• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Hệ thống ma cà rồng

Chương 10: Nhiệm vụ mới

0 Bình luận - Độ dài: 1,294 từ - Cập nhật:

Quinn nhìn chằm chằm vào thông báo trước mắt, đọc đi đọc lại nhiều lần.

“Không thể nào, mình vừa nhận được điểm kinh nghiệm bằng cách đọc một cuốn tiểu thuyết sao?"

Quinn phải lập tức kiểm chứng điều đó. Trước đó, cậu đã đọc rất nhiều cuốn sách khác nhau về năng lực, nhưng không có cuốn nào trong đó nào cậu điểm kinh nghiệm. Nhưng không biết vì lý do gì cuốn tiểu thuyết về ma cà rồng này lại có thể. Quinn lấy một cuốn tiểu thuyết khác về loài rồng có tiêu đề là “Chuyển sinh thành con người?”.

Cậu lập lại các hành động trước đó, lướt qua hầu hết quyển sách, chỉ đọc các phần chính, sau khi cậu đóng quyển sách lại vẫn không có gì xảy ra. Đây là điều có thể đoán trước được.

Sau đó, Quinn thử chọn một cuốn sách khác về ma cà rồng rồi đọc lướt qua. Khi cậu đóng quyển sách lại vẫn không có gì xảy ra, hệ thống không có thông báo gì.

Cuối cùng, Quinn chỉ có thể nghĩ ra một lý do để tự thuyết phục bản thân là sau khi đọc hết tất cả các cuốn sách trước đó, cậu đã có thêm rất nhiều kiến thức về năng lực nên hệ thống mới thưởng cho cậu. Chắc là hệ thống chỉ phân phát phần thưởng chậm một chút.

Cậu không tin rằng cuốn sách về ma cà rồng sẽ có quan hệ gì đó với hệ thống của cậu. Được rồi, cậu không muốn tin điều đó.

Khi Quinn kiểm tra xong mọi thứ ở thư viện, cậu nhận ra Vorden đã biến mất khỏi bàn và không còn ở trong thư viện nữa.

“Huh, có vẻ cậu ta quá chán nên đã đi đâu đó rồi?”

Nhìn ra ngoài qua cửa sổ, Quinn thấy mặt trời đã bắt đầu lặn. Cậu đã ở trong thư viện suốt 6 tiếng, thời gian trôi quá nhanh đến mức cậu không nhận ra. Khi Quinn sắp rời đi, cậu nhận được một thông báo mới của hệ thống.

<Nhiệm vụ hằng ngày đã được hoàn thành>

<Tránh ánh sáng mặt trời chiếu trực tiếp trong 8 tiếng>

<Bạn đã nhận được 5 điểm kinh nghiệm>

<20/100 Exp>

Quinn cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày thứ hai của mình. Chuyến đi đến trường tốn khoảng 2 tiếng cộng thêm thời gian ở nhà và trong thư viện nữa, Quinn đã có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng.

Mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ, Quinn có cảm giác thỏa mãn khi nhìn con số đang dần tăng đến 100. Cậu không thể chờ đến lúc đạt 100 exp, không biết điều gì sẽ xảy ra khi cậu đạt đến đó.

Cậu đoán chắc rằng mình sẽ lên cấp. Vì hệ thống đã nói rằng cậu không thể sử dụng tính năng cửa hàng cho đến khi đạt cấp 10.

Mong muốn lớn nhất của Quinn lúc này là tìm ra một cách để lên cấp nhanh chóng. Chỉ với hai nhiệm vụ hằng ngày thì phải mất mấy ngày nữa thì cậu mới đạt cấp 2 được.

Hiện tại cậu không có cách nào như thế nên cậu chỉ có thể sống cuộc sống như bình thường. Khi Quinn rời khỏi thư viện, cậu quyết định đi thẳng đến đấu trường, có một giả thuyết mà cậu muốn kiểm chứng.

Nhưng khi đi qua hành lang trường, cậu thấy một đứa nhóc đang bị đẩy mạnh vào tường bởi một học sinh khác. Cậu học sinh bị ép vào trong có vẻ như đã bị đánh được một lúc, có những vết bầm trên mặt cậu.

“Vậy là nó cũng bắt đầu rồi.” Quinn nghĩ.

Quinn cố gắng nhìn thoáng qua vòng định danh của tên bắt nạt và thấy nó hiện số 1.2. Quinn khá bất ngờ vì tên bắt nạt cũng rất yếu, đây là một trường hợp hiếm gặp.

Người duy nhất mà tên đó có thể bắt nạt là những người có cấp độ 1 giống như Quinn và Peter. Đó là lúc Quinn đột nhiên nhận ra người bị ép vào tường là kia ai. Đó thực sự là Peter. Quinn không nhận ra ngay vì mặt cậu ta bị biến dạng vì sưng.

Quinn đắn đo không biết có nên ra tay không. Cậu ghét bọn bắt nạt hơn bất cứ thứ gì khác. Chúng đã phá hoại cuộc sống học đường của cậu và có vẻ cũng chẳng bao lâu nữa, cậu cũng sẽ trở thành mục tiêu bị bắt nạt ở đây.

Nhưng đồng thời, Quinn cũng muốn kiểm tra sức mạnh hiện tại của mình và cậu đã tìm thấy một chú chuột bạch hoàn hảo. Tên học sinh kia chỉ có cấp 1.2 nên cậu có cơ hội chiến thắng .

Tên học sinh đó tiếp tục đấm từng cú đấm vào Peter.

“Mày nghĩ mày có thể đụng trúng tao rồi chỉ nói xin lỗi sao!” Tên đó hét to khi vung từng cú đấm.

Sau đó khi Quinn đi ngang qua, cậu giả vờ va mạnh vào tên kia làm cho hắn mất thăng bằng và đánh hụt.

“Quinn?” Peter ngạc nhiên.

“Cái quái gì thế?” Tên học sinh nói khi nhìn vào người vừa đụng trúng hắn.

Hắn ngay lập tức nhìn vào vòng định danh của Quinn và nhanh chóng trở nên tự tin hơn.

“Một thằng cấp 1 rác rưởi như mày cũng dám xen vào chuyện của tao à?”

“Tao đã tự hỏi sẽ mất bao lâu để mấy kẻ như mày xuất hiện. Xem ra tao đã đoán sai, tao cứ nghĩ phải ít nhất cũng phải mất vài ngày chứ?”

“Vậy mày nghĩ mày có thể làm gì?”

Peter cảm thấy lo lắng cho Quinn. Lúc làm bài kiểm tra, cậu đã biết Quinn không có năng lực nào trong khi tên bắt nạt thì có. Peter nghĩ nếu cả hai cùng hợp lực thì sẽ có cơ hội giành chiến thắng, nhưng cậu lại quá sợ hãi.

Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn bị bắt nạt, và cậu không muốn chịu đau đớn thêm nữa. Nhưng đây là cách thế giới này vận hành. Kẻ mạnh sẽ chèn ép kẻ yếu, và kẻ yếu thì tìm những kẻ yếu hơn để bắt nạt.

Peter đã từng đứng dậy đấu tranh một lần. Đó là lúc việc bị bắt nạt chỉ vừa mới bắt đầu ở trường cũ của cậu. Cậu đã đánh trả và đấm vào mặt tên đó nhưng điều này chỉ làm mọi việc tệ hơn. Cậu đã bị đánh đập nặng hơn bình thường gấp 10 lần và có vẻ như việc bị bắt nạt diễn ra thường xuyên hơn từ lúc đó.

Đối với tên kia, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp được ai đó yếu hơn mình nên hắn lập tức lập tức muốn bắt nạt Peter để bù đắp cho những nỗi đau mình đã trải qua. Đây là cách giúp hắn cảm thấy mình không phải là người dưới đáy của chuỗi thức ăn.

Sau đó, Quinn thấy tên đó đưa cả hai tay ra sau lưng như muốn chuẩn bị thứ gì đó và điều tiếp theo xảy ra đã kiểm chứng suy đoán của cậu.

<Phát hiện một năng lực đang được sử dụng>

<Kích hoạt chế độ chiến đấu>

<Bạn nhận được nhiệm vụ mới>

<Trận đấu đầu tiên, Đối thủ: Cấp 1.2>

<Thắng sẽ nhận được 50 điểm kinh nghiệm>

Quinn mỉm cười rạng rỡ. Có vẻ như cậu đã tìm ra cách để lên cấp nhanh hơn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận