“Hãy, hãy để tôi giải thích, mọi chuyện hoàn toàn chỉ là hiểu lầm… chuyện này…”
Khi Bá Tước Penak cố gắng giải thích, Công Tước Dubbled nói.
“Hài hước thật đấy.”
“Cái gì, xin thứ lỗi?”
“Mặc dù ngươi không hề chứng kiến sự việc, ngươi lại không lắng nghe những đứa con của ta giải thích dù chỉ một từ.”
“Cái, cái đó…”
“Vì sao ngươi lại đưa ra kết luận luôn dù chưa hề lắng nghe toàn bộ câu chuyện nhỉ?”
Khi Công Tước nói vậy, Billy Penak nói,
“Cháu sẽ giải thích! Cháu chỉ, cháu chỉ định chiều theo mong muốn của tiểu thư!”
“Mong muốn của con gái ta là gì nhỉ?”
“Tiểu thư rất thích tôi nên cô ấy sẽ kết hôn với tôi!”
Bốp!
Cửa của căn phòng trên tầng hai vừa bị phá huỷ.
Mọi người đều chết đứng. Còn Henry nhìn chằm chằm vào cậu ta rồi nói.
“Thứ lỗi cho ta. Ta có chút không cẩn thận nên đã không điều chỉnh tay của mình nhắm chuẩn được.”
“.....”
“Ta đã định nhắm vào đầu của một tên điên.”
Gương mặt của Billy Penak bắt đầu tái mét.
“Vậy, LeBlaine, em có biết thằng điên đó đang nói gì không?”
Khi Henry nở nụ cười thân thiện hỏi tôi, tôi nhăn mặt.
“Em không biết ạ. Cậu ấy cũng vừa nói mấy thứ kì quặc với em. Cậu ấy bảo cậu ấy sẽ dạy em cách để quyến rũ đàn ông.”
Khi tôi ngây thơ nói, Billy Penak hét lên.
“Ơ, không! Cha mẹ tôi bảo cậu thích tôi mà!”
Gương mặt của Bá Tước Penak bắt đầu tái mét.
‘Thằng này thật sự điên rồi à!’
Điều này không khác gì đổ dầu vào lửa, ngọn lửa sẽ thiêu rụi toàn bộ gia tộc.
“Thưa, thưa ngài…”
Bá Tước Penak đang định giải thích.
Bốp!
Một tiếng ồn khác vang lên. Lần này là Bá Tước Penak bị hất văng đi. Từ bàn tay của Công Tước tỏa ra một làn khí màu đen.
“Ngươi hẳn đã nói đủ nhiều rồi.”
Công Tước Dubbled nói với vẻ mặt u ám.
***
Bá Tước Penak và phu nhân đang quỳ gối dưới chân của cha tôi.
Billy, người lúc nào cũng kiêu ngạo, cũng làm vậy.
Sau đó, họ bị buộc phải lập tức đóng dấu vào văn bản cam kết chuyển nhượng cảng với điều kiện không được nhận bất cứ khoản phí nào, và cũng phải giao nộp hai trong ba dinh thự mang danh gia tộc Penak.
Tôi đi đến phòng của Isaac.
Nhưng đã có một người khác đến trước tôi. Đó là Henry.
“Ngu ngốc.”
“....”
“Đần độn.”
“....”
“Trẻ trâu.”
“Này nhá!”
Khi nghe Henry chửi bới, Isaac cũng tức giận không kém. Henry đang thoa thuốc lên vết thương của anh ấy.
Đó là vết thương do anh ấy không kịp tránh từ những mảnh tường vỡ trước.
“May mắn là LeBlaine đứng ra bảo vệ cho em đấy. Em có biết là nếu em cứ ngậm cái mỏ mình lại là giờ em đã ở trong tù rồi không?”
“Em biết chứ, nhưng em không muốn nhóc phải nghe cái từ ‘mồ côi’ một lần nào nữa.”
“Vậy thì em phải lái sang một câu chuyện khác.”
“Câu chuyện gì?”
“Như là tên đó đột nhiên điên khùng đánh em trước này.”
“Nhưng nó có làm vậy đâu.”
“Lời nói dối đơn giản đó thôi cũng đủ để giúp em thoát khỏi rắc rối rồi. Cố gắng thao túng tối đa mọi chuyện đi.”
Henry, anh đang dạy anh ấy cái gì vậy…?
Isaac nói.
“… anh khốn nạn thật đấy. Nhưng đẳng cấp vãi.”
Isaac giơ ngón tay cái lên khi Henry bôi thuốc lần nữa.
“Dù sao thì cái thằng đó… em đánh thằng đó được phết.”
Mắt của Isaac mở to. Một lúc sau anh ấy gãi vành tai đỏ ửng của mình. Đó là lần đầu tiên Henry khen ngợi anh, nên anh vừa cảm thấy xấu hổ vừa cảm thấy vui vẻ.
Không hiểu sao hai người họ hợp nhau một cách kì lạ. Tôi mỉm cười bước vào phòng.
“A, hôm nay các anh thân thiết dữ hen~”
Khi tôi nói một cách trêu chọc, Isaac và Henry đồng loạt nhíu mày.
“Không có!”
“Không hề.”
“Sao ạ? Hai anh hợp nhau là chuyện tốt mà.”
“.....”
“.....”
Cả hai liếc nhìn nhau.
Vào những kiếp trước của tôi, hai anh không hề hoà thuận với nhau chút nào, họ đã đặt ra một quy tắc đó là không can dự vào việc của nhau trừ khi là việc liên quan đến gia tộc.
Nhưng kiếp này, hai anh khá là hoà hợp với nhau đó chứ. Mặc dù họ vẫn chí chóe với nhau, nhưng vẫn hay đi với nhau, và họ cũng quan tâm tới nhau nữa.
‘Cảm ơn Chúa.’
‘Trước tiên sẽ tốt biết bao nếu tình anh em giữa ba người anh trở nên sâu sắc.’
Nhưng tôi chưa từng gặp Johann Dubbled trước đây.
Ngay cả vào kì nghỉ ở trường, anh ấy cũng không trở về nhà.
Lần duy nhất mà tôi nghe ngóng được tin tức về anh ấy là anh ấy lúc nào cũng gửi thư cho cha như thể đang báo cáo công việc.
‘Nhưng năm sau là anh ấy tốt nghiệp rồi.’
Anh ấy thường gặp Mina, nên tôi đã từng nghe được kha khá tin đồn về anh ấy. Nhưng tôi thật sự không biết anh ấy là con người như thế nào.
Anh ấy là kiểu người như nào nhỉ?
Tôi trầm tư nhìn Henry và Isaac.
“Johann là kiểu người như nào vậy ạ?”
“Anh cả á? Anh cả thì…”
Isaac nghĩ một lúc rồi lắc đầu như thể anh ấy thấy chán ghét.
“Một tên vô cảm.”
“Hơn cả cha luôn ạ?”
“Cả hai đều đáng sợ như nhau, dù sao thì, anh cả lạnh lùng lắm, kinh khủng như quái vật, ác quỷ… hừm.”
Khi Isaac đang mải mê suy nghĩ, Henry nói.
“Đừng có doạ LeBlaine.”
“Nhưng em nói đúng mà. Này, nhóc. Ngay cả Henry cũng sợ anh cả đó!”
Isaac, người bị đánh bởi Henry, rên rỉ phản đối.
Henry là một người không sợ bất cứ thứ gì ngoại trừ cha của anh ấy. Ngay cả chủ tịch của thượng nghị viện hay Tử Tước Dubos đều vô cùng cẩn thận khi đối xử anh ấy.
Khi tôi nhìn Henry, anh ấy bối rối đóng nắp lọ thuốc mỡ.
“Nếu anh cả là đối thủ thì anh ấy sẽ là đối thủ đáng sợ và khó nhằn nhất.”
Henry có tài năng đặc biệt trong việc đe dọa, dẫn dắt công chúng, và là bố của âm mưu, kiểu người sẽ xoáy sâu vào điểm yếu của đổi thủ và tiêu diệt họ bằng cái điểm yếu đó.
‘Vậy Johann là một chàng trai mạnh mẽ không một chút điểm yếu.’
Henry vừa nói vừa xoa tóc của tôi.
“Nên là LeBlaine à, nếu em mà có lỡ gặp anh ấy, nếu có thể hãy tránh anh ấy ra nhé.”
“Tại sao ạ?”
“Tuyệt đối đừng bao giờ làm đối thủ với người như vậy. Không gì có thể ngăn cản anh ấy đâu.”
“....?”
“Đừng động vào bất cứ thứ gì mà anh ấy thấy quan trọng, không thì anh ấy thật sự sẽ nổi điên và giết em đó.”
“Điên hơn cả Isaac sao ạ?”
“Thằng này không cùng đẳng cấp với anh ấy.”
Henry đẩy Isaac đang tức giận ra.
Một vài ngày sau, tôi nghe nói người đứng đầu gia tộc Penak đã thay đổi.
Tôi không biết họ đã thực hiện nó như thế nào, nhưng một người họ hàng rất, rất xa, người không hề có chút liên quan gì đến Bá Tước Penak lúc trước, đã tiếp quản gia tộc Penak.
Vị tân Bá Tước Penak cúi đầu dưới chân của cha tôi, thề sẽ trung thành mãi mãi.
***
Ở biên giới quốc gia, các chư hầu của Dubbled, Tử Tước Myshank và Nam Tước Sue, căng thẳng liếm môi.
Họ đang đứng đối diện hàng đống xác chất được chất chồng lên nhau.
Chàng trai không chút do dự và thi thể khủng khiếp ấy cứ thế rơi vào vòng tay của chàng trai.
Sau đó chàng trai vừa hỏi vừa ném thi thể trong tay mình sang một bên.
“Danh tính của chúng là gì?”
“Dạ? À, vâng!”
Myshank chạy đến quan sát gương mặt của họ.
Ông ấy không thấy có bất cứ đặc điểm nào nổi bật ngoại trừ một hoa văn ở một bên mắt cá chân.
“Blue, bluebeard! Đúng rồi, chúng ta đang đối đầu với chúng. Chắc chắn chúng là lính của hội Bluebeard ạ!”
Sau khi nghe được danh tính của thi thể, gương mặt của Nam Tước thậm chí còn tái mét hơn vừa nãy.
Lính của Bluebeard ít nhất cũng thuộc hạng hai, thậm chí có thể là hạng một, chúng là những kẻ biết tận dụng lợi thế địa hình vùng biên giới để chiếm ưu thế.
Một tổ chức mạnh như vậy đã dễ dàng bị quét sạch bởi một chàng trai chỉ vừa mới qua tuổi dậy thì.
Chàng trai chậm rãi bước đi. Tên cuối cùng, người không hề di chuyển dù chỉ một chút khi đồng nghiệp của anh ta đang chết dần, sợ hãi lùi về phía sau.
“Đừng, đừng tới đây… không được tới đây! Tên quái vật, áaa!!”
Tên lính cuối cùng bị bóp nghẹt bởi luồng khí đen kịt toả ra từ cơ thể của chàng trai.
Hắn ta rơi xuống sàn với âm thanh trơ trụi của cái chết.
“Áaa!”
Chàng trai dẫm lên cổ của tên lính cuối cùng như thể đang dẫm một con bọ.
Myshank nói.
“Tại sao ngươi lại tấn công cỗ xe mang huy hiệu của Dubbled?”
“Th… áaa…”
Khoảnh khắc tên lính cuối cùng cố gắng trả lời. Chàng trai cho tay của mình vào miệng của hắn ta một cách thô bạo.
Chàng trai lôi lưỡi của hắn ta ra và cắt nó.
“Áaa… áaa!!”
“Suỵt—“
Chàng trai nói với chất giọng ngọt ngào.
“Đừng có làm mất vui thế chứ.”
Tên lính run rẩy như một con bọ cận kề cái chết, nhanh chóng chết đi.
Tử Tước Myshank nuốt khan rồi đưa cho chàng trai một chiếc khăn tay.
Chàng trai nhẹ nhàng lau vết máu trên tay mình hỏi.
“Đã bao lâu rồi ta chưa về nhà nhỉ?”
Cả hai nhanh chóng cúi đầu không đáp.
“Về nhà thôi.”
Cả hai chư hầu của Dubbled trao đổi ánh mắt với nhau nhưng không dám lên tiếng phản đối.
“Vâng, thưa thiếu gia Johann.”
Cả hai lại đồng loạt cúi người.
Sau một thời gian rất dài, cuối cùng Johann cũng muốn trở về nhà.
0 Bình luận