Ý kiến cá nhân của Đấu Ho...
Hán Đường Quy Lai,漢唐歸來
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 (II) Hành trình giải cứu

Chương 89

0 Bình luận - Độ dài: 734 từ - Cập nhật:

Tinh Linh tộc thiếu một sợi dây thần kinh, đây là kinh nghiệm ta đúc kết từ sớm. Đừng thấy đám tai nhọn ngày thường cao nhã, lễ độ, ở vài chuyện, chúng chính là lũ cố chấp điên cuồng!

“Công chúa điện hạ, ngoan, về cung chơi kim cương đi, đừng quấy thúc thúc, được không?”

“Ngươi… Đừng coi ta nói đùa! Người ta… thật vất vả mới… mới thốt ra…”

Thấy ta cố lái đề tài, ngầm cự tuyệt, Mia vốn đỏ mặt, giờ thêm tia giận.

“Ai, không có, chỉ là thúc thúc thấy hai ta tuổi chênh lắm, không hợp. Thúc thúc là nhược tra nhân loại, không xứng ngươi. Thôi, thúc thúc có việc, đi trước!”

Giảng đạo lý với đám tai nhọn như đàn gảy tai trâu, ta hiểu từ lâu. Nên chẳng định dây dưa với tiểu công chúa, ta còn việc phải làm…

Nhưng sự thật chứng minh, ta đánh giá thấp độ cố chấp của tinh linh…

“Ngươi không được đi!”

Ta bất lực nhìn đôi tay mảnh mai từ sau ôm chặt eo.

“Công chúa, ta thật không rảnh chơi với ngươi. Tha cho ta đi…”

“Không được! Ta buông, ai biết ngươi chạy đâu? Rồi ta tìm ngươi kiểu gì!”

Tóc bạc tinh linh sau lưng như ăn chắc ta, không chịu thả.

Ngươi hỏi sao ta không mạnh bạo thoát? Ngượng mà nói, nhược tra nhân loại như ta sức không bằng cô ta…

“Ngươi không cần tìm ta! Sao phải tìm? Ta chỉ là nhân loại bình thường! Ra đường túm một người chẳng được sao?”

“Ngươi coi ta là đám nữ nhân bẩn thỉu trong tiệm à?”

Mia tức giận nhấp môi.

“Ngươi… đã sờ mông người ta… nên đời này người ta chỉ gả ngươi thôi!”

Ta nghẹn họng vì câu này.

“Kia… chẳng phải vì lúc đó ngươi cắn ta không nhả, ta bất đắc dĩ sao? Hơn nữa… chỉ vỗ vài cái, có làm sao đâu…”

“Ngươi! Đồ không trách nhiệm! Ta…”

Đến đây, Mia lộ vẻ nức nở, giọng run.

“Ô ô… Mia bị bỏ rơi, bị tên vô trách nhiệm bỏ rơi… Ô ô…”

“Cái gì cơ?!”

Ta khó hiểu nhìn Mia nước mắt lưng tròng, chẳng để ý ý ta, tự khóc, còn cọ đầu vào lưng.

Sao… sao khóc nổi? Thôi, chẳng lạ, ta miễn dịch với hành vi cực đoan của đám tai nhọn…

“Cái kia… Khóc thì khóc, sao ôm ta chặt thế…”

“Ô ô… Con ta đáng thương! Cha ngươi nhẫn tâm bỏ mẹ con ta, ô ô…”

“!!???”

Chuyện gì đây?! Sao có cả con?!

Như vạn con thảo nê mã chạy qua lòng, ta nhìn tóc bạc khóc hăng, như hóa thành tượng…

“Con, nhớ kỹ cha ngươi phụ bạc này! Chính hắn! Vì tìm nữ nhân khác, hắn nhẫn tâm…”

Nghe cô nàng óc tào lao nói, ta cảm thấy không ngăn lại, sợ lát nữa thành kịch tra nam bỏ vợ con… Rõ ràng ta chẳng làm gì!

“Con cái gì, bỏ cái gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ vỗ mông là có con?!”

“Chẳng… chẳng lẽ không phải?”

Đ ta nghe trả lời, muốn phun máu…

“Dĩ nhiên không! Tri thức này ai dạy ngươi?”

“Phụ vương nói, chỉ cần… làm gì không sạch sẽ với khác giới, thì ta… ta sẽ…”

Cái chết nữ khống này… dạy con chung chung thế!

“Ai, đừng khóc, ta nói cho, mức đó tuyệt không thể có ai. Hai ta chưa tới “cự ly âm, thâm nhập tiếp xúc”. Dù có, cũng chẳng dễ một phát trúng. Nên chuyện này không tồn tại, hai ta thật chẳng có quan hệ gì…”

“Nữ nhi, nghe! Cha ngươi vô lương tâm dùng cớ vụng về bỏ mẹ con ta ô ô…”

…Giới tính con cũng biết rồi? Chẳng có đường giao lưu!

“Công chúa, hai ta thanh bạch, trắng hơn đậu hũ! Tha ta đi!”

“Ô ô…”

Con bé này, sao khó chơi hơn cả tỷ nó?

…Giao lưu không xong, làm sao? Xem ra chỉ có biến thân thoát khỏi. Ta còn việc, và thật không thể đi Ayer Mạn…

Nhưng con bé như đọc được ý ta…

“Ngươi dám chạy, ta về mách phụ vương! Nói ngươi làm bụng ta to, rồi che lương tâm, chạy với tiểu tam!!”

…Đâm tim rồi! Lão thiết! Con bé xui xẻo này…

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận