Bắt đầu! Cấp Junior!

Chương 8: Ám ảnh với khúc cua cuối

Chương 8: Ám ảnh với khúc cua cuối

Tomio đã chỉ ra cho tôi thấy rằng, tôi sợ một viễn cảnh như đã diễn ra tại trận ra mắt, dẫn tới việc cua rộng và mất tốc độ tại khúc cua cuối. Ám ảnh tâm lý đã khiến tôi không thể thực hiện chính xác những gì tôi muốn, giống như hội chứng Yips ấy.

Ví dụ điển hình của tình trạng này, không thể chạy do vấn đề tâm lý, chắc phải kể đến Narita Brian. Không có nhiều manh mối rõ ràng, chỉ biết là sau khi hồi phục từ chấn thương thì con ngựa Narita Brian không thể chạy hết sức mình được nữa.

Nghe nói vào năm 3 tuổi thì Narita Brian là một con ngựa bất khả chiến bại. Tuy nhiên, sau khi dính chấn thương, thì lại khó mà thắng được trận đua nào. Kể cả có thắng được Mayano Top Gun trong chặng Hanshin Daishoten, thì trận thắng sát nút đó cũng cho thấy Brian đã suy yếu đi nhường nào.

Dù sao thì, với tôi đây vẫn là một điểm yếu trí mạng. Nếu tôi không thể xoay sở được, hay thậm chí là không thể chạy được, trên khúc cua cuối, thì đừng nghĩ đến việc chạy nữa.

Tomio vẫn liên tục xin lỗi tôi, nhưng tôi không chạy để anh phải cúi đầu. Tôi muốn anh ấy được nở nụ cười khi tôi chạy.

Quyết tâm vậy rồi, hành động ngay thôi.

Suy nghĩ đầu tiên của tôi là “Có phải là dính trạng thái xấu rồi không?” và phi ngay ra đền thờ. Rõ ràng đây không phải là thứ có thể chữa được trong phòng y tế. Tôi ném vài đồng xu vào hòm, sau đó rút một quẻ. Và tôi nhận được “Cát” – chắc thế là được rồi.

“Ngon, này là giải trạng thái xấu rồi!” Hoặc ít nhất là tôi nghĩ vậy... cho đến khi tôi ra trường đua tập, và lại thấy cái khuỷu tay chết tiệt đó đập vào mặt tôi khi đến khúc cua cuối, và lại giảm tốc một cách thảm hại.

“Má nó chứ...” Kế hoạch giải trạng thái xấu bằng cách lên chùa đã thất bại.

Sau đó thì lại phải nhờ đến bạn tôi, Guri-ko rồi. Tôi thử dò lịch trình của cậu ấy xem có ngày nghỉ nào không, và sáng hôm đó ra vái cậu ấy ba vái.

“Hả… ghim cậu khi chạy ở khúc cua cuối hả… là sao?”

“Xin cậu đó, Guri-ko! Trả cậu ba ly sữa mật ong! Cậu cho tớ xin chút thời gian thôi! Xin cậu đó!!”

“Sữa mật ong thì cũng được, nhưng… chuyện này là sao?”

“Không to tát lắm đâu.”

Tôi nhờ Guri-ko làm đúng một việc: đuổi theo tôi từ vòng ngoài ở khúc cua thứ tư với nhịp độ gần với của tôi. Hình như là đòi hỏi cậu ấy hơi quá thật… nhưng đây là cách duy nhất mà tôi có thể nghĩ tới để trị cái ám ảnh tâm lý kia.

Một đứa chạy dẫn đoàn như tôi, khi mà có đối đuổi theo đằng sau với nhịp độ như của mình thì sẽ luôn cố gắng tăng tốc và tăng rất nhiều tốc. Và tôi muốn dùng bản năng ấy để vùi lấp đi nỗi sợ hãi.

Làm như nó thật sự sẽ hoạt động không bằng ấy…

Với một đứa đang không hiểu cái gì như Guri-ko thì việc này trông không có nghĩa lý gì cả. Nhưng với một đứa cần bất cứ cơ hội nào để vượt qua nỗi sợ như tôi thì cũng đáng.

Hai đứa chờ đến khi sân tập vắng và lẻn vào trong. Sau chút thời gian khởi động thì chúng tôi quyết rằng cần phải thực hiện nhiều lần nhất có thể thay vì chú trọng vào chi tiết quá trình mỗi lần thử. Bắt đầu từ khúc cua thứ hai, vào vị trí.

“Được rồi, Guri-ko – nhờ tất cả vào cậu.”

“Rồi mà~”

“Nhắc lại này… nếu cậu thấy nguy hiểm thì có thể rút lui bất cứ lúc nào.”

“…Xem nào, dạo này cậu đang cua quá rộng phải không? Tớ né mấy đứa như cậu khá giỏi, nên cứ để tớ lo.”

“Vậy thì tốt rồi. Được rồi, sẵn sàng… LÊN!”

Vì tôi là đứa ra hiệu xuất phát nên tôi dễ dàng phóng thẳng. Nhẹ nhàng vượt lên phía trước, tôi tạo được khoảng cách khoảng hai thân ngựa với Guri-ko. Mọi thứ đều hoàn hảo từ đây đến tận đoạn thẳng trước khúc cua thứ ba. Nhưng từ đó về sau thì sao?

Tôi cua sát hàng rào bên trong, quyết không giảm tốc. Vẫn giữ được dáng chạy thấp, đạp mạnh xuống nền, cố biến lực ly tâm thành đà hướng về phía trước. Tăng tốc khi đang cua đúng là một kỹ thuật hết sức điên rồ mà tôi đã học được khi luyện tập cùng Tomio, kết hợp từ cả “Professor of Curvature” và “Corner Connoisseur”

Tôi quyết không khoan nhương trên từng khúc cua và cố gắng nới rộng khoảng cách. Guri-ko từ vị trí thứ hai đang cách tôi khoảng năm thân ngựa.

“……!?”

Có vẻ như Guri-ko hơi bối rối thì phải. Hình như, không, chắc chắn cậu ấy đang nghĩ “Cậu bảo là đang gặp vấn đề ở khúc cua cơ mà?! Ổn như này còn gì??”

…Sai rồi, Guri-ko à. Bây giờ khác, đến khúc cua cuối thì tớ yếu đuối rõ rệt luôn. Cậu sẽ được thấy sớm thôi…

Qua khúc cua thứ ba, tiến vào khúc cua cuối.

Đến giờ thì mọi chuyện đều ổn. Vấn đề nằm ở đoạn cua ngay trước đoạn thẳng cuối – đúng nơi mà tôi ăn nguyên cái cùi chỏ vào mặt. Cho đến đây thì cơ thể tôi vẫn tự di chuyển mà không có vấn đề gì, và tôi vẫn có thể tập trung tối đa vào việc chạy. Thành quả của những buổi tập luyện với Tomio là đây chứ đâu xa.

Nhưng tôi vẫn không hiểu nguyên nhân tôi lại ám ảnh với thứ đó đến vậy? Có đau đến mức ăn tận vào xương tủy đâu?

Và lúc nào cũng vậy, cảm giác sợ sệt ấy luôn đến mà không báo trước. Ngay khi hết khúc cua cuối, ngay khi tiến vào đoạn thẳng cuối, tôi lại nhìn thấy nó.

Một bóng hình bỗng dưng vụt lên từ khoảng trống giữa tôi và hàng rào bên trong. Một Mã Nương, với màu tóc trông y hệt của Jarajara. Đi kèm với sát ý không lẫn vào đâu được đó là một chiếc cùi chỏ bay thẳng đến mặt tôi.

Tôi biết đây chỉ là ảo ảnh. Jarajara hàng thật giá thật sẽ không bao giờ làm vậy với tôi cả. Vụ việc ngày hôm đó chỉ là tai nạn không ai mong muốn, không chút ác ý nào – nhưng não tôi bằng một cách nào đó lại vẽ ra khung cảnh đáng sợ này. Tôi biết rất rõ, nhưng lần nào cũng vậy, ký ức ấy đều bị tái hiện lại một cách đau thương.

“Hự-!”

Tôi lại giật nảy mình, như thể tôi thật sự bị đánh vào mặt. Chân tôi lại tự động giảm tốc và cua rộng hẳn ra. Lại nữa. Nhưng giọng nói của ai đó bất ngờ vang ra từ phía sau.

“Apollo-chan!”

“Haah!”

Guri-ko ngay lập tức bứt tốc đến bên cạnh tôi, án ngữ vị trí bên ngoài mà tôi định cua ra. Vai chúng tôi suýt thì va chạm trực tiếp, nên việc cậu ấy thu hẹp khoảng cách thành công đã cản tôi cua rộng ra nữa.

Thay vào đó thì tôi đẩy được mình vào trong. Vậy thì chiến thôi.

Lần đầu tiên kể từ trận ra mắt, tôi biết thế nào là đọ sức trên đoạn thẳng cuối.

Nhưng tăng tốc lại không dễ dàng đến thế, và Guri-ko lại giành phần thắng. Cách biệt một nửa thân ngựa. Khi chúng tôi giảm tốc lại thì cậu ấy vừa thở dốc vừa ngoái đầu lại nhìn tôi.

“Hah… hộc…”

“Apollo-chan, cậu sao vậy? Cho đến khúc cua cuối thì tớ không nghĩ là tớ bắt kịp cậu được đâu. Lần trước tụi mình đua, cậu không có bị như này.”

Guri-ko nhìn xuống chân tôi với vẻ mặt vô cùng bối rối. Trong khi đó thì tôi cũng thấy được chút hy vọng. Chỉ một chút nữa thôi, sắp sửa được rồi.

Nói trắng ra thì, tôi đã nghĩ mình không có sợ va chạm nữa đâu. Tôi thật sự đã cố chạy một cách bình thường trên khúc cua cuối. Để mà nói thì cơ thể tôi tự thấy sợ hãi, như thể Apollo Rainbow bản gốc đang run rẩy né tránh vậy. Khi tôi đẩy cơ thể này đến giới hạn thì con bé lại xuất hiện và ngáng đường tôi.

Ăn đánh vào mũi thì đau thật đấy, nhưng không đến mức khiến tôi phải ngừng chạy đâu, đúng không? Tôi tự cảm thấy vậy, nhưng mà… hình như đây là bản năng của một Mã Nương thì phải? Với tôi, một kẻ không hiểu gì về ngựa, thì đây vẫn là ẩn số.

…Giời ạ. Có vẻ như tôi không thể giải quyết việc này một mình được rồi.

“Lại được không?”

“Ờ được. Đừng có cố quá nhé?”

“Rồi rồi”

Cảm ơn vì đã lo lắng, nhưng bây giờ chính là lúc để dốc hết sức mình. Chúng tôi tiếp tục buổi tập kỳ lạ này, nhưng vẫn không thể giải quyết được vấn đề của tôi.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Giờ đã là giữa tháng bảy, thời điểm mùa hè đến ngay sau mùa mưa. Một ngày mới bắt đầu với cơn nóng có thể hút cạn sinh khí con người ta ngay lập tức, cùng với tiếng ve kêu inh tai nhức óc. Đây chính là mùa hè.

Với đa phần học sinh thì thời gian nghỉ hè chính là thiên đường. Nhưng với các Mã Nương, cụ thể là học sinh tại Học viện Tracen, thì không tồn tại khái niệm nghỉ hè. Chỉ có không ngừng luyện tập và tập luyện không ngừng. Những Mã Nương có tiềm năng sẽ được đến trại hè, còn mấy đứa còn lại cứ ở trường mà tập như bình thường.

Nói thật thì tôi cũng muốn đến trại hè lắm chứ. Nhưng Tomio vẫn còn là lính mới nên không thể chi trả được. Chịu thôi, ngân sách có hạn mà.

Cơ mà, nếu không phải thành viên của một đội lớn thì đừng bao giờ nghĩ tới trại hè. Trừ khi đạt được thành tích vô tiền khoáng hậu thì tham gia trại hè một mình là bất khả thi. Với một đứa mong muốn đổi gió như tôi thì đúng là cụt hứng.

Nhưng vấn đề quan trọng nhất là tôi chưa giải quyết xong nỗi ám ảnh của mình.

Thử hết mọi cách rồi đấy.

Nào là treo một củ cà rốt trước mặt khi chạy (tôi thích cà rốt thật, nhưng chưa đủ để đánh lạc hướng tôi khỏi cái khuỷu tay)

Nào là chạy với Tomio (còn phải nói, chắc chắn là bom xịt – được cái ngắm Tomio cố gắng bắt kịp tôi trong vô vọng đúng là vui thật)

Có vài lúc tôi cảm thấy sắp thành công đến nơi rồi. Nhưng lần nào cũng vậy, thành công mà tôi mong muốn đều tuột khỏi tay. Dù sao thì, vấn đề tâm lý của tôi là vấn đề chỉ tôi có thể giải quyết được. Ước gì cắt phăng cái bóng ấy đi thì tốt biết mấy…

“Mãi vẫn không được thế này…”

Tomio vừa lẩm bẩm vừa gỡ bớt đến cả cái cúc áo thứ hai. Tản nhiệt máy tính thì kêu còn hơn cả công nông. Kể từ khi tôi thua từ trận ra mắt lại thì anh chỉ có dán mắt vào màn hình và dữ liệu thôi.

Tôi phân vân hồi lâu, sau đó vẫn quyết định nhìn vào màn hình từ đằng sau bờ vai anh, và thấy rõ ràng các chỉ số cơ thể tôi. Chiều cao, cân nặng, số đo 3 vòng, phân bổ cơ chân, cân bằng bàn chân, biên độ vung tay, tất cả đều được anh theo dõi và ghi chép chi tiết.

Nhìn lại mới thấy được Apollo Rainbow đã phát triển cỡ nào. Chỉ xét về mặt thể chất thôi thì tôi có thể tự tin cân được đa phần những Mã Nương cùng cấp khác.

Không phải khoe, cơ mà bụng tôi có múi rồi đó. Mờ mờ, nhưng có là có. Phần hông cũng thon gọn lại kha khá – đến mức tôi có thể tự tin khoe bụng được rồi. Cơ mông phát triển gần gấp đôi so với ban đầu, và cơ tay với cơ lưng cũng đã tăng khá nhiều.

Nghĩ lại thì, con gái tập đến mức có múi bụng khó hơn nhiều. Và việc múi bụng của tôi lộ đến mức này chứng minh rằng giáo trình của Tomio đúng là địa ngục trần gian.

Cái lúc mà Guri-ko thử nhìn vào lịch trình tập của tôi thì cậu ấy đúng sốc toàn tập luôn. Và lúc đó thì tôi mới biết là khối lượng luyện tập trong nửa ngày của tôi bằng ba ngày của người thường. Thảo nào hồi ban đầu cứ tập về là tliệt hết cả xác.

Mà bây giờ thì cũng quen rồi, thấy thoải mái là đằng khác. Nhưng Guri-ko vẫn bảo là “Cứ tập thế đi, cậu lăn quay ra chết thật đấy.” Tớ ghim đó.

“…………”

Tomio vẫn đang xem lại dáng chạy của tôi trên điện thoại, còn tôi tựa cằm lên vai anh và hỏi “Anh đang xem gì vậy?”

“Cái này hả? Chỉ là đang so sánh dáng chạy của em hiện tại so với hồi ngay trước trận ra mắt thôi.”

Anh lại tiếp tục với cái máy tính. Một lát sau thì anh bật 3 video chạy song song và gọi tôi qua xem.

“Bên trái là lần đầu tiên em chạy. Giữa là ngay trước trận ra mắt. Phải là bây giờ. Có thấy khác gì không?” “Ê, trông xấu vãi.”

Hồi đó trông đúng tệ luôn – rất là thiếu cân bằng và thiếu chuyên nghiệp. Mà mình chạy thế quái nào ra kiểu đấy được vậy?

Còn giờ thì sao? Nhờ anh Tomio mà dáng chạy trông rất hoàn hảo. Thường thì, các Mã Nương sẽ có 3 kiểu sải chân chính, gọi là “pitch” (bước nhỏ), “stride” (bước lớn), và các loại khác. Chạy bước nhỏ có vẻ là hợp với tôi nhất, nên tôi tập chạy đến mức nó trở thành bản năng.

“Hmm… cái số 2 và số 3 trông không khác nhau mấy. Vấn đề chỉ xuất hiện tại khúc cua cuối thôi…”

Tomio vô thức lẩm bẩm trong miệng.

Theo thời gian thì những bài tập không chỉ giúp tôi hoàn thiện dáng chạy của mình mà còn thông thạo khả năng tăng tốc trên khúc cua, học được cách điều hướng xuyên qua đoàn chạy nếu dính xuất phát chậm, và cả kỹ năng ôm cua hẹp nữa. Nhìn vào buổi tập hôm trước của tôi với Guri-ko là thấy.

…Cơ mà, đúng như Tomio đã đề cập, hai đứa chỉ cần giải quyết vấn đề tâm lý của tôi nữa thôi.

Nói đúng hơn là tôi phải tự mình giải quyết vấn đề của chính mình. Tomio đã đẩy thể trạng cơ thể tôi đến giới hạn rồi, và như vậy đã là quá đủ. Tôi cũng không thể bắt anh Tomio phải một tay điều chỉnh tâm trí tôi được, và kể cả có được thì đừng làm thế.

Dạo gần đây thì anh ấy cũng có hơi cố quá nên trông người gầy ruộc đi hẳn. Không nhớ lần cuối anh được nghỉ là khi nào nữa. Có vẻ như cả hai đứa cần dừng lại và nghỉ ngơi chút xíu thật đấy.

Với suy nghĩ ấy trong đầu, tôi lập tức vòng hai tay qua người anh và kéo anh khỏi bàn làm việc.

“Cái-?! N-Này, Apollo? Cái gì vậy?!”

“Tomio, dạo này anh làm việc nhiều quá rồi đó! Nghỉ ngơi và đi chơi với em chút đi! Được honggg?”

Tôi dụi dụi đầu mình vào lưng anh trong khi cố nặn ra chất giọng “dễ thương” nhất có thể. Em dễ thương mà, đúng chứ? Vậy thì anh sẽ nghe em nói, đúng hong?

Để mà nói nghiêm túc thì gần đây Tomio thật sự đang làm việc quá sức. Lúc nào cũng vậy, xung quanh anh chỉ toàn là sách nghiên cứu Mã Nương, và Tazuna-san cũng thấy anh thức đêm nghiên cứu.

Tomio đứng hình một lát với yêu cầu của tôi. Sau khi cố gỡ vòng tay tôi khỏi người thì anh cũng quyết định.

“…Cảm ơn em, Apollo. Có vẻ là gần đây anh hơi làm việc quá sức thật.”

Anh vừa cười, vừa đưa tay lên đầu tôi. Tôi cũng dẹp tai mình ra hai bên để anh xoa đầu mình. Bàn tay thô ráp ấy xoa đầu khiến tôi thấy hơi nhột.

“Eheheh~”

Lỡ miệng phát ra tiếng gì đó, nhưng mà kệ đi.

Giờ thì đi đâu được đây ta? Lần trước là lên đền thờ rồi, hay là bây giờ đi hẹn hò ở phố mua sắm?

“Tomio, em muốn ra phố mua sắm chơi! Em muốn thử món parfait!”

“Nghe được đó.”

Tomio với lấy ví và đứng dậy, vội vã bước ra cửa, khiến tôi phải cản lại.

“Nè, Tomio! Chờ chút!”

“Hả, sao vậy?”

“Khuy áo vẫn chưa cài kìa.”

Tôi nhón chân lên, cài nốt hai cái khuy áo cho anh, sau đó vỗ vỗ ngực cho phẳng áo.

Đúng là, anh mà không có em là toi đấy.

“Được rồi, đi thôi anh!”

“Ờ, r-rồi…”

Tomio đứng đó, hơi ngạc nhiên một chút, rồi nhanh chóng theo tôi rời khỏi phòng.

Chúng tôi đi men theo bờ sông, vừa đi vừa trò chuyện. Đến được phố mua sắm là hai đứa ngay lập tức ra thử món parfait đó.

“Nhìn nè, Tomio, là nó đó, parfait đó!”

“Ê… sao nó to dữ vậy…”

Đúng là ly parfait trái cây này to thật, đặt trên bàn còn cao vượt mặt tôi nữa. Hm? Tomio cũng muốn ăn parfait của tôi sao? Tham ăn quá đi.

“Mou, nếu anh muốn thế thì thử một miếng đi.”

Tôi lấy thìa của mình múc phần ngon nhất và đưa ra trước mặt anh. Tomio bối rối, nhìn tôi rồi lại nhìn ly parfait.

“…Em thấy không có vấn đề gì à? Anh, một thằng con trai, ngậm chung thìa với em đó, không thấy sao à?”

“Huh? Có sao đâu?”

“…Nếu đã vậy thì…”

“Há miệng nào! Aaaa~”

Tomio trông vẫn khá bối rối, rồi vẫn mở miệng ra cho tôi. Khi tôi từ từ rút thìa ra thì có vẻ mặt anh đỏ hết cả lên. Là xấu hổ, hay là dị ứng trái cây vậy? Mà có dị ứng thật thì anh ấy đã nói rồi…

“Phần đó ngon lắm luôn, đúng không? Đúng không?”

“Ờ, ờ, ngon lắm…”

“?”

Thời gian còn lại trong ngày chúng tôi dành ra để đi khắp cả phố mua sắm: chọn quần áo thường ngày cho tôi, cả quần áo cho Tomio nữa, với mấy đồ lặt vặt…

Đến khi tôi nhận ra thì mặt trời cũng đã lặn, bầu trời bao phủ bởi một sắc cam đỏ. Hai đứa chúng tôi ngồi kế nhau trên chiếc ghế dài, yên lặng.

“…Hôm nay em vui lắm đó, Trainer.”

“Em vui là tốt rồi.”

“Anh thì sao? Thấy đỡ mệt hơn không?”

“…Có. Tốt hơn nhiều rồi. Cơ mà một tay huấn luyện viên để Mã Nương của mình lo ngược lại trông có vẻ hơi thảm hại nhỉ.”

“Không phải! Em biết anh đã cố gắng vì em đến mức nào rồi kia mà!’”

McQueen và huấn luyện viên của chị ấy sống và làm việc theo phương châm “Tuy hai mà một”, nghĩa là, cả Mã Nương và huấn luyện viên phải hoạt động ăn ý như thể đã hòa chung một linh hồn.

Ở đây không quan trọng về thứ bậc, mà là bản chất mối quan hệ. Cần tập trung vào việc hỗ trợ lẫn nhau để cùng tiến đến mục tiêu chung.

Và đó… chính xác là những gì tôi muốn. Muốn được cùng sánh bước với Trainer của mình. Muốn được cùng nhau chạm tay đến những đỉnh cao mới.

“Này, Trainer.”

Tôi nhìn vào mắt anh đúng lúc trời bắt đầu tối dần đi.

“Hãy cho em tham dự chặng ra mắt lại trong tháng 8 này.”

“Apollo, cái đó…”

“Em biết mà. Nhưng bây giờ… em nghĩ chỉ còn đương đầu trực diện là cách để giải quyết nó thôi.”

Bằng một cách nào đó mà tôi lại thấy chắc chắn rằng – rằng tôi bắt buộc phải giải quyết ám ảnh tâm lý của mình. Nếu luyện tập không làm được, thì một chặng đua thật sẽ phải khả thi. Nằm mãi trong vùng an toàn sẽ không bao giờ giúp tôi khá lên được. Để có hy vọng đánh bại Spe-chan và những đối thủ khác, tôi sẽ phải cứng đầu lao vào thẳng vấn đề và đập tan bất cứ thứ gì cản đường tôi.

Đúng là một biện pháp quyết liệt. Tôi muốn nếm thử sức mạnh toàn lực của các Mã Nương, và lấy nó để ném cái thứ ảo ảnh đó đi. Có một số thứ mà không vào đua thật thì không cảm nhận được.

“…Xin anh đó, Trainer. Em chắc chắn lần này sẽ thắng.”

Tôi cúi đầu mình. Sau một khoảng yên lặng thì nét mặt của Tomio cũng thay đổi, như thể anh ấy đã hiểu được tấm lòng tôi và cũng quyết tâm như thế.

“Được.”

Anh vò đầu, siết chặt mái tóc mình.

“Apollo. Anh là một tên huấn luyện viên tệ hại. Anh đã suy tính đến việc để em đua mà không xét đến thể trạng của em… Anh xứng đang bị tước bằng.”

“Anh thật sự nghĩ thế sao? Em thấy anh là người giỏi nhất em có thể nghĩ tới đó.”

“……”

“Xin lỗi, anh nói vớ vẩn hơi nhiều rồi. Cảm ơn em.”

Nếu tôi lại thua tiếp, thì người chịu trận không phải là tôi, mà là Tomio. Để cho Mã Nương dưới trướng mình chạy đua với tâm thần bất ổn là một điều bất dung thứ, chiếu theo tiêu chuẩn của Học viện.

Đó chính là lý do tôi lại đẩy anh ấy vào chân tường như thế này. Biết chứ, biết là tàn nhẫn rồi. Nhưng bằng việc tạo ra tình thế tuyệt vọng cho anh, tôi tự đưa mình vào một tình huống nơi tôi bắt buộc phải thắng. Tôi bắt buộc phải tự phá vỡ giới hạn của bản thân. Nếu không thì… thì vết thương lòng này sẽ không bao giờ lành được.

Tôi thấy tim mình bùng cháy nhiệt huyết.

Xin xỏ đến vậy rồi thì chắc là Tomio sẽ đăng ký cho tôi vào chặng trong tháng 8 thôi. Không quay đầu.

Và công việc duy nhất của tôi – một Mã Nương – là chạy với tất cả những gì tôi có.

Tôi không quên.

Không quên được những giọt nước mắt khi anh thấy tôi thất bại.

Không được để anh khóc như thế nữa.

Lần sau… hãy để anh khóc vì hạnh phúc của chiến thắng.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!