Khi nghe tên mình được gọi, cả 5 học sinh nhanh chóng tiến đến chỗ trung sĩ Griff đang đứng đợi họ.
Ngoài Quinn và Vorden, nhóm của họ còn có một cậu trai khác là Peter. Peter trông có vẻ là người căng thẳng nhất trong nhóm, cậu ta không ngừng liếc nhìn xung quanh và cảm thấy bồn chồn. Cậu có dáng người nhỏ nhắn phù hợp với chiều cao tương đối của mình.
Trong nhóm còn có 2 cô gái là Layla và Erin. Layla có mái tóc ngắn màu nâu với thân hình cao ráo. Trên lưng cô đeo một cái cung, điều này khiến Quinn thấy bất ngờ vì không còn nhiều người sử dụng vũ khí trong thời buổi hiện đại, ngoại trừ một nhóm người gọi là Pure.
Pure là một tổ chức cho rằng năng lực là một sự nguyền rủa của loài người vậy nên họ sử dụng vũ khí để thay thế. Tuy nhiên, họ rất hiếm gặp, Quinn chưa từng gặp ai thuộc tổ chức đó trong cuộc đời mình, cậu chỉ biết đến thông qua những câu chuyện về họ.
Người cuối cùng là Erin. Cô sở hữu vẻ đẹp khiến cho bất kỳ chàng trai nào cũng phải ngoái đầu lại nhìn. Tỉ lệ cơ thể của cô hoàn hảo, không quá lớn cũng không quá nhỏ, cô có mái tóc dài óng mượt màu vàng kim. Chỉ có một vấn đề duy nhất là biểu cảm của cô. Ngay cả khi bước qua đám đông thì nét mặt cô vẫn không thay đổi, nó vẫn cứng nhắc và bình thản.
Khi Vorden thấy mọi người chung nhóm với mình, cậu tiến đến chào hỏi từng người bằng một cái bắt tay. Cậu ta cư xử rất lịch sự nên hầu hết mọi người đều chấp nhận lời chào hỏi, ngoại trừ Erin.
Cô nhìn chằm chằm vào tay của Vorden khi cậu đưa tay ra, sau đó cô quay đầu đi nhìn đi chỗ khác và không nói thêm lời nào.
“Thôi nào, cậu đừng lạnh nhạt như thế chứ?” Vorden nói khi cậu đặt tay lên vai của Erin.
Đây là một sai lầm tồi tệ. Erin ngay lập tức bắt lấy cổ tay Vorden rồi vặn tay cậu lại. Các hạt băng bắt đầu bắt đầu lan khắp tay Vorden và cánh tay cậu nhanh chóng bị đóng băng.
Mọi người dừng việc nhìn ngó lại rồi đặt sự chú ý vào khung cảnh thú vị đang diễn ra.
“Wow, cô ấy có năng lực hệ băng sao?”
“Không phải năng lực này rất hiếm sao?”
“Tôi tình nguyện để cô ấy đóng băng mình mỗi ngày <3.”
Griff nhận thấy sự ồn ào và bắt đầu can thiệp.
“Hai em dừng lại ngay, nếu các em thừa năng lượng như vậy thì hãy để dành chúng cho bài kiểm tra.”
Erin lập tức buông tay Vorden ra và lớp băng trên tay cậu dần tan hết. Vorden lập tức trở lại hàng để đứng cạnh Quinn.
“Cậu có tin được điều nhỏ đó vừa làm không?!!” Vorden than phiền, “Tớ suýt nữa thì mất cả cánh tay rồi.”
“Cậu không thể tùy tiện chạm vào người khác nếu họ chưa cho phép.” Quinn đáp lại.
“Ừ mình biết mà, cô ta nên cảm thấy may mắn vì sự xinh đẹp của mình, nếu không thì mình đã xử đẹp cô ta rồi.”
Một vài học sinh gần đó nghe thấy lời nói của Vorden rồi họ ném về phía cậu một ánh mắt thù hận. Trong đầu họ lóe lên một ý nghĩ, nếu họ có thể khiến Vorden mất mặt thì có lẽ sẽ giành được sự chú ý của Erin.
Nhìn vào biểu cảm của đám đó, Quinn đoán được suy nghĩ trong đầu của họ. Cậu lập tức lùi xa ra khỏi Vorden, hy vọng người khác sẽ không nhằm tưởng hai người là bạn bè.
Cuối cùng, Quinn và nhóm của cậu được gọi lên phía trước và được yêu cầu bước vào một ô vuông có viền kẻ màu trắng trên mặt đất. Khoảng trống bên trong vừa đủ để chứa cả 5 người bọn họ.
Bên ngoài ô vuông, có một người đàn ông mặc áo trùm đầu đang đứng gần đó.
“Đưa họ đi!” Griff nói,
Ngay khi nhận được hiệu lệnh, người đàn ông trùm đầu kia đặt cả hai tay mình lên mặt đất và ô vuông lập tức phát sáng, ánh sáng tím chói lóa lóe lên bao trùm mọi thứ bên trong.
“Hmm phép thuật dịch chuyển sao, đây cũng là một năng lực hiếm,” Vorden nói trước khi cả nhóm bị dịch chuyển.
Vài giây sau, họ được dịch chuyển đến một khu vực ngoài trời khác, nơi đây trông có vẻ như là một bãi đất trống. Không có dấu hiệu của sự sống, không có cây cối và cũng không có bất kỳ thứ gì khác. Trước mặt họ là một người phụ nữ mặc quân phục màu đen và đứng bên cạnh cô là một người đàn ông đội mũ trùm khác.
Người phụ nữ đang cầm một chiếc máy tính bảng trên tay, cô trông có vẻ đang khá bận rộn với việc nhập một số thông tin. Khi hoàn thành xong, cô ngẩng đầu lên nhìn nhóm học sinh và bắt đầu nói.
“Xin chào các em, cô tên là Jane và cô sẽ phụ trách bài kiểm tra của các em hôm nay. Sau khi hoàn thành bài kiểm tra, cô sẽ cập nhật thông tin và điểm số của các em lên vòng định danh.”
Sau đó Jane lại tiếp tục nhìn vào máy tính bảng.
“Bây giờ chúng ta nên gọi ai trước nhỉ, ồ có vẻ như có hai bạn chưa có năng lực?” Jane nói khi cô kiểm tra thông tin được gửi từ trường học cũ của mỗi người.
“Peter, em có thể bước lên phía trước không?”
Peter bé nhỏ tiến lên phía trước, trông cậu còn tệ hơn ban nãy. Quinn vốn nghĩ bản thân trông khá tệ rồi nhưng khi so sánh với Peter thì cậu trông có vẻ khá ổn. Ít nhất thì Quinn còn có thể đứng thẳng lưng, trong khi Peter thì nhìn như có thể ngã bất cứ lúc nào.
“Năng lực của em là gì?” Jane hỏi.
“Ehh, em không có năng lực,” Peter trả lời lí nhí.
Lúc này, Quinn và những người còn lại mới hiểu tại sao Peter lại lo lắng đến vậy. Việc không có năng lực không phải là hiếm. Bởi vì cuộc chiến, rất nhiều đứa trẻ đã trở thành trẻ mồ côi giống Quinn và Peter. Điều đó có nghĩa là họ sẽ không có cơ hội để mua sách năng lực.
Vì không có năng lực nên Peter luôn lo lắng về cách người khác sẽ đối xử với cậu.
“Đừng sợ Peter.” Jane nói, “Đây, cầm lấy.”
Người đàn ông đội mũ trùm đứng bên cạnh Jane bỗng dưng dịch chuyển đến một cuốn sách rồi đưa cho Jane. Cô cầm lấy và đưa cho Peter.
“Thật ạ? Cô tặng em quyển sách này sao?!” Peter nói với vẻ phấn khích. “Cảm ơn cô.”
“Em hãy học nó vào thời gian rảnh của mình. Khi học xong, em có thể quay lại đây để làm lại bài kiểm tra. Nhưng bây giờ, cô phải tạm thời xếp em vào cấp 1."
Dù chỉ nhận được đánh giá cấp 1 nhưng Peter không bận tâm. Ngay thời khắc này, cậu cảm thấy tương lai tràn đầy hy vọng, cuộc đời của cậu có thể thay đổi nhờ vào cuốn sách cậu vừa nhận được.
“Bây giờ, cô nhớ là còn một học sinh cấp 1 khác ở đây,” Jane nói, ”Quinn phải không? Bước lên phía trước.”
Quinn làm theo.
“Vậy Quinn, năng lực của em là gì?”


1 Bình luận