• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 10: Nguyệt & Chuông [ĐANG TIẾN HÀNH]

Chương 222: Akechi Hideyori Cảm Thấy Chán Nản

1 Bình luận - Độ dài: 1,023 từ - Cập nhật:

Sáng hôm sau khi Tuần Lễ Vàng kết thúc.

Sau khi tôi về nhà hôm qua, cái sự thật rằng sự tồn tại của Richiho Aisa đã bị xóa sổ ngay cả khỏi danh sách học sinh mà tôi có trong phòng đã khiến đầu óc tôi trống rỗng.

Không thể ngăn cản được nữa rồi…….

Tôi chính là kẻ đã châm ngòi cho việc Aisa bị xóa sổ…….

Tôi không ngừng vã mồ hôi và những tiếng cười khô khốc thoát ra khỏi miệng mình…..

Rốt cuộc, bây giờ Takeru và Yoru không thể phá vỡ chuỗi buồn được nữa……

“Haa……”

Trường học ư…….

Ánh sáng xuyên qua cửa sổ càng khiến tôi cảm thấy chán nản hơn.

Nhưng suy nghĩ về những gì đã xảy ra cũng chẳng ích gì.

Tôi phải đối mặt và tiếp tục tiến về phía trước.

Hơn nữa, tôi có thể gặp Emi, Takeru và Madoka……..MADOKA!?

“…………”

Đúng rồi, Madoka là Kurusu-san.

Tôi đã hoàn toàn bị phân tâm bởi việc Richiho Aisa bị xóa sổ nhưng nghĩ lại thì, tôi thực sự có cơ hội gặp lại cô ấy sao!?

Và sau khi tôi cuối cùng cũng quyết định từ bỏ quá khứ, Kurusu-san thật không công bằng……..

Bây giờ tôi phải thể hiện bộ mặt như thế nào trước mặt cô ấy đây……….

Tôi mừng vì cô ấy là Kurusu-san nhưng với cách Madoka đối xử khắc nghiệt với tôi bấy lâu nay, mọi chuyện quá phức tạp.

Thành thật mà nói, khi nhìn thấy Madoka, tôi không thể không cứng đờ người một chút.

Tôi đã luôn coi cô ấy là Tsugaru Madoka nên thật khó để tôi đột nhiên coi cô ấy như Kurusu Yumi. Trên thực tế, có một phần trong tôi vẫn không thể chấp nhận điều này.

Dù sao thì cô ấy đã coi tôi là rác rưởi suốt nhiều năm trời mà…….

Mọi thứ quá phức tạp đến nỗi đầu óc tôi bây giờ cảm thấy quá tải.

……Dù sao đi nữa, suy nghĩ quá nhiều trước khi đến trường cũng chẳng ích gì.

Trước mắt, tôi cần chuẩn bị và đi cùng Emi.

Sau đó, tôi nhanh chóng chuẩn bị đi học và rời khỏi nhà.

“Chào buổi sáng, Emi.”

“Chào buổi sáng, Hideyori-kun!”

Chúng tôi ra khỏi nhà gần như cùng một lúc.

Chuyện này xảy ra rất nhiều vì cả hai luôn đến trường cùng lúc mỗi ngày.

Tôi không biết là tôi đang hợp với Emi hay Emi đang hợp với tôi nhưng tôi nghĩ chỉ có khoảng 3 lần chúng tôi không gặp được nhau.

“Nói vậy chứ, đã lâu rồi tớ mới gặp cậu nhỉ.”

“Uu……”

Emi cau mày.

Chúng tôi chỉ đi chơi một lần trong suốt Tuần Lễ Vàng.

Thông thường, ngay cả những kỳ nghỉ dài, hai đứa cũng sẽ gặp nhau ít nhất ba ngày một lần nên điều này khá hiếm.

“T, tớ bị đau họng….nên không thể gặp cậu…….”

“Sao vậy……?”

“Tớ đã la hét……..vẫn còn hơi ngứa một chút nên tớ đã ngậm kẹo ngậm ho. Nhưng giọng tớ đã trở lại rồi.”

Cô bị đau họng vì la hét ư? Cô đã làm gì vậy?

Cô đã hát death metal một mình à?

Cô có cùng sở thích với tôi không nhỉ?

Tôi có nên hỏi không?

Kiểu như, ‘nè, cậu có thích Death Metal không?’ Có lẽ tôi có thể chiêu mộ cô làm đồng chí Death Metal của tôi chăng?

“Cậu đã la hét về cái gì vậy?”

“Tớ đã la hét DI TRUYỀNNNNN, ….để giải tỏa căng thẳng.”

“Cái đó có tác dụng sao?”

“Thử đi, thử đi!”

“DI TRUYỀNNNNN………, hừmm, nó đúng là có tác dụng làm dịu nhỉ.”

Tôi đã cố gắng chiêu mộ cô làm đồng chí Death Metal của mình nhưng có vẻ như tình thế đã đảo ngược và bây giờ tôi lại là đồng chí DI TRUYỀN của cô nàng……..

Tuy nhiên, tôi tò mò điều gì đã dẫn cô đến việc la hét từ đó.

Trong khi suy nghĩ về những điều vô ích như vậy, chúng tôi đã đến ga tàu và nhập hội với anh em nhà Juumonji.

Sakuya và Eien-chan cũng đã có mặt ở ga.

Chỉ có Madoka vắng mặt.

“Hideyori-sa~~~n!”

“Eien-chan! Chào buổi sáng.”

Eien-chan hôm nay có vẻ đặc biệt tràn đầy năng lượng.

Có lẽ có điều gì tốt đẹp đã xảy ra với cô trong Tuần Lễ Vàng chăng?

“Towa đã như thế này từ hôm qua rồi.”

Ngay cả Sakuya, người thường tỏa ra vẻ hướng nội, hôm nay cũng nói chuyện bình thường.

“Aaa! Đó rồi! Hideyori-san!”

“Hửm?”

“Hôm qua Madoka có làm gì cậu không!?”

“Ể?”

Sao lại hỏi đột ngột vậy?

Khi tôi thắc mắc, tôi cảm thấy những ánh mắt gay gắt từ Risa và Sakuya đang tập trung vào tôi.

Emi và Takeru thì tỏ vẻ bối rối.

“K, không có gì xảy ra cả?”

“Hôm qua, Nodoka-san nói với tớ rằng Madoka-san đã đuổi em ấy ra ngoài để ở riêng với cậu.”

“Ể?”

“Towa không ở một mình, tớ, Risa, Yurika, Haruka, Yoru và Master đều nghe Nodoka nói cùng một chuyện.”

“Các cậu đang làm gì cùng nhau vậy……..?

Ngay cả Mishima và Master, tôi cũng không hiểu………..

“Tsugaru ư……..? Có chuyện gì xảy ra không, Hideyori?”

“N, N, N, N, Nah…..?”

“Aaa, Hideyori-kun đang bối rối…….”

Takeru và Emi có vẻ mặt [Ra là vậy].

Ể?

Họ có nhận ra rằng Madoka và tôi đã tái sinh không?

Khi bầu không khí trở nên thực sự kỳ lạ, tôi có thể nhìn thấy Madoka đang thong thả bước về phía chúng tôi từ khóe mắt.

Rồi, mắt chúng tôi chạm nhau.

“Chào buổi sáng, Akechi-kun!”

“C, Chào…… Chào buổi sáng, Madoka.”

“…….”

“…….”

“…….”

“…….”

“…….”

Không hiểu sao, bầu không khí quanh Emi, Takeru, Risa, Sakuya và Eien-chan đột nhiên trở nên nặng nề……

“Họ làm thật rồi.”

“LÀM GÌ CƠ!?”

“Chắc chắn là làm rồi.”

Ngay cả khi không nói ra thành lời, ánh mắt của Takeru cũng đang nói [Yup, họ làm rồi].[note80324]

Ghi chú

[Lên trên]
Tluc: Làm gì thì tự hiểu ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Tluc: Làm gì thì tự hiểu ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

nah 💀
Xem thêm