Tập 11: Ai mà chịu nổi cái ký túc xá sàn thủng thế này chứ, tôi sẽ quay về phòng góc đây!
Flag 5: Tiếng bước chân của người hùng.
0 Bình luận - Độ dài: 7,525 từ - Cập nhật:
Một con phố bình thường, một giao lộ vào buổi sáng bình thường, và một đám đông đang chờ đèn giao thông cũng rất đỗi bình thường.
Hatate Sōta đang trên đường trở về trường sau khi ra ngoài mua chút đồ. Đứng ở hàng đầu tiên trong đám đông chờ đèn, một cặp nhân viên văn phòng có vẻ vừa đi công chuyện về đang chuyện trò riêng tư.
"Này, cậu và cô bé ở quầy lễ tân vẫn ổn chứ? Tôi nhớ hai người hẹn hò cũng hơn một năm rồi phải không?"
"Đúng vậy... Lần này tôi sắp đàm phán một hợp đồng lớn với khách hàng quan trọng. Nếu thương vụ sống còn của công ty này thành công, tôi sẽ cầu hôn cô ấy."
Cờ tử thần kiểu gì đây?! Tình huống này quen thuộc đến mức Sōta suýt bật cười, nhưng cậu cố gắng nín thở kìm lại, đến nỗi suýt chút nữa không thở nổi.
Thế nhưng, ngay sau đó, Sōta chứng kiến một tai nạn dường như sẽ khiến tình trạng khó thở hiện tại của cậu càng thêm tắc nghẽn.
Chỉ thấy một chiếc xe bồn trên làn đường ba chiều hướng lên và một chiếc xe kéo lớn trên làn đường hướng xuống, đồng thời lao thẳng về phía đám đông đang chờ đèn giao thông.
Nhìn thấy hai chiếc xe lớn lao tới với tiếng gầm dữ dội, đám đông cảm nhận được mối đe dọa từ vụ tai nạn sắp xảy ra, không khỏi la hét thất thanh, đồng loạt bỏ chạy tán loạn.
Nhưng vì chen lấn xô đẩy vào những nơi đông người, rất nhanh có người vấp ngã, trong chớp mắt đã xảy ra hiệu ứng quân cờ domino... Không đúng, là hiệu ứng domino. Tại sao cùng một sự việc mà lại đổi cách nói khác, đó là một điều bí ẩn.
“Không thể nào...?! Chuyện gì thế này?! Đây là tái hiện thế giới giả lập ư?!”
Sōta gào thét trong lòng.
Hiện lên trong tâm trí cậu là vụ tai nạn xe tải vào ngày đầu tiên chuyển trường, khi cậu đã cứu Nanami K. Bladefield một mạng.
Ban đầu hôm nay nghe câu chuyện của nhân viên văn phòng, cậu còn nghĩ đó là chuyện đùa.
Thế nhưng—
“Xe tải lao tới trên cùng một quỹ đạo... giống hệt lúc đó...!!”
Chiếc xe tải chở đầy xăng dầu đang đến gần.
Những người ngã lăn trên đất thậm chí còn khó khăn để đứng dậy.
Mọi chuyện coi như chấm hết.
“Khốn kiếp!! Đây cũng là định mệnh sao...?!”
Ngay khi mọi người đã chuẩn bị tinh thần cho một tai họa lớn sắp ập đến—
Một thiếu nữ nhanh chóng bước lên từ đám đông đang lảo đảo sắp đổ rạp phía sau Sōta.
Vẻ đẹp tựa hoa của cô thanh thoát lạ thường, nổi bật vượt trội giữa đám đông, thậm chí có phần khác biệt; mái tóc dài đen nhánh, óng ả, gọi là hình mẫu của một Yamato Nadeshiko cũng không ngoa.
Cô gái ấy, với mái tóc đen dài đến ngang hông khẽ bay, trong bộ đồng phục nữ sinh Học viện Hatagaya, lên tiếng từ phía sau lưng người nhân viên văn phòng đang đứng ngây người:
"Thương vụ đó, trong suốt cuộc đời này của anh sẽ không bao giờ đàm phán xong đâu."
Lời đó đã không còn gọi là đàm phán thương vụ nữa rồi.
Thế nhưng, câu nói ấy lại khiến người nhân viên văn phòng lay động.
Đương nhiên, xe tải sẽ không lay động. Tuy nhiên, hai chiếc xe tải, như thể hưởng ứng sự lay động của người nhân viên văn phòng, đã thực hiện một động tác không thể xảy ra dù là theo Định luật Newton, biến đổi Lorentz hay vector bốn chiều—cả hai xe đồng thời bẻ lái gấp, sau khi lướt qua nhau, phát ra tiếng bánh xe ma sát chói tai, rồi dừng lại thẳng hàng phía sau dải phân cách.
Người tài xế thoát khỏi thảm kịch thì hoàn toàn đờ đẫn, vẻ mặt như thể bị hồ ly tinh trêu chọc.
Đám đông ngã chồng chất cũng kỳ diệu thay mà không ai bị thương chút nào. Mọi người chậm rãi đứng dậy, cảm thấy kiệt sức như vừa tỉnh giấc từ một cơn ác mộng ban ngày.
“…………”
Tuy nhiên, Sōta chịu cú sốc lớn hơn bất kỳ ai có mặt.
Mặc dù vậy... không đúng, cho dù là vậy, ánh mắt cậu vẫn luôn chăm chú vào một điểm.
Đến tận lúc này, mới có người la hét thất thanh, chụp ảnh bằng điện thoại, xung quanh trở nên hỗn loạn.
Đương nhiên, không ai để ý đến cô gái bí ẩn đã nói chuyện với người nhân viên văn phòng.
Ngoại trừ Sōta.
“…………”
Dưới cái nhìn chăm chú của cậu, cô gái ung dung nhưng không kém phần nhanh nhẹn băng qua ngã tư, rời khỏi hiện trường.
Sōta nhận ra cô gái đó.
Cậu biết tên cô gái đó.
Vì vậy, cậu gọi tên ấy, đuổi theo cô gái đã bước vào học viện và biến mất.
“A-Rin!!”
Sōta cuối cùng cũng nhận ra bóng lưng Rin đang bước nhanh, nhưng Rin không hề quay đầu lại mà đã đi vào tòa nhà trường và biến mất.
“Sao có thể như vậy...?! Sức mạnh đó... sức mạnh thao túng "cờ" đó, theo lý mà nói chỉ là đặc quyền của thế giới giả lập thôi chứ!! Cho nên, không thể tồn tại trong thế giới thực được!!”
Sōta vừa chạy vừa gào thét trong lòng.
Nhưng đồng thời lại có một suy nghĩ trái ngược.
“Bà Tsukimugi từng nói trong hiện thực cũng tồn tại thiên thần. Hiệp sĩ đoàn Thiên giới xuất hiện từ ma trận trên không, chiến đấu với những kẻ dân của ma giới có sáu tay bằng sức mạnh siêu phàm. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là... Sakura đã xuất hiện trên mái bệnh viện. Từ đó có thể thấy... Từ đó có thể thấy, không sai được.”
Sōta vừa leo lên cầu thang tòa nhà trường, vừa ngước nhìn vệ tinh nhân tạo có lẽ đang ở trên trời.
“Thế giới thực cũng tồn tại sao...? Sức mạnh đó...!!”
Bóng lưng đó tưởng chừng ngay trước mắt nhưng mãi không thể đuổi kịp, Sōta cứ thế đuổi theo lên tận mái tòa nhà trường.
“A-Rin!”
Bóng dáng cô tan biến trong ánh hoàng hôn ngược sáng.
Thiếu nữ đứng lặng – Rin.
Gió nhẹ thổi khiến mái tóc dài của cô chầm chậm bay lượn.
"Sao cậu lại thêm chữ 'A' vào gọi tớ vậy? Đồ con trai vô lễ!"
Rin hơi bĩu môi, mặt ửng hồng giữ tóc và váy. Động tác và giọng điệu của cô, đáng yêu hơn nhiều so với ký ức của Sōta về cô trong thế giới giả lập.
Rồi—
Gió vừa ngừng, Rin đưa ngón trỏ chậm rãi chỉ lên đầu mình, vừa tỏ vẻ bối rối nhưng vẫn ôn hòa nói:
“Hơn nữa, tớ thật sự không đồng tình với hành động đeo bám con gái đâu nhé... Chàng trai với lá cờ bất hạnh khổng lồ.”
Giọng điệu của cô ấy giống hệt như lần đầu Sōta gặp cô trong thế giới giả lập.
“...!!”
Sōta bị sốc, lùi lại một bước.
“A-Rin... cậu... nhìn thấy cờ... còn có thể bẻ gãy cờ... dựng cờ... là thật sao?”
“...? Ơ, lạ nhỉ? Tớ tưởng cậu sẽ cười tớ chứ... Cậu không tin... cũng không sao đâu nhé?”
“Cậu đừng hiểu lầm... nhưng mà, đợi đã. Chẳng lẽ sức mạnh đó là do Sakura ban cho?”
“Ơ, cậu còn biết cả Sakura sao?! Cậu... rốt cuộc là ai?”
Nghe lời Rin nói, Sōta rợn tóc gáy.
Chuyện chưa kết thúc.
—Quân đội Thiên giới đến.
—Người thao túng cờ xuất hiện.
—Sacrament lại âm thầm hành động.
Tất cả những điều này đang dẫn dắt Sōta quay trở lại những ngày tháng hỗn loạn đó.
Sōta cảm nhận điều này một cách sâu sắc.
Và người dẫn dắt chính là...
“A-Rin...”
“Tớ đã nói rồi mà, sao cậu cứ thêm chữ 'A' vào gọi tớ thế?”
“Không phải, chỉ là...”
Giống như chính Sōta đã từng nói với Kagura Bladefield, Sōta chợt nhớ đến Rin đã quên mình ở các thế giới giả lập khác, nên thoáng chốc cậu do dự, cách dùng từ cũng trở nên uyển chuyển vì sự ngập ngừng đó.
“Này... Đám Kawasaru... cậu còn nhớ không?”
“Quên rồi!! Cái đám ngốc đó, tớ quên lâu rồi!!”
“'Tớ'...?”
Nói vậy chứ, Rin dường như vẫn còn nhớ chuyện về cái đám ngốc nghếch đó.
“Cậu còn nhớ không? Chúng ta thử khai hoang một ruộng dưa hấu trên bãi cát trong công viên, kết quả bị mắng té tát đó.”
“Không nhớ!! Bán dưa hấu thu hoạch được ở lề đường, rồi bị mắng té tát cùng bạn thuở nhỏ, chuyện đó tớ hoàn toàn không nhớ!!”
Rin bịt tai, lắc đầu kịch liệt bày tỏ sự phản kháng.
“Cái đứa bạn thuở nhỏ đó là tớ đây mà! Sōta! Hatate Sōta!”
“Hatate... Sōta.”
Rin im lặng tròn mười hai giây, sau đó nói:
“...Không quen.”
“…………”
Cú sốc không lớn như cậu tưởng.
Quan trọng hơn, cô ấy cảm giác hơi... không phải, là đáng yêu hơn rất nhiều so với Rin trong ký ức của cậu, khiến trái tim Sōta có chút loạn nhịp.
“...Tớ là Tata đây. Bạn thuở nhỏ của cậu.”
“...Bạn Tata-kun!? Là người đã chơi cùng nhau ở bờ sông đó sao!? Wow! Hoài niệm thật! Tớ lên cấp hai thì chuyển đi nơi khác... Vậy là bốn năm rồi không gặp sao!? Oa oa oa! Tớ thật ra vẫn luôn muốn liên lạc với cậu! Nhưng mà, trường tớ học là trường nữ sinh siêu quý tộc, tớ luôn cảm thấy nếu mọi người biết tớ liên lạc với con trai, nhất định sẽ trêu chọc tớ—Ban đầu cũng từng nghĩ không biết có nên nhân lúc nghỉ hè về nhà tìm cậu không... kết quả lại từ bỏ... hi hi hi.”
Tính cách thiếu niên còn sót lại một chút, cùng tồn tại với khí chất thiếu nữ trưởng thành toát ra.
Trong thế giới giả lập, tỷ lệ giữa cái trước và cái sau khoảng tám-hai, nhưng Rin trong thế giới thực thì ngược lại, khoảng ba-bảy. Mặt yếu lòng trước những người "chị" mà Sōta đã rèn luyện bấy lâu trong cơ thể mình khiến cậu không khỏi rụt rè.
“Bạn Tata-kun thay đổi hoàn toàn rồi, trở nên rất đàn ông.”
“A-Rin mới đúng... đã trở thành một chị gái xinh đẹp rồi... Tớ ban đầu còn nghĩ... ‘Cô gái xinh đẹp này là ai vậy!?’ nữa cơ...”
“Ghét ghê à~ Cậu biết tớ không thích người ta nói tớ như vậy mà~”
Theo một ý nghĩa khác, Rin đang cười khúc khích cũng khiến người ta cảm thấy “Cô gái xinh đẹp này là ai vậy!?” Sōta buộc phải chấp nhận rằng thế giới giả lập không hoàn toàn mô phỏng thực tế, mà chỉ là một trong những khả năng mà thôi.
“Với lại, hồi nhỏ cậu đâu có gọi tớ là ‘bạn Tata-kun’ đâu nhỉ, A-Rin...”
“Vì, tớ cảm thấy hơi ngại khi gọi thẳng tên con trai ấy.”
Rin ngượng ngùng.
Trong ký ức tuổi thơ ở thế giới thực—
Rin mà Sōta gặp ở bãi bồi khi còn là thiếu niên, là thủ lĩnh trẻ con của vùng, một cô gái nhút nhát đứng đầu đám Kawasaru.
Tuy nói là thiếu nữ, nhưng lời nói và hành động gần như không khác gì con trai, khiến Sōta sau khi chia tay vẫn luôn nghĩ Rin là con trai.
Vì vậy, trong ký ức của Sōta, khi nhắc đến người bạn trai thân thiết cùng chơi điên cuồng hồi nhỏ, chính là Rin.
Phần này gần như giống hệt ký ức trong thế giới giả lập.
Điểm khác biệt chỉ là quá trình chia tay, và sau này có còn liên lạc ngắt quãng hay không mà thôi.
“...À phải rồi, bạn Tata-kun, trước đây cậu ghét người ta gọi biệt danh 'Tata' đúng không? Ừm—vậy thì, tớ gọi cậu là Sōta-kun được không?”
“Được thôi... Cậu gọi thẳng tên tớ cũng được mà...”
“Tớ hơi ngại khi gọi thẳng tên con trai ấy. Cậu quen tớ hồi đó có lẽ sẽ thấy khó tin, vì tớ học cấp hai ở trường nữ sinh, nên bây giờ hơi không quen tiếp xúc với con trai... Nhưng tớ sẽ cố gắng.”
Cô gái lộ ra chút ngượng ngùng còn sót lại của tuổi thiếu niên.
Chẳng những vậy, khi nhớ lại cách Rin ở thế giới giả tưởng gọi cậu là “Sōta” cùng với phong thái và lối suy nghĩ của cô bé, Sōta còn cảm thấy có chút vui mừng.
“...Nhân tiện, Rin này!”
“Ơ, vâng!”
“Cậu được Sakura ban cho khả năng điều khiển ‘cờ’... đúng không?”
“Ừm, đúng vậy. Nhưng mà, tại sao Sōta... Sōta lại biết chuyện về Sakura và những lá cờ?”
Nghe Rin hỏi, Sōta thoáng chốc ngập ngừng.
‘Nên tiết lộ bao nhiêu đây...? Chuyện thế giới giả tưởng thì khoan nói tới... Mình nên giải thích về khả năng cờ trước thì hơn.’
“...Tôi cũng từng được Sakura ban cho sức mạnh điều khiển cờ.”
“Thật sao?!... Ra, ra là vậy. Khi Sakura trao sức mạnh này cho tôi, cô bé đã nói một câu thế này—”
“...............”
“‘Sức mạnh của tôi sẽ thuộc về chị gái. Đổi lại, chị gái phải tìm thấy hy vọng của thế giới.’”
“Hy vọng của... thế giới?”
Sakura đã nói với Sōta là:
‘Phải tìm thấy chân lý của thế giới.’
‘Điều Sakura gửi gắm cho mình khác với điều cô bé gửi gắm cho Rin sao... Sau chân lý lại là hy vọng... Chuyện này là sao đây, Sakura...’
“Vậy thì... Rin nhìn thấy cờ, đúng không?”
“Vâng. Sōta cũng vậy sao?”
“...Không... Tôi từng sở hữu sức mạnh đó. Nhưng giờ thì không còn nữa rồi.”
“Thế à... Sức mạnh này thật kỳ diệu đúng không? Nhưng nó có thể giúp đỡ người khác. Có thể mang lại hạnh phúc cho họ.”
“...............”
Sōta—
Chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Cậu luôn cho rằng, đó chỉ là sức mạnh để ngăn chặn bi kịch mà thôi.
Cậu chưa từng nghĩ rằng, sau đó, sẽ có một tương lai hạnh phúc đang chờ đợi.
‘Chính vì Rin là người có thể nghĩ sâu xa đến vậy... nên cô bé mới có thể tìm thấy hy vọng của thế giới, là ý này sao?’
“Này Sōta. Nếu tiện, tôi có thể hỏi ý cậu chuyện này không?”
“Hỏi ý...?”
“Vâng. Chuyện sử dụng sức mạnh thế nào cho phải, tôi chẳng có ai để hỏi. Hơn nữa, Sōta là tiền bối trong lĩnh vực cờ mà. Nha, tiền bối, xin cậu đấy!”
“Tiền bối là cậu mới đúng chứ, Rin...”
“Vậy thì, sư phụ! Nha? Coi như nể tình bạn bè từ thuở bé thơ! Sōta sư phụ!”
“...Tôi đồng ý. Trong phạm vi khả năng của tôi thôi.”
“Cảm ơn cậu, Sōta!!”
Rin nắm chặt tay Sōta, cảm nhận một lá cờ dựng lên trên đầu mình, cô bé đỏ bừng mặt rồi buông tay ra.
‘Tại sao!? Cảm giác lá cờ này, là cờ hoàn thành công lược tình yêu! Kỳ lạ thật! Mình đâu phải người như vậy!? Rõ ràng mình không phải đứa con gái dễ đổ thế này, xấu hổ chết đi được—!!’
Rin đột nhiên dùng tay vung vẫy trên đầu, Sōta nhìn cô bé với ánh mắt kỳ lạ đầy thắc mắc, rồi nghiêng đầu hỏi.
“Không có gì! Nhưng mà chuyện này không được nói cho bất cứ ai biết nhé? Tôi không muốn gây chú ý... Với lại không phải ai cũng sẽ tin đâu. Hì hì hì, đây là bí mật của riêng hai chúng ta đó.”
Vừa nói xong, lá cờ hoàn thành công lược tình yêu trên đầu Rin đã không tốn chút sức lực nào mà dựng thẳng đứng, khiến cô bé giật mình kêu “Hú ỳ ỳ!?” một tiếng.
Rin, vì có một bí mật chỉ thuộc về hai người, nên hơi phấn khích bước chân rộn ràng rời khỏi mái nhà và đi xuống cầu thang. Đi theo phía sau, Sōta thầm nghĩ ‘Có lẽ cần phải nói chuyện với Sakura thêm lần nữa.’
“Này Sōta, có một bí mật chỉ thuộc về hai chúng ta, cảm giác thật vui làm sao! Nhắc đến đây, hồi bé chúng ta cũng từng cùng nhau chôn hộp thời gian đúng không?”
