Mắt tôi ngạc nhiên mở to.
‘Đây là tên của cố Công Tước phu nhân!’
Tôi nhìn chiếc nhẫn ở một góc khác. Đúng như dự đoán, ở đấy cũng khắc chữ.
‘Theodo…’
Đúng lúc đấy.
“Theodore.”
Tôi nghe thấy một giọng nói trước khi kịp đọc chữ trong chiếc nhẫn.
Một người phụ nữ đang khoanh tay dựa vào cánh cửa nhìn chằm chằm vào tôi.
“Mi là ai, sao mi lại ở trong phòng của ta?”
Cô ấy cũng có đôi mắt xanh lam thuần khiết, biểu tượng của Dubbled.
Tôi biết người này, người có ngoại hình xinh đẹp và giọng nói ngọt ngào này.
Chính là dì của tôi, Javelin Ariage.
“Tại sao mi lại đọc thư của Risette ở trong phòng của ta?”
Đây là phòng của Javelin?
Tôi bất ngờ, tôi không cố ý vào phòng như thế này.
Căn phòng này quá nhỏ và tồi tàn với dì, chủ nhân căn biệt thự này. Tôi không ngờ được rằng đây là phòng của Javelin.
“Xin thứ lỗi, con….”
Tôi đang định trả lời thì.
“Đỡ này!”
Giọng nói của Isaac cất lên, một thanh kiếm lao vào tôi. Javelin nhẹ nhàng quay người và bắt được thanh kiếm bằng ngón trỏ và ngón giữa.
“Nếu muốn tấn công ta từ đằng sau phải bé cái mồm vào.”
Isaac nhe răng ra cười, tiến gần đến Javelin, thì thấy tôi ở trỏng.
“Nhóc con!”
Anh ấy xông tới chỗ tôi và hoảng loạn soi mói tôi.
“Anh không biết nhóc ở đây đấy. Nhóc có bị thương không?”
“Ta đã chặn thanh kiếm của con, nên con bé không bị thương đâu.”
Khi Javelin nói bằng tông giọng điềm đạm, Isaac định mắng.
Isaac cau mày và nói.
“Dì đã làm gì? Dì bắt nạt nhóc con đấy à?”
“Không! Không!”
Tôi vội vã kéo Isaac khỏi dì ấy.
Mặc dù chỉ là hiểu lầm, tôi vẫn sai khi tự ý vào phòng của người khác thế. Đáng lẽ ra tôi phải hỏi căn phòng này là của ai đã. Tôi không ngờ tới rằng dì ấy sẽ sử dụng một căn phòng nhỏ hẹp, không cửa sổ như thế này.
Tôi đứng dậy và bước đến trước Javelin.
“Con là LeBlaine Risett—”
“Đứa con của số phận.”
Dì ấy nói.
Dì ấy không đi giao du nhiều, và dì ấy rất lạnh lùng với những người khác. Dì ấy thậm chí còn không chấp nhận lời chào của tôi, nên có một số người rất do dự khi chào hỏi dì ấy.
“Tiểu thư.”
Đúng lúc đó Lea đến tìm tôi.
“Người đây rồi.”
“Sao vậy, Lea?”
“Đến giờ ăn nhẹ rồi ạ.”
Lea đứng đó mỉm cười, và cô ấy cúi người trước Javelin.
Khi dì ấy thấy Lea, dì ấy thả lỏng tay. Mái tóc dài của dì nhẹ nhàng rũ xuống che đi xương quai xanh.
“Khi nào em mới chịu thuộc về ta đây?”
Dì ấy vừa nói vậy vừa nâng cằm của Lea.
Những hầu gái đi cùng Lea ngạc nhiên và đỏ mặt.
Dì ấy có tính cách rất lạnh lùng, nhưng dì ấy nổi tiếng với phái nữ hơn là với phái nam.
Vệ sĩ của nữ hoàng và là đội trưởng đội bạch kị sĩ, đội kị sĩ dành cho phụ nữ.
— đó là Javelin Ariage.
Lea mỉm cười.
“Người đùa hơi quá trớn rồi đó ạ.”
“Ầy, chán chết đi được, cô chẳng thèm chớp mắt luôn.”
Dì ấy lại khoanh tay, vào phòng của mình và đóng cửa.
“Chúng ta đi thôi ha, tiểu thư? Chủ nhân đang chờ người đó ạ.”
