"Senpaiiiii! Mình mở tiệc takoyaki đi ạ!"
Giọng nói rõ ràng là của Natsukawa. Không cần ra mở cửa, tôi cũng biết ngay là em ấy. Vừa mở cửa ra, Natsukawa đã nở nụ cười rạng rỡ, khoe chiếc răng khểnh duyên dáng... Thôi thì cứ coi như chưa thấy gì đi vậy.
"Ê, khoan đã! Sao senpai định đóng cửa vậy hả!?"
"Tại thấy người lạ..."
"Em là đàn em đáng yêu của anh mà!? Nè nè, senpai, mình làm takoyaki đi?"
Em ấy vừa nói vừa vung vẩy túi đồ mua sắm trên tay, ra vẻ nài nỉ. Xem ra em ấy đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu cả rồi. Dưới chân còn có cả vỉ nướng nữa.
Ngay từ đầu con bé này đã không nghĩ tới chuyện tôi sẽ từ chối rồi.
"...Mà khoan đã, anh có cho em địa chỉ nhà đâu?"
"Em hỏi Haru-chan senpai đóooo ~"
Natsukawa vừa tự tạo hiệu ứng âm thanh nói "tèn tèn" vừa lách người sang một bên, để lộ khuôn mặt ái ngại của Sakuraba.
"Tớ, tớ xin lỗi vì đã đường đột...?"
Đôi mày hiền lành vốn đã rũ xuống của cô ấy giờ càng chau lại, trông vô cùng áy náy, cúi đầu khe khẽ. Hoàn toàn trái ngược với Natsukawa, người vô tư đến lạ.
".....Thôi được rồi, vào đi."
Tôi đã từng nghĩ rằng, chắc sẽ không bao giờ có chuyện Sakuraba đến nhà mình nữa.
Có lẽ vì quá bối rối, tôi vô thức liếm môi. Giả vờ như không có gì xảy ra, tôi mời cả hai vào nhà.
──────Tóm lại, chuyện đó chỉ là một tai nạn thôi.
Chỉ đơn giản vậy. Biết đâu Sakuraba cũng không để bụng chuyện đó nữa.
Đầu óc thì nghĩ thế, nhưng hình như cơ thể tôi lại không chịu nghe lời.
"Hôm nay em đi chơi với Haru-chan senpai đó. Xong rồi, tự nhiên tụi em nói muốn làm takoyaki. Em đang nghĩ không biết làm ở đâu thì chợt nhớ ra, nhà senpai có sẵn đồ nghề rồi mà!"
Thế nên tụi em mới đến đây, Natsukawa vừa bước vào phòng đã xổ một tràng.
"Này, đừng có coi phòng anh như câu lạc bộ thứ hai được không hả?"
"Có sao đâu. Em sẽ cho anh ăn đồ ngon mà."
Đã tự tiện xông vào nhà người ta rồi mà còn trơ trẽn nữa chứ, con bé này.
Chắc nó nghĩ chỉ cần cho tôi ăn đồ ngon là tôi sẽ OK hết mọi chuyện. Cơ mà đúng là vậy thật.
"Suzu, bà tính sao?"
"Tuyệt vời. Tôi thích takoyaki!"
Cứ ngỡ sau bữa tối với Suzu, chúng tôi sẽ ai về nhà nấy, nên tôi mới hỏi ý kiến, ai ngờ câu trả lời của cô ấy lại ngầm khẳng định rằng buổi tiệc takoyaki sẽ diễn ra. Có vẻ việc tổ chức tiệc takoyaki tại phòng tôi đã là quyết định không thể thay đổi rồi.
"Nói trước, anh rất khó tính với takoyaki đấy nhé. Bố anh là dân vùng Kansai mà."
"Natsukawa Aoi này, cực kỳ tự tin luôn. Cái vỉ nướng hôm nay em mang đến là đồ nghề riêng đấy ạ!"
Coi cái mặt vênh váo kìa. Nếu đã nói thế thì chắc hẳn em ấy sẽ làm ra một món ngon lắm đây.
"Được thôi. Vậy thì anh mong chờ vào em...!"
Tôi chắp tay nói, Natsukawa đáp lại bằng một tư thế chiến đấu đầy khí thế: "Cứ để em!". Thì anh tin em mà.
