Chính truyện (chương 11 đến 85)

Chương 57: Khoảng cách giữa Gals và con người thật

Chương 57: Khoảng cách giữa Gals và con người thật

Đã một khoảng thời gian trôi qua kể từ ngày đó.

Kỳ nghỉ hè đã dần đi đến hồi kết chỉ trong nháy mắt.

Tôi vẫn đang sống những ngày tháng vô vị.

Thi thoảng, có lẽ là hai đến ba ngày một lần, Ichinose và những người kia sẽ đến chơi, còn lại thì mấy ngày nghỉ cũng như bao ngày khác vậy.

“Ra là vậy à”

Tôi lẩm bẩm một mình trong khi bước chân vô siêu thị gần đó.

So với hồi cấp hai thì hiện tại tôi thấy rất là ổn.

Tôi được gặp gỡ và làm quen với khá nhiều người ngoài gia đình, nhân viên trong quán và cả bạn bè trong lớp.

“Mình phải biết ơn vì điều đó mới được”

Bước vào siêu thị, tôi thầm nghĩ về nó.

Bởi Hitomi-san sẽ ăn tối cùng với tôi hôm nay, nên tôi nghĩ mình sẽ làm món Hamburger bít tết mà chị ấy thích.

Bắt đầu đi mua hành tây trước nào…

“Kujo?”

Bỗng dưng bị gọi tên, tôi quay lại.

Sena đang đứng đó, nắm tay Moeko-chan trong khi cầm chiếc giỏ xách.

“Sena. Sao cậu lại ở đây?”

“Tớ mua đồ về làm bữa tối. Còn cậu thì sao, Kujo?”

“Tớ cũng vậy thôi”

Sena tròn xoe đôi mắt khi tôi nói vậy.

“Kujo biết tự mình nấu bữa tối sao?”

“Ừm, đúng rồi”

“Kujo nấu ăn à……”

Cô ấy nhìn tôi từ đầu đến chân.

“Vậy tức là cậu đã tự nấu ăn từ đó đến giờ luôn sao?”

“Đúng rồi. Mà nghĩ lại thì, tớ đã phụ bếp từ khi còn học tiểu học cơ. Rồi sau đó tớ bắt đầu tập nấu ăn từ khi phụ việc tại quán”

“T-Tớ hiểu rồi. Không chỉ đẹp trai…mạnh mẽ…học giỏi…mà cậu còn biết cả nấu ăn luôn nữa……Đáng sợ quá”

“Cậu vừa nói gì thế?”

Cô ấy cứ lẩm bẩm nên tôi không nghe rõ cho lắm.

“Không, không! Không có gì đâu! Thật sự không có gì đâu mà!!!”

“Ư-Ừm”

Tự dưng cô ấy cuống cuồng cả lên làm tôi hơi bị bối rối, thôi không đào sâu thêm nữa.

Rồi ánh mắt tôi chạm vào ánh mắt của Moeko, cô bé đang nhìn chằm chằm vào tôi từ nãy đến giờ.

“Onii-chan cũng nấu ăn ngon lắm lun sao?”

“Ừm thì, cũng được một chút thôi em”

“Ah! Vậy là giống như onee-chan luôn đó! Wow!”

“Cảm ơn em, Moeko-chan. Hiểu rồi, vậy là cậu cũng tự nấu ăn luôn sao, Sena?”

“Ư-Ừm. Bố mẹ tớ ai cũng đi làm cả, nên tớ nghĩ nếu biết tự nấu ăn thì sẽ giảm được một chút gánh nặng cho họ…”

Hôm nọ cô ấy cũng bảo là có việc nhà cần phải làm, ra là do cả hai vị phụ huynh đều đi làm cả.

Mặc dù trông cô ấy cứ như một gal đáng sợ, nhưng trái lại lại là một người chị chăm lo hết mình cho em gái và là một người con chăm chỉ, phụ giúp việc nhà……vẻ bề ngoài và con người thật của cô ấy đúng là cách xa một trời một vực.

Đang nghĩ miên man về nó, thì tôi chợt nhận ra Sena đang nhìn chằm chằm về tôi.

“G-Gì vậy?”

“…vừa nãy cậu đã không ngờ luôn chứ gì?”

“Không……tớ đâu có”

“Không tin”

“!......”

“Đồ nói dối”

“Xin lỗi mà……”

Tôi bỏ cuộc và xin lỗi, Sena ‘hmp’ cái rồi quay đi.

“Thôi được rồi, tớ không để tâm đâu”

Hình như tai của Sena có hơi đỏ khi cô ấy nói điều đó thì phải.

~~~

Rồi thì tôi cũng đã mua sắm xong những thứ cần thiết.

Tiện thể thì, cả hai chúng tôi đều đã có mang theo chiếc túi của riêng mình.

“Mà nè, cậu có chắc là cậu không phiền khi ‘hộ tống’ chúng tớ về như thế này chứ?”

“Không vấn đề gì hết, tớ vẫn còn nhiều thời gian mà. Hơn nữa, cũng chỉ có vậy thôi mà, phải chứ?”

“!...ừm thì, tớ tin cậu vậy”

Sena nhìn đi chỗ khác.

Rôi tôi mỉm cười với Moeko-chan đang đi ở giữa tôi và Sena.

“Mà, dạo này cậu có ổn không?”

“Ừm, tớ vẫn nhận được những cuộc gọi hay những mail như thế, nhưng có lẽ cái ánh nhìn mà tớ cảm nhận lúc trước thì không còn nữa……Kujo đã làm gì đó sao?”

“Ừm thì”

Tuy tôi không có kể chi tiết cho Sena, nhưng thực ra tôi đã nhờ bác Arataki gửi đi một số thành viên để bí mật bảo vệ Sena và giám sát xung quanh.

Theo báo cáo từ họ, đúng là có một người nào đó đang theo dõi Sena, nhưng họ không thể xác nhận được đó là ai.

“Nó thật sự giúp ích rất nhiều đó. Nhờ vậy mà tớ có thể yên tâm mà ra ngoài rồi. À, đối với tớ thì không sao, nhưng…còn Moeko thì…”

“Em ạ?”

“Đúng đó. Moeko cứ hãy cười thật tươi và đừng lo lắng về bất cứ điều gì hết nhé?”

“Vâng ạ!”

“Tốt lắm”

Sena mỉm cười dịu dàng với Moeko.

Nhìn cô ấy như vậy, sâu trong lòng tôi bỗng có một thôi thúc muốn nói ra điều đó.

Và trước khi kịp nhận ra, thì tôi đã nói rồi.

“Sena đúng là một người chị tốt. Cậu cũng sẽ là một người vợ tốt nữa đấy”

Sena sững người trước lời nói của tôi.

Rồi sau đó,

“Heh……? Heeeeh!??!”

Mặt Sena đỏ bừng lên vì kinh ngạc.

Tôi vừa nhận ra mình đã nói một điều gì đo rất bất thường, bởi cô ấy lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng mà.

“C-C-C-C-C-Cậu vừa mới nói cái gì thế!?!?”

“Không, tớ chỉ nói ra những gì mình nghĩ thôi”

“Dù thế nào đi nữa thì cậu cũng không nên nói ra những thứ thô lỗ như vậy!”

“T-Thô lỗ?…”

Tôi hoàn toàn không ý thức được điều đó, nhưng nếu Sena đã cảm thấy như vậy thì chắc là nó đáng kinh tởm lắm.

Khi tôi đang cảm thấy phiền muộn, Sena đã hốt hoảng chữa cháy.

“Không, ý tớ không phải như vậy! Tớ thật sự rất vui, tớ còn biết nói gì n…!!! Ah-”

“!!!”

Do tôi vừa đi vừa nhìn về phía trước, nên đã không để ý đến những bước chân hơi loạn xạ của Sena, kết quả là cô ấy ngã xuống.

Tôi ngay lập tức phản ứng và đỡ lấy cơ thể Sena.

“Cậu ổn chứ?”

“! ! ! ! ! !”

Sena lập tức đơ người.

Ngay sau đó cô ấy lập tức rời khỏi người tôi.

“T-Tớ ổn! Cảm ơn cậu!”

“Hiểu rồi. Tớ mừng về điều đó”

Mặt Sena đỏ bừng lên.

Hay do cô ấy……xấu hổ chăng?

Không, làm gì có nhỉ.

Sena chắc hẳn đã trải qua chuyện này rất nhiều rồi.

Sao cô ấy có thể xấu hổ chỉ vì có ai đó chạm vào mình được.

Mà cũng có thể Sena thực ra không thích chuyện này.

Nếu đúng là vậy thì……tớ xin lỗi…

“………phew”

Sena áp má vào hay bàn tay và thở ra.

Tôi mỉm cười bởi không thể tưởng tượng được một Sena lạnh lùng lại có những cử chỉ như thế này.

-Cũng vì vậy, tôi đã quá chú ý đến Sena mà bản thân không nhận ra.

Có một cái nhìn ‘khủng khiếp’ đang hướng thẳng về phía chúng tôi.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!