Kanojo ga Flag wo Orareta...
Tōka Takei Cuteg
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 14: Nếu chúng ta gặp nhau ở một giải bơi lội khác, có lẽ đã trở thành bạn tốt rồi...

Flag 6: Thần Long Thức Tỉnh

0 Bình luận - Độ dài: 7,575 từ - Cập nhật:

Thật dài. Một giấc mơ kinh hoàng, kéo dài đằng đẵng.

Bộ đồ ngủ dính bết mồ hôi vào da, cứ tưởng đã ngủ một giấc rồi chứ, vậy mà lại thấy mệt mỏi hơn cả trước khi ngủ.

Sōta thay quần áo trước, rồi đi xuống khu phòng tắm ở tầng một ký túc xá.

Ký túc xá quy định phòng tắm chỉ được dùng vào ban đêm, nên buổi sáng khu vực tắm vòi sen lúc nào cũng đông nghịt người.

Sōta vừa bước tới, đã thấy các cô gái lại đang xếp hàng chờ tắm.

“Ôi chao, Hatate-kun. Lạ ghê, Hatate-kun lại đi tắm buổi sáng đấy à… Hửm, mùi mồ hôi nồng nặc lắm đó, Hatate-kun.”

“……Thế nên tôi mới đi tắm mà.”

“Hửm… Dù vậy đi nữa, mùi mồ hôi nồng nặc thế mà dám xuất hiện trước mặt con gái, vô tư ghê đó nha… Hửm.”

Serika cứ động một tí là "hửm", nhưng không phải cô bé muốn phát triển một thuộc tính moe mới, mà đơn thuần chỉ là cứ mãi ngửi mùi của Sōta thôi.

“Nếu đã vậy thì sao lại ngửi…?”

“Se-chan có ngửi đâu nha!! Hatate-kun, cậu hôi quá rồi đó, mau đi tắm trước đi!!”

Serika nắm lấy tay Sōta, dùng một chiêu thức giống như xoay người (Giant Swing) của đấu vật, đẩy Sōta lên xếp hàng trước mình.

“À, đúng là vậy nha, hửm. Mùi trên người Sōta-kun rất đàn ông đó nha, hửm.”

“Megumi, cậu còn chưa tắm mà đã thơm phức rồi…”

Megumi bị đả kích nặng nề, đôi mắt mất đi ánh sáng.

“Không, không phải người thơm phức nên được xếp trước đâu, mà là Sōta-kun cậu phải đi trước đó nha…”

Thấy Megumi đẩy Sōta sang bên cạnh mình, Rin kinh ngạc nắm lấy tay Sōta, rồi mạnh mẽ vùi mặt vào ngực Sōta hít một hơi thật sâu.

“Ưm~~~~~~! Đã ngửi được mùi của Sōta-kun rồi, tôi cũng nhường lượt xếp hàng coi như trao đổi nha ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️”

(Không có cái chế độ đó đâu!! Phải nói là, từ sáng sớm đã tràn ngập quá nhiều trái tim rồi!! Cái gì mà mùi của Sōta! Cậu này! Thật là!! Quan trọng là, sao chỉ hít một hơi sâu thôi vậy!)

Rin thật sự đã hét lớn trong lòng, nhưng may quá chẳng ai nghe thấy.

Cứ thế bị đẩy mãi lên phía trước, Sōta đến khi hoàn hồn thì đã thấy mình đứng đầu hàng. Việc trở thành một thành viên của "quy tắc nhường lượt ngược" này mang lại cho Sōta một cảm giác mới mẻ không cần thiết.

Đúng lúc đó, cánh cửa một trong ba phòng tắm mở ra, giáo viên Miyuki, với lá cờ chinh phục tình yêu vững vàng phấp phới, bước ra từ bên trong. Vì không ngờ Sōta lại xuất hiện trước mắt, Miyuki-sensei lập tức đỏ bừng cả mặt.

“A! Không, không được rồi, Sōta-chan, sao lại theo cô đến tận đây… Dù, dù người ta nói thế hệ trẻ giờ quen với việc theo đuổi mãnh liệt… Nhưng, nhưng giáo viên sẽ rất khó xử đó nha!!”

“Đã chạy mất với tốc độ kinh người rồi đó nha.”

“Giáo viên từ nay sẽ cứ như thế này sao…?”

“Tiền đồ đáng lo ngại đó nha.”

Trong khi Serika và Kikuno cùng các cô gái khác đều toát mồ hôi lạnh, Sōta giữ im lặng bước vào phòng tắm, để tránh dựng lên những lá cờ kỳ quặc.

Ngày hôm sau đại hội bơi lội là một ngày nghỉ ngắn ngủi.

Tuy nhiên, vì đa số người ở Mạo Hiểm Liêu đều có gia giáo như Akane, nên rất ít người ngủ dậy muộn.

Tiện thể, cô gái vô gia giáo dậy muộn nhất là Nanami.

Sōta tình cờ gặp Nanami trên hành lang.

“Sō, Sōta!? Sō sō sō sō sō, Sōta!? Ngươi, ngươi làm gì ở nơi này vậy hả!?”

“Đây là hành lang mà.”

“Ngươi làm gì ở cái nơi hành lang này vậy hả!?”

“Đi lại chứ…”

Trong lúc đối thoại, Sōta dần dần cảm thấy thương hại Nanami.

“Sao thế? Ta thấy ngươi từ hôm qua đã rất kỳ lạ rồi đó? Mặc dù… hô hấp nhân tạo… thì đúng là ngại thật đấy…”

“Đó, đó chỉ là một phần nguyên nhân thôi! Nhưng, nhưng chủ yếu là đêm Giáng Sinh đó…”

“Giáng Sinh?”

“Sau khi, sau khi tỏ tình thì bị ngươi ôm lấy…”

“Cái gì!!”

“Không, không phải đâu, cái đó phải nói sao nhỉ, là cái đó, phải chăng là Bổn Cung đã có một giấc mơ ban ngày kỳ lạ ư? Không phải. Nhưng, nhưng phải chăng là nó đặc biệt có cảm giác chân thực ư? Không không không, nhưng mà!!”

Nanami ôm đầu vặn vẹo.

(Đêm Giáng Sinh, tỏ tình… ủa, ý là lời tỏ tình trong thế giới giả lập sao!? Cô ấy đã nhớ ra nhiều đến vậy rồi ư!!)

Cảm xúc ngọt ngào pha lẫn chút chua xót ngày hôm đó lại ùa về… Đồng thời—

Sōta lại lần nữa xác nhận những suy nghĩ phức tạp trong lòng: Cô gái này, đã cùng mình lớn lên dưới danh nghĩa chị em, quả nhiên đối với mình…

Đồng thời, Sōta nghĩ:

Nanami của thế giới cũ, có lẽ chính là Nanami từ rất rất lâu về trước.

Không chỉ ngoại hình giống y đúc, mà cả cách phát âm tên cũng tương đồng… Hơn nữa còn xuất hiện trước mặt mình, một người có thể là chuyển sinh thể của SBD. Xét rằng đây là sự sắp đặt của sức mạnh định mệnh hùng vĩ, chắc chắn là không sai.

(Chuyển sinh thể… sao?)

Cái chết bi thảm mà cậu đã thấy trong mơ lại hiện lên trong đầu.

“Nanami…”

“S, sao vậy hả?”

“……Lần này… cậu phải hạnh phúc nhé.”

“Hửm?”

Nghe người em trai bất ngờ lộ vẻ mặt nghiêm túc, khẩn khoản nói ra những lời như vậy, Nanami phát ra âm thanh kỳ lạ.

“Ta… Ta ấy, hy vọng Nanami được hạnh phúc.”

“!?… Ờ, vâng! Cái, cái đó… cái đó, Bổn Cung…”

Nanami dù ngơ ngác—…đứng hình, nhưng má vẫn dần dần ửng hồng.

“Xin, xin được chiếu cố nhiều hơn nữa nha…”

(Xin được chiếu cố?) Sōta nghiêng đầu sang một bên.

(Hửm? Lạ nhỉ? Cứ thấy càng nói càng sai sai?)

“Nếu Hatate-kun… đã chuẩn bị tâm lý rồi, Bổn Cung cũng, cũng… cũng sẽ cố gắng đó nha!!”

Trước khi Sōta kịp hỏi “Cố gắng cái gì?”, Nanami cuối cùng cũng ngượng đến mức tột độ, vừa nhảy tưng tưng vừa rời khỏi hành lang, trông như một loại yêu quái nào đó.

Thôi không nói chuyện phiếm nữa.

Chiều hôm đó.

“Mà nói đến….”

Tại cuộc họp của Chính phủ Lưu vong Bladefield (dù đã không biết bao nhiêu lần suýt biến thành tiệc trà), Sōta lên tiếng:

“Thuyền Ark của Cung Hoàng Đạo giờ thế nào rồi?”

“…À đúng rồi, kết quả là không tìm thấy.”

Vì cuộc tìm kiếm cuối cùng xảy ra biến cố, đã không còn thời gian để bận tâm đến Ark nữa, nên họ vô tình bỏ quên nó, dù mục đích ban đầu phải là tìm kiếm Ark.

Nghe giọng điệu thong thả của Goldenhead, Kagura nghiêm khắc phê bình:

“Cái gì mà ‘À đúng rồi’, phế vật như vậy là không được.”

Kagura, đang kịch liệt mắng mỏ, lại dính kem cuộn bánh ngọt vào má.

“Sở dĩ chúng ta tìm kiếm Ark là vì bên trong nó chứa siêu vũ khí có thể tăng cường chiến lực. Dù sớm muộn gì cũng phải tiếp tục tìm kiếm, nhưng hiện tại dựa trên hai lý do, chúng ta có thể tạm hoãn việc đó.”

Đại hiền giả trí tuệ vô song—Goldenhead khẳng định như vậy trước mặt các cán bộ của chính phủ lưu vong.

Các thành viên cán bộ hiện tại là Sōta, Kagura, Miroku, Tsukimugi, Naru, Kurumiko, Liberte, giáo viên Maika, và Eden.

Chỉ có Nữ Vương Tiên Tộc—Liberte đang ẩn mình trong chiếc mũ của Kurumiko, không lộ diện.

“Thứ nhất là chiến lực. Trước đây đã nói đến sự cần thiết của việc tăng cường chiến lực… Sự chênh lệch chiến lực giữa ta và địch vốn đáng lo ngại, nhưng nhờ sự tham gia của Hậu Thần Maika và Eden le Plai, có thể nói đã đảo ngược… Phải nói là, dù có nghĩ thế nào cũng là áp đảo.”

Dù cho chỉ mời hai người này ra trận cũng không thành vấn đề, hoặc nên nói là, dù chỉ một trong số họ ra trận cũng có thể dễ dàng tiêu diệt đối phương.

Dù vậy, lý do khiến tất cả mọi người vẫn phải cùng đi, không cần nói cũng biết, hoàn toàn là vì cần danh nghĩa ‘Hoàng tử và phe Hoàng tử giành lại vương đô’.

“Thực ra ban đầu dự định đợi năng lực của Hatate-kun trưởng thành rồi mới đi, nhưng giờ đã không còn có thể chờ đến lúc đó nữa… Về ý nghĩa này, yếu tố của Hatate-kun là chủ đề tiếp theo.”

Nói xong, Goldenhead giơ hai ngón tay lên.

“Thứ hai là thời gian.”

Lúc này Goldenhead liếc nhìn Sōta.

“Mặc dù trường hợp của Hatate-kun và Eiyūzaki-san hẳn là khác nhau rất nhiều, nhưng tốt nhất vẫn nên hành động trước khi trường hợp tệ nhất xảy ra. Vì muốn loại bỏ yếu tố bất ổn mà.”

“Sức mạnh của ma đạo thư, không phải là bánh xe phụ trợ để giúp Thần Long Chi Lực thức tỉnh sao?”

Lời nói của Miroku khiến Goldenhead lộ vẻ khó xử.

“Về lý thuyết là vậy, nhưng cũng không thể khẳng định Hatate-kun sẽ không bị cháy não trước khi thức tỉnh. Dù tôi muốn tin Hatate-kun sẽ khác, nhưng lại không có bằng chứng xác thực.”

Khi Goldenhead nói thẳng thừng như vậy, tất cả những người có mặt đều không nói nên lời.

“Cứ liên kết với thứ nguy hiểm như vậy, có ổn không?” Naru hỏi.

“Dù có muốn cắt đứt liên kết… Chìa khóa điều khiển của ma đạo thư đã không còn ở dưới lòng đất lâu đài nữa, bất kể là muốn dò ngược vị trí hiện tại của chìa khóa, hay dứt khoát từ bỏ chìa khóa và thử điều khiển thủ công, đều phải sử dụng cơ sở vật chất dưới lòng đất của thành kiếm cơ.”

Dường như để khẳng định luận điểm này, Tsukimugi, đang nhâm nhi trà xanh, đặt cốc xuống và nói một cách nghiêm trang:

“Dù sao đi nữa, không giành lại công quốc thì cũng không thể làm việc yên ổn được.”

“Mọi chuyện là như vậy đó. Chìa khóa điều khiển… thứ đã nở ra từ ‘quả trứng mộng đen tối’ đó rốt cuộc thế nào rồi… Phải điều tra rõ ràng trước khi nó gây ra ảnh hưởng xấu đến thế giới. Thêm điểm này nữa, vẫn là hy vọng có thể trấn áp công quốc trước.”

