Dãy núi được hình thành từ vụ va chạm giữa các vùng đảo.
Lần trước khi vừa đến Thành Runebach, tuyết chưa phủ kín đến mức này.
Có lẽ cao độ của dãy núi đã tăng lên kể từ đó.
Không ngờ áo giữ nhiệt chuẩn bị cho Đảo Alice lại hữu dụng ở đây.
Tôi dựng lều lấy từ trong ba lô ra.
Tôi và Cecilia thay phiên bận áo giữ nhiệt ở trong lều.
Tôi mặc trước và kinh ngạc trước hiệu quả tức thời.
Khi truyền linh lực vào áo, nó sẽ phát nhiệt và ấm lên. Điều chỉnh lượng linh lực cho phép kiểm soát nhiệt độ cụ thể.
Tính năng này rất tiện với tôi. Không chỉ giữ ấm, nó còn là bài luyện tập kiểm soát linh lực. Tôi vốn không có tinh linh bẩm sinh như Elf hay High Elf.
Để đạt đến trình độ thuần thục như Cecilia, nếu chỉ luyện tập thông thường không là chưa đủ.
Áo giữ nhiệt dùng được cả ngày là thứ tuyệt vời nhất với tôi lúc này.
Vừa vuốt ve bộ lông dày của Max, tôi vừa đợi Cecilia thay trang phục.
[Lông của mày dày ấm thật. Vậy thì Đảo Alice lạnh giá cũng không sao nhỉ.]
[Gâu!]
Ngoan lắm!
Trong khi tôi hài lòng với tiếng đáp đầy năng lượng của Max thì Cecilia bước ra khỏi lều.
[Đã để cậu chờ.]
[Thế nào rồi?]
[Ấm lắm. Nhờ có Fate mà tôi có thể tha hồ rót linh lực. Hơn nữa, nếu ngừng truyền linh lực, nó chỉ là áo thường thôi nên dễ dùng lắm.]
[Phải cảm ơn Lambda.]
[Đúng vậy!]
Nếu không có sự chu đáo của ông ấy thì có lẽ chúng tôi đã run rẩy trước cái lạnh của núi tuyết rồi.
Thầm biết ơn Lambda, chúng tôi vừa điều chỉnh nhiệt độ áo cho phù hợp.
Tuyết bắt đầu phủ trên mặt lều. Tôi phủi tuyết, gấp lều nhanh chóng rồi cất vào ba lô.
[Thời tiết xấu quá.]
[Gió cũng mạnh hơn rồi. Ta cần phải vượt núi trước khi bão tới.]
Đeo ba lô lên, tôi nhìn về đỉnh núi bị mây đen phủ kín.
Phải mau lên mới được.
[Cecilia, lên lưng Max đi! Ta sẽ đẩy nhanh tiến độ.]
[Đồng ý.]
Tôi xoa đầu Max và nói,
[Đi thôi!]
Tôi dồn lực vào chân, bật nhảy. Chỉ số đang hồi phục nên cơ thể nhẹ tựa lông hồng. Tôi ngoái lại nhìn, Max đang cố gắng đuổi sát theo sau.
Là ma thú với bốn chân, chuyển động của nó rất ổn định, Cecilia ngồi khá vững. Có lẽ Max có nhận thức là có người trên lưng nó.
[Tốt lắm!]
[Gâu!]
Tôi chọn chỗ vững chắc để tiếp đất rồi lại bật nhảy.
Càng lên cao tuyết càng dày. Phải cẩn thận khi tiếp đất. Nếu đáp xuống nền đất tuyết thì sẽ mất thăng bằng lao xuống sườn núi.
Max giỏi phán đoán điểm này hơn. Có lẽ do bản năng hoang dã.
[Giỏi lắm!]
[Gâu!]
Được khen nên nó vui lắm. Cùng Max leo núi tuyết có vẻ kích thích hơn tôi tưởng.
Bỗng có âm thanh ầm ầm vang từ trên cao.
[Bão tuyết!]
Cecilia nhanh mắt phát hiện biến động trên núi tuyết.
Lần đầu tôi thấy bão tuyết. Hùng vĩ thật. Một bức tường trắng xóa đang ập đến trước mắt chúng tôi.
Quay lại, tôi hét với Max:
[Nhảy mạnh hết sức!]
Tôi và Max né trong gang tấc, lơ lửng trên không. Dưới chân, tuyết cuồn cuộn chảy như dòng nước lũ.
[Fate, nhìn kìa. Chỗ cắm trại cũng bị san phẳng rồi.]
[Trận bão tuyết quy mô thật...]
『Nếu thay đồ chậm hơn thì có lẽ đã bị chôn vùi rồi.』
Ngay cả Greed vừa ngủ say cũng bị đánh thức bởi sức mạnh của Mẹ thiên nhiên.
『Nơi tuyết vừa quét qua hiện ra vách đá kìa. Ta sẽ dùng đó làm bàn đạp và nhắm đến đỉnh núi thôi!』
[Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi sao.]
『Ở với ngươi thì ta không tài nào ngủ yên được.』
Greed càu nhàu vì phải theo tôi. Tôi định để ông ngủ yên mà... không ngờ lại vô tình đánh thức ông sớm thế.
『Mà thôi. Cũng nghỉ được chút đỉnh rồi.』
[Ta sẽ đến đỉnh ngay thôi.]
Tôi và Max nhanh chóng tiến lên đỉnh núi nhờ vách đá lộ ra sau trận tuyết thổi.
Bật nhảy một cú thật xa, xuyên qua lớp mây dày. Ngọn gió bấc thổi qua. Những hạt băng nhỏ rơi lẫn trong mây trắng.
Mưa đá va vào má lạnh buốt. Tôi nhíu mày.
『Sắp xuyên qua tầng mây rồi!』
[Waa… Phong cảnh tuyệt quá…!]
Khác hẳn với thế giới mây mù vừa qua, ánh sáng rực rỡ chiếu xuống đỉnh núi.
Cecilia cũng cưỡi Max tới chỗ tôi.
[Cảnh đẹp quá.]
[Như đang đứng trên mây vậy.]
[Di chuyển nhiều quá sẽ rơi xuống đó.]
[Ối!]
[Vừa nói xong...]
Chúng tôi đã ở khá lâu trong cơ sở ngầm Thành Runebach. Được trải nghiệm một nơi thoáng đãng thế này khiến tôi muốn thưởng ngoạn đến tối đa.
Nhìn về phía cực tây, tôi nói:
[Dưới biển mây này là Thánh Đô Orphen của Elf.]
[Chắc là khoảng đó. Dù có nhìn thấy thì cũng chỉ còn đống đổ nát.]
Nhìn về hướng Cecilia chỉ, tôi cảm nhận sự hiện diện của vô số ma thú.
Có lẽ đó là thú nhân bị hóa thành ma thú.
Sự hiện diện này… mạnh mẽ hơn trước. Có lẽ lúc chúng tôi rời đi thì đã có sự chọn lọc giữa các ma thú với nhau, dẫn đến sự xuất hiện của những cá nhân mạnh.
Thú nhân ở Orphen rất oán hận Elf. Mang theo cảm xúc đó cho đến lúc biến thành ma thú, thì bây giờ dù có là Cecilia từng ra sức bảo vệ họ… thì có lẽ họ cũng không nhận ra cô.
Dù vậy, cô không thể chĩa mũi kiếm vào quái vật ở Orphen. Chỉ trông thấy hình hài biến dạng của những người cô từng muốn cứu cũng đủ khiến Cecilia đau lòng.
Chỉ còn cách để tôi và Max xử lý lũ quái vật.
Cecilia quan sát biển mây được ánh mặt trời chiếu rọi một lúc lâu.
Tôi định đợi đến khi cô ấy ổn định cảm xúc trong lòng.
Max có vẻ cũng quan tâm đến cô, đến ngồi xuống cạnh bên tôi.
Nhìn từng áng mây trôi đi, Cecilia hít một hơi sâu. Và cô hạ quyết tâm,
[Đi thôi!]
[Ừm, đi nào!]
[Gâu!]
Max chạy đến chỗ Cecilia và cúi người xuống. Nó đang ra hiệu mời cô trèo lên lưng.
[Cảm ơn!]
Đỡ Cecilia lên, Max cất tiếng tru đầy kiêu hãnh. Âm thanh vang vọng khắp vùng núi tuyết, không khỏi kích động các trận tuyết lở quy mô nhỏ.
『Tiếng tru hào hứng đấy.』
[Vậy là sẽ không lo tuyết thổi nữa.]
Xuống núi cũng khó không kém gì leo núi. Sườn dốc dễ gây trơn trượt. Lặp lại nhiều lần như thế, tôi dần nắm được bí quyết. Nếu có trượt, hãy tận dụng chính điều đó để trượt xuống nhanh hơn.
『Trước khi đến được hòn đảo Dark Elf, may mà được trải nghiệm sự băng giá.』
[Chúng ta đã hiểu cách di chuyển trên nền trơn rồi.]
『Với ta thì ngươi vẫn còn kém lắm.』
Ta chỉ mới đang di chuyển tự do. Để đạt đến trình độ thực chiến, cần nhiều kinh nghiệm hơn thế. Đi trên núi tuyết cũng là một cách tốt.
Càng đi xuống, tuyết cũng rơi ít đi. Lượng tuyết xung quanh giảm dần.
Có lẽ do cao độ giảm. Tầm nhìn cũng tốt hơn, có thể thấy những gì ở phía tây.
[Cecilia, thấy Thánh Đô Orphen kìa!]
[Un...]
『Dù nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy thật tang thương.』
Cực Cự Thành sụp đổ, khu vực thú nhân từng sinh sống bị san phẳng hết trọi. Có vẻ tình trạng khi họ hóa quái vật vẫn được giữ nguyên. Còn có dấu vết lũ quái vật tràn vào Thành Elf.
Những luống rau và lúa mì mà thú nhân từng vun trồng bằng cả trái tim nay đã bị giẫm nát không thương tiếc.
『Fate, có gì to ở kia kìa.』
[Lạ thật… Lúc rời Orphen không có con quái vật nào như thế.]
Cecilia im lặng nhìn chằm chằm con quái vật khổng lồ.
Một Golem màu trắng tinh khôi. Không rõ hình dáng chi tiết do chúng tôi còn ở khá xa.
Mỗi một lần con Golem di chuyển, xung chấn nó tạo ra khiến những tòa kiến trúc lân cận sụp đổ.
Chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến lũ quái vật xung quanh bỏ chạy tán loạn.
__________
吹雪 có nhiều chỗ dịch ra tuyết lở, rồi tuyết thổi với bão tuyết. Nên tôi sẽ tùy theo tình huống mà dịch. Ví dụ có gió lớn thì sẽ là bão tuyết với tuyết thổi. Còn tác động vật lý theo dốc nghiêng thì sẽ là tuyết lở.


0 Bình luận