Tập 01
Chương 1-9 Sự quyết tâm và chiếc Canelé đang nảy mầm
3 Bình luận - Độ dài: 1,182 từ - Cập nhật:
Tiếp Tục:
—————
“Sa… Satomi-san?”
Bị Chika nhìn chằm chằm, Souma càng thêm xấu hổ.
Rồi cô nàng ấy bỗng buông ra một câu khiến cậu chết sững…
“Gương mặt xấu hổ của cậu… thật sự dễ thương lắm đấy.”
“D… dễ thương á?”
Souma chưa từng nghĩ sẽ nghe thấy một câu như vậy.
“Ừm. Nhìn cậu là tim tớ đập thình thịch luôn.”
Chika nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt chẳng hề rời khỏi Souma.
“Đừng có nói mấy chuyện kiểu đó chứ. Trẻ con mẫu giáo thì không sao, chứ bọn mình học cao trung rồi mà.”
“Không phải nói chơi đâu. Tớ thật lòng nghĩ vậy mà.”
Vừa nói, cô vừa tiến lại gần, như bị một sợi dây vô hình kéo đi.
Bàn tay của Chika chạm lên má Souma.
“N… này…”
Sống lưng Souma lạnh toát.
“Miki-chan và mọi người hay xoa đầu, nựng má tớ, cứ kêu dễ thương dễ thương suốt. Tớ chẳng hiểu sao họ làm vậy. Nhưng giờ thì… tớ nghĩ tớ hiểu rồi. Cái gì dễ thương thì người ta sẽ muốn chạm vào.”
Chika nhẹ nhàng xoa má cậu.
Chuyện này… từ hồi bé được bố mẹ nựng nịu đến giờ Souma mới lại trải qua. Quả thật quá xấu hổ.
Trong con hẻm nhỏ phủ ánh hoàng hôn rực rỡ, một cô bạn cùng lớp đang xoa má cậu như thể đó là chuyện bình thường. Souma không tài nào hiểu nổi tình huống này là gì nữa.
Mặt cậu nóng bừng như muốn bốc cháy, trong khi lưng thì lạnh buốt áp vào tường.
“Thật sự… xấu hổ chết mất…” Souma lẩm bẩm.
“Chính vì vậy mới dễ thương chứ. Cậu đỏ mặt thế này nhìn cưng lắm.”
Souma lùi dần để tránh bàn tay của Chika.
Cô lại tiến gần hơn.
Cậu lùi tiếp.
Cô vẫn tiến.
Vài lần như vậy, cuối cùng Souma bị dồn đến đường cùng.
Lưng cậu áp chặt vào bức tường bê tông lạnh lẽo, trong khi mặt thì nóng đến mức sắp bốc khói.
Nóng mà lạnh. Lạnh mà nóng. Cảm giác trong đầu cậu hỗn loạn hết cả.
“Hồi nãy cậu bảo ghế đôi nên để dành cho người mình thích, đúng không? Tớ thích cậu đấy, Ichinose-kun.”
“Hả…?”
Chỉ một từ “thích” thôi mà tim Souma như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Tớ luôn ngưỡng mộ cậu. Cậu lúc nào cũng nghiêm túc, nỗ lực vì mục tiêu của mình.”
“Nghe vậy cũng vui… nhưng cái “thích” này… hình như không giống cái nghĩa tớ nghĩ…”
Souma cố gắng phản bác yếu ớt, nhưng bàn tay của Chika vẫn không dừng lại. Cô càng lúc càng táo bạo, như thể cố tình muốn chọc cho cậu xấu hổ đến mức chịu không nổi.
“Không hiểu sao, nhìn cậu bây giờ tớ cứ thấy tim mình đập loạn cả lên. Tớ muốn chạm nữa… muốn nhìn cậu xấu hổ hơn nữa.”
Tim Souma cũng đang đập loạn, nhưng vì một lý do khác hẳn.
Cái gì thế này…?
Mới vài phút trước, Chika vẫn là một cô bé hồn nhiên trong sáng, trẻ con đến mức khiến người ta nghi ngờ có cùng tuổi không. Ấy vậy mà giờ… chẳng còn chút bóng dáng nào của cô bé lúc trước.
Giờ cô ấy đầy vẻ quyến rũ, ánh mắt sắc sảo như dã thú đang rình mồi.
“Tớ có nhiều thứ muốn làm lắm. Và giờ tớ vừa nghĩ ra một điều mới.”
Bản năng mách bảo Souma rằng tốt nhất đừng hỏi “điều mới” đó là gì.
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng cậu.
… Chết thật.
Chưa rõ cái gì “chết thật”, nhưng chắc chắn tình huống này cực kỳ nguy hiểm.
Souma chẳng khác nào con thú ăn cỏ bị trói chặt, còn Chika thì mỉm cười đầy ma mị, dịu dàng xoa đầu cậu như thể đang cưng nựng một con thú ngoan ngoãn.
“Từ giờ mong cậu giúp đỡ tớ nhé, Ichinose-kun à không, Souma-kun mới phải.”
“S… Souma?”
Bị gọi tên, tim cậu lại nhảy dựng lên.
Chika khẽ cười, một nụ cười vừa thích thú vừa nguy hiểm, rồi ghé sát lại.
“Từ giờ chúng ta là đồng đội, là đối tác giúp nhau đạt được mục tiêu. Gọi tên nhau thân mật hơn thì sẽ có cảm giác gắn kết hơn, đúng không?”
Nghe thì hợp lý thật. Đồng đội thì nên thân thiết, gọi tên cũng chẳng có gì sai.
Nhưng cái cách cô cười… làm cho mọi lý do hợp lý đều trở nên đáng nghi ngờ. Cứ như thể cô ấy chỉ muốn xem phản ứng của Souma thú vị ra sao vậy.
“Nhưng mà, Satomi-san”
“Gọi tớ là Chika đi.”
“Sa…to…”
“Không được. Là Chika.”
“Ch… Chika…”
Bị áp lực vô hình đè nặng, Souma đành buột miệng gọi tên cô. Ngay lập tức, cậu cảm thấy một luồng nhiệt nóng ran từ dưới bốc thẳng lên đỉnh đầu. Mồ hôi vã ra trên trán, chảy dọc xuống cằm. Chỉ là gọi tên thôi. Vậy mà xấu hổ khủng khiếp. Không chỉ vì gọi tên, mà còn vì cậu hoàn toàn bị Chika dắt mũi, để mặc cho cô điều khiển tình huống này..
“Giỏi lắm.”
Chika rút một chiếc khăn tay, cẩn thận lau mồ hôi trên trán Souma như một người mẹ chăm sóc con nhỏ.
Xong xuôi, cuối cùng cô mới chịu rời khỏi cậu.
“Vậy tớ về đây. Mai gặp lại cậu ở lớp nhé. Cảm ơn vì hôm nay. Tớ vui lắm.”
Cúi chào thật lịch sự, Chika chạy ra con đường lớn và nhanh chóng hòa vào dòng người tấp nập.
“Cái… gì vừa xảy ra vậy…?”
Souma hoàn toàn không hiểu nổi. Nhưng cậu có cảm giác như mình vừa lỡ tay mở một cánh cửa cấm kỵ mà không bao giờ nên mở.
Tựa lưng vào bức tường, Souma nhìn theo bóng dáng cô nàng nhỏ dần, chân bủn rủn ngồi bệt xuống nền nhựa.
“… Tim mình ….muốn nổ tung ra mất…”
Cậu nắm chặt ngực trái, dõi theo dáng hình đang xa dần, trái tim vẫn gào thét vì những cảm xúc hỗn loạn vừa rồi.
Rời khỏi Souma, Chika hòa vào dòng người trên phố, vừa đi vừa ngắm bàn tay phải của mình.
Những gì cô nói với Souma… rằng cô tôn trọng và ngưỡng mộ cậu…hoàn toàn là suy thật. Từ lâu, cô đã âm thầm ngưỡng mộ cậu. Không phải theo nghĩa tình yêu lãng mạn, mà là sự khâm phục thuần khiết dành cho một người cùng trang lứa.
Chika vốn là kiểu người dễ bị ý kiến người khác chi phối. Bạn bè hay bố mẹ bảo “nên làm thế này”, cô đều gật đầu nghe theo ngay. Không phải vì bị ép buộc hay miễn cưỡng, chỉ là… nhiều khi cô có suy nghĩ riêng, thấy một cách khác có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng rồi vẫn nuốt chúng xuống, chẳng bao giờ nói ra.


3 Bình luận
YAAI