Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển II: Cuồng Vương Ain

Chương 18 - Tháng Tám

9 Bình luận - Độ dài: 3,723 từ - Cập nhật:

Sau khi cô bé phá trứng mà ra, toàn bộ Rusatinia không hề xảy ra chuyện gì lớn.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt đã đến tháng Tám oi ả.

Trong tháng vừa qua, những chính sách mà Albert đã ban hành khi trở về bắt đầu được triển khai toàn diện. Hiện giờ, mọi vụ án trên khắp Rusatinia đều tập trung vào Tòa Án Tối Cao do Lourens quản lý và các tòa án địa phương rải rác khắp nơi.

 Để chứng minh giá trị tồn tại của bộ phận mình, lúc này các tòa án địa phương đều đang hăm hở chờ đợi các vụ án.

Quan lại địa phương không còn có thể tự quyết định đúng sai của một sự việc. Trong vỏn vẹn một tháng ngắn ngủi này, đã có tới ba vụ việc thường dân tố cáo quan chức địa phương, và tòa án địa phương đã chịu đựng áp lực chồng chất, quyết định tiến hành xét xử.

Trong ba vụ án này, các quan chức địa phương đều được chứng minh là có hành vi phạm tội. Và những quan chức liên quan, trừ một người bị kết án lao dịch, hai người còn lại đều bị tử hình.

Thường dân có thể kiện quan rồi!

Khi biết được phán quyết của ba vụ án, toàn bộ thường dân Rusatinia đều hân hoan reo hò.

Albert luôn nghiêm khắc và trừng phạt nặng nề đối với quan chức. Bởi vì hắn biết những kẻ có thể trở thành quan chức ở địa phương, chắc chắn đều là những hào tộc hoành hành một phương.

Người không có tiền không có thế thì không thể có tư cách làm quan! Chỉ riêng yêu cầu biết chữ đã hạn chế vô số người rồi.

Cũng chính vì lẽ đó, khi đối phó với quan chức, nếu không kiên trì nghiêm khắc và trừng phạt nặng nề, thì người thường dân tố cáo sau này, bất kể thành hay bại, chắc chắn sẽ bị kẻ bị tố cáo đó trả thù.

Dù danh hiệu quan chức đã bị tước bỏ, hắn vẫn là hào tộc ở địa phương, có năng lực đáng kể tại đó, có thể dễ dàng đối phó với những thường dân kia.

Còn nếu chọn đối xử với quan chức một cách nghiêm khắc và nặng nề, thậm chí có lỗi thì trực tiếp một đao chém chết. Vậy thì đối với người thường dân tố cáo, trước hết mối đe dọa lớn nhất của chính mình đã không còn.

Dù sao bị cáo khi trả thù có thể bất chấp tất cả, nhưng gia tộc của bị cáo khi trả thù thì chắc chắn sẽ bắt đầu cân nhắc lợi ích thiệt hại. Ngay cả khi sau này thực sự chọn trả thù, mức độ cũng sẽ nhẹ hơn rất nhiều so với trước – một kẻ điên bất chấp tất cả chắc chắn có thủ đoạn tàn khốc hơn một người trí thức biết cân nhắc lợi hại.

Hơn nữa, cho dù tệ nhất, người tố cáo sau khi sự việc kết thúc và bị gia tộc của bị cáo giết chết, thì hắn cũng có thể tự an ủi mình đã kéo được một kẻ đệm lưng. Không đến mức thảm kịch người tố cáo chết thảm ngoài đường, còn kẻ bị tố cáo sau đó vẫn ngao dao khắp nơi.

Ngoài các tòa án địa phương, còn một việc nữa khiến các quan chức địa phương than trời trách đất, đó chính là bốn vị tuần tra quan mà Albert đã ủy nhiệm Lourens phái đi.

Ngày hôm đó Lourens quả nhiên đã rất nghe lời khuyên của Albert, ngày hôm sau những người được chọn ra đều là những sinh viên ngây thơ không biết nể nang ai. Để bảo vệ họ, Albert thậm chí còn trang bị cho mỗi người mười binh lính hộ tống khi họ xuất phát, đề phòng có bất trắc xảy ra.

