Tập 01
Chương 1-4 Sự quyết tâm và chiếc Canelé đang nảy mầm
11 Bình luận - Độ dài: 1,293 từ - Cập nhật:
Tiếp Tục:
—————
"Cái này… là do cậu viết à, Satomi-san?"
“V-vâng, là tớ.”
Nghe gọi tên, Chika hơi giật mình như thể sợ bị cậu mắng.
“Trước giờ cậu đâu có viết nhận xét nhiều thế này. Sao tự dưng nay viết nhiều như vậy?”
“T-tớ nghĩ cảm nhận của mình chẳng hữu ích, nên toàn viết rất ngắn. Nhưng hôm nay mọi người viết ngắn quá, tớ thấy tội cho Ichinose-kun vì đã bỏ công làm ra, nên ít nhất tớ phải viết cho thật tử tế.”
Giọng Chika nhỏ dần đi vì có lẽ cô thiếu tự tin.
“Cảm ơn cậu nhé. Thật sự tớ rất vui. Nhưng quan trọng hơn là…cái nội dung ấy.”
“Đúng như tớ nghĩ nội dung của tớ vẫn không giúp ích được gì cho cậu đúng không?”
“Không… không, ngược lại cơ. Cậu viết rất chi tiết, khen có, chê có. Rất là hữu ích đấy.”
Đây đúng kiểu phản hồi mà cậu đang tìm kiếm. Cụ thể có, thẳng thắn cốt, và cả ưu và nhược điểm.
“Cậu còn chỉ ra những điểm mà tớ chẳng nhận ra được nữa đấy…”
Souma vừa nhìn phiếu vừa nhìn Chika trước mặt. Đây là lần đầu tiên cậu nhận được phản hồi chất lượng và tri tiết như thế này. Niềm vui dâng trào, khiến cậu muốn nói chuyện với cô thêm thật nhiều về bánh ngọt.
“Này, Satomi-san, bây giờ cậu có đang bận gì không?”
“Không, tớ không bận gì đâu, tớ đang định về thẳng nhà.”
“Vậy bọn mình cùng đi chung nhé. Tớ muốn nghe thêm cảm nhận của cậu về đồ ngọt trong lúc đi về nhà.”
“Cậu… muốn nghe cảm nhận của tớ thật sao?”
Chika bất ngờ và tròn mắt đầy ngạc nhiên.
“Đừng nói mấy câu như tự hạ thấp bản thân như vậy chứ. Mấy lời phản hồi của cậu nó còn hữu ích hơn của Saito và mấy người kia nhiều đấy.”
Cậu giơ tờ giấy trong tay lên như thể là bằng chứng. Mặt của Chika, vốn vẫn còn đang rụt rè, bỗng sáng bừng lên hẳn.
“Nếu vậy thì…tớ rất hân hạnh!”
“Rồi, bọn mình đi thôi.”
Souma nhét phiếu khảo sát vào túi rồi đứng dậy rời đi, Chika nhanh chóng bước theo sau cậu.
“Về mùi vị… cậu nghĩ bánh lần trước tớ làm ngon hơn à?”
Vừa đi ra khỏi lớp học,Trên đường ra hành lang, Souma liền háo hức hỏi Chika ngay. Chika đặt ngón tay lên má, bắt đầu nghĩ ngợi.
“Nói tớ nói bánh lần trước cậu làm ngon hơn thì hơi không đúng lắm. Cả hai lần đều cực ngon, nhưng lần này… cảm giác cậu quá chú trọng quá nhiều vào phần nướng, chắc vậy.”
“Ý cậu là tớ nướng bánh quá tay sao?”
“Không… không. Không có quá tay đâu, bánh vẫn ngon. Nhưng mà…”
Thấy Chika ngập ngừng như, Souma lắc đầu ra hiệu không cần phải e dè.
“Cứ nói thẳng với tớ đi. Nếu tớ đã hỏi ý kiến mà còn sợ phật lòng thì chẳng có ý nghĩa gì cả đâu.”
Souma đã cất công làm bánh là để nhờ mọi người đánh giá bánh cậu làm chứ không phải mấy cái lời khen nhận từ mọi người, Cậu muốn tìm ra những đánh giá đầy đủ và tử tế nhất để cậu có thể cải thiện những khuyết điểm và kỹ năng làm bánh của mình… Được nêu ra những khuyết điểm ấy sẽ giúp chất lượng bánh của cậu được ngon hơn nữa.
Khi được Souma nhắc nhở, Chika gật đầu nhẹ một cái rồi nói rằng… “nếu Ichinose-kun đã nói vậy thì tớ sẽ nói” rồi tiếp tục.
“ Bánh có một mùi thơm đậm đà hơn, nhưng cũng bởi vì vậy khi tớ cắn vào hương vị của bột lại bị bay đi mất. Vừa cho vào miệng thì cảm giác giống bánh quy hơn là Canelé ấy.”
“…Ra vậy…. Tớ hiểu rồi”
Có vẻ cậu đã quá tập trung vào cái độ giòn rụm của bánh, nên vô tình làm mất đi những đặc trưng khác của Canelé. Quả nhiên, mấy trò tiểu xảo dễ dãi này chẳng đem lại kết quả tốt đẹp gì.
“Cảm ơn cậu. Satomi-san, cậu thật sự tuyệt vời. Tớ không ngờ chỉ với mỗi cách nướng bánh của tớ thôi mà cậu lại có thể đưa ra nhiều ý kiến chi tiết như thế đấy.”
Souma cúi đầu thể hiện lòng biết ơn, một lần nữa lại khiến Chika ngạc nhiên trợn tròn mắt.
“Mấy lời nhận xét của tớ… có giúp ích được cho cậu không?”
“Có chứ. Thật lòng mà nói, từ khi vào cao trung đến giờ, đây là lời nhận xét tinh tế và hữu ích nhất tớ từng nhận được đấy.”
“Thật hả? Ý kiến của tớ tốt như vậy sao?ehehe, ehehehe…”
Chika vui sướng đến nỗi vặn vẹo người như một món đồ chơi nhảy múa theo điệu nhạc, trông vừa đáng yêu mà lại vừa buồn cười.
“Tớ lúc nào cũng chỉ được người khác chăm sóc thôi, hiếm khi tớ có có hội thấy mình giúp được ai lắm. Nên… điều này tớ cảm thấy tuyệt vời lắm luôn.”
“Cũng đúng, Satomi-san lúc nào chẳng được mọi người nuông chiều hết mức.”
Cảnh tượng đó, chỉ cần ở chung một lớp là thấy đến phát ngán rồi.
“Ví dụ như về giày dép của cậu, toàn là nhờ Saito-san lấy hộ.”
Cậu vừa nói vừa chỉ về phía tủ giày mới tới, khiến Chika phồng má bĩu môi tỏ vẻ đầy bất mãn.
“Cái đó là do Miki-chan tự muốn lấy cho tớ thôi. Cậu ấy cứ bảo trên cao khó với… chứ tớ đâu có thấp bé gì đâul.”
“Nhưng so với Saito-san thì vẫn thấp lắm đấy. Dù sao cậu ấy cũng cao ngang ngửa với chiều cao trung bình con trai bọn tớ cơ mà.”
“Nhưng mà, tớ cũng đâu có thấp đến mức không với được ngăn trên của tủ giày đâu!”
Nói rồi, cô liền lấy ngay đôi giày loafer trên ngăn cao để chứng minh cho lời nói của mình.
“…Ngoài mấy việc cách nướng bánh, cậu còn thấy chỗ nào chưa ổn nữa không?”
Đi qua cổng trường, Souma khéo léo đưa câu chuyện từ việc Miki quá mức cưng chiều cô của bạn mình trở lại chủ đề về Canelé.
“À Ừm thì… Đây không phải lỗi của Ichinose-kun đâu, nhưng mà…”
“Không sao cậu cứ nói đi.”
Được Souma thúc giục, Chika nhẹ nhàng gật đầu tiếp tục nói…
“Là chỗ phần vỏ cam đó. Để tạo hương vị, cậu đã thái nhỏ rồi trộn vào bột, đúng không? Theo tớ thì không nó ổn lắm. Nó nhạt nhòa, chẳng có chút vị “cam” nào cả. Mùi lẫn vị đều bị mờ nhạt, thành ra các bạn khác còn chẳng nhận ra đây vốn là Orange Canelé.”
“Thật á?”
Nghĩ lại thì, trong đống phiếu khảo sát mà cậu thu về chẳng thấy ai nhắc tới vị cam cả. Làm cho tinh vi mà chẳng ai nhận ra, đối với một kẻ say mê làm bánh như Souma thì đúng là một cú sốc nặng nề.
“Có lẽ cậu dùng loại cam đóng gói sẵn ở cửa hàng tiện lợi có đúng không? Tớ nghĩ cậu nên đổi loại khác thì hơn.”
“À…Thật… đúng là tớ đã mua loại cam rẻ tiền.”
Nguyên liệu làm bánh vốn dĩ chỉ có thể trích từ tiền tiêu vặt của Souma, mà khoản đó thì cậu chẳng có nhiều lắm. Thế nên cậu luôn chọn mua loại rẻ nhất, như một thói quen khó bỏ...


11 Bình luận
YAAI