Câu chuyện về mối quan hệ...
Kametsu Tomohashi Kuro Shiina
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 06 - Một con người lệch chuẩn

1 Bình luận - Độ dài: 1,302 từ - Cập nhật:

Những đêm với cô “số 25” cứ thế tiếp diễn.

Sau giờ làm việc, tôi ra ban công để hạ nhiệt. Đôi lúc nhìn sang thì thấy cô ấy đang hút thuốc với dáng vẻ uể oải.

“Chào buổi tối, vất vả rồi.”

“Vâng ạ.”

Trong cửa hàng tiện lợi, mối quan hệ của bọn tôi là nhân viên và khách hàng.

Chúng tôi trao đổi với nhau bằng những câu được lập trình sẵn.

Còn ở đây, bọn tôi có thể nói chuyện thoải mái như những người hàng xóm.

Tôi và cô ấy nói về mấy thứ ngẫu nhiên. Từ những cuốn sách bọn tôi đọc gần đây, mấy cửa hàng mà bọn tôi ghé qua, thậm chí cả việc sẽ làm gì nếu thành phố bị tấn công bởi zombie.

Những câu chuyện mà sẽ trôi vào quên lãng khi ngày mai đến.

Đôi lúc bọn tôi lại nói về trường học.

“Thế em nhân viên này, em đã có bạn bè chưa?”

“Chưa ạ, nếu em không quen ai trong tháng Tư này thì sau này chắc còn khó hơn nữa. Tới tuần lễ Vàng là các mối quan hệ đã định hình hết. Thế là game over.”

“Kể cả khi đã đánh hai cú out vào hiệp thứ chín, thì vẫn còn cơ hội để lật kèo mà.”[note79234]

“Cũng đúng, nhưng chắc là em sẽ không bước vào vị trí đánh bóng đâu. Em quen với việc ở một mình rồi.”

“Thế em định trở thành một Bocchi à.”[note79235]

“Vâng ạ~”

“Thế à.”

Lâu lâu lại như thế, cô ấy nhớ ra câu chuyện trường lớp và lại hỏi tôi có bạn bè chưa. Và mỗi lần như thế tôi đều nói chưa.

Cô ấy mỗi khi nghe thì mặt lại trông có vẻ hạnh phúc như thể muốn tôi mãi cô đơn. Chắc cô ấy là kiểu người hạnh phúc trên nỗi đau của người khác nhỉ? Nhưng tôi thấy mình cũng đâu có đau khổ đâu.

“Em đi học không nghỉ ngày nào luôn cũng hay đó.”

“Nếu em nghỉ học một ngày thì coi như là bỏ học luôn. Vả lại cũng chẳng ai cho em mượn tập cả.”

Nếu tôi nghỉ học, thì tôi sẽ không kịp bài mất. Dù có phải bò thì tôi cũng sẽ bò đến trường.

“À mà, hồi cấp ba chị là mẫu học sinh như thế nào vậy?”

“Chị là kiểu mà không bao giờ dậy được vào buổi sáng. Nên ngày nào cũng đi trễ cả. Mấy ngày chị tới lớp đúng giờ thì thầy cô còn bất ngờ mà.”

“Khiếp thật.”

“Nếu mà vắng học hay đi trễ đủ tám lần thì sẽ mất suất tiến cử vào đại học đấy. Chị thì mất suất vào giữa tháng Tư.”

“Mới tháng Tư đã mất rồi?” [note79236]

“Kỉ lục luôn đấy, chị nghĩ tới giờ chưa ai phá được nó đâu. Cơ mà cũng chẳng đáng tự hào gì.”

“Nếu mà có mấy câu lạc bộ sinh hoạt vào buổi sáng thì mệt nhỉ.”

“Ừm, nếu là chị thì chắc đã bị đuổi từ sớm.”

“Nhân tiện thì chị có vào câu lạc bộ nào không?”

“Em nghĩ là chị không vào câu lạc bộ nào?”

“Không vào câu lạc bộ cơ à?”

“Ừm, giống như trò dò mìn vậy, nếu em nói đúng câu lạc bộ chị vào thì nó sẽ nổ, nên là cứ loại trừ đi.”

“Bóng rổ à? Cả bóng mềm nữa.”

“Hoá ra em nghĩ như thế về chị.”

“Ít nhất thì trông chị chẳng giống dân thể thao. Nếu có thì chẳng ngồi đây hút thuốc đâu.”

“Không phải cứ chơi thể thao là không hút thuốc đâu. Chị biết mấy đứa chơi thể thao mà hút thuốc khi chưa đủ mười tám đấy.”

“Thế bóng đá, bóng chày thì sao? À với lại đáp án cuối cùng là gì?”

“Em đoán ra đi rồi chị nói.”

“Nếu như đây là trò dò mìn thì nó sẽ nổ khi em đoán trúng chứ nhỉ? Thế nếu em nói đúng thì sao?”

“Vậy chị phả khói vào mặt em nhé.”

“Cái trò đó chỉ có khó chịu thôi.”

Cô ấy cười nhẹ rồi gõ điếu thuốc vào gạt tàn, tàn thuốc rơi vào trong.

“Mà, người nghiêm túc như em nếu giao du với thành phần cá biệt như chị thì em sẽ bị ảnh hưởng xấu đấy.”

“Chị cứ nghĩ em là người nghiêm túc, nhưng thật ra em từng cúp học hồi cấp hai đấy.”

“Lúc đấy em chưa ra ở riêng đúng không? Cúp học mà không sợ bị mắng à?”

“Thì chỉ cần không bị bắt là được. Em giả vờ đến trường vào buổi sáng, rồi khi nào đến giờ tan học thì em về nhà.”

“Nhà trường không gọi về à?”

“Em rút dây điện thoại bàn từ trước rồi. Với lại nếu ngày nào học môn thể dục thì em vẩy tí đất lên bộ đồng phục là được.”

“Fufufu, mưu mô phết.”

“Số 25” cười rồi tằng hắng. Lúc này đột nhiên tôi lại thấy một sự hồn nhiên xuất hiện trong thân thể trưởng thành của cô ấy.

Tôi nghĩ là nếu có người cười vì mấy câu chuyện của mình thì tuyệt thật. Có lẽ đó là lí do vì sao người ta lại kết bạn.

Rồi sau đó bọn tôi lại nói về mấy thứ ngẫu nhiên. Bằng một cách nào đó, câu chuyện rẽ sang việc bọn tôi ăn trưa ở đâu.

Tôi kể cô ấy nghe về dãy nhà chức năng, nơi cỏ dại mọc um tùm, nơi mà tôi hay ăn trưa.

“Chị cũng hay dùng chỗ đó đấy.”

“Thật ạ?”

“Đó là nơi mà không có ai đến làm phiền khi em đang giải lao. Nơi đó đối với chị giống như một hòn đảo hoang để chị chạy trốn mỗi khi không muốn nói chuyện với ai.”

Tôi khá hạnh phúc khi biết mình với cô ấy có cùng chỗ trốn. Và khi cô ấy đề cập đến đảo hoang, tôi cảm nhận được một sự kết nối vô hình.

“Đúng thật, nhưng mà đó không phải hòn đảo hoang đối với em.”

“Ý em là sao?”

“Giáo viên chủ nhiệm của em đôi lúc lại đến đó. Người đó biết chỗ này và bọn em lâu lâu lại ăn trưa cùng nhau.”

Tôi nói và nhớ về cô Koharu, người hay đến hòn đảo của tôi, và thể hiện phần mà cô ấy giấu trước công chúng, sau đó rời đi.

“Phụ nữ à?”

“Dạ.”

“Trẻ?”

“Em nghe bảo là mới ra trường hai năm.”

“Hừmmmmm.”

Sau một hồi im lặng, cô ấy phát ra một tiếng nghe như tiếng vo ve của muỗi. Tay vẫn chống cằm lên lan can rồi phả khói.

Một thoáng nhàm chán hiện lên.

“Em có lỡ miệng gì ạ?”