Và bốn sinh viên này mỗi khi đến một nơi, các văn bản phê bình sẽ bay về thành Wende như tuyết rơi, trong đó đều viết về việc các quan chức địa phương không đúng quy cách như thế nào, khiến những người đó bị hành hạ đến mức sống không bằng chết, ước gì ngày hôm sau có thể từ quan về nhà.

Cái chức quan rách nát này ai muốn làm thì làm! Ông đây không làm nữa!

Đương nhiên, những người có dũng khí như vậy rốt cuộc vẫn là thiểu số, phần lớn mọi người chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận những trận đòn roi yêu thương của bốn vị tuần tra quan này cho đến khi họ rời đi.

Haizz! Quan lại sống không bằng chết mà!

Ngoài hai sự việc liên quan đến chính trị, một sự việc khác không hề liên quan đến chính trị cũng đã chính thức bắt đầu.

Franken bắt đầu lãnh đạo một số pháp sư trung giai, biên soạn giáo trình ma pháp sẽ được sử dụng tiếp theo, đồng thời vào cuối tháng Bảy, Willard cũng dẫn đầu một đội xây dựng bốn nghìn người trở về thành Wende, điều này có nghĩa là Albert vô cùng mong chờ học viện ma pháp này, và nó sẽ sớm được khởi công.

Sau một thời gian dài cân nhắc, học viện ma pháp này không có ý định xây dựng từ đầu – việc này cần quá nhiều thời gian.

Albert đã cử người mua lại một khu dân cư ở thành Wende, sau đó đội xây dựng của Willard sẽ nối liền các căn nhà này thành một tổng thể, làm phòng học tạm thời cho giai đoạn đầu. Còn học viện ma pháp thực sự sẽ được xây dựng sau đó, dự kiến sẽ mất khoảng một năm rưỡi.

“Thời gian à…”

Albert lúc này đang ở trong pháo đài Greyhawk, ngồi trên một chiếc ghế dài mềm mại, ngước nhìn bầu trời mà lẩm bẩm đầy cảm thán.

Đôi khi hắn cảm thấy thời gian quá ngắn ngủi, chỉ còn chưa đầy một năm nữa là đến nội loạn Đế Quốc, hiện tại mọi việc đều chỉ ở giai đoạn chuẩn bị. 

Đôi khi hắn lại cảm thấy thời gian quá dài, một Học viện Ma pháp tồi tàn lại phải xây dựng mất cả năm rưỡi, không thể nào hoàn thành nhanh chóng trong vòng hai tháng được à?

“Điện Hạ, ngài đang nghĩ gì thế?”

Phynia ngồi bên cạnh Albert, đôi mắt chớp chớp đầy tò mò hỏi.

Trong khi nói, động tác trên tay thiếu nữ cũng không ngừng lại.

Nàng từ bên cạnh lấy ra những trái nho đã ướp lạnh trong nước đá, sau khi cẩn thận loại bỏ những cuống nho còn sót lại, ngón tay nhẹ nhàng đưa vào miệng Albert.

Albert nuốt trái nho mà thiếu nữ đưa tới, đôi môi mơ hồ cảm nhận được xúc giác từ ngón tay của nàng. Răng khẽ dùng sức, trái nho tươi non lạnh buốt lập tức vỡ tan trong miệng, khiến Albert thoải mái nhắm mắt lại.

Đây đâu phải là tháng Tám của mùa hè nóng nực?

Đây rõ ràng là thiên đường mà.

Albert không biết bao nhiêu lần khen ngợi hành động mua Phynia của mình năm xưa.

Và khi nghe thấy câu hỏi của thiếu nữ, Albert không khỏi dùng giọng điệu đùa cợt mà nói.

“Ta đang nghĩ, liệu trên thế giới này, có loại ma pháp nào có thể đẩy nhanh thời gian, để học viện ma pháp ở thành Wende có thể xây xong trong vòng một hoặc hai tháng không.”

“Có đó.”

Phynia nhắm mắt lại, suy nghĩ một lát rồi mở mắt trả lời.

“Thật sự có á!?”

Albert kinh ngạc há to miệng.

