Phần I Hồi 7: Nữ kiếm sĩ Kogarasu Hiyori chính thức xuất sơn!?
Chương 109: Hay là Kyoucchi cũng chụp thử vài tấm xem sao?
1 Bình luận - Độ dài: 984 từ - Cập nhật:
Fujioka bắt đầu trang điểm cho Kogarasu.
Dù không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng vì đang ở vị trí người phụ trách(producer), nên tôi được cả Fujioka và Kogarasu gọi là "Tatara P"
"Này người phụ trách, tớ nghĩ chỗ này cần sáng hơn một chút sẽ ăn ảnh hơn, người phụ trách thấy sao?"
Fujioka hỏi, nên tôi cúi xuống nhìn khuôn mặt của Kogarasu. Dù lớp trang điểm mới chỉ được một nửa, nhưng cậu ấy đã toát lên dáng dấp của một nữ kiếm sĩ xinh đẹp rồi..
”Ồ, được đấy chứ. Mio thật sự phi thường. Cậu có phải là thiên tài không? Cậu nâng vẻ đẹp của Kogarasu, người vốn đã là mỹ nhân lên tận hai cấp độ nữa thành đại mỹ nhân luôn rồi! Cậu nói ước mơ của mình là trở thành thợ trang điểm không phải là nói khoác đâu."
Kogarasu vốn đã là hạng siêu hiếm(SR) mà giờ đã lên hạng siêu siêu siêu hiếm (SSSR) luôn rồi. Tôi tin rằng kế hoạch này sẽ thành công!
Kogarasu hơi ngượng khi được khen là mỹ nhân, nhưng điều đó lại tô điểm thêm cho sự đáng yêu của cậu ấy .
"Trang điểm xong rồi, giờ tụi mình chỉ cần dùng võ phục và kiếm tre làm đạo cụ... Vậy thì chọn địa điểm chụp thôi."
Tôi tự nhủ, và Fujioka nói nhẹ nhàng: "Căn phòng bên cạnh đã được tớ làm thành studio luôn rồi nên cứ tự nhiên mà dùng nha."
Thật sao... Mặc dù cảm thấy mắc nợ vì đã phó mặc mọi thứ cho Fujioka, nhưng tôi phải nói rằng mình vô cùng cảm kích.
"Xong xuôi cả rồi, trang điểm hoàn tất! Tớ cũng phải lấy máy ảnh của tớ ra sau một thời gian dài không đụng tới chứ nhỉ."
Fujioka quen sử dụng điện thoại thông minh để chụp nên cậu ấy không thường xuyên dùng máy ảnh.
Cô ấy kéo một chiếc hộp từ gầm giường và đang định lấy máy ảnh ra. Hiếu kỳ vì muốn biết loại máy ảnh cao cấp nào sẽ xuất hiện, nên tôi ghé nhìn từ phía sau cô ấy.
"Á chết, nhầm hộp rồi."
Chiếc hộp đầu tiên Fujioka mở ra chất đầy dụng cụ người lớn như: máy mát xa điện, dụng cụ mát xa hình trứng, cậu nhỏ giả (dildo)... Cô ấy vội vàng đóng nắp lại, nhưng tai Fujioka đã đỏ bừng đến mức tôi có thể thấy rõ ràng từ phía sau.
Tôi không biết liệu tôi có nên châm chọc hay làm ngơ lúc này, nhưng tôi vẫn quyết định nói một chút:
"Mio thật là hậu đậu quá đi nha"
Ahahaha... Cả hai chúng tôi đều bật cười, nhưng riêng nữ kiếm sĩ kia thì hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Cái hộp lúc nãy rốt cuộc là chứa những gì vậy? Tôi thấy có rất nhiều dụng cụ mà tôi chưa từng thấy bao giờ, chúng dùng để làm gì? Tôi chỉ nhận ra một cách miễn cưỡng một trong số chúng là chiếc máy mát xa điện dùng để trị đau vai gáy thôi..."
Dừng lại đi! Chỉ số sinh mệnh của Fujioka sắp về 0 rồi!
Tách! Tách! Tách! Tách!
Mặc dù vừa bị giáng một đòn đau điếng từ câu hỏi của Kogarasu nhưng Fujioka vẫn kiên quyết tiếp tục chụp ảnh.
Việc tôi giả vờ không nhìn thấy lớp trang điểm gyaru của Fujioka đang nhòe đi vì nước mắt có lẽ là chút lòng tốt của mình chăng?
Studio chụp ảnh trong căn hộ của Fujioka thật sự rất hoành tráng. Thành thật mà nói, tôi không có kiến thức nên không thể giải thích được nó tuyệt vời ở điểm nào.
"Ưm... Người phụ trách, khuôn mặt của Kogarasu-chan trông hơi gượng ép quá. Dù cậu ấy trông khá ngầu, nhưng tớ thấy vẫn thiếu sức hấp dẫn ấy..." Fujioka lẩm bẩm.
"Hay là Kyoucchi cũng chụp thử vài tấm xem sao? Chẳng phải cậu đã được tiền bối Mitsu hướng dẫn vào thứ Sáu rồi sao, nên giờ cậu biết cách sử dụng máy ảnh kỹ thuật số rồi chứ?"
Nói rồi, Fujioka đưa máy ảnh của cậu ấy cho tôi.
"Tớ chỉ có thể chụp bằng chế độ tự động lấy nét thôi đấy." Tôi nói.
"Vậy Kogarasu, cậu quay về phía tớ và cười lên nhé."
Mặc dù thấy yêu cầu đó có hơi quá đáng, nhưng vẫn đưa máy ảnh lên ngắm cậu ấy. Khuôn mặt Kogarasu trông đầy căng thẳng và gượng gạo.
"Thật vô lý khi bắt tôi phải cười ngay lập tức, người phụ trách ạ."
Tôi ngẩng mặt lên khỏi ống ngắm và mỉm cười với Kogarasu.
"Cậu cứ yên tâm! Kogarasu-san lúc này là người đẹp nhất và hoàn mỹ nhất mà tớ từng gặp, không, có lẽ là tuyệt sắc nhân gian luôn cũng nên. Cậu cứ tự tin lên đi nhé. Chỉ cần tin tưởng vào tớ là được.”
"Phụt... Ahahaha... Cậu nói hơi quá lời rồi, Tatara. Cậu đang muốn tâng bốc để làm tôi vui lên phải không, nhưng Tatara thật sự quá kém về khoảng này."
Kogarasu cười lớn. Tôi suýt nữa thì chìm đắm trong nụ cười đó, nhưng vội vàng đưa máy ảnh lên và bấm nút chụp. Tôi phải tự dành lời khen cho mình vì đã bắt được khoảnh khắc đó.
Chiếc máy ảnh trên tay tôi đang giữ nụ cười của tuyệt sắc nhân gian, một bức ảnh siêu hiếm(Ultra Rare).
Tác note:
Mức độ tổn thương của Fujioka tương đương với việc người con gái mình thích đến nhà chơi và vô tình giẫm phải một món đồ chơi người lớn bằng silicon đang lăn lóc trên sàn rồi nhặt nó lên hỏi rằng: "Cái này là cái gì vậy?" vậy.
1 Bình luận