Kanojo ga Flag wo Orareta...
Tōka Takei Cuteg
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 16: Chúc bạn lên đường bình an, trước khi chết tôi sẽ kể cho bạn nghe về lễ tốt nghiệp.

Flag 5: Rồng Sa Ngã và Thiếu Nữ Tóc Vàng.

0 Bình luận - Độ dài: 9,023 từ - Cập nhật:

Thế giới giả tưởng.

Kỳ nghỉ đông rồi đến đầu năm mới, và giờ đây khi học kỳ ba đã đi được nửa chặng đường, không khí tại Học viện Hatagaya dần trở nên hưng phấn và náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Ngày mười bốn tháng Hai.

Ngày lễ Tình nhân.

Nếu như Valentine năm ngoái Akane đã tặng sô cô la ngay trước mặt mọi người, thì Valentine năm nay lại hoàn toàn khác.

Đêm khuya, gần nửa đêm, trước khi kim đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ, Akane bước vào phòng Sōta sau tiếng gõ cửa dè dặt.

"Có chuyện gì vậy, Akane?"

"Vâng, em có chuyện quan trọng muốn tìm Sōta-kun ạ..."

Món quà lớn được gói ghém cẩn thận, buộc nơ xinh xắn, thấp thoáng sau lưng cô, đủ để Sōta đoán được Akane đến đây để tặng sô cô la.

Lúc đó là hai mươi ba giờ năm mươi phút. Ngày vẫn là mười ba tháng Hai.

"Quả là nóng vội thật..."

Sōta mỉm cười khổ sở, nhìn Akane đang ngồi trên giường.

"............"

Akane hai má ửng hồng, lặng lẽ cúi đầu.

Trước mặt Sōta, hiếm khi cô ấy lại yên lặng đến thế.

"...Sō... Sōta-kun dạo này thế nào ạ?"

Cuối cùng, Akane không thể chịu đựng được sự im lặng, đành dùng một cách kỳ lạ để bắt đầu câu chuyện.

"Ơ... Chúng ta vẫn gặp nhau mỗi ngày mà..."

"À phải rồi. Tiểu nữ Akane hôm nay thật bất thường, đúng là đãng trí mà... Sōta-kun dạo này... hình như cuối cùng cũng đã có chút tinh thần rồi."

"............"

"Từ sau Giáng sinh... Sōta-kun quả nhiên vẫn chưa được vui vẻ lắm..."

Lời nói của Akane khiến Sōta cười khổ.

"Đúng vậy... Ngay cả bản thân anh cũng thấy hơi bất ngờ, không ngờ cảm giác này lại ập đến từ từ như thế... Dù sao cũng là bạn gái đầu tiên mà."

Nghe Sōta nói có chút buồn bã, ngược lại Akane lại lộ vẻ như sắp khóc. Thấy vậy, Sōta đứng dậy khỏi ghế, xoa đầu Akane.

"Haizz, đối phương là một thần tượng hàng đầu, vốn đã quá cao xa rồi, có lẽ là anh không xứng..."

"Sōta-kun!!"

Akane bất giác thốt lên thật lớn, nhưng chính cô ấy còn ngạc nhiên hơn cả Sōta.

"...Sōta-kun không có lỗi. À, nhưng mà, cũng không phải Serika-chan có lỗi..."

Akane dường như rất do dự, vừa bồn chồn vừa nói ra:

"Thật ra, từ sau Giáng sinh, em nói chuyện với Serika-chan thường xuyên hơn."

"Ể, lại có chuyện như vậy sao?"

Sōta bất ngờ.

"Serika-chan rất lo lắng, vì hai người chia tay quá vội vàng, cô ấy sợ Sōta-kun sẽ để lại vết thương lòng."

"À ha ha..."

"Thế nên, Serika-chan nói rằng, cô ấy mong Sōta-kun có thể quen một người khác thật tốt, thật hạnh phúc... Cứ như vậy, cô ấy có thể quên đi chuyện của hai người..."

"............"

Sōta thầm nghĩ "người để lại vết thương lòng, nếu nói thật thì phải là Serika mới đúng...".

Mặc dù anh cũng không phải là hoàn toàn không bị tổn thương.

"Bây giờ em mới thấy, em... đáng lẽ ra lúc đó nên bướng bỉnh hơn một chút thì tốt rồi."

"............"

"Như vậy Serika sẽ không phải áy náy. Serika có lẽ đã nghĩ rằng, chỉ có một mình em cứ đơn phương chịu đựng... Em nghĩ cuối cùng Serika chính là không chịu nổi điểm đó."

"............"

Akane dường như đã lờ mờ đoán được mọi chuyện từ những gì cô ấy và Serika đã nói chuyện. Cô ấy hơi mở to mắt rồi chìm vào suy nghĩ.

"Serika-chan nhận ra rằng, việc Sōta-kun hẹn hò với mình đồng nghĩa với việc sẽ khiến Sōta-kun phải chịu đựng mãi... Vì thích Sōta-kun, nên phải ngừng tra tấn Sōta-kun, và cách duy nhất còn lại là chia tay. Đó là suy nghĩ của Serika-chan...?"

"Đúng vậy... Vậy nên chắc chắn một phần nguyên nhân cũng nằm ở anh."

"Đáng lẽ ra lúc đó nên bướng bỉnh hơn một chút thì tốt rồi" – Cuối cùng Akane cũng hiểu và chấp nhận câu nói này của Sōta.

Rồi cô ấy suy nghĩ:

Đây là một sự chu đáo đầy bi thương biết bao.

Chỉ là thích.

Chỉ là muốn ở bên nhau.

Chỉ là muốn nhìn thấy nụ cười của đối phương.

Đáng lẽ ra chỉ cần như vậy thôi.

Thế nhưng, vì quá chu đáo cho đối phương, mà họ lại dần xa cách. Nghĩ đến hai con người như vậy, Akane cảm thấy không chịu nổi.

Đồng thời, điều không thể chịu đựng hơn nữa, chính là để Sōta tiếp tục ôm giữ thứ cảm xúc ấy.

"............"

...Rồi, cô ấy không rời mắt khỏi món quà mình mang theo.

Đồng hồ đã điểm qua mười hai giờ.

"!!"

Akane bất chợt đứng bật dậy.

Thuận thế đưa món quà cho Sōta.

"Đây! Chúc mừng Valentine!"

"À... ừm, cảm ơn em."

Sōta đang ngỡ ngàng nhận lấy món quà được gói ghém xinh xắn... Thế nhưng, Akane vẫn giữ chặt món quà không buông.

"...Akane?"

"............Em... xin hãy để em trở thành người yêu, người, người... của Sōta-kun...!"

Nói đến nửa chừng, Akane đã nuốt lại câu nói đó.

Akane cúi đầu, biểu cảm của cô ấy khiến Sōta nhớ lại nỗi buồn của Serika khi chia tay.

Mình lại sắp lặp lại sai lầm sao?

Suy nghĩ đó, đã thúc đẩy trái tim Sōta.

Đẩy những lời Akane muốn nói nhưng không thốt nên lời...

"Akane... Em có muốn..."

"...?"

Akane ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang căng thẳng của Sōta.

"Có muốn làm người yêu của anh không?"

"............……Hú ồ!?"

Akane không hẳn là do dự, mà đúng hơn là bị bất ngờ, đến mức bối rối không biết phải làm sao.

Lúc với Serika cũng vậy, tim mình đập nhanh đến lạ thường, điểm này Sōta cũng tự nhận thức được.

"Không, không chê tiểu nữ Akane chứ ạ...?"

Có lẽ.

Đã đến lúc phải tiến về phía trước.

Người giúp anh nhận ra đạo lý quan trọng này, luôn là cô gái trước mặt.

"Ừm... Nếu em không chê anh... thì..."

"Em, em...!!"

Akane được lời nói của Sōta tiếp thêm dũng khí. Phần tiếp theo của câu nói vừa bị nuốt lại, từ trong tim cô tuôn trào ra liên tục.

"Muốn Sōta-kun phấn chấn lên!"

Cảm xúc của lần đầu gặp gỡ sống lại trong lòng Akane.

"Muốn Sōta-kun hạnh phúc!"