Thế là "thợ làm takoyaki" Natsukawa đi chuẩn bị bột ở bếp, ba người chúng tôi còn lại ngồi quanh cái vỉ nướng takoyaki tán gẫu. Tất nhiên, tôi đã ngỏ ý giúp, nhưng bị bảo "không biết làm thì cứ ngồi yên đấy" nên đành chịu.
Suzu ngồi bên trái tôi, Sakuraba ngồi đối diện, còn "thợ" Natsukawa tí sẽ ngồi bên phải. Phòng trọ một mình mà giờ bốn người ngồi kín cả bàn. Bốn người trong phòng thì đúng là hơi chật thật.
Mấy tháng trước thôi, tôi còn chẳng thể nào ngờ được sẽ có ngày hôm nay.
Hơn nữa, trừ tôi ra thì toàn là con gái, lại còn toàn mỹ nữ nữa chứ. Có chết tôi cũng không thể để Yuna thấy cảnh này được. Nếu Yuna mà đến đây bây giờ, thì tôi xong đời.
"Sao thế, Shi-kun. Mặt ông tái mét thế?"
"À, à... hình như tớ làm phiền mọi người rồi nhỉ!? Tại... tại vì giờ cậu đang ở cùng Akiharu-san mà..."
"Không, việc của tớ xong rồi nên không sao. Tớ cũng muốn ăn takoyaki mà."
Tôi gượng cười với Sakuraba, người có lẽ cũng đang tái mét mặt mày chẳng kém gì tôi, rồi tự nguyền rủa bản thân. Chẳng qua tại tôi háu ăn thôi mà. Chắc chắn là thế rồi. Tại sao? Tại sao mình lại thế chứ?
"Chào bà, tôi là Sakuraba Haru. Tôi đang dạy nấu ăn cho Midoriya-kun..."
"Tôi biết. Akiharu Suzu. Cứ gọi là Suzu nhé. Tôi và Shi-kun là bạn thanh mai trúc mã, bạn thân."
Trong lúc tôi đang ôm đầu than vãn thì màn giới thiệu đã bắt đầu và kết thúc mất rồi.
"Ủa. Hai người mới gặp nhau lần đầu à?"
"Ừm. Có mấy lần tớ thấy bạn này đến ăn cơm ở câu lạc bộ nấu ăn, nhưng đây là lần đầu tiên bọn tớ nói chuyện đàng hoàng."
Sau câu nói của Sakuraba, không ai lên tiếng nên bầu không khí trở nên gượng gạo.
Sakuraba trông có vẻ rất khó xử trong lúc nhìn Suzu mặt lạnh tanh còn tôi thì mặt mày xanh xao, nhưng Suzu vốn dĩ ít nói và luôn giữ vẻ 'mặt lạnh như tiền' nên đó là chuyện bình thường. Chỉ có những người biết điều như cô ấy chắc là đang khổ sở lắm đây.
Cứ ủ rũ mãi thế này chỉ càng khiến Sakuraba thêm lo lắng. Tôi tự véo mạnh vào đùi, cố gắng nhếch mép cười.
Cuộc gọi định kỳ của Yuna còn lâu mới tới, và người ta thường nói chín phần mười những điều mình lo lắng sẽ không xảy ra mà.
Đang mải suy nghĩ vẩn vơ thì tôi nghe thấy giọng nói tươi tắn vọng ra từ nhà bếp ngoài hành lang.
"Senpai, anh trông vậy mà cũng mua bột khoai tây đầy đủ đấy chứ ~!"
"Cỡ bột khoai tây thì có gì đâu mà không mua được."
"Cái đó là hồi tớ làm gá rán cho cậu..."
Sakuraba lẩm bẩm nhỏ xíu, nhưng có vẻ Natsukawa không nghe thấy, liền đáp lại: "Ra là anh cũng tự nấu ăn hẳn hoi ha." Khó xử thật.
Tôi đưa ngón trỏ lên miệng, nhìn về phía Sakuraba, cô ấy khẽ cười và gật đầu với tôi.
Phù, thế là yên tâm rồi.
Bỗng Suzu, người đã chứng kiến toàn bộ cuộc trò chuyện, đứng dậy và bắt đầu lục lọi kệ sách.
"Haru. Bà muốn xem... kỷ yếu không?"
"............Hả?"
"Nếu muốn xem kỷ yếu của Shi-kun, cứ nói tôi. Tôi cho bà xem."
