Tập 01
Chương 1-3 Sự quyết tâm và chiếc Canelé đang nảy mầm
4 Bình luận - Độ dài: 1,172 từ - Cập nhật:
Tiếp Tục:
—————
"Lần trước, bề mặt của Canelé hơi mềm, nên lần này tớ đã kéo dài thời gian nướng bánh thêm mười phút. Có giòn hơn so với trước không? Hay lại bị khô nữa rồi?"
Đây mới là điểm mấu chốt trong mẻ Canelé hôm nay, nhưng vừa hỏi xong, Miki và mấy cô gái khác chỉ cau mày bối rối.
"Bọn tớ đã quên sạch hết rồiì… ai mà nhớ được lần trước bánh như thế nào chứ."
Kể từ khi nhập học đến nay đã nửa năm, Souma không biết bao nhiêu lần mang bánh cho đám bạn cùng lớp ăn thử. Nhưng rốt cuộc, vẫn chưa thể có được một lời đánh giá hữu ích nào.
Đòi hỏi những nữ sinh trung học vốn không phải nhà phê bình, không phải reviewer, cũng chẳng phải giám khảo phải đưa ra một nhận xét chi tiết, quả đúng là có phần quá đáng. Tất nhiên, cậu hoàn toàn hiểu điều đó. Ngay từ đầu, cậu cũng chẳng hề mong đợi họ sẽ đưa ra một đánh giá tỉ mỉ đến từng li từng tí nào.
Cậu vẫn nghĩ, “lẽ ra họ có thể cố gắng đưa ra thêm chút cảm nhận nữa thì tốt biết mấy”.
“Cái bánh Canelé này rất ngon mà. như vậy vẫn chưa thoả mãn được cậu sao?”
“Không, ý tớ không phải vậy…”
Chưa kịp nói hết câu, cậu đã nuốt ngược lời vào trong. Cố gắng thêm nữa cũng chỉ phí thời gian.
Thở nhẹ một tiếng như chấp nhận số phận, cậu rút từ túi ra xấp giấy và đưa cho Miki.
“Vậy thì, như mọi khi, mấy cậu viết cảm nghĩ của mình vào đây nhé.”
“Ể… à… ừm, được rồi.”
Dù không mấy hào hứng, Miki vẫn miễn cưỡng nhận lấy xấp phiếu từ tay cậu.
Có người từng nói với cậu rằng việc dùng phiếu khảo sát bằng giấy thật sự quá là… quê mùa. Hoặc là “Sao không bảo người ta nhắn tin qua điện thoại cho nhanh?”.
Souma cũng nghĩ vậy. Nhắn tin thì nhanh, rẻ, đỡ tốn công. Còn phiếu giấy thì phải chạy ra cửa hàng tiện lợi in ra, mỗi tờ tốn hẳn mười yên.
Thế nhưng, cậu vẫn cố chấp dùng phiếu bằng giấy, vì đơn giản là cách này hiệu quả hơn hẳn. Cái cảm giác “bị” đưa một tờ giấy tận tay dường như tạo ra áp lực vô hình, khiến người ta… buộc phải viết.
Hôm nay cũng vậy, hầu hết các nữ sinh ăn thử bánh Canelé đều nộp phiếu khảo sát trước giờ tan học. Nghe thì tuyệt đấy, nhưng vấn đề là… chất lượng câu trả lời lại không như cậu mong đợi.
“Chết tiệt, toàn là ý kiến vớ va vớ vẩn.”
Buổi chiều, cậu ngồi một mình trong lớp, vừa đọc phiếu vừa lầm bầm.
“Cái gì mà “cũng tàm tạm’’, và cả “ngon hơn lần trước một chút”… rồi còn “3.5☆” là thế nào?! Đây đâu phải cái trang review mua hàng online! Viết hẳn câu tử tế vào đi chứ!”
Cơn bực dồn lên khiến cậu suýt xé nát tờ giấy. Nếu không phải vì… mấy phiếu đó không có tờ nào được bỏ trống thì có lẽ cậu đã làm vậy thật rồi.
“Chắc thôi thôi… không nhờ họ nếm thử bánh nữa quá…”
Cậu thả xấp giấy “bịch” xuống bàn, ngửa đầu nhìn trần lớp. Rõ ràng là không cân xứng chút nào giữa chi phí bỏ ra và kết quả thu lại được.
Dù vậy, việc nhờ người khác ăn thử lại vô cùng quan trọng. Tự bản thân mình nếm thử thì rất dễ bị thiên vị, khó mà đánh giá được chính xác. Và, dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng khẩu vị của các cô gái… vẫn đáng tin hơn đám con trai chỉ mãi mê mì ramen hay cơm thịt bò.
“Ở trường trung học bình thường mà đòi người ta chấm điểm nghiêm túc thì cũng khó nhỉ…”
Thở dài bất lực, Souma tiếp tục kiểm tra phiếu. Khi đã đọc hết một lượt và xác nhận chẳng có gì hữu ích, cậu lại càng chán nản thêm.
“...Ahh! đây rồi, cậu đây rồi!”
Giọng nói vui vẻ vang lên từ cửa lớp.
Ngẩng đầu lên, cậu thấy Chika với nụ cười rạng rỡ y như giọng nói vừa rồi, vừa bước vào lớp vừa vẫy tay hồn nhiên như trẻ con.
“ Ơn trời là Ichinose-san vẫn còn ở đây. Đây, cho cậu này..”
Cô tiến lại gần, đưa ra hai tờ phiếu khảo sát.
“Xin lỗi vì tớ nộp hơi muộn. Tớ xin ý kiến của Miki-chan rồi lấy cả phiếu của cậu ấy mang tới luôn.”
“Thế cậu ấy đâu?”
Sōmay ngó ra sau lưng Chika, tìm cái bóng dáng quen thuộc thường đi cùng, nhưng chẳng thấy đâu cà.
“Miki đang bận ở hội học sinh rồi. Cậu ấy là hội phó mà, nên lúc nào cũng phải bận rộn.”
“Ra là vậy.”
Chika hơi thoáng nét cô đơn, nhưng Souma giả vờ không để ý, nhận lấy phiếu và đọc. Ngay lập tức, mặt cậu cau lại.
“Ừm… kệ đi dù sao cậu ấy cũng chẳng giúp ích được gì.”
Cảm nhận của Miki cũng chẳng khác gì mấy so với những người khác. Có thể thấy cô đã cố gắng để viết, nhưng nếu hỏi có giúp gì cho việc làm bánh sau này không thì… câu trả lời là chắc chắn là “Không”.
“À ừm, Nhưng tớ nghĩ Miki-chan đã cố gắng lắm để viết phiếu khảo sát này đấy..”
Chika vội vã vung tay, cố gắng bênh vực cô bạn thân của mình. Nhưng sắc mặt Souma vẫn không thể khá lên..
“Biết là cậu ấy đã cố lấp hết các mục trống trong phiếu… nhưng mà…”
Souma vừa định gạt đi ý tưởng tiếp tục cho mấy cô gái nếm thử thì vừa lật sang tờ thứ hai thì cậu lại đơ người chú ý hơn….Chữ viết ngay ngắn, dễ đọc.
Nội dung thì 『Vị rất ngon, nhưng cách cậu nướng có vấn đề. Có vẻ thời gian nướng hơi lâu. Lúc nghỉ trưa, mọi người bảo vỏ ngoài giòn, bên trong dai dẻo, nhưng mình nghĩ không cần gò ép quá mức vào cái tiêu chí đó. Giòn/dẻo là đặc trưng của Canelé, nhưng nếu quá chú trọng thì có thể làm giảm độ ngon của bánh. Canelé lần trước ngon hơn nhiều.』
Không chỉ vậy, những điểm tốt và chưa tốt đều được liệt kê rất là cụ thể.
“Cái này là…!”
Souma ngẩng lên, mắt mở to.
“Xin lỗi nếu trông tớ có hơi ra vẻ kêu ngạo. Tớ nghĩ khen suông thôi thì chẳng có tác dụng gì với cậu nên tớ đã viết ra những gì tớ có thể cảm nhận được.”
Souma nhìn chăm chú vào cô gái tóc nâu đang không ngừng xin lỗi trước mặt mình.


4 Bình luận
YAAI