Chính truyện (chương 11 đến 85)
Chương 58: Hokuto-kun: Tâm lý sụp đổ
2 Bình luận - Độ dài: 1,159 từ - Cập nhật:
*Sudo Hokuto’s POV
Miyakoooo Miyako……
Tại sao em lại không trả lời tin nhắn của tôi chứ?...
Em thường trả lời tin nhắn của tôi ngay tức thì cơ mà, giờ em lại bảo rằng chưa đọc tin nhắn của tôi là sao?
“Cả các em nữa sao…?”
Shizuku, Ayaka và Yayoi.
Tất cả đều rời bỏ tôi!
Rời bỏ tôi…!
“Ugh…!”
Tôi sắp khóc rồi đây.
Sau cùng, người duy nhất có thể lấp đầy được khoảng trống trong tôi chỉ có mình Miyako.
Tuy nhiên……nó không tốt chút nào, nhỉ?
“Hokuto-sama, có lẽ cô ấy chỉ ở xung quanh đây thôi”
“…‘có lẽ’ sao? ‘CÓ LẼ’ LÀ SAO CHỨ, ĐỒ KHỐN NẠN NÀY?”
“Hiii! T-Tôi đã giải thích với cậu rồi mà!? Bọn người của Arataki dường như có mối liên kết nào đó với cô Sena! Vậy nên chúng ta cần phải hành động thật cẩn thận…”
“…Tch!!!”
Chỉ mới lúc trước, tôi vẫn còn có thể tự mình theo dõi Miyako.
Thì đó, Miyako dễ thương quá thể, em ấy có thể bị lũ ruồi nhặng bâu bám mất.
Hôm trước, tôi thấy em ấy đi gặp thằng khốn Kujo ở công viên kia.
Nhưng không hiểu sao, đám người của Arataki lại phá đám ngay lúc đó, và Bố tôi cứ mè nheo bảo rằng việc đó quá nguy hiểm!
Sao tôi lại phải lén lút đi theo dõi em ấy như thế này?
“Aaaahhh chết tiệt! Bực mình ghê gớm….! ! ! ! !”
Hah, hah, hah, hah…….
Tôi muốn được ôm Miyako ngay bây giờ. Tôi muốn giữ em ấy bên mình mãi mãi……
Miyako là người phụ nữ duy nhất của tôi!
“Hokuto-sama! Hãy nhìn sang bên kia đường đi ạ! Là Sena-sama!”
“Gì chứ?!”
Tôi dán mặt lên cửa sổ xe cứ như muốn nuốt chửng nó.
Tấm kính được trang bị trên chiếc xe này được thiết chỉ để nhìn từ trong ra ngoài, còn từ ngoài nhìn vô sẽ không thấy gì cả.
Nói cách khác, tôi có thể ngắm nhìn em ấy thoả thích cho đến chết thì thôi……Hee-hee-hee!
Giờ thì, sau một thời gian tự bồi dưỡng bản thân, hãy ngắm nhìn Miyako của tôi sau một thời gian dài nào……
“!?!?!?!?!? Cái quái gÌ VẬY CHỨ?!?!?!?!?!”
Một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt tôi.
M-Miyako của tôi.
Miyako của tôi đang có…những cử chỉ thân mật với……Kujo.
KHÔNG ĐỜI NÀO!
Em ấy đáng lẽ phải là thuộc về tôi, tại sao em ấy lại ở bên Kujo chứ?
Và họ trông cũng rất gần gũi với nhau……không thể nào…KHÔNG THỂ NÀO!!!
Đó là một cái ôm, đúng không? Bọn họ đang ôm nhau, phải không?
Bộ ngực của Miyako đang chạm vào Kujo.
Không thể tha thứ…TUYỆT ĐỐI KHÔNG THỂ THA THỨ! ! ! !
NGƯỜI PHỤ NỮ ĐÓ LÀ CỦA TAO……! ! ! ! !
Không được rồi!
Tôi đang trở nên mất trí!
Tôi chưa từng cảm thấy như này kể từ sau buổi sinh hoạt toàn trường!
Không, có lẽ nó còn hơn thế nữa……! ! ! !
Ugh, chết tiệt……
“AAAAAAAAAAAAAAAAAHHHH! ! ! ! ! ! ! ! !”
“Hokuto-sama!?!?!?”
Ngực tôi đau quá!
Đầu tôi đau quá!
M* mày!......Con m* mày! ! ! ! !
“CON M* MÀY, THẰNG CH* KHỐN NẠN ! ! ! ! ! ! ! !”
ĐÓ LÀ MIYAKO CỦA TAO!
TẠI SAO MÀY DÁM ĐỘNG CHẠM VÀO EM ẤY CHỨ!
TAO MỚI LÀ NGƯỜI ĐẦU TIÊN CÓ QUYỀN ĐƯỢC ‘SỜ’ EM ẤY!
CHỈ CÓ MIYAKO MỚI THOẢ MÃN ĐƯỢC TAO VÀ CHỈ CÓ TAO MỚI THOẢ MÃN ĐƯỢC MIYAKO!
Hah, hah, hah……
“Anh muốn gặp em, anh muốn được gặp Miyako…”
Ngay khi gặp được em ấy thôi, tôi sẽ bịt miệng em ấy và ‘thưởng thức’ khắp cơ thể của em!
Tất cả từ bộ ngực, khuôn mặt, cánh tay, chân, bàn chân, ngón tay, tất cả mọi thứ của em ấy, tôi sẽ liếm hết! ! ! ! !
“Miyako, em là người duy nhất mà anh muốn…”
Tôi không còn nghĩ được gì khác nữa.
Điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến chính là những gì tôi biết.
Tôi sẽ bắt Miyako phải phục tùng tôi bằng tất cả sức mạnh của mình.
Tôi sẽ lấp đầy mọi thứ bằng Miyako.
Tôi muốn làm tất cả điều đó……trước khi gã khốn nạn kia vấy bẩn em ấy.
“Đổi địa điểm, đến chỗ tầng hầm ngay bây giờ…”
“N-Nhưng”
“NGAY ! ! ! !”
“V-Vâng, thưa cậu chủ”
Chiếc xe lăn bánh xa dần khỏi Miyako.
“Miyako, đợi…anh nhé. Anh cũng sẽ làm cho em được hạnh phúc nữa…”
Một nụ cười bỗng nhiên bung ra.
“Ôi, vui quá……hehehehe!!!!”
“Hyahahahahahaha! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”
Hãy đợi anh nhé……Miyako…… ♡
~~~
Tôi nằm dài trên giường bên trong căn phòng của mình.
“Kỳ nghỉ hè cũng đã kết thúc rồi sao?”
Các tờ lịch đặt trên bàn hầu hết đều được gạch chéo đỏ chót cả lên.
Một kỳ nghỉ hè cũng không có gì đặc biệt xảy ra cả.
“Có lẽ mình nên làm gì đó lần cuối”
“Cũng hay đó, nhỉ? Cứ như kỷ niệm về một mùa hè vậy đó”
“Hmm”
“Oh, đúng rồi”
Hitomi trở mình, nép người vào lưng tôi, đặt tay lên trước ngực tôi và ôm lại.
Hơi thở ngọt ngào mơn trớn tai tôi.
“Em có muốn tạo ra một kỷ niệm ‘người lớn’ không nè?”
“Em không muốn. Mà nếu chị muốn ngủ trưa thì chị quay về phòng mình đi chứ. Em cũng muốn ngủ mà”
Nói rồi, tôi tính vùng thoát khỏi vòng tay Hitomi-san.
Nhưng chị ấy lại ôm chặt tôi cứ như gấu Koala vậy, rồi lại còn “Ehh, chị cô đơn lắm đó!”
Mỗi lần chị ấy làm như vậy, tôi đều cảm nhận được sự mềm mại và mùi hương ngọt ngào, và rất nguy hiểm nữa, khiến tôi cũng không thể phủ nhận rằng mình đang rất hồi hộp.
Tôi cũng đã chịu đựng như thế từ lâu nên tôi quen rồi.
“Ngược lại thì, làm sao em có thể chịu được cám dỗ từ một người phụ nữ yếu đuối, luôn van xin được ôm ấp như thế?”
“Thế chị nghĩ em bị tấn công theo kiểu này được bao nhiêu lâu rồi?”
“Đã đến lúc em nên đầu hàng rồi đó~”
“Không nhé”
“Yaaaan~”
Trong lúc đang giằng co với Hitomi-san, chuông điện thoại của tôi reo lên.
Tôi nhanh chóng thoát ra khỏi chị ấy và đứng dậy, rồi ngạc nhiên khi thấy cái tên hiển thị trên màn hình.
“Sena?”
-Tôi không biết nữa, nhưng tôi có thể cảm nhận được nó.
Tôi có linh cảm rất xấu về chuyện này.
“Alo?”
Tôi trả lời điện thoại.
Đầu dây bên kia, Sena thở hổn hển và hét to.
“Moeko…Moeko đã…! ! ! ! !”
2 Bình luận