“Đương nhiên, mà tôi còn biết một hai cái nha!” Phynia mỉm cười chớp chớp mắt nói: “Điện Hạ ngài quên rồi sao? Thứ mà ma pháp hệ Chú Pháp điều khiển chính là thời không, chứ không phải không gian đơn thuần, mà ma pháp điều khiển tốc độ chảy của thời gian, đương nhiên cũng nằm trong đó rồi.”

Albert nghe vậy vỗ vỗ đầu, không khỏi thầm mắng: Valentine, lão già nhà ông! Ông nói ông mạnh như vậy để làm gì chứ? Để làm gì hả? Mà còn lệch lạc như thế! Ông nói hệ Chú Pháp chỉ giỏi chơi ma pháp không gian? Ông xem cái hệ Chú Pháp to lớn sắp bị ông dẫn dắt sai lệch hết rồi!

Ma pháp thời gian có ai dùng không? Ma pháp triệu hoán có ai dùng không?

Không có!

Ở cả hai kiếp này, Albert chưa từng thấy mấy pháp sư hệ Chú Pháp sử dụng ma pháp thời gian và ma pháp triệu hoán, ngay cả hắn, một người qua đường, cũng cảm thấy hệ Chú Pháp chỉ điều khiển không gian, vì thế mức độ suy tàn của hai chi hệ kia có thể tưởng tượng được.

Dù sao ngay cả pháp sư mạnh nhất của hệ mình còn chưa dùng qua ma pháp của hai chi hệ đó, thì các học viên khác có thể sẽ học không?

Đương nhiên là không.

Bởi vì trong mắt họ, ma pháp mà pháp sư mạnh nhất không học, đó chắc chắn là rác rưởi!

Nhưng sự thật là gì?

Ma pháp không gian dùng để đánh nhau rất tiện tay, mà Valentine lại rất thích đánh nhau…

Dịch chuyển không gian, vù một tiếng là đến nơi. 

Chia cắt chiều không gian, xoẹt một cái là đối thủ đã mất tiêu.

Tiện lợi biết bao!

Tuy nhiên, lý do này có thể nói ra không?

Đương nhiên là không thể nói.

Nói ra không chỉ hủy hoại hình tượng vĩ đại của đại pháp sư Truyền Kỳ Valentine mà Lothiris chính thức đã dày công xây dựng, mà còn rất ảnh hưởng đến sự chung sống hòa bình giữa Lothiris và các quốc gia khác trên đại lục.

Dù sao, những người như Valentine khi đánh nhau, kẻ đối địch với ông ta cũng không phải người thường.

Mà cũng không thể là phe ta.

Vậy thì kết quả cũng đã rất rõ ràng rồi…

Vì vậy, dưới sự cân nhắc của nhiều mặt, ma pháp thời gian và ma pháp triệu hoán chỉ có thể tiếp tục suy tàn như vậy, cho đến ngày đại sư Valentine nhắm mắt xuôi tay.

Albert nói với Phynia.

“Nếu biết thì cô có thể biểu diễn cho ta xem không?”

“Đương nhiên.”

Phynia cười gật đầu.

Nàng nhặt một trái nho bình thường, đặt nó trong lòng bàn tay. Ngay sau đó một đạo hào quang ma pháp lóe lên, trái nho này với tốc độ mắt thường có thể thấy được mà thối rữa, suy tàn, như thể đã qua mấy ngày vậy.

Sau khi biểu diễn xong, Phynia ném trái nho này vào thùng rác dưới chân, sau đó ngưng tụ nguyên tố nước triệu hồi một ngụm nước, rửa sạch tay mình rồi lau khô.

Albert khá phấn khích hỏi: “Ma pháp này có thể dùng trong công trình xây dựng không?”

“Không thể.”

Phynia cười lắc đầu, phá vỡ những tưởng tượng của Albert.

Ngay sau đó, nàng bắt đầu giải thích cho vị đại nhân lãnh chúa của mình, tại sao không thể dùng trong công trình xây dựng.

“Thứ nhất, ma pháp này tiêu hao ma lực quá nhiều. Thời gian có thể nói là thứ bí ẩn nhất trên đời, nếu muốn thao túng nó thì phải tiêu tốn lượng ma lực cực lớn. Muốn đẩy nhanh tốc độ của cả một học viện ma pháp, ngay cả tôi cũng không làm được.

