Arc 5: Thiếu Nữ Lồng Chim [ĐÃ HOÀN THÀNH]
Chương 86: Miyamura Towa (Happy End)
0 Bình luận - Độ dài: 2,383 từ - Cập nhật:
Cái tên đó! ……… ý nghĩ rằng tôi từng hứng thú với hắn khiến tôi muốn chết quá.
Tất cả là do sự ngu ngốc của tôi…….
Chỉ vì hắn là người đầu tiên trò chuyện với tôi, lo lắng về việc tôi chuyển đến đây một mình, tôi nghĩ rằng hắn là người định mệnh của mình……
Tôi đã hạ thấp cảnh giác.
Tôi nuôi hy vọng và cố gắng nói chuyện với hắn ta.
Tôi kể cho hắn nghe mọi nỗi lo của mình.
Người đầu tiên chấp nhận tôi không phải là Takeru-san, mà là gã rác rưởi đó, mối tình đầu của tôi……
Khi gã đó viết lại ký ức của tôi bằng Gift của hắn ta…….
[[Tạm biệt, Thiếu Nữ Lòng Chim. Trò hề đó thật vui khi nó còn kéo dài.]]
[[KHÔNGGGGG, DỪNG LẠI! LÀM ƠN DỪNG LẠI ĐIIII!!!!]]
[[Không sao đâu, sau tất cả, cậu sẽ quên hết mọi điều tồi tệ. [■■] ]]
[[AHHHHHHHHH]]
Con vật đội lốt người đó chạm vào ngực tôi……
“Gừừừ……!?”
Cái thằng đó……hắn đã “chạm” vào tôi…….
“Towa……, Oi! Towa!”
“Takeru-san, em……, em………”
Mọi thứ tôi đã làm với Takeru-san chỉ là sự lặp lại những gì tôi đã làm với hắn ta…….
Tôi không muốn biết rằng những gì tôi đang cảm thấy đối với anh ngay bây giờ không phải là lần đầu tiên của tôi……
“Em, không muốn sống nữa…….”
“Towa……..”
“Giết em…….làm ơn GIẾT EM ĐIII.”
“Không….. đừng chết! Anh sẽ chấp nhận tất cả! Vì vậy, làm ơn, hãy sống đi, Towa!!”
“Takeru-san……..”
“Nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra, anh cầu xin em……hãy kể cho anh bằng chính lời nói của em, Towa.”
Takeru-san đang đối mặt với tôi với đôi mắt đẫm lệ.
Dù tôi đã bị vấy bẩn, Takeru-san vẫn đối mặt với tôi một cách thẳng thắn.
“Em, em đã nhớ ra……..Akechi-san……hắn đã bóp méo trí nhớ của em……”
“Hả?”
Tôi kể cho anh nghe sự thật về vụ giết cha mẹ mình.
Rằng trí nhớ của tôi đã bị Gift của hắn làm thay đổi.
“Ra là vậy, đó là lý do tại sao em không nhớ anh dù chúng ta từng trò chuyện hồi sơ trung!”
Nhưng…….
✦✧
"Hả? Đéo gì đây?”
Takeru-san gọi Akechi-san ra chỗ tụ tập bí mật của họ.
Có lẽ vì sự đột ngột, Akechi-san không thèm che giấu tâm trạng khó chịu của mình.
“Tớ phải để cô nàng kia trên giường một mình để đến đây đấy. Cứ nói cho tớ biết cậu muốn gì đi!”
“Tớ biết cậu và Sasaki có liên quan đến vụ giết gia đình Towa."
"Hả? Làm sao cậu……”
Akechi-san nhìn Takeru-san và tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.
Có vẻ như hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tuy nhiên, hắn nhanh chóng thở dài và bình tĩnh lại.
"Vậy là ......., Gift của Takeru đang hoạt động hả."
“Gift? Cậu biết Gift của tớ là gì sao!?"
"Chậc ....... Phần không biết gì của cậu thật là khó chịu! Sự thật là cậu cứ chạy loanh quanh với cái khả năng khó chịu đó mà thậm chí không biết gì thực sự khiến tớ muốn giết cậu."
"Hideyori, nếu cậu định nói nhiều như vậy thì chúng ta hãy tiếp tục nói chuyện bằng nắm đấm nào.”
"Woa, mạnh miệng trong khi bản thân yếu đuối quá đấy, Takeru."
Akechi-san đứng dậy và nắm chặt tay thành nắm đấm.
Đúng lúc Takeru-san sắp làm điều tương tự.
"TAKERU!!"
Một giọng nói ngắt lời họ và mọi người quay lại nhìn.
"Yoru-chan!"
"Yo , cảm ơn vì đã đợi! Takeru, Towa! Ờ, có vẻ như cái đống rác kia thì không.”
Yoru-chan cố tình chế giễu Akechi-san.
Thấy cô ấy, Akechi-san tặc lưỡi.
“Là lỗi của cô ấy nên tớ mới đến muộn đấy.”
“Sasaki à!?”
“!?”
Đồng phạm của Akechi-san, Sasaki Emi đang bị kéo lê sau lưng Yoru-chan. Cô ấy đẫm máu.
Giờ thì tôi nhớ ra mình đã đặt niềm tin vào cô ấy nhiều đến thế nào.
Nhưng với tất cả những gì cô ấy đã làm, nhìn thấy cô ấy như thế này không khiến tôi cảm thấy có lỗi với cô ấy chút nào.
“Ê, cô giết Emi rồi à?”
“Đừng lo, Emi vẫn còn sống. Tôi chỉ tra tấn cô ấy một chút trước khi đến đây thôi.”
“Tra tấn…….”
“Đừng nghĩ nhiều về chuyện đó. Môi trường tôi lớn lên khá đặc biệt nên tôi đã quen với những chuyện thô bạo như thế này rồi.”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Yoru-chan nói vậy trong khi giơ ngón tay hình hòa bình.
Yoru-chan là một người rất bí ẩn nên thật đáng sợ khi không biết cô sẽ làm gì tiếp theo.
"Vậy thì tớ sẽ giữ Akechi không chạy trốn được chứ, Takeru."
“Được!”
Này, tôi là bạn gái của anh……., là những gì tôi muốn nói nhưng vì có vẻ như Takeru-san đối xử với Yoru-chan như một người bạn nghiêm túc, nên mình nghĩ rằng ổn thôi.
Bên cạnh đó, đánh bại tên rác rưởi kia quan trọng hơn vào lúc này.
Bây giờ Akechi-san bị nhốt trong tình huống 3 đấu 1.
Với điều này, chúng tôi có thể hạ gục hắn ta.
"Emi……, đồ ngốc vô dụng…… [Cứ chảy máu và chết đi]."
“Khụ…..!?"
"Hả?"
Đột ngột quá.
Emi vừa ho ra máu từ miệng.
Cái gì thế này……?
Gift của Akechi-san không chỉ là thao túng trí nhớ…….?
“Hideyori……, thằng chó…….”
“Đó là năng lực của tao mà. Tiếp theo, Yoru Hiru, [Ngừng tim và chết đi].”
“Guh……”
“Yoru-chan!?”
Với một đòn tấn công Gift không rõ tên, Yoru-chan quỳ xuống đất.
Tin chắc vào chiến thắng của mình, Akechi-san liếc nhìn tôi tiếp theo.
Aaa……, tôi sắp bị giết……..
Chỉ có cái chết hiện lên trong tâm trí tôi……
Nhưng không sao cả……
Tôi không thể tự mình nói với Takeru-san về việc tên khốn này đã liếm láp cơ thể tôi như thế nào.
Thôi chết cho rồi.
Việc Takeru-san chấp nhận tôi đã là quá đủ rồi……..
“Lừa được mày rồi.”
“Gừ ……., con mẹ mày.”
Yor-chan đột nhiên lao về phía trước và đá vào đầu Akechi-san.
Đòn tấn công bất ngờ đã giáng một đòn mạnh vào hắn ta.
“Yoru!?”
“Hehe, thật không may, Gift của tên khốn như mày không có tác dụng với tao đâu.”
Cứ như vậy, Yoru-chan tiến tới giữ chặt Akechi-san.
Cách cô di chuyển cho thấy cô đã quen với việc chiến đấu.
“Làm thế nào!? Đừng nói với tao là?”
“[Anti-Gift] đúng không?”
“……..khoan đã!? Làm sao mày biết cái tên đó…….?”
“Hahaha. [Anti-Gift], đó là cái tên mày đặt cho Gift của Takeru đúng không? Nhưng tao sẽ không bận tâm nói cho mày biết làm sao đâu! ———Cứ chết mẹ mày đi! Đồ rác rưởi! Hãy chuộc lại tội lỗi bằng mạng sống của mình đi!! Đã đến lúc phá vỡ chuỗi buồn đau khổ mà Gift của màu tạo ra!”
Đột nhiên, cô rút ra một con dao chiến đấu và cắt cổ Akechi-san.
“Gah…..!?”
Miệng hắn sùi bọt mép và cơ thể bắt đầu co giật.
Hắn cố gắng đứng dậy nhưng sức lực đã cạn kiệt và đã ngất đi.
“ Hideyori!……….Hideyori!?”
Takeru-san khóc khi tiến đến gần cơ thể bất động của hắn ta.
Nhìn thấy cơ thể Akechi-san không còn cử động nữa, Takeru-san trừng mắt nhìn Yoru-chan.
“Cậu……, CẬU CÓ CẦN PHẢI GIẾT CẬU ẤY KHÔNG………! YORU!?”
“Tất nhiên là phải rồi. Để lại thứ rác rưởi này sống có đáng không? Giữa tớ và Akechi, cậu muốn ai trong cả hai chết hả?”
“Nếu đó là lựa chọn duy nhất của tớ thì đó sẽ là cậu, Yoru………”
“…….Đúng rồi. Rốt cuộc thì cậu cũng là loại người như vậy……….”
Với vẻ mặt buồn bã, Yoru tiến đến gần Takeru-san.
Anh đang vuốt ve cơ thể người bạn thân nhất của mình.
“Những gì cậu ấy đã làm là độc ác. Cậu ấy là một tên tội phạm. Cậu ấy là một mảnh rác không thể cứu vãn đã giết Sasaki ngay trước mắt tớ!……..nhưng cậu ấy vẫn là bạn thân nhất của tớ…….cả hai nên có thể hiểu nhau…….tại sao, tại sao không ai từng để ý đến nỗi đau của Hideyori…….”
“Xin lỗi….., Takeru……”
“Cậu ấy không nên chuộc lại tội lỗi bằng mạng sống của mình……, tớ đã gọi cậu ấy ra đây vì tớ muốn cậu ấy đầu hàng………”
Akechi-san mà Takeru-san nhìn thấy.
Akechi-san mà tôi nhìn thấy.
Chúng tôi nhìn cùng một người nên chúng tôi phải có cùng ấn tượng về hắn ta.
Nhưng rõ ràng là có một sự khác biệt rất lớn trong quan điểm của chúng tôi.
Với Takeru-san, hắn là người bạn thuở nhỏ đã ở bên anh từ khi còn nhỏ.
Với tôi, hắn là người đã nói chuyện với tôi ở trường sơ trung và là thủ phạm giết cha mẹ tôi.
Ấn tượng của chúng tôi về hắn hoàn toàn khác nhau.
“Takeru-san……..”
“Towa……, đi thôi……. Anh không muốn ở lại đây với Yoru nữa.”
“Takeru…….! Tớ—………!”
“Tạm biệt.”
Đó là một lời từ chối rõ ràng.
Dù trước đây họ rất thân thiện với nhau, nhưng sau đó Takeru-san không bao giờ nói chuyện với Yoru-chan nữa.
Ngày hôm đó, Takeru-san mất cả Akechi-san và Yor-chan, hai người bạn đặc biệt của mình.
Mặc dù vậy, Takeru-san vẫn dành cho tôi tình yêu thương.
Và tôi cũng yêu anh như vậy.
Nhưng mối quan hệ của chúng tôi là mối quan hệ mà cả hai đang liếm láp vết thương của nhau.
Tôi không biết mình đã bao nhiêu lần nghĩ đến chuyện kết thúc mối tình trống rỗng này.
Nhưng kỳ lạ thay, chúng tôi chưa bao giờ chia tay. Cứ như thể có một sức mạnh bí ẩn nào đó kéo chúng tôi lại với nhau vậy.
Chúng tôi có một đứa con trai chung.
Takeru-san đặt tên cho thằng bé là [Hideyoru].
Anh không tự nói ra nhưng tôi có thể thấy anh đã ghép tên của hai người ấy lại với nhau.
Dù chúng tôi đã cố gắng tạo dựng một gia đình hạnh phúc, nhưng đó vẫn là một gia đình méo mó.
Một sự mở rộng của mối quan hệ liếm vết thương của cả hai.
Tôi không biết chúng tôi thiếu điều gì.
Chúng tôi có một gia đình, chúng tôi có tình yêu và đủ mọi loại cảm xúc dành cho nhau.
Chúng tôi có sự đồng cảm, lòng tốt và hạnh phúc.
Chúng tôi có rất nhiều thứ khiến mọi người trở thành một gia đình hạnh phúc.
Nhưng rõ ràng là chúng tôi thiếu một thứ. Bất kể bao nhiêu năm đã trôi qua, tôi vẫn không biết đó là gì.
Nhưng một ngày nọ, câu trả lời đã đến với tôi.
Đó là ngày giỗ của Akechi-san.
Takeru luôn đến thăm mộ Akechi-san ngay cả khi anh phải sử dụng ngày nghỉ phép.
Anh không bao giờ phàn nàn về việc không ai đến thăm hay việc nó trông tệ hơn mỗi năm.
Anh chỉ mỉm cười và rắc một ít cà phê lên mộ và nói rằng 'Đó là món cậu ấy thích nhất'.
Tôi không thể biết liệu anh có nghiêm túc không khi anh tự hỏi liệu bản thân có nên thêm một ít nấm, món ăn yêu thích của Akechi-san, vào sinh nhật của mình hay không.
Khi Hideyoru lên 7 tuổi, thằng bé đã hỏi Takeru-san một câu hỏi.
“Cha ơi, đây là mộ của ai vậy ạ?”
"Nó thuộc về người bạn thân nhất của cha đấy. Cậu ấy là một thằng ngốc và luôn vướng vào những trận đánh nhau ngu ngốc nhưng dù có vẻ ngoài tệ hại, cậu ấy lại là một chàng trai vui tính.”
“Con hiểu rồi! Cha trông có vẻ rất vui khi nói về người này ạ.”
“Ừm, cha vui lắm.”
Takeru-san ngượng ngùng nở một nụ cười cô đơn.
Aaa, đúng là nó…..
Nụ cười của Takeru-san là thứ còn thiếu……
Nụ cười của anh đã bị Akechi-san độc chiếm…….
Vậy thì……..
Tôi không thể làm gì hơn được nữa.
Tôi nhìn làn khói từ nén hương Takeru-san thắp cho đến khi nó chạm đến bầu trời…….
✦✧✦✧
Hôm nay tôi lại mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Một giấc mơ rất hạnh phúc.
Về một tình yêu thoáng qua và cay đắng.
Một tình yêu bất thường mà không ai mong muốn.
Mặc dù vậy, nó vẫn tràn ngập hạnh phúc.
Tuy nhiên, nó phải trả giá đắt.
Giống như cảm xúc của tôi lúc này bị đảo lộn, một câu chuyện tình yêu như tấm kính mờ đục nơi trắng có thể thành đen.
Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho người đàn ông đó nhưng...
Cậu là người đã kết nối tôi với anh ấy, thứ đã ngăn chúng tôi chia tay nhỉ… Rác rưởi-san.
Đó là câu chuyện của Cô ấy(Tôi) ở một dòng thời gian khác.
Tôi nghĩ rằng cô ấy đã hạnh phúc.
Dù đó là lần thứ hai, tôi chắc chắn rằng cô ấy thực sự hạnh phúc.
Tôi sẽ không phủ nhận điều đó với Towa(Cô ấy).
Nhưng dù tôi biết rằng cô ấy đã hạnh phúc, xin hãy cho phép tôi nói một điều.
"Tôi hiện tại hạnh phúc hơn cô.”
Tôi không có một gia đình hạnh phúc.
Tôi vẫn chưa có mối liên kết sâu sắc với người mình yêu.
Những gì tôi có là một tình yêu trẻ con, loại tình yêu mà những đứa trẻ tiểu học có.
Nhưng tôi chắc chắn rằng bản thân có những gì mình luôn mong muốn, những người bạn bè.
Tôi không thể tiếp tục nói rằng mình đang sống trong lồng chim.
Chiếc lồng chim đó đã bị hỏng.
Và cuối cùng, chú chim bên trong đã được phép bay tự do trên bầu trời
———, Mãi mãi.
<Tác Note>
Trong game không tiết lộ Hideyori đã làm ô uế Towa đến mức nào. Sau cùng thì [[Phá Vỡ Chuỗi Buồn]] được xếp hạng CERO-D(17+).


0 Bình luận