Tập 01

Chương 10 - Khuyên có vị thế nào?

Chương 10 - Khuyên có vị thế nào?

Trời sáng. Ánh mặt trời chiếu vào phòng đánh thức tôi dậy.

Tôi gạt đi cảm giác mệt mỏi và ngồi gượng dậy trên giường.

Đây là một buổi sáng bình thường, trong căn phòng bình thường. Nhưng khung cảnh thì có gì đó khác biệt.

Tôi nhìn xuống chân giường, trên tấm thảm được trải ra dưới chiếc bàn, là nơi chị Rui đang nằm ngủ.

Chị ấy cuộn tròn như con sâu róm và ngủ say sưa.

Nhớ lại câu chuyện hôm qua.

Sau buổi tiệc với nhóm seminar, chị Rui đến phòng tôi nhậu tiếp và say đến mức ngủ lại phòng tôi thay vì về phòng chị ấy.

Tôi đã cố đánh thức chị ấy dậy nhưng không được. Chị ấy đang say giấc. Thế nên tôi đành mặc kệ và nghĩ rằng khi thức dậy, chị ta sẽ tự giác đi về phòng. Nhưng giờ đây, trời đã sáng rồi mà chị ấy vẫn còn ngủ.

Nhìn vào khuôn mặt của chị ấy từ trên giường.

Và tôi nhớ lại ký ức của ngày hôm qua.

Đêm qua, chị ấy đã hôn tôi.

Bọn tôi nói chuyện lan man trong lúc cô ấy đang say mèm. Tôi chẳng thể nhớ được bọn tôi đã nói những gì. Nhưng khi tôi nhìn xuống chiếc khuyên lưỡi đang phản chiếu trên lưỡi, chị Rui để ý và hỏi.

“Em đang nghĩ gì về cái khuyên này à?”

Cô ấy hỏi với nụ cười nhạt, tay vẫn cầm lon highball. Tim tôi thì bắt đầu loạn nhịp.

“Yuito lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cái đó nhỉ? Kể cả khi chị đến cửa hàng tiện lợi mua thuốc lá cũng vậy. Dù em đã cố giấu nó đi.”

“Chị để ý ạ…?”

“Ừm, ngay từ đầu luôn. Nên chị mới khoe cho em thấy suốt đó.”

Tôi chắc chắn là đã nghiện chiếc khuyên lưỡi của chị ấy.

Mỗi khi chị ghé mua thuốc là, ánh bạc toả ra từ chiếc khuyên mỗi khi chị nói cảm ơn đều khiến tôi có những suy nghĩ đen tối.

“Em muốn xem rõ hơn không?”

Chị Rui cười rồi quay về phía tôi, thè lưỡi ra. Chiếc khuyên bạc như được chôn giữa chiếc lưỡi màu hồng nhạt.

Tôi bất thần thở ra khi nhìn thấy nó.

Ánh bạc lấp lánh của chiếc khuyên nằm giữa chiếc lưỡi ướt át khiến tôi cảm thấy cực kỳ “dâm”. Như thể tôi đang nhìn thấy thứ không được phép thấy vậy.

Thế nhưng tôi không thể rời mắt đi được. Tôi đã bị thứ này mê hoặc và giờ tôi như thể đang dính chặt xuống đất vậy.

Trong lúc tôi đang ngồi ngơ ra, chị Rui ghé sát lại. Vai chúng tôi chạm nhau, hơi thở ẩm ướt của chị ấy lọt vào mũi tôi. Tôi có thể nghe được tiếng thở của chị ấy.

Kể cả khi chị ấy ở gần thế này, tôi vẫn không thể di chuyển.

Trước khi tôi kịp nhận thức được thì, nụ hôn của tôi đã bị cướp mất.

Như thể một chú nhện đang chuẩn bị làm thịt con mồi đã bị mắc vào lưới vậy.

Lưỡi chị ấy tấn công khoang miệng tôi. Niêm mạc, lưỡi bọn tôi quấn lấy nhau. Cảm giác này, vừa nóng vừa trơn tuột. Như thể tôi đang cảm nhận một vật thể sống vậy.

Chị ấy có vẻ ngoài như một chú búp bê tinh xảo, thế nhưng lưỡi chị ấy nóng bất thường. Hơi nóng này có thể gọi là hơi ấm của sự sống nhỉ?

Bọn tôi ngấu nghiến lẫn nhau, nó nồng nhiệt tới mức mà tôi không thở nổi. Như thể tôi sắp chết ngạt vậy. Hơi nóng của bọn tôi hoà quyện với nhau như thể sẽ làm tan chảy mọi thứ.

Lưỡi của cô ấy nhớp nháp như một con sên không vỏ. Và ở đó, tôi cảm nhận được một cái lạnh vô cơ.

Đó là khuyên lưỡi của cô ấy. Tôi dùng lưỡi của mình để cảm nhận nó. Cảm giác như tôi đang liếm một viên kẹo không có mùi vị.

Tôi tiếp tục nếm viên kẹo vô vị đó một hồi nữa. Có vẻ như tôi nghiện nó đến mức đầu óc tôi không còn suy nghĩ gì được nữa.

Không biết đã bao lâu, cuối cùng chị Rui cũng chịu buông ra và thoả mãn.

“Chiếc khuyên đó ngon không?”

Chị ấy hỏi với nụ cười gợi cảm.

Tôi chỉ có thể gật đầu nhẹ. Đầu óc tôi lúc này không còn khả năng xử lý thông tin nữa. Như thể vùng chức năng ngôn ngữ đã tan chảy mất rồi.

“Fufu, hiểu rồi.”

Chị Rui mỉm cười. Gương mặt chị ấy xinh đẹp và trưởng thành hơn tôi nhiều.

Sau đó thì không còn chuyện gì xảy ra nữa.

Chị ấy nằm xuống sàn và ngáy nhẹ như thể đã cạn kiệt sức lực. Còn tôi thì không biết làm thế nào để “tiến thêm bước nữa”.

Mọi chuyện kết thúc như thế.

Tôi không rõ chị Rui nghĩ gì khi làm như thế. Có lẽ chị ấy sẽ chẳng nhớ được gì khi thức dậy vào hôm sau.

Còn tôi thì, nhớ. Chắc chắn là không thể quên được.

Hơi nóng và cảm giác đó đã được ghim vào tâm trí tôi.

Sau đó, tôi ra ban công và tận hưởng không khí buổi đêm để bình tâm lại. Và vẫn như mọi khi, nếu tôi không làm thế, thì tôi không thể ngủ được.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!