Sakuraba có vẻ hơi choáng váng trước lời nói đột ngột này.
"Cả những chuyện hồi xưa nữa. Muốn nghe không?"
Đừng có ra vẻ hơn người như thế chứ. Nghĩ lại thì, hồi trước cô ấy cũng nói y chang với Yuna mà.
Suzu ít bạn, mà đúng hơn là chắc chỉ có mỗi tôi, nên có lẽ cô ấy không thích việc tôi thân thiết với ai hơn cô ấy. Cơ mà, cái cách cô ấy thể hiện sự hơn thua này có vẻ hơi thẳng quá rồi.
"Thôi đi."
"Áu."
Tôi búng trán cô ấy.
"Hai người thân nhau nhỉ...?"
"Thân chứ. Thân mà."
"Em cũng thân với anh mà, đúng không!"
Natsukawa vừa khuấy bột trong bát vừa từ bếp trở ra.
"Chúng ta còn cùng nhau đi siêu thị, rồi nép sát vào nhau trong căn phòng tối tăm chật hẹp nữa mà."
Em ấy nói với vẻ ngây thơ, nhưng ánh mắt thì không hề cười.
Hơn nữa, đừng có nói theo cái kiểu dễ gây hiểu lầm như thế chứ! Cả hai lần đó đều là bất khả kháng mà!
".........Nào, thợ làm takoyaki Natsukawa. Giờ anh phải nướng như thế nào cho ngon vậy?"
"Ừm, đầu tiên là cho dầu thực vật vào này. Khoảng cỡ vụn bột chiên một miếng tempura, nên cứ đổ mạnh tay vào chút cũng không sao đâu!"
Thật sự không thể chịu nổi màn lên mặt khó hiểu của Suzu thêm một lần nào nữa, nên tôi bèn thúc giục mọi người làm takoyaki. Thật bất ngờ, mọi thứ lại diễn ra suôn sẻ.
Được rồi! Gạt bỏ mọi thứ sang một bên và bắt đầu bữa tiệc takoyaki vui vẻ thôi nào!!
"Sau đó, đổ bột vào khoảng tám phần ô nướng nhé! Khi cho nhân vào, bột phải tràn ra ngoài một chút thì mới là chuẩn đấy!"
"Tuyệt vời! Em đúng là dân chuyên nghiệp mà!"
Natsukawa nói những điều nghe rất ra dáng, hơn cả tôi tưởng tượng. Quả đúng là người tự tiện mang cả dụng cụ làm takoyaki đến nhà người khác mà không báo trước.
Khi tôi đổ bột vào, Natsukawa giơ ngón cái lên cùng vẻ tự hào trên gương mặt.
Sư... Sư phụ...!
"Tớ thích cái loại có phô mai ấy."
"À. Em có mua cả xúc xích và phô mai, với mấy loại nhân khác nữa!"
"Chuẩn bị kỹ càng thật. ...Thế đầu tiên mình cứ làm nhân bạch tuộc trước đã nhé?"
"Ừm. Tớ cũng thích bạch tuộc."
"Đúng kiểu truyền thống vẫn cứ là nhất nhỉ! Xong cuối cùng mình bỏ nhân sô cô la vào để làm món tráng miệng nhé!"
"Đúng là thiên tài!"
"Senpai à, anh nói muốn cưới Aoi-chan vừa đáng yêu vừa thiên tài là quá đáng lắm đấy nhé!"
Có ai nói đến mức đó đâu trời.
Trong lúc không ai để ý, Sakuraba đã cắt bạch tuộc xong, và tất cả cùng nhau bỏ vào vỉ nướng.
Chết thật. Sao tự nhiên thấy vui quá vậy nè.
"Khi bột tràn ra ngoài bắt đầu đông, thì lật nó lại! Đây là bí quyết để tạo ra phần nhân tan chảy đấy!"
Em ấy mà đi làm thêm ở tiệm takoyaki chắc còn được ấy nhỉ.
Natsukawa thể hiện một niềm đam mê và tài năng khác thường khi làm takoyaki, nhanh chóng cuộn bột lại thành những viên tròn xoe.
"A, senpai. Có vẻ như xong rồi đó ạ!"
"Ghê vậy. Giống hệt ngoài hàng luôn."
"Trông ngon quá. Lâu lắm rồi mình mới ăn takoyaki."
