• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1:Bình minh rực lửa

Màn 2: Hoàng Kim Đồng - Phần Năm

0 Bình luận - Độ dài: 2,752 từ - Cập nhật:

“…Cái quái gì đang xảy ra vậy chứ? Đây không phải là diễn tập sao?”

Lộ Minh Phi nói thầm trong lòng.

Ngay trước mặt cậu, có người đã chết, một cách rất thật.

Cậu tựa lưng vào tường, cảm nhận được vô số đường đạn đang đan chéo bên ngoài.

Những viên đạn giết người xẹt qua người cậu.

Khuôn viên trường bây giờ chẳng khác gì một lò mổ.

Tội nghiệp thay, cậu chỉ là một tân sinh viên, còn chưa được phân ký túc xá, cũng chẳng biết bên nào là Long tộc, bên nào là con người.

Lộ Minh Phi run lẩy bẩy, đầu óc như bị nhét đầy hồ dán.

Nếu bị bắn thủng não, phun ra ngoài chắc cũng không phải là chất xám.

“Định vị! Định vị! Đối phương còn lại bốn mươi ba người!”

“Đối phương còn hai mươi bảy! Có một tay bắn tỉa chưa định vị được! Hắn đã hạ gục mười ba người của chúng ta! Lo xử lý hắn đi!”

Hai bên vừa gào thét qua bộ đàm, vừa tiếp tục xả đạn.

Nhưng kỳ lạ là, không ai tiến vào con ngõ nhỏ nơi Lộ Minh Phi đang đứng.

Chỉ liên tục có những viên đạn lạnh lùng bắn tới.

Cậu đứng cứng đơ bên cạnh xác của giáo sư Guderian và Toyama Masashi, tưởng tượng mình là một cái cọc gỗ vô hại, không tranh giành với đời.

Trận đồ sát bên ngoài kéo dài không biết bao lâu.

Khắp sân trường khói thuốc súng mù mịt, bãi cỏ và hành lang đầy rẫy xác người.

Hai bên đã dùng đến cả lựu đạn, súng phóng lựu, và cả súng phóng tên lửa vác vai.

Lộ Minh Phi từng đọc lướt vài tạp chí quân sự nên nhận ra những món đồ đắt đỏ đó.

Một loạt đạn bay sượt qua, bắn vỡ hàng kính gần chỗ cậu, khiến cậu phải từ bỏ cái suy nghĩ “chắc đây là một cuộc diễn tập thôi”.

— Tất cả vũ khí đó đều là hàng thật, súng thật, đạn thật!

Tim Lộ Minh Phi đập gần tới ngưỡng cực hạn 180 lần/phút.

Thứ gọi là “adrenaline” trong người cậu tiết ra như thể đang đổ mồ hôi.

Từng giây từng phút cậu đều có thể chết, vậy mà… vẫn chưa sao cả.

Vẫn chưa sao.

Vẫn chưa sao.

Cậu mệt mỏi ngồi thụp xuống, chống cằm nhìn ra ngoài.

Rồi dần dần cũng nắm bắt được phần nào tình hình.

Hai phe mặc đồ tác chiến đen và đỏ sẫm rõ ràng là kẻ thù.

Bọn họ đang tìm cách tấn công vào bản doanh của nhau.

Bản doanh của phe đen chính là tòa nhà nhỏ ban nãy bọn họ ở, còn bản doanh của phe đỏ là Giáo Đường bên kia bãi cỏ.

Trung tâm của giao chiến là bãi đỗ xe giữa hai chiến tuyến.

Ai muốn tấn công đều phải vượt qua bãi đỗ xe đó, mà ở đó lại chẳng có vật gì để ẩn nấp, hoàn toàn phơi mình giữa làn đạn.

Đã có hơn bốn chục người bỏ mạng tại đó rồi.

“Nếu là bầy Zerg thì còn hiểu được, tụi nó vừa ngu vừa nhanh. Chứ là người thì ít nhất cũng nên mang theo Tank để càn quét chứ? Cùng lắm thì phái Ghost đi ném bom hạt nhân cũng được mà?”

Lộ Minh Phi bắt đầu nghĩ bậy.

Như thể chỉ huy viên đã nghe được ý tưởng chiến thuật của tay cao thủ StarCraft này, một người của phe đỏ tay xách vali đen định vượt qua bãi đỗ xe.

Hắn luồn lách né đạn cực kỳ linh hoạt, nhưng vẫn bị một viên đạn bắn tỉa từ trên cao bắn gục.

Trên chiếc vali lật ngửa ra, một ký hiệu hạt nhân màu vàng chói lóa rõ ràng đập vào mắt.

Mặt Lộ Minh Phi co giật.

“…Tôi chỉ nói đùa thôi mà… thế mà cũng có thật à? Mà thôi cũng được… bị nổ tan xác ở cự ly gần như thế, chắc là không kịp đau đâu ha…”

Hết cách rồi.

Chiến trường điên khùng như vậy, không phải thứ mà người bình thường như cậu có thể hiểu nổi.

Tiếng súng dần thưa thớt.

Khói súng tan loãng đôi chút.

Từ bốn phía vang lên tiếng nói mạnh mẽ, trầm ổn qua loa phóng thanh:

“Caesar, cậu còn mấy người sống? Còn muốn tiếp tục không?”

“Sở Tử Hàng, làm tốt lắm.”

Giọng đối phương cũng vang ra từ loa, xen chút ý cười lạnh lùng.

“Bên tôi chỉ còn lại tôi và một cô gái. Muốn lấy cô ấy làm kỵ binh tiên phong không?”

“Sở Tử Hàng?”

Lộ Minh Phi giật mình.

Tên này nghe quen lắm.

“Tôi cũng chỉ còn lại một cô gái. Nhưng đáng tiếc, cô ấy lại chính là tay bắn tỉa làm các người đau đầu đấy. Miễn là cô ấy khóa chặt bãi đỗ xe thì các người không thể qua được đâu. Tiếc là, cô ấy không hợp để xung phong.”

“Năm nay sẽ thành thế cục chết à? Thế thì tiếc quá.”

“Tiếc thật. Tôi còn muốn thắng chiếc Bugatti Veyron của cậu cơ.”

“Bây giờ tôi chỉ còn một con dao săn thôi. Cậu thì sao?”

“Dĩ nhiên là 'Thôn Vũ’ rồi. Đây là đao chỉ huy của tôi.”

“Gặp nhau ở bãi đỗ xe đi.”

“Tốt.”

Tạp âm trong loa chấm dứt đột ngột.

Cả hai bên đều cắt liên lạc.

Khuôn viên trường yên tĩnh như một thành phố chết, sương khói dày đặc như màn sương sớm.

Lộ Minh Phi trốn trong ngõ nhỏ, ngó nghiêng xung quanh.

Có linh cảm một chuyện tồi tệ sắp xảy ra.

Cậu nghĩ một lúc, rồi nằm luôn xuống bên xác của Toyama Masashi và giáo sư Guderian.

Cậu quay đầu nhìn khuôn mặt của Guderian, lòng thoáng chua xót —

Ông đối xử với cậu cũng không tệ, thế mà lại chết vô lý như vậy.

“Tự thầy chọn mà… làm việc trong một ngôi trường kỳ quặc như thế này.”

Lộ Minh Phi thở dài, kéo một cánh tay của giáo sư Guderian đặt lên lưng mình.

Nhìn qua như thể giáo sư đã ngã xuống khi cố che chắn cho cậu.

Cửa Giáo Đường và tòa nhà nhỏ đồng thời bật mở.

Giày tác chiến nặng nề cùng lúc bước ra.

Người mặc đồ đỏ cầm một con dao săn dài khoảng nửa mét, thân dao đen khắc hoa văn vàng rực

Người mặc đồ đen cầm một thanh katana Nhật, thân đao phản chiếu ánh mặt trời, chói mắt đến không thể nhìn thẳng.

Cả hai tiến về bãi đỗ xe, bước đi chậm rãi nhưng dứt khoát, khiến bầu không khí ngày càng căng thẳng đến ngột ngạt.

“…Gì đấy? Cận chiến hả?”

Lộ Minh Phi nghĩ thầm, “Mang cả bom hạt nhân mini lao vào, giờ lại quay về đánh nhau tay bo sao?”

Người mặc đồ đỏ đứng ở một phía bãi đỗ xe, tháo mặt nạ.

Mái tóc vàng óng ánh như vàng thật xõa xuống, khuôn mặt như tạc tượng Hy Lạp, đôi mắt băng lam hiếm gặp đầy lạnh lùng.

Anh ta tung con dao săn lên không, chơi đùa một lúc rồi nhìn về phía đối diện — nơi người mặc đồ đen cũng đã tháo mặt nạ, để lộ mái tóc đen rối bù, chỉa về bốn phương tám hướng, sắc lạnh như đao kiếm.

“Cậu mà đến được trước mặt tôi thì giỏi hơn tôi nghĩ đấy.”

Chàng trai tóc vàng nói.

“Được Caesar khen ngợi, tôi xin lấy làm vinh hạnh.”

Chàng trai tóc đen lạnh lùng đáp.

“Nhưng đến đây là hết rồi.”

Ngay khi câu nói vừa dứt, Caesar lao đi như mũi tên.

Lộ Minh Phi cảm nhận được một luồng áp lực vô hình đè tới từ xa theo cú lao người đó, khiến tim cậu hụt nhịp, hơi thở nghẹn lại.

Khoảnh khắc Caesar lao tới, bóng anh ta mờ đi — bởi tốc độ kinh hoàng!

Anh ta như chim ưng lao xuống từ trời cao!

Dao săn và cánh tay cầm dao đã mờ đến mức không phân biệt nổi, vì quá nhanh!

— Một cú chém để giết người.

Dứt khoát, tàn khốc, mang theo uy nghi như hoàng đế.

Nhưng Sở Tử Hàng đối diện đâu phải tảng sắt.

Thanh katana dài trong tay anh mới là sắt thép thật sự.

Anh đứng vững không nhúc nhích, vẽ một đường vòng cung rồi giữ đao lơ lửng giữa không trung.

Cú chém tưởng chừng tất sát của Caesar vừa áp sát, thì thanh katana của Sở Tử Hàng cũng biến mất.

Chỉ bằng một cú vẩy cổ tay, anh dùng tốc độ chớp nhoáng đánh vào đầu mũi dao của Caesar.

— Đây là kỹ xảo vượt trên cả tốc độ và sức mạnh.

Đao là một đòn bẩy, đầu đao bị đánh trúng sẽ truyền toàn bộ lực về cổ tay người cầm.

Sở Tử Hàng chọn đúng khoảnh khắc Caesar chưa kịp phát lực, khi đó anh ta yếu nhất — và ra tay chặn đứng!

Lộ Minh Phi không nhìn rõ từng chi tiết, chỉ thấy Caesar lao đến, Sở Tử Hàng không hề di chuyển, chỉ khẽ nghiêng người, thế mà Caesar như đâm vào tường, loạng choạng lui về sau, lùi mấy bước.

Áp lực như đế vương của Caesar bị Sở Tử Hàng cản lại.

Lộ Minh Phi bỗng thấy mình thở được rồi.

Âm thanh rền vang của kim loại — thanh katana của Sở Tử Hàng đang rung mạnh.

Chạm nhau chỉ trong khoảnh khắc, nhưng lực quá lớn khiến thanh katana rèn từ ngọc thép bị chấn động, như một chiếc chuông đồng bị đánh trúng.

Lực từ dao của Caesar quá mạnh, katana của Sở Tử Hàng đang dùng rung động để triệt tiêu lực truyền vào.

Sở Tử Hàng lùi vài bước, nhìn katana của mình:

“So với ‘Dictator’, 'Thôn Vũ’ vẫn kém một chút.”

Hai người im lặng một thoáng, rồi lại lao vào nhau.

“Dictator” trong tay Caesar cứng rắn, dũng mãnh.

Còn "Thôn Vũ” của Sở Tử Hàng lại như quỷ mị tan vào không khí, luôn xuất hiện bất ngờ, chém ra đòn chí mạng.

Mỗi lần bị Dictator chặn lại, anh lại rút lui, rồi lại hóa thành ánh sáng ảo diệu lao tới.

Cuộc đấu sinh tử giữa hai người giống như một điệu múa đầy mỹ cảm.

Tốc độ nhanh đến mức Lộ Minh Phi không nhìn rõ.

Một bóng đen mờ, một bóng đỏ sẫm, cái bóng của Dictator, ánh chớp từ Thôn Vũ — hòa vào nhau, không thể tách rời.

Tiếng katana của Sở Tử Hàng rung lên càng lúc càng gay gắt, hòa cùng tiếng gầm giận dữ của Caesar, sát khí dày đặc như có thể chạm thấy được.

“Dictator? Thôn Vũ? Mấy ông đang làm cái trò gì vậy?”

Lộ Minh Phi lầm bầm.

Dictator nghĩa là "Nhà độc tài” trong tiếng La Mã cổ.

Còn Thôn Vũ vốn là một thanh katana không tồn tại trong thực tế, chỉ thường xuyên xuất hiện trong mấy game Nhật.

Nghe đồn Thôn vũ (Murasame) là phiên bản yêu đao của Muramasa thật, sau khi giết một ngàn người thì katana sẽ tự biến hóa, sau mỗi lần giết người máu sẽ được rửa sạch bằng mưa nhỏ nhỏ rơi ra từ chính thân đao.

Nhưng Lộ Minh Phi từng tra tài liệu rồi — biết rõ đó chỉ là sản phẩm hư cấu của nhà văn ở thời Edo, Kyokutei Bakin trong tác phẩm Câu Chuyện Về Tám Chiến Binh Chó Của Satomi.

Vậy mà ở học viện này lại có người rút ra được một thanh như vậy thật.

— Còn có thể điên hơn nữa không?

Caesar à, anh có định móc luôn “Frostmourne” từ sau lưng không vậy?

Cậu đang nằm thẫn thờ thì nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ từ phía sau con ngõ.

Lộ Minh Phi khựng lại, lắng tai nghe.

Tiếng bước chân đang từ từ áp sát.

Cậu hoảng lên — đối phương có thể có súng!

Còn chưa kịp bật dậy giơ tay đầu hàng, hô lên “Tôi đầu hàng! Tôi chỉ là người qua đường vô tội thôi!”, thì người kia đã đạp một chân lên lưng cậu, mượn lực bật nhảy, phóng khỏi ngõ hẹp.

Cú đạp ấy dẫm ngay phổi cậu, ép ra một hơi thở.

Lộ Minh Phi bất giác bật lên “Ai da!” một tiếng.

Người đó cũng hơi giật mình, lập tức rút khẩu súng lục Colt bên hông, xoay người ngồi xổm xuống, ngồi xếp bằng, nhắm thẳng ra phía sau.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Lộ Minh Phi chớp mắt, đôi mắt xếch xinh đẹp kia quen thuộc đến mức khiến người ta kinh ngạc và vui mừng, còn có mái tóc dài màu đỏ sậm được buộc đuôi ngựa, cả chiếc khuyên tai cỏ bốn lá đung đưa trên tai cô nữa.

“Lại đây, thỏ trắng nhỏ, ôm cái nào!”

Một giọng nói vang lên trong đầu cậu, lúc nói câu đó chính là đôi mắt này đang nhìn cậu, đẹp đến mức khiến người ta tim đập chân run.

“NoNo, là chị à!”

Lộ Minh Phi mừng rỡ hẳn lên.

Ngoài hai kẻ điên còn đang liều mạng kia, người sống cuối cùng ở đây là NoNo.

NoNo mặc một bộ đồ tác chiến màu đỏ sậm.

Lộ Minh Phi khựng lại, chợt hiểu ra NoNo cũng tham gia vào trận chiến này, hơn nữa là người của phe Đỏ sậm.

Cô là cô gái cuối cùng của đội Đỏ sậm ngoài Caesar.

Caesar đã giăng sẵn một cái bẫy ngay từ lúc phát động cuộc thách đấu —

Người cuối cùng sẽ bất ngờ tập kích bản doanh phe Đen, và NoNo chính là “mũi tên trong bóng tối” của anh ta.

Lộ Minh Phi nhận ra, thực ra mình hoàn toàn không hiểu gì về NoNo.

Thời gian họ ở bên nhau chỉ là vài tiếng ngắn ngủi.

Thế mà trên suốt hành trình vượt đại dương, người khiến lòng cậu bình tĩnh lại chính là cô gái không thân quen ấy.

Tại sao lại tin cô ấy chứ?

Có lẽ chỉ vì chẳng còn ai khác để tin tưởng nữa thôi?

Vậy mà giờ đây cô đang chĩa súng vào mình.

Lộ Minh Phi rón rén giơ hai tay lên.

“Đừng bắn… Em đầu hàng… Em… em chỉ là người qua đường thôi mà…”

NoNo vẫn giữ súng ngang tầm ngực, lông mày không hề nhúc nhích lấy một chút.

“Đàn chị… em… em…”

Lộ Minh Phi lắp bắp.

Khóe môi NoNo khẽ nhếch thành một nụ cười nhạt.

Cô ấy đột nhiên hét lớn:

“Nằm xuống!”

Không chút do dự, cô đồng thời siết cò.

Viên đạn rít qua ngay trên đầu Lộ Minh Phi, chỉ lệch một chút nữa là đủ nổ tung đầu cậu.

Ngay khoảnh khắc NoNo hét lên, Lộ Minh Phi theo phản xạ ôm đầu nằm rạp xuống đất.

Cái cảm giác tin tưởng chết tiệt và kỳ quặc đó…

Rõ ràng là cô đang chĩa súng vào mình, vậy mà cậu lại làm theo không hề do dự.

Một mảng lớn máu loang ra trước ngực NoNo, nhuộm đỏ sẫm bộ đồ tác chiến đến mức gần như chuyển sang đen.

Một viên đạn từ súng bắn tỉa cỡ lớn đã bắn trúng ngay ngực cô.

Cô gần như bị hất ngửa ra sau, nhưng vẫn gắng gượng ngồi thẳng dậy bằng chút sức lực cuối cùng.

Cô cúi đầu nhìn vết thương trước ngực, khẽ gật đầu với Lộ Minh Phi, giọng khàn đặc:

“Cũng biết nghe lời đấy… nhưng vẫn chậm quá…”

Lộ Minh Phi quay đầu lại, cô gái mặc đồ tác chiến màu đen đang nằm rạp sát mặt đất, khẩu súng bắn tỉa trong tay còn đang bốc khói.

Cậu nhận ra khẩu súng đó — súng bắn tỉa Barrett M82A1 sản xuất tại Mỹ — “Vua bắn tỉa”, cỡ nòng 0.5 inch.

Ở khoảng cách này, ai trúng đạn thì tuyệt đối không thể cứu chữa.

Viên đạn sẽ đánh nát toàn bộ nội tạng thành một đống máu me nhầy nhụa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận