Thiên Thần Dưỡng Thành Mộ...
리샤 Moran (모란)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 01 (Chương 1-99)

Chương 66

1 Bình luận - Độ dài: 2,122 từ - Cập nhật:

“Em sẽ quay trở lại sau.”

“Làm ơn ạ.”

Sau khi nhận lời chào của Seria, tôi xé tờ giấy dịch chuyển. Khi tôi mở mắt lần nữa, tôi đã quay về phòng của mình.

‘Tệ quá.’

Tôi không thể dịch chuyển đến nơi quá phạm vi 5 km. Chỉ có những vật nhẹ hơn 30kg mới dịch chuyển được, nhưng chúng ngốn 300,000 đồng franc cho mỗi tờ.

Lúc trước, Mina cũng rất sốc khi biết giá của nó.

“Nó có giá 300,000 franc, tương đương với 300 triệu won?!”

Tôi không biết 300 triệu won là bao nhiêu, nhưng tôi biết 300,000 franc là số tiền đủ để chi trả cho một năm của hầu hết các nữ quý tộc.

‘Mình đã mua hai tờ.’

Tim tôi thắt lại khi nghĩ tới số tiền tôi đã chi hôm nay.

‘Nhưng mối quan hệ căng thẳng giữa nữ hoàng và giáo hội sẽ không thể cứu vãn, nên số lượng tiền này là khoản đầu tư hoàn toàn xứng đáng.’

Nghĩ theo hướng vậy, tôi thay quần áo ngủ và ôm con búp bê đang nằm trên giường của tôi.

***

Adolf bị giam vì đã thất bại trong việc chứng minh thuốc của hắn ta không có vấn đề.

Là lẽ đương nhiên khi đất nước bắt đầu đảo lộn, vì nữ hoàng và linh mục đã dây dưa với nhau.

Nữ hoàng đã tỉnh dậy, nhưng khó có thể khuyên giải bà ta.

Hoàng đế rất tức giận trước sự thật rằng Adolf đã gây tổn hại đến hoàng gia, bất kể mục đích và sai sót. Ngay cả Giáo hoàng cũng cố khuyên giải ông ấy.

Nhưng hoàng đế không nguyện ý.

Adolf sẽ bị tử hình công khai.

Giáo hội không hề biết tất cả những chuyện này, nên họ đã rất sốc.

Danh tiếng của giáo hội sẽ xuống dốc nếu Adolf, một trong 21 linh mục - bị phán quyết tử hình công khai.

Đó không chỉ là vấn đề về danh tiếng, mà là lời tuyên bố của hoàng đế rằng ông ấy sẽ giảm quyền lực của giáo hội.

Tất nhiên, giáo hội đã chỉ trích Đỉnh của Hy Vọng và cố kéo Adolf khỏi vũng lầy.

Vì họ không thể phát hiện bất cứ tác dụng phụ nào của thuốc của Đỉnh của Hy Vọng trong suốt quá trình điều tra, họ đã cố đe dọa chúng tôi. Nhưng nhờ có sự chuẩn bị của chúng tôi, họ không thể tìm ra bất cứ thứ gì có thể đe dọa đến chúng tôi.

Quan sát tình hình, tôi cười trong bụng.

Tôi định chia cắt mỗi nữ hoàng và giáo hội thôi, nhưng ngay cả hoàng đế cũng sập bẫy.

Tất cả là nhờ có Adolf, người đã tự đào hố chôn chính mình.

***

Tôi bước xuống cầu thang và đi đến trước cha, người chuẩn bị rời đi.

“Hôm nay cha lại ra ngoài ạ?”

“Ừ.”

“Cẩn thận đó ạ.”

Khi tôi nói vậy, cha tôi nghiến răng.

Hôm qua ông ấy đã định chính tay xé xác và giết chết Adolf. Vụ của Adolf đã làm cha vô cùng bận rộn. Hôm nào các gia tộc lớn cũng họp mặt, và hoàng đế đã triệu Công Tước Dubbled như thể muốn chọc tức giáo hội.

Tôi ôm cha một cái thật chặt để tiễn ông ấy.

Sau khi cha tôi rời đi, tôi quanh quẩn trước cửa, và Javelin bước đến trước tôi.

Javelin cũng có lịch trình ở Cung Điện Hoàng Gia hôm nay. Bởi vì các nữ quý tộc sẽ tụ họp để thăm Nữ Hoàng.

Khi tôi nhìn dì ấy, tôi thốt lên, “Uầy…”

Javelin mặc quần dài màu nâu sẫm, khoác áo lông và đội chiếc mũ trang trí lông công có hình dáng như một con thuyền, trông cực kỳ ngầu lòi.

“Tạm biệt dì!”

Khi tôi nói vậy, Javelin liếc nhìn tôi một lúc.

“Vào trong đi.”

“Dạ.”

‘Ngon, hôm nay mình đã được giao tiếp bằng mắt 10 giây liền!’

Gần đây tôi hay tiễn Javelin mỗi khi dì ấy ra ngoài.