"...Tớ cũng lâu lắm rồi mới ăn."
Cả căn phòng như vỡ òa! Mấy viên takoyaki hình dáng xinh xắn khiến mọi người phấn khích tột độ. Hiếm có buổi takoyaki tại gia nào lại đỉnh cao đến vậy.
Sau khi chắc chắn takoyaki đã đến tay từng người, tôi chắp tay. Mấy cô gái cũng làm theo.
""""Itadakimasu!""""
Và thế là chúng tôi chỉ việc ăn, ăn, ăn và ăn ngấu nghiến.
Từ mẻ thứ hai, để thêm phần thú vị, không chỉ dùng xúc xích, phô mai, sô cô la mà chúng tôi còn làm món takoyaki "xổ số" bằng những nguyên liệu còn sót lại trong tủ lạnh. Bất ngờ là takoyaki nhân cá ngừ hộp lại ngon đáo để, có lẽ đó là phát hiện lớn nhất ngày hôm nay.
Khi tất cả đã no căng bụng, tiếng nói cười cũng dần lắng xuống.
Đột nhiên, điện thoại rung lên. Tiếng rung kéo dài liên tục.
"Hình như điện thoại ai reo thì phải?"
Natsukawa vừa nói vừa kiểm tra điện thoại của mình rồi cất đi. Hóa ra không phải của em ấy. Tôi cũng vội vàng với lấy điện thoại, cảm nhận rõ tiếng rung.
Trên màn hình hiển thị tên "Yuna".
"........Hả?"
"Ơ kìa. Chẳng phải điện thoại của senpai đang reo sao?"
"Cứ nghe đi. Bọn tôi sẽ giữ im lặng mà."
Yuna gọi đến bằng cuộc gọi video. Thật lòng tôi chỉ muốn lờ đi, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy gọi vào giờ giấc bất thường thế này, chắc hẳn có chuyện khẩn cấp, không còn lựa chọn nào khác.
"Xin lỗi nhé. Tớ ra ngoài một lát..."
"Chẳng lẽ là bạn gái cậu gọi?"
Sakuraba lẩm bẩm như tự nói với mình. Giọng cô ấy rất nhỏ, nhưng trong căn phòng chưa đầy sáu chiếu này thì đủ nghe.
Bzzzz. Bzzzz. Tiếng rung báo cuộc gọi vẫn không ngừng.
Tôi không thốt nên lời, lúng túng không biết trả lời thế nào, chỉ im lặng. Suzu sốt ruột giục tôi.
"Shi-kun. Sắp tắt máy rồi kìa."
Đúng thật. Không còn thời gian để chần chừ nữa, tôi vội vàng nhấn nút nghe. Khuôn mặt Yuna rạng rỡ hiện lên.
"Shiki, nghe này!"
"....Ừ, có chuyện gì vậy?"
"À thì là! Cái bài thi thử mà em bảo sẽ làm ấy? Kết quả vừa trả về nè, lần này tốt nhất từ trước đến giờ luôn đó!"
Yuna trên màn hình trông rất vui vẻ. Tâm trạng cô ấy phấn chấn khác thường, đôi mắt lấp lánh hơn mọi khi. Tôi cũng muốn mỉm cười lắng nghe cô ấy, đáng lẽ tôi phải làm thế, nhưng những gì cô ấy nói hoàn toàn không vào đầu được. Trong đầu tôi chỉ còn tiếng tim đập thình thịch.
Hai gò má cứng đờ, co giật như thể bị lỗi chương trình, không thể cử động một cách tự nhiên.
"Em được xếp loại B vào trường Đại học Y Sahomine đó anh biết không? Nếu cứ giữ vững phong độ này, biết đâu từ năm sau nữa em sẽ được sống chung với Shiki đấy!"
Sau lưng tôi vẫn là bức tường quen thuộc. Chắc hẳn, từ phía Yuna, tôi không có gì khác lạ so với mọi ngày.
Nhưng khung cảnh trước mắt tôi lại hoàn toàn khác biệt.
Bởi vì, Sakuraba, Natsukawa và Suzu đang cùng ngồi quanh chiếc bàn này.
Họ mà không di chuyển thì chắc chắn sẽ không lọt vào khung hình, nhưng chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi là mọi chuyện có thể vỡ lở.
Ba người phía sau Yuna cứ khiến tôi phân tâm mãi... À không, bị phát hiện thì có sao đâu nhỉ. Tất cả chỉ là bạn thôi mà.
Cơ mà, nếu ai đó trông thấy cảnh này, tôi không tự tin là mình sẽ không bị hiểu lầm đâu.
"Shiki, anh sao thế? Mồ hôi nhiều vậy... nóng hả? Bật điều hòa lên đi?"
"À, không. Anh không sao."
Tôi vội vàng lau mồ hôi, Suzu liền nhanh chóng đưa chiếc khăn tay từ bên cạnh.
Nhịp tim tôi càng lúc càng đập nhanh hơn.
"Việc có thể sẽ được sống cùng nhau... Chẳng lẽ... không làm anh thấy vui sao?"
"Không, anh vui lắm chứ! Vui cực kỳ luôn!"
Yuna mỉm cười, có vẻ an tâm hơn. Nghe đâu loại A của trường Y Sahomine là ghê gớm lắm, Yuna hào hứng kể cho tôi nghe rất nhiều về bài thi thử.
Đầu óc tôi để đâu đâu, chỉ ậm ừ cho qua chuyện thì Natsukawa bắt đầu gõ gì đó trên điện thoại. Rồi, em ấy đột ngột giơ màn hình lên.
────Nếu em mà hét lên bây giờ, thì senpai "toang" là cái chắc nhỉ?
Nhất định không thể để chuyện đó xảy ra, tôi nghĩ.
Tôi đổi điện thoại sang tay trái, dùng tay phải bịt miệng Natsukawa lại.
"Ưm…"
Một tiếng rên nhỏ ngọt ngào thoát ra, nhưng chắc hẳn nó đã bị coi là tạp âm và bị loại bỏ bởi chức năng khử tiếng ồn. Đáng lẽ tôi phải bình tĩnh nhận ra điều đó, nhưng lại vội vàng nhìn Yuna trên màn hình.
"Hửm? Hì hì."
Yuna vẫn đang vui vẻ, cười toe toét, nên tôi cũng gượng gạo nở một nụ cười hết cỡ. Có vẻ như tôi vẫn chưa bị lộ.
Đương nhiên, tôi cũng không thể để em ấy động đậy, nên tôi mạnh bạo kéo Natsukawa lại gần, để em ấy ngồi giữa hai chân mình và ôm chặt lấy. Natsukawa nhỏ nhắn nên hoàn toàn lọt thỏm vào lòng tôi, không hề bị lọt vào ống kính.
Tư thế này trông hệt như một cái ôm từ phía sau, nhưng thế này thì Natsukawa sẽ không hét lên, cũng không bị lọt vào cuộc gọi video.
Tôi chẳng hề tơ tưởng đến những mối tình ngoài luồng, cũng chẳng mong thế giới này diệt vong.
Thế mà, dường như não tôi cứ tiết ra dopamine không ngừng. Adrenaline dâng trào khiến đầu óc tôi muốn nổ tung.
"Anh biết không, bố cũng vui lắm đó. Nếu em đỗ vào Y khoa Hayamine, có lẽ bố sẽ cho phép chúng ta sống chung! Sau khi tốt nghiệp đại học, hai đứa mình về quê, rồi em sẽ kế thừa bệnh viện gia đình…"
"…Vậy thì tốt quá, nhưng hứa với anh là không được ép bản thân quá sức đấy nhé."
"Không chịu đâu. Em phải cố gắng hết mình để được kết hôn với Shiki chứ."
Yuna vừa dứt lời, tôi chợt cảm thấy một luồng hơi lạnh lướt qua chân. Hình như chân ai đó vừa chạm vào tôi. Tôi vội vàng rụt lại, nhưng rồi bị dí theo và đôi chân ấy nhanh chóng quấn lấy chân tôi.
"Không được."
Phía sau Yuna đang cười ngượng ngùng, tôi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ của Sakuraba, hoàn toàn trái ngược với vẻ dịu dàng thường ngày của cô ấy. Ngay khoảnh khắc đó, đôi chân thon dài, mềm mại đang quấn lấy chân tôi đột ngột luồn qua giữa hai chân tôi. Hóa ra, chủ nhân của đôi chân ấy là Sakuraba.
Trong tình cảnh này, những chuyện hôm qua lại ùa về trong tâm trí, khiến tim tôi đập nhanh hơn nữa. Không biết là vì hồi hộp, hay vì hối hận, hay vì cảm xúc nào khác mà tôi lại ra nông nỗi này.
Mình đã làm gì sai? Mọi chuyện bắt đầu từ khi nào vậy?
Mình cảm thấy khó thở vì bị thiếu oxy hay vì cứ suy nghĩ mãi về những câu hỏi không có lời giải đáp?
"Này Shiki, anh có nghe em nói không?"
"Hả? À, ừ. Tất nhiên rồi."
Bình tĩnh nào, tôi ơi. Dù có hoảng loạn thì tình hình cũng chẳng thay đổi được gì đâu.
Tôi cố gắng hết sức để xốc lại bộ não đang chập chờn, để sắp xếp lại tình hình hiện tại.
Yuna trong màn hình điện thoại, Natsukawa tôi đang ôm, Sakuraba đang quấn lấy chân tôi, và Suzu đang dùng khăn tay lau mồ hôi trên cánh tay tôi.
Tôi nhắm mắt lại, chỉ mong trốn tránh tất cả, nhưng thực tại vẫn không hề thay đổi.
────Mình muốn chuyển nhà, muốn xóa bỏ tất cả mọi chuyện.
Lần đầu tiên tôi thực sự nghĩ như vậy, nhưng liệu chỉ cần chuyển nhà là mọi thứ sẽ biến mất sao? Chính tôi đã gieo rắc mầm mống cho những chuyện này, vậy mà tôi lại mong muốn một điều ích kỷ như vậy.
Hơn nữa, nếu không vượt qua được tình hình hiện tại, thì cũng chẳng thể đi đến đâu cả.
"Yuna, à ừm…"
"A, mẹ em gọi rồi."
Yuna cười nói: "Bữa tối nay có món em thích đó." Bất chợt tôi nhớ lại ngày xưa cô ấy từng bảo rằng chỉ cần đạt được kết quả tốt thì bố mẹ sẽ đối xử tốt với cô ấy.
"Xin lỗi vì đường đột gọi nhé, em đi đây!"
Yuna cúp máy. Ngay khi dòng chữ "Cuộc gọi kết thúc" hiện lên, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được bàn tay mình. Hơi thở nhẹ nhàng của Natsukawa phả vào lòng bàn tay tôi.
"Phù... Senpai thật là quá đáng!"
"......Chúng ta, cắt đứt quan hệ nhé............"
"Em chỉ đùa thôi mà. Nói thế chứ cuối cùng em có làm loạn lên đâu."
Tôi chẳng còn sức mà phản bác hay giận dữ nữa, nên gục hẳn xuống bàn. Cứ tưởng chết đến nơi rồi.
Đến giờ tim tôi vẫn còn đập nhanh, nhanh như kiểu chắc chắn tuổi thọ đã bị rút ngắn. Giờ phút này vẫn đang rút ngắn đây này.
"May mà không bị phát hiện nhỉ."
Suzu nói với tôi, người đang mang khuôn mặt tái mét, mỉm cười nhẹ nhàng như một thiên thần.
"Không chỉ là may thôi đâu..."
"Mà em nghe hết rồi đó, Senpai, vậy là tương lai của anh đã được định sẵn rồi ạ?"
Điều kiện để kết hôn với Yuna, con gái cưng của một bệnh viện lớn.
Đó là, cô ấy phải trở thành bác sĩ, kế thừa bệnh viện và tôi phải hết lòng hỗ trợ cô ấy.
Tôi có thể được phép học đại học ở Tokyo, nhưng việc trở về Mie là điều kiện bắt buộc.
Vì chuyển trường xoành xoạch nên thú thật tôi chẳng có khái niệm gì về quê hương cả, nhưng cũng không hẳn là không có tình cảm gì với Mie. Chỉ là, tôi thấy nó quá xa vời mà thôi.
Thấy tôi im lặng, Natsukawa cau mày.
"Bạn gái anh có hơi áp đặt quá không?"
"......Không hề."
"Vậy chẳng phải anh chỉ được tự do trong những năm cấp ba này thôi sao? Anh tính sao? Hay là chúng mình bỏ trốn cùng nhau?"
"Không được đâu, Aoi-chan."
Sakuraba nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Như thế là không tốt."
"......Em đùa thôi mà."
Natsukawa cuối cùng cũng chịu đứng dậy, không dùng tôi làm ghế nữa. Chỗ Natsukawa vừa ngồi vẫn còn ấm áp, hơi ẩm ướt mồ hôi.
"Thôi được rồi. Mình nhanh chóng rửa chén thôi nào!"
"Để anh làm cho. Nãy giờ anh vẫn chưa làm gì cả."
"Ể, thật á?"
Vâng, thưa sư phụ, tất nhiên rồi.
Đã được sư phụ cho ăn takoyaki mà lại không dọn dẹp thì không thể chấp nhận được.
Có lẽ vì ngại ngùng sau chuyện vừa rồi, Natsukawa cầm lấy đồ đạc của mình.
"Thôi em về đây. Trời cũng tối rồi."
"Còn cái vỉ nướng takoyaki?"
"Em để lại nhà senpai được không ạ? Đây là cái thứ hai của em đó."
"Thì cũng được... mà em định biến nhà anh thành địa điểm tổ chức tiệc takoyaki thật à?"
Natsukawa không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ cười nói "Hẹn gặp lại ở trường!" rồi đi về phía cửa.
Quả nhiên là vậy rồi. Mà thôi cũng được.
"...Akiharu-san cũng nên về đi."
"Sao vậy Haru?"
"Lát tôi có hẹn nhờ Midoriya-kun đưa đến chỗ làm thêm. Đằng nào tôi cũng phải ở lại, mà bếp ở đây chật chội, nên hai người là được rồi."
"......Tôi hiểu rồi. Vậy, hẹn gặp lại."
Suzu có vẻ vẫn muốn ở lại, nhưng lời nói của Sakuraba rất thuyết phục, và ngầm ý muốn cô ấy về. Tôi cũng có chuyện muốn nói với Sakuraba, nên bèn im lặng nhìn theo bóng lưng Suzu rời đi. Ầm, cánh cửa đóng lại. Sau khi khóa cửa, trong phòng chỉ còn lại hai người, nhưng cả hai đều không nói gì mà chỉ cắm cúi dọn dẹp tàn dư từ tiệc takoyaki.
Rửa xong cái ô nướng takoyaki cuối cùng, tôi đóng vòi nước. Nước ngừng chảy.
Sakuraba lên tiếng.
"Hôm nay, tớ xin lỗi vì đã đột ngột đến đây. Tớ nghĩ nếu không làm vậy thì có lẽ sẽ không còn có thể đến đây nữa."
Tí tách, một giọt nước rơi xuống bồn rửa.
Giọt nước đã rơi thì không thể trở lại.
"Tớ không thể chịu đựng được việc món ăn mình dạy lại được người yêu cậu thưởng thức."
Không phải là tôi không hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Tôi không ngốc nghếch đến mức ấy.
Sakuraba, với đôi mắt to long lanh ngấn lệ, nở một nụ cười dịu dàng.
"...Cho tớ xin phép nghỉ làm sensei cho Midoriya-kun, kể từ hôm nay nhé?"
"Tớ hiểu rồi, nhưng mà... vấn đề của Sakuraba vẫn chưa..."
"Không sao đâu. Nhờ có Midoriya-kun mà tình hình của tớ đã khá hơn nhiều rồi."
Rõ ràng là nói dối! Trừ khi Sakuraba nghỉ làm thêm, hoặc cô ấy kiên quyết từ chối gã quản lí, còn không thì chẳng thể có chuyện khá lên được. Nhưng tôi lại không thể ngăn cản Sakuraba, bởi vì tôi đã chẳng thể trở thành người yêu, cũng chẳng thể làm bạn của cô ấy. Tự mình gây ra thì tự mình chịu thôi.
Không tìm được lời nào để nói, tôi chỉ im lặng nhìn Sakuraba.
Lần đầu gặp Sakuraba, tôi đã nghĩ cô ấy giống một người nào đó.
Đó là, nữ chính trong cuốn sách mà tôi yêu thích nhất.
Giờ tôi mới nhận ra, cô ấy giống mối tình đầu của tôi.
"Vậy nhé, Midoriya-kun."
Sakuraba nói rồi xách đồ đạc rời khỏi phòng.
Căn phòng ồn ào ngày nào giờ chỉ còn lại mình tôi đứng chết lặng.


9 Bình luận
Cảm xúc thật sâu lắng.
Nhất là lúc ẻm khóc.
#yunaxungdangduocnguoitothon