“Ảnh hưởng xấu…?”

Từ ngữ đầy điềm gở khiến Sōta cau mày.

“Thế giới bị hủy diệt, kiểu vậy.”

“…………”

“Không, không đến mức phát triển thành tình huống cực đoan như vậy đâu – dù tôi nghĩ thế đấy, nhưng yếu tố bất an vẫn là hy vọng có thể loại bỏ được phải không?”

“Phải.”

Cứ như mơ hồ thấy bóng dáng lá cờ lại cứ như không, đối mặt với tình huống tinh tế này, Sōta bản thân cũng khó mà phán đoán.

Dường như để xua tan bầu không khí u sầu này, Kurumiko, người đôi khi thể hiện như một cây hài, đáng yêu giơ nắm đấm lên.

“Vậy thì, chiến dịch thu hồi Công quốc Bladefield, cuối cùng cũng khởi động rồi, đúng không—!”

Sōta và các thành viên cũ đều lộ vẻ căng thẳng.

Điều này có nghĩa là, thời điểm phục thù cuối cùng đã đến.

Kagura thấy cần một lời tổng kết mạnh mẽ cuối cùng, vì thế đứng dậy.

“Vậy thì, chúng ta lên đường thôi… Ơ, cái nhóm này là tổ hợp gì vậy?”

Mặc dù tên cuộc họp là Hội nghị Chính phủ Lưu vong, nhưng giờ đây có thêm không ít người ngoài, Kagura hoàn toàn không thể tổng kết được, bèn nhìn về phía Tsukimugi.

「Quân đội Công quốc Bladefield... nghe cái tên này có vẻ không đúng lắm, xét theo thành viên của chúng ta lúc này nhỉ?」

「Ha… vấn đề này dễ thôi mà.」

Vị quân sư đại tài của nhóm, Đại Hiền Giả Merlin – cậu trai tóc vàng – đưa ngón trỏ lên lắc lư.

「Từ thuở xa xưa, binh đoàn do Thần Long dẫn dắt luôn được người đời gọi là: 'Binh Đoàn Thần Long Vĩ Đại (Dragon of glory)'.」

Những từ mà cậu trai tóc vàng thốt ra khiến tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy một sự hưng phấn khó tả.

Hoặc có lẽ, đó là bản năng mách bảo rằng đây chính là danh xưng vinh quang nhất trong vạn vật sinh linh của thế giới này.

Sự hưng phấn ấy đặc biệt thắp lên ngọn lửa trong trái tim của những thành viên kỳ cựu.

「Cuối cùng... cuối cùng rồi!」

Kagura siết chặt nắm tay.

「Cố quốc lầm than, lưu lạc nơi đảo biên thùy, thân tàn lực kiệt ẩn mình bao nhiêu năm tháng… Giờ phút này cuối cùng cũng đã đến rồi!! Đến rồi, hỡi đồng bào của ta!!」

Kagura cao giọng hô vang, cảm xúc dâng trào.

「Ừm! Phải đưa Sōta tiểu đệ… đưa Hoàng tử của chúng ta đặt chân lên mảnh đất quê hương thôi!」

Ngay cả Tsukimugi, người thường ngày ít khi bộc lộ cảm xúc mãnh liệt, cũng trèo lên vai Sōta để khích lệ đồng đội.

À mà, dù Công chúa của chúng ta bị bỏ quên, nhưng chẳng ai bận tâm, nên cứ coi như không có chuyện gì vậy.

「Đã đến lúc tính sổ sòng phẳng với bọn chúng rồi, Điện hạ!!」

Giọng nói hùng tráng của Miroirwath nghe thật mạnh mẽ.

Naru lặng lẽ nhìn Sōta, và Sōta cũng gật đầu đáp lại.

「Chúng ta đi thôi!! Xin mọi người hãy giúp tôi một tay!! Để tự tay giành lại Công quốc Bladefield!!」

Tất cả đều chờ đợi câu nói ấy.

Trong sâu thẳm trái tim, họ đều ấp ủ cùng một khát vọng.

Giờ phút mong chờ bấy lâu cuối cùng cũng đã đến… Ai nấy đều cảm thấy như đã nhìn thấy lá cờ báo hiệu thắng lợi.

Chẳng bao lâu sau, kỳ nghỉ hè đến.

Giống như chuyến du lịch dã ngoại lần trước, họ vẫn bay trên không trung, nhưng lần này Sōta và nhóm bạn hạ cánh tại sân bay của Công quốc Bladefield. Nhìn thấy khung cảnh yên bình không hề giống một đất nước đang trong thời chiến, họ hơi ngỡ ngàng rồi lên tàu.

Mặc dù vậy, với Sōta và nhóm bạn, những người đã cải trang kỹ lưỡng bằng kính râm, mũ và khẩu trang, trong mắt những người xung quanh, họ hiển nhiên là những kẻ khả nghi đáng sợ. Theo một nghĩa nào đó, có thể nói chỉ riêng khu vực xung quanh họ là không hề yên bình.

「Nếu cứ thế này mà vào thành được thì đỡ quá.」

「Nhưng e rằng động thái của chúng ta đã nằm trong tầm kiểm soát của đối phương rồi.」

Cậu trai tóc vàng và Naru nhíu mày.

「Kể cả đoán được động thái, cũng chưa chắc đã biết được đội hình. Tuy nhiên, nếu biết đội hình, là ta thì ta sẽ trực tiếp giương cờ trắng đầu hàng vô điều kiện.」

Cậu trai tóc vàng liếc nhìn về phía ghế ngồi của những thành viên đáng tin cậy.

Trong khu vực ghế hạng đặc biệt dành cho những thành viên cực kỳ đáng tin cậy, Eden đối mặt với Miyuki-sensei, Miroirwath và Sōta, cảm thán rằng tình hình đã trở nên kỳ lạ, vừa mỉm cười vừa nói:

「Ngày xưa, ba thân tín của Thần Long, những tướng lĩnh kỳ cựu của Binh Đoàn Thần Long, được gọi là 'Tam Đầu Long'. Cứ thế mà suy ra, tám người chúng ta chính là 'Bát Kỳ Đại Xà'… Có nên nói vậy không nhỉ?」

「…Danh xưng này hay đấy, Điện hạ.」

Miroirwath nhếch mép nở nụ cười, cũng vui vẻ cười đồng tình với Sōta.

Từ đó trở đi, Miroirwath và bảy người còn lại, những người dẫn đầu Binh Đoàn Thần Long, có thêm biệt danh Bát Kỳ Đại Xà.

Sau này, được xếp vào hàng ngũ vinh quang này dần trở thành một vinh dự không thua kém gì Bảy Kiếm Nhân – danh hiệu trao cho bảy kiếm sĩ mạnh nhất toàn vũ trụ.

Cái gọi là đáng tin cậy, nói cách khác cũng có thể là đáng sợ. Kurumiko ngồi ở hàng ghế sau nhóm thành viên này, một tiểu tiên thò nửa khuôn mặt ra từ chiếc mũ cô đội, nhìn chằm chằm nhóm người ấy qua lưng ghế.

「Rīpe.」

Eden nhận ra hình bóng đó và gọi tên thân mật của cô.

「Lâu quá không gặp. Để ta nhìn rõ hơn nào.」

Nghe vậy, Rīped bay qua không trung và đậu vào lòng bàn tay Eden.

「Nhưng mà, mới không gặp có chốc lát… mà ngươi lại quấn lấy một cô gái phép thuật rồi à, Rīped.」

「Ối chà, nói 'quấn lấy' thật là vô lễ nha. Trông ta thế này thôi chứ ta đang đóng vai sứ đồ của tình yêu và lòng dũng cảm đấy!」

「Cái gì vậy? Đáng sợ quá.」

Rīped nhìn Miyuki với ánh mắt đầy ẩn ý.

「…………」

「…………」

Sōta nhìn thấy lá cờ biểu thị bầu không khí căng thẳng, một chạm là nổ, giữa hai người.

Trong lúc Sōta còn đang băn khoăn không biết xử lý lá cờ có lẽ được gọi nôm na là "ân oán" này thế nào, Miyuki-sensei nở nụ cười như thường lệ, che giấu hoàn toàn những suy nghĩ đen tối trong lòng.

「…Hân hạnh, Tiểu Tiên Vương Nữ Rīped.」

「…Hân hạnh, Charlotte Hawley.」

『Charlotte…?』 Dấu hỏi hiện lên trên đầu Sōta.

「Ghét quá đi, đừng gọi tên thật chứ. Thật là ngại mà.」

「Miyuki-sensei, tên thật là Charlotte sao!?」

Sōta phản ứng dữ dội trước sự thật lần đầu tiên được nghe này, vì cái tên đó rõ ràng giống người nước ngoài.

Miyuki-sensei không giải thích gì nhiều, chỉ khẽ mỉm cười như thường lệ và nói:

「Không, không phải. Đó giống như nghệ danh ấy, giống như Gin'yuuin vậy.」

「Gin'yuuin sao…」

Nếu là Gin'yuuin thì đành chịu, Sōta chấp nhận lời giải thích này bằng một logic kỳ lạ.

Nhắc đến Eden, Sōta chợt nhớ ra một chuyện.

「À mà… Eden từng gặp SBD rồi phải không?」

「Người tổ tiên của ta cách đây vài trăm thế hệ từng gặp rồi. Nhưng giờ đã quên mất mặt mũi ra sao rồi.」

「…Vậy à.」

Như vậy thì có thể hiểu được vì sao khi gặp trong thế giới giả lập, Eden lại không có phản ứng đặc biệt nào.

Chuyến đi tàu chầm chậm lắc lư, không hề có chút căng thẳng nào của một trận quyết chiến sắp tới. Tuy nhiên, sự rung lắc bỗng nhiên ngưng bặt.

「?... Đây không phải là ga cuối mà?」

Phát hiện tàu dừng lại hai ga trước ga cuối Song Kiếm, Naru cảm thấy một điềm gở, đứng dậy đi hỏi thăm tình hình xung quanh.

「Có chuyện gì vậy?」

「Là gì nhỉ…?」

Khi Kurumiko và Sōta nhìn nhau, Naru nhanh chóng quay trở lại.

「Hình như là quân đội Hoàng gia đang diễn tập tạm thời gần Hoàng Đô Song Kiếm, nên khu vực phía trước đã bị giới nghiêm rồi.」

「Quân đội Hoàng gia diễn tập tạm thời… sao.」

Miroirwath liếc nhìn Kagura.

「Hừ, điều này có nghĩa là, bọn chúng định nghênh chiến trực diện với chúng ta sao?」

「Hoặc là chúng chưa phát hiện ra đội hình của ta, hoặc là chúng đang giấu một quân bài tẩy nào đó.」

Sōta nhìn thấy lá cờ "có lẽ đó là sự thật" từ lời nói của Miroirwath, sắc mặt hơi u ám.

「Xem ra là vậy. Chúng ta hãy nâng cao cảnh giác.」

「Vâng~」

「Vâng~」

Miyuki-sensei và Kurumiko khẽ giơ tay đáp lại, nhưng trông họ chẳng giống như đang nâng cao cảnh giác chút nào. Sōta gật đầu, quyết định không truy hỏi thêm.

Cứ như vậy.

Binh Đoàn Thần Long nấp sau những tảng đá, xác nhận toàn bộ quân đoàn Kỵ Sĩ Hòm Giao Ước của Thiên Giới Quân đang dàn trận ở đồng bằng rộng lớn trước thủ đô Song Kiếm của Bladefield.

「Đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ đợi nghiêm ngặt.」

「Mặc dù đã kiềm chế lực trường rồi, nhưng không thể giảm xuống bằng không được. Chắc là đã phát hiện ra chúng ta ở gần đây rồi.」

Eden và Tsukimugi, đang xoa tay, sẵn sàng lao lên bất cứ lúc nào, nói.

「Tạm gác chuyện đó sang một bên…」

「Con sinh vật khổng lồ giống chiến hạm bên cạnh triệu hồi sư kia là cái gì vậy?」

Nghe Tsukimugi nhắc đến con quái vật đặc biệt nổi bật, Naru nhớ lại sinh vật hư cấu từng thấy trong sách tranh.

「Hình như là tổng hợp hình dạng của Behemoth, Sphinx và Tiamat ấy nhỉ.」

「Tôi à, tôi đã từng thấy con sinh vật đó rồi…」

「Ối chà, trùng hợp thế, tôi cũng vậy~」

Miyuki-sensei đáp lại Miroirwath, thái độ tự nhiên như đang đi sở thú vậy.

「Đó là cái gì vậy?」

Naru vừa hỏi Miroirwath, ma nhân đó lập tức hít một hơi thật sâu và nói ra cái tên thần thánh bất tường đó.

「Ảo thú – Bimlet.」

Mấy người chỉ nghe qua tên không khỏi hít một hơi lạnh.

「Đó là ảo thú mạnh nhất dị giới đấy. Có thể triệu hồi ra loại này, không hổ danh là một trong Tam Đại Triệu Hồi Sư.」

「Tôi vẫn luôn muốn giao đấu một lần với nó.」

Nhìn Eden vui vẻ bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc, Miroirwath khẽ cười khổ.

「Ngay cả một tồn tại tuyệt đối như Điện hạ cũng hào hứng khi đối mặt với ảo thú mạnh nhất sao? Triệu hồi sư đó có lẽ cũng cần phải đối phó, có nên giao triệu hồi sư cho Đại Hiền Giả không nhỉ…?」

「Phải suy nghĩ phương án tác chiến thôi.」

「Giờ mới bắt đầu sao!?」

Nghĩ kỹ lại thì đúng là đi đến đâu tính đến đó, điều này làm Sōta hoảng hồn.

Vì cao thủ hội tụ, nên mới có tâm lý lười biếng "có người khác làm thay"; nhưng một mặt cũng vì nhóm người này quá mạnh, nên mới không chuẩn bị chiến thuật nào khác ngoài đối đầu trực diện.

Đúng lúc này, quân sư số một trong nhóm – cậu trai tóc vàng – lên tiếng.

「Ảo thú giao cho Eden…」

「Hả, một mình cô ấy không sao chứ?」

Sōta kinh ngạc, nhưng Eden lại lười biếng nói:

「Có người ở bên cạnh chỉ thêm vướng víu.」

「Vậy à…」

Cậu trai tóc vàng quét mắt nhìn đội hình, rồi tiếp tục:

「Triệu hồi sư giao cho tôi, Jethro giao cho Miroirwath. Lực lượng chiến đấu chính hình như chỉ có vậy thôi, còn lại một sư đoàn Thiên Giới Kỵ Sĩ…」

「Tôi tôi tôi~ Tôi muốn phụ trách.」

Miyuki-sensei vô cùng vui vẻ giơ tay.

「Một mình cô không sao chứ? Không phải đâu, dù có lẽ sẽ bị diệt toàn bộ một cách bình thường…」

Miroirwath vốn định chen vào chất vấn, nhưng chợt nhớ ra lo lắng là thừa thãi, liền ấp úng.

「Tôi sẽ triệu hồi quyến thuộc nên không sao đâu~」

「…………」

Cậu trai tóc vàng thoáng hiện vẻ ghét bỏ, nhưng nhanh chóng quay lại chủ đề chính.

「Vậy thì, nếu có đòn tấn công nào lọt lưới bay về phía Hatate, phiền các thành viên còn lại cản phá. Còn Hatate thì…」

「Chỉ cần dựng lên lá cờ thất bại của đối thủ là được chứ gì?」

「Đúng vậy. Chỉ cần cậu sử dụng sức mạnh đó, tôi tin rằng phe ta sẽ không bại trận. Cứ yên tâm đi.」

Chính vì anh ta là người mà một khi đã đối địch thì tuyệt đối không có hy vọng chiến thắng, nên chỉ cần có anh ta làm bạn đồng hành, mọi người đều cảm thấy tuyệt đối sẽ không thua.

Cậu trai tóc vàng nghĩ thầm – mặc dù bản thân Sōta mang trong mình nhân tố bất ổn, nhưng lại mang đến cảm giác an tâm tuyệt đối không hề cảm nhận được điểm đó, quả nhiên không hổ là Thần Long.

「Được rồi, đối phương có vẻ cũng không đợi được nữa, chúng ta cũng chuẩn bị xuất phát thôi.」

Chàng tóc vàng vừa ra hiệu đứng dậy, mọi người lập tức theo sau.

“Vậy thì Hatate, nói đôi lời khích lệ anh em đi.”

“Ơ, tôi á?”

“Đúng rồi. Cậu là tổng đại tướng mà phải không?”

Trầm ngâm giây lát, Sōta lên tiếng:

“Để tôi nghĩ xem… Mọi người cố lên nhé, đừng ai bị thương!”

“Thế là hội thao à!!”

Tuy chàng tóc vàng buông lời châm chọc, nhưng cậu ta cảm thấy thế mới đúng là Sōta; những người khác cũng giống cậu ta, chính vì Sōta là người như vậy, họ mới sẵn lòng giúp đỡ, và đó là lý do họ tụ họp tại đây – một cảm giác chung của tất cả.

Cuối cùng, Kagura thay Sōta, tuốt kiếm ra lệnh cho toàn quân, kể cả cô cũng chưa đủ mười ngón tay đếm hết.

“Toàn quân, xung phong—!!”

Mặt khác.

Đoàn Hiệp sĩ Thánh Tích, dưới lệnh bố trí đội hình, Đoàn trưởng Jethro Fortaide, đối mặt với trường lực đối phương dần dần rò rỉ, càng thêm nôn nóng, ý chí chiến đấu sục sôi.

“Hay lắm, toàn quân quyết chiến! Khiến người ta sục sôi nhiệt huyết!”

“…Mặc dù cố thủ trong thành, dùng con tin làm lá chắn mới là thượng sách.”

Phó Đoàn trưởng Nelmael Ebelard vừa xoay cây trượng vừa nói.

“Nói gì ngu ngốc thế. Phải biết ‘quả bất địch chúng’, phe ta đông hơn. Nếu cứ co cụm trong lâu đài chật hẹp, sao mà phát huy ưu thế quân số được?”

“Đúng vậy… Dù sao mục đích cũng không phải là thủ thành. Chỉ cần bắt được Hoàng tử là đạt được mục đích rồi. Nhưng mà…”

“Sao thế?”

“Trường lực đối phương tỏa ra mang đến cảm giác rất nguy hiểm.”

“Nhưng phe ta cũng triệu hồi ra thứ nguy hiểm đấy thôi. Kẻ tám lạng, người nửa cân cả mà.”

Nói đoạn, Jethro ngước nhìn Ảo Thú Bimret đang lăm le con mồi… lăm le Sōta và đồng đội từ đằng xa, đúng lúc ấy, một hiệp sĩ canh gác lớn tiếng hô:

“Địch hành động!! Chúng đang tới!!”

“Tốt!! Toàn quân tuốt kiếm!! Chuẩn bị chiến đấu!!”

Jethro vừa hạ lệnh, các hiệp sĩ rút kiếm… nhưng chưa kịp thì phía sau Jethro đã vang lên giọng một thiếu nữ; lẽ ra là giọng ngọt ngào trong trẻo như chuông bạc, nhưng lại mang đến cảm giác kinh hoàng như máu đông lại.

“Chậm quá rồi.”

“!?”

Trước mắt Jethro vừa quay đầu lại, tay dao của thiếu nữ đã chém đứt đầu một hiệp sĩ, khiến nó bay vút lên trời cao.

“Cái…!”

Khi Jethro còn đang ngây người, thiếu nữ áo trắng ấy – cô giáo Mane – khẽ mỉm cười.

“Ối, chết rồi, không cẩn thận lại tự mình hạ gục mất.”