Thứ hai, việc xây dựng học viện là một công trình tổng thể. Ngoài công nhân xây dựng học viện trên công trường, còn có công nhân vận chuyển vật liệu, đầu bếp cung cấp thức ăn cho công nhân, v.v.

Ngay cả khi tôi đẩy nhanh tốc độ của công nhân, nhưng những người khác không được đẩy nhanh thì cũng vô ích, công nhân sẽ phải dừng lại vì không có vật liệu xây dựng, thậm chí sẽ chết đói vì không có thức ăn.

Thứ ba, và là điều cuối cùng. Thời gian là tương đối, mặc dù đối với chúng ta, sau khi sử dụng ma pháp thời gian, công nhân chỉ mất rất ít thời gian để xây dựng xong học viện, nhưng theo góc nhìn của công nhân, họ vẫn phải mất hơn một năm để xây dựng xong học viện.

Và trong một năm đó, họ sẽ không thể ở bên gia đình, vì họ đã bị ta giam cầm trong lồng giam của thời gian, điều này là quá tàn nhẫn, xin hãy thứ lỗi cho tôi không thể làm được việc như vậy, Điện Hạ.”

Albert nghe xong, cũng đành bất lực gật đầu.

“Hiểu rồi.”

“Ngài có thể hiểu được thì tốt rồi.”

Phynia nở một nụ cười nhạt trên môi. Khoảnh khắc tiếp theo, như thể để thưởng cho Albert, nàng lại lấy một trái nho từ chậu nước đá bên cạnh, làm sạch rồi đưa vào miệng Albert.

Albert sau khi ăn trái nho, cảm giác se lạnh khiến hắn híp mắt lại đầy khoan khoái.

Và đúng lúc Albert đang nằm dưới ánh nắng, tận hưởng cuộc sống thoải mái do Phynia phục vụ, một cô bé cao khoảng một mét ba đột nhiên lạch bạch chạy tới, dùng giọng nói mềm mại, non nớt hỏi Phynia.

“Mẹ! Mẹ có biết chị Camilla đang ở đâu không?”

“Mẹ không biết.” Nói rồi, trên mặt Phynia hiện lên một nụ cười, nàng nhẹ nhàng lắc đầu với cô bé nói: “Hơn nữa, Asuka, chơi trốn tìm nên tự mình tìm ra chứ, dùng ngoại lực để tìm Camilla là vi phạm quy tắc đó nha~”

“Ư…” (•́ ᴖ •̀)

Cô bé tên Asuka nghe vậy không khỏi cúi đầu băn khoăn.

Nàng chính là sinh vật đã nở ra từ quả trứng khổng lồ mà Phynia có được vào tháng Bảy, dưới sự chứng kiến của mọi người.

Vì bản thể là một con đại bàng có vẻ ngoài kỳ lạ, nên Phynia đã đặt tên cho nàng là Asuka (Phi Điểu).

Không hiểu sao khi cái tên Asuka được nghĩ ra, Phynia luôn có một khao khát muốn thêm hai chữ Saito vào phía trước, biến nó thành Saito Asuka. Chỉ tiếc là cái tên như vậy không phù hợp với thói quen đặt tên của đại lục Yieta, vốn là tên trước họ sau, nên khi Phynia vừa đề xuất đã bị Albert bác bỏ, cuối cùng cái tên Asuka đã được quyết định.

“Con biết rồi.” Theo lời khuyên của Phynia, Asuka đành từ bỏ việc tìm kiếm sự hỗ trợ từ bên ngoài: “Con sẽ tự mình cố gắng tìm thấy chị Camilla!”

“Vậy thì cố gắng lên nhé.”

Phynia cười xoa đầu cô bé nói.

“Ừm, con sẽ làm được!”

Asuka mỉm cười gật đầu, chuẩn bị rời đi.

Và đúng lúc này, cô bé đột nhiên chú ý đến Albert đang nằm khoan khoái ở một bên, thế là đôi mày không khỏi nhíu lại.

Trên vai phải của cô bé đang đậu một con đại bàng đầu trắng oai vệ, con đại bàng này khi Asuka nhíu mày, lập tức dùng giọng nói khàn khàn như vịt đực của mình mà hét lớn về phía Albert.

“Cha! cha lại bắt nạt mẹ rồi!”

