Phần I Hồi 7: Nữ kiếm sĩ Kogarasu Hiyori chính thức xuất sơn!?
Chương 106: Thượng sách duy nhất mà tôi nghĩ ra vào lúc này
1 Bình luận - Độ dài: 797 từ - Cập nhật:
Thanh Tachi mà Kogarasu rút ra cho tôi xem có cấu tạo kỳ lạ với phần mũi lưỡi được rèn hai mặt, phản chiếu ánh sáng một cách lờ mờ, có vẻ như đã phai màu theo thời gian.
"Thanh Tachi này là lý do để gia tộc tôi lấy tên là Kogarasu. Tương truyền nó được rèn từ thời Nara tới Heian. Gia tộc Kogarasu được khai sinh từ việc thanh Tachi có cấu tạo Kogarasu này được vị Chúa Công ban thưởng khi tổ tiên lập được quân công lớn trong thời kỳ Chiến Quốc. Gia tộc Kogarasu đã truyền Tachi này qua biết bao nhiêu thế hệ."
Kogarasu nói vậy rồi tra kiếm vào vỏ rồi nhẹ nhàng đặt nó xuống bên phải mình.
"Đối diện với thanh Tachi này, không ngừng trau dồi Nhất Kiếm Tuyệt Luân của riêng mình, đó chính là tinh hoa của phái Kogarasu. Tôi muốn cậu hiểu rõ điều đó trước khi tôi nói về những chuyện sắp tới."
Kogarasu nói xong thì đứng dậy, đi đặt thanh Tachi vào khu vực trưng bà, rồi quay lại với hai thanh kiếm tre trên tay.
"Tatara, cậu đứng lên được không?" Kogarasu hỏi. Tôi cố gắng đứng dậy nhưng chân bị tê cứng, không thể nhấc lên được. Chân tôi tê dại khiến tôi không thể cử động.
"Xin lỗi, đáng lẽ tôi nên bảo cậu đổi tư thế ngồi sớm mới phải."
Vì cậu ấy đã quen ngồi quỳ gối mà không bị tê chân, nên Kogarasu đã quên bẵng đi tôi. Tôi chờ đợi một lúc rồi cuối cùng cũng đứng dậy được.
"Cậu cầm thanh kiếm tre này và tiến vào thế thủ đi. Dù cách cậu mặc võ phục và thế thủ đều kỳ lạ, nhưng bây giờ không quan trọng. Cậu cứ giữ nguyên thế thủ và đứng yên ở sau vạch này."
Khi Kogarasu nói vậy, tôi vào thế thủ cơ bản nhất rồi cậu ấy đứng ở vạch đối diện và cúi chào.
Kogarasu tiến vào thế thủ. Ngay khoảnh khắc đó, không khí trong võ đường liền thay đổi.
Tôi nên nói là nó trở nên áp lực thì đúng hơn. Ngay cả tôi, một kẻ hoàn toàn mù tịt về kiếm đạo cũng cảm nhận được. Đó là một áp lực không hẳn là sát khí, nhưng lại vô cùng nặng nề.
Khoảnh khắc tôi vừa thấy Kogarasu hít một hơi, mũi kiếm tre đã chớp nhoáng phóng thẳng tới yết hầu tôi.
Thật đáng sợ, tôi hoàn toàn không thể nhìn thấy gì cả. Đây là một cú đâm hoàn toàn không có bất kỳ động tác thừa nào từ thế thủ. Tôi cảm thấy choáng ngợp khi nghĩ đến những tháng ngày Kogarasu đã phải khổ luyện đến mức nào để đạt được trình độ này.
"Đây là đòn tấn công tối thượng mà tôi có thể thực hiện lúc này, Nhất Kiếm Tuyệt Luân của chính riêng mình."
"Thời sơ trung, các giải kiếm đạo không cho phép sử dụng chiêu đâm, nên tôi chỉ luyện tập nó trong võ đường. Ngay cả khi lên cao trung hay lên cao nữa thì chiêu đâm này vẫn không được đánh giá cao trong thi đấu."
"Thanh Tachi có mũi lưỡng nhận đó là loại kiếm phù hợp nhất với kỹ thuật đâm, nên tôi đã mài giũa kỹ thuật này qua thời gian"
Tôi vô cùng thán phục trước sự điêu luyện kiếm pháp của cô ấy. Thực sự là một điều tiếc nuối nếu chiêu thức này bị mai một, không còn người kế thừa.
"Kogarasu, nếu số lượng kiếm sinh tăng lên, võ đường này của cậu có thể duy trì rồi đúng không? Vậy thì cậu chớ bỏ cuộc. Chúng ta hãy bắt tay vào làm những gì trong tầm tay trước."
Dứt lời, tôi tiến thẳng đến phòng thay đồ để lấy điện thoại của mình.
___________________________________________
Chuyện bên lề
"Này Kogarasu, cậu có thể làm được chiêu Cửu Đầu Long Thiểm Kích(Kuzuryūsen) trong bộ manga Lãng Khách Kenshi không?"[note84841]
"Hừm, chiêu thức tung ra chín nhát chém vào đối thủ cùng một lúc sao? Không phải là không thể làm được, nhưng tôi chỉ có thể thực hiện được Ngũ Đầu Long Thiểm Kích(Gozuryūsen), tức là bốn nhát chém và một cú đâm mà thôi."
"Thế mà cậu có thể phỏng theo được thật à... Ghê gớm thật đấy."
"Nhưng Tatara à, chiêu thức này có giá trị thực chiến gì à? Nếu dùng kiếm thật, thì chỉ cần mỗi cú đâm ở cuối thôi thì đối thủ đã toi mạng rồi còn đâu..."
"A…!?"
(Đó là cuộc đối thoại có thể đã xảy ra, hoặc chưa từng xảy ra trong võ đường)
1 Bình luận