“Không có gì, chị cứ nghĩ em không có ai để nói chuyện chứ. Thế tính ra cũng không cô độc lắm nhỉ?”

“Thì đúng thế mà, em chỉ nói chuyện với cô ấy vào giờ nghỉ trưa. Với lại bọn em không phải bạn bè gì. Em vẫn cô đơn mà.”

“Nhưng mà ăn trưa với một giáo viên trẻ thì hơi đáng ghen đấy.”

“Thế chị muốn em cô độc mãi à?”

“Ừ, em im lặng không nói chuyện với ai cả ngày cũng được, nhưng mà phải giữ cái vẻ mặt bình tĩnh cho chị.”

“Hả? Là sao trời…”

Tôi tự hỏi cô ấy có lệch chuẩn quá không? Để rồi tôi nhận ra chỉ có người không bình thường mới ở một căn chung cư tồi tàn thế này.

Mà tôi là hàng xóm của cô ấy, chắc tôi cũng lệch chuẩn không kém.

Ghi chú

[Lên trên]
Giải thích tí thì câu này ý là. Trong bóng chày, đến lượt cuối cùng và đã có 2 out, thì chỉ cần 1 out nữa là thua. Tuy nhiên chỉ cần 1 cú homerun là có thể đảo ngược tình thế.
Giải thích tí thì câu này ý là. Trong bóng chày, đến lượt cuối cùng và đã có 2 out, thì chỉ cần 1 out nữa là thua. Tuy nhiên chỉ cần 1 cú homerun là có thể đảo ngược tình thế.
[Lên trên]
Nguyên tác: じゃあ、店員さんはぼっちくんのままですか Bocchi ở đây không phải Bocchi the Rock mà là một từ để chỉ những kẻ cô đơn.
Nguyên tác: じゃあ、店員さんはぼっちくんのままですか Bocchi ở đây không phải Bocchi the Rock mà là một từ để chỉ những kẻ cô đơn.
[Lên trên]
Phổ cập kiến thức: Bên Nhật họ có 3 kiểu vào đại học. 1 là 指定校推薦 hay nói cách khác là suất chỉ định. Các trường THPT có liên kết với đại học thì mỗi năm đều sẽ đề cử những em có điểm tốt, hạnh kiểm tốt, tham gia nhiều hoạt động, ít nghỉ học và đi trễ. 2 là 公募推薦 hay nói cách khác là các trường có yêu cầu sẵn, chỉ cần đáp ứng được là đậu. 3 là 総合型選抜 hay nói cách khác là thi tuyển sinh. Bối cảnh ở đây có lẽ đang nói đến việc được trường đề cử, và việc nghỉ 8 lần coi như chắc chắn mất suất. Điều đáng sợ ở cô “số 25” là năm học của Nhật bắt đầu vào tháng Tư, mà mới giữa tháng Tư tức 2 tuần đã tích đủ 8 dấu. Nhưng nếu mất suất tiến cử thì vẫn còn 2 hình thức khác, đó là lí do chị ta vẫn có đại học để học.
Phổ cập kiến thức: Bên Nhật họ có 3 kiểu vào đại học. 1 là 指定校推薦 hay nói cách khác là suất chỉ định. Các trường THPT có liên kết với đại học thì mỗi năm đều sẽ đề cử những em có điểm tốt, hạnh kiểm tốt, tham gia nhiều hoạt động, ít nghỉ học và đi trễ. 2 là 公募推薦 hay nói cách khác là các trường có yêu cầu sẵn, chỉ cần đáp ứng được là đậu. 3 là 総合型選抜 hay nói cách khác là thi tuyển sinh. Bối cảnh ở đây có lẽ đang nói đến việc được trường đề cử, và việc nghỉ 8 lần coi như chắc chắn mất suất. Điều đáng sợ ở cô “số 25” là năm học của Nhật bắt đầu vào tháng Tư, mà mới giữa tháng Tư tức 2 tuần đã tích đủ 8 dấu. Nhưng nếu mất suất tiến cử thì vẫn còn 2 hình thức khác, đó là lí do chị ta vẫn có đại học để học.
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận