Cháy lên, ngọn lửa phẫn nộ của ta.
Nỗi bất mãn của ta là ngọn lửa đen tối bốc lên từ lò luyện ngục, là nghiệp chướng của ma thần có thể biến ba ngàn thế giới thành tro bụi.
Lũ côn trùng xấu xí lan tràn trên thiên giới kia, các ngươi ngăn cản con đường bá đạo của ta còn không bằng ruồi bọ.
Bầu trời cao vời vợi dưới ánh nhìn của mặt trời đỏ rực sôi sục, chúng ta không có cánh nên không thể với tới.
Nhưng như vậy cũng tốt. Chính vì thế mới tốt.
Chúng ta không cần cánh.
Những đôi cánh bị thần trói buộc, không thể bay, ta không cần.
Dù là vùng đất không có ánh sáng, nhưng chính nơi này mới là vùng đất chúng ta thống trị.
"Chẳng mấy chốc các ngươi sẽ hiểu ý nghĩa đó thôi."
Ta sẽ khiến các ngươi hối hận vì đã bước chân vào đây chỉ để đùa giỡn. Ta sẽ khắc sâu điều đó lên thân xác, lên đôi cánh của các ngươi.
Nếu không làm vậy... ta sẽ không cam lòng.
Tốc độ của phi long có thể sánh ngang với đôi cánh thiên sứ.
Con rồng ta cưỡi, vốn là con mạnh nhất ở vùng này, còn nhanh hơn cả những phi long bình thường.
Trên lưng rồng, gió thổi mạnh khiến nó rung lắc dữ dội. Từ trên lưng phi long đang lượn với hơi thở phấn khích, ranh giới trời nơi thiên sứ được cho là tồn tại hiện ra gần trong gang tấc.
Tổ tiên của ta—không, tổ tiên của chúng ta từng khao khát thế giới ánh sáng ấy.
Ta cũng không phải không hiểu cảm giác đó.
Chỉ cần ngước nhìn lên trời như thế này, linh hồn ta đã cảm nhận được một cảm giác khó chịu như đang nhức nhối. Có lẽ đó là—khát vọng.
Ngay cả ta, kẻ mới xuất hiện chưa đến mười ngàn năm, còn cảm nhận được điều đó, huống chi là những ma vương cổ xưa đã sống hàng vạn năm, chắc hẳn khát vọng ấy còn mãnh liệt hơn ta nhiều.
Nhưng, hiện tại ta chẳng còn hứng thú với những thứ như vậy nữa.
Ánh sáng chói lòa chưa chắc đã thay đổi được điều gì. Cũng như bóng tối chưa chắc đã khiến kẻ khác sa ngã.
Ta hiểu rõ điều đó.
Vì vậy, có lẽ, dù đại ma vương xưa kia có chiếm lĩnh thiên giới, chúng ta cũng chẳng thay đổi được gì.
Liese, cưỡi trên một con phi long nhỏ hơn con rồng lớn ta đang cưỡi một chút, lướt qua bên phải với vẻ mặt nghiêm nghị.
Đã hơn mấy chục phút kể từ khi chúng ta tiến vào vùng đất hắc ngục.
Vùng đất vốn luôn tĩnh lặng, dù không có âm thanh nhưng giờ đây lại chìm trong một cơn hỗn loạn chưa từng có.
Dù không bằng anh-sama, nhưng vùng cảm nhận của ta nhờ vào "Vương lĩnh hỗn độn Abyss Zone" cũng rất rộng.
Vương lĩnh của ta đã bao phủ khoảng ba phần tư vùng đất hắc ngục rộng lớn này. Ta đang dò xét kỹ lưỡng mọi thứ bên trong đó.
Tập trung đọc những thông tin mà ta thường chỉ cảm nhận mơ hồ khiến đầu ta đau nhói như bị phản chấn.
Nhưng ta hiểu. Hiểu rất rõ.
Những khí tức lớn nhỏ tụ hội về vùng đất này.
Vô số dao động lực khó chịu bay lượn trên không, cùng với ba luồng sức mạnh khổng lồ. Không thể nhầm lẫn về độ lớn của sức mạnh đó, đều là cấp ma vương, mà sức mạnh cấp đó tụ hội trong phạm vi hẹp như thế này vốn là điều không thể.
Một kẻ bao phủ khí tức ánh sáng không thể nhầm lẫn. Khí tức lao vút trên không ấy, dù cộng thêm cả bầy đàn theo sau, vẫn tỏa ra thần khí áp đảo tất cả.
Nếu đây là thiên giới, chắc hẳn chúng đã gây tổn thương lớn cho chúng ta.
Hai khí tức còn lại là những khí tức ta rất quen thuộc.
Chỉ là những kẻ tham lam theo đuổi dục vọng của bản thân. Đỉnh cao của ác ma thống trị ma giới. Ma vương của ác ma.
"Ngạo mạn độc tôn" Hard Loader
"Tham ăn" Zebul Glakos
Không nghi ngờ gì, đó là khí tức của những ma vương mạnh nhất ma giới này.
Không khí lắng xuống quanh hai khí tức ấy. Chỉ cần chúng hiện diện thôi, thế giới đã rên xiết như bị nghiền nát bởi linh hồn khổng lồ.
Trớ trêu thay, cả hai đều chuyên về sức tấn công, sức mạnh ấy vượt xa cả những ma vương khác. Ngay cả ở ma giới đầy rẫy yêu ma quỷ quái, sức mạnh ấy cũng không ai sánh kịp, hoàn toàn bỏ xa chủ nhân thần khí đang bay trên trời.
Sức mạnh của ác ma và thiên sứ được quyết định bởi linh hồn ẩn chứa trong thân xác họ.
Khoảng cách giữa Hard, Zebul và thiên sứ gần như gấp đôi.
Dù sức mạnh không hoàn toàn quyết định năng lực chiến đấu thuần túy, nhưng sự chênh lệch ấy không dễ gì lật ngược.
Nếu là Hard, chỉ cần rảnh tay cũng đủ sức hủy diệt đối phương.
Vậy thì, nỗi lo của ta chỉ là lo hão sao?
Tuyệt đối—không.
Việc ta cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ cũng đồng nghĩa với việc sự tồn tại của ta cũng đã bị phát hiện.
Không chỉ Hard, mà cả Zebul, và có lẽ cả thiên sứ địch nữa.
Những khí tức tụ hội về Ảnh Tẩm Điện như bầy thiêu thân lao vào đèn, khiến ta phải cố gắng kìm nén cảm xúc đỏ rực như lửa đang sôi sục trong lòng.
"Quá đáng rồi... lại dám bước vào vùng đất hắc ngục này..."
Dự đoán của Liese là chính xác.
Hướng đi của thiên sứ chắc chắn là về phía Ảnh Tẩm Điện.
Ta nhận ra phán đoán của mình không sai.
Nếu phái ai đó thay thế mà thất bại thì không thể cứu vãn nổi.
Ảnh Tẩm Điện là nơi ngủ và cũng là quan tài của Vua Lười.
Không ai được phép xâm phạm.
Đôi mắt của anh-sama mà ta từng thấy cách đây khoảng một năm lại hiện lên trong đầu. Anh chỉ mong được yên giấc.
"Chúng ta... thật ngu ngốc..."
Là bản chất của kẻ có sức mạnh, chúng ta luôn bị hấp dẫn bởi sức mạnh lớn hơn.
Nghĩ đến giấc ngủ của anh-sama bị quấy rầy bởi những chuyện nhỏ nhặt, ta vừa cảm thấy bất lực, vừa không thể kìm nén cảm xúc sôi sục trong lòng mà ta tưởng mình đã kiểm soát được.
Phi long phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân mình rung lắc dữ dội. Ngửi thấy mùi gì đó như bị cháy khét, ta mới nhận ra cơn phẫn nộ của ta, Ira, đang làm tổn thương chính con phi long mà ta đang cưỡi.
Tiếng kêu yếu ớt vang lên từ bên dưới, so với thân hình to lớn của nó thì thật đáng yêu.
...Không ổn rồi. Cứ thế này lại bị cười mất thôi.
Ta hít thở sâu. Từ từ đẩy cơn phẫn nộ trở lại sâu thẳm trong tồn tại của mình.
Cơn giận lạnh lùng như lửa cháy. Cơn giận sắc bén như lưỡi dao được mài dũa.
Ta đã biết cách nuốt chửng cơn phẫn nộ.
Liếm môi. Nhịp tim đã ổn định lại. Nhưng cơn phẫn nộ của ta không hề biến mất.
Chỉ là không thể nhìn thấy thôi. Nó luôn thiêu đốt linh hồn ta. Càng không bộc lộ ra ngoài, khát vọng cháy bỏng ấy càng được mài sắc như lưỡi kiếm. Để tiêu diệt kẻ thù của ta.
Càng đến gần chiến trường, tình hình càng rõ ràng hơn.
Ở đó, cảnh tượng mà ta lo lắng đã hiện ra.
"Chậc... Hard, ngươi còn làm gì mà lề mề thế"
Luồng hắc quang nhấp nháy như muốn phô trương bản thân—dao động bóng tối do ma lực va chạm nuốt chửng bầu trời, lan rộng như cực quang.
Khối sức mạnh này va chạm với khối sức mạnh khác, lóe sáng dữ dội như bụi sao, nhưng không có dấu hiệu biến mất.
Từ xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, như báo hiệu ngày tận thế của thế giới.
Zebul Glakos, kẻ tham ăn.
Ma nhân bạo thực với cơn đói vô hạn.
Trong các ma vương, hắn là kẻ hung bạo nhất, tội lỗi nhất, kẻ nuốt chửng vạn vật.
Ngay cả Hard Loader cũng không dễ dàng đánh bại đứa con của đói khát sống hàng vạn năm ấy.
Hay là hắn đang đùa giỡn...
Ta cười khẩy như muốn xua tan nỗi bức bối bám riết trong đầu.
Dù vậy, nỗi bức bối trong ta chẳng hề vơi đi chút nào.
"Hừ... cũng chẳng sao cả. Ta không định cản trở ngươi. Cứ làm theo ý ngươi đi"
Đáng ghét. Đáng ghét, nhưng... nếu không thì ta đến đây làm gì.
Sức chiến đấu của Hard Loader, nếu chỉ xét về sức mạnh thuần túy, chắc chắn nằm trong top ba ma vương.
Ta không phải vì quen biết cũ mà trao cho hắn vị trí số một.
Sức mạnh trực tiếp.
Sự tự tin tuyệt đối nhìn xuống tất cả.
Đó là phẩm chất của kẻ ngạo mạn. Hắn đã làm chủ được khát vọng ấy.
Chiến thắng của hắn là điều không phải nghi ngờ. Dù có mất chút thời gian đi nữa.
Dù không ưa hắn lắm, nhưng ta vẫn có niềm tin ở mức đó.
Nhưng, tình hình hiện tại lại quá ồn ào.
Phía sau Hard, có một đội quân khoảng năm trăm người đang chạy trên mặt đất.
Như thể đang truy đuổi thiên sứ bay trên trời, một quân đoàn Legion cưỡi rồng lao vun vút trên mặt đất.
Đội quân ấy, vừa chạy với tốc độ sánh ngang cánh thiên sứ, vừa xếp hàng ngũ đều tăm tắp như đo bằng thước, là quân của Vanity.
Không biết có phải đang truy đuổi bầy thiên sứ không, nhưng chúng lặng lẽ lao đi mà không hề có dấu hiệu phát động kỹ năng, khí tức cực kỳ mỏng manh nhưng lại khiến ta cảm thấy ghê tởm một cách bản năng.
Liese rùng mình, vai run lên.
"Quân đội của Vanity vẫn kỳ quái như mọi khi"
Quân đội của Vanity, vốn có khí tức cực kỳ mỏng, lại là một trong số ít quân đội ma vương có "tên".
Chính Vanity đã đặt tên cho chúng—"Quân đoàn tro tàn giả diện".
Ngay cả ở khoảng cách này, ta vẫn cảm nhận rõ những linh hồn xám xịt như đã mất đi cả nhân cách, có lẽ đó là nguồn gốc của cái tên ấy.
Về sức mạnh ác ma, chúng không khác biệt so với các quân đội ma vương khác, nhưng sự tồn tại có phần bất thường ấy được hình thành từ điều gì thì ta không biết.
Lẽ ra ta nên phân tích thiên sứ. Nhưng tự nhiên, ta lại chú ý đến đội quân dưới đất hơn là thiên sứ.
Khác với thiên sứ, vốn khó chịu vì bản chất đối lập, đội quân này lại khiến ta khó chịu một cách vô nghĩa.
Trong đội quân tiến quân qua hoang mạc ấy, không có khí tức của vua Vanity.
Ngay cả trong vùng cảm nhận của ta cũng không thấy. Trong vương lĩnh, ngoài ta ra chỉ có ba ma vương cấp ma vương.
Bị tiêu diệt rồi sao? Không, dù sao cũng là ác ma hạng tư... không dễ gì bị đánh bại như thế. Dù đối thủ là vua thiên sứ, hắn cũng đủ sức xoay sở...
Thiếu nhân vật. Cảm giác bất thường kỳ lạ.
Có quân đội Vanity mà không có chủ nhân, vốn là điều không thể.
Hắn đã tuyên bố rõ ràng sẽ tiêu diệt thiên sứ tại cuộc họp.
Nhưng giờ nghĩ lại, ngay cả lời đó cũng trở nên hư thực. Lời cảnh báo mà cha-sama từng nói lại làm rối loạn suy nghĩ phân tích tình hình của ta.
Dù là quân đội, không có chủ thì ác ma không thể hành động có tổ chức như vậy.
Tiếng động lớn làm rung chuyển mặt đất cắt ngang dòng suy nghĩ đang sa lầy của ta.
Bây giờ không phải lúc để suy nghĩ nữa.
Ta hít thở sâu để trấn tĩnh lại.
Không được nhìn nhầm mục tiêu. Nghĩ về kẻ không có ở đây cũng vô ích.
Ta lại bình tĩnh quan sát chiến trường.
Quân đoàn thiên sứ. Quân đoàn ác ma.
Zebul Glakos. Hard Loader. Serge Serenade
Và, Kanon Ira Road
Đội hình quá mức xa hoa ấy, nhưng lại cực kỳ bất lợi cho anh-sama Lazy.
Dù Hard mạnh đến đâu, Hard Loader cũng chỉ có một. Hơn nữa, kẻ đó lại đang giao chiến với Zebul, vốn lẽ ra là ma vương của quân ta.
Không có chủ nhân Vanity Sidethrone, quân đội ấy chỉ là... ô hợp.
Năm trăm người là con số khá lớn với quân đội ma vương, nhưng với số lượng ấy mà đối đầu với kẻ địch cấp ma vương thì rất khó.
Nếu chỉ là ma vương cấp thấp thì còn tạm được, nhưng đối đầu với Serge, kẻ được cho là đã tiêu diệt ma vương hạng bảy, thì không thể cầm chân nổi.
Ma vương phải đối đầu với ma vương. Đó là cốt lõi của chiến thuật đối phó ác ma, đối phó thiên sứ.
Chết tiệt, giá mà còn Vanity thì đã khác rồi.
Quân đoàn thiên sứ lao vun vút trên trời như sao băng, sức mạnh không quá lớn nhưng số lượng lại đông và cực kỳ nhanh.
Theo báo cáo của Vanity, số thiên sứ là mười, nhưng hiện tại ta cảm nhận được số lượng gần bằng quân đoàn Vanity. Thật không ngờ một đội quân đông như vậy lại có thể xâm nhập sâu vào đây mà không bị phát hiện bởi vương lĩnh của ai cả, nghĩ đến mà ta cũng phải bật cười.
Nhiệt lượng bị kìm nén dần dần thiêu đốt suy nghĩ của ta.
Là do xui xẻo hay do thời điểm không thuận lợi. Số lượng địch vượt ngoài dự đoán. Ta không đủ người.
Không ngờ tất cả kẻ địch giả định mà ta dự tính lại tụ hội cùng một chỗ...
Thiên sứ cũng giống ác ma, số lượng rất ít. Nếu chỉ vài tên thì còn được, chứ quy mô hàng trăm thì đã mấy ngàn năm rồi mới xuất hiện. Nhưng ta chẳng hề có chút ham muốn chiến đấu nào.
Không có sự hưng phấn do chiến ý tăng cao, chỉ có nỗi lo lắng.
Dù có huy động cả thiên sứ cấp thánh vương, với quy mô này cũng không thể chiếm được ma giới. Ngược lại, nếu đối đầu trực diện thì chưa đầy một tiếng đồng hồ, chỉ còn lại xác chết chất đống. Chúng chỉ là những cái chết vô ích.
Nhưng, với tư cách quấy rối thì lại là tối thượng.
Mọi thứ đều không thuận lợi.
Lẽ ra ta nên dẫn theo nhiều ma vương hơn?
Thua thì không thể, nhưng để lọt lưới thì có thể. Một khi để sổng thì khó mà đuổi kịp.
Điểm lớn nhất mà thiên sứ vượt trội ác ma là ở tốc độ.
Dù cưỡi phi long cũng khó mà đuổi kịp tốc độ bay của thiên dực, cả tốc độ tối đa lẫn sức bền đều vượt xa ác ma.
Nếu có thứ gọi là số phận, thì nó cũng không thể không nguyền rủa ta.
Tay ta siết chặt, móng tay cắm sâu vào bắp tay.
Tại sao.
Tại sao lại nhắm đến Ảnh Tẩm Điện.
Nơi vua chỉ muốn sống một đời yên tĩnh trong giấc ngủ sâu thẳm, không làm gì cả.
Vực sâu của bi ai. Sự u sầu như đáy biển sâu thẳm tối tăm luôn bao phủ lấy, là tồn tại bi thương nhất thế giới này.
Dù đó là nghiệp chướng của kẻ có sức mạnh, với ta, điều đó quá đỗi bi thương.
Và, đồng thời ta cũng chắc chắn.
Nếu đó là nghiệp chướng mà anh-sama phải gánh, thì việc xua tan nó chắc chắn là vai trò của ta.
Ta tự cười nhạo sự nhút nhát của mình.
Được thôi... ta đã biết từ lâu rồi.
Thế giới này, đang chế giễu ta.
Không thuận lợi? Quá đông? Nực cười.
Được thôi. Ta xin thề tại đây.
"Nhân danh 'Vua phẫn nộ Ira Road', ta sẽ biến các ngươi thành tro bụi, không sót một tên nào"
Tiếng núi sụp đổ vang vọng từ nơi xa xăm, đồng thời mặt đất xuất hiện những vết nứt khổng lồ.
Từ phía chân trời, cuối cùng ta cũng nhìn thấy chiến trường bằng mắt thường.
Vô số hố sâu trên mặt đất, những vết nứt chạy dài như những đường kẻ trên hoang mạc.
Ở trung tâm của những vết nứt, Hard Loader đứng sừng sững đầy kiêu ngạo, bên cạnh là thân hình nhỏ bé của Zebul Glakos, ác ma khoác lên mình khí đen đặc quánh.
Mặt đất rung chuyển như run rẩy. Liese siết chặt dây cương phi long với vẻ mặt pha lẫn sợ hãi và kinh ngạc.
Ma lực của Hard Loader tăng vọt trong chốc lát. Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến ác ma bình thường ngất xỉu.
Phải chăng đối thủ này buộc hắn phải dùng đến sức mạnh như vậy? Ta vạch ra khả năng Zebul bị tiêu diệt kịp thời trong đầu.
Không thể nào lại không phải là toàn lực khi đã tung ra sức mạnh đến mức đó.
Gió thổi qua vùng đất ấy bị nhiễm đậm đặc ma lực do khát vọng của từng người.
Đó là gió của chiến trường.
Là cơn gió hỗn loạn sinh ra từ sự va chạm của những khát vọng.
Nó như đang xé toạc ma lực mana tràn ngập vùng đất hắc ngục—vương lĩnh của anh-sama.
Dù có bị xé toạc, thực tế vương lĩnh của anh-sama chắc cũng không bị ảnh hưởng gì.
Nhưng, sự thật đó chẳng liên quan gì đến ta.
Kẻ nào cản đường ta—dù là ác ma, thiên sứ hay chiến nữ, đều là "kẻ địch".
Cuối cùng, có lẽ Liese cũng đã nhìn thấy chiến trường, đôi mắt mở to kinh ngạc.
"Không thể nào... sức mạnh này... Ngang sức? Không, Hard có lợi thế hơn"
Ác ma có sự tương khắc.
Cuộc đối đầu giữa ngạo mạn và tham ăn với sức tấn công cao hiếm khi kéo dài.
Về tương khắc, ngạo mạn mạnh hơn tham ăn, nhưng cũng không chênh lệch nhiều.
Nhận định của Liese là đúng. Chỉ cần có thời gian, Hard sẽ thắng.
Nhưng, ta không còn thời gian để chờ đợi nữa.
Ta không thể đuổi kịp tốc độ thiên dực. Dù có cưỡi phi long ưu tú đến đâu, sự khác biệt về sinh thái cũng không thể lật ngược.
Trong lúc này, ta đo đạc tốc độ của thiên sứ đang tiến lại gần. Đây là sự khác biệt thuần túy về sinh thái giữa thiên sứ và ác ma.
Nếu có ác ma nào có thể vượt qua điều đó, thì chỉ có thể là ác ma ngạo mạn Spellvia, kẻ chạy xuyên qua thời gian tĩnh lặng.
Và, có lẽ chính điều đó đang làm chùn tay của Hard.
Ngay cả ở khoảng cách này, ta vẫn cảm nhận rõ sát ý của Hard không chỉ nhắm vào Zebul.
Hard là kẻ cuồng chiến, nhưng đồng thời cũng là thuộc hạ của anh-sama.
Dù từng phản bội một lần, nhưng hiện tại lòng trung thành của hắn vẫn chưa suy giảm.
Chiến tranh giữa các ma vương là sự nuốt chửng khát vọng. Mỗi đòn đánh đều chí mạng, mỗi đòn đều chứa đựng bản thân ma vương.
Và, "sinh mệnh" của Zebul mạnh đến mức ngay cả tốc độ vô hình của Hard cũng khó lòng đánh bại.
Không thể thắng chỉ bằng cách chờ đối phương sơ hở.
Ngược lại, bầy thiên sứ không hề để ý đến kẻ thù trời sinh của mình—cả quân đoàn ác ma dưới đất lẫn các ma vương đang giao chiến dữ dội, chúng chỉ một mực lao về phía Ảnh Tẩm Điện.
Sức mạnh của chúng không cao như lời đồn. Đúng là cấp thánh vương, nhưng bảo có thể tiêu diệt hạng bảy thì vẫn còn nghi ngờ.
Nhưng, nếu để chúng thoát thì sẽ rất phiền phức. Ít nhất, sức mạnh ấy không phải là thứ mà những ác ma trung cấp như Lorna hay Midia đang trấn giữ Ảnh Tẩm Điện có thể đối phó.
Việc thu hồi quân để bảo vệ sự yên tĩnh của anh-sama đã trở thành con dao hai lưỡi.
Lazy, vua của lười biếng, không mạnh về tấn công hay tốc độ, nhưng phòng thủ và sức sống thì vượt trội. Dù bị đánh cũng không dễ chết, nhưng hành động của thiên sứ ấy khiến ta lo lắng.
Như thể chúng có kế sách để xuyên thủng phòng thủ vô nghĩa cao ngất của anh-sama.
Dù chỉ là một phần triệu khả năng bị tiêu diệt, ta cũng không thể để chúng thoát.
Dù không vì lý do đó—
"—Không thể để ai quấy rầy giấc ngủ của anh-sama"
"............"
Khoảng cách giữa ta và chúng chỉ còn vài cây số. Nhưng bầy thiên sứ lại đang đổi hướng như muốn tránh mặt ta.
May mắn là, do vị trí giữa Hỏa Viêm Điện và Ảnh Tẩm Điện, ta có thể chặn đầu chúng. Nếu không, với tốc độ ấy, ta đã không thể đối mặt với chúng rồi.
Điều không may là, kỹ năng phẫn nộ chỉ nhắm vào từng mục tiêu. Một bầy năm trăm tên—với phẫn nộ thì hơi nhiều quá.
Thiêu đốt linh hồn. Dồn tụ toàn bộ tồn tại, khát vọng thành một lưỡi dao sắc bén hơn nữa.
Hàm răng nghiến chặt đến vỡ vụn, máu bắn ra làm cháy lưng phi long, từ miệng phi long vang lên tiếng rên rỉ nhỏ.
Ta lau máu bằng tay áo.
Có lẽ do máu dồn lên não, chân ta đứng không vững.
Dù vậy, ta vẫn lảo đảo đứng dậy trên lưng phi long, lặng lẽ chĩa gậy về phía trước.
Bảo vật tối thượng của ác ma, được truyền lại từ thời đại ma vương đầu tiên nhận từ tà thần. Dài khoảng năm thước. Thân gậy làm từ loại gỗ cứng nhất ma giới, đầu gậy trang trí hình hàm rồng.
Tên gọi, Phá Hoàng Trượng, Wade. Trong vô số bảo khí trên thế gian, đây là bảo vật của tà thần, có tính chất ngược với thần khí.
Hàm rồng trang trí trên đầu gậy, mắt pha lê vàng gắn vào đó hướng về phía kẻ địch.
Bề mặt pha lê được cắt tỉ mỉ phản chiếu ánh sáng mặt trời, tỏa ra ánh sáng kỳ dị.
Ira, phẫn nộ, là hiện thân của cảm xúc mãnh liệt.
Là khát vọng vô tình thiêu đốt mọi cảm xúc.
Ta hít thở sâu. Đưa "phẫn nộ" đã được mài giũa qua năm tháng ra ngoài.
Chắc hẳn bây giờ ta đang mang một vẻ mặt không ai có thể nhìn thấy.
Trước mắt ta nhuộm đỏ rực, cảm xúc cuồng nhiệt như dung nham tràn ngập não bộ.
Nhưng đồng thời, ta cũng rất tỉnh táo. Đó là điều mà anh-sama Lazy đã dạy ta.
Anh đã dạy bằng chính thân mình.
Giận dữ không phải là thứ để phóng thích bừa bãi. Phải mài giũa, phải tập trung nó lại.
Ta niệm ngắn. Thứ nhuộm đỏ cả không gian ấy, qua bảo vật, được phóng lên trời.
"'Phẫn nộ lao vút, Wrath Drive'"
Vô số tia chớp đỏ rực lao đi trong không trung.
Những sao chổi đỏ rực thiêu đốt bầu trời với tốc độ ánh sáng, trong khoảnh khắc đã rút ngắn khoảng cách về không, xuyên thủng, khâu chặt bầy thiên sứ.
Áo choàng ánh sáng của thiên sứ bị xuyên thủng như giấy. Mọi rào chắn đều vô nghĩa trước phẫn nộ của ta.
Ngọn lửa quét qua theo đường thẳng nuốt chửng hơn chục thiên sứ trong chớp mắt, chỉ để lại chút tàn ảnh trên không.
Âm thanh khó chịu như có gì đó vỡ vụn vang lên trong sọ.
Vị tanh của sắt kích thích vị giác. Ta hoàn toàn phớt lờ cơn đau, chỉ khẽ tặc lưỡi.
Bầy thiên sứ bị xuyên thủng từ phía chéo trước, khựng lại trong khoảnh khắc rồi lại tiếp tục bay. Động tác ấy gần như không có độ trễ, như thể đang thực hiện một chương trình đã được lập trình sẵn. Như một đội quân cảm tử.
Ta nhổ ra chiếc răng vừa vô thức cắn nát.
Dù chưa từng trải qua chiến tranh, nhưng ta vẫn biết về thiên sứ. Ta tưởng mình đã hiểu.
Chúng là kẻ thù trời sinh của chúng ta, là loài thú chỉ biết dồn hết tâm trí vào việc săn giết chúng ta. Nhưng thực chất, chúng chẳng khác gì chúng ta.
Lẽ ra là vậy.
Nhưng, vậy thì cái này là gì?
Nếu không bị tấn công thì thôi, đằng này dù đã bị tiêu diệt vài tên mà vẫn không dừng lại, bầy thiên sứ này quả thật là dị thường.
Kỹ năng phẫn nộ không thể bắn liên tục.
Bầy thiên sứ tản ra rộng. Có lẽ là để tránh bị tiêu diệt trong một đòn. Đội hình giãn rộng ấy rõ ràng là biện pháp đối phó với kỹ năng phẫn nộ Ira vốn mạnh về tấn công tập trung.
Và, đôi cánh thiên sứ ấy vẫn không hướng về phía ta.
Không phản công, cũng không dùng kỹ năng.
Trước phẫn nộ của ta, động tác bay của chúng—cả hành quân ấy đều thể hiện rõ ràng ý chí mạnh mẽ của ai đó. Một mục tiêu vượt lên trên cả bản năng của thiên sứ đối với ác ma.
"Trước mặt ta mà vẫn... hướng về phía anh-sama sao..."
Vậy thì càng không thể để chúng thoát.
Một lần nữa, cơn nóng đen dần dần dâng lên đầu. Bản năng, cảm xúc như muốn xé toạc thân thể mà gào thét.
Ta dùng ý chí kìm nén dao động ma lực dữ dội không ngừng tuôn ra theo cơn giận, chỉ tập trung vào đầu gậy.
Dồn toàn bộ cảm xúc mãnh liệt vào một đòn duy nhất.
Tản ra? Biện pháp?
Vớ vẩn. Phiền phức.
Vậy thì, hãy thiêu rụi tất cả thế giới này.
Cho đến khi mọi thứ trên trời đều thành tro bụi.
Anh-sama là vua tuyệt vọng, là vị vua bi thương nhất nơi này.
Chỉ với vài trăm thiên sứ mà dám đứng trước mặt anh-sama của ta—thật đáng ghê tởm.
Lũ thiên sứ ngu ngốc, hãy mục nát ở vùng đất hắc ngục này đi.
Như bao kẻ thù của anh-sama trước đây.
Ngay khi ta định phát động kỹ năng, chĩa đầu gậy đỏ rực không định hướng về phía lũ ngu ngốc ấy, thì Liese, đang chạy song song ngay dưới chân ta, bất ngờ hét lớn.
Ta cúi xuống nhìn người thuộc hạ với vẻ mặt có phần gấp gáp ấy.
"Kanon-sama, ở đây... nên dùng Hard Loader thì hơn!"
"...Gì?"
Trước lời nói phát ra từ vị trí ngoài dự tính ấy, ta theo phản xạ kìm lại ma lực đã dồn vào gậy, sức mạnh vừa định phát ra cũng bị nén lại.
Gần như không ai dám góp ý với ta, kẻ đã trở thành đại ma vương. Nhất là những kẻ không phải ma vương, đếm trên đầu ngón tay.
Liese, dù có phần lệch lạc trong quan điểm, nhưng lòng trung thành của cô ấy thuộc hàng đầu trong số thuộc hạ của ta.
Ở vùng đất quần hùng tranh bá này, cô ấy là một trong số ít thuộc hạ thề trung thành với ta. Lời nói ấy đáng để ta suy nghĩ.
Có lẽ cảm nhận được sự thay đổi trong ý chí của ta, phi long cũng giảm tốc đôi chút.
"Đám đó rất nhanh. Khoảng cách lại xa, nếu chúng tản ra như vậy... Dù là Kanon-sama, để thiêu rụi toàn bộ bầy thiên sứ ấy từ khoảng cách này cũng sẽ tiêu tốn quá nhiều sức mạnh, theo thiển ý của tôi."
Chỉ có Liese, kẻ cũng mang khát vọng phẫn nộ, mới hiểu được điều đó.
Khát vọng Ira, phẫn nộ, phát ra năng lượng tỷ lệ thuận với cơn giận, là thuộc tính có sức tấn công mạnh nhất trong bảy thuộc tính—và cũng tiêu hao sức mạnh nhiều nhất.
Nhưng, ta cũng đã biết điều đó từ trước.
Dù đã tiến vào vùng đất hắc ngục từ mấy chục phút trước, nhưng cơn nóng như thiêu đốt da thịt này—vẫn là cơn giận.
Tiêu hao sức mạnh quá nhiều?
Thì sao chứ. Dù có tiêu hao sức mạnh, dù có bị các ma vương thuộc hạ coi thường vì trở nên yếu đi, ta cũng không hèn đến mức do dự chỉ vì thế.
Cách sử dụng khát vọng—phẫn nộ của ta, là do chính ta quyết định.
Dù thấy ta bộc lộ cảm xúc rõ ràng, sắc mặt Liese cũng không thay đổi mấy.
Chỉ hơi tái đi một chút. Là người đã gắn bó nhiều năm, cô ấy đâu thể không hiểu ta, vậy mà lời nói phát ra lại không hề do dự.
"Nếu là Hard Loader, kẻ cai quản ngạo mạn, thì dễ dàng đuổi kịp bầy thiên sứ ấy."
Lời của Liese cũng có lý.
Hard đang giao chiến với Zebul. Dù là kẻ tham ăn, hắn cũng không thể vừa đối phó vừa tiêu diệt thiên sứ.
Thêm nữa, không thể trông chờ vào sự trợ giúp của quân Vanity. Dù là năm trăm ác ma, đối đầu với Zebul Glakos cũng chỉ là mồi ngon.
Sự nguy hiểm của bọn Gluttony là ở đó. Đối với những kẻ có khát vọng ăn thịt đồng loại sâu sắc như chúng, lấy số đông tấn công chỉ là hạ sách.
Đề xuất giao phó trong tình trạng đó.
Ta đã đoán được ý của Liese.
Ta nhìn xuống cô gái nhỏ từng quen biết từ thuở bé, nay đã trở thành thuộc hạ tài năng cấp tướng quân.
"Nghĩa là, ngươi muốn nói nên đổi vai trò?"
"Vâng, đó là lựa chọn thích hợp nhất. Nếu là Hard Loader, chắc chắn sẽ đuổi kịp bầy thiên sứ ấy."
"Cũng có lý. Nhưng chỉ có một vấn đề."
Đúng là, nếu chỉ xét về tiêu hao sức mạnh thì cách đó hiệu quả hơn... có vẻ vậy.
Nhưng, Liese lại quên mất một điều.
Ý kiến của ngươi dựa trên giả định ta có thể dễ dàng tiêu diệt Zebul.
Zebul Glakos, kẻ cai quản Gluttony, có khắc chế với ta, kẻ cai quản Ira.
Tất nhiên, ta không định thua. Nhưng đối đầu với hắn sẽ tiêu hao rất nhiều sức mạnh. Có khi còn nhiều hơn cả việc thiêu rụi bầy thiên sứ.
Zebul mạnh đến mức đó.
Cô ấy là kẻ săn mồi tối thượng, là chiến binh bẩm sinh.
Sức mạnh chiến đấu đủ để đối đầu ngang ngửa với Hard Loader, kẻ đứng đầu, dù bị khắc chế, đã vượt xa mọi ác ma thông thường.
Năng lực, kinh nghiệm chiến đấu tích lũy từ thời xa xưa, cùng với khả năng nuốt chửng đồng loại, đã tạo nên sức mạnh vượt trội.
Khát vọng Gluttony, ăn thịt đồng loại, gắn liền với ác ý thuần túy đối với kẻ khác.
Ta cố gắng kìm nén tiếng quát, nhẹ nhàng thuyết phục Liese. Cô ấy thông minh, nhưng cũng quá ngây thơ.
"Hard là thuộc hạ cũ của anh-sama Lazy. Là kẻ rửa nhục cho anh ấy, hắn sẽ không dễ dàng nghe lời."
"Nhưng, đó là cách hiệu quả nhất."
Đúng vậy.
Nếu đối đầu với Hard, bầy thiên sứ ấy chỉ như cỏ rác. Hắn có thể tiêu diệt chúng mà không tốn nhiều sức.
Nhưng, nếu ta đối đầu với Zebul, chắc chắn sẽ tiêu hao rất nhiều sức mạnh.
Dù được gọi là đại ma vương, ta cũng chỉ là một ác ma đơn độc.
Ta phân vân không biết có nên nói ra không.
Khí tức thiên sứ càng lúc càng xa.
Nhưng, ta phải nói. Với thuộc hạ đáng yêu của mình.
Có lẽ, lời này cũng giống như lời cha-sama từng nói với ta.
Dù bề ngoài khác nhau, nhưng cảm xúc trong lòng chắc chắn giống nhau.
"Liese, chúng ta tuyệt đối—không phải là một khối thống nhất."
"!?, Đó là—"
Ta sẽ nói thật lòng.
Ta—không thể hoàn toàn tin tưởng Hard Loader.
Hắn là cánh tay phải của anh-sama Lazy. Nhưng cũng từng là ác ma vượt qua anh-sama. Không biết khi nào sẽ lại trở mặt.
Sức mạnh của anh-sama—rất mạnh. Nhưng lại không phù hợp với chiến đấu. Đó là tính cách trái ngược hoàn toàn với Hard. Ngay cả sức mạnh băng tuyết mà ta từng thấy một năm trước—lần sau có thể sẽ không hiệu quả nữa.
Và, chỉ có ta mới có thể kiềm chế được hắn. Không thể tin tưởng người khác.
Sức mạnh của ta và Hard gần như ngang nhau.
Nếu sức mạnh của ta suy giảm ở đây, sớm muộn gì ta cũng sẽ bị Hard đánh bại.
So với Zebul, kẻ ăn thịt đồng loại, hay Vanity mà cha-sama từng cảnh báo, ta sợ nhất vẫn là Hard Loader, cánh tay phải của anh-sama.
Khát vọng đôi khi còn ăn mòn cả tinh thần. Cảm xúc của ma vương không thể bị lý trí kiểm soát hoàn toàn.
"Ngươi sẽ cười nhạo ta là kẻ ngu ngốc sao, Liese Bloodcross"
Từ xưa ta đã nhút nhát.
Người ta nói ta lý trí dù cai quản phẫn nộ, nhưng cẩn trọng cũng là mặt trái của nhút nhát.
Không thể giết cánh tay phải của anh-sama, cũng không thể để anh-sama bị giết, chỉ biết cầu nguyện với thần ma giới và chờ đợi, ta—giống hệt cha-sama ngày xưa, theo đuổi giấc mơ không thành, biết rõ đỉnh cao không thể với tới, chỉ biết bảo vệ ngai vàng.
Nhưng, dù vậy, ta vẫn phải đứng vững.
Cho đến ngày nào đó, ta bị nuốt chửng bởi cái tên hủy diệt mà mình gánh vác.
Ánh mắt của Liese vẫn không thay đổi sau khi nghe lời ta, chỉ lặng lẽ ngước nhìn ta.
"...Có lẽ ta hơi đa cảm rồi."
"...Không đâu."
Đôi mắt ấy, lời nói ấy không hề dối trá hay chế giễu.
Giống như lúc ta phát hiện ra cô ấy ngày xưa, đôi mắt ấy, trái tim ấy, không hề méo mó.
Vậy là đủ rồi.
Ta sẽ dâng hiến sự hủy diệt của mình cho anh-sama.
Dù là thiên sứ, ác ma, hay thần, ta cũng sẽ biến tất cả thành tro bụi.
Đó chính là—quyền năng của Ira, phẫn nộ của ta.
Hận thù và phẫn nộ với vạn vật.
Ta đứng một chân trên lưng phi long đang lao vun vút trên trời.
Đất ma giới phần lớn là hoang mạc phủ đầy sỏi đá, vùng đất hắc ngục cũng vậy.
Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy hoang mạc trải dài bất tận.
Chỉ có vùng đất bị bóng tối bao phủ kéo dài vô tận. Hoang mạc đen kịt không thay đổi gì từ thời xa xưa.
Suy nghĩ của ta về vùng đất đầy sức mạnh của Acedia, lười biếng, cũng chỉ có một.
Khoảng cách với thiên sứ đã ngoài tầm mắt. Nhưng không sao. Vị trí của chúng ta đã biết rõ nhờ kỹ năng vương lĩnh Zone.
Tiếng động và mặt đất rung chuyển liên tục cho thấy trận chiến giữa Hard và Zebul đang giằng co.
Ta gạt bỏ mọi thứ ra khỏi đầu.
Lại dồn sức mạnh vào ma trượng. Đầu gậy rực sáng như một mặt trời nhỏ, đáp lại cảm xúc mãnh liệt.
Ngay khi ta định giải phóng sức mạnh, phi long của Liese bất ngờ chen lên từ dưới chân ta.
"...Ngươi định làm gì?"
Sức mạnh sắp giải phóng vượt xa toàn bộ ma lực của Liese.
Dù cùng mang khát vọng, nếu nhận phải cũng sẽ bị thiêu rụi không còn tro bụi.
"...Kanon-sama, tôi vẫn... phản đối."
"...Gì?"
Gương mặt Liese hơi cúi xuống, rồi ngẩng lên một chút.
Đôi mắt rực lửa ấy chứa đựng cảm xúc mạnh mẽ khác với phẫn nộ.
"Vẫn nên giao cho Hard Loader thì hơn."
Ta cố gắng kìm nén cảm xúc bùng cháy trước lời lặp đi lặp lại như vẹt ấy.
Tàn dư phẫn nộ tràn ra từ trượng, ánh sáng xanh rò rỉ từ chiếc áo choàng khoác ngoài.
Không sao. So với cơn phẫn nộ từng dành cho anh-sama, mức này... ta vẫn chịu được.
Ta im lặng ra hiệu cho cô ấy tiếp tục. Đôi mắt quyết liệt của Liese khiến ta thấy đau lòng.
"Đúng là, kẻ đó có thể sẽ phản bội Kanon-sama trong tương lai. Tôi hiểu nỗi lo ấy. Nhưng, bây giờ chỉ nên nghĩ đến tình hình hiện tại. Kẻ địch của chúng ta—không chỉ có thiên sứ và Zebul."
Giọng nói run rẩy vang lên bên tai.
Đúng là, kẻ địch của ta vẫn còn khắp ma giới. Dù Hard đã làm rất nhiều, nhưng ma giới không dễ gì bị thống nhất chỉ với chừng đó.
Nếu chỉ xét về sức mạnh toàn quân, để Hard Loader tiêu hao sức mạnh ở đây là bất lợi.
Nhưng, đó cũng là điều đã tính trước.
Lợi và hại.
Nếu sức mạnh của Hard không bị tiêu hao, hắn sẽ tiêu diệt hết các ma vương đối địch. Thời gian thống nhất ma giới chắc chắn sẽ rút ngắn.
Nhưng, dù cho các ma vương tầm thường đáng lẽ bị tiêu diệt sống sót nhờ sức mạnh của Hard suy yếu—anh-sama cũng không bị thương.
Sức chịu đựng của anh-sama không phải tầm thường. Dù đối thủ là ma vương cũng vậy.
Chỉ có số ít ma vương có sức tấn công vượt trội như Hard hay Zebul mới có thể xuyên thủng được.
Phải làm suy yếu sức mạnh. Phải tiêu diệt kẻ địch.
Không có đúng sai. Dù chỉ để câu giờ một chút.
Mầm họa phải bị tiêu diệt.
Đó là "điều kiện tiên quyết" vượt lên trên lợi hại.
Khi ta trở thành đại ma vương, ta đã đặt ra một tiêu chuẩn.
Nếu có thể thực hiện được điều đó, ta không tiếc sức mạnh.
Thế giới này—không cần.
"Liese, tránh ra."
Trong lúc ngươi còn cản trở ta, khoảng cách với bầy thiên sứ lại càng xa.
Ngọn lửa giống như nỗi lo lắng đã bao trùm toàn thân, thiêu đốt không trung. Vảy rồng vốn chịu nhiệt cũng phát ra mùi khét, cháy rụi, phát ra tiếng kêu yếu ớt như muốn hất ta xuống.
Dù là rồng, cũng chỉ là súc vật... không, nhưng mà. À, như vậy là được rồi.
Gió lốc cuốn tung mái tóc.
Do phi long chuyển động loạn, Liese bị bỏ lại xa phía dưới, hét lên như tiếng kêu thảm thiết.
Ta chỉ liếc nhìn cô ấy một lần.
Ngươi—là một thuộc hạ tốt.
Ma lực dâng trào, ý chí chiến đấu hiện rõ, trong đầu ta vang lên bài ca.
Bài ca của ma vương đã khắc sâu vào linh hồn qua bao cay đắng dưới đáy địa ngục, nơi không có ánh sáng.
Đôi môi ta tự nhiên cất tiếng hát.
Tàn dư của đầu gậy vung mạnh tỏa ra ngọn lửa rực rỡ.
"Dan Blaze. Mưa đen kịt. Hãy ban cho ta nghiệp chướng khai thiên lập địa—"
Ta là kẻ nhút nhát.
Chính vì thế, hỡi kẻ thù của ta. Hãy diệt vong đi.
Hủy diệt là sự yên nghỉ của ta. Hãy tan biến vào cõi vĩnh hằng.
Đã bao năm rồi ta mới niệm chú ngữ tối thượng trong cây kỹ năng phẫn nộ Ira.
Và ta, để thực thi sự hủy diệt, đã sử dụng kỹ năng ấy.
"Ngọn lửa sâu thẳm, Shield Anchor"
Ta cảm nhận được màu sắc rời khỏi ý thức. Ác ma là thể tinh thần, thân xác chỉ là hình dạng của tinh thần.
Nó rời khỏi ta. Cảm xúc chiếm phần lớn ý chí đã phát lộ thành hình.
Sức mạnh tập trung ở đầu gậy tỏa sáng rực rỡ, rồi bùng nổ lan rộng.
Đó là vực sâu của Ira, phẫn nộ, mà ta đã chạm tới.
Ngọn lửa khai thiên lập địa xóa sạch mọi thứ, giống như cơn thịnh nộ của thần, vừa đẹp đẽ vừa là sức mạnh để reset tất cả.
Trong khoảnh khắc, ánh sáng bùng nổ lan rộng khắp trời đất, thiêu đốt bầu trời bằng cực quang đỏ rực.
Sóng nhiệt bốc lên, giãn nở thành cơn bão khổng lồ quét qua mặt đất. Phi long bị gió cuốn lắc mạnh.
Đó là sóng ánh sáng.
Nếu ngày xưa anh-sama từng đóng băng vùng đất này, thì ngược lại, ngọn lửa này sẽ thiêu rụi tất cả.
Dù thiên dực có nhanh đến đâu, cũng không thể thắng được ánh sáng.
Trong khoảnh khắc, ngọn lửa lan rộng với tốc độ gần bằng ánh sáng, không cho bầy thiên sứ kịp kêu thét, không cho chúng thời gian suy nghĩ, nuốt chửng tất cả không sót một tên.
Bầu trời bốc cháy trong phẫn nộ.
Dù là cấp thánh vương, ma vương, trước sự hủy diệt cũng đều vô nghĩa.
Lửa tan đi.
Bầu trời chỉ còn màu đỏ, không còn gì sót lại.
Serge bay đầu, bầy thiên sứ theo sau cũng không còn lấy một hạt bụi.
Kẻ thù của anh-sama biến mất mà ta không cần phải đối mặt trực tiếp, ta cũng chẳng có cảm xúc gì.
Sức mạnh lớn luôn đi kèm với cái giá phải trả.
Cảm giác trống rỗng lấp đầy não bộ. Sức lực rút khỏi toàn thân, ta quỳ xuống trên lưng phi long. Nhưng, ta không buông vũ khí.
Cho đến khi tiêu diệt hết mọi kẻ thù.
"Hà... hà... hà..."
Ta nắm dây cương, cho phi long hạ xuống. Đòn tấn công vừa dừng lại trong khoảnh khắc vì ngọn lửa bao phủ bầu trời, giờ lại tiếp tục.
Tiếng động phá hủy mặt đất còn dữ dội hơn trước.
Ta đã từ chối mối hận của Hard Loader. Giờ thì, có thể dốc toàn lực rồi.
Nếu vẫn thua—ta sẽ tiêu diệt Zebul. Chỉ vậy thôi.
Xin lỗi vì cập nhật chậm trễ.
Việc chỉnh sửa không được như ý...
*****Thông báo khác******
Cảm ơn Shiraki Tsubura-san đã tặng tôi tranh minh họa về Lazy và Lorna.
Thật sự cảm ơn vì những bức tranh tuyệt vời.


0 Bình luận