Nghe thấy giọng nói này, Albert đột nhiên nghẹn ứ trong lòng, sợ đến mức suýt chút nữa ngã khỏi ghế dài.

Đợi đến khi hơi hoàn hồn, hắn không khỏi bất lực nói với Asuka.

“Sau này, đừng dùng thân thể đại bàng để nói chuyện được không? Thật kỳ lạ, mà trái tim của cha cũng không chịu nổi đâu…”

Khuôn mặt đáng yêu của Asuka nhăn tít lại, hai tay khoanh trước ngực hừ lạnh một tiếng nói.

“Dù sao ở đây cũng không có ai khác ngoài cha mẹ và chị Camilla, hơn nữa, con làm vậy là để trừng phạt cha!”

Con đại bàng đầu trắng trên vai cô bé cũng vỗ cánh kêu quạc quạc.

“Trừng phạt cha! Trừng phạt cha!”

Cảnh tượng kỳ lạ này xảy ra khi Asuka biến từ đại bàng thành người.

Lúc đó nàng thuộc loại đã biến thân, nhưng lại chưa hoàn toàn biến thân mà mắc kẹt trong trạng thái kỳ lạ. Một mặt, nàng ngưng tụ ra thân thể con người, mặt khác, thân thể động vật của nàng lại chưa hoàn toàn biến mất. Thế là cuối cùng, một sự kết hợp kỳ lạ như vậy đã xuất hiện trước mắt mọi người –

Một con đại bàng, cứ thế ngoan ngoãn đứng trên vai một cô bé trông chừng mười tuổi.

Mà tất cả mọi người đều không biết rằng, con đại bàng này thực ra và cô bé này là cùng một người, điều này giống như một hồn hai thể, nhưng lại có một số khác biệt tinh tế, bởi vì cả thân thể con người hay thân thể động vật đều là thân thể của chính Asuka.

Giữa hai thân thể này còn có một mối liên hệ đặc biệt, có thể giao tiếp không độ trễ. Albert từng cho Asuka thử nghiệm, để thân thể đại bàng bay bên ngoài, còn thân thể con người thì báo cáo tình hình cho Albert, hiệu quả có thể nói là khá tốt.

Đồng thời, theo lời Asuka, ngay cả khi thân thể đại bàng bị tiêu diệt, chỉ cần thân thể con người còn tồn tại, thì thân thể đại bàng vẫn có thể ngưng tụ lại, ngược lại cũng vậy.

Điều này khiến Albert nhanh chóng phát hiện ra giá trị chiến lược của Asuka –

Trinh sát tình hình địch.

Xin hỏi, khi hai bên đang trong tình trạng chiến tranh, còn gì quan trọng hơn việc sở hữu một đơn vị trinh sát trên không có thể nắm bắt tình hình đối phương bất cứ lúc nào như vậy?

Tuy nhiên, những năng lực thần kỳ này cũng khiến thân phận của Asuka trở nên mơ hồ một lần nữa.

Cô bé rốt cuộc là chủng tộc gì.

Tại sao lại có năng lực đặc biệt như vậy?

Câu hỏi này Albert đã suy nghĩ rất lâu, chỉ là cuối cùng thực sự không có manh mối gì, liền từ bỏ.

Lúc này, khi hắn nghe thấy tiếng quát trách bất mãn của Asuka, chỉ đành bất lực mỉm cười nói.

“Được rồi được rồi, cha sai rồi, vậy Asuka định trừng phạt cha thế nào đây?”

“Ưm…” Asuka suy nghĩ một lát, rồi lớn tiếng trả lời: “Cha cũng nên đút nho cho mẹ ăn!”

“A, Asuka…!?”

Bên tai vang lên giọng nói hơi hoảng loạn của Phynia.

Và khi nghe thấy giọng nói này, khóe miệng Albert không khỏi cong lên một nụ cười khó đoán.

“Được thôi…”

“Điện, Điện Hạ!?”

Phynia lại hoảng loạn kêu lên.

Cùng lúc đó, Albert đột nhiên ngồi bật dậy từ ghế dài, và hắn chọn ra một trái nho to tròn từ chậu nước đá.

Sau khi làm sạch cuống nho, Albert liền đặt nó bên miệng thiếu nữ.