“Tôi nhớ là Rin đã chôn tờ giấy khen của hội thao.”
“Còn Sōta thì bỏ vào que kem trúng thưởng...”
“Với cả đồng xu trò chơi mua ở tiệm tạp hóa mà Rin tặng tôi nữa.”
“Đúng đúng đúng! Cậu nói tiền xu cổ sẽ tăng giá, đợi lớn lên thì có thể mua hết đồ ăn vặt trong cửa hàng. À, thật là hoài niệm!”
“Ai bảo tôi đến tận năm lớp 5 vẫn còn là thằng nhóc ngốc nghếch ngu ngơ ở vài khoản chứ...”
“Có chuyện gì xảy ra vào năm lớp 6 sao?”
“Bắt đầu chăm học, học được cách suy nghĩ logic chăng. Bởi vì Kawazaru Gundan giải tán, bạn chơi cũng ít đi hẳn.”
“Ý cậu là sao!? Nói cứ như đó là lỗi của tôi vậy!?”
Trưởng nhóm Kawazaru Gundan không nhịn được mà gầm lên.
“...............”
Rin không ngừng lẩm bẩm “Ghét ghét!” rồi đấm vào vai Sōta, còn Kikuno thì từ hành lang dưới cầu thang ngẩn người ngước nhìn cảnh tượng tình tứ này.
“Rin nhỏ!? Sōta!? Tại sao!? Hai người sao lại thân thiết đến vậy!? Chị chưa từng nghe nói!!”
“Kiku...? Sōta... Sōta là ai? Là cậu hàng xóm mà Kiku cưng như em trai đó à?”
“Đúng vậy! Rin nhỏ thật là, thấy Sōta dễ thương là muốn làm chị luôn, chịu cô bé này thật!”
“Đâu ra vậy! Sōta là bạn chơi từ hồi tiểu học của tôi đó nha!”
“Ủa!? Nói vậy, Rin ranh mãnh mà Sōta hồi trước hay chơi cùng, chính là Rin nhỏ sao!? Cái người cùng trèo lên ống khói để tiểu tiện đó!?”
“Cậu nói mấy chuyện đó làm gì hả, Sōta!!”
Sōta bị Rin bóp cổ lắc mạnh, nhưng cũng không thể trách cậu. Bởi vì người chị đã nắm rõ mọi thông tin về em trai mình, không có gì có thể giấu được chị.
Ba người trao đổi để xác nhận, Kikuno và Rin học cùng lớp năm ngoái, còn Sōta, Rin và Kikuno thì lại là bạn thân từ thuở nhỏ của nhau. Trong số đó, Kikuno và Rin vô cùng ngạc nhiên, cảm thấy thế giới thật nhỏ bé khi có những sự giao thoa không ngờ tới.
Chỉ có Sōta là không ngạc nhiên vì cậu đã biết mối quan hệ của ba người trong thế giới giả tưởng rồi. Sōta thậm chí còn bất ngờ hơn khi máy tính lượng tử – thế giới được mô phỏng bởi ma đạo thư – cũng đã dự đoán được cuộc hội ngộ của những người bạn cũ (mặc dù cách hội ngộ thì khác).
‘Hơn nữa... nói ra chuyện cờ trên mái nhà, nên có một bí mật chỉ thuộc về hai người... sao?’
Trong đầu Sōta thoáng hiện lên khuôn mặt của cô gái tóc vàng.
“Sōta?”
“Hả? Có chuyện gì vậy, chị Kiku?”
Sōta, đang chìm vào suy tư hồi tưởng chuyện cũ, chợt tỉnh lại khi bị Kikuno dùng ngực ghì vào người và lắc lắc cánh tay... Nói như vậy thì cứ như một kẻ tồi tệ chỉ tỉnh lại vì cảm nhận được vòng một, nhưng đại khái thì đúng là như vậy.
“Ghét quá, Sōta không nghe thấy sao? Bọn mình vừa bàn xem ba đứa đồng hương chúng ta hôm nào rảnh thì đi uống trà.”
“Ồ, ý hay đó... Ba người? Nanami đâu?”
“À.”
Kikuno rất tự nhiên coi như một ai đó không tồn tại.
“Na, Nanami là ai vậy? Sō, Sōta, cậu còn có bạn thân thuở nhỏ nào khác sao? Ch, chuyện này không được đâu nhé!”
“Dù cậu có nói không được... thì đến nước này cũng không thể cứu vãn được nữa rồi. Với lại, Nanami là chị ruột của tôi đó.”
“Ồ... Nói vậy, cậu cũng từng nói có chị gái.”
Lẽ ra lúc này cũng nên rủ Aina cùng đi thì phải... Sōta nghĩ vậy, rồi nở một nụ cười có chút buồn bã.
Vài ngày sau.
Tại một quán cà phê hầu gái do câu lạc bộ yêu thích cà phê hầu gái điều hành, nằm trong khu phố thương mại của học viện (Phố Hatagaya). Khi Sōta, Rin và Kikuno đến trước và đang uống trà, thành viên cuối cùng là Nanami đã tới.
“Có người ngoại quốc đến rồi, Sōta!? Chuyện này là sao!?”
“...Tôi xin giới thiệu. Đây là chị gái của tôi, Nanami K. Bladefield. Còn đây là bạn Eiyūzaki Rin. Là nhóm trưởng của Kawazaru Gundan mà tôi từng tham gia hồi nhỏ.”
“...Xin được chỉ giáo.”
“...Xin được chỉ giáo.”
‘Đối phương là người thế nào...?’. Nanami và Rin, với vẻ mặt không hề che giấu sự tò mò, gật đầu chào nhau. Nếu là vung nắm đấm chào nhau thì thành đánh lộn rồi.
“Đừng thấy Nanami thế này, cô ấy dù sao cũng là chị ruột của Sōta đó!”
“Ừm... Đừng thấy ta thế này, ta dù sao cũng là chị gái. Thân phận là Công chúa thứ nhất của Công quốc Bladefield.”
“Khoan đã, khoan đã, khoan đã... Đợi chút. Tôi từng nghe chuyện của cô. Gặp nạn tàu, trở thành công chúa, em trai hôn mê bất tỉnh, gần đây hai chị em cùng chuyển đến trường này. Chẳng lẽ... đó chính là...”
“Chính là chúng tôi đó.”
“Sōta, hóa ra cậu là hoàng tử sao!?”
“Mới đây thôi.”
“Hoàng tử có thể mới đây mà làm được sao!?”
Có vẻ như Rin hoàn toàn không biết những chuyện mà Sōta đã trải qua, cô bé trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc.
“Theo những gì tôi nghe được, hoàn cảnh của hai chị em cậu khá khó khăn...”
“Ừm... Tuy nhiên, có người đã giúp đỡ và hỗ trợ chúng tôi. Hơn nữa còn có Rin nữa mà.”
“Ừ, ừm! Tôi cũng sẽ giúp đỡ Sōta đó!”
Vừa nói xong, Rin cảm thấy lá cờ hoàn thành công lược tình yêu dựng lên trên đầu mình, cô bé vội vàng giơ tay lên vẫy vẫy.
Nanami, người vẫn luôn không thể hiểu rõ mối quan hệ giữa Rin và Sōta, lúc này chợt bừng tỉnh, đập tay vào lòng bàn tay.
“À!”
“Có chuyện gì vậy, Nanami?” Kikuno hỏi.
“Kawazaru Gundan là cái đó sao? Cái nhóm ngu ngốc mà Sōta hồi nhỏ nói cậu ấy tham gia ấy, nổi tiếng ngu ngốc cả vùng mà.”
“Đúng đúng đúng.”
“Ai là nhóm ngu ngốc chứ!? Hơn nữa, ngay cả Kiku cũng hùa theo...”
Bị cô bạn gái thân thiết tin cậy coi là thủ lĩnh của nhóm ngu ngốc, Rin chịu một đả kích lớn.
Trong lúc những người bạn đang trò chuyện vui vẻ, Rin phát hiện một người cực kỳ khả nghi đang lén lút nhìn trộm từ ngoài cửa sổ, cô bé nhíu mày.
Người đó nhận ra bị Rin phát hiện, lập tức rụt đầu lại, nhưng không chỉ Rin mà cả Sōta và những người khác cũng đã thấy rồi.
“Manaka...?”
“Cô ấy là ai?”
“Là... bạn cùng lớp của tôi.”
“Bạn cùng lớp...”
“Cô ấy là bạn gái của Sōta mà. Tôi nghĩ cô ấy lo lắng nên không kìm được mà đến xem chăng? Ghét quá, Sōta nổi tiếng quá, làm chị đau đầu thật!”
Người chị nói là đau đầu nhưng mặt lại cười toe toét, chẳng giống đau đầu chút nào. Người chị thấy em trai mình được yêu mến, thực ra là vui mừng khôn xiết. Đương nhiên nếu quá đáng thì sẽ không vui.
Cuối cùng Manaka cũng vào nhập hội với họ. Rin nghe Manaka nói cô ấy là người hầu riêng của Sōta thì có chút không dám tin.
Rồi Manaka vui vẻ chăm chú lắng nghe chuyện thời thơ ấu của Sōta và họ, thỉnh thoảng lại chen vào câu chuyện và lái đi xa. Rốt cuộc là cô ấy có chăm chú lắng nghe đâu!
“Eiyūzaki Rin...?”
Tối hôm đó.
Sōta đến phòng của Kagura, cái tên cậu vừa nhắc đến khiến Kagura nhíu mày.
“Bạn gái của cậu sao?”
Khi điều tra những người xung quanh Sōta trong thế giới giả tưởng, Kagura lờ mờ nhớ được những người có họ đặc trưng.
Chỉ có điều, vì ấn tượng quá đỗi mờ nhạt, nên dù Sōta có nhắc đến tên "Lườn heo-zaki Rin" đi chăng nữa, cô ấy có lẽ vẫn sẽ phản ứng y chang. Cái tên đã bị biến thành một thứ khác rồi. Vả lại, có khi Sōta nhắc đến cái tên này là vì... đói bụng.
"Nên gọi là bạn gái à... là bạn từ thuở bé đó."
"Thế thì, cái cô Gyoza-zaki Rin đó sao rồi?"
"Lại biến thành tên khác nữa rồi!?"
Hóa ra người đói bụng là Kagura.
Thấy câu chuyện đang có xu hướng chuyển hẳn sang món ăn đêm, Sōta nghiêm giọng kéo mọi thứ về chủ đề chính.
"Rin ấy... em ấy có năng lực thao túng cờ hiệu."
"Cái gì!?"
"Không chỉ vậy. Em ấy còn gặp được Sakura nữa."
"Sakura... Sacrament sao? Kết cục thì vẫn không thoát khỏi liên quan đến nó nhỉ... Nhưng mà..."
"Đó là năng lực có thể tồn tại trong thực tế sao? Cái khả năng bẻ gãy hay dựng lên cờ hiệu ấy?"
"Về năng lực cờ hiệu, giờ thì cậu rõ hơn tôi nhiều. Cậu còn không biết, thì làm sao tôi có thể biết được chứ."
"…………"
Sōta nhìn Kagura với ánh mắt khó tin. Cô ấy rõ ràng trông rất thần khí, như thể biết rõ nhiều bí mật động trời, vậy mà giờ lại biến thành một kẻ vô dụng hết mức.
"Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt gì thế? ...Cái nhìn đó làm tôi nhớ, thằng em trai tôi thỉnh thoảng cũng nhìn tôi bằng ánh mắt y hệt."
Xem ra Kagura dường như vẫn luôn như vậy từ thời xa xưa rồi, Sōta cảm thấy vô cùng hối tiếc và thất vọng.
"Ừm... Chị em sao... Sōta-ōji, cậu thử gọi tôi là Kagura-nee-san xem nào."
"Kagura-nee-san."
"Ừm."
Cứ tưởng là mẹ, ai dè lại thành chị gái rồi. Dù sao thì ngay từ đầu cô ấy cũng chẳng phải mẹ.
Ngoài ra, chuyện Sōta không hề kháng cự mà gọi thẳng Kagura-nee-san, là nhờ công giáo dục của Kikuno, Nanami không có bất kỳ đóng góp nào cả.
"Sōta-ōji, nói mới nhớ, chị hơi đói rồi. Để chị làm gì đó cho cậu ăn nhé."
Có vẻ Kagura quả nhiên đói thật.
Hai người rời khỏi phòng Kagura ở tầng hai, khi đang bước xuống cầu thang, Sōta chợt hỏi:
"À mà, tiền bối Kagura có biết nấu ăn không?"
"Có chứ. Trước đây chị phiêu bạt khắp nơi, vừa cắm trại vừa nấu ăn mà. Món tủ là trà ốc sên nướng bơ tỏi và hầm mầm cây nấm ô-mồ."
"Tiền bối đã đi du lịch ở thế giới nào vậy!?"
Vài cái tên nguyên liệu chưa từng nghe thấy đột nhiên xuất hiện khiến Sōta không kìm được mà rơi vào trạng thái bất an cực độ.
Đương nhiên Kagura đi du lịch ở dị giới, trà ốc sên và mầm cây nấm ô-mồ đều là nguyên liệu của dị giới. Ăn vào béo ngậy mà thanh đạm, đậm đà nhưng không mất đi sự sảng khoái.
"Sōta-ōji, cậu muốn ăn gì? Cứ nói với chị đi."
"...Miễn không phải trà ốc sên và mầm cây nấm ô-mồ, thì gì cũng được."
"Ồ, là vì tin tưởng tài nấu ăn của chị sao? Thật là, Sōta-ōji quả không hổ danh là đứa trẻ được chị một tay nuôi nấng. Thôi được rồi, cứ để chị lo."
Kagura và Sōta dường như đang trò chuyện rất thân thiết, cùng nhau bước xuống cầu thang, có một người đang há hốc mồm ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này.
"…………"
Đó là Nanami.
"…………"
"…………"
"Tiếc quá nhỉ, Nanami-hime. Tục ngữ có câu 'tính tò mò giết chết mèo' đó."
"Tại sao vậy!? Điện hạ có phải vì tò mò mà đến xem đâu!! Là hai người tự ý đi tới mà!!"
Kagura làm động tác như muốn bóp cổ, từ từ tiến lại gần Nanami.
"Bổn cung sẽ giữ bí mật! Bổn cung sẽ giữ bí mật! Chuyện Kagura-dono muốn Sōta gọi mình là chị và lấy làm mãn nguyện như thế! Bổn cung thề sẽ không nói ra đâu!!"
"Thật ư...?"
"Thật mà..."
Nanami, sau khi chạy trốn khắp nơi và cuối cùng bị dồn vào phòng khách như cá trong chậu, bị Kagura "wall-slam", cuối cùng đành cứng đờ gật đầu.
"Ủa! Kagura-sensei muốn Sōta-kun gọi mình là chị và lấy làm đắc ý ư? Bất công quá. Em cũng muốn thân mật với Sōta-kun!"
"…………"
"…………"
Thấy Akane, người đang xem chương trình TV về mèo đáng yêu trong phòng khách, bỗng dưng chen vào cuộc đối thoại, Nanami và Kagura lập tức cứng đờ không nói một lời.
Và rồi, Kagura lạnh lùng tuyên bố với Nanami.
"Đồ ngốc, chuẩn bị nhận hậu quả đi."
"Tại sao chứ!?"
Nanami buột miệng phản bác việc Kagura không diệt Akane mà lại diệt Nanami.
Hôm sau tan học.
Tại địa điểm hẹn hò nổi tiếng của các cặp đôi trong số học sinh học viện Hatagaya – trước bức tượng "Seiteikōji Kumiko", có một cô gái đang ngóng trông.
Cô gái thường ngày chẳng hiểu sao hiếm khi mặc đồng phục, luôn diện bộ đồ cung đạo... Hôm nay hiếm hoi khoác lên mình bộ đồng phục, trang điểm thật đáng yêu, rồi soi bóng qua kính cửa sổ phòng học để chỉnh lại mái tóc, đó chính là Rin.
Rin, người hẹn gặp Sōta, trông thật thanh thuần và ngượng ngùng khi không hề che giấu vẻ mặt mong chờ sốt ruột.
Ngoài ra, bức tượng Seiteikōji Kumiko này là thứ mà Kumiko đã bỏ rất nhiều công sức để thúc đẩy xây dựng, dường như còn tự mình tạo ra lời đồn "Những cặp đôi hẹn gặp ở đây nhất định sẽ hạnh phúc!". Chuyện này thì những người liên quan đến học viện đều biết.
Mặc dù vậy, vẫn có rất nhiều nam nữ hẹn hò trước bức tượng này, chủ yếu là do học sinh có lòng tốt, để ý đến tâm ý của Kumiko đã làm đến mức ấy, nên sẵn lòng hợp tác để thỏa mãn ý muốn phô trương bản thân của cô.
"Rin, cậu đến sớm thật đấy."
Sōta xuất hiện từ hướng ngược lại nơi Rin đang ngóng nhìn, khiến Rin giật mình. Rin hít một hơi thật sâu rồi yểu điệu xoay người lại, khiến tà váy nhẹ nhàng bay.
"Hồi nhỏ hẹn gặp Sōta, lần nào cũng là tớ phải đợi Sōta. Chuyện cũ lại tái diễn rồi."
"À haha."
Sōta vừa cười vừa nhớ lại rõ ràng rằng mình chưa từng đặc biệt hẹn gặp Rin bao giờ.
Hai người hồi nhỏ, lần nào muốn gặp nhau, cũng tự nhiên tập hợp ở chỗ cũ, thời gian cũ.
"Rin mặc đồng phục đúng là đẹp thật đấy."
"Có... có sao? Nghe cậu nói làm tớ nhớ lại, hình như có ai đó từng nói đồng phục trường này rất dễ thương."
Tâm trạng "mong Sōta thấy mình dễ thương..." đã dựng lên lá cờ "hoàn thành nhiệm vụ tình yêu" trên đầu Rin, khiến Rin vội vàng phẩy cờ đi.
"Thế, thế thì chúng ta đi thôi. Lâu rồi không gặp, có nhiều chuyện muốn nói. Ở khu phố thương mại gần trường có một quán cà phê rất đáng yêu."
Nhìn Rin ngượng nghịu chỉ về phía quán cà phê với vẻ đáng yêu, Sōta cũng cười đáng yêu. Sao lại biến thành cuộc đấu xem ai đáng yêu hơn thế này?
Mặt khác.
Thấy Sōta vừa tan học đã vội vã rời khỏi lớp, Akane và những người khác cảm thấy đáng ngờ, liền lén lút bám theo Sōta.
"C-cô ấy là ai vậy? Nhìn màu sắc hình vẽ trên cặp sách thì có phải là đàn chị không?"
"Là người lạ đó... Có phải là bạn gái mới của Sōta-kun không...?"
Megumi nói xong, hoảng hốt lo lắng rằng liệu lời mình nói có làm tổn thương Akane bên cạnh không.
Đồng thời, Megumi cũng cảm thấy một nỗi đau nhói trong lòng vì lời nói của chính mình mà chán nản, đổi lại là Akane vỗ vai an ủi.
"Đó là tiểu thư Rin."
"Cậu biết cô ấy sao, Manaka?"
"Vâng, cô ấy là bạn thuở nhỏ của Điện hạ."
"Không chỉ Aina và Kikuno-senpai, lại còn thêm một người bạn thuở nhỏ mới nữa sao!? Sōta-kun đang gặp vấn đề có quá nhiều bạn thuở nhỏ rồi!"
"Mà toàn là con gái nữa chứ..."
"…………"
Bất chợt ngoảnh lại, Megumi thấy bạn thuở nhỏ của mình toàn là con gái liền im lặng.
"Tuy nhiên, thông thường thì có ba người bạn thuở nhỏ cũng không có gì quá đáng mà?"
"…………"
Nghe lời nhận xét xác đáng của Manaka, Akane rơi vào trạng thái "Bạn thuở nhỏ? Đó là gì? Ăn có ngon không?", đôi mắt mất đi ánh sáng.
Kikuno xuất hiện phía sau Akane, Megumi và Manaka, tay nắm chặt lại thành nắm đấm.
"Dám hẹn hò ra ngoài, hay thật nha! Nhưng sao chị đây lại không được nghe báo cáo gì hết!"
Cái nắm đấm này rốt cuộc là vì suy nghĩ "hay thật nha!" hay "gan thật nha!", ý nghĩa khác nhau một trời một vực. Nhưng mọi người đều cảm thấy biết câu trả lời sẽ rất đáng sợ, nên đừng nói là Megumi và Manaka, ngay cả Akane cũng không dám hỏi.
Hoàn toàn không ngờ rằng Sōta và Rin đang bị tổ chức giám sát của Sōta theo dõi, vẫn thân mật sánh bước bên nhau đến quán cà phê.
"Trước đây Sōta và Rin thường xuyên đi tiệm tạp hóa nhỉ."
"Đ-đúng vậy! Nhớ quá đi mất."
"Rin hay mời tớ kẹo 5 yên lắm."
"Vì Sōta thích loại kẹo soda đó mà."
Sōta nhìn Rin đang cười khúc khích, cảm thấy cô ấy quả nhiên càng ngày càng giống con gái hơn so với lúc ở thế giới giả lập.
Đến quán cà phê, Rin uống nước ngọt có kem, ngượng ngùng nói:
"Đây là lần đầu tiên tớ đi quán cà phê với một bạn nam đấy."
"Rin... cậu đúng là đã trở thành một cô gái rồi nhỉ..."
"Ý cậu là sao? ...Mà đúng là hồi nhỏ tớ chẳng có chút nữ tính nào thật."
Hành động phồng má hờn dỗi cũng đáng yêu hơn rất nhiều so với lúc ở thế giới giả lập.
"...Sōta, nghe nói cậu đã đính hôn với một tiểu thư nhà giàu?"
"Ủa, ừm, đúng vậy. Dù giờ thì đã hủy hôn rồi."
"Xảy ra nhiều chuyện như vậy, cậu vất vả rồi. K-khoan đã, nếu có gì tớ giúp được, cậu cứ nói nhé, Sōta. Dù sao thì tớ cũng là đồng đội của cậu mà!"
"…………"
Lúc rời khỏi thế giới giả lập, Sōta đứng trước cửa phòng Rin, cũng đã gọi cô ấy là đồng đội như vậy.
Vì thế, nghe Rin nói vậy, Sōta từ tận đáy lòng cảm thấy vui mừng.
Sōta dùng ống hút khuấy ly Calpis thông thường trước mặt mình, thứ không bị pha loãng đến mức tối đa, rồi nhìn xa xăm.
"Rin, cậu còn nhớ không? Lần đầu chúng ta gặp nhau đã đánh nhau một trận, sau đó cậu mua nước trái cây ở máy bán hàng tự động mời tớ uống đúng không?"
"Tớ vẫn nhớ chứ? *Khi tớ mời cậu uống Calpis soda, Hatate-kun... à, Sōta lại nổi giận nói: 'Cậu đang đùa tớ à!' rồi lại đánh nhau thêm trận nữa," (Ghi chú dịch giả: Từ "nước ngọt có ga" trong tiếng Nhật phát âm gần giống "Sōta".)
"Đúng đúng. Sau đó Ben-sao lại nói: 'Rin là đồ ngốc tự nhiên, cậu tha thứ cho em ấy đi.' Kết quả là Rin lại nói: 'Ngốc tự nhiên là cái quái gì, đồ khốn!' rồi lại đánh nhau với Ben-sao, đúng là một mớ hỗn độn..."
Một chuyện cũ hơi đáng xấu hổ bị khơi lại, Rin thoáng chốc sa sầm mặt. Nhưng vì thấy Sōta cứ nhớ lại là lại cười không ngừng, kết quả là cả hai cùng phá ra cười ha hả.
Nghe thấy cái tên đã lâu không nhắc đến, Rin ngước nhìn trần nhà.
"Ben-sao à... Tên đó đúng là ngốc thật... Nhưng lại rất tốt bụng. Vô cùng quan tâm bạn bè. Cái duy nhất đáng tiếc là vừa ngốc vừa gầy như que củi."
"Cái này thì không liên quan đến việc gầy như que củi đâu..."
"Cái cậu đó lúc nào cũng nói thế... À đúng rồi! Sōta này, cậu có biết chị gái đeo kính sống gần nhà cậu, giờ đang dạy ở trường mình đấy không?"
"Là giáo viên chủ nhiệm của mình..."
"Thật á!? Trên đời lại có chuyện trùng hợp đến thế cơ chứ... Sōta, cậu lúc nào cũng lén nhìn trộm váy của chị ấy đúng không?"
Rin trừng mắt nhìn Sōta.
"Ai bảo chị Miyuki Makenshi lúc nào cũng sơ hở thế cơ chứ."
Rin dùng ngón tay búng vào mũi Sōta đang cười khổ. Thấy Sōta kêu đau, Rin dường như đã hả giận, nở một nụ cười tinh nghịch.
"Hì hì hì, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hồi đó có nằm mơ cũng không nghĩ được sẽ có ngày mình cùng 'bà cụ' ấy ngồi đây ôn chuyện cũ như thế này... Vui thật đấy."
"…………"
Sōta không biết đây là lần thứ mấy cậu nảy ra ý nghĩ "Cái cô gái xinh đẹp này là ai vậy...?", còn Rin thì nheo mắt nhìn lá cờ Tình Bạn trên đầu Sōta, như thể nó sáng chói đến mức không thể mở mắt ra được.
Trong quán cà phê.
Cách chỗ Sōta và Rin một khoảng, Akane cùng các cô gái khác đang cúi thấp người một cách bất tự nhiên, lén nhìn họ.
"Chị tiền bối đó đẹp quá."
"Akane, tình địch mạnh của cậu xuất hiện rồi kìa?"
"Sōta được yêu thích thật đó..."
Akane và Megumi đang nghiêm túc bàn luận về chủ đề đối thủ. Chứ không phải Sirius. (T/N: "Đối thủ" và "Sirius" đều là tên tạp chí dành cho thiếu niên do nhà xuất bản gốc của cuốn sách này, Kodansha, phát hành.)
"Nhưng mà, chị tiền bối đó hồi bé từng là đứa trẻ nghịch ngợm được gọi là 'Khỉ Sông' đấy nhé?"
"Hả!? Nanami K. Bladefield, cậu đến từ lúc nào thế!?"
"Bản cung vẫn luôn ở đây mà..."
"Chị tiền bối xinh đẹp đó lại là khỉ á!?"
"Ừm, cô ấy từng cùng Sōta tè trên ống khói, khiến cư dân gần đó từng coi hai đứa như mấy tên khùng tè bậy, né tránh không kịp đó. Tuy hồi bé bản cung chưa từng gặp... Nhưng mà, không ngờ lại là một mỹ nhân như thế này... Đồ Sōta đáng ghét."
Nanami nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn Sōta.
"Lại còn đứng tè cùng con trai nữa chứ, đúng là đàn ông đích thực mà! Vị trí người bạn thân 'đàn ông' của Sōta đang bị đe dọa rồi đó!"
"Thì ra là đối thủ của Megumi..."
"Thì ra điện hạ hồi bé cũng nghịch ngợm vậy sao..."
"Chị có thể đi qua đó chưa? Có thể xông vào đó chưa? Có thể phá hỏng bầu không khí đó chưa?"
"Chị Kikuno Shōkanji nghịch ngợm quá rồi đó..."
Mối quan hệ giữa cậu em trai và cô gái khác dường như đã vượt quá giới hạn chịu đựng của người chị.
Dưới sự ngăn cản của cánh tay khỏe mạnh (theo lời tự nhận) của Megumi, Sōta và Rin may mắn thoát khỏi sự phá đám của Kikuno, rồi rời quán cà phê, đi đến điểm dừng chân tiếp theo.
Con sông nhân tạo của Học viện Hatagaya.
"Ồ~! Hóa ra còn có cả nơi này nữa! Sōta, cậu đúng là biết chỗ thật đấy!"
Sōta mỉm cười, hồi tưởng lại chuyện Rin đã dẫn mình đến con sông nhân tạo này trong thế giới ảo. Cậu mỉm cười trong lòng, thầm trả lời cô: "Là Rin kể cho tớ biết đấy!"
Ngoài ra, Sōta cũng nhớ lại chuyện hồi đó cậu đã tự ý câu cá hồi đốm mà chưa được phép của Câu lạc bộ Sinh vật học (đơn vị quản lý con sông), kết quả là bị mắng một trận té tát, nghĩ đến đây cậu lập tức chuyển sang nụ cười khổ trong lòng.
Rin nhìn thấy con sông, dòng máu "Khỉ Sông" trong cô dường như lại sôi sục. Rin lộ ra ánh mắt lấp lánh, nhanh chân chạy về phía bờ sông.
"Khiến người ta nhớ lại chuyện cũ đúng không?"
"Ừm!"
Trước khi đến đây, Rin đã biết trên đầu Sōta dựng lên lá cờ Bất Ngờ, nhưng không ngờ lại có thể đến bờ sông ngay trong khuôn viên trường. Rin mỉm cười rạng rỡ gật đầu.
Sau đó, cả hai vai kề vai, lặng lẽ nhìn dòng nước trôi.
Sau một lúc, Rin lên tiếng:
"...Sōta tại sao lại mất khả năng cờ vậy?"
"Khó mà giải thích rõ chỉ trong một câu được. Dù sao thì đã có rất nhiều chuyện xảy ra... Thật sự là... rất nhiều chuyện."
Thấy vẻ mặt và giọng điệu của Sōta nặng trĩu, Rin lặng lẽ chờ đợi những lời tiếp theo của cậu.
"Là vì nhiệm vụ của tớ đã kết thúc... Tớ đã hoàn thành việc Sakura giao phó, tớ nghĩ vậy."
"Ra là thế..."
"Vì có rất nhiều người đã giúp đỡ tớ, cứu rỗi tớ, dẫn lối cho tớ, nên tớ mới có thể đi đến đích. Rin cũng là một trong số đó đấy. Cậu đã cho tớ... sự dẫn lối."
"...Sōta có thấy, sở hữu năng lực này là tốt không?"
"Không. Lúc tớ có sức mạnh thì không thấy vậy. Nhưng, có những suy nghĩ phải sau này mới nảy sinh. Cũng có những chuyện là nhờ có sức mạnh đó mở rộng tầm mắt cho tớ nên tớ mới hiểu ra. Vì vậy, sức mạnh đó cũng sẽ mang lại cho Rin những điều thu hoạch không thể thay thế... Tớ nghĩ vậy... Nhưng mà, nếu cậu thấy bất an, tớ cũng sẽ cùng cậu gánh vác."
"Sōta..."
Rin không thể ngăn cản lá cờ Hoàn Thành Công Lược dựng lên trên đầu mình.
Nghe lời Sōta nói, Rin dường như nhẹ nhõm hẳn, mỉm cười dịu dàng.
"Có Sōta ở đây thật tốt."
Đó là một lời thì thầm khẽ khàng, như thể đang xấu hổ, và dường như tuôn chảy từ sâu thẳm trái tim.
"Hả...?"
"Tớ vẫn luôn nghĩ, sức mạnh này quả thực là sức mạnh có thể mang lại hạnh phúc cho người khác. Điều này không sai. Nhưng mà..."
Rin nhìn thẳng vào Sōta.
"Tớ vẫn luôn nghĩ, sức mạnh này mà phải gánh vác một mình thì hơi nặng nề một chút."
"Rin..."
Sōta thấu hiểu sâu sắc cảm giác đó.
*Giống như mẹ của Naru Daimyōji hay hội trưởng Misamori Seiteikōji đã trở thành ngọn đèn soi sáng cho mình, mình cũng hy vọng có thể trở thành ngọn đèn soi sáng cho Rin. Hoặc có lẽ, việc Rin, người sở hữu sức mạnh giống mình, xuất hiện trước mặt mình, chính là Sakura muốn mình dẫn lối cho Rin cũng nên...*
"Tuy có chút cố tỏ ra mạnh mẽ, tuy có chút bất an, nhưng nếu có Sōta giúp đỡ, tớ sẽ yên tâm hơn."
Rin quay lưng về phía dòng sông, nụ cười của cô lấp lánh trong mắt Sōta.
"Vì cậu là người duy nhất tớ có thể yên tâm giao phó điểm yếu của mình để bảo vệ mà... Sōta."
Nụ cười của cậu bé thuở nhỏ hòa cùng với nụ cười ấy.
Đó là điều khiến Sōta vui nhất.


0 Bình luận