Câu chuyện về mối quan hệ...
Kametsu Tomohashi Kuro Shiina
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 07 - Người đến thăm căn hộ

1 Bình luận - Độ dài: 1,687 từ - Cập nhật:

Khi ở một nơi nào đó đủ lâu, ta sẽ dần quen được khuôn mặt của những người hàng xóm. Nên nếu như có một ai đó không quen biết lảng vảng gần đó, ta sẽ ngay lập tức để ý. Đặc biệt là khi người đó có vẻ ngoài ưa nhìn.

Trên đường về nhà, tôi thấy có một người đàn ông đang hướng về phía căn chung cư của tôi.

Anh ấy trông khá ưa nhìn, nói đúng hơn là một tên đẹp trai.

Gương mặt nhỏ nhắn, ngầu, mái tóc vàng được buộc ra sau.

Bộ đồ cũng đơn giản, một chiếc áo thun và quần jean. Thế nhưng nó lại cực kỳ hợp với anh ấy.

Cơ mà, người đã đẹp rồi thì mặc gì cũng đẹp thôi. Kể cả có cầu kỳ hay tối giản. Đây là một sự thật khắc nghiệt.

Tôi bất ngờ khi thấy anh ta, và còn ngạc nhiên hơn khi nơi anh ấy đang hướng tới là căn chung cư xập xệ mà tôi đang sống.

Ở đây có một người như thế này ở à? Tôi không nhớ mình từng thấy ai như vậy quanh đây. Nghĩ rồi, người này leo lên chiếc cầu thang rỉ sét và dừng lại ở tầng hai.

Người đó lại nhìn vào cánh cửa phòng, đó là phòng của cô “số 25”.

Sau khi nhấn chuông cửa, chiếc cửa được mở hé ra và cái người đẹp trai đó bước vào phòng.

Vậy là người này biết cô “số 25”.

Mối quan hệ giữa họ là gì nhỉ? Đồng nghiệp ở nơi làm thêm? Hoặc nghĩ xa hơn thì có thể là em trai chăng? Nhưng dù thế nào đi nữa thì hẳn là họ phải rất thân thì mới có thể sang nhà nhau thế này.

Ý nghĩ về hai chữ “bạn trai” liền bị tôi gạt ra khỏi đầu. Có lẽ là vì tôi không bao giờ muốn chuyện đó xảy ra.

Nhưng mà sau cùng thì, khả năng đó vẫn là cao nhất.

Cô “số 25” quả thực rất xinh. Nếu hỏi mười người tôi tin chắc cả mười sẽ đều nói như thế. Nếu có ai nói không phải thì rõ là đang dối lòng.

Bởi thế nên số người theo đuổi cô ấy hẳn nhiều như sao trên trời.

Nhưng cho dù có bao nhiêu sao đi nữa, thì họ cũng không thể nào chạm được đến cô ấy. Ánh sáng của vầng trăng nuốt chửng hết tất thảy mọi thứ.

Cơ mà anh chàng mặc áo thun trông hợp với cô ấy thật. Trông hai người ở cạnh nhau không lệch tông mấy, ít nhất là vẫn hợp hơn tôi.

Sau một hồi, tôi quay về phòng và tắm rửa sạch sẽ trước khi đi làm.

Tắm xong, tôi lau khô tóc và người bằng khăn. Tôi mở tủ lạnh và uống chai nước 500ml. Rồi tôi nghe được tiếng động từ phòng bên cạnh.

Có vẻ là tiếng nói chuyện.

Tôi không biết họ đang nói về cái gì.

Nhưng có cảm giác nó là một cái gì đấy vui vẻ.

Nghe thấy điều đó, tôi cảm thấy hơi dao động trong lòng.

Nếu như có tivi thì tôi có thể át được tiếng trò chuyện của họ. Nhưng tiếc là chẳng có cái nào ở đây ạ. Thêm nữa là tôi không có hứng thú gì với âm nhạc cả.

Không có cách nào để trốn tránh thực tế, tôi đành phải tiếp tục nghe tiếng rì rầm mà tôi không thể hiểu được.

Nhà đáng ra là nơi để tôi thư giãn. Thế nhưng hôm nay cảm giác thật khác lạ. Tôi thấy khó chịu đến mức muốn đi làm. Đó là cảm giác tôi chưa từng cảm nhận được. Tôi thầm nguyền rủa bức tường mỏng của căn chung cư này.

Sau đó tiếng cười nói dừng hẳn.

Kế đến là tiếng ướt át, dồn dập, rồi cảm giác như có gì đó bị nén lại. Những âm thanh như được giấu trong túi mù.

Tôi không còn là trẻ con để giả vờ không biết cô ấy đang làm gì.

Một chàng trai và một cô gái trẻ ở một mình trong phòng nên bầu không khí như vậy hình thành là chuyện bình thường. Nếu cả hai người họ đang hẹn hò thì chuyện đấy còn bình thường hơn nữa.

Theo lý trí thì là như vậy.

Thế nhưng tại sao tôi lại thấy khó chịu thế này. Cảm giác như có ai đó đang bóp nghẹt tim tôi.

Sau một hồi suy nghĩ, tôi rút ra kết luận.

Cô “số 25” muốn tôi đơn độc, nên là tôi cũng muốn cô ấy phải như vậy. Tôi tưởng như thế là bình đẳng.

Nhưng cô ấy lại có người yêu, và người ấy lại vào nhà cô ấy ngay giữa ban ngày ban mặt. Cô ấy hẳn biết tưởng ở đây rất mỏng, thế mà vẫn hành sự ngay tại đây.

Tôi bực mình vì sự ích kỷ và vô tâm của cô ấy.

Bảo tôi cứ đơn độc đi trong khi bản thân lại qua lại với người khác. Sự mâu thuẫn ấy khiến tôi thấy như bị phản bội.

Tôi bóp nát chai nước mà tôi đã uống hết và rời khỏi nhà. Đôi chân tôi tăng tốc bước qua khỏi sảnh và thẳng tiến đến cửa hàng tiện lợi nơi tôi làm thêm.

Tôi muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

***

Cũng may là tôi có ca làm. Chỉ có cắm đầu vào công việc mới giúp tôi không nghĩ về chuyện đó nữa.

Sau giờ làm, tôi đi về với bước chân nặng trĩu hơn mọi ngày.

Tôi không định ra ban công hôm nay, nhưng nếu không làm vậy thì bộ đồng phục mà tôi đã phơi khô có thể bị dính mưa.

Ngay lúc tôi đang gom đồ thì cô “số 25” đang hút thuốc ở ban công bên cạnh liền gọi tôi.

“Chào buổi tối, muốn nói chuyện không?”

Cô ấy nói như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Như mọi ngày thì hôm nay cô ấy vẫn ngầu và dáng vẻ uể oải đấy.

“Người kia… Về rồi à?”

Tôi nói mà chẳng hề suy nghĩ. Có lẽ là do việc đấy nó cứ luẩn quẩn trong đầu tôi cả ngày hôm nay. Cuối cùng thì nó cũng đã được xả ra khi tôi hỏi cô ấy.

“Người kia?”

“Cái người mà đến đây hôm nay ấy, em thấy người đó vào phòng chị.”

“À.”

“Đẹp trai đó…”

“Fufufu, đúng vậy.”

Cô ấy trông hạnh phúc như vừa được khen. Lúc tôi thấy biểu cảm ấy, một cảm giác khó chịu trồi lên trong người tôi, và trước cả khi kịp suy nghĩ, tôi thốt ra.

“Làm ơn đừng làm mấy trò ôm ấp rồi hôn hít bạn trai ấy giữa ban ngày ban mặt, tường ở đây mỏng lắm chị biết không?”

Nói rồi, cảm giác ghét bản thân bỗng quật ngã tôi. Chết tiệt, tôi đang làm gì vậy? Tôi đâu có định nói mấy thứ này?

“Ôm ấp, hôn hít à?”

“Vâng, em nghe tiếng từ phòng chị. Nghe như thể hai người đang “ấy ấy” nhau đấy.”

Tôi nhận ra giọng điệu của tôi có vẻ hơi trách móc. Tôi thấy khó chịu, và giờ tôi trông thảm hại hết mức.

Tôi không có ý định trách cô ấy, chỉ là giận dỗi vô cớ. Càng nghĩ về nó tôi càng thấy khó chịu.

“Hiểu lầm rồi.”

“Hể?”

“Bọn chị đang xem phim cơ. Chắc em nghe tiếng cảnh “ấy ấy” từ bộ phim đấy.”

Tiếng từ một bộ phim?

Nghĩ lại thì, tôi thấy cái tiếng đó cũng không giống giọng cô ấy lắm. Vì tình huống đó nên đã gán nó cho cô ấy theo phản xạ.

“Cả bộ phim khá nhàm chán, nhưng đến đoạn “ấy ấy” thì lại dồn dập. Với lại đoạn đấy cũng dài nên chị bị phấn khích. Chị vặn âm lượng tăng lên xíu, thế mà nó lọt đến phòng em luôn à?”

Nói rồi, cô “số 25” nói tiếp:

“Với nếu là chị thì chị không có kêu ầm lên vậy đâu. Với lại, người hôm nay tới phòng chị là con gái.”

“Hả?”

Tôi sốc đến nỗi kêu thành tiếng.

“Là con gái?”

“Ờ.”

“Nhưng người đó nhìn ngầu như con trai ấy. Áo thun rồi quần jean.”

“Bạn đấy ăn mặc như con trai thôi. Với lại để tóc ngắn và không có ngực nên cũng hay bị hiểu lầm là con trai.”

Cô “số 25” nói tiếp.

“Nếu em hứng thú thì lần sau chị giới thiệu cho.”

Nếu cô ấy nói đến thế rồi thì chắc là con gái thật.

“Thế em nghĩ bọn chị là người yêu à?”

“Vâng…”

“Thảo nào hôm nay tâm trạng em tệ thế.”

“Không phải đâu, chỉ là em thấy không công bằng thôi.”

“Không công bằng?”

“Vâng, chị muốn em phải đơn độc, thế nhưng chị lại qua lại với người khác như thường.”

“Em cũng muốn chị đơn độc à?”

“Ừ thì… Nếu chị cũng đòi hỏi điều đó từ em.”

“Thế việc chị có bạn khiến em khó chịu à?”

“Nói thật thì có ạ.”

“Thật lòng đấy.”

Rồi cô “số 25” cười, chống cằm, sau đó nói với vẻ chẳng có gì ngại ngần.

“Chị là con người mưu mô, ích kỷ, luôn coi mình là trung tâm. Chị mặc kệ chuyện của chị rồi đòi hỏi đủ thứ từ em.”

Cô ấy nói nhẹ như lông tơ.

Sau đó lại nhìn tôi và hỏi.

“Vỡ mộng chưa chú em?”

“Chưa ạ…”

Tôi thấy thái độ đó làm tôi dễ chịu. Có lẽ vì đó không phải một lời nói dối hoa mỹ nào đấy.

“Tốt rồi.”

Cô ấy thì thầm rồi châm thuốc. Một đốm đỏ bật sáng lên. Cô rít rồi nhà khỏi.

Sau đó bọn tôi lại nói những chuyện chẳng đâu vào đâu như mọi khi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

TRANS
Đầu
Xem thêm