Cảm xúc đã ấp ủ suốt hai năm tuôn trào.

"Muốn nghe Sōta-kun bướng bỉnh!!"

Nỗi đau lòng suốt hai tháng qua hóa thành tiếng lòng cụ thể.

"Em muốn trở thành người yêu của Sōta-kun...!"

"Ừm... xin hãy chiếu cố nhé, được không?"

"Xin hãy chiếu cố ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư...!!"

Khi giơ hai tay lên reo hò, cảm xúc của Akane dường như đã vỡ òa, cô ấy òa khóc nức nở.

Sōta mỉm cười khổ sở, nhẹ nhàng ôm lấy Akane.

"...Sao những cô gái hẹn hò với anh, ai cũng khóc vậy nhỉ."

Akane cảm nhận lồng ngực ấm áp của Sōta, chợt nhận ra có những giọt nước rơi xuống đầu mình, bèn ngẩng mặt lên.

"...Sōta-kun cũng khóc."

"Ể... lạ thật..."

Những giọt nước mắt bất giác tuôn rơi khiến Sōta vô cùng ngạc nhiên.

"Sao vậy ạ? Anh quả nhiên không muốn sao?"

Akane đưa ngón tay thon dài lau đi giọt nước mắt đang lăn trên má rồi hỏi, nhưng Sōta mỉm cười nói với cô ấy:

"...Là vì Akane rất dịu dàng đó."

"~~~~~~~~~~!!"

Nghe Sōta mỉm cười nói ra câu đó, Akane không thể kìm nén được khuôn mặt đang đỏ bừng, vùi mặt vào ngực Sōta để che đi.

"...Sao vậy?"

"Sōta-kun lại dùng vẻ mặt dịu dàng như vậy để nói những lời đó, đúng là ăn gian!!"

"Ể~"

Sōta cười. Akane cảm thấy đã lâu lắm rồi cô ấy mới thấy nụ cười không chút u buồn nào của anh...

Cô ấy không kìm được muốn tự khen ngợi bản thân.

Sáng hôm sau.

Khi Akane báo cáo chuyện hẹn hò trước mặt tất cả học sinh nội trú ở ký túc xá Bōkenryō, cô ấy cũng nhận được tràng pháo tay lớn nhất, giống như hồi Serika.

"À, bị giành mất rồi sao—"

Giữa những lời chúc mừng liên tiếp, Misamori nói ra câu đó, Akane nghe thấy liền giật mình.

"!?... A, tiểu nữ Akane chẳng lẽ là đã chạy trước... sớm vậy sao? Hóa ra tiểu nữ Akane là một con mèo vụng trộm...?"

Akane run rẩy.

"Xin lỗi! Tiểu nữ Akane xin xem như chưa có gì xảy ra, xin hãy tỏ tình với Sōta-kun!!"

"Ể khoan đã! ※Không được không được không được không được không được ốc sên!! Xin lỗi! Tôi không có cái gan đó đâu!! Tha cho tôi đi!! Mahōzawa Akane-kun, giỏi quá!! Thật dũng cảm!!" (Chú thích của người dịch: Điển cố trong manga người lớn『童貞マニア』.)

"Ể... nói em dũng cảm thì quá lời rồi ạ... Em chỉ là thấy không thể để Sōta-kun một mình thôi ạ..."

Akane ngượng nghịu, Serika cảm động tột độ, lao tới ôm chặt lấy Akane.

"Akane-chan... Cảm ơn em...! Em có thể sẽ nghĩ... chị không có tư cách để nói... nhưng, xin hãy để chị nói...! Xin hãy cho Sō-kun... hạnh phúc!!"

"Vâng, vâng ạ..."

Điều mà bản thân không thể làm được.

Serika gửi gắm tâm nguyện chưa thành của mình cho Akane.

Trong lòng cô ấy thề rằng: Nếu là vì hai người này, bản thân cô ấy sẽ làm tất cả.

Sau đây là bổ sung thêm một chút: Sau khi Sōta và Akane bắt đầu hẹn hò, người cô đơn nhất là Serika. Tuy nhiên, người vui mừng nhất cũng chính là Serika.

Sau khi Sōta và Akane bắt đầu hẹn hò.

Khi ăn cơm, Akane luôn ngồi ở vị trí xa Sōta nhất.

Khi đi học và về nhà, cô ấy cũng không bao giờ đi cạnh Sōta.

Khi ăn bento, cô ấy cũng luôn ở vị trí xa nhất.

Khi về ký túc xá thư giãn, hai người cũng ít khi nói chuyện cùng nhau.

Tình trạng này kéo dài khoảng ba ngày thì—

"Này! Tại sao明明 đã hẹn hò rồi, mà tình cảm lại tệ đi vậy hả!?"

Tối đến, trong buổi tiệc pajama diễn ra trong phòng Sōta theo lệ thường, Serika, người đã tinh ý nhận thấy tình hình trên, hỏi Akane.

"Serika có tư cách để nói câu đó sao...?"

Kikuno cảm thấy quen thuộc, tạm thời chen vào trêu chọc Serika.

"Tình, tình cảm không hề tệ đi đâu ạ, đúng không Sōta-kun?"

"Ừm..."

Trong lúc nói chuyện như vậy, Akane cũng đang ở vị trí đối diện chéo trong phòng, cách xa Sōta nhất.

"Nhưng hai người chưa bao giờ hành động cùng nhau cả!"

"Đúng vậy, từ đó đến nay, hoàn toàn không thấy hai người tình cảm gì cả."

Nghe lời Naru, Sōta cũng bày tỏ cảm nhận của mình.

"Đúng là có cảm giác hơi tránh né mình... Mình đã nghĩ vậy từ trước rồi."

"............"

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Akane.

Akane cúi đầu như thể đang bối rối, liếc nhìn sang chỗ khác, rồi thành thật thú nhận:

"...Bây giờ em mới hiểu được cảm giác của Serika-chan trước đây."

"Akane-chan, trước đây cậu cũng đã nói với Serika rằng không cần phải để ý đến bọn tớ đâu! Hai cậu có thể thân thiết hơn nữa. Nào, lại đây."

Dưới sự thúc giục của Kikuno, Akane bị buộc phải di chuyển đến bên cạnh Sōta.

"...Cậu, chào cậu."

"Chào cậu."

Akane chào hỏi khách sáo quá, nên Sōta cũng chào lại.

“…………”

“…………”

Thế rồi, Akane vẫn không dám nhìn thẳng vào Sōta, cứ thế im bặt. Mọi người đều phải thở dài “Ai~”. Serika và những người khác sốt ruột không thôi, nhưng nghe nói chỉ riêng Kurumiko lại mỉm cười tủm tỉm, thầm nghĩ “Đúng là ngây thơ đáng yêu ghê~” khi nhìn Akane.

Vì chuyện như thế nên có thể thấy hiện tượng giống hệt khi hẹn hò với Serika lại tái diễn, nhưng lần này Sōta đã rút ra được bài học rồi. Thấy Akane xuất hiện ở phòng sinh hoạt chung của Câu lạc bộ Thám hiểm, Sōta liền chủ động đến bắt chuyện.

“Akane, cậu lấy ráy tai giúp tớ được không?”

“Tớ á!? Xin, xin nhờ Kikuno-senpai thì hơn chứ ạ!?”

“…Tớ muốn bạn gái tớ giúp cơ.”

“Bạn gái!? Bạn bạn bạn bạn bạn, bạn gái!?”

Từ “bạn gái” cùng với ý nghĩ “Sōta-kun làm nũng tí xíu thôi mà~!” khiến Akane kích động lăn lộn dưới đất. Sau đó, cô bé đứng dậy và tạo tư thế gối đùi.

“Ti, tiểu nữ không tài cán gì, xin, xin mời đến đây ạ.”

“Ừm… Nhắc mới nhớ, tuy đã gối đùi Akane rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tớ nhờ Akane lấy ráy tai đấy.”

“Đừng đừng đừng đừng đừng, đừng nói chuyện với tôi lúc này! Tôi sẽ lỡ tay chọc vào đấy!”

“Cái gì thế!? Đáng sợ quá!”

Aina đang đứng bên cạnh nhìn cặp đôi ngây thơ đáng yêu này, nghe thấy lời nói nguy hiểm liền không nhịn được mà chen vào.

