Cô nàng người Anh xinh đẹ...
Nekokuro (ネコクロ) Parum
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Mẫu truyện ngắn đặc biệt của Nekokuro(EX)

Cô em gái người Anh và chú mèo con(EX) Volume 2

3 Bình luận - Độ dài: 586 từ - Cập nhật:

"…Trời nóng quá…"

Vừa bước ra khỏi cửa để đến trường, cái nóng hầm hập như muốn thiêu đốt lấy tôi. Kento nói quên đồ gì đó nên đã quay lại vào nhà, còn tôi thì đứng bên ngoài chờ.

Thế nhưng đứng dưới cái nắng thế này chẳng khác gì tra tấn cả. Nhiệt độ mấy năm gần đây thật chẳng ra làm sao, rõ ràng đã qua giữa hè rồi mà trời vẫn nóng đến mức có thể làm người ta gục ngã vì say nắng bất cứ lúc nào.

Thôi thì… quay lại đứng chờ ở dưới hiên nhà vậy.

Nghĩ thế, tôi vừa xoay gót chân thì…

"Meo~!"

Tiếng kêu vang lên từ đâu đó.

『À đúng rồi… Kento từng nói quanh đây thỉnh thoảng có mấy con mèo hoang thì phải…』

Tôi đưa mắt nhìn quanh đây.

Rồi… thấy nó.

"Meo?"

『…!? 』

Ngay dưới chân tôi là một chú mèo con nhỏ xíu, chắc vừa mới sinh không lâu.

Chú mèo không hề cảnh giác, nó ngước đôi mắt tròn xoe nhìn tôi, đầu nghiêng nghiêng một cách tò mò. Nhưng ngay sau đó, chẳng buồn nhìn nữa, nó dụi người vào chân tôi như thể đòi được tôi cưng nựng.

『~~~! Đ-đáng yêu quá đi mất…!』

Tôi yêu mèo lắm, nên khi cái đầu mềm mại ấy dụi vào chân mình, tim tôi như muốn tan chảy ra.

Không biết có phải mèo nhà ai đi lạc ra không nhỉ? Trông nó quen với con người quá.

"Này nhóc con, cưng từ đâu đến thế?"

"Meo~?"

Tất nhiên nó chẳng hiểu tiếng Nhật. Nhưng khi tôi thử xoa xoa lên cổ, nó liền kêu "gừw gừw" đầy thích thú.

…Tôi muốn nuôi nó quá đi mất.

Không có vòng cổ ư… là mèo hoang sao? Nếu vậy thì chắc nhận nuôi cũng không sao đâu nhỉ?

"Meo meo meo~"

Nó vừa kêu vừa dụi người vào tay tôi, đáng yêu đến mức tôi chẳng kìm được mà bật cười, thậm chí còn…

"Meo meo~?"

…Lỡ buột miệng đáp lại bằng… tiếng mèo.

Chỉ một giây sau, tôi chợt nhận ra việc mình vừa làm.

…Nếu có ai nhìn thấy thì sao đây…

"…"

….Muộn mất rồi.

Tôi quay lại.

Ngay sau lưng, Kento đang đứng đó.

Mặt anh ấy hơi đỏ, tay che miệng lại, vừa chạm ánh mắt tôi thì lập tức quay đi như chưa từng thấy gì cả.

『~~~!! A-anh… từ bao giờ…!?』

"Anh chẳng thấy gì hết đâu, yên tâm."

Kento nói mà không thèm nhìn lấy tôi.

Dối trá! Tôi còn chẳng cần đọc suy nghĩ của ảnh cũng biết là dối trá!

『Quên hết đi! Ngay lập tức quên hết cho em!』

"Ơ… khoan đã, đừng có lắc người anh như thế chứ…!"

Tôi túm vai Kento, lắc qua lắc lại như muốn trút hết cơn xấu hổ vừa rồi, còn anh ấy thì vẫn giả vờ ngây thơ như chẳng hiểu chuyện gì.

Thà Kento cười phá lên còn dễ chịu hơn là cái kiểu cư xử như thế này…

『Anh quên đi mà…!』

"Anh bảo rồi, anh chẳng thấy gì hết mà…"

Cuối cùng thì tôi vẫn chẳng moi được lời thú nhận nào từ anh ấy cả...

Cho đến khi nhận ra, hai đứa đã sắp trễ tàu, đành vội vàng chạy về phía nhà ga.

Còn chú mèo con ấy… không biết đã biến đi từ lúc nào. Chắc chắn là bị dọa sợ nên đã chạy mất rồi…

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Truyện ngắn độc quyền của bản online trên bookwalker à bác?
Xem thêm
PHÓ THỚT
TRANS
AI MASTER
ye
Xem thêm
@kimm_luvkhanh: ko có cái bìa là ko bt luôn :))
Xem thêm