Đã vài ngày kể từ khi Sakuraba không còn đến nhà tôi nữa.
Cuộc sống của tôi thì cũng tàm tạm. Món ăn tự nấu vẫn dở tệ như thường, nhưng so với trước khi được Sakuraba dạy thì khác nhau một trời một vực.
Ngày nào tôi cũng nuốt vội những bữa cơm chỉ gọi là vừa đủ ăn rồi đi ngủ. Tôi có thể chịu đựng được những ngày như vậy, nhưng vì trước đây đi siêu thị hay nấu ăn đều có Sakuraba bên cạnh, nên giờ tôi cảm thấy mất mát và cô đơn.
"…Tất cả là tại mình."
Lẽ ra ngay từ đầu tôi nên nói rằng mình đã có bạn gái. Nếu vậy, mọi chuyện đã không trở nên rắc rối, và tôi với Sakuraba có lẽ đã có thể trở thành bạn tốt của nhau.
Sau khi làm xong món xào nhạt nhẽo và ăn tối, tôi lững thững ra khỏi nhà, đi về phía khu phố mua sắm. Vì thấy buồn miệng nên tôi muốn ăn kem. Hôm nay lại là thứ Sáu, tự thưởng cho bản thân sau một tuần làm việc vất vả… chỉ là một cái cớ thôi.
Thực ra tôi muốn đi xem Sakuraba có đang gặp nguy hiểm gì không.
Dù tôi chỉ đóng giả làm bạn trai của cô ấy, nhưng gã quản lí kia rất có thể vẫn chưa từ bỏ. May là chỗ làm thêm của Sakuraba gần nhà, lại nằm ngay sau cửa hàng tiện lợi bán loại kem "hot" mà tôi đang thích dạo gần đây. Tôi tiếp tục công việc tuần tra cùng chút trách nhiệm vẫn còn sót lại.
"Tốt. Vẫn như mọi khi."
Tôi nấp trong bóng tối, dõi theo những nhân viên quen thuộc tan ca ra về.
Vì là bạn trai của Sakuraba trên danh nghĩa, nên tôi phải trốn để không bị phát hiện, nhưng có thể họ đã quên mất tôi rồi.
Dù sao thì cũng đã khá lâu kể từ khi tôi ngừng đóng giả làm bạn trai của Sakuraba và không còn đến đón cô ấy ở chỗ làm nữa.
Tôi không thấy Sakuraba trong đám nhân viên, có lẽ cô ấy đã về trước, hoặc hôm nay không có ca làm. Dù sao thì ngay cả ông chủ cửa hàng, người thường nán lại đến tận lúc đóng cửa, cũng đã vội vã rời đi rồi.
"Ừm. Mua kem rồi về thôi."
Tôi lẩm bẩm một câu biện minh, dù chẳng để ai nghe thấy, rồi bước về phía cửa hàng tiện lợi. Đúng lúc đó.
"Anh là bạn trai của Sakuraba-san phải không ạ?"
"Á!"
Giật mình ngoái đầu lại, tôi thấy một cô gái làm cùng chỗ với Sakuraba. Tôi không biết tên cô ấy, nhưng đã vài lần chào hỏi khi tan ca. Ngập ngừng không biết nên phủ nhận hay khẳng định mối quan hệ giữa mình và Sakuraba, tôi chỉ im lặng thì bất ngờ nghe cô ấy hỏi:
"Xin lỗi vì đường đột. Anh có nhận được liên lạc gì từ Sakuraba-san không ạ?"
"Ủa... Sakuraba, có chuyện gì sao?"
"Thật ra, vừa nãy em thấy quản lý gọi Sakuraba ra, rồi đột nhiên chị ấy lao ra khỏi quán. Em cứ tưởng chị ấy về nhà rồi, nhưng thấy anh ở đây nên em thấy lạ..."
Lao ra khỏi quán? Sakuraba sao? Quản lý hớt hải đuổi theo, còn Sakuraba thì chạy trốn.
Một ý nghĩ chẳng lành vụt qua trong đầu tôi.
"Cảm ơn em! Để anh liên lạc với chị ấy!"
Vội vàng cảm ơn rồi nhìn theo bóng dáng cô gái khuất dần, tôi vội bấm số Sakuraba.
Tôi siết chặt điện thoại, cầu nguyện nhưng mãi không gọi được. Hay là tôi bị chặn mất rồi? Không, có lẽ chỉ là điện thoại cô ấy hết pin thôi...
"Không sao đâu, không có chuyện gì đâu mà..."
Tôi lẩm bẩm, cố hình dung những nơi tôi và Sakuraba từng đến rồi ba chân bốn cẳng chạy đi. Tôi phải tìm thấy Sakuraba trước khi gã quản lý kịp làm gì cô ấy.
"Ở đây cũng không có..."
Nói thật thì, có vẻ như tôi đã nhầm.
Tôi đã chạy khắp nơi, nhưng không thấy Sakuraba ở siêu thị quen thuộc, ở chỗ Wac thường đến, hay thậm chí trước căn hộ nhà mình.
Thôi không sao. Thà thế còn hơn là phát hiện ra chuyện gì tồi tệ.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có thể nó không liên quan đến gã quản lý, có thể cô ấy chỉ thấy không khỏe nên đã lên tàu về nhà rồi thôi. Vừa nghĩ vậy, tôi vừa đứng trước căn hộ lấy lại hơi thì bỗng một giọt lạnh lẽo rơi xuống cánh tay.
"Ôi. Mưa rồi!"
Hôm nay đúng là ngày xui xẻo.
Tôi vội vàng định chạy vào nhà, nhưng lại do dự một chút rồi cầm hai chiếc ô đi ra.
Nếu Sakuraba lại bị quản lý quấy rối, lại còn bị dính mưa nữa thì thật đáng thương.
Mà nghĩ lại thì tôi vẫn chưa mua kem. Thôi thì chạy thêm một vòng nữa, rồi mình sẽ bỏ cuộc.
Tôi lẩm bẩm trong lòng rồi ba chân bốn cẳng chạy đi. Khu phố mua sắm có đoạn có mái che, có đoạn không. Tôi cẩn thận tìm kiếm ở những đoạn không có mái che, nhưng vẫn không thấy Sakuraba đâu.
Cơn mưa lúc đầu chỉ là mưa rào, nhưng dần dần nặng hạt hơn, đến giờ thì đã trở thành mưa như trút nước.
Tôi định quay về, nhưng vừa dừng bước thì...
"…Sakuraba?"
Ở cuối con đường tối đen như mực vì thiếu ánh đèn đường, tôi thoáng thấy một bóng người đang co ro. Dù trong bóng tối không nhìn rõ, nhưng bằng trực giác, tôi vội gọi khẽ, và một giọng nói yếu ớt đáp lại.
"…Midoriya-kun…"
Là Sakuraba.
Tôi hốt hoảng chạy đến, che ô cho cô ấy. Sakuraba nở một nụ cười nhạt trên khuôn mặt xinh đẹp, một vẻ đẹp mong manh đến nao lòng, rồi khẽ hé môi.
"…Cứu…tớ với…"
"…!"
Không suy nghĩ nhiều, tôi vòng tay qua vai, đỡ cô ấy đứng dậy. Sakuraba yếu ớt tựa hẳn vào tôi. Có lẽ vì dầm mưa quá lâu, người cô ấy lạnh toát, cái lạnh khiến tôi rùng mình.
Khó khăn lắm tôi mới dìu được Sakuraba đang mất hết sức lực về nhà. Lúc đó, đã quá mười giờ đêm rồi.
Về đến nhà, có lẽ nhờ hơi ấm của tôi mà Sakuraba đã hồi phục phần nào, cô ấy đã có thể nói chuyện bình thường trở lại.
Dù vẫn còn lo lắng, tôi vội vàng chuẩn bị bồn tắm và giục cô ấy vào. Thật lòng mà nói, chỉ cần nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm thôi cũng đủ khiến tôi căng thẳng, nhưng tôi cố gắng kiềm chế bản thân, tự nhủ đây là tình huống khẩn cấp.
"…Midoriya-kun. Cái… nước tẩy trang…"
"Có. Mở ngăn tủ bên phải trong phòng vệ sinh ấy."
"Cảm ơn."
Nước tẩy trang này dĩ nhiên là Yuna để lại, nhưng chắc dùng hao đi một chút thì cũng không ai nhận ra đâu nhỉ.
Sau khi xong việc dưới bếp, tôi thả mình xuống giường, nằm dài ra và hít một hơi thật sâu. Có lẽ vì phòng đã yên tĩnh trở lại, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm vọng ra.
Thôi đi mà. Đừng bắt người ta tưởng tượng chứ.
Trong lúc tôi đang cố gắng điều hòa nhịp thở, điện thoại reo lên.
Kim đồng hồ đã điểm mười một giờ đêm.
Tôi vội vàng di chuyển ra góc phòng và chạm vào nút nghe.
"Alo…"
"Xin lỗi, giờ anh đang hơi bận! Chắc hôm nay không nói chuyện được đâu!"
"Vậy hả, anh ổn không? Hay là để lát nữa em gọi lại nhé?"
"Thật ra anh không khỏe lắm, muốn đi ngủ sớm. Xin lỗi nha."
"Không sao đâu… Anh giữ gìn sức khỏe nhé."
Tôi vừa thốt ra một lời nói dối kinh điển.
Đương nhiên là tôi không thể nói thật rằng mình đang cho cô bạn học vừa bị quấy rối tình dục tá túc nhờ, và dù phải kết thúc cuộc gọi trước khi Sakuraba bước ra khỏi phòng tắm, thì hành động này vẫn thật tồi tệ.
Nhìn Yuna lo lắng cho tôi từ tận đáy lòng mà không hề nghi ngờ lời nói của tôi, cảm giác tội lỗi trào dâng, nhấn chìm tôi trong sự chán ghét bản thân.
"Này Shiki, giọng anh hôm nay có vẻ khàn hơn bình thường đó. Nhớ giữ ấm rồi ngủ nhé?"
"Ừ, anh biết rồi. Cảm ơn em."
"Vậy, ngủ ngon nha. Chúc anh có một giấc mơ đẹp."
Tôi vừa dứt lời "Ngủ ngon" đáp lại Yuna, cô ấy liền cúp máy ngay.
Ngay sau đó, cánh cửa phòng ở hành lang bật mở, giọng nói ngọt ngào, đậm chất nữ tính của Sakuraba vang lên.
"Midoriya-kun. Tớ tắm xong rồi."
Tôi cứ ngỡ mình sắp chết đến nơi. Cảm giác như vừa bước qua một sợi dây mong manh, nguy hiểm nhất trong cuộc đời vậy.
Vừa đáp "Ừ" vừa quay mặt về phía giọng nói, tôi thấy Sakuraba đang mặc chiếc áo khoác thể thao rộng thùng thình của tôi sau khi tắm xong. Khoan đã. Khoan khoan. Khoan!
Rõ ràng tôi đã đưa cả quần cho cô ấy rồi, vậy mà tại sao đôi chân thon thả ấy lại lấp ló ra khỏi chiếc quần thể thao thế kia?
Cảm giác khi cô ấy quấn lấy chân tôi trong buổi takoyaki hôm trước bỗng ùa về, khiến tôi vội vàng né tránh ánh mắt.
"...Sakuraba, sao cậu không mặc quần?"
"Tại cái quần rộng quá, cứ tuột xuống ấy. Lúc nãy tớ còn bị vướng suýt ngã... Nguy hiểm quá nên tớ nghĩ hay là thôi khỏi mặc luôn cho rồi."
Nếu Sakuraba thấy ổn thì tôi cũng thấy ổn. Thậm chí là quá ổn ấy chứ. Trong tình huống này, trước cảnh tượng đẹp đến nghẹt thở, tôi không kìm được mà thầm giơ nắm đấm ăn mừng trong lòng.
Vừa cố gắng trấn tĩnh bản thân, tôi vừa bảo Sakuraba - đang khoác lên mình chiếc áo của "bạn trai giả vờ" - ngồi xuống chiếc đệm, rồi cô ấy liền cúi gằm mặt xuống.
"Xin lỗi vì đã làm phiền cậu!!"
"Không sao, không có gì đâu mà..."
"Sao lại không có gì chứ! Chính tớ là người bảo cậu đừng đóng giả làm bạn trai tớ nữa, vậy mà giờ lại ỷ lại vào sự tốt bụng của cậu, để mọi chuyện thành ra thế này..."
"Chuyện đó thì không sao. Mà tớ chỉ đang hơi muốn biết chuyện gì đã xảy ra vậy."
Tôi hoàn toàn không bận tâm đến chuyện ngày hôm nay, thậm chí còn nghĩ rằng đó là lỗi của mình nữa, nhưng tôi vẫn tò mò muốn biết lý do tại sao cô ấy lại ngồi co ro dưới mưa bên con đường không một ánh đèn đường.
Nghĩ vậy nên tôi mới hỏi, Sakuraba mang vẻ mặt vô cùng áy náy, bắt đầu kể chuyện từng chút một.
Tóm lại, kể từ khi tôi không còn đóng vai bạn trai của cô ấy nữa, hành vi quấy rối tình dục của quản lý cửa hàng ngày càng leo thang, và hôm nay gã ta đã đe dọa "Nếu em không hẹn hò với tôi, tôi sẽ tung chuyện em làm thêm cho cả trường biết." Nếu gã ta tự khiến Sakuraba yêu mình thì còn chấp nhận được, nhưng dùng cách đó để chiếm đoạt cô ấy thì thật là đê tiện.
Thế nhưng, Sakuraba vẫn từ chối hẹn hò với gã quản lý, và gã ta đã suýt dùng vũ lực với cô ấy, nên cô ấy đã bỏ chạy.
"Tớ có ghi cả địa chỉ vào hồ sơ xin việc, nên giờ về nhà cũng sợ... Điện thoại thì hết pin. Tớ cứ đi loanh quanh suy nghĩ thì trời đổ mưa, tớ bị hoảng nên trượt chân ngã, rồi không đứng dậy nổi luôn... Xong tớ cứ ngồi đó suốt."
"Ngày gì mà xui xẻo vậy..."
Nghe thôi mà lòng tôi đã trĩu nặng. Trong số những người ở khu vực này, chắc hẳn cô ấy là người trải qua một ngày tồi tệ nhất.
"Trước mắt trốn thoát được là tốt rồi, với lại may mà vết thương do ngã cũng không sao... nhưng mà nhất định cậu phải nghỉ việc đó."
"Tớ sẽ nghỉ..."
"Tốt!"
Nếu cô ấy mà nói vẫn muốn làm tiếp, chắc tôi xông thẳng vào đó bắt cô ấy nghỉ việc luôn quá.
Tiện thể thì, tôi quyết định kể với Sakuraba rằng tôi tìm thấy cô ấy trên đường đi mua kem ở cửa hàng tiện lợi. Chứ giải thích từ đầu thì phiền phức lắm.
Hơn cả mấy chuyện đó, giờ việc quan trọng là làm sao để Sakuraba không bị cảm lạnh. Tình hình cũng tạm ổn rồi, tôi đi vào phòng tắm lấy máy sấy tóc rồi quay lại phòng khách.
"Sakuraba, đây. Để tóc ướt thế dễ bị cảm lắm."
"Cảm ơn cậu."
Sakuraba nhận lấy rồi nhìn các nút điều khiển một lúc, rồi hàng lông mày vốn đã cau có lại càng nhíu chặt hơn, cô ấy mở miệng nói.
"...Xin lỗi. Chắc tớ không biết dùng."
"À ha. Cái này cũng khó thật."
Cái máy sấy này dĩ nhiên là Yuna để lại rồi, mà hình như là hàng xịn, nhiều chức năng quá trời, cách dùng cũng phức tạp nữa.
Tôi nhận lại máy sấy từ Sakuraba rồi chọn chế độ mà tôi hay dùng để sấy tóc cho Yuna. Hình như là chế độ "dưỡng ẩm" gì đó.
Rồi cứ thế, tôi cầm lấy một lọn tóc của Sakuraba.
"T... Tớ tự sấy được mà...!? "
"Không sao đâu. Cứ để tớ. Tớ thích sấy tóc cho người khác lắm."
Bình thường tôi không tự sấy tóc cho bản thân nên việc sấy tóc dài khá là vui, nên tôi cũng thích. Sakuraba thì mặt mày có vẻ bối rối, nhưng hình như cũng hơi vui nên tôi cứ thế sấy cho cô ấy.
"............Như vậy thật không công bằng."
"Hả? Sakuraba, cậu nói gì đó?"
Tiếng máy sấy ồn quá, khó nghe thật. Tôi ghé sát lại hỏi, nhưng Sakuraba không nói gì cả.
Tóc của Sakuraba mềm mại bông xù, khác hẳn chất tóc của Yuna, sờ vào thích thật.
Sấy gần khô rồi, tôi chuyển sang chế độ gió mát rồi xả mát từ trên xuống cho kỹ. Sakuraba kiểm tra thành quả rồi cười tươi nói "Tuyệt vời! Cậu giống thợ làm tóc quá!". Hình như cô ấy đã vui vẻ hơn một chút rồi.
Xem ra những kỹ năng mình học được nhờ Yuna dạy trên MeTube cũng có ích đấy chứ.
"À, mà Midoriya-kun, cậu ăn tối chưa? Nếu chưa thì để tớ cảm ơn cậu bằng một bữa..."
"Tớ ăn rồi nên không sao đâu. Mà này, cậu không muốn kiểm tra sự trưởng thành của đệ tử à?"
"Ể?"
Tôi dẫn Sakuraba, người đang mang vẻ mặt khó hiểu, về phía bếp, rồi gạt bỏ hết tạp niệm và lấy ra món ăn mình đã dốc lòng làm trong lúc cô ấy đi tắm.
"…Cơm omurice?"
"Ừ. Hơi nguội một chút rồi."
Đó là món Sakuraba đã làm cho tôi đầu tiên, cũng là món cô ấy dạy tôi đầu tiên.
Hai tuần nay, tôi đã quyết định đây sẽ là món đầu tiên mình trổ tài nấu cho Yuna, đã luyện tập vài lần nên tôi tự tin nhất trong số các món mình làm được.
"Nãy tớ nghe bụng cậu kêu đấy…"
"…Ư. Thì tại tự dưng ngửi thấy mùi thơm, thật ra tớ chưa ăn tối. Tớ… tớ có thể ăn cái này được không?"
"Tất nhiên rồi. Tớ làm cho cậu mà."
Sakuraba chậm rãi đưa thìa vào miếng cơm omurice. Tôi nhìn chằm chằm khi cô ấy xúc một miếng và bỏ vào miệng, thì bị cô ấy mắng là "Nhìn gì mà nhìn dữ vậy!".
Về cá nhân, tôi thấy là mình đã làm khá ổn, những phần trứng bị cháy thì đã được che đi bằng hình con mèo vẽ bằng tương cà. Dù có nhiều tiểu xảo như vậy nên tôi cũng hơi lo, nhưng Sakuraba vẫn im lặng ăn hết, có lẽ là không đến nỗi tệ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi đi lấy thứ đã cất trong ngăn kéo.
"Tớ định tặng cái này cho cậu."
"…?"
Sakuraba ngơ ngác nhìn, dừng tay đang cầm thìa lại.
Rồi, khi cô ấy mở gói quà tôi đưa, từ vẻ mặt ngơ ngác, đôi mắt cô ấy bỗng mở to.
"…Sao… sao cậu lại có cái này?"
"Vì Sakuraba nói là muốn nó mà?"
Sakuraba đang ngắm nghía chiếc nhẫn màu hồng trên lòng bàn tay.
Có lẽ do bên hợp tác lần này tốt nên món đồ chơi trong phần ăn WakuWaku này được làm khá tỉ mỉ.
"Phần ăn WakuWaku, đúng là ăn mãi cũng thấy ngán thật."
Vì ở Wac ăn gì cũng ngon nên tôi cứ thế đặt phần ăn WakuWaku suốt, ai ngờ đâu lại sưu tập đủ cả bảy món đồ chơi. Vì đã lỡ sưu tập đủ rồi nên mấy món còn thừa tôi đem trưng bày trong phòng luôn.
Vừa ngắm nhìn khuôn mặt đắc ý của tôi, Sakuraba khẽ rơi một giọt lệ từ khóe mắt phải.
"........ Tớ..."
"Hả?"
"Tớ... Tớ sẽ trân trọng nó suốt đời này! Dù có chết cũng phải mang nó theo xuống mồ...!"
Khoan đã nào. Chỉ là món đồ chơi tặng kèm trong phần ăn WakuWaku thôi mà?
Tôi vội ngăn cô ấy đừng làm quá, nhưng Sakuraba lắc đầu quầy quậy, nhất quyết sẽ giữ gìn nó đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay. Cô ấy vui mừng đến vậy khiến tôi bỗng cảm thấy áy náy, cảm giác không biết có nên tặng cô ấy thứ gì đó tốt hơn không.
Sakuraba vội vàng lau nước mắt, không chút do dự đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út tay trái.
Ngón tay đó... có vẻ hơi, à không, có vẻ khá là... có vấn đề đấy. Cô ấy thực sự ổn với việc đeo một thứ rẻ tiền như vậy, hơn nữa lại còn là nhận được từ mình không chứ?
Tôi hoảng hốt nghĩ ngợi lung tung, nhưng nhìn vẻ mặt rạng rỡ, đắm đuối ngắm nghía chiếc nhẫn của cô ấy, tôi lại chẳng thốt nên lời.
Nghĩ lại thì, tôi vẫn chưa tặng nhẫn cho Yuna. Chẳng lẽ đây là một sai lầm sao? Mồ hôi lạnh tôi bỗng túa ra, nhưng dù sao chuyện này cũng chẳng ai biết, với lại cô ấy vui như vậy, nên chắc không sao đâu nhỉ.
Sakuraba lau khô nước mắt, đưa miếng cơm trứng omurice tôi làm đang ăn dở lên miệng.
"Như thế này vẫn chưa được đâu đó nha."
"Gì cơ...?"
"Nếu là do cậu làm thì tớ sẽ ăn hết không chừa thứ gì. Nhưng với tư cách là một người thầy thì tớ không thể cho cậu điểm đạt được."
Rồi cô ấy khẽ khúc khích cười, nở một nụ cười thân thiện, trên khuôn mặt vẫn còn vương vấn nét vừa cười vừa khóc.
"Xem ra tớ vẫn còn phải chăm sóc cậu dài dài."
Như vậy có nghĩa là, cô sẽ tiếp tục dạy mình nấu ăn sao?
Khuôn mặt bất giác giãn ra, tôi cố gắng kiềm chế cơ mặt, tiến đến chiếc tủ chứa những thứ quan trọng. Tôi lấy thứ ở ngay ngăn kéo phía trước nhất, ném về phía Sakuraba.
"Vậy thì cái này, chìa khóa nhà của cậu đây."
"........ Hả?"
"Cậu nghỉ việc ở quán không có nghĩa là sẽ an toàn hẳn đâu. Nếu chẳng may gặp lại tên quản lí, hoặc bị ông ta mai phục ở nhà, thì cứ đến đây bất cứ lúc nào cũng được."
Sau chuyện lần này, Sakuraba cần một nơi an toàn để trú ngụ.
Nghe cô ấy kể thì có vẻ như gã ta đã biết địa chỉ nhà cô ấy, và chỉ có tôi biết chuyện cô ấy làm thêm, có lẽ cô ấy cũng chẳng còn ai để nương tựa, nên tôi mới quyết định như vậy. Trao chìa khóa nhà có lẽ là hơi quá, nhưng tôi không muốn phải hối hận nếu có chuyện gì xảy ra.
Dù Sakuraba không phải là bạn gái, nhưng cô ấy vẫn là một người quan trọng đối với tôi.
"Khi nào không cần nữa thì trả lại cho tớ sau. Cứ coi như cậu có một nơi trú ẩn, hoặc mang theo như một lá bùa hộ mệnh cũng được."
"Cảm giác cứ nhận mãi thế này ngại quá..."
Sakuraba chớp mắt liên tục, ánh nhìn đăm đăm vào chiếc chìa khóa nằm gọn trong lòng bàn tay.
Rồi khẽ thì thầm "Cảm ơn cậu", như muốn xác nhận sự tồn tại của nó, cô ấy dịu dàng vuốt ve bề mặt chiếc chìa.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với cái đầu nặng trịch.
"…Họng mình, tiêu rồi…"
Có vẻ tôi thật sự đã bị cảm lạnh.
Chắc tại hôm qua tôi dầm mưa nhiều quá nên mới đổ bệnh thế này. Đầu tôi nặng như chì, chắc chắn là có sốt. Tự nhủ "tưởng đùa mà thành thật rồi", tôi chợt thấy Yuna thật đáng nể khi nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của tôi qua điện thoại, điều mà ngay cả tôi cũng không hề hay biết.
"…Ưm…"
Vô tình liếc sang bên cạnh, tôi thấy Sakuraba đang say giấc nồng với khuôn mặt thanh thản.
Nói là bên cạnh, nhưng thực ra cô nàng đang ngủ trên giường của tôi, còn tôi thì nằm dưới sàn với chiếc futon mỏng manh... Có lẽ vì thế nên mình mới bị cảm chăng?
Thẳng thắn mà nói, tôi thấy Sakuraba rất xinh. Nếu hỏi có thích không thì đương nhiên là có, nhưng nếu hỏi có thích hơn Yuna không thì tôi hoàn toàn có thể lắc đầu.
Đã lỡ đâm lao rồi thì phải bảo vệ cô ấy đến cùng vậy. Cũng vì suy nghĩ đó mà tôi đã tích lũy nhiều điều không thể nói với Yuna, nhưng người tôi yêu nhất vẫn là cô ấy.
Dù sao thì, tôi vẫn cần cô ấy dạy nấu ăn.
Vậy nên, tôi mong mối quan hệ này cứ giữ nguyên như vậy.
"Chào buổi sáng."
Sakuraba khẽ mở mắt. Nghe tôi cất tiếng, cô nàng thoáng ngơ ngác, rồi như nhớ ra đây là nhà tôi, khóe miệng cô ấy khẽ cong lên thành một nụ cười ngây ngô.
"…Chào buổi sáng."
Sau khi ngẩn ngơ trên giường khoảng mười phút, cô nàng cuối cùng cũng lết được dậy, loạng choạng đi rửa mặt, rồi trở nên tỉnh táo lạ thường.
"Giá mà... cậu cứ ngái ngủ thêm chút nữa..."
Vì Sakuraba lúc ngái ngủ đáng yêu vô cùng. Ặc, giọng mình khàn quá.
"Gì, ngại lắm! Ai mà cứ nằm ỳ ở nhà người ta mãi thế được... Ủa, mà giọng cậu sao lạ thế?"
Tôi cũng thấy thế. Mà nói chuyện là họng đau rát.
"Hình như tớ bị cảm rồi. Sakuraba có sao không?"
"Tớ ổn. Midoriya-kun, chắc chắn là cậu đã rất lo lắng đi tìm tớ phải không...?"
"…Đâu, có..."
"Đừng có nói dối! Tớ nhận được tin nhắn từ mấy người chỗ làm thêm về cậu rồi. Ngoan, đợi tớ đi. Để tớ đi mua miếng dán hạ sốt với mấy thứ nữa!"
Trong nhà tôi chẳng có lấy một món đồ nào cho việc chăm sóc người bệnh cả. Sakuraba, người còn rành nhà tôi hơn cả tôi, vội vàng thay bộ đồng phục rồi hớn hở ra mặt, hấp tấp chạy ra khỏi nhà.
Cảm giác uể oải bủa vây khiến tôi chẳng buồn nhấc mình dậy. Tôi chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng Sakuraba khóa cửa bằng chiếc chìa khóa dự phòng rồi khuất dần.
Tôi vừa ngẩn ngơ nhìn trần nhà được một lúc thì chuông cửa bất ngờ reo lên.
"......Ai vậy trời?"
Giờ này mà có bưu phẩm gì sao? Tôi thoáng nghĩ là Sakuraba nhưng nếu là cô ấy thì đã tự mở cửa vào rồi. Còn nếu là quảng cáo vớ vẩn thì đừng trách tôi ác, tôi thầm nghiến răng rồi lết xác đến chỗ mắt mèo.
".........!"
Đôi mắt sắc sảo, mái tóc đen tuyền óng ả.
"Shiki?"
Người duy nhất gọi tôi bằng cái tên Shiki một cách thân mật như vậy, chỉ có thể là... cô ấy.
Hoảng hốt chạy về phòng, tôi vội vã nhét tấm nệm mà mình vừa nằm vào tủ. May mắn là Sakuraba đã dọn dẹp phòng và nhà tắm từ hôm qua theo lời tôi dặn, nên mọi thứ vẫn tươm tất.
Sau đó, tôi gom hết đồ đạc của Sakuraba, ném hết ra ban công rồi phủ tấm bạt lên trên. Không ngờ là tôi lại có thể thoăn thoắt như vậy, quên cả cơn mệt mỏi vừa rồi.
Sakuraba, thật sự xin lỗi cậu!
Ping pong. Chuông cửa lại reo lần nữa. Tôi vội vàng chạy ra cửa... nhưng chợt nhớ ra một điều quan trọng, tôi bèn quay lại lấy điện thoại.
"Xin lỗi, cậu đừng quay lại nhé. Đồ đạc tớ sẽ trả sau."
Sau khi xác nhận tin nhắn được gửi đến Sakuraba, tôi mới dám mở cửa.
Và đúng như dự đoán, Yuna đứng đó, hai tay ôm đầy túi đồ từ hiệu thuốc.
"......Yuna!? Sao em lại..."
"......Ái chà. Cẩn thận."
Có lẽ do dốc sức quá đà, tôi loạng choạng ngã về phía trước. Yuna ôm chặt lấy tôi, thở phào nhẹ nhõm.
"Cứ nghĩ đến việc Shiki bị ốm, em... em chẳng thể nào tập trung học được. Nên em đã xin đi theo bố trong chuyến công tác đến Tokyo."
"......Em đang làm quá lên rồi."
"Người sắp ngã đến nơi là anh mới đúng. Haizz, Shiki đúng là không có em thì không được mà."
Yuna vừa nói vậy, vừa nở một nụ cười rạng rỡ, đầy hạnh phúc.
Có lẽ tình yêu là khi ta thầm ước người mình yêu có những khiếm khuyết nhỏ, vừa đủ để mình có thể chữa lành.
Bất chợt, những lời lẽ trong cuốn ngôn tình tôi đọc ngày xưa sống lại trong tâm trí.
"… Cơ mà, công nhận, em tinh thật đấy…"
"Chứ sao. Vì em là bạn gái của anh mà."
"Anh yêu em."
"Hả, tự nhiên nói gì vậy, chắc chắn anh đang sốt rồi phải không!?"
Tôi tựa người vào Yuna, trong ý thức đang dần tan biến, cảnh tượng lúc mở cửa ra chợt ùa về.
Tôi có cảm giác mình đã thấy Sakuraba ôm một túi đồ mua sắm lớn đứng ở cuối cầu thang xoắn ốc dẫn lên tầng hai.


4 Bình luận
#yunaxungdangnguoitoihon