“Này Akane, cậu đã bao giờ lấy ráy tai cho ai chưa?”

“Đây là lần đầu tiên! Xin đừng nói chuyện với tôi, cái que lấy ráy tai từ tai phải sẽ lỡ chọc ra tai trái đấy!!”

“Khoan đã! Quả nhiên là đừng lấy ráy tai nữa thì hơn!”

Chiếc que lấy ráy tai trong tay Akane run rẩy, cứ chốc chốc lại chạm vào vành tai, khiến Sōta thực sự phát hoảng.

Từ ngày đó, Sōta luôn tìm cách nhờ Akane giúp đỡ hoặc nói chuyện.

“Akane, buộc cà vạt giúp tớ.”

“Akane, tớ hơi đói rồi.”

“Akane, tớ lạnh quá.”

Cứ thế.

“Ghét quá đi, Sōta-kun làm nũng tí xíu đáng yêu ghê.”

Akane vừa nói vừa tháo một nửa chiếc khăn quàng cổ hơi dài trên mình ra, vui vẻ quàng cho Sōta đang kêu lạnh. Naru trên đường đi học thấy hai người như vậy, khẽ thở dài.

“Cuối cùng cũng ra dáng một cặp tình nhân rồi đấy nhỉ.”

“Đúng là…”

Rin đứng phía sau nhìn chăm chú hai người, ghi khắc hình bóng họ vào tận đáy mắt.

Thời gian đã là tháng ba.

Rin, học sinh năm ba, sắp tốt nghiệp…

Kể từ sau lễ Giáng Sinh, Sōta thường xuyên nằm mơ thấy một cô gái.

Ngày hôm đó, Sōta cũng chìm vào giấc ngủ và mơ thấy cô gái ấy.

Chỉ có điều, giấc mơ hôm đó hơi khác so với mọi khi.

Trước đây, cô gái ấy chỉ đứng lặng giữa không gian tuyết trắng xóa trải dài bất tận, dõi nhìn Sōta.

Hơi buồn.

Khẽ mỉm cười.

Dõi theo như một người chị, lại như một người em.

Nhưng hôm nay, khi giật mình tỉnh dậy, Sōta lại thấy mình đang ở trên một con thuyền khổng lồ, cô gái đứng ở mũi thuyền quay lưng lại với cậu, nhìn cảnh con thuyền vượt qua màn sương trắng mà tiến ra biển cả.

Cô gái nhỏ nhắn với mái tóc vàng óng buộc đuôi ngựa, đôi mắt xanh biếc, thoạt nhìn không giống người Nhật.

Đó là một cô gái mà Sōta không hề quen biết.

Thế nhưng, một cảm xúc khó tả, vừa như hoài niệm khôn nguôi, vừa như một sự tồn tại không thể thiếu, chạy dọc khắp cơ thể cậu.

Khi Sōta đang suy nghĩ nên bắt chuyện thế nào, cô gái tóc vàng đuôi ngựa bất ngờ quay đầu lại.

“…………”

Bị khuôn mặt xinh đẹp như búp bê nhìn chằm chằm không nói một lời, Sōta hoảng hốt không biết phải làm sao.

“Cái, cái đó… ừm, ừm thì, tôi… cái đó…”

“…Tại sao lại đến đây?”

Cô gái lạnh nhạt, bất lực, hơi buồn bã, hơi vui vẻ, pha lẫn đủ thứ cảm xúc trong giọng nói, rồi lên tiếng.

“Bản cung không cho phép chuyện này đâu.”

“…………”

Nghe giọng điệu cô gái nói chuyện cứ như công chúa, Sōta càng bối rối hơn.

Nhưng nghĩ đến vẻ đẹp thoát tục của cô ấy, cậu lại thấy điều đó hợp một cách kỳ lạ.

Cô gái tóc vàng thở dài mệt mỏi, rồi dời tầm mắt khỏi Sōta, một lần nữa nhìn về phía mũi thuyền.

“…………”

“…………”

Một khoảng lặng khó tả trôi qua giữa hai người.

Thế nhưng, lạ kỳ thay, Sōta thậm chí còn cảm thấy thoải mái và dễ chịu.

Dường như việc ở bên cạnh cô gái này là điều hết sức tự nhiên.

Không biết đã bao lâu trôi qua như thế, cô gái tóc vàng bất ngờ cất lời:

“Sōta à…”

“Vâng, vâng ạ?”

Thấy cô gái lại biết tên mình, Sōta kinh ngạc đáp lời.

“Ngươi bây giờ có hạnh phúc không?”

“Ể… Ồ, có chứ ạ.”

Sau một thoáng im lặng…

“Vậy sao?”

Cô gái khẽ “hừ” một tiếng rồi nở nụ cười.

“Vậy thì, đừng đến đây nữa. Hãy cứ sống thảnh thơi mỗi ngày đi.”

Kèm theo tiếng nói ấy, ý thức của Sōta dần trôi xa.

Khi giật mình tỉnh giấc, Sōta phát hiện mình đang nằm trên giường.

“…Mơ sao?”

Có một cảm giác chân thật đến lạ… Mặc dù là một không gian và những nhân vật thiếu thực tế như vậy, nhưng Sōta lại cảm thấy mình như thể vẫn đang ở đó cho đến tận khoảnh khắc này.

Đồng thời—

“Lạ thật…? Chuyện gì thế này…? Giấc mơ đó là gì… ấy nhỉ…?”

Sōta hoàn toàn quên mất nội dung giấc mơ.

Một ngày tháng ba.

Sōta được gọi đến phòng hội học sinh.

Người gọi cậu đến là Egstrom Kazuya, phó hội trưởng hội học sinh thời Misamori còn làm hội trưởng — bây giờ anh ta chính là hội trưởng hội học sinh.

Sōta lặp lại lời Kazuya nói như con vẹt:

“Ể? Bầu cử hội học sinh?”

“Đúng vậy. Cuộc bầu cử hội học sinh năm tới, tôi rất mong cậu nhất định phải tham gia. Dù sao thì tôi cũng đã đề cử cậu với tư cách hội trưởng hội học sinh rồi. À, vì Hatate-kun dù tốt hay xấu cũng là người nổi tiếng mà.”

“…………”

Đó là một lời đề nghị bất ngờ.

“Năm nay tôi sẽ thỉnh thoảng nhờ cậu giúp đỡ công việc của hội học sinh, cậu biết phải làm gì rồi chứ?”

“…Cái đó, ít nhiều thì tôi cũng biết.”

Vì Rin, phó hội trưởng, yêu cầu nên Sōta cũng khá thường xuyên được gọi đến giúp đỡ.

“Vậy thì, xin cậu hãy cân nhắc. Vì có sự đề cử, trừ phi cậu đặc biệt hủy bỏ, nếu không theo quy định sẽ tự động trở thành ứng cử viên.”

“…Vâng.”

Sōta mơ hồ gật đầu, rời khỏi phòng hội học sinh.

Vì được gọi đến trước khi tan học nên trên hành lang chỉ còn lại Akane một mình đợi Sōta cùng về nhà.

Sōta đoán, có lẽ các thành viên khác của Câu lạc bộ Thám hiểm đã tử tế về trước rồi.

“Để cậu đợi lâu rồi.”

“Vì để tớ đợi lâu nên khi về, Sōta-kun phải mời tớ ăn gì đó ở khu phố thương mại Hatagaya Academy đấy~ Hi hi hi.”

“Sẽ béo đấy~”

“Ghét quá, Sōta-kun nói năng không có đức. Là Hatate Đức Hạnh-kun cơ.”

“Trở thành một cái tên nghe có vẻ rất đức hạnh nhỉ…”

Hai người vừa nói đùa vừa trêu chọc nhau, không hẹn mà cùng nắm tay.

“…Mà này, hội trưởng hội học sinh tìm Sōta-kun có chuyện gì thế?”

“Ừm… Anh ấy muốn tớ tranh cử hội trưởng hội học sinh khóa tới.”

“Hú ô ô! Ghê thật!”

Akane lộ ra ánh mắt lấp lánh.

“Hội trưởng Hatate, tiểu nữ Akane muốn ăn bánh tart phô mai!”

“Vậy mà cũng thản nhiên đòi ăn đồ à…”

“Bạn trai là hội trưởng hội học sinh, tiểu nữ Akane càng thấy tự hào hơn.”

“Ưm~m…”

Thấy Sōta cười khổ có vẻ hơi bối rối, Akane ghé sát mặt cậu.

“Không có hứng thú lắm sao?”

“Ừm… Một khi bận rộn thì thời gian ở bên Akane sẽ ít đi.”

“Ồ.” Akane đáp lại như vậy, rồi giơ nắm đấm tay còn lại lên nói:

“Không sao đâu ạ. Tiểu nữ Akane sẽ với tư cách thư ký hội trưởng hội học sinh, đường đường chính chính đi theo hội trưởng hội học sinh.”

“Đường đường chính chính á!?”

Thế thì đâu còn là thư ký nữa.

“Không sao đâu. Nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ cần nói ‘Vì là thư ký làm nên không biết’ là ổn hết rồi.”

“Như thế chỉ thành lỗi của Akane thôi, căn bản không phải là ổn đâu…?”

“Hi hi hi, làm Sōta-kun lo lắng rồi.”

Sōta bắt đầu lo lắng rất nhiều chuyện.

Chẳng bao lâu, lễ tốt nghiệp lần thứ hai của Sōta tại Hatagaya Academy đã đến.

Năm ngoái tiễn Misamori, năm nay là Rin.

Sau buổi lễ, vì mọi người trong Ký túc xá Thám hiểm đã hẹn hôm nay sẽ cùng về, nên họ đều đợi Rin trong lớp; nhưng đợi mãi không thấy bóng dáng, thế là mọi người quyết định đi tìm khắp nơi.

Sōta suy nghĩ nên tìm ở đâu, rồi đi về phía sân bắn cung.

“…………”

Rin đang ở đó. Cô bé mặc đồng phục, dáng vẻ giương cung lắp tên đẹp như tranh vẽ, không thể tìm thấy một cô gái thứ hai nào như vậy.

Mũi tên bắn ra với tư thế vô cùng đẹp mắt, trúng ngay chính giữa bia.

“Tuyệt đẹp.”

“…Sōta.”

“Mọi người đang tìm cậu đấy, A-Rin.”

“Ồ, xin lỗi… Cuối cùng tớ muốn chào tạm biệt nơi này.”

“…Vậy sao?”

Sân tập đã gắn bó ba năm… chắc hẳn là nơi đầy ắp kỷ niệm trong lòng Rin.

“Cũng phải nói lời tạm biệt với bộ đồng phục này nữa.”

Rin xoay một vòng, mái tóc đen dài bay lượn mềm mại.

“Sōta, cậu phải nhìn kỹ đấy nhé.”

Rin mỉm cười, dáng vẻ xoay vòng như nhảy múa, gợi liên tưởng đến một nàng tiên.

“Đây là lần cuối cùng cậu thấy tớ mặc đồng phục đấy.”

Câu nói này khiến trái tim Sōta thắt lại.

Không ngờ, Rin đang xoay tròn đột nhiên đứng không vững, được Sōta kịp thời đỡ lấy.

“Ưm… X-xin lỗi.”

“Không sao chứ? Có bị trẹo chân không?”

“Ưm, ừm…”

Khoảng cách giữa hai khuôn mặt bất ngờ gần đến thế…

Rin mang theo tâm trạng lưu luyến thời khắc cuối cùng…

“!?”

Cô bé bất ngờ hôn tới, Sōta kinh ngạc.

Cùng lúc rời môi, Rin lùi lại một bước, giấu cung và tên ra sau lưng, xấu hổ cúi người về phía trước.

“P-phải giữ bí mật với mọi người đấy nhé…”

“…Ừm.”

Đặc biệt là không được nói cho Akane biết đâu… Sōta nghĩ vậy, lúc này trong lòng tràn ngập sự cô đơn, kinh ngạc, tim đập nhanh và cả sự áy náy, không biết trên mặt mình đang biểu cảm gì nữa.

Tháng tư.

Học kỳ mới.

Đây là mùa xuân cuối cùng của Sōta và những người bạn khi họ bước vào năm ba.

Đồng thời…

“—Kurumiko mặc đồng phục cấp ba trông đáng yêu thật!”

Akane thốt lên khen ngợi.

“Hi hi hi, cuối cùng cũng đến ngày được mặc bộ đồng phục này rồi.”

Kurumiko, học sinh năm nhất cấp ba, tự hào trở thành đàn em học cùng trường với Sōta và những người khác.

“Thế nào, Naru-neechan? Có kỳ lạ không?… Naru-neechan? Naru-neechan, chị đang khóc sao?”

"Hu hu hu hu… Tại… Kurumiko bé tí teo của chúng ta giờ cũng thành nữ sinh cấp ba rồi đó..."

Thấy Naru sụt sùi vì quá đỗi xúc động, Kurumiko vỗ về, thủ thỉ "ngoan nào".

"Nhưng mà, từ hồi gặp chị Naru, Kurumiko mới cao lên có đúng một phân thôi à…"

"Naru-sensei này, khóc bây giờ còn quá sớm đó nha. Phải đợi đến lễ khai giảng của Kurumiko thì hãy khóc nhé."

"Đúng đó nha! Vậy thì, chúng ta cùng xuất phát đi dự lễ khai giảng của Kurumiko thôi nào!"

Megumi đáng yêu giơ tay, thế là toàn bộ học sinh ký túc xá Bōken bắt đầu nối đuôi nhau rời khỏi Ký túc xá Bōken, chuẩn bị tham dự lễ khai giảng với tư cách phụ huynh của Kurumiko.

Sau một buổi lễ khai giảng "kỳ lạ" với cảnh "phụ huynh" là các học sinh khóa trên bật khóc nức nở, đến buổi lễ khai giảng ngày hôm sau, thông báo về cuộc bầu cử Hội trưởng Hội học sinh cũng được công bố.

Thế nhưng, năm nay chỉ có mỗi Sōta là ứng cử viên kiêm người được đề cử, vậy nên cuối cùng, một cuộc bỏ phiếu tín nhiệm đã được tổ chức.

Học viện Hatagaya vốn lấy sự tử tế và lòng tin vào người khác làm phương châm, nên không thể có chuyện học sinh không tin tưởng lẫn nhau. Vì vậy, Sōta đã trúng cử Hội trưởng Hội học sinh với tỉ lệ phiếu bầu tuyệt đối một trăm phần trăm.

Trong phòng Hội học sinh, Sōta đáng lẽ sẽ có bài phát biểu trước các thành viên ban chấp hành mới từ Phó Hội trưởng trở xuống… Ít ra thì anh cứ nghĩ là vậy.

"Chuyện là thế đó, Hội trưởng Hội học sinh mới — Hội trưởng Hatate Sōta sẽ nhờ vả các bạn đó nha!"

"Ưm, các em phải làm việc chăm chỉ dưới quyền Sōta đó."

Thế nhưng, người đưa ra những lời huấn thị quý giá lại là cựu Hội trưởng Hội học sinh tiền nhiệm Misamori và cựu Phó Hội trưởng Hội học sinh Rin.

"Xin hỏi… Hội trưởng, những người này là…"

"Họ là cựu học sinh… Từ giờ chắc sẽ xuất hiện rất thường xuyên, đừng để tâm làm gì."

Nghe Sōta nói vậy, các thành viên ban chấp hành năm nhất mới nhậm chức không khỏi cảm thấy đủ thứ bất an.

"Nhưng mà, học sinh của Học viện Hatagaya mà lại không biết mặt bản thân tôi, xem ra em là học sinh ngoại trú đúng không?"

"Ể… hóa ra vị này nổi tiếng vậy ạ… Em xin lỗi, em là học sinh ngoại trú mới nhập học ban trung học phổ thông ạ…"

"Ồ, có vẻ là một tài nữ đây. Phải phụ tá Hatate-kun thật tốt đó nha, ha ha ha."

Trường hợp của Sōta cũng vậy, thực ra nếu không phải là học sinh lên thẳng từ cấp hai, thì trừ khi đạt thành tích xuất sắc, nếu không rất khó để nhập học giữa chừng từ cấp ba.

