Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển II: Cuồng Vương Ain

Chương 21 - Đâm sau lưng một nhát thương

3 Bình luận - Độ dài: 2,884 từ - Cập nhật:

“Đi gọi những người đó đến đây.” Albert vẫy tay, nói với người hầu đang đứng trước mặt.

Người hầu nhận lệnh, gật đầu rồi lập tức xoay người rời đi.

Lúc này Albert đang ở trong phòng của Phynia. Thiếu nữ đã đột phá khi đang thiền định trong căn phòng này vào buổi sáng, và hắn đã đến đây khi cảm nhận được động tĩnh đột phá của nàng.

Thấy người hầu đóng cửa rời đi, Phynia nhìn Albert, trong giọng nói pha lẫn nghi hoặc và một chút mong chờ hỏi.

“【Nhà của Atina】? Tổ chức này là…”

Albert mỉm cười xoa đầu nàng thiếu nữ, đáp: “Đúng như cô nghĩ, đó chính là 【Nhà của Atina】 mà cô quen thuộc, những người bạn bán tinh linh của cô đã được ta đưa đến Rusatinia.”

“Sao lại…”

Phynia kinh ngạc và khó tin mở to mắt.

“Vốn dĩ ta và cô đã bàn bạc xong chuyện này trước khi cô mất trí nhớ, chỉ là sau khi mất trí nhớ thì cô đã quên mất rồi.” Albert cười hai tiếng nói: “Sau khi cô tỉnh lại, ta vốn định nói thẳng cho ngươi biết, nhưng sau đó nghĩ kỹ lại thì đã không nói cho cô, coi nó như một bất ngờ cũng không tệ nhỉ? Thế là ta đã giấu cô đến tận bây giờ, sao nào? Hiệu quả không tồi chứ? Vui không?”

“Vui thì vui lắm…” Phynia do quá xúc động mà khóc nức nở hai tiếng,: “Nhưng vẫn nên nói trước với người ta thì tốt hơn, trong khoảng thời gian này, tôi đã lo lắng cho mọi người trong 【Nhà của Atina】 rất lâu đó…”

“Được rồi, ta biết rồi.” Albert cười đáp.

Hai người cứ thế im lặng ở trong phòng ngủ của Phynia.

Phynia lúc này đang cố gắng bình ổn lại tâm trạng đang xao động của nàng, tiếng nức nở ban đầu dần dần nhỏ lại. Còn Albert thì cứ thế lặng lẽ nhìn nàng, khóe môi mang theo một nụ cười, trên mặt không hề có chút biểu cảm sốt ruột nào.

Dần dần Phynia cũng đã bình tĩnh lại.

Nàng ngẩng đầu, có chút ngượng ngùng nói với Albert: “Thật ngại quá, Điện Hạ, đã để ngài đứng một bên nhìn… tôi… tôi…”

“Không sao đâu, chuyện nhỏ này ta không để tâm.” Albert lắc đầu rồi đề nghị: “Có muốn ra ngoài không? Hai bên đều cùng đi thì cô sẽ gặp được đồng bạn của mình nhanh hơn.”

“Ừm!”

Phynia vội vàng gật đầu, nàng vô cùng muốn gặp lại những người bạn trước khi nàng đến chỗ Albert.

Hai người bước ra khỏi phòng, xuống tầng một, cuối cùng ở cửa vào nhìn thấy một nhóm người nhỏ, khoảng mười người. Phynia khi nhìn thấy đám đông lập tức nhào tới, và trong đám đông cũng có một thiếu nữ chạy ra.

f14855bd-fc16-43d6-a5f6-07f2e71d9361.jpg

“Goriel!”

“Phynia!”

Thiếu nữ và thiếu nữ ôm chầm lấy nhau, trông vô cùng xúc động.

“Goriel!? Thật sự là cậu sao, Goriel?”

“Là tớ đây Phynia, cậu thật là, chẳng phải chính cậu đã phái người đi tìm bọn tớ sao? Thế sao lại kích động đến vậy hả? Người không biết còn tưởng là chúng tớ tự chạy đến tìm cậu đó! Còn nữa, xem ra ở đây cậu sống khá tốt, cả người đều trắng trẻo mập mạp lên không ít đó nha!”

“Ư… Goriel!”

Thiếu nữ và thiếu nữ cứ thế mà dùng hai tay nâng má đối phương, mỉm cười chào hỏi. Và đối mặt với câu trêu chọc này của Goriel, trên má Phynia lập tức nhuốm một vệt ửng hồng, liền dùng nắm đấm của mình mà đấm nhẹ Goriel một cái

Sau khi làm xong những việc này, Phynia tự giác đảm nhiệm vai trò người giới thiệu giữa hai bên.

Nàng trước tiên nắm tay Goriel, chạy đến phía những người của 【Nhà của Atina】, giới thiệu với Albert.

“Điện Hạ, đây là Goriel, là bạn từ nhỏ của tôi trong 【Nhà của Atina】, đây là ông Kamahn, là thủ lĩnh của toàn bộ 【Nhà của Atina】, đây là anh Toran, đây là anh Ward, đây là anh Dono… Ê?”

Phynia có chút kỳ lạ nghiêng đầu, nhìn Kamahn nghi hoặc hỏi: “Ông ơi, sao chỉ có mấy người đến vậy, những người khác đâu?”

Kamahn hơi bất lực lắc đầu nói.

“Con bé ngốc này, khi con phái người đến tìm chúng ta, không biết đưa cho người ta vài bằng chứng có tính đại diện à? Trong trường hợp không có bất kỳ bằng chứng nào, con muốn ta tin tưởng những người được phái đến kiểu gì? Nếu lần này những người đến thực ra là lũ săn nô, nếu ta để mọi người cùng đi theo hắn, vậy chẳng phải sẽ bị tóm gọn hết à?”

“À, a ha ha… cũng đúng…”

Phynia khá lúng túng nở một nụ cười. Mặc dù chuyện phái người tìm mọi người trở về không liên quan gì đến nàng hiện tại, nhưng nàng trước khi mất trí nhớ cũng là nàng, chuyện nhà mình làm sai, mình phải gánh vác hình như cũng không sai?

Phynia như chạy trốn mà rời khỏi mọi người, ngay sau đó đứng bên cạnh Albert, ngoan ngoãn giới thiệu cho mọi người của【Nhà của Atina】.

“Vị này chính là Albert Điện Hạ, lãnh chúa Rusatinia, đồng thời cũng là chủ nhân của tôi.”

“Wow! Chủ nhân!”

Goriel không biết vì sao lại phát ra một tiếng kêu kỳ lạ. Kamahn bị phản ứng này của nàng làm cho khóe miệng giật giật, không vui mà trừng mắt nhìn nàng một cái.

Tiếp đó, Kamahn đến trước mặt Albert, cúi người chào.

“Chào ngài, Albert Điện Hạ, cảm ơn ngài một năm qua đã chăm sóc cho Phynia.”

“Không sao, đây là điều ta nên làm.” Albert cười đáp: “Hơn nữa, trong một năm qua, Phynia cũng đã giúp ta rất nhiều việc.”

“Vậy sao… Vậy thì đều là những việc Phynia nên làm.”

Kamahn cười đáp, đồng thời nhìn Albert một cách sâu sắc.

Ông đến nay vẫn không hiểu, vị thân vương này của Thần Thánh Quốc Lothiris, tại sao lại ưu ái một bán tinh linh nhỏ bé như Phynia.

Sắc đẹp?

Kamahn nhíu mày suy nghĩ.

Theo ông thấy, trên người Phynia, cũng chỉ có thứ này là đáng để nhắc đến.

Nhưng từ thái độ giữa hai người họ mà xem, quan hệ cũng không phát triển đến mức độ đặc biệt thân mật thì phải?

Cùng lắm là trên tình bạn, dưới tình yêu, chứ đừng nói đến chuyện chăn gối.

Chẳng lẽ vị Albert Điện Hạ này, thật sự mua Phynia về để yêu đương sao?

Kamahn có chút khó tin nghĩ.

Dù ông đã sống hơn bốn trăm năm, nhưng cũng chưa từng thấy qua chuyện lố bịch như vậy.

Nếu vấn đề bán tinh linh có thể giải quyết bằng tình yêu, thì ông cũng không cần tốn nhiều công sức như vậy để thành lập 【Nhà của Atina】.

Không nghĩ ra câu trả lời, Kamahn cũng tạm thời gác bỏ chuyện này.

Dù sao thì khoảng cách đến thời gian những thành viên còn lại của【Nhà của Atina】đến còn mấy tháng nữa, ông có đủ thời gian để quan sát vị thân vương Rusatinia khó dò này.

Thân hình từ từ lùi lại, Kamahn cung kính đứng sang một bên. Trong những năm tháng ở thế giới loài người, ông khá am hiểu những lễ nghi của giới thượng lưu, lúc này cũng coi như có chút hữu dụng.  Và Albert sau khi Kamahn lui ra, cũng chuyển ánh mắt sang những người khác cùng đến lần này.

Người đầu tiên Albert nhìn là một một chàng trai đứng giữa mọi người, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Chàng trai ấy có mái tóc ngắn màu vàng óng ánh, khóe môi luôn mang một nụ cười ấm áp, giống như một hiệp sĩ chính nghĩa bước ra từ một vở nhạc kịch.

Lông mày của Albert khẽ nhíu lại, vì người trước mắt này, hắn vậy mà cảm thấy có chút quen thuộc.

Người có thể khiến hắn quen thuộc, ngoài những người quen bên cạnh hắn ở kiếp trước ra, cũng chỉ có những người, đã tạo nên những thành tựu nhất định trong tương lai ban đầu. Có thể trong một môi trường tàn khốc như tương lai, gây dựng được đến mức độ khiến một người như Albert có ấn tượng, đã được xem là khá tốt rồi.

Nghĩ đến đây, Albert nở một nụ cười trên mặt, hỏi chàng trai đó.

“Cậu là ai?”

Trên mặt chàng trai lộ ra một nụ cười gượng gạo, sau đó giọng nói có chút căng thẳng trả lời: “Điện, Điện Hạ, tên tôi là Aaron, là đoàn trưởng của【Đoàn Mạo Hiểm Ánh Sáng Ban Mai】.”

Aaron?

Đoàn Mạo Hiểm Ánh Sáng Ban Mai?

Albert không khỏi sững sờ, cái tên Đoàn Mạo Hiểm Ánh Sáng Ban Mai này, ở kiếp trước của hắn có thể nói là ai ai cũng biết.

Đây là một đoàn mạo hiểm lớn, có thể xếp hạng top đầu trên toàn đại lục. Đoàn trưởng Aaron có thực lực trên cả Truyền Kỳ, còn các thành viên cốt cán khác, về cơ bản cũng đều là Truyền Kỳ.

Những việc làm của đoàn mạo hiểm này có thể nói là vô cùng chính trực, mỗi lần tham gia chiến tranh giữa các quốc gia đại lục đều là để giúp đỡ phe yếu thế, Albert cũng đã từng nhận được sự giúp đỡ của họ ở kiếp trước, chỉ là Aaron lúc đó không phải là tên nhóc ranh như bây giờ — đây cũng là lý do Albert vừa rồi tuy cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không thể nhận ra ngay lập tức.

Và trong khi giúp đỡ những kẻ yếu thế, đoàn trưởng Aaron cũng luôn nỗ lực hòa giải mâu thuẫn giữa các quốc gia, luôn vì hòa bình mà bôn ba, đây cũng là lý do hắn sau này có rất nhiều người theo đuổi.

Đương nhiên, trong bối cảnh đại chiến hỗn loạn giữa các quốc gia ở kiếp trước, hành động này không có tác dụng gì, một trận mưa nhỏ làm sao có thể dập tắt ngọn lửa lớn đang thiêu rụi cả khu rừng?

Hòa bình giữa các quốc gia ở kiếp trước cũng không phải là nhờ thuyết phục mà đạt được, mà là tất cả các quốc gia đều đã kiệt sức, không thể đánh tiếp được nữa, cuối cùng mới đạt được.

Ngoài ra, ngoài việc giúp đỡ kẻ yếu và theo đuổi hòa bình, hắn cũng là một người có mối ràng buộc sâu sắc với Phù Thủy Tai Ương.

Trụ sở của Đoàn Mạo Hiểm Ánh Sáng Ban Mai nằm ở một thị trấn nhỏ không xa thành St. Mill, và khi đó thành St. Mill đã sớm trở thành một toà thành chết dưới tay Phù Thủy Tai Ương.

Huấn luyện hàng ngày của Đoàn Mạo Hiểm Ánh Sáng Ban Mai chính là tiến vào thành phố St. Mill để tiêu diệt vong linh. Nghe nói lý do Đoàn Mạo Hiểm Ánh Sáng Ban Mai thù ghét Phù Thủy Tai Ương đến vậy, chính là vì một thành viên cốt cán của họ khi đó đã bị Phù Thủy Tai Ương luyện chế thành vong linh.

Điều này khiến đoàn trưởng Aaron và Phù Thủy Tai Ương hoàn toàn không đội trời chung, cả đời hắn gần như đều theo đuổi cách tiêu diệt Phù Thủy Tai Ương, chỉ là không được như ý mà thôi.

Ít nhất là trước khi Albert kiếp trước chết và trọng sinh trở về hiện tại, bản thân Phù Thủy Tai Ương vẫn còn sống nhăn răng.

Còn về sau?

Hắn đã chết rồi thì làm sao mà biết được?

Trong đầu hồi tưởng lại những điều này, Albert lập tức nhận ra Aaron trước mắt này là một người có thể đầu tư, lôi kéo, thậm chí có thể thu làm thuộc hạ.

Dù sao thì mục tiêu nhỏ mà Phynia đã đặt ra cho Albert ban đầu, và tính cách của Aaron có thể nói là hoàn toàn phù hợp, một người đầy chính nghĩa, luôn giúp đỡ kẻ yếu, theo đuổi hòa bình, làm sao có thể từ chối một Utopia tương lai tươi sáng chứ?

Chỉ là chuyện này còn phải tính toán lâu dài, dù sao tiền đề để hiện thực hóa cái gọi là Utopia là phải tiêu diệt hết những kẻ không muốn Utopia – ít nhất là Phynia nghĩ vậy.

Trước khi Albert hoàn toàn chứng minh được bản thân, hoặc nói cách khác là tính đúng đắn trong suy nghĩ của Phynia, thì Aaron trước mắt này không chỉ không phải là bạn của Rusatinia, mà còn có thể là kẻ thù.

Dù vậy, vẫn cần phải lôi kéo trước.

Nghĩ đến đây, trên mặt Albert lộ ra một nụ cười hiền hòa, nói với Aaron.

“Chào cậu, Aaron, cảm ơn cậu đã giúp đỡ cứu thoát những người đồng bạn của Phynia, có thể giới thiệu cho ta những người bạn bên cạnh cậu không?”

Aaron trông có vẻ được sủng ái mà lo sợ. Hắn hiện tại vẫn chưa phải là cường giả đã trải qua vô số chuyện trong tương lai, đã sớm kiên định bản tâm. Mà chỉ là một tên nhóc mới ra khỏi làng chưa được hai năm, một lòng chỉ nghĩ đến việc thành lập một đoàn mạo hiểm vĩ đại mà thôi.

Đối mặt với lời cảm ơn của một đại nhân vật lợi hại hơn cả Belloc như Albert, hắn không thể không cảm thấy xúc động.

Hắn vội vàng chỉ tay vào những người bạn bên cạnh, lắp bắp giới thiệu với Albert.

“Đây là Andrea Di Dolias, người hát rong trong đoàn mạo hiểm của chúng tôi, đây là Tiffany Corto, du hiệp trong đoàn mạo hiểm của chúng tôi, đồng thời còn là chị của tôi, tên tôi là Aaron Corto.

Đây là Grade Rodrick, bạn thân nhất của tôi, đồng thời cũng là kiếm sĩ khiên trong đoàn mạo hiểm, đây là Ginny Lonn Glast, pháp sư trong đoàn mạo hiểm, và đây là tiểu thư Rin, ma pháp kiếm sĩ trong đoàn mạo hiểm.”

“Vậy à, ta biết rồi.”

Sau khi nghe Aaron giới thiệu xong, trên mặt Albert nở một nụ cười, đồng thời ánh mắt đầy suy tư nhìn về phía người cuối cùng — Rin.

Bốn người phía trước, trong tương lai đều là thành viên cốt lõi của Đoàn Mạo Hiểm Ánh Sáng Ban Mai, tất cả đều là cường giả Truyền Kỳ,  nên Albert nghe rất thoải mái, cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Chỉ là khi nghe đến tên của người cuối cùng, trong lòng hắn không khỏi sững sờ một chút.

Rin?

Cái tên này ở kiếp trước hắn chưa từng nghe nói đến.

Chẳng lẽ chính là kẻ xui xẻo trong lời đồn, đã chết dưới tay Phù Thủy Tai Ương?

Albert không khỏi đoán mò như vậy. Nhưng đúng lúc này, hắn lại đột nhiên phát hiện, cô gái tên Rin kia, sự chú ý dường như không đặt ở đây, mà là đang nhìn những nơi khác trong lâu đài, đồng thời trên mặt còn mang một vẻ mặt đầy suy tư.

Ừm?

Đang nhìn gì vậy?

Albert kinh ngạc nghĩ.

Hắn thuận theo ánh mắt của Rin nhìn ra ngoài, lại phát hiện Rin đang nhìn tháp pháp sư của Yarronves.

Tháp pháp sư có gì đẹp mà nhìn?

Albert không khỏi càng thêm nghi hoặc nghĩ thầm.

Thông thường vào lúc này, Yarronves sẽ thiền định trong tháp pháp sư của hắn. Bây giờ vẫn là buổi sáng, chính là thời điểm tốt để pháp sư thiền định, Phynia vừa rồi chính là khi đang thiền định trong phòng ngủ rồi đột nhiên thăng cấp.

Chỉ là… Albert nhìn mặt trời một cái, bây giờ thời điểm này, thời gian thiền định cũng gần kết thúc rồi chứ?

Lúc này Yarronves nên bước ra khỏi tháp pháp sư để dạy ma pháp cho Camilla rồi.

Albert trong lòng vừa nghĩ vậy, cửa tháp pháp sư đột nhiên mở ra, Yarronves từ trong đó bước ra.

Thấy mọi người tụ tập ở cửa, hắn cười hì hì đi tới chào hỏi.

“Ừm? Đông người vậy sao? Đều là khách của Điện Hạ sao? Còn Phynia, động tĩnh vừa rồi… cô lại đột phá rồi à?”

Bất kể là Albert hay Phynia đều không trả lời, vì cả hai người họ phát hiện, cô gái tên Rin trước mắt, dường như cảm xúc có chút kỳ lạ.

Yarronves cũng rất nhanh đã phát hiện. Hắn trước tiên cảm nhận được một tia sát ý phức tạp, sau đó vẻ mặt cảnh giác quay đầu nhìn lại, kết quả là biểu cảm lập tức cứng đờ.

“Rin…?”

“Đã lâu không gặp, Yarronves… học trưởng…!”

Vẻ mặt của Rin lạnh như băng.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

F for Yarronves 🐧
btw TFNC
Xem thêm
Rồi khá sure con rồng vong linh 1 trong các đệ của Phynia kiếp trước là ẻm này
Xem thêm