Cô giáo Mane khẽ nói xong, búng ngón tay một cái, vô số linh hồn thiếu nữ bán trong suốt (wraith) trồi lên từ dưới chân cô, quấn lấy các hiệp sĩ, hút cạn linh hồn họ.

Khoảnh khắc tiếp theo, bên cạnh các hiệp sĩ đang giao chiến với tử linh trong tiếng la hét giận dữ và tiếng gào thét, Ảo Thú Bimret bị đá văng sang một bên.

“Cái gì!?”

Cách Jethro đang kinh ngạc một quãng, một nữ hầu nhanh nhẹn như bay, vừa tủm tỉm cười vừa tiến lên.

“Ừm, không ngờ lại nặng đến vậy, mới đá một cú mà chân đã hơi tê rồi.”

“Cô ta… đá bay cả Bimret…?”

“Thật quá đáng, tội nghiệp thật.”

“!!… Ma Nhân Miroveras!!”

Thấy Miroveras hừng hực khí thế vung chiếc rìu chiến khổng lồ chạy tới, cười ha hả mà nói, Jethro cũng tuốt kiếm.

Trên chiến trường dần rơi vào hỗn loạn, Nelmael một tay điều khiển Bimret, một tay chuẩn bị niệm chú phép thuật lần nữa, nhưng bất ngờ, mũi tên phép thuật lao tới, Nelmael vội vàng né tránh.

“Nào, để ta luyện tập với ngươi một chút nhé. Cứ xông tới đi, Ebelard đỏ thẫm.”

“Đại Hiền Giả Merlin…!”

Mặc dù khoảng cách thực lực giữa hai người họ với tư cách pháp sư là rõ ràng, nhưng Nelmael phán đoán rằng chỉ cần Jethro và đồng đội nhân lúc cô cầm chân mà bắt được Hoàng tử Sōta… Cô liếc nhìn Sōta, người đang đứng cách chiến trường chính một quãng và nhìn về phía này.

Chỉ có điều, đó lại là một vấn đề khá lớn.

Các hiệp sĩ dưới quyền đang khổ chiến với đám tử linh của cô giáo Mane gần như nhấn chìm cả chiến trường, còn vũ khí bí mật Ảo Thú Bimret thì bị Eden đá qua đá lại, đúng là ở vào trạng thái mặc sức người ta điều khiển.

Có hai người này ở đây, đoàn Thần Long binh đoàn gần như bất khả chiến bại.

Điều may mắn duy nhất là Jethro và Miroveras thoạt nhìn dường như đang bất phân thắng bại, nhưng…

“Khốn kiếp! Lão già này, còn mạnh hơn lần trước!!”

So với Jethro đang liều mình phòng thủ, Miroveras lại tỏ ra hết sức ung dung.

Có hai điều kiện khác biệt so với lần trước.

Thứ nhất, lần trước Miroveras vừa tỉnh dậy chưa chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng lần này hắn đang ở trạng thái tốt nhất; thứ hai là…

“…Anh trai, lúc này mà còn hát ư?”

Nghe Sōta ngân nga một giai điệu đầy tiết tấu, Kurumiko ngạc nhiên hỏi.

“Vì có nhạc nền ngầu lòi… chính là Cờ Hiệu Chiến Thắng.”

Đúng vậy – Sōta đã dựng Cờ Hiệu Chiến Thắng, và điều đó tác động đến Jethro như một cú đấm vào bụng.

Nhưng mà…

“Đành chịu thôi…”

Jethro bật lùi ra sau, lập tức kéo giãn khoảng cách.

“Để ta cho ngươi thấy, Jethro Fortaide ta có thể đứng vào hàng Thập Lục Hiệp Sĩ Thiên Giới, không phải là một tên trộm cá ươn hóa rồng thông thường đâu!!”

Jethro hùng hồn tuyên bố, nhưng Miroveras không bỏ lỡ sơ hở này, lao tới truy kích.

Tuy nhiên, cú xông thẳng tựa xe tăng hạng nặng ấy lại bị trường lực do Jethro phát ra bật ngược lại.

“!!”

Trường lực hoàn toàn khác biệt so với trước đây, đã tiến vào một chiều không gian cao hơn – đó là bí thuật siêu phàm giúp nâng cao thể năng lên một tầm cao mới.

Cùng lúc Jethro triển khai trường lực, toàn thân ông được bao bọc trong một trường lực mạnh mẽ và hữu hình, từng lớp giáp xanh thẫm dần hiện ra.

“Thánh Kỵ Sĩ Hóa (Class change)!!”

Nhưng Miroveras vẫn ung dung cười cợt:

“Ha, chuyển chức ư? Mấy trò vặt ấy ta thấy nhiều rồi!”

Một luồng tà khí mà từ trước đến nay Miroveras hiếm khi bộc lộ đã phun trào từ cơ thể hắn.

“A!! Quả nhiên ngươi vẫn chưa dốc hết sức, Ma Nhân!!… Nhưng mà!!”

Trường lực xung quanh Jethro càng ngưng tụ thêm.

“Sóng Trắng Hóa (Double class change)!!”

“Chuyển chức kép!? Là chức nghiệp hệ đạo tặc sao!!”

Thông thường, chuyển chức là bí thuật chỉ có thể luyện thành sau khi đã đạt tới đỉnh cao của một hệ kỹ năng, trừ phi có thiên phú vượt trội, bằng không không thể chuyển chức qua hai hệ.

Nhưng ngược lại, nếu là số ít thiên tài vạn người có một thì điều đó hoàn toàn có thể.

Jethro không phải thiên tài.

Nhưng sự miệt mài nghiên cứu cùng nỗ lực đổ mồ hôi sôi máu vượt ngoài sức tưởng tượng của lẽ thường đã nâng ông lên đến cảnh giới ấy.

Nhạc nền chiến thắng, lập tức chuyển thành Cờ Hiệu Lật Ngược Tình Thế của đối thủ.

Sōta cảm thấy, đối thủ đã thoát khỏi phạm vi quyền năng định đoạt số phận của mình ngay khoảnh khắc đó.

“Đây là tuyệt chiêu cuối cùng! Hãy nếm thử chiêu này của ta—!!”

Jethro, nhờ thể năng được nâng cao, sức tấn công và tốc độ đều tăng lên đến mức không thể so sánh với trước đây, đã lợi dụng lúc Miroveras không ngờ đến việc chuyển chức kép, khiến hắn trở tay không kịp mà lướt qua bên cạnh hắn, một mạch áp sát Tổng đại tướng Sōta và Kagura đang đứng cạnh cậu.

“Hút Hồn!!”

Bàn tay Jethro vươn về phía Sōta và Kagura, nắm lấy linh hồn hai người… lẽ ra phải là như vậy.

“Ư… ồ ồ!!”

Miroveras phát huy khí phách của Ma Nhân, mở trường lực xoay chuyển siêu tốc, gắng sức dùng rìu chiến đẩy bật bàn tay ma quỷ đang vươn tới chủ nhân Sōta.

“Chậc!!”

Jethro tặc lưỡi, chỉ kịp rút đi linh hồn của Kagura.

Linh hồn Kagura, qua trường lực mạnh mẽ của Jethro, hiện rõ mồn một… Linh thể cô bị ông ta túm cổ, nhấc bổng lên cao.

Kagura, bị hút mất linh hồn, thân thể lập tức đổ sụp.

“…!!”

Hình bóng ấy trong mắt Sōta, trùng lặp với hình ảnh Nanami của thế giới cũ khi chết, càng trùng với gương mặt nghiêng của Nanami.

Khoảnh khắc đó.

Sōta cảm thấy quang cảnh xung quanh dường như biến thành một mảng đen kịt.

Và rồi…

“Chậc!… Biết thế này—”

Trừ khi rơi vào đường cùng, Jethro tuyệt đối sẽ không sử dụng bí thuật này.

Jethro phải chịu đựng gánh nặng lớn lao cả về thể chất lẫn tinh thần từ việc chuyển chức, gương mặt ông vặn vẹo đau đớn, thốt ra một câu—

“Khi mới xông vào đây…”

—Câu nói đó, khiến cục diện hỗn loạn hoàn toàn thay đổi.

“Đáng lẽ phải hút linh hồn công chúa hoặc con bé hầu gái, tạo ra tình thế buộc Hoàng tử phải ở lại…”

Nhưng câu nói của Jethro không thể hoàn thành.

Bởi vì khoảnh khắc ấy, vận mệnh của hiện trường đã bị đảo lộn dữ dội…

Phần bụng của ông, từ rốn lên xuống năm centimet…

Tức thì biến mất.

Người đã chém Jethro thành hai nửa, một người mà ngay cả kiếm của Hiệp sĩ Âm Giới cũng chỉ gây ra vết thương ngoài da, chính là…

Nắm đấm của Sōta.

Người đầu tiên cảm thấy kinh ngạc là Miroveras, người đang che chắn cho Sōta và tận mắt chứng kiến cảnh tượng này ở cự ly gần.

Giữa Miroveras và Jethro vốn dĩ không có gì cản trở, vậy mà Sōta đột nhiên xuất hiện ở đó, và bụng của Jethro đồng thời biến mất với tốc độ hoàn toàn không thể quan sát bằng mắt thường.

Tốc độ đó còn nhanh hơn cả nhận thức của chính Jethro.

Không khí trên chiến trường tức khắc đông cứng.

Nói đúng hơn, linh hồn của tất cả những người có mặt, ngay lập tức bị khắc sâu bởi sự kinh hoàng.

Ngay cả Eden và cô giáo Mane, những người lẽ ra phải là tuyệt đối cường giả, cũng không ngoại lệ.

Không, chính vì họ gần như không biết có ai mạnh hơn mình, nên hành động phá hoại phi thường của Sōta vào lúc này đã mang lại cho họ một cảm giác khó tả hơn nữa.

Hiện tượng lúc này, đã không còn thuộc về chiều không gian “Sōta đơn thuần dùng sức mạnh phá hủy Jethro” nữa.

Trước hết, nắm đấm của Sōta, một cơ thể con người bình thường, yếu ớt, không thể nào phá hủy được cơ thể cường tráng của Jethro.

Mặc dù vậy, sự thật này vẫn xảy ra, không vì lý do nào khác ngoài năng lực của Sōta.

Năng lực thao túng vận mệnh.

Sōta đã tức khắc tạo ra “vận mệnh đứng trước mặt Jethro” – một điều tương đương với không thể, và tạo ra “vận mệnh phá hủy cơ thể Jethro” – một điều tuyệt đối không thể làm được.

Nói cách khác, cậu đã hoàn toàn kiểm soát “năng lực tinh thần” – một sức mạnh cực kỳ khó hiện thực hóa ở cấp độ vật lý, từ cấp độ vật lý; theo một nghĩa nào đó, thậm chí còn bẻ cong cả quy tắc của thế giới này – dị năng kinh ngạc này, có lẽ nên được gọi là bản lĩnh thật sự của một tồn tại tuyệt đối.

Đó căn bản là “sức mạnh tạo ra vận mệnh mới không thể xảy ra”.

“Khạc, ha!!”

Jethro, người đang thổ huyết xối xả, từ khóe mắt thấy nửa thân dưới của mình từ từ đổ gục, cuối cùng cũng nhận ra tình thế hiện tại.

Linh hồn của Kagura vuột khỏi tay Jethro, tự nhiên trở về với thân xác mình.

Cùng lúc đó, Jethro biết rằng đầu mình đang bị Sōta túm chặt.

“…………”

Đôi mắt Sōta im lìm bỗng tóe lên ánh sáng lấp lánh như sao.

Ánh sáng ấy tương đồng với vầng hào quang toát ra từ Tinh Kiếm.

Việc dám đe dọa Nanami và Manaka… dám đe dọa những cô gái mà Sōta trân trọng, chính là chạm vào vảy ngược của con rồng Sōta đây.

Ngay khoảnh khắc Jethro thốt ra những lời đó, lá cờ tử thần đã dựng đứng phất phơ.

Toàn bộ người trên chiến trường đều đứng bất động; sát khí tuyệt đối vô song ấy, như muốn nuốt chửng vạn vật, dồn vào đầu gối Sōta, rồi cứ thế bùng nổ một cú đá thẳng lên, nghiền nát khuôn mặt Jethro đang nằm gọn trong tay cậu.

“Rắc——!!” Một âm thanh như thể thứ gì đó vỡ vụn vang lên.

Chưa kể đến phe địch, ngay cả phe ta cũng cảm thấy âm thanh ấy như điềm báo tận thế, không khỏi rưng rưng nước mắt.

Jethro đã chuẩn bị tinh thần đón cái chết… nhưng đôi mắt vô thức nhắm nghiền, vì tò mò về bầu không khí tĩnh lặng đến lạ thường xung quanh mà mở ra, liền nhìn thấy một bàn tay nhỏ nhắn.

“……?”

Sōta cũng lộ vẻ khó hiểu.

Cậu nhìn về phía chủ nhân của bàn tay nhỏ bé đã ngăn cản đầu gối mình.

“Dừng lại đi, đánh nữa sẽ chết mất. Em hiền lành quá, không hợp với việc nắm tay cô gái mình yêu thương bằng đôi bàn tay nhuốm máu đâu.”

Thầy Maion mỉm cười dịu dàng nói, rồi “À” một tiếng như chợt nghĩ ra điều gì.

“Phải là cái đầu gối nhuốm máu mới đúng chứ nhỉ. Mà đâu có ai nắm tay bằng đầu gối đâu, vậy có cần thiết phải ngăn lại không nhỉ…?”

Bị thầy Maion nghiêm túc suy nghĩ làm cho ngẩn người, Sōta buông Jethro ra, đặt chân xuống, sát khí hoàn toàn biến mất.

“…Không, cảm ơn thầy rất nhiều vì đã ngăn cản em, thầy Maion.”

“Thật sao? Hì hì hì.”

Thầy Maion trong bộ bạch y dính đầy máu đối thủ vẫn mỉm cười dịu dàng, khiến Sōta bối rối không biết có nên đáp lại bằng một nụ cười không.

“…………”

Thầy Maion vừa mỉm cười, vừa bất chợt nhìn chằm chằm vào bàn tay mình đã dùng để ngăn cản Sōta.

Cảm giác tê dại đến tận xương tủy gợi cho cô nhớ đến ‘nỗi đau’.

“……Có lẽ vận mệnh của mình sẽ thay đổi từ đây rồi, ‘hì hì hì.”

Là một người đã sống qua tháng năm đằng đẵng, cô cho rằng sự thay đổi là một điều đáng vui.

Bất kể đó là thay đổi như thế nào…

Tóm lại thì——

“Đoàn trưởng Kỵ Sĩ đã bại trận!! Mau đầu hàng đi!!”

Miloas hét lớn, tiếng nói vang động khắp chiến trường.

Dù không cần khuyên nhủ, các kỵ sĩ vốn đã mất hết ý chí chiến đấu sau một đòn của Sōta. Họ chen chúc nhau buông kiếm, bày tỏ ý định đầu hàng.

…Thế nhưng, chỉ có một người—người đã ở gần nhất, chứng kiến toàn bộ cuộc chiến của Jethro, vì không thể chịu đựng được cảnh tượng thảm khốc này mà mất kiểm soát.

“Triệu hồi!!”

Người đó chính là Narmel.

“Sự tồn tại mạnh nhất!!”

Cô giơ cao quyền trượng.

“Sự tồn tại bất khả chiến bại, tuyệt đối vô song!!”

Rồi cô thầm niệm chú trong lòng.

“Bất khả bại trận, kẻ mạnh nhất mà ta có thể triệu hồi!!”

Những lời triệu hồi như một lời cầu nguyện.

“Giờ đây, hãy giáng lâm tại đây!!”

Gần như ngay lập tức, một pháp trận khổng lồ trên không trung hình thành và phát ra ánh sáng đỏ rực.

“Vẫn còn muốn đánh sao!”

Kinmoji hơi khâm phục sự kiên trì của cô.

Trong khi tất cả mọi người nín thở, một nhân vật đã xuất hiện từ pháp trận.

Cảnh tượng ấy khiến Sōta và những người khác nhớ lại trận chiến với Thiên Thần trong thế giới ảo trước đây.

Khi ấy, từ pháp trận của cô gái pháp sư, Akane và những người khác từ thế giới ảo khác đã xuất hiện.

Và rồi, khi nhìn thấy nhân vật đang dần hiện hình vào lúc này, người đầu tiên thốt lên là…

“Talyas Joya!?”

Đó là Eden.

Đúng như lời cô nói, người được triệu hồi là Thánh Kỵ Sĩ của Thiên giới—Talyas Joya, cùng với cộng sự của anh ta, Nasia Wagner.

“Đoàn Kỵ Sĩ Hòm Giao Ước… ư ồ, chắc chắn sẽ bại trận mà.”

Thấy kỵ sĩ phe Thiên giới đã đầu hàng, Nasia chỉ có thể cười gượng.

“Dường như là vậy… Người triệu hồi chúng ta là Narmel ư?”

“Đứa trẻ này thật là…”

Hạ cánh gần Narmel, Talyas và Nasia xác nhận rằng trường lực của Eden và thầy Maion đã bao trùm xung quanh, họ thở dài cam chịu “Thôi rồi, hết hy vọng rồi”.

Nasia, cô kỵ sĩ tóc đuôi ngựa dù bề ngoài có vẻ cực kỳ kiêu ngạo nhưng lại dịu dàng đặt tay lên đầu Narmel, nói:

“Em thật sự chẳng thay đổi chút nào, Narmel. Dù có học được thuật triệu hồi mạnh đến đâu, cuối cùng em vẫn phải dựa dẫm vào chúng ta thôi.”

“Nasia…”

Narmel, khi còn là một đứa trẻ mồ côi bình thường chưa trở thành Triệu Hồi Sư, đã được Talyas và Nasia cưu mang chăm sóc; nhìn thấy vẻ mặt hiền dịu của cả hai, Narmel nghiến chặt hàm răng.

Cảm giác an tâm và không cam lòng, cùng lúc xoắn xuýt trong lòng cô.

“Dù nói vậy, nhưng muốn lật ngược tình thế để đánh bại nhóm người này, e rằng không thể đâu.”

Talyas cười khổ. Theo như anh biết, chỉ riêng đối thủ không thể thắng trong trận một đối một đã có Miroas, Reifeld, Kinmoji, ba người rồi, lại thêm cô gái bạch y phát ra trường lực bí ẩn, và cả… Eden nữa.

“Eden… Reiley.”

“…Talyas.”

Thấy hai người trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý, Nasia liền xen vào, trừng mắt gắt gỏng:

“Bây giờ là lúc để nói chuyện tình cảm sao? Mấy người là đồ ngốc hả?”

Kinmoji cảm thấy theo một nghĩa nào đó, mọi chuyện trở nên thú vị, nhưng bây giờ cũng không phải lúc để xem kịch vui mãi, vì vậy, với tư cách là người có quen biết đối phương, anh ta cảnh giác hỏi:

“…Này, Talyas, các người đến để chiến đấu sao?”

“Anh đùa phải không, Quý ngài Merlin? Chiến đấu với nhóm người này sẽ chết mất…”

Talyas lộ vẻ chán nản, giơ cao hai tay thể hiện ý đầu hàng.

“Dù rất xin lỗi Narmel, nhưng một dũng sĩ chân chính là người biết tiến thoái đúng lúc.”

Ngay cả Nasia, người nổi tiếng là chưa bao giờ biết tiến thoái đúng lúc, cũng phải nói như vậy, khiến Narmel, người đã nhận ra lại tình hình, rũ đầu xuống.

Cứ thế, Công quốc Bladefield bị các Kỵ Sĩ Thiên Giới áp chế đã được giải phóng.

Cuộc sống lang bạt của Sōta cũng chính thức kết thúc. Việc có thể đưa Nanami trở về thành khiến Sōta từ tận đáy lòng cảm thấy yên tâm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận