Arc 10: Nguyệt & Chuông [ĐANG TIẾN HÀNH]
Chương 229: Kuromaku Gainen Rất Hài Lòng
0 Bình luận - Độ dài: 953 từ - Cập nhật:
Không ổn rồi…
Richiho Aisa thực sự đã biến mất.
Tôi đã hỏi thăm cô ấy ở lớp nhưng chỉ nhận được câu trả lời là [Ai thế?]…
Bực bội, tôi đập cửa phòng câu lạc bộ văn học.
Cánh cửa mở ra với tiếng “Rầm!”.
“Ái!? Chuyện, chuyện gì thế!?”
Cô gái mang hình dạng của Gainen la lên một cách ngạc nhiên.
Quả nhiên là vậy, nếu tôi không tìm thấy Khái niệm-san ở lớp thì cô ấy sẽ ở đây vì đây là căn cứ hoạt động của cô ấy.
“Này!? Người ta thường gõ cửa trước chứ!?”
“Chẳng phải mấy hôm trước cô đã lén vào phòng tôi đọc trộm sổ tay à!? Nếu muốn nói chuyện lễ nghi thì học cách gõ cửa trước đi!”
“Gununununu, v, vẫn cái thái độ đó với thần linh à………….”
Cô nói trong khi lườm tôi.
Không giống như phiên bản Ennoia, phiên bản Gainen có làn da trắng trẻo và mái tóc đen.
“KuHaHa! Thế nào, hỡi Đứa con của Kẻ đó?”
“Cô chẳng còn chút phẩm giá nào trong mắt tôi nữa đâu dù có cố làm ra vẻ đâu!”
“Chẳng còn ư!?”
“Với lại, tự đặt tên mình là Gainen (Khái niệm), gọi người khác bằng cả họ lẫn tên, không có cô gái bình thường nào làm thế đâu!”
“…….Eeee? Tớ (Uchi) đâu có làm vậy~? H, Hideyori chắc chắn là nghe nhầm rồi á?”
“Sao giờ cô lại thay đổi cách nói chuyện vậy………….”
Khoan, chẳng phải đó là cách Sakuya nói chuyện sao?
Sau đó, tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Gainen-san.
Có lẽ hiểu rằng tôi muốn nói chuyện, Gainen-san cũng ngồi xuống.
“KuHaHa! Có chuyện gì vậy, Hideyori? Ngươi cần gì ở ta sao?”
“Ể? Cô vẫn giữ cái nhân vật đó à!?”
“Cậu cần gì ở tớ sao?”
Cô thực sự định giữ cái vai này à.
Chính vì cô hành động như thế này mà những người chơi mới xem cô là một cô bé dễ thương thay vì một vị thần linh đấy nhé……
“………Cô đã làm gì Richiho Aisa?”
“KuHaHaHa! Thật không may, ta đã lấy đi trái tim của cô ấy và sự tồn tại của nó đã bị xóa khỏi thế giới này rồi. Thật đáng tiếc, cô ấy là một đứa trẻ tốt mà.”
Gainen-san nói với nụ cười hài lòng trên mặt.
Tôi biết cô là một nhân vật có vị trí đặc biệt trong truyện, nhưng tôi không ngờ Ennoia lại xóa sổ Aisa như thế…
“KuHaHa! Đây, ta mời.”
Hai tách cà phê xuất hiện trên bàn giữa chúng tôi.
Sức mạnh của cô thật tiện lợi nhỉ.
Dù sao thì làm thần linh cũng là một trò gian lận mà.
“Uống đi. Đây là món espresso mà cậu thích đấy, Hideyori.”
“Ai mà lại đi uống cà phê của cô chứ!? Cô chắc chắn đã thêm thuốc độc hay thứ gì đó xấu xa vào rồi……”
“Làm gì có chuyện đó…… Ta sẽ không làm những việc hèn hạ như vậy đâu…… Đúng là một người đàn ông xấu xa……”
“Eee…? Cô đã moi tim của một người và xóa bỏ sự tồn tại của họ mà tôi lại là người xấu xa à……?”
Gainen-san nhìn tôi với vẻ mặt ghê tởm, nhưng tôi không hề có ý định chạm vào tách cà phê đó.
Không đời nào tôi lại đưa cái thứ chất lỏng màu đen mà tôi còn không chắc là được làm từ hạt cà phê đó vào cơ thể.
Nó có mùi cà phê nên tôi rất muốn uống, nhưng tôi đã kiềm chế bản thân.
“ĐƯỢC RỒI! PHẦN TỚ CHO ĐÃ HẾT! HỨ, TỚ KHÔNG THÈM QUAN TÂM ĐẾN CẬU NỮA! BLÈ”.
Gainen-san nói trong khi lè lưỡi trêu chọc tôi.
Cử chỉ đó đáng yêu hệt như của một nữ chính trong Galge vậy.
Sau đó, cô nâng tách cà phê lên và nhấp một ngụm đầy tao nhã.
“………*KHỤ! khụ, KHỤ…… Cái, cái thứ gì thế này…… Ueee……”
“Ể……?”
Gainen-san ngay lập tức buông tách cà phê ra và che miệng lại.
Cô ho sặc sụa với đôi mắt ngấn lệ.
“ĐẮNG QUÁ! CÁI THỨ NÀY LÀ CÁI GÌ VẬY…? KHỤ, KHỤ……”
“……”
“MÌNH CẦN SODA! SODA!”
Ngay lập tức, tách cà phê biến thành một ly soda dưa lưới và cô bắt đầu uống bằng ống hút.
“Phù……, sống lại rồi……..”
Gainen-san đang thưởng thức ly soda dưa lưới với những giọt nước mắt hạnh phúc.
Có vẻ như cô hoàn toàn không thể uống cà phê.
Cà phê đen mà, nên cũng không có gì lạ khi cô không thể uống được cả……
Thêm đường và sữa vào đi chứ, chết tiệt.
“KuHaHaHa! Thật đáng tiếc nhưng Richiho Aisa đã không còn, ngươi không thể thắng được ta nữa đâu.”
“Cô nghĩ tôi có thể coi cô nghiêm túc sau tất cả những chuyện đó sao!?”
“Chà, chúng ta sẽ phải chờ đến ngày phán xét thôi. À……, ngươi sẽ chết trong 3 năm nữa phải không? KuHaHaHaHaHaHaHa!”
“Đừng có chọc tức tôi! Đừng có chọc tức tôi!”
Vì có vẻ như tôi không thể lấy được thêm thông tin nào từ cô, tôi đứng dậy khỏi ghế.
Bỏ qua Gainen-san vẫn không ngừng cười, tôi rời khỏi phòng câu lạc bộ.
“……….”
[[Ngươi sẽ chết trong 3 năm nữa phải không?]]
Những lời của Gainen-san vang vọng trong tâm trí tôi.
Cô đã nhắc đến điều mà tôi muốn quên đi.
Thật lãng phí thời gian…
Khi tôi quay trở lại lớp, tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa đã kết thúc vang lên.
Tôi tăng tốc và bắt đầu chạy…


0 Bình luận