Kanojo ga Flag wo Orareta...
Tōka Takei Cuteg
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 16: Chúc bạn lên đường bình an, trước khi chết tôi sẽ kể cho bạn nghe về lễ tốt nghiệp.

Flag 7: Thánh Chiến Cuối Cùng (Cờ Hiệu Cuối Cùng)

0 Bình luận - Độ dài: 7,843 từ - Cập nhật:

Trong một thế giới giả tưởng...

Ngày mai là lễ tốt nghiệp, Sōta và các bạn đã trải qua những giây phút lắng đọng cảm xúc tại ký túc xá Bōken-ryō.

"Cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi đấy nhỉ... Cả một chặng đường dài đằng đẵng đấy..."

"Bà cũng tốt nghiệp sao ạ…?" Kurumiko hỏi.

"Ừm… Không ngờ ta lại có thể tốt nghiệp cấp ba trong đời… Không uổng công ta sống lâu thế này đâu đấy."

Nghe Tsukimugi cảm thán như vậy, các thành viên Bōken-ryō càng lúc càng hoang mang không hiểu tiêu chuẩn của bà là gì.

"Thế sau khi tốt nghiệp bà sẽ làm gì ạ? Học đại học ư?"

"Ừm, Đại học Học viện Hatagaya đang đợi ta đấy."

"Chắc là đợi đến mỏi mòn rồi ấy nhỉ… Chắc thế…"

Tsukimugi chắc chắn sẽ là sinh viên cao tuổi nhất nhập học.

"Thế là tất cả các anh chị năm cuối của Bōken-ryō đều sẽ vào Đại học Học viện đúng không ạ?"

Natsu vừa dứt lời, Akane liền tỏ vẻ áy náy.

"Sōta-kun rõ ràng đã đậu Đại học Tokyo rồi, như vậy có ổn không ạ?"

Dù đã đăng ký dự thi, nhưng cuối cùng Sōta vẫn chọn con đường giống Akane.

"Học ở đâu cũng được, nhưng chỉ có Đại học Học viện Hatagaya là nơi mình có thể ở bên Akane… và mọi người."

"Nói Akane trước rồi mới sửa lại là mọi người."

"Nói Akane-chan trước rồi mới sửa lại là mọi người. Mọi người."

"Nói Akane-ojōsama trước rồi mới sửa lại là mọi người."

Aina, Hakua và Manaka lạnh lùng đáp lại.

"Sau khi các anh chị tốt nghiệp, ký túc xá này sẽ buồn lắm…"

Các học sinh cấp ba còn lại sẽ chỉ còn Kurumiko và Natsu.

"Không, bọn em, Akane và mọi người vẫn sẽ đi đi về về từ ký túc xá này đến đại học."

"Đây là ký túc xá của cấp ba mà!?"

Natsu thốt ra câu nói hợp lý.

"Nhưng mà, Hội trưởng Hội học sinh, Rin-senpai cũng đi đi về về từ đây đến đại học mà."

"Dù tôi không còn là Hội trưởng Hội học sinh nữa…"

Trong lòng Akane, Misamori mãi mãi là Hội trưởng Hội học sinh. Vậy thì địa vị của Sōta, Hội trưởng đương nhiệm, ở đâu chứ?

"À, chức trưởng ký túc xá, em, Akane sẽ chắc chắn bàn giao cho Kurumiko. Xin chị cứ yên tâm."

"Không, tôi không lo lắng chuyện đó…"

Nếu Natsu không giữ vững lập trường của một người bình thường, ký túc xá này có nguy cơ dần cạn kiệt những người bình thường.

"Tuy nhiên, nếu số học sinh ở nội trú chính thức không đủ năm người thì sẽ bị giải tán. Vì vậy, mong các em học sinh còn lại hãy cố gắng tìm thêm ba bạn nữa vào ở."

"Thật sao ạ!?"

Misamori đưa ra yêu cầu vô lý, khiến Natsu mắt ngấn lệ.

"Rõ ràng có rất nhiều người ở nội trú mà!?"

"Bởi vì bọn tớ không phải học sinh cấp ba, nói đúng ra thì là người ngoài…"

"Vô lý quá đi…"

Nhìn đàn em phải chịu đựng cảnh vô lý mà mình từng trải qua, Sōta không khỏi có chút xúc động. Nhưng đây có phải lúc để xúc động không?

"Xin hỏi… Nếu bị giải tán, Misamori-neechan và mọi người cũng sẽ không có chỗ ở sao ạ?"

"Thật sao!?"

Misamori như tự giăng bẫy mình, suýt khóc.

"Hay là hỏi bạn bè ở câu lạc bộ Thể dục nghệ thuật xem sao…"

Kurumiko, vốn là thành viên của câu lạc bộ Thể dục nghệ thuật, nghĩ đến các bạn gái trong câu lạc bộ.

"Ký túc xá Bōken-ryō cuối cùng cũng sẽ hoàn toàn trở thành ký túc xá nữ…"

Sōta ngước nhìn trần nhà.

Bōken-ryō vốn là ký túc xá nam, nhưng từ trước đến nay đã bị các cô gái chiếm phần lớn, và giờ đây, ngày nó hoàn toàn trở thành ký túc xá nữ cũng đã đến.

"Ơ? Chẳng lẽ đây không phải ký túc xá nữ sao?"

Natsu thốt lên nhận xét hoàn toàn hợp lý của người đời, khiến đôi mắt Sōta và Megumi mất đi ánh sáng.

Đêm đó.

Sōta lại mơ thấy.

Là cô gái tóc vàng buộc đuôi ngựa đang ngồi ở ghế đặc biệt của Sōta trong phòng Hội học sinh… ngồi bên cửa sổ đó, ngắm nhìn ngôi trường. Đến khi sực tỉnh, Sōta cũng ở trong phòng Hội học sinh, đứng cạnh cô gái ấy.

"...Chúc mừng tốt nghiệp nhé, Sōta."

"...Em không hiểu."

Cô gái tóc vàng liếc nhìn Sōta và hỏi:

"Không hiểu gì cơ?"

"Em có cảm giác như không thể cứ để chị ở lại đây. Nhưng đến cả lý do tại sao lại nghĩ vậy em cũng không hiểu…"

"Đủ rồi."

"Đủ rồi… Là sao ạ?"

Thấy cô gái khẽ cười, Sōta bối rối.

"Vì ta là cái bóng của ngươi mà."

"Cái bóng…"

"Đúng vậy. Chỉ cần ngươi hạnh phúc là đủ rồi. Trước đây ta cũng đã nói rồi mà."

"…………"

Dù thế nào đi nữa.

Dù thế nào đi nữa, cậu cũng muốn nhớ ra cô ấy là ai.

—Đúng rồi.

Muốn nhớ ra cô ấy.

Tức là, Sōta hẳn phải quen cô ấy.

Nhưng, như muốn cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu, cô gái tuyên bố:

"Lần này sẽ thực sự không bao giờ gặp lại nữa."

"Chị…"

Cô gái vung tay, ý thức của Sōta đột ngột bị kéo ra khỏi nơi đó.

