Thiên Thần Dưỡng Thành Mộ...
리샤 Moran (모란)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 01 (Chương 1-99)

Chương 65

1 Bình luận - Độ dài: 1,660 từ - Cập nhật:

‘Ôi, không.’

Dubbled không phải một gia đình yêu quý lẫn nhau chỉ vì họ là một gia đình.

Các công tước tiền nhiệm chỉ coi những đứa con của họ là công cụ quyền lực, ngay cả cha của công tước cũng tàn sát mười anh em của mình và chỉ để lại hai người.

Những gì tôi vừa nói chắc hẳn chẳng có nghĩa lý gì với Javelin.

‘Ôi không. Tôi định tạo ấn tượng dễ gần với dì ấy, nhưng tôi lại làm dì ấy tức giận hơn rồi.’

Tôi tuyệt vọng bào chữa.

“Dạ, con sẽ không làm phiền dì nữa. Con thật sự nín đây. Không nói năng, không xuất hiện trước mặt dì. Con sẽ đi đứng cẩn thận không gây ồn ào tới dì. Nên dì có thể bỏ qua cho con được không…?”

Tôi nhìn dì với gương mặt tuyệt vọng, đôi mắt của Javelin nheo lại.

“Mi thật sự…”

“....?”

“....vào trong đi.”

Javelin đi qua tôi.

Sau khi dì ấy khuất mắt, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Lea hối hận nói nhỏ với tôi.

“Tiểu thư, vì tôi mà…”

‘Không, không phải do Lea đâu.’

Tôi mệt mỏi dang tay. Như mọi khi, Lea ôm chầm lấy tôi.

Bùm, bùm, bùm, bùm!

Quản lý hối hả chạy qua hành lang.

“Thưa ngài, nữ hoàng ngất xỉu!”

Khi tôi nghe thấy tiếng khóc to, tôi ôm chặt vai của Lea.

‘Bắt đầu rồi ha.’

***

Adolf nhanh chóng xông vào cung điện kiểm tra tình hình. Y sĩ hoàng gia đang quan sát nữ hoàng, nhưng bà ta không có dấu hiệu tỉnh lại.

“Có chuyện gì vậy?”

Khi được hỏi tại sao, bác sĩ luống cuống

“Chúng tôi không biết. Rõ ràng, một tuần trước, ngài ấy đã khoẻ mạnh hơn mọi khi. Cơn đau mà ngài ấy thường than phiền đã biến mất. Ngài ấy đi dạo nhiều hơn, và nước da của ngài ấy cũng không còn nhợt nhạt, nên vì sao chuyện này lại đột nhiên xảy ra…”

“Có thể là bị hạ độc.”

“Chúng tôi đã kiểm tra và không phát hiện chất độc nào.”

Y sĩ hoàng gia hỏi hầu gái của nữ hoàng nhiếp chính.

“Ngài ấy có ăn nhầm món gì không?”

“Không có khả năng! Nữ hoàng có hẳn một người thử độc riêng, nếu có vấn đề gì, người thử độc cũng phải ngất đi rồi chứ.”

Nữ hoàng cũng không bị dị ứng món gì.

“Cô có cảm nhận được gần đây có chuyện gì bất thường xảy ra không?”

“Không có gì ngoài thuốc hồi xuân…”

“Thuốc hồi xuân. Ý cô là cái thuốc mà họ bán trên thị trường đấy sao?!”

Y sĩ rên rỉ và nhìn nữ hoàng người đang ngất xỉu. Tại sao càng già bà ta càng trở nên ấu trĩ vậy?

Thuốc mà không có chứng nhận của y sĩ không thể lọt vào cung điện được.

Nó bị cấm nghiêm ngặt vì nó có thể chứa độc tố.

“Nhưng những người khác không hề bị như thế này.”

Hầu gái nhìn Adolf.

“Không phải loại thuốc được bán trên thị trường, là loại thuốc mà linh mục kia sáng chế với cùng công dụng.”

Trước lời của cô ấy, mọi người nhìn Adolf.

Anh ta cũng khó chịu lắm chứ.

‘Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?’

Anh ta đã trộm công thức sản xuất của Đỉnh của Hy Vọng và làm giống hệt. Nhưng tại sao chỉ có mỗi nữ hoàng?

Nếu là vậy, tất cả sẽ quy về lỗi của anh ta, vì anh ta mà nữ hoàng bị ngất xỉu, nhưng anh ta không thể nói là bản thân trộm công thức được.

Nếu họ phát hiện linh mục điều hành điện thờ trung tâm lại là phường ăn cướp, anh ta sẽ bị đuổi thẳng cổ ngay lập tức.

‘Mình phải đổ lỗi cho bên Đỉnh của Hy Vọng.’

Adolf ngay lập tức liên lạc với nhân viên làm trong Đỉnh của Hy Vọng.

***

Martin, nhân viên đã làm việc cho Đỉnh của Hy Vọng được ba năm, tặc lưỡi.

Hắn ta tham tiền tới nỗi ngay lập tức chấp nhận yêu cầu của tên linh mục Adolf. Nhưng hắn ta không hề biết rằng việc này sẽ phiền phức tới vậy.

“Thật sự là không có ai bị đau ốm gì sau khi uống thuốc à?”

“Vâng, khách hàng đến gặp chúng tôi chưa bao giờ hẹn gặp chúng tôi vì lý do đó.”

“Vậy mình tự tạo ra vấn đề thôi.”

Linh mục lấy ra một lọ thuốc. Anh ta bảo phải trộn loại bột này vào kho dự trữ thuốc ở đấy.

Cũng không khó để trộn lẫn loại bột này vào thuốc Luminous.

Martin, là thành viên của đội canh gác, biết rõ tuyến đường tuần tra và khoảng thời gian chuyển ca giữa các lính gác hơn ai khác, thậm chí hắn ta còn biết khi nào nhân viên tan làm.

Hắn ta lợi dụng sự vắng mặt của lính gác và xâm nhập vào nhà kho.

Hắn ta vụng về leo tường trong bóng tối, và tìm thấy kho chứa thuốc hồi xuân.

Trong vòng năm năm qua, Đỉnh của Hy Vọng đã phát triển vô cùng lớn mạnh.

Có rất nhiều hàng hoá ở trong kho hàng, và ở trỏng rất tối. 

Hắn ta lau mồ hôi bằng mu bàn tay, xé toạc bao đựng bột.

“Ngươi đang tìm gì vậy?”

“Còn tìm cái gì nữa…thuốc hồi…ức!”

Ánh sáng chiếu vào nhà kho tối tăm mù mịt.

Một bé gái mỉm cười ngồi trên bao đựng hàng.

“Thuốc Luminous à?”

“Ca, ca, cái gì đấy! Ngươi là ai?!”

Hắn ta hốt hoảng, chật vật vung vẩy tay.

Khi hắn ta quay đầu lại, đó là phó giám đốc và thư kí của cô ấy, Curtis.

“Mày đang làm gì ở đây vậy?”

Mặt Martin tái mét trước câu hỏi chất vấn của họ. “C, cái đó…” hắn ta kiếm cớ.

“Tôi, tôi được sếp yêu cầu tìm cái này.”

“Mày thì biết gì về sếp?”

Một khi phó giám đốc nắm được tình hình, hắn ta sẽ chạy trốn.

Cô bé điềm tĩnh bước đi, hơi nghiêng người về phía trước, hai tay đặt sau lưng.

“Cái lý do nực cười chết đi được.”

“....dạ?”

“Ta ra lệnh như thế lúc nào vậy?”

Martin cười cợt trước câu nói của đứa trẻ đằng trước.

“Thế quái nào một con bé như mày lại là sếp…ặc!”

Seria túm cổ hắn ta. Cô ấy giữ chặt cổ của hắn, luôn sẵn sàng bẻ cổ hắn ta như một con bọ bất cứ lúc nào.

“Suỵt–sếp chưa cho phép mày nói chuyện.”

“.....!”

Không thể nào!

Đỉnh của Hy Vọng lớn mạnh chỉ trong vòng năm năm.

Vị sếp đã độc chiếm Spinel và thao túng thị trường.

Có lý gì chứ khi vị sếp đó là một cô bé chưa đến 10 tuổi?

Tuy nhiên, ngay cả người quyền lực nhất Đỉnh của Hy Vọng cũng vô cùng lịch sự với con bé này.

“Bỏ hắn ta ra đi.”

Bé gái chầm chậm bước đến trước hắn.

“Ta nghĩ mình đối xử với nhân viên tốt lắm mà nhỉ.”

Cổ họng của Martin khô khốc trước lời của cô bé.

Bàn tay nhỏ nhắn của cô bé chạm vào vai Martin.

“Hử? Ngươi thấy thế nào?”

“Cái đó, tôi…”

Cô bé nhún vai trước Martin, người quá sợ hãi và không thể trả lời rõ ràng.

“Thôi, đủ rồi.”

“...dạ?”

“Ta không muốn tha thứ cho ngươi.”

Chỉ trong chốc lát, hắn ta thấy đằng sau lưng của cô bé sáng bừng lên, và hắn ta cảm giác toàn thân bị đốt cháy.

Bàn tay của cô bé ánh lên ánh đỏ rực rỡ và trong cơ thể của hắn ta bị cháy rụi như thể hắn ta vừa nuốt một quả cầu lửa.

“Áaaaaa—!”

Martin vùng vẫy như thể bị giật điện, nói, “Cu, cứu tôi!”. Hắn ta gào lên một hồi rồi gục xuống.

Cô bé với gương mặt vô cảm, rời đi.

Curtis nuốt nước bọt nhìn Seria, người đang nhìn bóng lưng của cô bé, trán nhăn lại.

Cô bé chắc hẳn rất mạnh mới có thể khiến cho một gã đàn ông trưởng thành trở nên như thế này.

Ai mà ngờ tới vị sếp quyền lực ấy, lại chính là một cô bé chưa đầy 10 tuổi này.

“Ngài ấy thật trưởng thành!”

Seria nói.

LeBlaine, người mà sau vài năm cô mới được gặp, đã trở thành một tiểu thư đúng chất Dubbled.

***

<Tại văn phòng của Seria>

Cô bé đứng trước một chiếc gương toàn thân, đầu đội ba cái mũ, hai cái khăn quàng, đeo găng tay và rất nhiều phụ kiện khác.

“Ôi, tôi nghĩ cái này cũng rất hợp với người đó ạ.”

Seria, đeo rất nhiều lên tôi, đưa cho tôi một đống thứ đang treo trên cánh tay của cô ấy.

“Đủ rồi. Em không cần nữa đâu.”

“Người mặc cái gì cũng xinh hết chơn á.”

Tôi nhận những thứ Seria đưa tôi, gập chúng lại rồi cho vào hộp.

Những món đồ này đều là nguồn tiền tương lai.

“Chị đã chăm sóc cẩn thận Martin rồi đúng không?”

“Vâng.”

“Vậy, em đi về đây.”

“Người ở lại thêm một chút đi mà. Đây là lần đầu tiên người đến Đỉnh của Hy Vọng. Tôi muốn cho người xem nhiều thứ lắm.” Seria nói, mắt long lanh.

“Người xuất hiện trước Curtis vậy có ổn không ạ?”

Tôi gật đầu trước lời của cô ấy.

“Nếu là người Seria tin tưởng, em cũng sẽ tin tưởng.”

“Thật là quý hoá. Vậy thì, đây là thứ mà người yêu cầu ạ.”

Tôi cầm phong bì Seria đưa tôi. Tôi kiểm tra tài liệu bên trong và gật đầu.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

TFNC
Vl hỏa thiêu 💀
Xem thêm