“Frost-san, nói chuyện với tôi chút được không?”
Vừa tắm xong, tôi đi thẳng đến phòng của Frost-san.
Jessica-san đang ở phòng khách, nên chắc hẳn cuộc nói chuyện giữa hai người họ đã xong.
Dù gì cũng là cuộc sống tân hôn hiếm hoi của họ, tôi không muốn vì chuyện của mình mà khiến họ phải lo lắng thêm nữa. Chính vì vậy, tôi mới quyết định phải làm lành với Frost-san.
… À thì, nói thật là còn một lý do khác… tôi có cảm giác cô ấy đang nuôi một mối hận khá lớn với tôi, nên trước khi sự bực tức đó vượt quá tầm kiểm soát, tôi cần phải giải quyết cho xong chuyện này.
Thế nhưng.
“Tôi Không có gì để nói với cậu cả.”
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ bên trong phòng.
Có vẻ như cô ấy vẫn đang giận lắm.
“Không, tôi biết là khiến Jessica-san hiểu nhầm là lỗi của tôi. Nhưng mà, ít nhất cậu cho tôi cơ hội giải thích chút đi?”
Có lẽ trong lòng cô ấy, việc bị biến thành kẻ xấu vẫn còn là cái gai khó gỡ. Nên mới không chịu ra mặt thế này chăng?
“Tôi chẳng có giận gì hết.”
“Vậy thì ra đây nói chuyện với tôi chút cũng được mà?”
“Nói chuyện với cậu chỉ tổ phí thời gian.”
Đúng là chẳng cho tôi một cơ hội nào.
Cô ấy đang cố gắng đẩy tôi ra xa hết mức có thể.
… Lẽ nào, chuyện hôm trước khi tôi lảng tránh không trả lời về việc đi chơi bên ngoài đêm khuya, cô ấy vẫn để bụng tới giờ?
Nhìn cách cô ấy cư xử bây giờ, tôi có cảm giác cô ấy đang cố ý làm mọi cách để tôi ghét cô hơn và để tôi chủ động tránh xa cô ấy.
Chắc hẳn ở trường, mấy tin đồn hay chuyện tôi từng thấy cũng bắt nguồn từ kiểu hành xử như thế này của cô ấy.
Cứ như thế mà đuổi khéo bọn con trai dám bén mảng lại gần cô ấy, hệt như bây giờ.
“Khó xử thật đấy…”
Tôi gãi gãi đầu.
Cứ thế này thì chẳng thể nào nói chuyện được.
Không ngờ cô ấy lại quyết định đóng cửa cố thủ trong phòng luôn như vậy.
Cái kiểu đóng cửa giận dỗi này… chẳng khác nào câu chuyện thần thoại về Amaterasu trốn trong hang đá cả. Vẻ ngoài của Frost-san cũng đẹp đến mức khiến người ta có cảm giác xa vời như nữ thần vậy.
Nghe đồn ở trường, còn có một số học sinh xem cô ấy như thần tượng mà tôn sùng nữa cơ.
… Thôi, gác mấy trò ví von sang một bên. Giá mà tôi có tài lẻ gì thu hút được sự chú ý của cô ấy thì hay rồi. Tiếc là ngoài chơi bóng chày ra, tôi chẳng có năng khiếu gì nổi bật cả.
Phải làm sao bây giờ đây… Kéo Jessica-san tới nhờ giúp?
… Không, làm vậy có khi còn khiến cô ấy giận thêm mất.
“Cậu biết không, tôi thích ăn ramen lắm. Cậu thì sao, Frost-san? Món ăn yêu thích của cậu là gì?”
Tôi quyết định mở đầu bằng một câu hỏi nhẹ nhàng.
Frost-san chắc chắn không muốn ai xâm phạm vào lãnh địa riêng của mình, nhưng cứ giữ mãi khoảng cách như vậy thì sẽ chẳng bao giờ có ai thật sự thân thiết với cô ấy được.
Có nghĩa là, nếu tôi cứ chờ cô ấy chủ động nói chuyện thì vô vọng.
Với kiểu người như vậy, muốn làm quen thì bắt buộc phải kiên nhẫn chủ động, cho dù có bị xem là phiền phức đi nữa.
Dù sao thì, bị ghét vì làm phiền còn đỡ hơn bị coi như không khí.
Miễn là còn duy trì được liên lạc, biết đâu lại tìm được manh mối để tiến xa hơn.
“Ngày xưa tôi từng khổ sở vì chuyện bạn bè nhiều rồi… nhưng giờ thì làm quen với người khác là sở trường của tôi đấy.”
Tôi lẩm bẩm một mình, chẳng nhắm vào ai cả.
Nhưng đáp lại câu hỏi vừa nãy, vẫn là im lặng.
Có vẻ như cô ấy muốn nói rõ ràng rằng… tôi không muốn trò chuyện với cậu.
Nhưng chỉ vậy thì tôi đâu có bỏ cuộc dễ dàng.
Tôi ngồi xuống, tựa lưng vào cánh cửa phòng cô ấy, rồi lên tiếng lần nữa…
“Tôi dốt mấy môn học lắm. Bố tôi làm giáo viên Toán mà hồi cấp hai, điểm của tôi toàn sát mức trung bình thôi. Nghe nói Frost-san học giỏi lắm, cậu có học nhiều lắm không?”
“……”
“Môn nào là sở trường của cậu vậy? Tôi thì chắc là thể dục. À mà, chắc cái này chẳng tính là môn học đâu nhỉ.”
“……”
“À, cậu có thích manga hay anime không? Có bộ nào hay thì giới thiệu tôi với.”
“…………”
Ừm, bị phớt lờ thẳng thừng luôn rồi.
Cô ấy đúng là cứng đầu thật.
Nhưng tôi cũng đã lường trước chuyện này rồi.
Tôi không hề có ý định bỏ cuộc dễ dàng.
…Thế là tôi cứ vừa tán nhảm vừa đặt câu hỏi liên tục.
Kết quả là…
“fufufu… ra là vậy. Cậu quyết tâm lắm nhỉ, quyết định vẫn là phớt lờ tôi sao…!”
Bất kể tôi hỏi gì, vẫn chẳng có lời đáp nào từ phía bên kia.
Chắc chắn cô ấy không ngủ quên đâu… Nhưng tới mức này thì, tính cách cô ấy có hơi kì quái thật rồi đấy.
Cạn luôn ý tưởng câu hỏi mất rồi…
Giờ còn mỗi cái này là chưa hỏi…
“Này, tôi thích bóng chày, như tôi nói rồi đấy. Thế Frost-san, cậu có thích môn thể thao nào không?”
Thật ra từ đầu tôi né câu này vì không hình dung nổi một cô nàng lạnh lùng như cô ấy lại gắn với hình ảnh thể thao.
Nhưng giờ chẳng còn gì để hỏi nữa rồi.
Nếu cái này cũng thất bại, thì tôi đành bỏ cuộc hôm nay thôi…
“Này, sao cậu lì lợm thế hả?”
“- - -!”
Không phải câu trả lời cho câu hỏi của tôi.
Nhưng sau cả tiếng rưỡi im lặng, cuối cùng cô ấy cũng chịu mở miệng.
Có lẽ cô ấy đã chịu nhượng bộ rồi.
“Vì tôi muốn làm bạn với Frost-san… như thế không được sao?”
“Bị lạnh nhạt như vậy, bị ngó lơ luôn… Thế mà vẫn muốn làm bạn? Cậu bị M à?”
“Đ-Đừng có nói linh tinh chứ!?”
Cô ấy mở miệng ra là toàn mấy lời đâm chọt thế này à!?
Muốn phản pháo lắm, nhưng tôi cố kìm lại.
Vừa mới nói chuyện được chút, tôi mà nổi nóng thì công sức đổ sông đổ biển hết.
“Tôi không phải bị M đâu. Thật sự là không.”
Tôi bổ sung ngay, rồi tiếp tục..
“Lý do đơn giản thôi. Tôi không muốn Jessica-san phải lo lắng.”
“……”
Tôi nói thật lòng xong, cô ấy lại im lặng.
Có khi tôi nên nói một câu nịnh nọt như “vì cậu hấp dẫn” cho vui nhỉ?
Nhưng không hiểu sao… tôi có cảm giác nếu nói thế, khoảng cách giữa tôi và cô ấy sẽ còn xa hơn.
Thế nên tôi mới chọn câu trả lời thật lòng.
“Ý cậu là, chỉ cần làm bộ thân thiết để người lớn không lo là được à?”
“Không, tôi muốn thật sự làm bạn. Thân thiết lúc nào chẳng tốt hơn là cạch mặt nhau, đúng không?”
“… Cũng biết nói mấy câu tử tế ghê nhỉ.”
Này, trong mắt cô ấy tôi tệ đến thế sao…?
Tôi có làm gì khiến mình mất điểm trước mặt cô ấy vậy?
Chẳng hiểu nổi.
Con người này, tôi thấy có quá nhiều điều không sao nắm bắt được.
Chỉ có một điều rõ ràng…
Khi chịu hết nổi, cô ấy không chọn cách nổi giận, mà lại chọn nói chuyện với tôi.
Nghĩa là, cô ấy không hoàn toàn lạnh lẽo như vẻ ngoài đâu.Người mà thật sự lạnh lùng, đáng lẽ sẽ quát thẳng “Phiền quá, im đi!” cơ.
“Trong mắt cậu, tôi là người như thế nào?”
『… Frivolous-man.』[note79850]
“Ơ? Xin lỗi, tôi nghe chẳng hiểu là gì. Cậu vừa nói gì cơ?”
Tự nhiên cô ấy lại nói tiếng Anh, khiến tôi chẳng hiểu ý gì hết.
Rõ ràng giọng cô ấy rất điềm tĩnh, chẳng hề có vẻ bối rối gì cả.
“Không có gì.”
“Che giấu tức là lời đó khó nghe lắm đúng không?”
Chứ không thì cần gì phải lấp liếm như vậy.
“Tùy người thôi. Có khi lại là lời khen đấy.”
“Nghe chẳng giống khen chút nào…”
Chắc chắn là trong mắt cô ấy, tôi chẳng có gì hay ho cả.
Nhưng không hiểu sao, tôi bắt đầu thấy chuyện này thú vị rồi.
“Này, cho tôi hỏi một câu nhé?”
“Cậu im lặng trước bao nhiêu câu hỏi của tôi, giờ mới chịu hỏi à?”
Không khí bỗng nhẹ nhàng hơn nên tôi buông một câu đùa.
Nhưng lập tức nhận ra mình lỡ lời, định sửa thì…
“Nếu cậu trả lời, tôi cũng sẽ trả lời.”
Một câu nói ngoài dự đoán vang lên.
“Được thôi, cậu muốn hỏi gì?”
Cơ hội thế này, tôi sao bỏ qua được.
Chỉ cần không quá lố lăng, tôi sẵn sàng trả lời hết.
“Với cậu, bóng chày là gì?”
“Ểh…?”
“Vì sao cậu lại chơi bóng chày?”
Tại sao cô ấy lại hỏi chuyện này nhỉ…?
Bóng chày chẳng liên quan gì đến cô ấy cả. Nếu muốn tìm hiểu về tôi, còn nhiều chuyện khác để hỏi mà?
Sao lại cố tình hỏi về bóng chày…?
“Cậu không định trả lời à?”
Cô ấy thúc giục, có vẻ thật sự muốn biết.
Không hiểu lý do, nhưng cũng chẳng phải chuyện gì khó nói.
Nếu điều này giúp kéo gần khoảng cách giữa tôi và cô ấy, tôi chẳng có lý do gì để từ chối cả.
“Là cả lẽ sống của tôi.”
“Cả lẽ sống…?”
“Cả chơi lẫn xem bóng chày, tôi đều yêu thích. Tôi còn có mục tiêu muốn đạt được nữa. Thậm chí tôi còn nghĩ là mình sinh ra là để chơi bóng chày vậy.”
Đó không phải lời nói quá. Tôi thật lòng nghĩ như vậy.
Nếu lấy bóng chày khỏi cuộc đời tôi, tôi sẽ chẳng biết mình còn gì để bám vào nữa.
“Mục tiêu của cậu là là gì? được vào giải đấu chuyên nghiệp Koshien à?”
“Đúng vậy, đó là mục tiêu trong thời cấp ba của tôi, là vô địch Koshien.”
Dĩ nhiên tôi muốn vào Koshien. Nhưng chỉ vào thôi thì chưa đủ.
Đã chơi là phải vô địch.
“Vô địch… Koshien…à”
Cô ấy sẽ cười nhạo tôi chăng?
Hè vừa rồi, đội tôi còn không qua nổi vòng loại.Thua đau ở chung kết tỉnh, một bước nữa thôi là được tham gia.
Có khi cô ấy sẽ bảo tôi nên lo vượt qua vòng loại trước đã.
Nhưng…
“Tôi thấy thật tuyệt lắm đấy.”
Câu trả lời của cô ấy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.
Cánh cửa vẫn ở giữa chúng tôi, nên tôi chẳng thấy được vẻ mặt cô ấy.
Nhưng trong giọng nói kia, tôi nghe như có một nụ cười.
Không phải nụ cười chế giễu, mà là một nụ cười nhẹ nhàng, chân thành.
Hóa ra từ trước đến giờ, tôi và cả trường đều đã hiểu nhầm cô ấy quá nhiều rồi.
…Sau đó, đúng như lời hứa, Frost-san bắt đầu chịu trả lời những câu hỏi của tôi.
Chỉ là vì đã quá muộn nên chúng tôi không nói được nhiều nữa.
Bảo rằng chúng tôi đã thật sự thân thiết hơn ư? Có lẽ vẫn chưa đến mức ấy.
Dù sao, cả buổi cũng chỉ toàn trò chuyện qua cánh cửa mà thôi.
Nhưng chắc chắn, khoảng cách giữa tôi và cô ấy đã thu hẹp lại.
Và trên hết… từ khoảnh khắc ấy, hình ảnh Frost-san trong tôi đã hoàn toàn thay đổi.


5 Bình luận