Và rồi cũng đã ba tháng trôi qua cho đến hiện tại, thật chẳng ngờ lại có ngày mà tôi và cô ấy phải ngồi đối diện nhau với tư cách… là anh em kế như thế này
Lúc nghe bố nói tên của cô ấy, tôi đã thật sự sốc tới mức không thể nói nên lời.
Đã thế, chẳng hiểu vì sao ngay từ đầu cô ấy đã nhìn tôi như một kẻ thù vậy.
“Um… Cậu vừa nói cái gì thế?”
Ánh mắt cô ấy rõ ràng đang dán chặt vào tôi, lời nói vừa nãy cũng chắc chắn là nhắm đến tôi. Thế nên tôi mới phản ứng lại…
“Hmmph…!”
Sau đó cô ấy hất mặt sang chỗ khác, thản nhiên bỏ qua tôi…
Rồi cái chuyện gì nữa đây? Sao tự nhiên cô ấy lại khó chịu như thế?
Cô ấy vừa bước chân vào nhà cách đây mới một, hai phút thôi. Khi đó trông còn tươi cười lắm, hoàn toàn khác hẳn với lời đồn lạnh lùng ở trường. Thế mà vừa thấy cái bản mặt tôi, sắc mặt cô lập tức tối sầm lại.
Chẳng lẽ cô ấy không biết trong nhà này còn có một thằng con trai khác nữa à?
“À… um, trước hết là giới thiệu bản thân cái nhỉ. Kento, con nói trước đi.”
Có lẽ ngay cả bố tôi cũng không ngờ Frost-san lại có phản ứng như vậy, nên ông lúng túng đẩy nhẹ tôi ra phía trước.
Tôi thì vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng để không khí bớt căng thẳng lại, đành nở một nụ cười làm quen. Lúc này ấn tượng đầu tiên là quan trọng lắm.
“Rất hân hạnh ạ. Con là Kento, con trai của bố, là học sinh cấp ba năm nhất, và cũng thành viên của đội bóng chày.”
“Dì cũng vậy, ất vui được gặp con, Kento.”
Người mỉm cười đáp lại là mẹ của Frost-san tên là Jessica-san. Bà là vợ mới cưới của bố, từ hôm nay sẽ cùng sống với chúng tôi.
Nghe nói hồi mới sang Nhật, dì ấy từng làm phiên dịch viên, giờ là giáo viên dạy tiếng Anh ở trường học. Tóc bà vàng sậm hơn Frost-san, đôi mắt xanh biếc giống hệt nhưng ánh nhìn lại dịu dàng, ấm áp vô cùng.
…À mà, còn một điểm nữa rất khác với Frost-san là…. Nói sao nhỉ… Jessica-san trông hợp với đồ bơi ở trên bìa tạp chí lắm, còn Frost-san thì kiểu như là…chỉ hợp khi mà… mặc kimono mà thôi...
“…………”
“Khoan!? Cái sát khí gì đây!?”
Vừa lỡ liếc nhìn Jessica-san, tôi liền chạm phải ánh mắt lạnh thấu xương của Frost-san. Cảm giác như mùa đông đến sớm vậy. Không ngờ ngoài đời thật cũng tồn tại người có thể phát ra nhiệt độ tuyệt đối như thế này.
“Sophia, con cũng tự giới thiệu mình đi nào.”
Jessica-san chẳng nhận ra căng thẳng giữa hai đứa, hoặc cố tình phớt lờ đi, nhẹ nhàng thúc giục Frost-san.
“Tôi tên là Sophia. Hết.”
“Này này, nghiêm túc chút đi con.”
Lời giới thiệu ngắn ngủn khiến Jessica-san chỉ biết cười gượng đầy bất lực.
“Dì xin lỗi nhé Kento. Như cô đã nói từ trước, đây là Sophia, con gái cô. Con bé cũng học năm nhất ở trường Seijou giống con, đấy nhưng hình như là khác khóa đúng không nhỉ?”
“Dạ vâng, Sophia học ở lớp Chuyên Nâng Cao, còn con học lớp Thể Thao. Tuy là cùng một khoá học nhưng nó khác hẳn với nhau, nên trước giờ bọn con chưa từng gặp nhau hay quen biết nhau gì ạ...”
Thực ra cùng “khoá học phổ thông” đấy, nhưng khác nhau một trời một vực. Lớp của Sophia là nơi quy tụ những học sinh xuất sắc nhất, học hành căng thẳng thì khỏi bàn. Nghe nói từ khi nhập học đến giờ, cô ấy luôn đứng nhất toàn trường.
Còn lớp tôi… đúng như tên gọi, chỉ tập trung vào thể thao mà thôi. Trình độ học vấn thì… thôi không cần phải nhắc nữa. Thế nên giáo trình học khác nhau, tòa nhà học cũng khác luôn.
Ngoài ra còn có một “Khóa học chính quy” nữa, nơi này dành cho đại đa số học sinh, nên sĩ số đông nhất. À, trường chúng tôi đang học là một trường tư thục đấy.
“Sao cậu biết được lớp tôi…? bộ anh là… một tên bám đuôi hả?”
“Ơ này! do cậu nổi tiếng khắp trường rồi còn gì! nói thật mà, đừng nhìn tôi như thể tôi là một tên quấy rối chứ!”
Cô ấy trừng mắt như thể tôi là một tên quấy rối thật, khiến tôi cuống cuồng thanh minh. Không lẽ cô ấy không biết mình nổi tiếng đến mức nào sao!?
“Sophia, con đừng có mà làm quá. Mẹ sẽ giận đấy.”
“...con…”
Chuyện gì đây? Vừa nãy còn lườm tôi cháy mặt, mà nghe mẹ cô nói xong thì cô ấy lập tức trở nên im lặng ngoan ngoãn lại ngay…
Jessica-san chẳng hề quát mắng, chỉ nói bằng giọng điệu dịu dàng, miệng nở nụ cười hiền hậu… vậy mà Sophia lại toát mồ hôi lạnh như gặp một cơn ác mộng vậy.
…Chẳng lẽ Jessica-san thật ra là người đáng sợ lắm sao?
“…………”
Khi tôi còn đang thắc mắc chuyện đó, một luồng áp lực vô hình lại ập đến tôi.
Không cần nhìn cũng biết người đó chính là ai…đó là… .Sophia, tất nhiên là vậy rồi.
Cô ấy cố tình né sau lưng Jessica-san, vừa trừng mắt nhìn tôi vừa như muốn nói là “Tại cậu mà mẹ mắng tôi đấy”.
Đúng là như lời đồn đoán của người ta mà, Frost-san này trong khó chịu thật sự….
…Bố mẹ chúng tôi tái hôn và bắt đầu từ hôm nay chúng tôi chính thức trở thành thành anh em cùng nhà. Và tôi… không khỏi mà lo sợ rằng tương lai sẽ toàn là những chuyện đầy sóng gió mà thôi…


3 Bình luận