"Không, cái đó, quá lời rồi… Dù vậy, em là Odokomya Natsu, em sẽ cố gắng hết sức mình ạ!"

Một tân binh tràn đầy khí thế, mới năm nhất đã "tiến quân" vào Hội học sinh đảm nhiệm chức Thư ký, khiến Misamori vô cùng hài lòng. Nhưng dù sao thì Misamori vẫn là người ngoài.

Chào đón học kỳ mới, Hội học sinh trước tiên từ từ tiến hành công tác chuẩn bị cho Đại hội thể thao vào cuối tháng Năm.

"Bản thân tôi muốn Đại hội thể thao năm nay phải hoành tráng chưa từng thấy!"

Người mạnh mẽ tuyên bố như vậy chính là Misamori.

"Cái đó… Cựu Hội trưởng Misamori… Chị đã là người ngoài rồi, xin đừng chỉ huy…"

Ruri, người được chọn làm Phó Hội trưởng vì được công nhận là người tài giỏi nhất toàn khối, tỏ vẻ vô cùng khó chịu khi nói với Misamori.

"Ể—— Ruri-kun lạnh nhạt ghê——"

"Không có lạnh nhạt gì hết! Đây là công việc mà Hatate-kun với tư cách Hội trưởng phải làm! Chị muốn anh ấy trở thành một Hội trưởng hữu danh vô thực à?"

Bị Ruri giáo huấn nghiêm khắc, Misamori chán nản ngồi xổm vào góc tường.

"Mà nói thật, Sōta-senpai này, người kia không cần đi học đại học sao…?"

"Chắc là có cần đó…"

Miệng thì nói vậy nhưng Sōta lại làm ngơ, anh đã hoàn toàn quen với hành động của Misamori rồi. Natsu rồi cũng sẽ dần quen với Misamori thôi.

Sau giờ học, khi công việc Hội học sinh kết thúc, cánh cửa chợt mở ra, Kurumiko ló đầu vào từ bên ngoài.

"Natsu-chan, chúng ta về thôi~"

"À, Kurumi-chan, đợi mình chút, mình dọn dẹp xong ngay đây."

Natsu vội vàng thu dọn văn phòng phẩm vào cặp sách.

Thấy hai người có vẻ thân thiết, Sōta nghi hoặc nghiêng đầu.

"?… Kurumiko, em và Odokomya-san là bạn à?"

"Chúng em học cùng lớp đó ạ. Tại ngồi cạnh nhau nên thân thiết luôn."

"Ồ."

Sōta nghĩ, đây đúng là một mối duyên kỳ lạ.

Cùng lúc đó, Natsu nhìn đi nhìn lại giữa Sōta và Kurumiko cũng nghi hoặc nghiêng đầu.

"Sōta-senpai và Kurumi-chan có quan hệ gì vậy ạ?"

"Là tiền bối và hậu bối cùng ký túc xá đó ạ." Kurumiko giải thích.

"Ế!? Con trai và con gái sao!?"

Đối với ý kiến đã lâu không còn "đúng với lẽ thường" này, Sōta, Misamori, Rin và Ruri đều quay mặt đi chỗ khác.

"Đúng là con trai và con gái đó… Nhắc mới nhớ, vì học sinh tốt nghiệp khóa trước không dọn dẹp sạch sẽ, nên Natsu-chan vẫn chưa thể chuyển vào phòng ký túc xá dự định đúng không."

"Vâng… Nhà em xa trường quá, ngày nào đi học về cũng mệt mỏi lắm ạ…"

"Ồ! Vậy thì, sao không cùng Kurumiko chuyển vào Ký túc xá Bōken luôn?"

"Ể, ký túc xá đâu thể dễ dàng thay đổi được ạ…?"

"Không sao đâu. Đúng không, chị Misamori?"

"OK, OK, cứ giao cho bản thân tôi!"

"Ể… Misamori-senpai rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy…?"

Vì Misamori dễ dàng hứa hẹn, đơn đăng ký chuyển vào Ký túc xá Bōken của Natsu sẽ nhanh chóng được phê duyệt.

Ngoài lề: Căn phòng ký túc xá mà Natsu dự định ở, vốn là căn phòng Misamori đã ở trước khi đến Ký túc xá Bōken. Nói tóm lại, mọi chuyện đều là do Misamori mà ra.

Sau đó——

"Em là Odokomya Natsu! Xin chào các anh chị! Sở thích của em là đánh chuông!"

Natsu, người đã chuyển vào Ký túc xá Bōken, nhận được tràng pháo tay nồng nhiệt chào đón.

"Chào mừng đến với Ký túc xá Bōken! Rất hoan nghênh! *Kháng sinh Macrolide!" (Người dịch: Chữ "Đại hoan nghênh" (大歓迎) trong tiếng Nhật đọc gần giống "macrolide" (マクロライド)).

Phát biểu của Akane khiến chủ đề chuyển sang kháng sinh macrolide, tất cả mọi người có mặt đều nghĩ: "???".

Bỏ qua chuyện đó, Naru phát hiện ra điểm khó hiểu trong phần tự giới thiệu, liền tỏ vẻ nghi hoặc.

"Đánh chuông? Cái chuông chùa đó hả?"

"Vâng! Em thích cái tiếng 'KENG——!!' khi đánh xuống!!"

*Một cô em khóa dưới thuộc phái võ đã đến rồi đây…* Các học sinh nội trú vốn ưa tự do đều thấp thỏm lo âu.

"Nhưng mà, nói đi thì cũng phải nói lại, đúng là ngoài Sōta-senpai ra thì toàn là con gái nhỉ…"

"…………"

Mắt Megumi mất đi ánh sáng.

Ngược lại với lo lắng ban đầu, Natsu nhanh chóng hòa nhập vào Ký túc xá Bōken.

Kurumiko cũng có vẻ rất vui vì có thêm bạn cùng khối trong ký túc xá, nhưng Naru thì lại có chút cảm giác như Kurumiko bị "cướp mất", đôi khi tỏ ra ủ rũ.

Một ngày nghỉ nọ.

Buổi sáng, sau khi ăn sáng xong, Sōta về phòng chuẩn bị ra ngoài thì…

Tiếng gõ cửa vang lên, Akane bước vào.

"Em xin lỗi, Sōta-kun, có phải đợi lâu lắm không?"

"Ể… Đâu có, đợi gì cơ?"

"Không phải, không phải! Lúc này phải nói 'Không đâu, tiểu nữ ta đây cũng vừa mới đến mà'."

"Tôi đâu có nói chuyện kiểu đó được chứ…? Với lại, đây là phòng tôi, 'vừa mới đến' là đến từ đâu cơ…?"

*Ghét ghê, ghét ghê, sao lại không hiểu gì hết vậy chứ?* Akane với vẻ mặt như sắp tung chiêu sumo, giận dỗi tiếp xúc thân thể với Sōta, trêu chọc anh.

"Tí nữa hẹn hò, nên em muốn thử mấy câu thoại kinh điển khi hẹn hò đó mà~"

"À… ừm… Vậy thì, sao không hẹn gặp nhau ở ngoài luôn?"

"Ể——! Đã hẹn hò rồi, em muốn ở bên nhau từng phút từng giây! Hẹn gặp ở ngoài phí thời gian lắm!"

"Có người nói, thời gian chờ đợi cũng là một phần của buổi hẹn hò mà…"

"Đó là lời của những người không sống chung nói thôi!"

"Cũng đúng…"

Sōta cuối cùng cũng phải công nhận lời tuyên bố mạnh mẽ của Akane, rồi xoa đầu cô; những người trong Ký túc xá Bōken chứng kiến cảnh đó từ cánh cửa mở toang đều nghĩ:

*Đúng là cặp đôi ngốc nghếch.*

*Đúng là cặp đôi ngốc nghếch.*

*Đúng là cặp đôi ngốc nghếch đó nha.*

Trong tiếng tiễn biệt "Cặp đôi ngốc nghếch đi đường cẩn thận nhé", Sōta và Akane khoác tay nhau ra ngoài hẹn hò.

"Hôm nay làm gì đây nhỉ? Akane, em muốn đi đâu?"