Gần như hôm nào dì ấy cũng có lịch trình bên ngoài, nên sáng sớm tinh mơ tôi đều thức dậy và tiễn dì ấy đi.

Ban đầu dì ấy thậm chí còn không để ý đến tôi, nhưng hôm nay dì ấy đã chạm mắt với tôi!

Lea, đứng chờ ở đằng sau nói.

“Hôm nay tiểu thư chắc hẳn cũng ở nhà một mình. Tôi có nên lấy cho người một quyển sách để đọc?”

Javelin đột nhiên dừng lại.

“Con bé sẽ ở nhà một mình cả ngày hôm nay à?”

Lea trả lời.

“Dạ, hôm nay ai cũng đi họp rồi ạ.”

Isaac từ chối, nhưng đã bị Henry kéo lê đi. Đây là cơ hội cho họ để tạo mạng lưới quan hệ, giống buổi tụ họp giữa các con cháu trong các gia đình quý tộc. Những ngày này các thành viên trong gia đình có rất nhiều lịch trình, nên tôi gần đây hầu như đều ở nhà một mình.

Javelin cau mày, nhìn chằm chằm vào tôi, và nói.

“Chuẩn bị đi ra ngoài và đi với ta.”

“Tiểu thư ạ?”

“Ừ, ta sẽ đưa con bé đi.”

Tôi và Lea mở to mắt.

Tôi ngạc nhiên vì tôi không biết Javelin sẽ nói những điều như vậy.

Vốn dĩ dì ấy phải đưa tôi đi dự các nơi và giới thiệu tôi với những nữ quý tộc, nhưng dì ấy lại tỏ ra né tránh, không muốn gần gũi với tôi.

Cha và các anh cũng không bắt Javelin giới thiệu tôi bởi vì họ không muốn tôi giao lưu xã hội.

Lea nhanh chóng bế tôi đi, nói, “Chờ một chút ạ.”

“Trang phục…! Áo khoác và giày để đi ra ngoài!”

Sau khi nghe Lea nói, Laura và các hầu gái chạy tất bật xung quanh và mặc đồ cho tôi.

Tôi vội vàng bước xuống và thấy Javelin đang đứng chờ mình.

“Đi thôi.”

“Dạ.”

Tôi đi theo dì ấy và trèo lên xe ngựa.

Trong xe ngựa không một tiếng động. Tôi nhìn dì ấy và nói, “Cảm ơn dì ạ.”

“Vì sao?”

Nghĩa vụ của dì ấy là phải đưa tôi đi ra mắt, nên dì ấy trông khó hiểu trước lý do vì sao tôi biết ơn dì ấy.

“Dì đã đưa con đi cùng vì con ở nhà một mình mà!”

Khi tôi rạng rỡ nói vậy, dì ấy nhăn trán.

“Mi đúng thật là đồ kì quặc.”

“Dạ?”

“Sao mi lúc nào cũng quanh quẩn quanh ta mặc dù mi biết ta đang tránh mặt mi?”

“Nhưng Javelin ghét con là chuyện đương nhiên mà.”

“Vì sao?”

“Giáo hội gửi con tới đây. Nhận nuôi một đứa mồ côi xuất thân thường dân, thanh danh của Dubbled bị tổn hại, và con cũng đã vào phòng của dì mà chưa có sự cho phép…”

“Ai bảo mi thế?”

“Ai cũng bảo thế ạ. Mọi người ở Dubbled nói rằng là lẽ đương nhiên nếu dì ghét con. Con cũng nghĩ như vậy.”

Ngay cả trong hội trường yến tiệc của lễ hội, nhiều tiểu thư quý tộc cũng ngần ngại không muốn trò chuyện với tôi. Nếu dì ấy giới thiệu tôi với các quý tộc, sẽ rất khó xử.

Javelin vừa khoanh tay vừa thở dài.

“Lý do vì sao ta tránh mi không phải chỉ do mỗi mình mi.”

“Dạ?”

“Đó là bởi vì ta suy nghĩ thiển cận.”

“......”

“Dù mi có đến từ giáo hội hoặc là trẻ mồ côi và là thường dân, đó không phải lý do để mi bị ghét. Đó là do suy nghĩ thiển cận của nhiều người mà thôi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào Javelin.

Tôi chưa từng được ai đó nói thẳng như vậy, nên tim tôi đập loạn nhịp.

“Cảm ơn dì…”

“Đội mũ cho cẩn thận vào. Tai của mi đang lạnh cóng kìa.”

Javelin, nói vậy, quay mắt nhìn ra cửa sổ.

Tôi nhiệt tình đáp lại, “Dạ!” và che hai bên tai của tôi bằng mũ.

***

Sau khi đến cung điện, Javelin giới thiệu ngắn gọn tôi với các quý bà.

Chào hỏi xong, tôi bước vào trong cung điện của nữ hoàng nhiếp chính.

Có rất nhiều người ở trong phòng, nên tôi không thể nhìn thấy mặt của nữ hoàng.

“Ngươi đến rồi.”

Nữ hoàng nói với chất giọng mệt mỏi, các nữ quý tộc cố an ủi bà ta bằng cách chỉ trích linh mục.

“Thưa nữ hoàng, sao linh mục có thể phạm lỗi lầm trầm trọng như vậy?”

“Chân tướng vẫn đang được điều tra. Bất kể ai làm ra chuyện này đều sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.”

Đến lượt Javelin nói.

“Thần mong người sẽ sớm hồi phục.”

Thế là hết.

Mặc dù mọi người đều biết tính cách của Javelin. Dì ấy rất nổi tiếng, mọi nơi dì ấy đến và những người dì ấy gặp sẽ đều nhận được sự chú ý, nên chỉ với vậy thôi họ cũng đã thỏa mãn rồi.

“Thần đưa đứa con của số phận đến.”

“Dạ.”

“Ồ, bé con, đến đây. Cầm tay ta nào.”

Nữ hoàng nắm bàn tay nhỏ bé của tôi.

Tôi nhìn thấy trên cánh tay duỗi ra của bà ta có một vết ban đỏ

‘Triệu chứng lại quay trở lại rồi.’

Rõ ràng rằng thuốc Luminous đã khiến bà ta ngất xỉu, nên bà ta chắc hẳn đã ngừng sử dụng thuốc.

Nếu họ dừng thuốc Luminous đột ngột như vậy, thương tổn sẽ trở nên ngày càng trầm trọng hơn. Đó là do bà ta muốn giấu bệnh da của mình.

Nhưng với tình hình như này, tin đồn về bệnh da của nữ hoàng đã bắt đầu lan truyền.

Đúng như dự đoán, các nữ quý tộc giả vờ không biết gì về vết ban đỏ trên tay của nữ hoàng.

Tôi không do dự nói.

“Thưa nữ hoàng, trên tay người có vết đỏ.”

Nữ hoàng cố rụt tay bà ta lại, nhưng tôi lại giả bộ ngây thơ và nắm chặt tay bà ta bằng hai tay của mình.

“Ngứa lắm, đúng không ạ? Con biết mà.”

“....cái gì cơ?”

“Đây gọi là dị ứng ạ!”

“Dị ứng?”

Nó không phải căn bệnh gây chết người nhưng sau này nó sẽ là một vấn đề rắc rối.

Những đứa trẻ quý tộc mắc bệnh này đặc biệt nhiều, và mãi cho đến khi tôi lên 18 nguyên nhân mới được làm sáng tỏ.

‘Thánh thuật chữa lành.’

Những đứa trẻ được nhận thánh thuật chữa lành từ khi còn trong bụng mẹ kì lạ thay lại yếu ớt hơn những đứa trẻ khác.

Đó là do thánh thuật chữa lành đã thanh lọc toàn bộ cơ thể và tiêu diệt hầu hết vi khuẩn.

Nhiều loại vi khuẩn không hẳn là xấu. Một số vi khuẩn giúp hồi phục và tăng cường hệ miễn dịch, và cũng có những loại vi khuẩn có lợi.

Tuy nhiên, khi họ bị thanh lọc hoàn toàn, hệ thống miễn dịch của họ sẽ kém đi. Và vì vài lý do, nó thậm chí còn gây ra bệnh da như này, hoặc là ngay từ khi sinh ra họ đã mắc bệnh.

Hiện tại, chỉ những người xuất thân từ giáo hội mới được chữa lành, nhưng trong tương lai, tất cả quý tộc có quan hệ thân thiết với giáo hội cũng sẽ được chữa lành.

‘Đó là lý do vì sao tương lai tôi lại bắt gặp nhiều người mắc bệnh dị ứng.’

Đó cũng là lý do vì sao thuốc Luminous được sáng chế.

“Có phải da người rất ngứa mỗi khi ăn đồ có mỡ đúng không ạ?”

“Đ, đúng.”

“Vào mùa đông còn trầm trọng hơn.”

“Chính xác!”

“Con đã từng chứng kiến căn bệnh này khi con còn ở trại trẻ.”

Ánh mắt của mọi người bắt đầu chuyển sang tôi.

“Ôi chúa ơi, khi con còn ở trại trẻ, là khi con còn chưa đến năm tuổi, mà con đã nhớ rồi sao?”

“Hơn cả thế, ta bất ngờ trước việc con có khả năng quan sát hơn.”

Khi các nữ quý tộc thì thầm to nhỏ, tôi nhìn vào vết thương của nữ hoàng.

“Con biết cách để làm nó bớt đau đớn đó.”

Nữ hoàng trông rất mừng rỡ.

“Ta nên làm gì…?”

Tôi sẽ đưa cho ngài một mức giá đắt đỏ, thưa khách hàng.

Tôi mỉm cười trong lòng và nhìn thẳng vào nữ hoàng.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Vừa mới tham gia một team dịch nên hông còn nhìu thời gian dịch bộ nì. Sẽ cố ra chương sớm nhất có thể. Không drop anh em yên tâm.
Xem thêm