Kể từ biến cố ở Reidos kể ra đã sáu tháng trôi qua rồi.
Cuộc sống thường ngày của chúng tôi đã thay đổi đáng kể từ khi ấy.
Đương nhiên, sự thay đổi lớn nhất là Fran bây giờ đã trở thành mạo hiểm giả hạng S.
Không cần biết chúng tôi đến chi nhánh mạo hiểm giả nào đi nữa, mọi người cũng đều biết và nhận ra danh tính của con bé và thừa cơ tiệc tùng tiếp đón ngay. Không khi nào quầy rượu của các chi nhánh mạo hiểm giả ngủ yên mà không ăn mừng khi có Fran cả.
Trên danh nghĩa là tiếp đãi Fran, nhưng nói là thật sự ra mấy tay mạo hiểm giả ấy kiếm cớ để được nhậu nhẹt miễn phí có khi còn khả thi hơn. Về phần Fran thì em ấy cũng thích tiệc tùng, càng náo nhiệt càng thích chứ phải, nên cũng khá vui vẻ, hạnh phúc.
Hôm nay, chúng tôi ghé thăm Barbra một chuyến. Và đúng như dự đoán, chúng tôi vừa bước chân qua cổng là cả thị trấn tạm hoãn tất tần tật mọi thứ lại và tổ chức một bữa tiệc linh đình hang cùng ngõ hẻm, bắt đầu từ đầu chiều đến tận tối muộn chúng tôi mới về được đến nhà trọ.
Phòng của Fran là phòng cao cấp, sang trọng, thường chỉ được xắp xếp và dành riêng cho quý tộc, nhưng biết vậy cũng không ngăn cản được Fran và Urushi đua nhau vô tư lao xấp mặt vào giường.
Nhân viên nhà trọ đối đãi với Fran vô cùng nhiệt tình, chu đáo. Dù sao thì Fran là vị cứu tinh của Barbra và toàn thể vương quốc Kranzel mà. Họ còn không nhận tiền trọ mà cho chúng tôi ở miễn phí nữa chứ.
Mặc dù đã sáu tháng trôi qua rồi có vẻ với người dân thị trấn Barbra mà nói, nó cũng chỉ mới diễn ra ngày hôm qua mà thôi.
Chơi với nhau một lúc xong, Fran và Urushi cùng đi đến ô cửa sổ mở ra hải cảng Barbra đang tắm mình trong ánh trăng bạc. Hải cảng của thị trấn đã sớm được xây mới lại sau chiến tranh, hiện tại cho đủ loại thuyền lớn nhỏ, đẹp và sang trọng, neo đậu theo hàng bên bờ biển.
Có thể thấy vị trí đắc địa nhìn ra hải cảng này chính là một trong những điểm thu hút lớn nhất của nhà trọ.
Tuy nhiên dường cả Fran lẫn Urushi đều không đến ô cửa sổ để ngắm cảnh.
“Có tiếng gì đó?”
“Gâu?”
『Có gì sao?』
Cả hai bỗng nhưng đều giỏng tai lên nghe, cố bắt lấy tiếng động nào đấy ở bên ngoài. Về phần tôi, tôi chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ và tiếng sinh hoạt của thành phố mà thôi…
“Có ai đó gọi chúng ta đến.”
“Gâu.”
『Hể? Thật ư?』
“Nn.”
Fran và Urushi đều nghe thấy tiếng ai đó gọi chúng tôi. Thấy vậy, tôi liền tập trung vào các giác quan của mình. Và lập tức, tôi cảm nhận được một làn sóng ma lực nhè nhẹ.
Có vẻ kẻ đó đang thử liên lạc với Fran và Urushi thông qua Thần Giao Cách Cảm. Một ai đó có thể không hề biết đến sự hiện diện của tôi.
“Làm gì bây giờ?”
『Hmm… Thật sự là đáng nghi ghê gớm… Em có cảm thấy hung khí hay sự thù địch nào từ kẻ đó không?』
“Nn…? Có vẻ ngạo mạn hơn?”
Giọng điệu có vẻ ngạo mạn như thể hắn là bề trên của chúng tôi? Thế lại còn đáng nghi hơn.
『Tốt hơn hết là ngó lơ n—』
“Gâu gâu!”
『Hể? Urushi muốn đi xem thử ư?』
“Gâu!”
Urushi, giờ đang ở kích thước của một chú chó cỡ trung, bám vào tôi với Fran và vòi vĩnh, rõ ràng là muốn điều tra giọng nói ấy đến cùng.
“Em cũng tò mò.”
『Cả Fran luôn sao? Đành vậy… Nhưng cẩn thận nhé, và lập tức bỏ chạy ngay nếu có điềm dữ.』
“Nn!”
“Gâu!”
Thế là chúng tôi rời khỏi phòng và lần theo giọng nói ấy tới cảng. Tôi vẫn chẳng nghe được gì, nhưng có vẻ như nó tiếp tục nói “Phải, hướng này” mỗi khi nào chúng tôi đến gần nó hơn.
Biết là cảng Barbra rất rộng, nhưng giọng nói ấy dẫn chúng tôi đi cũng khá xa chứ chẳng gần gì. Chẳng bao lâu chúng tôi đã đứng bên trên con đê đá chắn sóng đặt xa bờ vài chục mét rồi.
Fran thì không sao, chứ dễ gì mạo hiểm giả bình thường theo được nó ra đến tận đây kia chứ?
Kẻ đó có vẻ biết về Fran và Urushi.
Nơi này không có chỗ nào để lẩn trốn cả. Nghĩ rằng chắc hẳn đối phương đang dùng thuật tàng hình, tôi liền sử dụng các kĩ năng trinh sát của tôi nhưng cũng chẳng thấy gì hết… Khoan đã, có gì đó ngoài khơi.
Ngay cả khi đối phương đang che dấu nguồn ma lực của mình, chúng tôi cũng cảm nhận được thực lực của hắn không hề tầm thường chút nào.
Rồi đột nhiên Fran gật đầu.
“Hiểu rồi.”
『Hể? Em vừa nghe gì sao?』
(Bây giờ tôi sẽ xuất hiện, đừng tấn công.)
Ngay lập tức, hiện diện ngoài khơi đấy bắt đầu trồi lên và làm dậy sóng mặt nước yên tĩnh trước khi vén lộ hình dạng thật sự của mình— một con sói khổng lồ với chiều dài gần hai chục mét.
Tuy nhiên, chỉ có gương mặt và bờm của nó là được phủ lông mà thôi, trong khi phần còn lại của cơ thể nó được phủ trong một lớp vảy xanh lam tuyệt đẹp. Không chỉ vậy, tôi còn nhận ra đằng sau lưng và chóp đuôi của nó còn có cả vây cá nữa.
Ấn tượng đầu tiên của tôi là nó là một sinh vật lai giữa sói và cá, nhưng nói rằng nó là một biến thể của loài sói với đặc tính thích nghi với cuộc sống dưới nước thì có vẻ đúng hơn.
Khi cơ thể của nó đột nhiên phát sáng, tôi liền tập trung ma lực của mình lại để chuẩn bị cho viễn cảnh xấu nhất. Tuy nhiên, đối phương không hề tỏ ý định thù địch hay tấn công, nó chỉ đang vận động ma lực của mình mà thôi.
Và rồi trước sự chứng kiến của chúng tôi, cơ thể của nó thu nhỏ lại cùng kích thước với Urushi, rồi nó leo lên bờ đê đá nơi chúng tôi đang đứng.
“Đã để các người đợi lâu rồi, quyến thuộc của Lang Thần.”
Trái ngược với vẻ bề ngoài của mình, giọng của con sói ấy nghe rất trầm và điềm tĩnh.
“? Lang Thần?”
“Phải, Lang Thần. Ta có thể cảm nhận được sự hiện diện của ngài ấy bên trong thanh kiếm của cô nương, và cậu quyến thuộc của cô nữa.”
Hể? Ông ta có quen biết với Fenrir-san ư?
“Ông là ai?”
“Tên của ta là 『Tĩnh Hải』, và ta là quyến thuộc của Leviathan-sama.”
“Leviathan! Từng thấy trước đây!”
Leviathan, thần thú của biển cả, chính là vị thần thú đã từng xuất hiện khi chúng tôi bị dồn đến đường cùng bởi một con Midgardsormr rất lâu về trước. Thật sự mà nói cảnh tượng Leviathan nuốt chửng và tiêu diệt con quái vật khổng lồ đã khiến chúng tôi chật vật chỉ trong chớp mắt đã để lại một ấn tượng đến bây giờ vẫn chưa hề phai nhạt trong kí ức của chúng tôi.
“Chủ nhân của ta đã kể cho ta về hai người.”
Hể? Vậy Leviathan ngược lại cũng nhớ chúng tôi ư? Không, Leviathan là một thần thú. Chẳng có gì lạ nếu ông ta nhận ra Fenrir-san ẩn náu bên trong tôi và ghi nhớ gương mặt của Fran ngay cả khi chúng tôi chỉ gặp nhau có đúng một lần.
“Ta có một thỉnh cầu muốn gửi đến hai người, công nương chủ nhân của thanh kiếm Lang Thần, và Hắc Lang, quyến thuộc của Lang Thần.”
“Thỉnh cầu?”
Quyến thuộc của một thần thú tìm đến chúng tôi với một lời thỉnh cầu? Nhìn kiểu gì đi nữa tôi cũng thấy có mùi của rắc rối…
“Quả thật. Gần đây dưới lòng biển xuất hiện một hầm ngục rất nguy hiểm. Ta cần đến sự hỗ trợ của hai người chinh phạt nó.”
“Hầm ngục!”
Ôi không, ông ta đánh trúng điểm yếu của Fran rồi! Kiểu này đố hòng chúng tôi chạy đi đâu được…
Và quả nhiên bấy giờ, đôi mắt của Fran đã sáng lên lấp lánh rồi.
___
Fakebi: Ngoại truyện thứ 2 cuối cùng cũng ra! Những chương tiếp theo sẽ được đăng theo tuần, được tác giả viết để quảng bá game gacha mới ra của TenKen. Nếu các bạn có hứng thú với con game này thì xin hãy theo dõi!


16 Bình luận
Fran is da besttttt!!!!!