VOL VI: LONG THẦN QUỐC GIORDAL
Chương 248: Vị trí của Ngân tích thần
6 Bình luận - Độ dài: 2,584 từ - Cập nhật:
Trans: Sinhsieusao
Edit: OVer_NIT
~~~~~~~~~~~~
Ta bước chậm rãi về phía giáo hoàng, kẻ đang nằm phủ phục thê thảm dưới sàn đá lạnh.
“Fumu.”
Dẫu đã bất tỉnh nhân sự, thân thể rách nát tả tơi, đôi tay của Gorloana vẫn còn lồng vào nhau trong tư thế cầu nguyện.
Mặc cho các giáo hoàng đời trước đã quên đi lời khẩn cầu khi đối mặt với ca khúc vinh danh Quỷ vương, hắn vẫn nhất quyết không chịu từ bỏ.
Ta niệm Tổng Ma Trị Dũ Hoàn Toàn <Ei Shear> để hồi phục cho Gorloana.
Chỉ trong chớp mắt, mọi thương tích trên người hắn đồng loạt biến mất. Đôi mắt của giáo hoàng bừng tỉnh như thể vừa thoát khỏi cơn ác mộng dài.
“Giáo hoàng vì đất nước mà cầu nguyện không ngừng nghỉ. Có vẻ câu nói đó không phải ba hoa làm màu nhỉ.”
Dù đã hứng trọn vũ điệu “Hàng xóm” phủ đầy ma lực từ Cuồng Ái Vực <Gard Asuk> và ma sáo, quả thực, Gorloana chưa hề bỏ ngang việc cầu nguyện dù chỉ một lần.
Đối mặt với đòn tấn công có thể tiễn cả người lẫn thần về với cát bụi, song cho tới hơi thở cuối cùng, gã vẫn không màng đến ham muốn của bản thân.
“Tôn trọng thứ đức tin hiếm có của ngươi, ta sẽ không cưỡng chế đánh thức Ngân tích thần nữa.”
Gorloana gượng dậy, một lần nữa quỳ gối trong tư thế cầu nguyện.
“Giờ nói đi, vị trí của hắn ở đâu?”
Ma pháp trận của Khế Ước <Zekt> bừng sáng.
“Khỏi phải ép, ta không làm trái lời tuyên thệ trước thần linh đâu mà lo. Đúng như ngươi nói, các giáo hoàng tiền nhiệm đã không dốc toàn tâm toàn ý để cầu nguyện cho quốc gia này.”
Hoặc vì bản thân Gorloana làm được điều đó, nên mới khó nhận ra rằng đây không phải điều mà ai cũng có thể làm được.
“Cách Giorheise 200 dặm về phía tây, tại tàn tích cổ Ligalondrol ẩn sâu dưới lòng đất, được che giấu bởi vỏ bọc thời gian, Ngân tích thần đang yên giấc say nồng. Vào thời điểm bạch dạ giáng lâm, nơi giọng ca của thần long đua nhau vang vọng, sẽ là lúc lối vào Ligalondrol khai mở.”
“Bạch dạ dưới lòng đất hiếm thế à?”
Ta ngoái nhìn về phía Arcana để nghe câu trả lời từ cô.
“Chốn địa hạ không có mặt trời, vậy nên không tồn tại ban ngày như ở trên mặt đất. Buổi sáng gọi là lê minh, trưa chiều gọi là bạch dạ, còn ban đêm thì là cực dạ.”
“Vậy thời điểm sẽ là ban ngày à?”
“Đúng vậy. Chỉ cần phân biệt được chính xác thời điểm thì chúng ta ắt sẽ tìm thấy đường.”
Thế thì vụ này đơn giản rồi.
“Nào, Gorloana.”
Ta nhìn thẳng vào mắt giáo hoàng.
“Ngươi biết mục đích của ta mà đúng không?”
“...Viên minh châu tuyển chọn này là do đích tay thần ban tặng. Nếu muốn cướp đoạt nó, hãy lấy mạng ta trước đi.”
“Ai cần chứ.”
Nghe vậy, tên giáo hoàng không khỏi trưng ra biểu cảm ngỡ ngàng.
“Có gì mà ngạc nhiên vậy? Ngươi thực sự nghĩ ta thèm muốn nó sao?”
“Trận thánh chiến này ngươi đã thắng. Không lẽ ngươi chỉ định dừng lại ở việc tiêu diệt thần tuyển chọn của ta thôi ư?”
“Fumu. Vẫn chưa hiểu à?”
“Tại sao… ngươi không lấy Phúc âm thần làm vật hiến tế?”
Trong phán quyết tuyển chọn, thần tuyển chọn có thể nuốt chửng lấy các thần khác để gia tăng sức mạnh.
Trước kia, Arcana từng hấp thụ các vị thần chiến bại của Gazel để biến chúng thành trật tự của mình.
Việc ta không thực hiện lại điều đó khiến Gorloana không tài nào hiểu nổi.
“Ngay từ đầu ta đã nói rồi còn gì. Mục đích sau cùng của ta là xóa bỏ hoàn toàn hệ thống phán quyết tuyển chọn.”
“Thế thì ngươi càng cần đến kỳ tích của thần linh chứ?”
“Một trong những điểm đặc biệt của phán quyết tuyển chọn, đó là thần có thể nuốt chửng thần. Ngoài thánh chiến ra, vẫn còn vô vàn phương thức khác để phân định thắng thua. Tuy nhiên, rõ ràng nghi thức này đang buộc các tuyển chọn giả và thần tuyển chọn phải giao chiến với nhau.”
Một nét nghi hoặc mơ hồ hiện lên trên gương mặt không mấy dễ chịu của Gorloana.
“Ngươi đang muốn nói gì?”
“Để trở thành kẻ chiến thắng sau cùng trong phán quyết tuyển chọn, thường các tuyển chọn giả sẽ nghĩ đến việc đánh bại các vị thần của đối thủ và hấp thụ chúng. Nói cách khác, cái tên <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques gì đó mà người lòng đất các ngươi gọi ấy, hắn tạo ra phán quyết này cốt là để đám thần linh ăn thịt lẫn nhau.”
Chỉ để duy trì trật tự thôi thì có nhất thiết cần đến hệ thống này không?
“Nếu một vị thần mạnh mẽ sở hữu nhiều trật tự khác nhau, có khả năng là nó sẽ giúp củng cố tính ổn định của trật tự trên thế giới. Cũng có thể, nó nhằm một mục đích khác mà chưa ai đoán được. Dù thế nào đi chăng nữa, ta vẫn cảm nhận rõ ràng hiện hữu một bàn tay đạo diễn trong chuyện này. Nếu kẻ chủ mưu ấy thực sự tồn tại, ta chỉ đơn giản là muốn đập tan ý đồ của hắn thôi.”
Hấp thụ thần để tăng sức mạnh làm gì, trong khi bản thân ta là quá đủ.
“Vậy… ngươi định giết ta sao?”
“Ta không có hứng thú với tính mạng của ngươi.”
“Vậy rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?”
“Tất nhiên là phần tiếp theo của chuyện ta vừa nói rồi.”
Biểu cảm của giáo hoàng trở nên méo mó.
“Thật không thể hiểu nổi. Ngươi đã thắng trận thánh chiến này rồi, chỉ cần giết ta đi là xong. Không ai ở Giordal dám đứng lên phản đối kết quả của phán quyết tuyển chọn hết.”
“Suy xét sự tình trên tư cách Quỷ vương của Dilhayd, không có lý do gì để ta giết ngươi cả. Nếu ngươi là một tên bạo quân độc tài hay một kẻ vô năng đần độn, có lẽ ta đã quyết định khác. Ít nhất, ngươi cũng chân thành cầu nguyện cho sự phồn thịnh Giordal và cai quản đất nước này trong yên bình. Một khi ngươi chết, giông bão chắc chắn sẽ nổi lên. Lỡ chẳng may lại bị Agaha hay Gadeisiola xâm lược thì sao?”
“Chuyện đó thì có liên quan gì tới một quốc gia trên mặt đất?”
“Hạnh phúc của người dân đang sống tại đất nước này quá lớn, nó không còn là chuyện có liên quan hay không liên quan nữa rồi. Ai lại đành lòng để những nụ cười rạng rỡ ấy biến thành máu và nước mắt chứ.”
Ta đã cùng các học viên của Học viên Quỷ vương dạo quanh đường phố Giorheise.
Mặc dù vẫn còn nhiều điều chưa rõ, tuy nhiên, chắc chắn rằng, cuộc sống của người dân dưới lòng đất tại đây rất yên bình và tự do tự tại.
Họ vui vẻ ca hát, tận hưởng lai thánh phùng ca, đồng lòng cầu chúc thánh ca tế lễ diễn ra tốt đẹp.
Dẫu có khác biệt văn hóa đi chăng nữa, về bản chất, nơi đây cũng chẳng khác gì Dilhayd cả.
“Nếu muốn đối địch, ta tuyệt đối không nhân nhượng. Còn nếu muốn dĩ hòa, thì tại sao không bắt lấy tay nhau?” [note72592]
Gorloana lặng lẽ dò xét xem ý định thực sự của ta là gì.
Bẵng một hồi, hắn buông lời sắc bén.
“Bắt tay? Đó là lời lẽ phát ra từ kẻ vừa mới tiêu diệt thần tuyển chọn của ta sao?”
“Kuhaha. Lý tưởng không có sức mạnh thì mọi lời lẽ đều vô nghĩa. Hãy thử so sánh bản thân ngươi bây giờ với lúc nãy đi. Rõ ràng sau khi nhận thức được việc không thể nào chống lại ta, ngươi mới chịu bỏ vào tai những lời này đấy chứ. Cũng chính vì khi hiểu rằng chỉ ngôn từ mới có thể lay động kẻ mạnh, cuộc đối thoại mới trở nên ý nghĩa.” [note72593]
“Thật ngạo mạn làm sao…”
“Có vẻ ngươi hiểu ra rồi đấy. Đúng vậy, ta rất ngạo mạn. Hủy diệt quốc gia đối địch chán lắm rồi. Giờ ta muốn hòa bình cơ, một hòa bình thực sự.”
Trước những lời lẽ quá đỗi ngang tàng ấy, Gorloana chỉ biết câm nín.
Không để tâm quá nhiều, ta nhếch miệng cười và tiếp tục.
“Hãy tự hỏi lòng mình thử xem. Những lời ta vừa nói có lẽ đã chạm đến trái tim ngươi rồi đấy.”
Giáo hoàng khẽ thở dài một nhịp, như thể ngầm xác nhận cho điều đó.
“2000 năm trước, trên mặt đất từng xảy ra một trận đại chiến kinh hoàng. Giống như ba cường quốc dưới lòng đất, thần tộc, quỷ tộc, nhân tộc và tinh linh trên kia cũng chém giết nhau không ngừng nghỉ. Binh lính chết như ngả rạ, dân chúng sống trong lầm than. Khi ấy, ta đã đặt cược vào niềm hy vọng cuối cùng. Dùng cả sức mạnh lẫn đối thoại để đương đầu với quốc gia đối địch.”
Gorloana trầm ngâm lắng nghe câu chuyện của ta.
“Và kể từ đó, thế giới đã lấy lại hòa bình. Ít nhất cũng đỡ chiến tranh hơn 2000 năm trước rất nhiều. Tuy nhiên, giờ nghĩ lại mới thấy. Giá mà ta nói chuyện sớm hơn chút nữa, có lẽ đã cứu được thêm vô vàn sinh mạng rồi.”
Ta đặt hết tâm tư thật lòng vào trong từng câu chữ.
“Bởi lẽ đó, ta sẽ không phạm thêm sai lầm nào nữa đâu. Dù có phải vừa đánh vừa nói đi chăng nữa, ta cũng quyết đối thoại đến cùng. Cho tới khi các ngươi thua tâm phục khẩu phục, ta sẽ nói chuyện bằng nắm đấm và chiến đấu bằng ngôn từ.”
“Vậy ngươi muốn ta làm gì đây?”
“Nhượng bộ đi. Ta tôn trọng đức tin của các ngươi. Tuy nhiên, tuyệt đối không được gây hại tới Dilhayd. Cùng lập minh ước giữa hai quốc gia nào.”
Gorloana lặng lẽ lắc đầu từ chối.
“Những điều khoản mà ban nãy ta nói đã là sự nhượng bộ cuối cùng rồi. Giordal là quốc gia của thần, ta không thể làm trái lại giáo lý được.”
“Thế để ta dạy ngươi một cách không gây hại tới Dilhayd mà vẫn tuân thủ đúng theo giáo lý nhé?”
Gương mặt đẹp mã của giáo hoàng thoáng hiện lên vẻ bối rối.
“Chắc lại là ý tưởng ngu muội nào đó chứ gì. Đừng làm chuyện thừa thãi nữa, sẽ chẳng có gì thay đổi đâu. Ngay từ đầu ta đã nói rõ ràng quan điểm rồi. Nếu giáo lý của Giordal không yêu cầu, bọn ta cũng chẳng có lý do gì để gây hại cho mặt đất cả.”
“Thì ta cũng vậy thôi. Mới đầu không thể mong đợi mọi thứ đều trọn vẹn được. Mỗi lần các ngươi bày ra những trò đần độn, ta sẽ lại dạy cho một bài học nhớ đời rồi bắt ngồi xuống nói chuyện cho ra lẽ.”
Sau khi nhắm mắt và dâng lời cầu nguyện lên thần linh, Gorloana lườm thẳng về phía ta và nói.
“Để sinh tồn tại thế giới khắc nghiệt này, bắt buộc phải có sự tồn tại của thần linh và rồng. Không có đức tin, bọn ta chắc chắn không thể sống tới ngày hôm nay được. Trong khi đó, những kẻ trên mặt đất tự sinh tự dưỡng bình thường. Thử hỏi, làm sao hai bên có thể thấu hiểu được nhau đây?”
“Chính bởi vì không biết, nên hai bên mới nảy sinh sự sợ hãi. Chính bởi vì xa lạ, nên hai bên mới không ngần ngại hủy diệt. Để rồi cuối cùng, ai cũng nhìn người kia như con ác ma tàn bạo vô nhân tính.”
Cứ thế, hận thù chồng chất, chiến tranh triền miên, chẳng ai thoát khỏi vũng lầy chết chóc cả.
“Chẳng phải chúng ta nên bắt đầu từ việc thấu hiểu nhau trước sao? Nếu đã cố hết sức rồi mà vẫn không thể hiểu nổi đối phương, thì lúc đó buông bỏ vẫn chưa muộn.”
“Ta không thể khoanh tay đứng nhìn một kẻ có ý định phá hủy phán quyết tuyển chọn như ngươi được. Dân chúng Giordal cũng không tha thứ cho chuyện đó đâu.”
“Nếu vẫn chưa hiểu được sức mạnh của ta thì tùy các ngươi, thích làm gì thì làm. Tay làm thân chịu. Ta sẽ dạy cho các ngươi biết, hơn cả thần linh, thế giới này tồn tại những kẻ mà vĩnh viễn không nên động vào. Dù muốn hay không, giáo điển của các ngươi sẽ phải sửa lại thôi.”
Ta dõng dạc tuyên bố thẳng vào mặt giáo hoàng Gorloana.
“Ngươi sẽ không bao giờ hiểu được đâu.”
Gorloana khẽ nói, đôi mắt gã ánh lên vẻ u sầu chưa từng thấy.
“Đôi tay của chúng ta dùng để dâng lên thần linh những lời nguyện cầu chân thành nhất, chứ không phải để nắm lấy tay của những kẻ trên mặt đất kia.”
Hắn lặp lại lần nữa như một lời khẳng định cuối cùng.
“Khi ngươi tới đây và chìa tay ra, ta đã không đón lấy. Đó là tất cả. Ngày chúng ta bắt tay nhau sẽ không bao giờ đến đâu.”
“Kẻ cầu nguyện với thần linh khi đói, là bởi vì không có gì để ăn. Nếu có một cây ăn quả trước mặt, chẳng tên ngốc nào lại ngồi cầu nguyện tiếp thay vì chìa tay ra hái cả.”
Gorloana đưa ánh nhìn thoáng lên trên.
“Có những thứ không thể cứu vãn chỉ bằng lời cầu nguyện suông. Chắc chắn rồi sẽ đến lúc ngươi buộc phải vươn tay ra để nắm lấy thứ mình cần thôi. Các đời giáo hoàng trước đều thế cả. Đó là lý do họ phản ứng lại trước bài ca vinh danh vừa nãy đấy.”
Dứt lời, ta quay gót bỏ đi.
“Dù sao cũng chưa cần vội đi tới kết luận làm gì. Cứ suy tính cho kỹ vào, ta có thể chờ tới khi nào các ngươi cạn kiệt mọi kế sách cũng được.”
Cùng Arcana, ta rời khỏi thánh ca tế điện.
—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-
Tác note:
Đích đến tiếp theo, tàn tích Ligalondrol dưới lòng đất-—-
Liệu điều gì đang đón chờ cả nhóm đây?
NIT note:
Quả thông não chi thuật cực thấm.
Ngồi edit xong là thấm.
“Chẳng phải chúng ta nên bắt đầu từ việc thấu hiểu nhau trước sao? Nếu đã cố hết sức rồi mà vẫn không thể hiểu nổi đối phương, thì lúc đó buông bỏ vẫn chưa muộn.”Lại phải vắt tay suy nghĩ đường tình duyên gòi =))))
T4R
~~~~~~~~~~~~~~~
Bản dịch chính chủ được up duy nhất tại link: https://docln.net/truyen/3601-maou-gakuin-no-futekigousha


6 Bình luận