“A đi nào…”

“Điện, Điện Hạ…!”

“Mẹ mau há miệng đi!”

Khuôn mặt thiếu nữ đỏ bừng như sắp rỉ máu, còn tiếng cổ vũ như xem kịch vui của Asuka bên cạnh càng khiến nàng cảm thấy xấu hổ hơn.

Thấy thiếu nữ thật sự không chịu mở miệng, Albert bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể sử dụng chiêu sát thủ.

Hắn ghé sát tai Phynia chậm rãi nói.

“Ăn nó đi, xóa nợ một trăm kim tệ.”

“…”

Nghe vậy, Phynia chỉ có thể nhục nhã mở mắt, hé miệng một chút.

“Ngoan.”

Albert cười nói, rồi nhanh chóng nhét trái nho vào miệng thiếu nữ.

Thiếu nữ xấu hổ và phẫn nộ nuốt trái nho. Mặc dù trái nho này thực sự rất ngon, nhưng trong hoàn cảnh Albert tự tay đút cho ăn, Asuka đứng một bên xem, Phynia nhìn thế nào cũng thấy đây giống như một hình phạt tàn khốc.

Ăn xong, Phynia giận dỗi lườm Asuka một cái nói.

“Đừng nhìn nữa! Mau đi tìm Camilla! Đừng quên con vẫn đang chơi trốn tìm với Camilla!”

“Ế? Đúng rồi…”

Asuka chớp chớp hai mắt nói.

Nàng lại bắt đầu tìm kiếm Camilla khắp nơi. Nhưng lần này, nàng nhanh chóng tìm thấy thiếu nữ tóc xanh băng – bởi vì nàng đang ở một góc khuất không xa, chỉ lộ nửa đầu, lén nhìn về phía Albert.

Asuka hưng phấn lao vào lòng Camilla, mềm mại kêu lớn.

“Chị Camilla!”

Camilla tức giận nhìn cô bé trong lòng một cái.

Tốt lắm, trực tiếp vứt ta sang một bên, chạy đi nói chuyện với Điện Hạ và sư phụ?

Nếu không phải ta tò mò ngươi đang làm gì, không nhịn được đi ra xem thử, ngươi thật sự nghĩ có thể tìm được ta sao?

Tuy nhiên, dù giận dỗi một lúc, nhưng nhìn Asuka đang ôm mình, không ngừng cọ xát trong lòng, Camilla cuối cùng vẫn nở một nụ cười hơi bất lực.

Thôi vậy, ai bảo đây là em gái của mình chứ?

Nàng, Camilla, không còn là người nhỏ tuổi nhất trong phủ lãnh chúa nữa rồi!

Nghĩ đến đây, cô bé lập tức bày ra dáng vẻ của một bậc trưởng bối, cưng chiều xoa đầu Asuka nói.

“Được rồi được rồi, đừng cọ nữa, quần áo của chị sắp bị em cọ hỏng hết rồi.”

“Không chịu!” Asuka nằm sấp trong lòng Camilla làm nũng: “Trên người chị mát quá, người ta thích lắm!”

Camilla: “…”

Hoá ra làm vậy sao?

Ta còn tưởng Asuka thích là ta chứ.

Không ngờ là thích nhiệt độ của ta.

Máy lạnh thương hiệu Camilla, thanh nhiệt giải khát, mại dô mại dô!

Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

Phynia kiếp trước đã xem bao nhiêu tài liệu học tập từ nhật vậy. Vl asuka saito.đọc phụt nước. Tfnc
Xem thêm
Mà Asuka Saito là ai v bạn?(Mình ko biết thật)
Xem thêm
@Lilith': nhóm nhạc cái j 46 của nhật í. Tôi hồi cấp 2 tưởng là dv jav nhưng vừa tra lại hóa ra ko pk :))
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
Chiều cao "một mét ba" mà tui đọc thành chiều cao " ba mét" tui kiểu hả ? Ủa? Gì cơ ?
Xem thêm
Tfnc, tôi vẫn bất ngờ việc bản thân đọc trong 6 ngày đc 600k từ..
Xem thêm
tfnc đọc mà cứ tưởng cả hai cưới rồi đấy :))))
Xem thêm
Khi nào cưới?
Xem thêm