“Vâng ạ.”
Tôi gật đầu và cầm tay của Lea.
Khi tôi bước xuống phòng ăn, cha và Henry đang ngồi đối diện nhau. Isaac, đi đằng sau tôi, ngồi xuống và bảo tôi ngồi cạnh ảnh.
Bữa ăn chỉ bắt đầu khi tôi ngồi xuống.
Isaac đưa ly sữa cho tôi và nói.
“Dì đến rồi đó.”
Henry cắt và cho thịt lên đĩa tôi đáp.
“Dì sao?”
“Ò, dì ấy có gặp nhóc đó.”
“Có ổn không đó?”
Tôi gật đầu trước câu hỏi của Henry.
“Dì chỉ hỏi em là ai, em lỡ vào phòng của dì ấy vì em không biết đó là phòng của dì ấy.”
“Ừ, công nhận căn phòng đấy dễ gây hiểu lầm thật.”
“Nhóc, dì đáng sợ lắm đấy. Nếu nhóc không cẩn thận….”
Isaac dùng tay rạch một đường trước cổ của ảnh, tôi lúng túng nắm chặt dĩa.
Công nhận áp lực của Javelin lớn thật. Mặc dù họ là họ hàng, nhưng tôi không biết rằng dì ấy lại giống cha đến vậy.
“Đừng sợ. Dì sẽ không động vào con gái đâu.”
“Ai mà biết được. Dì ấy ghét giáo hội nhất cái Dubbled này.”
Có một vụ rất nổi.
Vào kiếp thứ hai, tôi có nghe một chuyện thế này, một ngày nọ, Javelin trong cơn say xỉn đột nhiên nói điều này.
“Giáo hội đã khiến ta đánh mất ba người mà ta rất trân trọng.”
Tôi không biết tất cả ba người đó là ai, nhưng tôi biết một trong ba người đó.
Nữ hoàng Elsa.
Mẹ của Adrian, chính là người ấy, người đã ra đi.
Hình như Elsa là thân cận của cố nữ hoàng.
Nữ hoàng Elsa chỉ trong vỏn vẹn chưa đầy một tháng đã chết vì bệnh tật.
Không ai kịp khám nghiệm tử thi của nữ hoàng vì linh mục bảo nữ hoàng đã bị nhiễm căn bệnh, thứ bị gây ra bởi chính thần lực của người.
Javelin có vẻ cũng nghĩ cái chết của Nữ Hoàng Elsa là do giáo hội đã cấu kết với nữ hoàng Yvonne. Tôi cũng nghĩ như vậy.
‘Hmm, vậy chắc hẳn dì ấy kinh tởm tôi, một người đến từ giáo hội, lắm nhỉ?’
Tôi hiểu vì sao ánh mắt của dì ấy lại lạnh lẽo đến thế rồi.
“Dì của anh cũng đáng sợ nhất cái Dubbled này một khi dì ấy nổi giận đấy.”
Tôi nhìn Lea để xác nhận, cô ấy mỉm cười khó xử và gật đầu.
‘Áaaa!’
‘Tôi không muốn làm dì ấy khó chịu…nhưng chuyện đã xảy ra mất rồi!’.
Tôi đã tự tiện xông vào phòng và đọc trộm thư.
Những lá thư ấy hẳn vô cùng quan trọng với dì ấy vì dì ấy giữ gìn chúng rất cẩn thận.
Tôi không còn lời gì để bào chữa vì tôi đã tự tiện đọc một thứ quan trọng đến vậy.
Làm sao tôi có thể bù đắp cho lỗi lầm này đây?
Hay mình tặng quà cho dì ấy nhỉ?
Sau khi ăn xong, tôi trở về phòng và hỏi Lea.
“Javelin thích gì vậy ạ?”
“Dạ, tôi chưa từng thấy ngài Javelin thể hiện mình thích hay ghét cái gì…Sao vậy ạ?”
“Em muốn kết thân với dì Javelin.”
“Thật tuyệt, ngài ấy là một người rất cô độc.”
Javelin là một người cô độc sao?
Tôi khịt mũi.
Dì ấy là cận vệ của nữ hoàng, và dì ấy có rất nhiều tuỳ tùng trung thành. Chỉ cần nghe tin dì ấy sẽ tham dự bữa tiệc nào là chắc chắn bữa tiệc ấy sẽ trở nên nổi tiếng, nên có bao nhiêu nơi khao khát sự có mặt của dì ấy.
“Bởi vì bạn bè của ngài ấy đều đã ra đi và người không còn ai thân thiết với mình nữa.”
“Bạn bè ạ?”
“Ý tôi là, Công tước phu nhân và chủ nhân của ngài ấy. Ngài ấy đặc biệt quan tâm đến công tước phu nhân. Ngài ấy đã ngóng trông đứa con thứ tư của công tước biết bao.”
“Đứa con…đứa con thứ tư ạ?”
Đứa con thứ tư của cha tôi, người đã mất trước khi kịp sinh ra.
Khi pháp sư thông báo với cha là đứa con gái thứ tư của ông ấy sắp được sinh ra, ai ở Dubbled cũng rất vui mừng.
Chắc hẳn cha cũng rất mong chờ, vì trong ngăn kéo của ông ấy có cất những chiếc giày nhỏ xíu dành cho bé gái.
Ban đầu tôi không biết đó là giày cho con gái của ông ấy. Tôi hỏi Nos vì rất tò mò về đôi giày này.
Anh ấy khó xử trong chốc lát rồi trả lời.
“Đây là giày của con gái ngài ấy ạ. Chủ nhân đã vô cùng ngóng trông đến nỗi ngài ấy tự làm giày cho con gái của ngài luôn.”
“Quả thực là vậy.”
“Tên đệm của người là Risette đúng không ạ?”
Giờ tôi hiểu vì sao cô ấy lại ngăn tôi khi tôi giới thiệu bản thân với Javelin rồi.
‘Bởi vì tôi đã lấy tên của bạn dì ấy làm tên đệm, tôi, một đứa đến từ giáo hội.’
Tôi thấy lồng ngực mình nặng trĩu.
‘Mọi người sẽ hạnh phúc biết bao nếu đứa con thứ tư được sinh ra.’
Vậy thì cha và Javelin sẽ không còn cô đơn. Các anh trai cũng sẽ vui vẻ khi có một đứa em gái.
Tôi nghĩ vậy, nhưng biểu cảm của Lea trở nên buồn rầu.
Chắc là cô ấy đang lo lắng chuyện tôi kết thân với Javelin.
Lea đứng trước cửa, giao tiếp bằng mắt với tôi.
“Người sẽ kết thân được với Javelin. Bởi vì người rất giống ngài ấy.”
“Em ạ…?”
Tôi từng được chiêm ngưỡng chân dung của công tước phu nhân.
Không như tôi, với mái tóc nâu tẻ nhạt, phu nhân có mái tóc vàng hoe lấp lánh, và phu nhân xinh đẹp đến nỗi thu hút mọi ánh nhìn.
Mặc dù tôi không còn luộm thuộm giống kiếp trước, nhưng chắc chắn là tôi không xinh đẹp bằng Risette.
“Em thấy mình có giống họ lắm đâu.”
Lea mỉm cười.
“Không phải gương mặt của người, mà là cử chỉ của người.”
“Cử chỉ ạ?”
“Thỉnh thoảng tiểu thư hay nói mấy thứ giống Công tước phu nhân Risette lắm.”
“Tiểu thư rất giống ngài Risette. Người giống hệt đứa con gái đã mất của ngài ấy, người đã—”
“Lea.”
Ai đó gọi tên của cô ấy.
Tôi và Lea ngạc nhiên quay đầu lại. Đó là giọng của Javelin.
Giọng của dì ấy lạnh lẽo và nhuốm màu bạo lực hơn vừa nãy nhiều.
“Cô nói ai là con gái của Risette cơ?”
Lea tái mét.
Javelin có vẻ rất quan tâm tới Lea, nhưng nếu cô ấy phạm sai lầm, dì ấy sẽ không nhân từ.
‘Kiếp trước mình từng nghe nói, Javelin có thể giết cả chính thân cận của mình.’
Tôi bước đến trước Javelin.
“Xin thứ lỗi, Lea không hề nói vậy, cô ấy không hề nói cháu là con gái của ngài ấy, cô ấy chỉ đang an ủi cháu. Cháu nói cháu muốn kết thân với dì. Nên là!”
Khi tôi hấp tấp nói, đôi mắt của Javelin nheo lại.
“Sao lại là ta?”
“Bởi vì dì là gia đình của con."


2 Bình luận