Nếu đã sắp xếp lịch trình cụ thể rồi mới ra ngoài, Akane sẽ rất căng thẳng, nên cả hai thích kiểu hẹn hò nhẹ nhàng không quyết định điểm đến trước khi đi.

"Để em nghĩ xem… Nói sao nhỉ, chính là…"

"Ừm ừm."

"Em muốn đi nơi nào đó có cảm giác tình tứ, ân ái!"

Vì yêu cầu quá trừu tượng, Sōta phát ra tiếng "Ưm——" khổ não.

"Thử đi chỗ đó xem sao…"

"?"

Đó là một khu vui chơi mới được xây dựng gần đây.

Sau khi thay đồ bơi và bước vào khu vui chơi, Sōta giải thích cho Akane:

"Nghe nói chỗ này là phải ngồi thuyền phao đi vòng quanh dòng sông lười, trên đường sẽ xuôi theo dòng nước đi lên, rồi lại trượt xuống từ đường trượt nước."

"…Sōta-kun rõ ràng rất sợ bể bơi mà lại đến chỗ này, như vậy có ổn không? Anh có phải đang chịu đựng không đó?"

"Ở bên Akane thì tôi không sợ đâu."

"Sōta-kun…! Em cảm động quá!"

Akane ôm chặt lấy Sōta.

"Á! Tiểu nữ Akane, gan quá rồi!"

Thế là cô lại buông Sōta ra.

Vấn đề thực tế là, Sōta sau khi trở về từ thế giới thực đã quen với nước, hơn nhiều so với những gì Akane ở thế giới ảo biết.

Ngược lại, Akane chỉ biết đến một Sōta mỗi khi đối mặt với nước là run rẩy như mèo con, nên vô cùng cảm động vì Sōta đã vì cô mà đến nơi này.

"Tiện thể, thuyền phao dường như có kích thước dành cho một phẩy năm người, nhưng lại ngồi hai người một thuyền, nên sẽ rất sát nhau, tạo cảm giác tình tứ…"

"Đồ biến thái!"

Sōta nghĩ: "Em là Ruri à?"

"Vậy, hay là đừng đi nữa nhé…?"

"Em đâu có nói không đi!"

Thấy Sōta làm bộ quay về, Akane vội ôm lấy eo anh.

Tuân theo hướng dẫn của nhân viên, Sōta ngồi vào thuyền phao… Ngay sau đó, Akane ngồi vào, với tư thế hơi ôm Sōta và quay mặt về phía anh.

"Không phải đâu, Akane…"

Bình thường thì nên ngược lại, tức là Akane phải ngồi tựa lưng vào Sōta.

Nhưng trước khi Sōta kịp sửa lại, chị nhân viên lớn tuổi với vẻ ngoài mỉm cười nhưng trong lòng lại nghĩ họ đúng là một cặp đôi ngốc nghếch, đã nhanh chóng mở lời:

"Vậy là xuất phát nhé——"

"Khoan đã…"

Bị đẩy mạnh, thuyền phao chở Sōta và Akane trôi vào dòng sông lười.

"Hơ, cảm giác tiến về phía sau đúng là lạ thật."

"Em cũng nghĩ vậy…"

Lúc này, Akane nhìn thấy những thuyền phao khác từ phía sau, chợt nhận ra:

"…………Kỳ lạ? Chẳng lẽ, tiểu nữ Akane ngồi ngược rồi ư?… Phải không?"

"Ừ."

"Á Ố!? Vậy nên lúc xuất phát chị nhân viên mới đặc biệt cười tươi roi rói hả!! Tiểu nữ Akane, mất mặt quá! Phải quay lại mới được!"

「Ối chà!? Nguy hiểm quá!? Chìm mất, chìm mất rồi!」

Akane đột ngột đứng phắt dậy, làm Sōta giật mình kêu “Í!” một tiếng.

「Ơ, xin lỗi ạ… Thế thì… cứ giữ nguyên tư thế này có sao không ạ?」

「Ừm… Akane muốn tình tứ phải không? Cứ tình tứ thỏa thích đi nhé?」

「Hi hi hi… Xí, Sōta-kun thật là… Ơ, u oa, hình như thuyền bắt đầu lên dốc rồi!?」

Chiếc thuyền phao mà họ đang ngồi được dòng nước đẩy lên cao. Akane ôm chầm lấy Sōta, rồi khi thuyền lên tới đỉnh, nó lại lao xuống dốc vèo vèo.

「Á——!! Á!! Sōta-kun, nguy hiểm quá! Kinh khủng thật, phía sau bây giờ thế nào mình chẳng biết gì cả!!」

「Anh cũng nghĩ vậy…」

Akane trong bộ đồ bơi ôm ghì lấy Sōta, vòng ngực căng đầy của cô điên cuồng áp sát anh, khiến Sōta cứ ngây người ra.

Hai người chơi đi chơi lại mấy lượt, cho đến khi Akane cảm thấy thỏa mãn thì bụng cũng đã đói meo. Họ liền đến khu ẩm thực của khu vui chơi. Khi đang bưng khay takoyaki và mì xào đi tìm bàn…

「…!?」

「Sao thế, Sōta-kun?」

「…Cô gái vừa rồi đi ngang qua mình.」

Sōta chợt nhớ lại – trước đây, khi anh đang trêu đùa với Serika ở ký túc xá, giữa đám học sinh mạo hiểm giả đến ở trọ, có một ánh mắt nhìn anh vừa thoáng vui vẻ… lại vừa thoáng buồn. Anh nhớ đến cô gái tóc vàng buộc đuôi ngựa với đôi mắt ấy…

「Xí, Sōta-kun này, hẹn hò với người yêu mà còn ngó nghiêng gái khác là sao… A, có phải vì Akane kém quyến rũ không!? Akane không xứng đáng làm người yêu sao!?」

「À, không phải, không phải ý đó đâu… Akane là người yêu tuyệt vời nhất mà?」

「Ưm——… Hi hi hi, Sōta-kun mới là người yêu tuyệt vời nhất~」

Akane vừa e thẹn cười, vừa vỗ nhẹ vào lưng Sōta, khiến tấm lưng anh dần chuyển sang màu đỏ. Cùng lúc đó, Sōta cũng ngoái đầu nhìn khắp xung quanh, nhưng quả nhiên vẫn không thấy bóng dáng cô gái tóc vàng đâu cả.

『Cứ như thể… cô ấy đến để xem tình hình của mình vậy… cảm giác là thế…』

Đúng vậy——

Giống như cô ấy đến để tận mắt xác nhận hạnh phúc của anh… vậy.

Nghĩ đến đây, Sōta bỗng dưng cảm thấy một nỗi đau nhói không tên…

Dù sao đi nữa, hai người đã tận hưởng buổi hẹn hò “tình tứ” một cách trọn vẹn đến nỗi khi trở về ký túc xá thì đã mệt lử. Cứ qua mỗi buổi hẹn hò, trái tim của Sōta và Akane lại ngày càng hòa hợp làm một.

Một ngày sau giờ học.

Natsu thản nhiên giúp Sōta xử lý công việc của hội học sinh.

Sau đó, đúng lúc công việc kết thúc, Kurumiko chạy đến mời Natsu cùng về.

「Natsu-chan, chúng mình về thôi~ Về rồi đi ăn takoyaki nhé.」

「Ừm… À, nếu tiện thì Sōta-kun có muốn đi cùng không ạ?」

「Ồ, anh ấy thì thôi đi.」

「Ơ, tại sao ạ?」

Hôm nay vì các thành viên khác trong ban điều hành đều đi công tác, cuối cùng chỉ còn Sōta và Natsu. Vì vậy, Natsu nghĩ: “Đằng nào cũng cùng ký túc xá”, nên đã mở lời mời Sōta.

「Mọi người vất vả rồi, Yōkojimiya-san. Hai em nhớ cẩn thận đừng ăn nhiều quá nhé.」

Đi lướt qua Kurumiko và Natsu đang cầm cặp sách, Sōta bước ra hành lang, mỉm cười nói "Để em đợi lâu rồi" với Akane đang dựa lưng vào tường chờ bên ngoài, rồi cả hai cùng đi trước.

Ngắm nhìn bóng lưng của hai người đang tựa vào nhau, cùng với gương mặt rạng rỡ, nụ cười tự nhiên của Akane, Natsu khẽ buông tiếng thở dài:

「Hỏi cậu cái này, Kurumi-chan…」

「Chuyện gì thế?」

「Sōta-kun và Akane-senpai đang hẹn hò phải không?」

「…Đúng vậy.」

Kurumiko không ngờ Natsu lại không biết chuyện này, rồi nghe thấy giọng điệu khó tả, đầy vẻ tinh tế của Natsu, cô ngập ngừng một thoáng rồi nói ra sự thật.

「…………Ra vậy——」

「…………」

Thấy gương mặt thoáng buồn của bạn mình, Kurumiko thầm nghĩ: “Takoyaki hôm nay mình sẽ mời vậy.”

Trên đường về.

Khi đi ngang qua khu phố thương mại của Học viện Hatagaya, Akane vừa nhấm nháp bánh taiyaki vừa hỏi Sōta:

「Sōta-kun, kết quả tư vấn hướng nghiệp của cậu thế nào rồi? Mình vừa nói muốn học cùng trường đại học với Sōta-kun, cô Miyuki đã tỏ vẻ rất đau đầu.」

「…Vấn đề là thành tích toán lý của Akane đấy.」

Thấy Sōta cười khổ, Akane hỏi:

「Sōta-kun không định vào Đại học Học viện Hatagaya sao?」

「Vào cũng được, nhưng anh cũng muốn thử thi Đại học Tokyo nữa.」

「………………Ý cậu là Sōta-kun với chỉ số偏差值 (hensachi) 83, muốn trong 1 năm tăng thêm 1 điểm hensachi để thi vào Đại học Tokyo sao?」

Thấy Akane bối rối trước một chủ đề “không thuộc thế giới này”, Sōta càng cười khổ hơn.

「Cô Miyuki nói với anh là không cần thiết phải tăng hensachi đặc biệt đâu.」

「Không thể lấy điểm của Sōta-kun và Akane cộng lại rồi chia đôi, để cả hai cùng đậu sao?」

「Anh nghĩ là không được đâu…」

Akane phồng má, có vẻ hơi muốn tìm thứ gì đó để trút giận, liền cắn một miếng bánh taiyaki của Sōta từ bên cạnh.

「Nhưng mà, mình cũng muốn học cùng trường đại học với Akane…」

「Mình nghĩ ra ý hay rồi! Hay là chúng ta học cùng lúc cả Đại học Tokyo và Đại học Học viện Hatagaya thì sao!?」

「Đó không phải là ý hay đâu…」

Đó là một ý tưởng không khả thi.

Tóm lại, những rắc rối về hướng nghiệp khiến họ trở thành một cặp tình nhân phiền muộn; theo lẽ thường, đây là một lá cờ thất bại, nhưng lạ thay, hai người này lại có thể giải quyết mọi chuyện nhờ sức mạnh của trí tuệ và tiền bạc, lá cờ rốt cuộc đã bị bẻ gãy.

Một đêm nọ.

Sōta nằm mơ, một giấc mơ đã lâu lắm rồi anh mới có.

Đó là giấc mơ về cô gái tóc vàng buộc đuôi ngựa.

Cảnh tượng hôm nay diễn ra bên trong một căn phòng của tòa lâu đài kiểu Tây.

Cô gái tóc vàng co chân ngồi trên ghế, qua màn hình tivi lớn trong phòng, cô đang xem lại cuộc sống thường ngày của Sōta và các học sinh ở ký túc xá mạo hiểm giả.

Tivi chiếu cảnh Sōta được Akane tỏ tình, Rin tốt nghiệp, Sōta và mọi người ngắm hoa trước ký túc xá.

Trong giấc mơ, Sōta chợt nhận ra mình lại đứng đơn thuần bên cạnh cô gái tóc vàng.

「…Ngươi lại đến nữa rồi sao? Ta đã bảo ngươi đừng đến rồi mà.」

Cô gái tóc vàng không nhìn Sōta, nói một cách vô cảm.

「Em… là ai? Sao em lại nhìn chúng tôi buồn bã vậy?」

「Không… buồn.」

Cô gái khẽ nói, không hề tỏ vẻ khó chịu.

「Có thể như thế này nhìn thấy các ngươi, không hề buồn đâu.」

「Nhìn chúng tôi… tại sao? Em quen chúng tôi sao?」

「…………」

Lúc này, cô gái tóc vàng cuối cùng cũng lay động mái tóc đuôi ngựa, ngước nhìn Sōta.

「Chuyện đó không quan trọng đâu.」

「…Có quan trọng chứ, vì em trông rất buồn mà. Hơn nữa… anh rất để tâm đến em.」

Vì lời nói của Sōta, cô gái lộ ra ánh mắt buồn bã nhất từ trước đến nay.

「…………」

Cô gái vùi mặt vào giữa hai đầu gối, sau một nhịp, cô ngẩng mặt lên.

Vẻ mặt cô đã trở nên nghiêm nghị.

「Nghe rõ đây, Sōta. Nếu muốn sống những ngày tháng yên bình, đừng để tâm đến ta. Ta vì điều đó…」

Anh không biết cô gái nói gì tiếp theo.

Bởi vì dưới chân Sōta sụp đổ theo lời từ chối của cô, khiến anh thoát khỏi giấc mơ.

Trong một khoảnh khắc.

Chỉ trong một khoảnh khắc ấy.

「Na…!!」

Chỉ trong tích tắc, Sōta vô thức muốn gọi tên cô gái đó, nhưng ngay lập tức, tất cả ý thức của anh chìm vào màn đêm.

Và rồi…

Khi Sōta mở mắt ra, anh đã nằm trên giường.

Cái tên suýt được gọi ra đã biến mất khỏi ký ức…

「Cô gái đó… là ai…」

Dù vậy, lần này trong ký ức của Sōta, hình bóng và ký ức về cô gái vẫn mơ hồ đọng lại.

Nhưng, Sōta hiện tại vẫn chưa biết cô ấy là ai…

Thời gian trôi đến cuối tháng Sáu.

Hội thao với sự phối hợp của Sōta, Misamori, Rin và các thành viên hội học sinh đã thành công tốt đẹp, giờ là lúc đón chờ chuyến dã ngoại yên bình.

Sau khi vui chơi thỏa thích tại bãi biển Okinawa…

Vào buổi tối, trong phòng nữ sinh, câu chuyện tình yêu mà những chuyến dã ngoại không thể thiếu đã được bắt đầu.

「Người Akane thích ý— thực ra là Sōta-kun đó! Hi hi hi hi~ Thật ngại quá~!」

「Không, bọn em đều biết cả mà.」

「Đến nước này rồi còn gì mà ngại nữa…?」

Naru và Ruri nhìn Akane với ánh mắt khó tin, nhưng Akane chẳng hề để tâm, vẫn e thẹn cười ngốc nghếch.

「Tiểu thư Akane, điều chúng em muốn biết không phải chuyện đó, mà là tiểu thư Akane và thiếu gia Sōta đã tiến triển đến đâu rồi ạ!」

「Nói chung là đã về nhà Mahōzawa rồi.」

「Tiểu thư, không phải ý đó ạ!!」

Manaka ôm gối, phát ra tiếng “Á~ á~” và lăn qua lăn lại trên giường.

「Tức là, Akane…」

Chỉ thấy Aina mặt đỏ bừng, ghé sát tai Akane thì thầm.

Akane nghe xong, ngây người ra một lúc không nói gì…

「~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!」

Cuối cùng, Akane mặt đỏ bừng như lửa, cuộn tròn trong chăn rồi lăn thẳng vào tủ quần áo.

「Này— Akane, ra đây đi—…」

Vì Akane không chịu ra, Naru và những người khác đành phải lôi cô ra bằng cách mạnh bạo lật tung chăn như bóc bắp cải.

「Tiểu, tiểu nữ, tiểu nữ tiểu nữ tiểu nữ tiểu nữ tiểu nữ… Tiểu nữ tôi! Phải làm chuyện đó sao!?」

「…………」

「…………」

Naru và Ruri nhìn nhau.

「Lại còn hỏi ngược lại chúng ta…」

「Thế nào, Aina-san!? Sōta cũng muốn như vậy sao!?」

「Cái này thì… con trai… chắc là muốn chứ nhỉ~? Đúng không, Ruri?」

「Sao lại hỏi tôi!?」

「Đúng không, Naru?」

「Sao lại hỏi tôi chứ!?」

「Đúng không, Manaka?」

「Khó quá, em chịu thôi…」

「Đúng không, Hakua?」

「???」

Hỏi ai cũng vô ích.

「Hết cách rồi… dùng chiêu cuối thôi~」

Aina rời phòng, rồi dẫn Serika, Kikuno, Tsukimugi và Megumi quay lại.

「Chuyện là như vậy đấy, mọi người thấy sao?」

Tất cả những người Aina dẫn về đều lộ vẻ mặt khó xử, Ruri nhìn thấy rõ mồn một. Cô nghĩ: “Tức là, chiêu cuối cũng chẳng có tác dụng gì cả.”

「À đúng rồi, lúc như thế này, hỏi người có kinh nghiệm là chuẩn nhất!! Seri-chan, lúc đó Seri-chan thế nào!? Đã làm chuyện đó chưa!?」

「Tiểu, tiểu nữ Seri-chan… là người trong sáng… chuyện đó… hoàn toàn… tuyệt đối… chưa làm đâu ạ?」

「Đừng có tránh mặt chứ.」

“Đừng có nhìn đi chỗ khác chứ!”

“Đừng có liếc đi đâu thế!”

Ánh mắt Serika cứ lúng liếng, đảo lia lịa.

“Serika-chan à, chuyện riêng tư thôi, chỉ nói riêng cho mỗi Akane tiểu nữ tử đây nghe thôi nha. Serika-chan trước kia từng bảo là gì cũng chịu mà.”

“Cậu… cậu cũng phát hiện ra cái đó sao?!!”

Serika mặt đỏ bừng, ghé sát tai Akane thì thầm lúng búng.

“~~~~~~~~~~!? Có, có thể làm chuyện táo bạo như vậy ư!?”

“Đâu có, không táo bạo đến thế đâu nhé! Nó vẫn còn nằm trong giới hạn của học sinh cấp ba đó! Akane-chan à, mong cậu đừng có hiểu lầm nhé!”

“Không đời nào làm được đâu!! Đồ biến thái!! Serika-chan biến thái quá trời!!”

“Trời đất ơi! Đừng vậy mà! Mong cậu bình tĩnh lại đi! Hình tượng thanh thuần của Serika sẽ bị hủy hoại mất!”

“Aaaaaaa—Aaaaaaa—Tôi không nghe gì hết!! Serika-chan quá… người lớn, là phái không thanh thuần!!”

Ánh mắt mọi người nhìn Serika đều trở nên "không thanh thuần".

“Sōta-kun… không ngờ đã bị Serika-chan “khai thác” đến mức đó rồi…”

“Không được dùng từ “khai thác” nhé?!”

Ánh mắt mọi người nhìn Serika ngày càng trở nên "không thanh thuần" hơn.

Aina thấy hướng câu chuyện hơi đáng ngại, bèn hỏi Kikuno:

“Có ổn không hả, chị Kikuno…?”

“Không sao đâu. Thôi được rồi, Akane này, nếu em nhất định không dám làm chuyện đó, thì chị cũng sẽ cùng em giúp Sōta thỏa mãn, cứ yên tâm nhé?”

“Sao mà yên tâm được hả?!”

Tình hình càng lúc càng gây tranh cãi, Naru thốt lên một tiếng thét chói tai.

“Bà Tsukimugi ơi, xin bà nói gì đó đi chứ!”

“Cuối cùng cũng có hy vọng được nhìn thấy cháu rồi nhỉ.”

Vì quá… tục, Ruri cảm thấy choáng váng, ngã vật ra giường.

“Megumi-chan, con trai quả nhiên đều muốn làm chuyện biến thái à?”

Aina vừa hỏi, Megumi đã run bắn cả người.

“K, không được đâu nhé! Chuyện biến thái là không được đâu nhé! Phải giữ trong trắng cho đến khi lấy chồng đó!!”

Đây là người nữ tính nhất trong số bọn tôi… Vì tất cả mọi người đều nhìn Megumi và nghĩ như vậy, đôi mắt Megumi dần mất đi ánh sáng.

Bất ngờ, đúng lúc này, Sōta gõ cửa rồi bước vào phòng.

“Akane, tớ đến chơi đây.”

“Sōta-kun, biến thái quá!! Đồ biến thái lớn!!”

“Tại sao chứ!?”

Đôi mắt Sōta dần mất đi ánh sáng.

“Đó là nói, Sōta-kun! Cậu mà dám hôn môi Serika-chan thì quá táo bạo rồi!!”

“A—ra—thì ra là hôn môi…” Các cô gái (kể cả Megumi) đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng Sōta thì ngơ ngác chìm vào sự bối rối.

Sau khi chuyến dã ngoại kết thúc, mùa mưa cũng đi qua, và kỳ nghỉ hè ùa đến cùng lúc với những ngày nóng bức.

…Tuy nhiên, kỳ nghỉ hè của những học sinh chuẩn bị thi đại học thì bận rộn với việc ôn luyện.

Sōta và Akane giảm bớt thời gian vui chơi, cùng nhau chuyên tâm học hành.

Trong những ngày như vậy, Sōta đã quyết định con đường tương lai của mình.

Anh chọn con đường mà mỗi ngày đều có Akane ở bên.

Từ từ…

Từ từ…

Ngày tháng trôi qua.

Mùa hè đi qua, mùa thu đến, lễ hội trường đón chào khúc vĩ thanh.

Cùng nhau đón Giáng Sinh, nhận sô-cô-la từ Akane và các bạn vào ngày Lễ Tình Nhân đầy ắp kỷ niệm, cứ thế tuần hoàn… mùa chia ly lại gần kề.

Trước khi cái lạnh của mùa đông dịu đi đôi chút.

Sōta đứng ở vị trí cũ bên cửa sổ phòng hội học sinh, lơ đãng nhìn về phía tòa nhà trường dưới ánh hoàng hôn, nhìn các thành viên câu lạc bộ đang chạy trên sân thể dục, và những học sinh tan học đang trở về nhà.

Natsu, sau khi sắp xếp tài liệu xong, thở phào một hơi rồi đi đến chỗ Sōta nói:

“Sōta-senpai, anh lúc nào cũng đứng ở đó ngắm trường. Có gì hay ho đâu ạ?”

Chỉ thấy Sōta khẽ mỉm cười, nụ cười phảng phất chút buồn.

“Hội trưởng hội học sinh hồi anh năm nhất…”

Natsu thầm nghĩ: “Là Misamori-senpai sao…”

“Trước khi tốt nghiệp… chị ấy luôn như vậy, sau giờ học lại đứng ở đây nhìn ngắm trường.”

Sōta hồi tưởng lại hai năm trước với vẻ đầy hoài niệm.

Misamori với vẻ mặt u sầu.

Cô ấy trông thật xa vời, và cảm xúc trong lòng cô ấy còn xa vời hơn.

“Lúc đó anh hoàn toàn không hiểu, chị ấy mang tâm trạng thế nào mà nhìn cảnh này, nhưng bây giờ thì có vẻ đã hiểu rồi…”

Sōta rời mắt khỏi Natsu, nhìn về phía ngôi trường chìm trong bóng chiều tà.

“Là tâm trạng như thế nào ạ?”

“…Đợi đến khi Odoriko-chan cũng lên lớp ba, từ đây nhìn ngắm trường, em sẽ hiểu thôi.”

“Ế—Cái gì mà cái gì—!”

Không biết từ khi nào, Sōta đã gọi thẳng họ của mình, kéo gần khoảng cách với cô; thế nhưng, vẫn có thứ gì đó không thể chạm tới.

Lúc này, Natsu thoáng buồn bã thầm nghĩ: “Có lẽ thứ đó vĩnh viễn không thể chạm tới được.”

Hay là, nếu một ngày nào đó, cô có thể cùng anh mang một tâm trạng như nhau mà nhìn ngắm cảnh này, thì khi đó cô mới có thể chạm tới trái tim anh chăng?

Thời gian trước khi Sōta tốt nghiệp đã không còn nhiều…

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận