Tôi có thể nghe rõ từng hơi thở nặng nề ở phía đầu dây bên kia.
Ngay lập tức tôi nhận ra tình hình đang cực kỳ nghiêm trọng.
“Hãy bình tĩnh, Sena. Hít thở thật sâu nào”
“Nhưng, nhưng mà…!”
“Không sao cả. Hãy tin tớ”
Sena thở từng hơi thật chậm rãi.
Khi đang ở trong trạng thái bối rối, hoảng loạn như vậy, việc bạn cần làm là phải cố trấn tĩnh bản thân, hít một hơi thật sâu để rồi tìm ra cách giải quyết vấn đề.
Khi cảm thấy Sena đã có phần bình tĩnh, tôi hỏi thẳng vào trọng tâm.
“Có chuyện gì vậy? Moeko-chan đã bị gì sao?”
“Tớ đã để lạc mất Moeko khi con bé đang chơi ở công viên! Tớ tưởng mình đã cẩn thận lắm rồi, nhưng tớ chỉ vừa mới rời mắt khỏi con bé một chút thì…!”
“Moeko-chan…”
Quái lạ.
Dù cho Sena có lơ là cảnh giác đi chăng nữa, thì vẫn còn các thành viên của Aratakigumi xung quanh cô ấy mà.
Vậy việc con bé bỗng dưng biến mất chứng tỏ……
Điện thoại của Hitomi-san reo lên.
“Alo?......đã hiểu”
Hitomi-san trưng vẻ mặt nghiêm trọng, gật đầu rồi cúp máy.
Chị ấy nghiêm túc nhìn tôi.
“Mọi chuyện đang rất tệ. Các thành viên của Aratakigumi vừa mới bị tấn công…”
“!!!”
Như tôi đã nghĩ.
Bởi mục tiêu ban đầu là Sena, nên các thành viên đã ưu tiên bảo vệ Sena là chính.
Dĩ nhiên, họ cũng có bảo vệ cho Moeko-chan nữa……nhưng chính tôi cũng không ngờ chúng lại chuyển hướng nhắm thẳng vào Moeko-chan.
“Alo!?”
“Tớ xin lỗi. Nhưng cậu có manh mối nào về vị trí của Moeko-chan không?”
“Chỉ mới ban nãy, có một người nào đó đã liên lạc với tớ! Hắn ta gửi cho tớ thông tin về vị trí của hắn và yêu cầu tớ đến đó một mình! Trong nội dung tin nhắn cũng kèm theo…tấm ảnh của Moeko nữa…!”
“Cái…!”
Nếu hắn ta đã yêu cầu Sena đến đó một mình, thì có nghĩa mục tiêu sau cùng không phải Moeko, mà chính là Sena.
Vậy ra, sau tất cả, đều là kế hoạch của ‘Sudo’ sao!
“Nè Kujo!? Tớ nên làm gì bây giờ!? T-Tớ, tớ……!”
Giọng cô ấy đã run run như sắp khóc vậy.
Đây……là lỗi của tôi.
Tôi đã không lường trước được cậu ta lại hành động quyết liệt đến vậy, tấn công cả vào người của Aratakigumi.
Trước hết, các thành viên của Aratakigumi rất là mạnh.
Nên việc họ bị tấn công và thất bại là điều mà tôi vẫn chưa thể tin được……Chết tiệt!
Lẽ ra tôi đã phải đề phòng trước được việc này!
……Không, bình tĩnh lại nào.
Bởi mục tiêu cuối cùng của chúng là Sena, nên chúng sẽ không động vào Moeko.
Nói cách khác – Tôi có thể bắt đầu một kế hoạch từ đây.
“Sena, cậu gửi cho tớ cái địa chỉ đó có được không?”
“Eh?”
“Làm ơn hãy gửi cho tớ. Tớ cũng không muốn Moeko-chan phải chịu sự sợ hãi thêm một phút giây nào nữa”
“H-Hiểu rồi!”
Tôi đã nhận được thông tin vị trí từ Sena.
Từ chỗ này, chỉ cần đi tắt qua thôi……
“Kujo! Dù sao đi nữa, tớ cũng phải đến đó! Vì Moeko tớ sẽ…!”
“Đừng lo lắng, Sena. Cậu không cần phải đi đâu cả”
“Nhưng nếu không đi thì tớ phải làm gì đây?!”
“-Tớ sẽ đi”
Tôi nhấn mạnh để trấn an Sena.
Rồi tôi liếc nhẹ qua Hitomi-san.
Chị ấy ngay lập tức hiểu ra, gật đầu và nhanh chóng ra khỏi phòng.
“Kujo…”
Giọng của Sena vẫn còn run.
Cô ấy đang bị bối rối.
Vậy nên tôi phải khẳng định.
“Đừng lo lắng. Tớ nhất định sẽ giải quyết nó. Vậy nên Sena, hãy về nhà và đợi tin từ tớ nhé”
“Nhưng đây là vấn đề của tớ……”
“Thì đó. Để Sena đi thì quá nguy hiểm. Tớ hiểu cậu đang cảm thấy rất lo lắng. Và…cũng chính tớ đã ba hoa về việc bảo vệ cậu này kia, để rồi thất bại. Tớ sẽ chịu trách nhiệm cho việc này”
“Không đúng. Tớ mới là người lẽ ra phải bảo vệ được cho Moeko…”
“Vậy thì hãy để lại những sự dằn vặt đó cho tớ đi. Không sao đâu. Tớ sẽ đưa Moeko-chan trở về. Lần này, tớ chắc chắn”
“Kujo…”
Tôi có trách nhiệm cho chuyện này.
Như tôi đã nói, chính tôi là người đã đẩy Sudo vào bước đường này.
Cũng chính tôi là nguyên nhân khiến cho Moeko-chan bị bắt cóc và khiến Sena phải trải qua khoảng thời gian khó khăn này.
Vậy nên tôi phải làm gì đó.
Và tôi muốn làm một điều gì đó.
Không thể để cho Moeko-chan và Sena phải buồn được.
Tôi không chấp nhận chuyện vô lý này.
“Sena, hãy tin tưởng và đợi tớ. Làm ơn”
Một bầu không khí im lặng bao trùm.
Một lúc sau, Sena lên tiếng như thể đã đưa ra quyết định.
“Tớ xin lỗi. Kujo, làm ơn. Hãy cứu đứa em gái của tớ”
Cơ thể tôi cứng lại khi cô ấy giao trọn cả niềm tin, lời nói và suy nghĩ của mình cho tôi.
“Đã hiểu”
Tôi trả lời rồi cúp máy.
Tôi lập tức rời khỏi nhà.
Sau đó, Hitomi-san ném chiếc mũ bảo hiểm cho tôi.
Tiếng động cơ xe máy vang vọng khắp con hẻm.
Chị ấy đã ngồi sẵn trên xe, rồ ga mạnh tay làm tiếng động cơ vang lên như tiếng gầm của một con mãnh thú.
“Đi nào, Ryo-chan”
“Ừm”
Ngồi sau lưng Hitomi-san, chiếc xe lăn bánh với tốc độ cao.
Hãy làm những gì có thể.
Tôi sẽ dốc hết sức để cứu được con bé.
Vì tôi đã hứa với Sena rồi.
-Tôi nhất địch sẽ cứu được Moeko-chan!
~~~
*Sudo Hokuto’s POV
Tôi đang quan sát tình hình từ đằng xa.
Em gái của Miyako đang ở đằng sau và đang bị bao quanh bởi một nhóm những kẻ với khả năng chiến đấu rất cao.
“Hee hee hee……thật hoàn hảo!”
Giờ thì chỉ cần đợi Miyako đến nữa thôi……
“Hokuto-san, mục tiêu đã trả lời. Cô ấy sẽ đến sớm thôi”
“!......uhehehehehe. AHAHAHAHAHAHAHAHAHA ! ! ! ! TỐT, TỐT LẮM ! ! ! !”
Vậy là tôi sắp được gặp Miyako yêu dấu của mình rồi…
Heh, heh, heh……thật là mong chờ quá đi……
Em ấy sẽ trông như thế nào khi được gặp tôi nhỉ?
Khi tôi đụng chạm, rồi đưa ‘cái đó’ vào trong em ấy, liệu em ấy sẽ làm một khuôn mặt như nào và rên rỉ ra sao nhỉ… [note85717]
“Uhyauhyauhya ! ! ! ! PHẤN KHÍCH QUÁ ! ! ! !”
Đến đây đi nào, Miyako ơi.
Hãy đến gặp anh thật sớm nhé……được chứ?
Em không thuộc về Kujo đâu, chỉ thuộc về mình anh thôi. Anh là người duy nhất mà……
-BANG! ! ! !
Bỗng dưng cánh cửa bị bật tung ra.
“!?!?!?!?”
Tôi vội trốn đi và quan sát từ xa.
Sau đó…
“! ! ! ! ! ! ! ! ! ! THẰNG ĐÓ ! ! ! ! ! ! ! !”
“—Moeko-chan đâu rồi?”
“KUJO ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”
2 Bình luận