"Khoan đã! Ít nhất, nói cho tôi biết tên…"

Cô gái mở lời.

…Nhưng—

Giọng nói của cô ấy không thể đến được tai Sōta…

"!!"

Sōta bừng tỉnh trên giường.

Ngày lễ tốt nghiệp.

Trên đường đến trường dự lễ.

"Sōta-kun, hôm nay trông cậu không được khỏe lắm đâu đấy?" Akane quan tâm.

"Dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi, có chút buồn là điều khó tránh khỏi mà." Kikuno xoa đầu Sōta.

"Không phải… Tớ mơ một giấc mơ lạ."

"Mơ?"

"Ừm… Mơ thấy một cô gái lạ…"

Lời nói của Sōta khiến Akane phồng má.

"Không mơ thấy cô gái nào quen à?"

"À ha ha, tớ cũng hay mơ thấy Akane mà."

"Vâng, vâng… vậy sao ạ… Em, Akane, tối nào cũng mơ thấy Sōta-kun đó."

"Thường xuyên vậy ư? Giấc mơ của Akane thường là giấc mơ thế nào?"

Sōta hỏi bâng quơ, Akane đỏ bừng mặt.

"Sō… Sōta-kun biến thái…!"

"Sō-chan biến thái!"

"Sōta-kun, biến thái là không được đâu nha."

"Sao lại đổ lỗi cho tớ!?"

Bị các cô gái (bao gồm cả Megumi) lườm nguýt, Sōta vô cùng chán nản.

Vừa trò chuyện như vậy, vừa đi tàu điện đến trường.

Sōta cảm thấy cảnh vật bên ngoài cửa sổ dường như thoáng lóe lên nhiễu hình trong một khoảnh khắc.

"!?"

"Có chuyện gì thế, Sō-chan?"

Thấy Sōta chợt chớp mắt, Aina thấy lạ liền hỏi.

"…Không… Không có gì."

Dòng nhiễu chợt lóe lên đã biến mất không dấu vết, nơi đó vẫn là cảnh vật quen thuộc đang trôi qua.

Đó là một điềm báo…

Lễ tốt nghiệp.

Trong hội trường, sau khi trao bằng tốt nghiệp, đến phần hiệu trưởng phát biểu và các nghi thức khác.

Người phụ trách bài phát biểu chia tay của học sinh khóa dưới là thư ký Hội học sinh – Odorikomai Natsu.

Natsu tự tin thể hiện phong thái của một học sinh gương mẫu, diễn thuyết một cách khuôn mẫu…

"…Vì vậy, sự trưởng thành của em trong năm nay thực sự là nhờ ơn các anh chị. Em đã có được rất nhiều kinh nghiệm quý báu không thể thay thế… Rõ ràng là… còn rất nhiều điều… muốn học hỏi từ các anh chị…"

Nhưng càng về cuối bài phát biểu, cách nói chuyện của cô bé càng trở nên kỳ lạ.

Trong đầu Natsu hiện lên vô số ký ức.

—Sōta và Ruri đã dạy cô bé đủ thứ khi cô bé mới vào Hội học sinh còn chưa biết gì.

—Kikuno và Aina đã cùng nấu ăn ở Bōken-ryō, giúp cô bé sửa chữa lỗi lầm.

—Megumi, Serika, Hakua đã cùng cô bé chơi ở nhà Akane vào kỳ nghỉ hè, cùng ngắm pháo hoa.

—Tsukimugi, Kururi đã chăm sóc cô bé khi say sâm panh không cồn vào Giáng sinh.

—Naru, Manaka đã cùng cô bé làm sô cô la và tặng cho nhau vào ngày Valentine.

Còn nhiều, nhiều ký ức không đếm xuể.

Còn nhiều, nhiều… thời gian muốn tích lũy.

"Rõ ràng là em vẫn muốn… được tiếp tục ở bên các anh chị… Sao các anh chị lại… rời đi… ư, ưm."

Nước mắt tuôn rơi từ khóe mắt Natsu, cả hội trường xôn xao.

"Ghét quá… Đừng mà…!! Đừng đi… Em vẫn muốn tiếp tục ở bên các anh chị, ở bên các anh chị mà… Oa oa!!"

Natsu khóc òa trên sân khấu, những lời của cô bé trùng khớp với suy nghĩ trong lòng tất cả mọi người có mặt…

Tiếng khóc vang lên khắp hội trường.

Không đành lòng nhìn, Kurumiko dù bản thân cũng rưng rưng nước mắt, vẫn mạnh mẽ lao lên sân khấu, đưa khăn tay cho Natsu.

"…Ư… Em xin lỗi. Em, không sao đâu. Em xin lỗi nha, Kurumi-chan… Xin lỗi mọi người. Dù biết rằng nên tiễn biệt bằng nụ cười, nhưng em không thể làm được. Có lẽ có người cũng có cùng tâm trạng với em. Vì vậy, những người đó có muốn cùng em tiễn biệt bằng khuôn mặt khóc lóc đẹp nhất không??"

Natsu nắm chặt khăn tay, cố gắng hết sức để nói.

"Chúng ta hãy cùng nhau khóc, để bày tỏ rằng chúng ta không muốn rời xa các anh chị đến nhường nào! Tuy nhiên, các anh chị ơi, nhất định hãy quay lại chơi nhé! Đến lúc đó, chúng em sẽ nở nụ cười nói 'Chào mừng trở lại'. Đúng không, mọi người. Vì vậy bây giờ… xin hãy cho em khóc thỏa thích. Bởi vì em yêu các anh chị nhất!! Các anh chị mà em yêu quý nhất, chúc mừng tốt nghiệp!!"

Trong tiếng vỗ tay như sấm, Natsu cúi chào và lao xuống sân khấu.

Tiếp theo là Sōta lên sân khấu.

Đó là bài phát biểu đáp từ của học sinh tốt nghiệp.

"…Đừng có làm người khác khóc thảm quá vậy chứ, làm tôi khó mà phát biểu sau cậu được đâu."

Câu đầu tiên của Sōta là lời phản đối chân thành, nghẹn ngào qua micro, hướng về Natsu, khiến cả hội trường vang lên tiếng cười, không khí dịu đi đôi chút.

"…Xin lỗi vì sự thất lễ này."

Điều chỉnh độ cao micro, sau một thoáng dừng lại, Sōta hít thở sâu và nhìn quanh hội trường.

"—Ba năm trước, khi tôi đến học viện này, tôi là một người đã chết—tâm hồn tôi lúc đó đã chết."

Khác với bài phát biểu đầy cảm xúc của Natsu, giọng điệu của cậu chậm rãi.

Chậm rãi như thể muốn níu giữ từng giây từng phút để tiếp tục ở lại đây, ở lại ngôi trường này.

"Những người đã dần dần… không, ngay từ đầu đã giúp trái tim tôi như thể đánh người mà hô hấp nhân tạo, chính là những người bạn hiện tại của tôi."

"Đó là phong cách quen thuộc của học viện này." Sōta bổ sung câu này, các học sinh nghe xong tự hào gật đầu.

"Nhờ có họ, tôi cảm thấy mình trở nên giống một con người hơn. Những gì học viện này mang lại cho tôi là vô giá. Để báo đáp, tôi đã làm Hội trưởng Hội học sinh một năm… nhưng quả nhiên vẫn thấy không thể đền đáp hết. Điều đó cho thấy học viện này, và các học sinh ở học viện này quan trọng với tôi đến nhường nào."

Bài diễn văn này không có bản nháp.

"Tôi nghĩ, không cần tôi nói, mọi người từng sống ở học viện này đều hiểu rõ… nhưng vẫn xin cho phép tôi được nói ra."

Dù có cố gắng soạn thảo bài phát biểu đến đâu, nó cũng sẽ trở nên giả tạo, cuối cùng Sōta quyết định ứng biến tại chỗ.

"Hãy dịu dàng đối xử với bất kỳ ai đang gặp khó khăn, đang bị tổn thương, đang buồn bã hay đang chán nản. Xin mọi người hãy dốc hết sức mình để thể hiện sự dịu dàng và lòng tốt đó với họ. Ta cũng sẽ làm như vậy. Bởi vì, đó là điều mà mọi người, và cả ngôi trường này, đã dạy cho ta..."

Đúng lúc đó...

Sōta cứ ngỡ đã thoáng thấy bóng dáng cô gái tóc vàng đuôi ngựa ấy ở một góc lễ đường.

"!"

Cậu lập tức tìm kiếm lại.

...Tìm thấy rồi.

Bóng dáng cô ấy trông có vẻ hơi buồn.

Vì thế, Sōta nghĩ rằng mình cần phải dịu dàng với cô ấy.

Đó chính là những lời mà cậu vừa mới nói ra.

"Nana..."

Rồi cái tên ấy buột miệng thốt ra.

"Nanami!!"

Ngay khoảnh khắc đó...

Không gian như đóng băng.

Vạn vật chuyển sang thế giới đơn sắc đen trắng.

"..."

Chứng kiến cảnh tượng này, cô gái tóc vàng đuôi ngựa – Nanami khoanh tay thở dài.

"Đồ ngốc. Bản cung đã cất công tạo ra một khoảng trống cho nhà ngươi, vậy mà nhà ngươi lại ép bản cung lộ diện..."

"Khoảng trống... là sao chứ, Nanami!?"

Chỉ thấy Nanami dẫm chân "cộp cộp" trên nền nhà, từ rìa ngoài cùng của lễ đường, chậm rãi tiến về phía Sōta đang đứng trên bục.

"Nhà ngươi còn nhớ ngày Lễ Tình Nhân hai năm trước không? Lúc đó nhà ngươi biến mất khỏi thế giới này... chỉ có mỗi bản cung là còn nhớ về nhà ngươi thôi."

"Hả..."

"Bản cung đã đi tìm nhà ngươi. Và cũng chính lúc ấy, bản cung gặp được cô ta. Gặp được cái con bé đó..."

"Con bé?"

"Tên là Sacrament."

"Sacra...ment..."

Thấy Sōta có vẻ đang lục tìm ký ức trong đầu, Nanami khẽ nói "Quả nhiên là không nhớ sao".

"Mặc dù cô ta có vẻ là quen biết nhà ngươi đó. Nhưng thôi kệ đi. Con bé đó nói, thế giới này đã không còn đủ sức chứa đựng nhà ngươi nữa rồi."

"Sức chứa của thế giới?"

"Là vấn đề dung lượng đó. Nếu tồn tại của nhà ngươi được đưa vào, gánh nặng sẽ khiến thế giới ngừng hoạt động."

Những lời Nanami nói, đối với Sōta lúc này nghe thật trừu tượng.

"Thế là bản cung đã thương lượng với Sacrament. Xin cô ta dùng phần không gian mà bản cung biến mất khỏi thế giới này để cất giữ ký ức của Sōta đó."

"Nanami, cậu...!!"

Sōta vừa định bày tỏ sự phẫn nộ, Nanami đã giơ tay ngăn lại.

"May mắn là bản cung và nhà ngươi có duyên phận rất sâu nặng. Vậy nên bản cung một mình đã chiếm một dung lượng khá lớn. Nhờ thế, phần không gian trống trong thế giới đủ để giữ lại ký ức của nhà ngươi cho Akane và những người khác... để nhà ngươi có thể trở về bất cứ lúc nào đó."

"..."

Trước mắt Sōta đang im lặng không nói, Nanami nhẹ nhàng nhảy lên bục, đứng đối diện cậu.

"Thôi vậy, nhà ngươi hiểu được bao nhiêu thì hiểu. Tóm lại đó, không uổng công bản cung khổ tâm, sau khi nhà ngươi trở về vẫn có thể sống cuộc sống như trước đây đó... Chỉ là, nếu sức mạnh của nhà ngươi không bị tước đoạt, giờ không biết sẽ thành ra thế nào."

"Nanami, cậu đang nói gì..."

"Nhưng, điều đó cũng đến đây là hết rồi, phải không? Nhà ngươi đã nhận thức quá rõ ràng sự tồn tại của bản cung. Kết quả là kéo bản cung trở về thế giới này, gánh nặng quá lớn khiến thế giới ngừng hoạt động đó."

Nanami không đáp lời Sōta, ngước nhìn trần lễ đường.

"...Dù sao thì, cũng đã đến lúc... rời đi rồi đó."

Ngay khi Nanami vừa dứt lời...

Không gian gần trần nhà vỡ tan như kính, từ đó ào ào đổ xuống một đống các cô gái với đủ trang phục khác nhau.

"Ui da da... Không thể nhẹ nhàng hơn một chút khi thả bọn tớ xuống sao!?"

"Nếu ghét bị rơi xuống, bay lên là được mà."

"Pháp sư thật không công bằng chút nào nha!?"

Serika trong bộ đồ ngâm du thi nhân bò ra từ đống người, phản đối Akane trong bộ đồ pháp sư đang bay tới từ phía sau.

"Ruri nặng quá..."

"Vô lễ! Ninja đều thân nhẹ như én! Không nặng chút nào!"

"Không, Ninja Hayashi Ruri, cậu phải biết mình là người máy mà."

Các thành viên của tổ đội mạo hiểm đang chất đống lên nhau lần lượt tách ra.

"..."

Sōta đứng sững sờ trên bục, ngây người nhìn cảnh tượng này.

Mặt khác, Akane vừa nhìn thấy cậu đã phấn khích chỉ tay hét lớn:

"Sōta-kun, tìm thấy cậu rồi!!"

Hoàn toàn tận hưởng niềm vui của một pháp sư, Akane cưỡi trượng lao thẳng về phía Sōta, Sōta vội ôm lấy cô.

"...Akane? Không đúng, Akane ở đằng kia..." Trong khung cảnh đen trắng của lễ đường, cũng có một Akane khác.

Sōta ôm Akane pháp sư trước mặt, càng lúc càng bối rối.

Nhưng Akane pháp sư còn bối rối hơn cả cậu.

"Á oa!? Sōta-kun, sao lại tự nhiên ôm tớ như vậy!? Tạo ra cảm giác an tâm mạnh mẽ quá!?"

"Anh đang làm gì vậy, Hatate-kun! Thô tục!!"

Bị Ruri quở trách, Sōta theo phản xạ buông Akane ra.

"Không phải chứ, giờ không phải lúc làm mấy chuyện đó đâu, mấy cậu..."

Misamori đảo mắt nhìn nhóm người đang trêu đùa nhau.

"Đúng vậy đó!! Hatate-kun, có chuyện lớn rồi đó!! Phải nói là, Hatate-kun không ổn rồi!?"

"???"

Sōta cảm thấy, những người này mạnh thật, hoàn toàn không hiểu ý cậu; nhưng Tsukimugi và Kurumiko cũng cảm thấy như vậy, nên không sao cả. Mặc dù cậu hoàn toàn không biết là không sao ở chỗ nào.

Nhưng Sōta lúc này không có thời gian bận tâm đến chuyện đó, cậu lại hoài nghi nhìn chằm chằm vào Akane và những người khác đột nhiên xuất hiện, hóa trang thành pháp sư hay kỵ sĩ.

"Dù sao thì, nhìn dáng vẻ của anh hai, dù có giải thích cũng vô ích thôi ~..."

"Ký ức bị cướp đoạt đến mức này sao..."

Naru nhớ lại bản thân mình trong quá khứ, lập tức sốt ruột không yên.

"...Hakua, phải dùng biện pháp mạnh rồi ~!"

"Em biết rồi. Biết rồi."

Chỉ thấy Aina, người đồng thời là Vu nữ Thần Long, cùng Hakua lao tới, nhắm vào đầu Sōta, tung ra một cú húc đầu trời giáng.

Đôi mắt Sōta ngay lập tức tóe ra những tia lửa.

Những tia lửa đó chứa đựng ánh sáng điện tử, nếu có thể nhìn kỹ từng tia một, sẽ thấy bên trong chứa đầy vô số Sacrament nhỏ và Ma quỷ Laplace.

Những tia lửa nhanh chóng hội tụ trong cơ thể Sōta... rồi—

"!!"

Sōta trong khoảnh khắc đã hiểu ra tất cả.

Cũng có thể nói là "nhớ ra rồi".

"Thì ra là vậy... Thì ra là thế này sao? Tôi hiểu hết rồi... Mọi người... đúng là quá liều lĩnh."

"Đều là vì lo lắng cho cậu đó, Sōta-kun!"

"..."

Nghe Akane nói vậy, Sōta không biết phải đáp lại thế nào.

Vốn dĩ cậu muốn tự mình giải quyết để tránh tình huống này xảy ra, nhưng kết quả lại phản tác dụng, khiến mình trở nên tệ hại và phải nhờ Akane cùng mọi người đến cứu... Sōta trong lòng vô cùng hổ thẹn.

Thấy Sōta nắm chặt tay, người phụ nữ nãy giờ hòa mình vào ghế giáo viên đen trắng đã khôi phục màu sắc và đứng dậy.

"Đúng là một lũ trẻ rắc rối mà..."

"...Risumi Jashinzuka!!"

Đó không phải là cô giáo y tế Risumi Jashinzuka trước đây.

Người có ngoại hình trở nên quỷ dị bất thường kia, chính là Tà thần Risumi.

"Thôi được. Cứ trực tiếp hấp thụ tất cả các ngươi vậy. Thế giới này thật thoải mái dễ chịu phải không? Đúng không? Thần Long SBD... Không phải, Hatate Sōta-kun."

"..."

Sōta nhìn Akane và những người khác trong thế giới giả lập vẫn còn là hình ảnh đen trắng.

"...Ừm, đúng vậy."

"Sōta!"

Nanami, kỵ sĩ trong bộ Hoàng Đạo Khí, thốt lên tiếng kêu gần như thảm thiết.

Sōta khẽ cười khổ với cô, tiếp tục nói:

"Điểm đó không sai... Nhưng, dù là vậy, cũng không được liên lụy đến họ. Tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu."

"Hừm hừm hừm, ngươi nói xem, một kẻ đã mất đi sức mạnh như ngươi có thể làm gì?"

"..."

Dường như giải thích sự im lặng của Sōta là ý thuận phục, Tà thần Risumi giơ lòng bàn tay lên cao, trần lễ đường dần mở ra, để lộ bầu trời đen trắng.

Rồi, vô số pháp trận lấp lánh xuất hiện trên trời, từ đó tuôn ra hàng loạt vật thể không rõ hình dạng.

Sōta, Naru và Tsukimugi đều nhận ra đó là gì.

"Là Thiên Thần Binh sao!?"

Đó chính là đối thủ trong trận chiến quyết định sự tồn vong của Shichitokuin và thế giới vào khoảnh khắc cuối cùng của thế giới giả lập.

"Chúng đã được cải tạo mạnh hơn trước rất nhiều đó. Các ngươi đánh thắng được không?"

Tà thần Risumi vặn vẹo khuôn mặt lộ ra vẻ bất tường.

Số lượng Thiên Thần Binh đáng kinh ngạc đang áp sát Akane và những người khác.

"Đại Ma Pháp, Thiên Thể Sụp Đổ Cuối Cùng!!"

Pháp sư Akane dùng ma pháp cực đại tạo ra một lỗ đen ma pháp nuốt chửng cả không gian, nén và tiêu diệt chúng trong một hơi.

Tuy nhiên, những Thiên Thần chưa bị tiêu diệt hoàn toàn đồng loạt ném trường thương về phía Akane.

"Siêu kỹ năng, Hút Trộm Không Gian Phụ!!"

Đạo tặc Megumi lướt vào khoảng không giữa hai bên, "đánh cắp" tất cả trường thương vào không gian phụ và xóa bỏ chúng.

Thiên Thần Binh định tung đòn tấn công thứ hai, thì Võ sĩ Naru đã nhảy vọt lên, dựng tư thế cưỡi ngựa để đón đánh.

"Bạch Nhận Lưu Áo Nghĩa, Phượng Hoàng Liệt Tấn!!"

Thanh kiếm rút ra hóa thành lưỡi kiếm thần tốc, một nhát chém bay hàng tiền vệ Thiên Thần.

Chiến Binh Cuồng Nộ Hakua nhắm vào nhóm Thiên Thần Binh còn lại, vung cây chiến phủ lớn, bay tới như trực thăng.

"Tất Sát, Cuồng Phủ Đại Toàn Chuyển. Tất Sát."

Hakua bật văng mọi đòn tấn công và phòng thủ, nghiền nát Thiên Thần Binh thành thịt vụn.

Những Thiên Thần Binh còn sót lại kết ấn chuẩn bị tung đòn ma pháp.

Nhưng trước khi kịp phóng ma pháp, chúng đã bị ngăn lại.

"Thâm Tầng Cầu Nguyện, Thần Trói Buộc...!"

Đó là Vu nữ Aina đang cầu nguyện dưới đất, thông qua thần lực phong tỏa hành động của Thiên Thần.

Thiên Thần Binh đứng im bị tiêu diệt dưới rìu của Hakua, với sự hỗ trợ của Akane và Naru, dần dần bị tiêu diệt toàn bộ.

Cứ tưởng đã tiêu diệt hết, không ngờ pháp trận lại tuôn ra đợt Thiên Thần Binh tiếp theo.

Số lượng có thể gấp đôi so với trước.

"Đã đến lúc người lớn ra tay rồi." (Ưm... rõ ràng lúc này phải đến lượt mình ra tay chứ.)

Trong lòng Rin, Rin thật sự đang than phiền.

"Chính là như vậy đó, Eiyūzaki-kun."

Anh hùng Rin và Thánh Đế Misamori đã sẵn sàng giương cung lắp tên, rút kiếm.

"Santia Lưu, Bí Áo Nghĩa, Vượt Qua Cầu Vồng!!"

"Cũng là Santia Lưu, Bí Áo Nghĩa, Thiên Ma Diệt Trừ!!"

Hai người dốc toàn lực— hoàn toàn không phải vậy.

Nhưng sức phá hoại lại vượt xa Akane và những người khác trước đó, thổi bay tất cả Thiên Thần Binh cùng với không gian.

Nhìn cảnh tượng này, chính bản thân người ra chiêu cũng ngây người ra.

"Hả... đây là một nửa sức mạnh thôi sao? Người đó có hơi không bình thường đúng không?"

"Đúng vậy đó."

Nếu mà có được sức mạnh trọn vẹn, lỡ tay dùng hết cỡ, có khi chỉ trong chớp mắt là mọi người, cùng cả cái thế giới ảo này, bay màu hết cả rồi.

Cả hai vẫn còn tức Gilgamesh ra mặt, chỉ mong sao mấy chuyện thế này phải báo trước một tiếng chứ.

Trong lúc họ còn đang càu nhàu, đợt thiên thần tiếp theo lại xuất hiện từ vòng ma pháp, và lần này số lượng còn tăng lên gấp mấy lần.

"…Trừ phi phá hủy vòng ma pháp, không thì không bao giờ dứt được đâu."

Ngay khi Tsukimugi lẩm bẩm như vậy thì…

Vòng ma pháp bỗng xảy ra một sự cộng hưởng khác thường.

Sau đó, từ vòng ma pháp, một con thuyền khổng lồ hiện ra.

"Thần Hựu Anbiru-gō…"

Naru khẽ gọi tên đối thủ mà Sōta đã từng đánh bại trong quá khứ.

Đồng thời, vô số thiên thần bao quanh con thuyền, hộ vệ cho nó.

Long Kỵ Sĩ Tsukimugi lại giơ cây trường thương lên, thủ thế và mỉm cười với Triệu Hồi Sư Shōkanji Kikuno.

"Kikuno em gái nhỏ, trông cậy vào em đấy."

"Vâng, bà."

Kikuno truyền ma lực vào cây quyền trượng trong tay.

Và rồi…

"Triệu hồi Tuyệt Đối Tồn Tại Thần Long!!"

Lợi dụng ngược lại vòng ma pháp triệu hồi thiên thần, thứ xuất hiện là một con rồng siêu khổng lồ, khiến chiếc Thần Hựu Anbiru-gō trông nhỏ bé như một món đồ chơi. Đó chính là con rồng mà Sōta và Gilgamesh đã thấy khi bước vào thế giới ảo, "Tuyệt Đối Tồn Tại Thần Long" của quá khứ.

Đến nước này, ngay cả đám thiên thần, thậm chí cả Tà Thần Lizmile cũng không khỏi kinh ngạc.

"Sao có thể chứ… Lý lẽ gì đây…?"

Lý lẽ chẳng có nghĩa lý gì với một người chị đang lo lắng cho em trai mình.

Và rồi, ngay khoảnh khắc mấu chốt, Tsukimugi dũng mãnh nhảy vọt lên, ngồi gọn trên lưng Thần Long.

"Cưỡi rồng thôi!!"

Đám thiên thần đồng loạt bay về phía Tsukimugi, toan tấn công cô.

Nhưng trên không trung lại xuất hiện số lượng Ruri bằng với số thiên thần.

"Siêu Nhẫn Pháp: Ảnh Phân Thân!!"

"Giết thiên thần chứ? (Y/N)"

Các phân thân người máy Ruri trong tích tắc đã chém bay tất cả thiên thần hộ vệ.

Không bỏ lỡ cơ hội, Tsukimugi hạ lệnh cho Thần Long.

"Người rồng hợp nhất, xông lên!!"

Thần Long lao thẳng vào chiếc Thần Hựu Anbiru-gō, chỉ một đòn đã xé đôi con thuyền; Tsukimugi nhảy xuống từ lưng Thần Long, vẽ một đường cong hình chữ V rồi xuyên thẳng qua cặp tượng thiên thần ở mũi thuyền.

Kèm theo tiếng kêu thảm thiết "Gào thét!!", chiếc Thần Hựu Anbiru-gō đã bị đánh chìm.

"Ngay bây giờ! Phá hủy vòng ma pháp!!"

"Tiểu nữ Akane đã rõ!"

Mãi đến khi Akane cùng mọi người như chẻ tre, lần lượt nhổ tận gốc các vòng ma pháp, Tà Thần Lizmile mới chợt nhận ra, những cô gái mà mình đã đánh giá thấp lại rõ ràng phi thường đến mức khó tin.

Nhìn các vòng ma pháp cứ thế bị hủy diệt liên tiếp trước khi kịp triển khai cái mới, Tà Thần Lizmile cuối cùng cũng nổi trận lôi đình, tấn công Akane và nhóm bạn.

"Akane!!"

Aina nhìn thấy Lizmile lao tới như một cơn gió, hét lớn.

"Ma… ma pháp…"

Không kịp niệm chú ma pháp.

Ngay khi bộ móng vuốt sắp chạm vào cổ Akane thì…

"!!"

Một chiếc khiên đen đã đánh bật nó ra.

"Hắc Kỵ Sĩ tới đây! Siêu Hắc Khiên nào!!"

Chiếc khiên đen được tạo thành từ trường lực đã đánh bật, rồi lại đánh bật những đòn liên tiếp sau đó.

Sở trường thực sự của Hắc Kỵ Sĩ chính là phòng thủ.

Gần như không thể gây thương tích cho Hắc Kỵ Sĩ khi cô ấy kiên cố phòng thủ.

Tuy nhiên, Hắc Kỵ Sĩ đôi khi vẫn may rủi vung kiếm tấn công…

"Úi da!?"

Kết quả là, móng vuốt của Lizmile đã lướt qua má cô ấy.

"Nanami Onee-san, mạnh mẽ quá là không tốt đâu."

Thánh Chức Giả Kurumiko xoay cây pháp trượng, từ phía sau nhắc nhở…

"Nguyện Chúa từ bi, chữa lành cho bạn con…"

Sau đó, cô ấy dâng lời cầu nguyện, và vết thương của Nanami lập tức lành lặn.

