• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 10: Nguyệt & Chuông [ĐANG TIẾN HÀNH]

Chương 231: Sasaki Emi Và Fukamori Misuzu

1 Bình luận - Độ dài: 1,125 từ - Cập nhật:

(Emi POV)

Sau khi buổi họp kết thúc, mọi người quyết định cùng về nhà.

Nhóm chúng tôi bao gồm những người đều có ý định trở thành bạn gái của Hideyori-kun, nhưng vì lý do nào đó mà tất cả lại rất hợp nhau.

Nếu có bất kỳ xung đột nào xảy ra, thì cũng chỉ liên quan đến Hideyori-kun mà thôi. Ngay cả Haruka và Yoru, hai người mới tham gia gần đây cũng hòa thuận với nhau.

Risa-chan cũng đã rủ tôi đi cùng, nhưng vì có chút việc nên tôi đã tách ra khỏi nhóm.

Giờ đây, tôi đang đi một mình trên hành lang.

Thật ra, mang theo những người khác có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng tôi không muốn làm người kia giật mình nên đã quyết định đi một mình.

“….Fuuu.”

Được rồi, tôi lấy lại tinh thần và bước vào phòng y tế.

Không có y tá nào ở bên trong, nhưng điều đó cũng bình thường.

Người tôi cần gặp hôm nay là một học sinh đang nằm ngủ trên một trong những chiếc giường ở đây.

"Này! Chào buổi chiều, Fukamori-san."

"Sasaki-san......."

Trong giờ nghỉ trưa, tôi thấy Fukamori Misuzu-san trông không khỏe nên đã đưa cô ấy đến phòng y tế.

Một phần vì tôi là thành viên của ủy ban y tế học đường, nhưng ngay cả khi chỉ là một học sinh bình thường, tôi cũng sẽ đưa một người bị ốm đến phòng y tế.

"Trường tan học rồi. Tớ tưởng cậu đã về nhà rồi chứ."

Đã một giờ kể từ khi cuộc họp kết thúc.

Sẽ không có gì lạ nếu Fukamori-san đã về nhà.

Nhưng không hiểu sao, tôi có cảm giác cô ấy vẫn còn ở đây, vì vậy tôi đã từ chối lời đề nghị của Risa-chan và đến đây để kiểm tra.

Mừng vì không lãng phí thời gian, tôi ngồi xuống một chiếc ghế gần đó.

"....Ngay từ đầu Misuzu đã chẳng muốn về nhà rồi."

Nói xong, Fukamori-san cúi gằm mặt xuống.

Tôi hiểu rồi, cũng giống như Towa, có vẻ như cô ấy cũng có vài rắc rối với gia đình.

Hừmm, trong trường hợp này, tôi nên nói gì đây?

“….Ra là thế. Vậy thì tụi mình nói chuyện thêm một chút ở đây nhé."

"Ể?"

Fukamori-san ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi không nghĩ mình đã nói gì lạ, nhưng có vẻ như đã làm cô ấy bất ngờ.

"Ý là, Fukamori-san, cậu ở lại phòng y tế này là vì không muốn về nhà đúng không? Vì đằng nào thì cậu cũng rảnh mà, vậy sao hai ta không nói chuyện một chút nhỉ!?"

"......."

"Tớ là Sasaki Emi. Cậu không cần gọi là Sasaki-san đâu, cứ gọi Emi là được."

"....Emi?"

"Yup, rất vui được gặp cậu, Misuzu. Chúng ta học cùng lớp, nên hãy thân nhau nhé!"

"Không hứng thú."

".........Ể?"

Một câu từ chối khó chịu từ Misuzu.

".........Đừng có thương hại Misuzu nữa! Misuzu xấu xí vì cái ấn ký quái dị trên mặt này đúng không!? Nó kinh tởm lắm đúng không!? Sâu trong lòng cậu đang cười Misuzu đúng không!? Misuzu không thể chịu được những người như cậu......."

"Tớ không bận tâm lắm."

"Nói dối! Emi cũng đang nghĩ về Misuzu như một khối u nào đó nhỉ? Misuzu đã quá chán ngấy với nó rồi......."

"Như tớ đã nói, nó không làm tớ bận tâm."

"........."

Tôi xoa đầu Misuzu.

Việc trên mặt cô ấy có một dấu hiệu kỳ lạ cũng không thành vấn đề.

Chúng tôi học cùng lớp nên tôi muốn làm bạn với cô ấy.

"Cậu hẳn đã rất khó khăn ha? Mọi người chắc chắn đã nói đủ thứ về cậu. Nhưng cậu thấy đó, tớ thật sự không bận tâm một chút nào."

"Cậu, cậu đang làm gì vậy!?"

"........."

Tôi chạm vào ấn ký trên mặt Misuzu.

Quả thật, tôi có thể cảm nhận được sức nóng từ nó.

Nếu lúc nào cũng như thế này thì tôi hiểu tại sao cô ấy luôn cằn nhằn về cảm giác nóng rát.

"Cậu thật mạnh mẽ. Cậu thực sự mạnh mẽ khi phải chịu đựng nỗi đau như thế này mỗi ngày.... Nếu là tớ, chắc chắn tớ đã gục ngã rồi."

"...."

"Không sao đâu, tớ là bạn của Misuzu, vì vậy đừng sợ hãi."

"Emi......."

Không đời nào tôi có thể nghĩ rằng một người phải chịu đựng một thứ như thế này lại là một khối u.

Thật đau lòng khi nghĩ rằng những người xung quanh cô ấy, thậm chí cả gia đình, có thể đang đối xử với cô ấy như vậy.

"Chà, mọi chuyện ổn rồi. Tạm thời, tớ hài lòng vì chúng ta đã đủ thân thiết để có thể gọi tên nhau."

Nếu cứ dây dưa thế này thì sẽ muộn mất, nên hãy về nhà thôi.

Nếu cô ấy muốn ở một mình thì tôi không thấy có vấn đề gì cả.

Nghĩ vậy, tôi đứng dậy khỏi ghế.

"Được rồi, hẹn gặp lại."

Đó là lúc tôi mở cửa phòng y tế.

"....Hẹn gặp lại."

Tôi nghe thấy một giọng nói thầm thì nhỏ nhẹ.

Có phải cô ấy đang ngại ngùng không?

Misuzu dễ thương quá!

Tôi vẫy tay chào lại cô ấy trước khi rời khỏi phòng y tế.

"Yo, Emi."

"Chào, Hideyori-kun!?"

Cứ như thể đang chờ để phục kích tôi, Hideyori-kun đang đứng ở góc hành lang.

Với buổi họp và việc tôi rẽ ngang để trò chuyện với Misuzu, tôi đã nghĩ rằng Hideyori-kun đã về nhà rồi.

Tôi không ngờ cậu ấy vẫn còn ở đây.

“Bọn mình về nhà thôi, Hideyori-kun."

"....Ừm, đi thôi."

".........?"

Tôi cảm thấy giọng nói của Hideyori-kun trầm hơn bình thường.

.......Cứ như thể cậu ấy đang căng thẳng.

Nhưng tại sao?

Vì tôi à?

Vì Misuzu à?

Hay một lý do nào khác?

"C, cậu đang giận à?"

"....Ừ."

"Ể!? Cậu đang giận thật à!?"

Ể?

Tại sao....

Tôi đã làm gì ư....?

Khi tôi bắt đầu hoảng hốt, Hideyori-kun bình tĩnh tiếp lời.

"....Hôm nay tớ đến câu lạc bộ."

"C, câu lạc bộ?"

"Hôm nay chỉ có tớ và Gainen-san......."

“…….vâng.”

"Không ai đến cả....... siêu gượng gạo......."

"........Xin lỗi."

Thật xin lỗi!

Chúng tôi đã bỏ Gainen-san và Hideyori-kun ở lại để có buổi họp đó!

Tôi đã làm một điều tồi tệ với Hideyori-kun thật rồi.......

"Thật sự rất cô đơn......."

"Không sao đâu! Giờ hai ta về nhà cùng nhau mà đúng không!?"

"Ừa......."

Vừa được chữa lành bởi hình ảnh Hideyori-kun đang chán nản, chúng tôi cùng nhau bước về nhà.

[note80520][note80521]

Ghi chú

[Lên trên]
Eng: Ể, Emi mới là nhân vật chính của chương này à?
Eng: Ể, Emi mới là nhân vật chính của chương này à?
[Lên trên]
Tluc: Tưởng đâu nam chính ngôn tình ai ngờ lại là nam phụ yuri :v
Tluc: Tưởng đâu nam chính ngôn tình ai ngờ lại là nam phụ yuri :v
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

đúng người siêu hướng ngoại kết bạn ác thật
Xem thêm