Vì cuộc chiến giữa loài người và tộc Dalki, mỗi cá nhân đều bắt buộc phải tham gia khóa huấn luyện tại trường quân sự trong 2 năm. Mặc dù hiện tại loài người và tộc Dalki vẫn đang trong giai đoạn hòa bình nhưng người dân đều biết điều đó sẽ không kéo dài mãi mãi.
Mỗi ngày, tin tức về việc hai bên khiêu khích nhau liên tục xuất hiện, như thể chiến tranh có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Quinn nhanh chóng vào nhà vệ sinh trước khi lên đường cùng trung sĩ Griff. Bàng quang của cậu như muốn nổ tung sau khi uống hết lượng nước đó.
Ngay khi Quinn bước ra khỏi căn phòng của mình và hít thở không khí bên ngoài, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Một màn hình thông báo hiện ra trước mặt cậu.
<Cơ thể của bạn đang bị ánh sáng mặt trời chiếu trực tiếp>
<Bạn đang chịu ảnh hưởng bởi ánh sáng mặt trời>
<Tất cả chỉ số sẽ giảm một nửa khi tiếp xúc với ánh sáng mặt trời>
Đột nhiên, Quinn cảm thấy cơ thể mình cực kỳ uể oải. Cậu có cảm giác như mình vừa chạy xong 5km rồi quay về. Tay chân bỗng nặng trĩu và cậu không thể làm gì để chống lại điều đó.
Sau đó Quinn kiểm tra trạng thái của mình và thấy các chỉ số thật sự giảm một nửa. Nhưng không chỉ có các chỉ số mà thanh HP của cậu cũng giảm một nửa.
<HP 5/5>
<Sức mạnh 5/5>
<Thể lực 5/5>
<Nhanh nhẹn 5/5>
“Đây là loại nguyền rủa quái quỷ gì vậy!” Quinn nghĩ.
Rồi một thông báo mới hiện ra.
<Bạn nhận được một nhiệm vụ hằng ngày mới: Tránh ánh sáng mặt trời trong 8 tiếng>
<Phần thưởng: 5 điểm kinh nghiệm>
Tâm trạng của Quinn từ từ thay đổi khi cậu nhìn thấy nhiệm vụ hằng ngày mới. Không giống nhiệm vụ uống nước trước đó, nhiệm vụ này cậu có thể hoàn thành một cách từ nhiên bằng cách ngủ. Nếu hệ thống hoạt động giống như trong trò chơi thì điều đó của nghĩa là khi Quinn kiếm đủ 100 exp, cậu có thể thăng cấp và cũng có thể tăng các chỉ số của mình lên,
Vậy nên càng có nhiều nhiệm vụ thì Quinn sẽ có cơ hội tăng sức mạnh càng lớn.
“Cậu làm gì mà đi chậm rì vậy! Trường học sẽ nghiền nát cậu nếu cậu cứ tiếp tục như thế!” Griff hét lên.
Cuối cùng, Quinn đã đi đến trước một cái xe buýt lớn đang đổ ngoài nhà cậu. Khi bước vào xe, cậu thấy bên trong đã chật kín những học sinh cùng tuổi với mình.
Cậu không nhận ra bất kỳ ai trong số đó, điều đó có nghĩa tất cả bọn họ đều đến từ trường khác với cậu. Sau đó Quinn đi đến rồi ngồi ở hàng ghế phía trên của xe buýt, đây là chỗ duy nhất còn trống trên xe.
<Các chỉ số đã trở về bình thường>
Khi Quinn bước vào xe buýt và tránh khỏi ánh sáng mặt trời chiếu trực tiếp, các chỉ số của cậu trở lại như bình thường và cơ thể cậu lại tràn đầy năng lượng lần nữa.
“Ồ, ít ra thì chỉ có bị ánh sáng mặt trời chiếu trực tiếp mới gây hại.”
Các học sinh đang trò chuyện với nhau trong sự phấn khích nhưng mọi thứ dừng lại ngay khi trung sĩ Griff bước lên xe.
“Được rồi, đã đến lúc chúng ta đến trường quân sự rồi.”
Chiếc xe buýt bắt đầu lăn bánh và các học sinh cuối cùng cũng bắt đầu hành trình của mình. Không gian trong xe buýt chìm vào im lặng suốt chuyến đi. Mỗi khi có học sinh nào vừa định nói chuyện, Griff sẽ lập tức liếc mắt sang và người đó liền im bặt.
Griff không cần nói gì cả, ánh mắt của ông đủ khiến mọi người hiểu rõ.
Sau 10 phút di chuyển, Quinn lại nhận được một thông báo.
<Phát hiện một chất lạ trong không khí>
<Bạn đang cảm thấy buồn ngủ>
<Kháng cự +1>
Quinn cảm thấy thông báo này hơi kỳ lạ. Cậu bắt đầu quan sát mọi người trong xe buýt, cậu thấy hầu hết bọn họ đều đã ngủ hoặc mắt đang lim dim.
Đột nhiên, mí mắt của cậu cũng bắt đầu trở nên nặng nề như muốn sụp xuống.
<Sức đề kháng của bạn đối với chất đó đã tăng lên>
<Kháng cự +1>
Sau đó, Quinn nghe thấy tiếng bước chân ầm ĩ đang tiến về phía cậu. Khi ngẩng đầu lên, cậu thấy trung sĩ Griff đang đứng trước mặt mình.
“Có vẻ như có vài đứa cứng đầu đã chịu được khí gây mê. Vậy thì bọn ta phải trùm đầu mấy đứa lại thôi.”
Một cái bao màu đen đã trùm lên đầu Quinn và tầm nhìn của cậu bị che phủ hoàn toàn. Khí mê chầm chậm thấm vào trong và Quinn đã chìm vào một giấc ngủ ngon.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một làn nước lạnh được tạt thẳng vào mặt Quinn. Cậu giật mình tỉnh dậy và tất cả những gì cậu nhìn thấy là những làn khí xanh dày đặc.
Cậu và nhiều học sinh khác bắt đầu ngẩng đầu lên để nhìn ngó xung quanh. Hiện tại có tổng cộng 200 học sinh đang đứng trên một bãi đất trống, nhưng khi nhìn lại thì họ đã đứng trên một nơi hoàn toàn xa lạ.
“Đây là nơi các em sẽ sống trong 2 năm tới.”
Đám học sinh vô cùng kinh ngạc trước những gì mình nhìn thấy. Họ đứng giữa một thành phố xa lạ, không giống với bất kỳ nơi nào mà họ từng thấy trước đây. Mọi người ở đây đều mặc quân phục, xung quanh còn có rất nhiều công nghệ và công trình kỹ thuật hiện đại vượt xa thời đại của họ. Những con robot khổng lồ đang vận chuyển các thùng hàng và lắp ráp máy móc.
Những chiếc tàu bay và những đoàn tàu lơ lửng. Đây là các công nghệ độc quyền của quân đội và chưa từng được công khai với thế giới bên ngoài.
Sau cuộc chiến đầu tiên với tộc Dalki, loài người đã có những bước tiến vượt bậc trong nhiều lĩnh vực về công nghệ. Nguyên nhân là vì họ đã thu thập và tận dụng lại được các thiết bị của Dalki sau cuộc chiến và dĩ nhiên là quân đội đã quyết định giữ lại hầu hết chúng cho riêng mình.
Khi Quinn cuối cùng cũng hết kinh ngạc với khung cảnh xung quanh, cậu nhận ra trên cổ tay mình có vật gì đó. Nó có vẻ như là một chiếc đồng hồ thông minh nhưng trên màn hình lại không hiển thị gì.
“Thứ trên cổ tay các em chính là vòng định danh. Nó sẽ xác nhận thân phận của các em trong căn cứ quân sự, cho phép ra vào khu vực, thanh toán thức ăn và nhiều chức năng khác. Nhưng đó không phải là công dụng duy nhất. Khi không sử dụng, vòng định danh sẽ hiện một con số, đó là cấp độ sức mạnh của các em.”
Khi nghe xong những lời đó, Quinn nghiến răng và siết chặt tay. Cậu đã nghĩ cuộc đời mình sẽ thay đổi khi đến trường quân sự nhưng dường như mọi thứ ở đây vẫn sẽ chẳng khác gì trước kia.
“Vậy nên, chúng tôi sẽ lập tức bắt đầu bài kiểm tra cấp độ cho tất cả các em. Chúc may mắn!” Griff nói với một nụ cười trên mặt.


1 Bình luận