi đá cái xác lăn lóc trên sàn. Nhìn cái mặt gì vậy? Cướp biển thì thấy xác chết là bình thường, đừng có giả nai.
Giờ thì thực hiện phần còn lại của kế hoạch thiên tài thôi. “Với cả bác sĩ quên dập tàn thuốc rồi quăng bừa, đốt cháy cả kho.”
“Hở?” Thằng thuộc hạ ngu ngơ.
“Nói cách khác, mọi thứ xảy ra là lỗi của hắn. Hết chuyện.”
Nó vẫn đơ mặt, tôi vỗ vai nhẹ. “Hiểu chưa? Hay muốn thành cái xác như bác sĩ?” Tôi lại đá xác cho rõ thông điệp.
Thằng ngu gật đầu. Tốt, nó hiểu rồi.
Sau đó, tôi sai lính mang rơm, củi mục, các thứ dễ cháy chất vào kho, rồi châm lửa thiêu cả nhà kho cùng cái xác bác sĩ. Chả bao lâu, kho chìm trong biển lửa.
“Ôi không, bi kịch quá! Tại bác sĩ sơ ý không dập tàn thuốc nên kho cháy rụi!!! Bác sĩ cái kiểu quên dập thuốc thì làm ăn được gì, hả?!” Vậy là mọi chuyện được chôn kín hoàn hảo. “Ơ nhưng hàng hóa trong kho đâu? Hả?! Cháy sạch?! Mà chủ yếu là quần áo với vải vóc, mấy thứ đó bén lửa nhanh, cháy tiêu không còn tro thì hợp lý quá còn gì!”
Hàng hóa cháy sạch trong tai nạn thương tâm, thì sao giao hàng cho khách? Là lỗi của thằng bác sĩ! Mà tôi có thể bị vạ lây vì phụ trách kho. Vậy thì nói nó đốt kho vì ghen tị với tôi. Thế là chả dính gì đến tôi luôn.
“Nghe đây! Tất cả là do thằng bác sĩ khốn đó! Hắn lên kế hoạch từ đầu! Cố tình không dập thuốc!”
Còn cái xác, cháy khét, mặt mũi chẳng nhận ra.
“R-Rõ, đại ca!”
“Ừ, lỗi của hắn! Hắn là thằng tồi!”
“P-Phải! Nghe hợp lý!”
“Ồ, tốt lắm! Nghe là hiểu rồi! Bwahaha!” Thuộc hạ đồng thuận rồi, đếch phải lỗi của mình. Ắt thuyền trưởng Maririn cũng sẽ nghĩ thế!
À mà, nhờ báo cháy nhanh, may thay ngọn lửa không lan rộng, mấy kho xung quanh chỉ hơi cháy xém tí thôi.
0 Bình luận