Lộ Minh Phi chỉ trụ được một phút ba mươi giây, phá kỷ lục bị loại nhanh nhất.
Trần Văn Văn đang xách túi đứng chờ bên ngoài, thấy cậu chạy ra thì hấp tấp bước nhanh tới, vẻ mặt lo lắng:
“Sao cậu ra nhanh thế?”
“Vướng ngay câu chính trị đầu tiên rồi…”
Lộ Minh Phi cúi gằm mặt, giọng thều thào như sắp hấp hối.
“Tớ đâu có giỏi như mấy cậu. Cậu làm được mấy câu?”
“Tớ cũng bị rớt ở phần chính trị, trả lời loạn xạ cả lên, họ nói là không qua.”
Trần Văn Văn bối rối lảng ánh nhìn đi.
“Cậu ở trong đó tận mười lăm phút mà!”
Lộ Minh Phi ngẩng phắt lên, mắt tròn xoe.
“Tớ kể chuyện đĩa bay cho họ nghe suốt mười lăm phút…”
Trần Văn Văn nói lí nhí, đầu rụt vào.
“Hả?”
Lộ Minh Phi chết lặng trong vài giây như não vừa bị lag.
Rồi đột nhiên, cậu bật cười, bật cả cảm xúc – như thể nỗi buồn ban nãy bị một cơn gió lớn thổi bay mất.
Cậu giơ tay vò tóc Trần Văn Văn một cái rõ mạnh:
“Không sao đâu, không sao đâu! Đám điên đó ra mấy đề kiểu thế, ai qua nổi thì cũng điên y như họ thôi!”
Trần Văn Văn ngẩng lên, ánh mắt còn đọng vẻ ngại ngùng, nhưng khoé môi đã nhích lên một chút.
Lộ Minh Phi thấy tim mình ấm lên như có lửa, như thể vừa chiến thắng một trận siêu to.
Không đi du học thì sao chứ?
Trần Văn Văn cũng đâu đi!
---
Nửa đêm, Diệp Thắng ngồi thẳng lưng bên bàn họp, tay không ngừng lật qua lật lại đống lý lịch trước mặt, ánh mắt sắc lạnh dưới ánh đèn mờ.
Anh ngẩng đầu hỏi Sakatoku Aki ngồi bên cạnh:
"Cô ấy đâu rồi? Cả ngày không thấy, phỏng vấn cũng chẳng tới, rõ ràng cô ấy cũng là giám khảo đấy chứ.”
“Chắc lại chạy đâu chơi rồi. Cô ấy đi theo chủ yếu để chơi thôi mà?”
Sakatoku Aki nhún vai, vẻ mặt dửng dưng, khóe miệng hơi nhếch.
“Cũng chịu thôi, vẫn chỉ là một đứa con nít mà.”
“Phỏng vấn kết quả sao rồi?”
Cửa bỗng bật mở, một người xách va-li bước nhanh vào.
"Thầy mua vé chuyến bay đêm, vừa hạ cánh là đến luôn.”
Là một ông già, bụi bặm gió sương, mũi đeo kính cận nặng trĩu, đầu tóc bạc trắng bù xù — không phải do uốn mà là vì bao lâu rồi chưa chải.
Ông mặc bộ vest nhàu nát, chiếc quần rộng thùng thình, tay còn cầm khăn giấy lau mồ hôi.
“Giáo sư Guderian.”
Diệp Thắng đứng bật dậy, nghiêm trang.
“Chúng em phỏng vấn tổng cộng 17 học sinh…”
“Đừng phí lời! Thầy chỉ hỏi về Lộ Minh Phi! Thầy chỉ quan tâm Lộ Minh Phi thôi!”
Giáo sư Guderian lao tới, ánh mắt sáng quắc, vẻ mặt đầy lo lắng xen lẫn sốt ruột như phụ huynh học sinh chứ không phải giám khảo.
“Nói thầy nghe, Lộ Minh Phi trả lời sao?”
Ông già người Đức này lại nói tiếng Trung trôi chảy đến rợn người.
Diệp Thắng và Sakatoku Aki đưa mắt nhìn nhau, Diệp Thắng lật ngay đến phần ghi chép của Lộ Minh Phi.
Anh hơi ngập ngừng, rồi lắc đầu, giọng trầm xuống:
“Chỉ mất một phút rưỡi đã rời khỏi phòng.”
“Người giỏi nhất luôn là người nộp bài nhanh nhất!”
Giáo sư Guderian như bắt được vàng, giọng ông đột ngột cao vút lên, mặt rạng rỡ.
“Ờ thì… câu đầu tiên, cậu ta tin là có người ngoài hành tinh, vì nếu không có, loài người sẽ cô đơn trong vũ trụ…”
Diệp Thắng thở dài, cười khổ.
“Câu trả lời tuyệt vời! Thầy xúc động đến phát khóc luôn đấy!”
Giáo sư Guderian đập tay xuống bàn cái đốp, khen lấy khen để.
“Không hổ là Lộ Minh Phi!”
“Thật… thật sự tuyệt vời đến vậy sao?”
Diệp Thắng trợn mắt, không thể tin nổi.
“Câu thứ hai, cậu ta cũng tin vào siêu năng lực, mà không có lý do gì hết…”
“Hoàn hảo!”
Giáo sư Guderian nói như chém đinh chặt sắt, ánh mắt ánh lên sự phấn khích.
“Cái này gọi là… đáp án hoàn hảo? Đây là… đáp án chuẩn của học viện à?”
Diệp Thắng và Sakatoku Aki ngồi chết lặng, như bị đẩy khỏi thực tại.
“Để thầy giải thích cho!”
Giáo sư Guderian hào hứng nói, tay vung lên đầy nhiệt huyết.
“Câu một, cậu ấy tin có người ngoài hành tinh, không chỉ vậy, còn đưa ra khái niệm 'cô đơn' – rất quan trọng! Chính cảm giác cô đơn là thứ khiến chủng tộc chúng ta kết nối lại với nhau! Hai chữ mà chạm trúng trọng tâm đề bài luôn. Câu hỏi đó chính là dùng người ngoài hành tinh để ẩn dụ sự khác biệt giữa chủng tộc của chúng ta với người bình thường.”
“Câu hai, niềm tin không cần lý do! Trường nói đến niềm tin là thứ xuất phát từ nội tâm, một cảm giác tin tưởng tự nhiên. Nếu cậu ấy viện lý do cho niềm tin ấy thì lại thành trừ điểm. Câu ba thì sao?”
“Em không biết nữa…”
Sakatoku Aki gãi trán, cau mày nhớ lại.
“Ý em là… cậu ta trả lời ‘em không biết’…”
Giáo sư Guderian ngửa đầu hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên long lanh kỳ lạ.
“Nếu thầy không biết rõ huyết thống cậu ấy mạnh đến đâu, thầy còn tưởng cậu ấy nhìn trộm đáp án đấy.”
“Chẳng lẽ đáp án đúng là… ‘em không biết’?”
Diệp Thắng vò đầu, như muốn nhổ sạch tóc.
“Chính là ‘em không biết’! Huyết thống của cậu ấy đã định hình thế giới quan, là người vượt qua ranh giới hai tộc, cái nhìn về thế giới của cậu ấy luôn đung đưa giữa duy tâm và duy vật, điều đó cho thấy tiềm năng cực lớn!”
Giáo sư Guderian giơ hai tay lên như đang giảng bài trong lễ khai giảng.
“Những học sinh có tiềm năng thực sự, luôn có sự mâu thuẫn trong việc lý giải thế giới!”
“Giáo sư Guderian, thầy bênh quá rồi đấy?”
Sakatoku Aki cười khổ.
Giáo sư Guderian khựng lại, rồi xòe tay ra, nói có chút bối rối:
“Ờ thì… có hơi… nhưng thầy thực sự thấy cậu ấy trả lời rất tốt…”
“Em hiểu là học viện sẽ tạo điều kiện cho học sinh có huyết thống ưu tú, nhưng bao che kiểu này… có lộ liễu quá không?”
Diệp Thắng lắc đầu.
“Nếu vậy thì phỏng vấn làm gì nữa?”
“Các em không hiểu đâu. Bao nhiêu năm rồi mới có một ứng cử viên cấp ‘S’. Nếu chúng ta đánh trượt cậu ấy… hiệu trưởng cũng sẽ không tha cho chúng ta đâu!”
Diệp Thắng và Sakatoku Aki lại nhìn nhau, lần này rõ ràng là có chút chấn động.
“Thật là… cấp ‘S’?”
“Đúng, xác nhận đi xác nhận lại rồi. Cậu ấy là người duy nhất trong số các thí sinh được xếp hạng ‘S’! Buổi phỏng vấn này, thật ra là tổ chức cho một mình cậu ấy!”
Giáo sư Guderian gật đầu, cúi người hạ giọng.
“Đây là cơ mật cao nhất của học viện, nên trước khi khởi hành thầy không nói với các em.”
Cả phòng chìm trong im lặng đặc quánh.
“Á!”
Aki bỗng nhiên hét lên như bị điện giật.
Giáo sư Guderian ôm ngực giật nảy mình:
“Tự dưng hét cái gì vậy?”
“Em chợt nhớ một chuyện tệ hại, giáo sư à… học sinh cấp ‘S’ mà thầy yêu thích ấy… cậu ta dường như cực kỳ thất vọng với phần trả lời của mình, nên sau khi nói ‘em không biết’ thì… tự ý bỏ cuộc, rút khỏi phòng thi.”
“Trả lời tốt vậy mà lại bỏ cuộc?”
Giáo sư Guderian như sắp ngã ngửa, trợn mắt đến suýt lòi tròng.
“Những câu hỏi như thế, kèm với đáp án như vậy…”
Diệp Thắng nhún vai, cười mà như mếu.
“Chắc chỉ mình thầy mới thấy là hay…”
“Phải vãn hồi! Nhất định phải vãn hồi! Thầy phải gọi cho phụ huynh học sinh!”
Giáo sư Guderian luống cuống lục túi, lôi ra điện thoại, tay run rẩy.
Diệp Thắng gãi đầu thở dài:
“Để em gọi đi… Thầy mà gọi sẽ làm phụ huynh sợ chết khiếp, tưởng thầy có âm mưu gì ấy.”
---
Sáng hôm sau, tại khách sạn Lệ Kinh.
Tầng chín, khu ăn sáng VIP của tầng hành chính.
Cả nhà Lộ Minh Phi kéo nhau ra trận.
Chú mặc vest thẳng thớm, tay đút túi quần, bụng ưỡn ra đầy uy nghi, vừa đi vừa không quên răn dạy Minh Phi và Minh Trạch rằng tới chỗ sang thế này phải biết giữ lễ nghi, đừng có thấy gì cũng sờ mó.
Thím vừa đi vừa quay đầu ngắm nghía xung quanh, miệng không ngớt xuýt xoa khen đúng là khách sạn hạng sang.
“Ngài Lộ Minh Phi? Trà xanh hay trà đen ạ?”
Người phục vụ mặc đồng phục chỉnh tề tiến đến, lễ phép hỏi Minh Phi đang bị chú thím kẹp ngồi giữa.
“Loại nào đắt hơn vậy?”
Chú lập tức bật chế độ “người từng trải”, chen lời:
“Đối với khách ở phòng Tổng thống thì hoàn toàn miễn phí. Giáo sư Guderian đã đặt phòng Tổng thống cho ngài.”
“Trường học ở Mỹ đúng là nhiều tiền thật đấy!”
Dì liền cảm thán, ánh mắt lập tức dâng trào sự kính nể đối với Học viện Cassell.
“Đinh”—
Tiếng chuông vang lên, cửa thang máy mở ra, một ông lão tóc bạc thân hình cao lớn sải bước tới bàn gần cửa sổ.
Bên trái là Diệp Thắng, bên phải là Sakatoku Aki, trái dắt ngựa vàng, phải dắt chó xám, trai xinh gái đẹp, khí thế ngất trời.
Vừa lên tới nơi, ông liền bắt chặt tay Lộ Minh Phi:
“Chào em! Lộ Minh Phi!”
“Chào… Giáo sư… Guderian?”
Lộ Minh Phi hơi giật mình trước sự hồ hởi quá mức của đối phương, lúng túng bắt tay lại.
“Thầy nói tiếng Trung tốt thật đấy.”
Giáo sư Guderian cười, gãi đầu có phần ngượng ngùng nhưng ánh mắt vẫn sáng rỡ.
“Giỏi đến vậy sao? Tôi học từ bản tin Thời sự của Đài Trung ương đấy. Học viện của chúng tôi bắt buộc học tiếng Trung toàn diện, ai cũng biết Trung Quốc sẽ trở thành quốc gia phồn vinh nhất thế giới mà!”
Ông nhìn Minh Phi với ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt vừa chân thành vừa háo hức:
“Gia nhập chúng tôi đi, không cần biết tiếng Anh đâu, cả trường ai cũng nói tiếng Trung.”
Lộ Minh Phi chớp mắt liên tục.
Cậu chưa từng nghe ai nói câu gì kỳ quặc mà lại đáng mừng như vậy.
Không cần nói tiếng Anh?
Trong cuộc đời cậu vốn không có nhiều điểm sáng, tấm bảng điểm TOEFL có thể xem là thứ duy nhất khiến cậu thấy tự hào một chút.
Giờ ngay cả điều đó cũng không cần thiết, vậy rốt cuộc Học viện Cassell nhìn trúng cậu ở điểm nào?
Trên gương mặt lần đầu gặp kia của Giáo sư Guderian, lại là vẻ “mừng rỡ như điên” không thể nào che giấu.
“Chào Giáo sư Gu, tôi là chú của Lộ Minh Phi.”
Chú thấy không nên để mình bị phớt lờ liền chen vào bắt tay, tiện miệng gọi “Giáo sư Gu” vì không nhớ rõ tên đầy đủ.
“Cháu và chú đúng là không giống nhau chút nào!”
Giáo sư Guderian vui vẻ bắt tay, mắt nhìn chú như thể vừa phát hiện một sinh vật lạ.
Chú thì cười gượng, hơi sượng mặt—người nước ngoài này rõ ràng đầu óc hơi lệch sóng.
Diệp Thắng kéo tay áo Guderian, ý nhắc nhở.
Ba người cùng ngồi xuống bàn đối diện.
“Ăn sáng thôi.”
Guderian cầm dao tay phải, nĩa tay trái, động tác tiêu chuẩn, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Minh Phi như thể vừa gặp được báu vật.
Minh Phi bị ánh nhìn ấy làm cho không thoải mái, trong lòng lẩm bẩm: có nhất thiết nhìn như nhìn món gà quay không?
Bữa sáng vô cùng xa hoa: cuộn cá hồi, nước chanh ép tươi, bộ đồ ăn bạc sáng loáng, tất cả bày ra khiến chú quên sạch mọi nghi ngờ lúc nãy, bắt đầu cười tươi như hoa.
Dù sao thì Minh Phi không giống chú cũng không phải chuyện đáng xấu hổ.
Bữa ăn trôi qua trong bầu không khí thân thiện.
Giáo sư Guderian không ngớt lời khen ngợi Minh Phi biểu hiện xuất sắc trong buổi phỏng vấn.
Chú liền hùa theo, gật đầu không ngừng, nói Học viện Cassell đúng là trường quý tộc nước Mỹ, không thể nào so với đại học trong nước.
Diệp Thắng đã chuẩn bị đầy đủ.
Anh đưa cho thím bản sao giấy phép của một trường đại học chính quy do Bộ Giáo dục Mỹ công nhận, rồi lấy ra một album ảnh, giới thiệu từng tấm: đây là thư viện, đây là phòng tập thể dục, còn đây là thính phòng âm nhạc.
Trường học trong ảnh mang phong cách cổ kính, như một lâu đài được trùng tu toàn diện.
Một tấm ảnh khác là Diệp Thắng đứng trên ván buồm, phía sau là hàng ngàn cánh buồm đang đua nhau băng gió.
Diệp Thắng giới thiệu đó là giải đua thuyền buồm thường niên, Học viện Cassell đã ba năm liền đánh bại Đại học Chicago.
Thím xem xong liền gật gù, trầm trồ:
“Minh Phi mà được học trường này đúng là tổ tiên phù hộ.”
Còn Lộ Minh Phi thì bỗng có cảm giác như đang được... gả đi.
Mà bản thân lại là “con gái” nhà nghèo, giờ được nhà trai trả lễ hậu, gả đi coi như đổi vận.
Nhà trai tha thiết, nhà gái thì cũng xuôi theo dòng.
Cậu lấy hết can đảm hỏi:
“Giáo sư Guderian… Học viện các thầy coi trọng gì ở em vậy ạ?”
“Tổng thể tố chất! Tiềm năng rất lớn!”
Giáo sư Guderian lập tức đáp, thái độ vô cùng nghiêm túc.
“Chúng tôi cực kỳ coi trọng em, không những nhận em vào học mà còn cấp học bổng. Tôi quyết định trích từ quỹ cá nhân ra mỗi năm 36.000 USD làm học bổng cho em, đủ để học hết bốn năm đại học!”
Chú thím lập tức hít sâu một hơi.
“Giáo sư Gu… cái này… có điều kiện gì không vậy? Sau này không bắt cháu tôi phải hoàn tiền đấy chứ?”
Chú cảnh giác hỏi.
“Không cần! Tuyệt đối không cần! Đây là học bổng thưởng cho cháu anh vì cậu ấy quá xuất sắc!”
Giáo sư Guderian khẳng định.
“Nghe mà vẫn thấy… sai sai.”
Chú lẩm bẩm, nửa tin nửa ngờ.
“Tất nhiên, cũng có vài lý do khác. Bố mẹ của Lộ Minh Phi tình cờ là cựu sinh viên danh dự của chúng tôi, từng quyên góp cho học viện. Trong điều kiện tương đương, chúng tôi sẽ ưu tiên con cháu của cựu sinh viên.”
Minh Phi bỗng ngẩng đầu.
Tim như đập chậm đi một nhịp.
Cậu đã không nhớ nổi lần cuối cùng nghe tin từ bố mẹ là khi nào nữa.
Những lá thư mẹ gửi về chỉ lặp đi lặp lại mấy câu dặn dò quen thuộc, đôi khi cậu thấy nó cứ như mẫu thư in sẵn.
“Bọn họ rất quan tâm đến em.”
Giáo sư Guderian dịu giọng nói.
“Tuy tôi chưa gặp họ bao giờ, nhưng nghe nói họ luôn bận nghiên cứu đề tài quan trọng, nhiều năm nay đi khắp thế giới. Tôi có một bức ảnh của họ… và một bức thư mẹ em gửi cho học viện.”
Ông lấy trong túi ra một bức ảnh, đặt trước mặt Minh Phi.
Trong ảnh là khu vườn mùa hè, phía xa là tòa nhà Học viện Cassell dưới ánh hoàng hôn, những bức tường phủ đầy dây leo xanh thẫm như ngọc.
Một nam một nữ nắm tay nhau đi giữa khung cảnh ấy.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần ống suông, đi dép gỗ.
Người phụ nữ mặc váy bông trắng, tóc xõa nhẹ nhàng.
Minh Phi đưa tay khẽ chạm vào gương mặt hai người trong ảnh.
Là bố mẹ cậu.
Nhưng họ ở xa quá, như ở một thế giới mà cậu không với tới được.
Cậu thấy sống mũi cay cay.
Trong ảnh, hai người nhìn nhau mỉm cười—
Nụ cười ngọt ngào chỉ dành riêng cho nhau.
Giống như cả thế giới này chỉ còn lại họ.
Thím nhìn ảnh, buông một câu cảm khái:
“Hai người già rồi mà còn lãng mạn ghê!”
Giáo sư Guderian lại lấy ra một bức thư.
Là bản in từ email, chỉ vài dòng:
---
Kính gửi Hiệu trưởng Anjou:
Đã lâu không liên lạc, mong sức khỏe của ông vẫn tốt như trước. Có lẽ chúng tôi sẽ còn bận rất lâu, gần đây nghiên cứu có tiến triển mới, không thể rời đi. Có một việc muốn nhờ ông. Con trai tôi – Lộ Minh Phi – nay đã đủ mười tám tuổi. Nó là một đứa trẻ thông minh, có thể thành tích không quá xuất sắc, nhưng chúng tôi tin rằng nó sẽ có thành tựu trong học thuật. Nếu có thể, xin Học viện Cassell hỗ trợ việc tiếp nhận nó nhập học. Không thể tự mình nói với con, đành nhờ ông chuyển lời rằng: bố mẹ luôn yêu con.
Chân thành, Giovanni
---
Minh Phi đọc đến cuối, tay cầm tờ giấy hơi run.
Hàng chữ cuối cùng như một nhát dao khẽ khàng mà sắc lẹm, cắm vào ngực.
Cậu chỉ im lặng, mắt đỏ hoe, không thốt nổi một lời.


0 Bình luận