Dù nhờ có hoàng đạo khí mà không đến mức bị trọng thương, nhưng những vết thương nhỏ đều được Kurumiko chữa trị tức thì như vậy.

Biết rằng chỉ phòng thủ thì không thể thắng được, Ma Kiếm Sư Miyuki sensei nhân lúc Nanami phòng ngự, liền nhảy vọt đến trước mặt Lizmile.

"Ma Kiếm Nhị Thức, Mặt Trăng Antenor…!!"

Lưỡi kiếm bóng tối của Miyuki sensei vung lên, sướt qua cổ tay Lizmile.

Hàng phòng ngự của Nanami và đòn tấn công của Miyuki sensei.

Những đợt tấn công liên hoàn của cả hai dần trở nên ăn ý không kẽ hở, tốc độ, độ chính xác và uy lực đều tăng lên vượt bậc.

Lý do là…

♪ "Đêm Giáng Sinh tuyết rơi của Cô bé Lọ Lem~ đã không còn cỗ xe bí ngô nữa rồi~" ♪

Bài hát của Du Ca Thi Nhân Gin'yuuin Serika đã cổ vũ tinh thần cho họ.

"Bài hát của Seri-chan, thật khiến người ta sục sôi nhiệt huyết quá đi!!"

"Dù đó là tình ca…"

Nanami với cảm xúc phấn khích tột độ, cùng Miyuki sensei bình tĩnh nhưng đầy phấn khởi, tạo thành một cặp đôi tương phản mạnh mẽ.

Mỗi khi có khoảng trống trong công thủ, Nanami chỉ cần một nhát kiếm thôi, cố gắng dùng thanh Tinh Kiếm mà Miyuki sensei đã tin tưởng giao phó để chém trúng Lizmile.

Vốn dĩ cảm thấy bất lực trong chiến đấu… nhưng Lizmile lại khẽ cười.

Lý do nằm ngay trước tầm mắt cô ấy.

Trong mắt cô ấy phản chiếu… Sōta.

Sōta nhìn cuộc chiến của Akane và nhóm bạn, trong lòng tràn ngập sự không cam tâm và hổ thẹn.

"Mình không làm được gì sao… Mình…"

"Không đúng… Chắc chắn không phải như vậy…"

"Lại lần nữa, hãy nhớ lại, sức mạnh của mình."

"Sức mạnh của Cờ Hiệu!!"

Sōta đang cúi đầu, trên đỉnh đầu bỗng bị một cái bóng trắng bao phủ.

"!"

Đó là một thiên thần bị thương.

Đây chính là ý đồ của Lizmile.

Dù có sức mạnh mạnh mẽ đến đâu, cuối cùng họ cũng chỉ là những cô gái bình thường.

Chỉ cần khiến họ mất đi người quan trọng trước mắt, khiến tinh thần họ sụp đổ thì chẳng còn gì đáng sợ.

"Sōta-kun!?"

Akane là người đầu tiên nhận ra sự bất thường, tuyệt vọng kêu lên.

Nghe thấy tiếng hét của Akane, tất cả mọi người đều nhìn về phía Sōta.

Nhìn thấy vật thể bị xé toạc và văng đi.

Akane và nhóm bạn trong khoảnh khắc lạnh toát sống lưng.

…Nhưng mà…

Phía cuối cùng vỡ tan, lại là thiên thần.

Thanh Tinh Kiếm trong tay Sōta đã chém đôi thiên thần.

Và rồi, Sōta, với "Cờ Hiệu Nhân Vật Chính Thế Giới" đã hồi sinh đang bay phấp phới trên đầu, tuyên bố:

"Kẻ địch mạnh trong quá khứ được tái tạo… Đây là cờ hiệu giáng cấp đó."

"Hatate Sōta!!"

Naru bất giác nở nụ cười rạng rỡ.

Ngay khoảnh khắc Sōta bị tấn công, thanh Tinh Kiếm mà Nanami đang giữ đã lướt qua má Lizmile, chém đứt lời nguyền tà thần đang quấn lấy Sōta.

Nanami nhếch mép cười.

Sōta liếc nhìn Nanami, đáp lại một nụ cười, rồi lập tức giơ thanh Tinh Kiếm lên, vung một đường trên không.

Chỉ thấy tinh quang rải rác khắp xung quanh, trong chớp mắt đã xuyên thủng và nghiền nát những thiên thần còn lại.

"Cái gì!?"

Trong khi Lizmile còn đang kinh ngạc, Sōta đã tức thì dịch chuyển đến bên cạnh cô ấy…

"Cô đã đánh giá thấp Akane và các bạn. Khinh thường kẻ địch… đó là cờ hiệu thất bại tồi tệ nhất phải không?"

Anh ấy với tốc độ nhanh nhất đã đâm thanh Tinh Kiếm vào ngực Tà Thần Lizmile.

"Những vị thần tích tụ không tan, cùng tà niệm phụ thuộc nhiễm thành bóng tối… Tham vọng, oán than của các ngươi, tất cả hãy hóa thành tinh quang mà biến mất đi!!"

"Tinh quang sẽ hòa vào thế giới thực, một ngày nào đó, ở một thế giới khác…"

"Sẽ có được cuộc sống hạnh phúc…"

Đó là một lời cầu nguyện.

Lời cầu nguyện của Thần Long là định mệnh được Đấng Tuyệt Đối an bài.

Chỉ có anh ấy mới làm được điều đó… Đó là cách anh ấy đã học được ở học viện này, cách đánh bại người khác bằng sự dịu dàng và lương thiện.

Sau khi tất cả hóa thành tinh quang biến mất…

Tà Thần Lizmile đã rút thanh Tinh Kiếm ra, và trở lại thành Lizmile Obemeyer, lồng ngực không hề hấn gì.

Hiểu rõ mọi chuyện đã xảy ra với mình, và biết rằng tất cả đã kết thúc, Lizmile vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng, chỉ nói với Sōta một câu:

"…Thần Long… cảm ơn ngươi."

Khoảnh khắc đó, Sōta chỉ khẽ mỉm cười với Lizmile.

Cảm nhận thấy mọi tà khí xung quanh đều tan biến, Sōta thu thanh Tinh Kiếm vào không gian phụ.

"Sōta!!"

Lần này Sōta lộ vẻ ngượng ngùng khi đỡ Nanami, rồi khẽ cười khổ.

"Nanami…"

"Ngươi dám khiến chị lo lắng…!!"

"Ừm, xin lỗi nha… Nhưng mà, Nanami không phải là chị gái nữa rồi, phải không."

"Phải, đúng thế. Nhưng, bổn cung vẫn luôn ở cạnh dõi theo ngươi… Ngay cả bây giờ, cũng vậy."

"Ừm… Cảm ơn chị… Onee-san."

"Sōta…"

Nhìn Sōta mỉm cười ở cự ly gần, Nanami chợt tỉnh ngộ và tách ra khỏi Sōta.

Như thể coi hành động đó là tín hiệu, các thành viên nữ của Ký Túc Xá Mạo Hiểm trong bộ trang phục chiến đấu liền ùa đến ôm chầm lấy Sōta.

"Ôi chao ôi!? Chật quá, chật quá!!"

Sōta kêu lên thảm thiết, nhưng các cô gái dường như hoàn toàn không để tâm khi đã phấn khích.

Và rồi còn kéo cả Nanami, người vừa tách ra, vào ôm cùng.

Cuối cùng, Sōta và mọi người chen chúc thành một đống trên sân vận động của Học viện Hatagaya, lúc này chợt nhận ra xung quanh đang dần thay đổi.

"…Thế giới, đã có lại màu sắc rồi sao?"

"Vì Ma Đạo Thư đã trở lại trạng thái bình thường rồi mà. Nó đã có thể duy trì hoạt động của thế giới."

Lời của Naru khiến Sōta chợt bừng tỉnh.

"…Sōta-kun?"

"Ừm… Thế giới này, vẫn còn đang trong lễ tốt nghiệp… Còn lời phát biểu cuối cùng. Đợi anh, một lát thôi."

"Sōta-kun…"

Sōta dịu dàng xoa đầu Akane.

"Đừng lo… Anh sẽ trở về. Phải trở về chứ, về thế giới thực."

"…………"

Akane với tâm trạng khó tả, cảm nhận sự dịu dàng từ cái xoa đầu của Sōta, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có phần cô đơn của anh.

Trong khán phòng mà trần nhà đã khép lại và trở về nguyên trạng, mọi người đang xôn xao vì Sōta bỗng dưng biến mất và một cô gái tóc vàng đuôi ngựa bất ngờ xuất hiện.

Thấy Sōta vội vã quay lại, cả khán phòng lại ồ lên, Sōta trở lại bục giảng và ra hiệu cho mọi người im lặng.

"Vừa rồi thất lễ."

Anh hít một hơi thật sâu.

"………………"

Nên nói gì, phải nói gì đây, Sōta hơi do dự.

Sự im lặng của Sōta khiến khán phòng lại bắt đầu bàn tán xôn xao.

"Tôi—"

Tuy nhiên, giọng nói của anh đã khiến bên dưới lập tức trở lại yên tĩnh.

"Tôi, suốt đời này sẽ không bao giờ quên, những gì đã xảy ra ở học viện này."

Sōta nhìn Akane.

Anh nhìn Serika, Kikuno, Megumi, Aina, Manaka, Tsukimugi, Naru, Ruri, Rin, Kurumiko, Misamori, Hakua, Miyuki sensei, Koruri…

Cuối cùng, anh nhìn Nanami, người vẫn luôn đứng phía sau mình.

"…Đúng như Odoriko-gū đã nói, tôi cũng muốn mãi mãi, mãi mãi sống ở đây. Nhưng………………"

Sōta cúi đầu, cố nén nước mắt.

Anh lại nhìn những người bạn đã cùng mình trải qua ba năm, lòng xúc động không thể kìm nén.

"…Tôi muốn truyền đạt những kinh nghiệm học được ở đây, sự dịu dàng nhận được ở đây, cho nhiều người hơn nữa."

Anh cố gắng hết sức để không khóc.

"Vì vậy…"

…Nhưng mà…

"Cảm ơn mọi người… Và rồi—"

Cuối cùng vẫn không như ý muốn, một dòng nước mắt lăn dài trên má anh.

"Tạm biệt nhé."

Vừa thấy Sōta rời khỏi bục, Nanami trong thế giới ảo đã vội vã đuổi theo. Nhìn bóng lưng cậu ấy khuất dần trong tiếng vỗ tay tiễn biệt, Akane và mọi người ở thế giới ảo không khỏi bồn chồn lo lắng…

Ngoài khán phòng, Akane cùng mọi người từ thế giới thực đang chờ Sōta.

“Sōta-kun––!!”

Chỉ nghe thấy tiếng cuối cùng, tất cả đã òa lên khóc nức nở.

“…………”

Nanami của thế giới ảo đứng sau lưng Sōta, người đang dở khóc dở cười, nét mặt lộ vẻ cay đắng. Thấy Nanami của thế giới ảo, Nanami của thế giới thực khẽ chớp mắt.

“Đúng là bổn cung rồi…”

“Các vị định mang Sōta đi sao?”

Một phần trong lòng Nanami của thế giới ảo đã chấp nhận sự thật. Dù có muốn níu kéo, nhưng nghĩ đến Akane và mọi người ở thế giới ảo, cô vẫn muốn giúp họ giữ Sōta lại.

…Đúng lúc đó—

“Sōta-kun!!”

Nghe có người gọi từ phía sau, Sōta quay đầu lại…

“Akane…”

Akane của thế giới ảo đang thở hổn hển đứng đó. Không chỉ cô, tất cả các thành viên Ký túc xá Thám hiểm giả trong thế giới ảo cũng nhanh chóng kéo đến.

“Mang đi… là… ‘ta’ sẽ mang Sōta-kun đi sao?”

Nghe Nanami của thế giới ảo nói, Akane của thế giới ảo lộ vẻ đau đớn. Thấy Akane và những người khác trong trang phục Pháp sư, Akane của thế giới ảo theo bản năng nhận ra chuyện này không hề đơn giản.

“Sōta-kun…”

“…………”

“Em… em không muốn… Em… Sōta-kun…! Chúng ta còn phải cùng nhau vào đại học cơ mà… Sōta-kun… Em… xin, xin anh đừng rời xa em!!”

Tâm trạng Akane của thế giới ảo vượt quá nỗi đau buồn, tràn đầy tuyệt vọng mà khuỵu gối xuống. Nghe cô nói, Magician Akane lập tức chùng xuống.

“Thế, thế thì… chi bằng ở lại đây, không cần quay về cũng được mà.”

“Gì chứ!? Có liên quan chứ!?”

Knight Nanami la lớn với Magician Akane, người vừa đột ngột đưa ra ý kiến kinh khủng đó.

“Haizz… Dù sao Akane ở đây và Sōta cũng đã hẹn hò một năm rồi. Tình cảm nảy sinh cũng khác chứ.”

Lời nói bất chợt của Nanami ở thế giới ảo khiến Magician Akane phản ứng dữ dội.

“Là tôi ư!? Thật là kinh ngạc!! Chuyện này, chuyện này chuyện này chuyện này!!?”

Magician Akane ngượng ngùng vặn vẹo cả người. Rồi cô cố gắng đứng dậy.

“Sōta-kun nên ở lại đây mới phải!!”

Các thành viên Ký túc xá Thám hiểm giả từ thế giới thực nhìn Magician Akane với ánh mắt “Lại bắt đầu nói linh tinh rồi kìa…”.

“Bởi vì, bởi vì… xin hãy nghĩ mà xem!! Không thể chia cắt hai người đang yêu nhau như thế được!! Quá tàn nhẫn! Thật đáng thương!!”

“Dù nói vậy thì cũng không thể không về thế giới thực được… Chúng tôi cũng vậy, không có Hatate-kun thì… cái đó… sẽ, sẽ rất phiền phức ạ.”

Samurai Naru nhìn Magician Akane dễ bị xúc động quá mức, lộ vẻ không thể chịu nổi.

Nghe cuộc đối thoại giữa bản thân ở thế giới thực và những người khác, Akane của thế giới ảo lau khuôn mặt đẫm nước mắt, ngẩng đầu lên.

“Xin hỏi… Sōta-kun, thực ra vốn dĩ là ở bên chúng tôi ư?”

“Ế… À, đúng vậy, thì ra là thế.” Magician Akane đáp lời.

“…………”

“Akane-chan?”

Thấy Akane của thế giới ảo vẫn ngồi xổm trên đất chìm vào suy tư, Kikuno của thế giới ảo vỗ vai gọi cô để bày tỏ sự quan tâm.

“Nghe, nghe em nói đây! Xin hãy đưa Sōta-kun đi.”

“Ế!?”

“Bởi vì… chó con hay mèo con đáng thương cũng vậy, đều nên quay về nơi thuộc về mình… Về lại khu rừng nơi sống cùng bố mẹ thì tốt hơn!! Cho nên… nếu một ngày nào đó, thời điểm đến… dù có buồn, dù có cô đơn, cũng phải đưa về rừng thôi!!”

Tuy nhiên chó hay mèo có lẽ sẽ không quay về rừng… Chắc là cô ấy đã xem phim động vật nào đó nên bị ảnh hưởng chăng— đó là cảm nhận mà mọi người nhận được từ lời nói của Akane ở thế giới ảo.

“Sōta-kun cũng vậy, nếu có thể sống hạnh phúc trong khu rừng quê hương… Em… em…”

Mặc dù vậy, Akane của thế giới ảo dường như vẫn không thể chịu nổi, lại nức nở không thành tiếng. Nhìn Akane của thế giới ảo, Magician Akane, người dường như lại cảm động bởi lời nói của cô ấy, nắm chặt tay.

“Thiên nhiên trong rừng đã biến mất rồi!! Nếu đã vậy, Sōta-kun vẫn nên ở lại đây, được nuôi dưỡng và yêu thương sẽ hạnh phúc hơn!! Tôi cũng vậy, lúc xem cảnh chia ly trong bộ phim động vật đó đã khóc rất nhiều, nên tôi hiểu cảm giác đó!!”

“Haizz, dù sao cũng đều là Akane mà.”

Knight Nanami liếc mắt nhìn hai người. Hơn nữa, bộ phim động vật đó chính là bộ phim họ đã xem trên du thuyền sang trọng.

“Sao thế được, sao thế được, xin Akane bên kia hãy đưa Sōta-kun đi!”

“Không được, không được, xin Akane bên kia hãy để Sōta-kun hạnh phúc!!”

“Cậu mời cậu mời!”

“Tôi mới phải nói cậu mời cậu mời!”

“Đúng là đang nhường nhau để ép người kia nhận lại bài mà…”

Thấy hai Akane nhường nhau, các thành viên khác của Ký túc xá Thám hiểm giả cũng nói “cậu mời cậu mời” mà nhường qua nhường lại.

Vì là đối kháng giữa cùng một người, lẽ ra sẽ bất phân thắng bại, mãi mãi nhường nhau… nhưng—

“Nếu đã vậy… thì sao không dung hợp bản thân của thế giới ảo vào bản thân, rồi cùng mang về?”

Câu nói này bất chợt vang lên từ trên không, mọi người ngẩng đầu nhìn lên…

“Sakura!?”

“Chào anh trai. Em thấy không đành lòng, nên đã phái ※thuyền cứu hộ đến rồi… À à, nhưng mà, thuyền có lẽ là điềm gở đối với anh trai nhỉ?” (Chú thích: Nguyên văn là “助け船” – có nghĩa là ra tay giúp đỡ.)

Sacrament khiến Sōta cười khổ.

“Sau khi dung hợp sẽ thành ra sao…?”

“Ký ức và kinh nghiệm… cũng như tâm hồn, sẽ được kế thừa… Tuy nhiên, không phải là nuốt chửng hoàn toàn, mà sẽ hòa quyện một cách khéo léo đó. Dù sao cũng đều là cùng một bản thân mà.”

“…Không có nguy hiểm chứ?”

Akane của thế giới ảo hỏi, Sacrament gật đầu.

“…Bổn cung đã quyết định rồi. Nếu đã vậy, hãy đưa bổn cung đi. Bổn cung của thế giới thực ấy.”

“…………”

“Bổn cung, bằng bất kỳ hình thức nào, cũng muốn ở bên Sōta.”

Knight Nanami nhìn thẳng vào đôi mắt kiên định của Nanami của thế giới ảo.

“Được chứ, bổn cung?”

“…Ừm.”

Hai Nanami chạm trán vào nhau. Thế giới bỗng nhiên gợn sóng như mặt nước bị ném hòn sỏi…

“!?”

Nanami của thế giới ảo nhanh chóng hòa vào Knight Nanami.

“…………”

Nanami vẫn nhắm mắt, một hàng nước mắt trong vắt lăn dài trên má.

“…Thế à? Hóa ra lời tỏ tình đêm Giáng Sinh đó, là kỷ niệm của ngươi, đúng không, bổn cung.”

Tâm sự canh cánh bấy lâu bỗng chốc tan biến, Nanami thở ra hết bầu không khí trong lồng ngực.

“Có thể đưa bổn cung ở đây về… thật là tốt quá đi.”

Nhìn Nanami mỉm cười, Akane của thế giới ảo và những người khác cũng đứng dậy.

“Có thể cùng đi về đó, Sōta-kun.”

“Akane…”

Khuôn mặt còn vương nước mắt hiện lên nụ cười, Akane của thế giới ảo dần hòa vào Magician Akane rồi biến mất.

“…!! A ồ!? Có cảm giác đang hẹn hò với Sōta-kun!? Cái này là sao vậy, cứ thế này thì thân mật quá mức rồi!? Sướng quá đi sướng quá đi!! Tôi, tôi ghen tị với chính mình quá!!”

Phát ra tiếng hét “Ưm meo!!”, Magician Akane vừa ngượng vừa ghen tị vặn vẹo, rồi khẽ đấm vào ngực Sōta để che giấu sự ngại ngùng.

Kikuno của thế giới ảo và mọi người thấy cảnh này cũng gật đầu với nhau, rồi bước về phía bản thân ở thế giới thực.

Và rồi…

Sau khi tất cả dung hợp.

“Chúng ta về nhà thôi, A-chan. Những người tốt bụng không kém gì ở đây đang đợi A-chan đó.”

Kikuno nắm lấy tay Sōta, rồi Akane và mọi người cũng chồng tay lên.

Tất cả cơ thể lơ lửng trên không trung. Từ trên cao nhìn xuống Hatagaya Academy của thế giới ảo…

Vẳng vẳng tiếng hát “※Ngưỡng Vọng Sư Ân”. (Chú thích: Giai điệu gốc của bài '青青校樹' - Cây Xanh Trường Học.)

Trong âm điệu du dương đó…

Sōta, lần cuối cùng, nói lời cảm ơn với ngôi trường mẹ đã đồng hành cùng cậu suốt ba năm:

“Cảm ơn.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận